Trong studio có đủ mọi loại đèn lớn nhỏ khác nhau, vải làm mềm sáng khuếch tán ánh sáng từ hộp đèn ra thành nguồn sáng mềm mại cân bằng. Ngôi sao lớn Diêu Nghiêu ngồi trên ghế tạo dáng rất ngầu, mọi ánh nhìn và ống kính máy ảnh đều tập trung chú ý trên người hắn, như đang nhìn một loài động vật được bảo vệ.
Phùng Liễm Thần không làm phiền ai, lặng lẽ đứng sau đám đông, có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong số nhân viên ở đây. Hoàng Nhuế cũng có mặt, đeo bảng tên màu xám trên cổ, nháy mắt với anh rồi cúi đầu gửi tin nhắn.
Phùng Liễm Thần hiểu ý, nhìn xuống điện thoại. Cô nhắn: "Em ở đây nãy giờ rồi, cái người này rất là nóng tính đấy."
Phùng Liễm Thần đáp: "Sao thế?"
Hoàng Nhuế trả lời: "Lúc thì muốn cái này, lúc thì muốn cái kia, tưởng mình là Từ Hy Thái hậu, còn chúng ta đều là Lý Liên Anh* sao?"
* Lý Liên Anh là một trong những nhân vật thái giám nổi tiếng và có quyền lực bậc nhất trong lịch sử triều đại nhà Thanh, được biết đến chủ yếu với vai trò là Tổng quản Thái giám thân cận và là cánh tay phải của Từ Hy Thái hậu.
Phùng Liễm Thần thầm cười trong bụng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Buổi quay chụp quảng cáo hôm nay bao gồm cả cảnh động và cảnh tĩnh, vì vậy khối lượng công việc khá nặng. Diêu Nghiêu là nghệ sĩ, nhưng thành thật mà nói thì hắn là kiểu người phụ thuộc rất nhiều vào chỉnh sửa ảnh, ngôn ngữ cơ thể không tự nhiên, tư thế không thoải mái, thậm chí khi nháy mắt với ống kính cũng rất phù hợp với mô tả "điệu ch** n**c" của Hoàng Nhuế. Có thể hình dung được công việc hậu kỳ sẽ khó khăn như thế nào.
Các nhân viên ở hàng đầu nhận ra lãnh đạo của mình đang đứng sau lưng bèn chủ động di chuyển sang hai bên, vô tình lại đẩy Phùng Liễm Thần ra phía trước.
Đột nhiên, Diêu Nghiêu cất giọng chê anh cản trở: "Thế này là sao, từ khi nào có người chui ra từ đằng sau? Máy quay đang quay tôi hay cậu ta?"
Phùng Liễm Thần nhìn quanh, nhận ra là đang nói mình, liền lùi lại một bước: "Xin lỗi."
Diêu Nghiêu ném đạo cụ xuống đất: "Ê-kíp của các người có biết chuyên nghiệp là gì không vậy, chỗ này còn hỗn loạn hơn cả cái chợ nữa, rồi lát nữa lại chê không được, vậy thì đừng có cho mấy người không liên quan vào chứ, làm phiền tôi đấy, biết chưa? Không quay nữa!"
Hắn nổi cơn tam bành, đòi nghỉ ngơi, không ai dám cãi. Diêu Nghiêu sai bảo Phùng Liễm Thần: "Đi lấy nước."
Một nhân viên nhanh chóng đưa chai nước ra, nhưng Diêu Nghiêu vẫn khó chịu: "Không biết là tôi không uống loại nước khoáng này sao?"
Tên mập chặn cửa thực ra là quản lý của hắn, ngay lập tức mang đến một chai Perrier đã mở nắp sẵn. Diêu Nghiêu ngửa đầu ra sau, uống được hai ngụm rồi lại đòi chuyên viên trang điểm, nói rằng lớp trang điểm của mình đã chảy từ lâu rồi, hỏi chuyên viên trang điểm đang giả chết ở đâu.
Quả nhiên là khó chiều.
Phùng Liễm Thần là người đầu tiên bị nhắm đến, Diêu Nghiêu giật bộ trang sức vừa quay xong ra, ném cho anh từng món: "Cất vào đi."
