Chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển, Phùng Liễm Thần khởi động chiếc Passat của mình: "Là chuyện của Chìa Khóa Ánh Sao, thực ra không phải không muốn nói, chỉ là tình hình thế nào vẫn chưa chắc chắn lắm, nếu anh có hứng thú thì đi cùng càng tốt."
Đàm Sĩ Chương thắt dây an toàn ở ghế phụ: "Đi thôi, hôm nay tôi rảnh, dù thế nào tôi cũng đi cùng em."
Phùng Liễm Thần suy nghĩ một lát rồi ném điện thoại qua. Đàm Sĩ Chương bắt lấy, cúi đầu xuống, nghe được đoạn tin nhắn thoại thế này:
[Muốn kiểu nào?]
[Mua nguyên bộ Hình Học Cực Hạn. Lấy nhiều có được giảm giá không?]
[500 một món, hơn năm món sẽ là 450 một món.]
[Thật á, anh lấy đắt quá rồi, tôi thấy chỗ khác 300 là mua được, đừng chặt chém tôi.]
[Vậy thì đi mua ở chỗ khác đi, phải xem chất lượng, họ dùng thủy tinh giả, nhưng của chúng tôi là kim cương thật, được chứ.]
Giọng yêu cầu mua hàng là của Phùng Liễm Thần, giao diện là cửa sổ chat riêng tư, tài khoản ở đầu bên kia có tên là "Bán buôn vàng và kim cương AAA".
Cổng bãi đậu xe mở ra, Phùng Liễm Thần quay vô lăng, hòa vào dòng xe cộ trên phố.
"No.7 gặp phải rất nhiều vấn đề, thực ra những bình luận tiêu cực từ các blogger tự truyền thông và cộng đồng mạng không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. Hiện nay có rất nhiều trang sức đúc khuôn sao chép làm giả No.7 trên thị trường, nếu đội ngũ pháp lý mà rảnh thật thì nên tập trung vào xử lý vấn đề này mới đúng."
Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương vẫn không thay đổi: "Hàng nhái là không thể tránh khỏi, chẳng phải chúng ta đã quen rồi sao?"
Phùng Liễm Thần đương nhiên biết chuyện này, anh khẽ thở dài một tiếng.
Có thể nói hàng nhái là kẻ thù của tất cả những người sáng tạo bản gốc. Trước đây trong triển lãm trang sức Kim Thành, có nhà thiết kế đã nhạy cảm đến mức thấy ai đó cầm điện thoại di động đứng lâu hơn một chút là nghi ngờ, thực sự rất đáng ghét. Nhưng dù có cố gắng ngăn chặn thế nào cũng không được, cũng giống như lũ gián trong cống vậy, không bao giờ có thể hoàn toàn ngăn chặn chúng.
Hai năm trước, khi Đàm Sĩ Chương thiết kế dây chuyền cho tour lưu diễn của Thiên hậu tình ca Vu Tái Na, trên mạng nhanh chóng xuất hiện cái gọi là "cùng kiểu Vu Tái Na".
Trang sức làm theo yêu cầu không thể trực tiếp đúc khuôn sao chép, dân buôn hàng nhái chỉ có thể chép lại từ ảnh chụp, chắc chắn sẽ dẫn đến một số sai lệch. Còn hàng sản xuất hàng loạt dễ mua thì quá đơn giản, mặc dù chất lượng hàng nhái không tốt bằng bản gốc, nhưng nhìn bằng mắt thường thì gần như giống hệt nhau.
Phùng Liễm Thần vừa suy nghĩ vừa giải thích tình hình: "Phải nói thế nào nhỉ, gần đây những đánh giá tiêu cực về No.7 tăng vọt, nhưng trong quá trình giám sát lại phát hiện một số người dùng lợi dụng cơ hội này để phàn nàn No.7 kiểm soát chất lượng kém, nói rằng dây chuyền chỉ đeo vài lần là đứt, bộ phận chăm sóc khách hàng không phản hồi, công ty không cung cấp dịch vụ hậu mãi cho những vấn đề chất lượng rõ ràng, nói công ty 'không phải thương hiệu lớn mà đã mắc bệnh của thương hiệu lớn'. Về dịch vụ khách hàng, Chìa Khóa Ánh Sao lại thuê ngoài, kiểm tra đột xuất lịch sử hậu mãi đã xác nhận có vấn đề về thái độ, công ty đã yêu cầu đại lý phê bình và truy cứu trách nhiệm."