Các nhân viên đứng gần đó trợn tròn mắt nhìn, tim đập thình thịch, một là vì hắn thô bạo giật dây chuyền và nhẫn, hai là vì hắn sai khiến cấp trên của họ như một trợ lý. Phùng Liễm Thần xua tay ra hiệu bảo không sao, rồi thong thả cất đồ trang sức trở lại hộp.
Tay quản lý là người phục vụ cây rụng tiền này ngày đêm, tất nhiên biết rõ rằng Diêu Nghiêu cố tình làm vậy. Diêu Nghiêu là hạng người nhỏ nhen hẹp hòi, thường ngày gặp các nghệ sĩ trẻ có quan hệ cạnh tranh với mình là sẽ tỏ thái độ này. Nghệ sĩ thị trường dựa vào ngoại hình để kiếm sống, nhan sắc là tài nguyên quan trọng nhất, tất nhiên không thể chịu đựng việc người khác cũng có ngoại hình đẹp. Đương nhiên Phùng Liễm Thần không phải nghệ sĩ, nhưng Diêu Nghiêu vốn quen thói ngang ngược rồi, được chiều chuộng quá lâu nên đôi khi cứ như một đứa bé sơ sinh to xác.
Kéo dài tới lui, nghỉ ngơi nửa tiếng mới tiếp tục công việc. Lúc này có tiếng động ở cửa, có người chào sếp Đàm. Tiếp đó Đàm Hạo Dương bước vào trước, theo sau là Đàm Sĩ Chương. Như thể mặt trời mọc ở phía tây, chẳng hiểu sao hai người này lại đi cùng nhau, một trước một sao tìm đến.
Nhưng Đàm Sĩ Chương không lo việc của Chìa Khóa Ánh Sao, quản lý cũng không quen biết y, chỉ lập tức đổi sang vẻ mặt ấm áp thân thiện, tiến đến chào hỏi Đàm Hạo Dương, nhiệt tình nói chuyện với gã. Đàm Sĩ Chương cũng chẳng quan tâm, cất bước đi sang bên cạnh, hòa vào đám đông đứng nhìn ở một góc phòng.
Quảng cáo quay mãi đến trưa mà cũng chưa xong, Phùng Liễm Thần và Hoàng Nhuế rút lui trước, Đàm Sĩ Chương cùng họ xuống căng tin ăn trưa.
Hoàng Nhuế bấy giờ mới hỏi Đàm Sĩ Chương: "Sao anh cũng đến xem Diêu Nghiêu vậy? Muốn xin chữ ký?"
Đàm Sĩ Chương nhếch môi cười khẩy, lộ rõ vẻ khinh miệt: "Một con hát mà thôi."
Hoàng Nhuế lắc ngón tay, kêu "này này này" ngăn cản y: "Anh không được nói thế, nếu truyền ra ngoài sẽ bị mắng đấy."
Rồi cô lại suy nghĩ một lát: "Diêu Nghiêu mà biết anh là người đã chọn Lương Quảng Liệt, nói không chừng sẽ chửi thẳng vào mặt anh luôn."
Phùng Liễm Thần ở bên cạnh xen vào: "Tại sao?"
Hoàng Nhuế tặc lưỡi: "Em đã kể cho anh rồi mà, fans của họ chiến nhau cứ phải gọi là máu me tung tóe, anh nghĩ bản thân bọn họ không biết gì hay sao?"
Có lẽ còn một lý do nữa khiến Diêu Nghiêu dài mặt ra suốt cả ngày hôm nay: Trang sức No.7 ký hợp đồng đại sứ với hắn, nhưng Trang sức Lệ Hoa cũng thuộc tập đoàn Đàm Thị lại quay ra mời Lương Quảng Liệt làm đại diện quảng bá cho mình.
Mặc dù không có luật nào cấm làm vậy, nhưng đối với người hâm mộ thì chẳng khác nào nhỏ nước vào chảo dầu nóng, quảng cáo vừa tung ra là bùng nổ ầm ầm. Fans của Lương Quảng Liệt thì chê Diêu Nghiêu chỉ làm cho dòng xa xỉ giá rẻ, trong khi Lương Quảng Liệt hợp tác với dòng cao cấp nên đương nhiên là nhà mình vượt trội hơn hẳn. Fans của Diêu Nghiêu lại chế nhạo Lương Quảng Liệt chỉ là đại diện quảng bá, thậm chí còn không được làm đại sứ, thế mà còn tưởng mình ngon lắm.
Kể ra thì do dạo gần đây, hai ngôi sao này quả thật đang tranh giành sức ảnh hưởng trên mạng rất dữ dội. Nói một núi không thể chứa hai hổ thì thì hơi quá, còn chưa khoa trương đến mức đó. Chỉ có điều Diêu Nghiêu hiện là thần tượng nổi tiếng, lượng người hâm mộ đông đảo, đã khẳng định được vị thế của mình. Lương Quảng Liệt chỉ mới nổi tiếng nhờ tài năng diễn xuất, khán giả thông thường tuy có để mắt tới, nhưng sáu tháng trước, anh ta thậm chí còn chẳng có đội ngũ hậu cần của mình.
Vốn dĩ, hai nghệ sĩ này không thể so sánh với nhau về mức độ nổi tiếng. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Lương Quảng Liệt không chỉ hưởng trọn vẹn "ba tháng nổi tiếng" mà những người thích hóng chuyện hay nói, mà còn phát triển đến mức có thể sánh ngang với Diêu Nghiêu, kịch bản và lời mời hoạt động thương mại vẫn liên tục đổ về.
Trước đây, Lương Quảng Liệt không nổi, giá trị thương mại cũng không được đánh giá cao, ưu điểm duy nhất của anh ta là tâm lý điềm tĩnh, có khả năng chịu đựng việc bị ghẻ lạnh. Sau mười năm kiên trì như một, xem ra đã đến ngày anh ta có thể trở mình. Cách đây một thời gian, người hâm mộ Diêu Nghiêu thậm chí còn điên cuồng bới móc thông tin xấu về Lương Quảng Liệt, nhưng hầu như không tìm thấy gì.
Ý kiến so sánh giữa hai người như trên là đánh giá của Hoàng Nhuế, mang màu sắc yêu ghét cá nhân, có thể không khách quan, nghe xong thì cho qua. Nhưng thành thật mà nói, theo Phùng Liễm Thần, một người đã hoạt động trong ngành nghệ thuật hơn một thập kỷ mà vẫn chưa có scandal nào để đào bới thì thực sự khá đáng sợ.
Trước đó, thật ra vì lý do cộng tác, Lương Quảng Liệt đã từng đến trụ sở chính của tập đoàn Đàm Thị một lần. Chuyến đi diễn ra trong âm thầm, anh ta đội mũ và đeo khẩu trang kín mít, nhiều nhân viên thậm chí còn không biết anh ta đã từng ghé qua. Phùng Liễm Thần thì đã gặp được Lương Quảng Liệt, quả thực là người thận trọng kín đáo.
Hôm nay anh để mặc cho Diêu Nghiêu sai khiến phần nào là vì có ý thử quan sát hắn. Mang ra so sánh, Lương Quảng Liệt tuy cũng là nghệ sĩ, nhưng lời ăn tiếng nói lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với biểu hiện của Diêu Nghiêu này, anh ta luôn giữ thái độ khiêm tốn lịch sự, mở miệng ra luôn là "làm ơn" và "cảm ơn" kể cả với các nhân viên. Cho dù đây có phải là một hình tượng được xây dựng cẩn thận hay không thì anh ta cũng là đối tượng hợp tác khó mà khiến đối tác chán ghét.
Vì vậy về tư, theo ý kiến cá nhân, Phùng Liễm Thần cũng đánh giá cao Lương Quảng Liệt hơn. Mà về công, bảng phân tích giá trị thương mại của Lương Quảng Liệt thực sự ấn tượng hơn. Bất kể sức hút công chúng rộng rãi đến mức đáng sợ của anh ta có thể kéo dài được bao lâu, lượng người hâm mộ mới thu hút được sau lần bùng nổ này cũng có sức hấp dẫn đáng kể. Các cô gái trẻ có thể thích thần tượng tuổi teen, nhưng người hâm mộ đánh giá cao và ủng hộ hình tượng đàn ông trưởng thành như Lương Quảng Liệt hầu hết đều ở độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, hoặc thậm chí lớn hơn, sức mua của họ là không thể coi thường.
Sau khi xác nhận hợp đồng hợp tác thương mại, sự kiện đầu tiên của Lương Quảng Liệt là tham dự một tuần lễ thời trang của một thương hiệu lớn, trang sức đeo trên người là bộ sản phẩm phong cách cổ điển của Trang sức Lệ Hoa, Âu phục là mẫu thiết kế dành cho mùa tiếp theo của một thương hiệu xa xỉ khác. Tối hôm đó, giới truyền thông săm soi anh ta từ đầu đến chân, ngày hôm sau đã có phú bà đến thẳng cửa hàng Trang sức Lệ Hoa, yêu cầu quản lý VIP mang ra một loạt trang sức cùng bộ sưu tập với Lương Quảng Liệt.
Màn PK giữa hai cá nhân này phản chiếu vào nội bộ Đàm Thị, chẳng biết Đàm Sĩ Chương có giành được nhiều thể diện hơn trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao hay không.
Hoàng Nhuế lắc tay, đổi chủ đề, hỏi Đàm Sĩ Chương: "Phải rồi, anh có nghe nói về vụ lùm xùm gần đây của Chìa Khóa Ánh Sao không?"
Đàm Sĩ Chương bình tĩnh hỏi lại: "Cô đang đang nói đến chuyện nào, đưa lên họp chưa? Nếu chưa thì có thể chưa nghe nói đến."
Hoàng Nhuế thân với y, nên cũng không có ý giấu giếm: "Là vụ blogger trang sức đó, đội ngũ pháp lý đang có kế hoạch kiện anh ta."
Phùng Liễm Thần liếc Đàm Sĩ Chương một cái.
Đàm Sĩ Chương nheo mắt: "Hình như cũng nghe được một chút, nhưng không nhiều. Blogger nào vậy, nói gì mà nghiêm trọng thế?"
Hoàng Nhuế quẹt quẹt màn hình điện thoại, tìm biệt danh của người kia rồi đưa cho y xem: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là vài phát ngôn tiêu cực thôi, anh muốn xem thì tự tìm là được. Tuy là cũng khó nghe, nhưng đẩy lên đến mức phải đệ đơn kiện, theo em là hoàn toàn không cần thiết. Chuyện bé xé ra to, để người ta nhìn còn cười thêm cho."
Phùng Liễm Thần cúi đầu gắp đồ ăn. Hoàng Nhuế lại chĩa mũi dùi sang anh: "Lúc các anh họp ban lãnh đạo đã nghĩ cái gì thế?"
Phùng Liễm Thần dở khóc dở cười, tách mình ra khỏi vấn đề: "Để tôi nói rõ trước, tôi đã bỏ phiếu chống đấy."
Không sản phẩm nào có thể được tất cả mọi người yêu thích. Chiến dịch tiếp thị rầm rộ của No.7 đã tạo ra nhiều cuộc thảo luận nóng hổi trên khắp cõi mạng, nó trở nên nổi tiếng, nhưng chắc chắn cũng sẽ gây ra phản ứng trái chiều của một vài người, những tiếng nói bất đồng dần xuất hiện. Gần đây, các blogger tự thân chuyên phổ cập về ngành công nghiệp trang sức đang mang No.7 ra khai đao.
Người mà Hoàng Nhuế nhắc đến là một trong những blogger khá nổi tiếng, có cả triệu người theo dõi. Anh ta đã viết một bài dài cả chục ngàn chữ để chứng minh quảng cáo của No.7 là vô lý, còn hàng thật thì lừa dối khách hàng đến mức nào. Phong cách bình luận sắc sảo của anh ta nổi bật vì độc miệng, liệt kê thất hình đại tội của Hình Học Cực Hạn, ví đứa con quý báu của Chìa Khóa Ánh Sao như loại đồ trang sức rẻ tiền mua ở Nghĩa Ô, có cho không cũng chẳng ai thèm.
Theo dõi dư luận là một phần công việc của đội ngũ sản phẩm, đương nhiên là Phùng Liễm Thần đã thấy được ngay. Những lời chỉ trích tiêu cực thường do phòng Quan hệ công chúng xử lý, có thể yêu cầu công ty quảng cáo hợp tác kiểm soát dư luận, ngăn chặn những tiếng nói bất đồng, biện pháp thông thường là sử dụng seeder để kiểm soát bình luận, xóa bài đăng, hạn chế lưu lượng truy cập.
Thế nhưng vẫn có vài blogger khá cứng đầu, mà blogger triệu người theo dõi này lại người tình cờ thuộc tuýp người đó. Càng bị hạn chế lượng truy cập, anh ta càng thách thức Chìa Khóa Ánh Sao, liên tục đăng tải những dấu hiệu dư luận bị thao túng, dần dần, ngày càng có nhiều cư dân mạng đồng tình với quan điểm của anh ta.
Không hiểu sao Đàm Hạo Dương lại không thể chịu đựng được dù chỉ một chút âm thanh trái ý mình. Trong cơn nóng giận, gã chỉ đạo Tề Xuân Sinh đưa ra một quyết định mà cộng đồng mạng cho là "dám chơi không dám chịu": lấy danh nghĩa của công ty Chìa Khóa Ánh Sao gửi cho blogger này một lá thư luật sư, cảnh cáo anh ta, yêu cầu ngừng lan truyền tin đồn bôi đen các sản phẩm thuộc bộ sưu tập No.7.
Thời nay mà dùng thư luật sư hù dọa cộng đồng mạng là vô ích, ngược lại còn biến thành trò cười, bị chế giễu là thùng rỗng kêu to. Thậm chí có người còn gửi tin nhắn riêng đến tài khoản chính thức mỗi ngày, khiến Chìa Khóa Ánh Sao rơi vào thế khó xử, dù làm gì đều như đang tự tát vào mặt mình. Tùy tiện sử dụng tài khoản chính thức có nghĩa là dù thế nào đi nữa cũng đã thua nửa ván đấu. Xét theo góc độ quan hệ công chúng, phản ứng của Đàm Hạo Dương chắc chắn là thiếu chuyên nghiệp và cảm tính, phản ứng thái quá, không hề khôn ngoan.
Phùng Liễm Thần chỉ bàng quan, nhưng anh vẫn đoán được chỗ đau của gã. Đàm Hạo Dương xét cho cùng cũng chỉ là một con người. Có lẽ vì Chìa Khóa Ánh Sao đã chứa đựng quá nhiều tâm huyết của gã, bởi vì đã bỏ ra rất nhiều công sức và mối quan hệ, toàn tâm toàn ý để xây dựng nên nó, đầu tư càng nhiều thì về mặt tình cảm càng không thể chấp nhận những lời gièm pha.
Trong cuộc họp ban lãnh đạo thật ra vẫn còn nhiều ý kiến khác, hầu hết các phó tổng có xu hướng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, khuyên gã không nên tranh cãi với cộng đồng mạng. Đàm Hạo Dương lại vẫn kiên quyết khởi kiện, yêu cầu phòng Pháp chế chuẩn bị các tài liệu cần thiết, nhất định phải thắng kiện, phải có được hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Ăn xong, cả ba dọn khay của mình, Phùng Liễm Thần nói với Hoàng Nhuế: "Giúp tôi nhắn với trưởng phòng Mạc là chiều nay tôi không có ở văn phòng, cần ký giấy tờ nào thì cứ để trên bàn làm việc."
Đàm Sĩ Chương nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Cậu đi đâu?"
Phùng Liễm Thần trả lời qua loa: "Ra ngoài làm việc."
Kết quả là Hoàng Nhuế cũng hỏi: "Thật ra là đi đâu chứ?"
Phùng Liễm Thần đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu: "Bí mật."
Làm gì thần bí dữ, Hoàng Nhuế khịt mũi, nói đã hiểu.
Đàm Sĩ Chương nhướng mày, nháy mắt ra hiệu cho Phùng Liễm Thần.
Hai người sánh vai nhau đi về phía thang máy. Vừa xuống tầng hầm, Phùng Liễm Thần hỏi: "Anh chắc chắn muốn đi theo chứ?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Tò mò hại chết mèo, hoặc là em im lặng hẳn, hoặc là thẳng thắn khai báo, cứ mập mà mập mờ không chịu nói rõ mới làm tôi khó chịu đấy, thay vì cứ thắc mắc cả buổi chiều, tôi sẽ đi theo đến cùng."