Đàm Sĩ Chương nói: "Chăm sóc khách hàng có nhiệt tình hay không không quan trọng, thông thường thì dây chuyền không thể đeo một lần là đứt được."
Phùng Liễm Thần gật đầu: "Chỉ trích sản phẩm thì không sao, nhưng ít nhất công ty có thể đảm bảo chất lượng sản phẩm của mình. Vì vậy công ty đã liên hệ với những người dùng khiếu nại đó, yêu cầu họ gửi sản phẩm về để kiểm tra, kết hợp với những hình ảnh lan truyền trên mạng, xác định được là vài người đã mua phải sản phẩm nhái No.7, sau đó gặp sự cố lại đi tìm dịch vụ hậu mãi chính thức."
Đàm Sĩ Chương mỉm cười, không trả lời. Phùng Liễm Thần lái xe đi đường tắt, rẽ vào phố cũ. Sau khi đi qua một mê cung ngang dọc các con hẻm, xe vừa ra khỏi là đến đích.
Nhìn lên sẽ thấy một tòa nhà khá cũ, bị mưa gió bào mòn, tấm biển phai màu bong tróc có dòng chữ "Trung tâm giao dịch trang sức quốc tế Thủy Loan". Thường được gọi là chợ bán buôn trang sức Thủy Loan, đây là trung tâm phân phối ngọc trai, kim cương, vàng và ngọc bích ở Kim Thành.
Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương xuống xe. Ánh sáng bên trong tòa nhà khá mờ, thậm chí còn khá tối vì đã xuống cấp nhiều năm. Các cửa hàng nằm sát cạnh nhau, cách bài trí và trang trí không khác gì một trung tâm mua sắm máy tính thông thường, chỉ khác là thay vì trưng bày đủ loại linh kiện điện tử, các quầy hàng lại bày đầy những đồ trang sức lấp lánh. Thang cuốn đã cũ, băng chuyền kêu cót két khi cố gắng đưa hai người đàn ông trưởng thành lên tầng hai.
Tòa nhà có tám tầng, được chia thành các khu vực theo danh mục sản phẩm. Chất lượng hàng hóa rất đa dạng, tất cả phụ thuộc vào khả năng lựa chọn của khách, thực sự thử thách con mắt người mua.
Qua khu bán ngọc bích ở tầng hai, tầng ba là khu bán vàng. Đồ trang sức bằng vàng bán ở đây vẫn được coi như "kim loại quý", mô hình định giá là kiểu chính thống, tức là không có giá cố định mà dựa trên giá vàng quốc tế trong ngày và giá được thỏa thuận với xưởng, cộng thêm một khoản phí nhân công nhỏ.
Lên thêm hai tầng phía trên, nhiều cửa hàng cũng bán đồ trang sức bạc, chất lượng từ trung bình đến thấp, cung cấp sỉ lẻ. Nhiều cửa hàng trực tuyến, quầy hàng ở chợ đêm và những người bán hàng nhỏ tại các chợ văn hóa sáng tạo lấy nguồn hàng từ đây. Khu vực chỉ toàn những cửa hàng nhỏ san sát nhau này thực tế lại chiếm tới 70% doanh số bán hàng của ngành.
Tài khoản mà Phùng Liễm Thần dùng để câu Tôn Chí Hào trước đó vẫn chưa bị xóa, anh sử dụng lại, mới đây đã liên hệ với một cửa hàng trang sức ở đây hỏi xem có cách nào sao chép lại Hình Học Cực Hạn nổi tiếng của No.7 không. Phía bên kia đưa ra câu trả lời khẳng định, thậm chí còn nói rõ rằng dạo này rất thịnh hành.
"Vậy nên em đã đặt hàng." Phùng Liễm Thần nói: "Hôm nay hẹn đến lấy hàng."
Đàm Sĩ Chương ừ một tiếng, tay đút trong túi quần, đôi chân dài sải bước theo sau anh.
Mười phút sau, tại một góc cửa hàng tầng năm, trên tay Đàm Sĩ Chương treo mấy sợi dây chuyền có thiết kế hình học. Những ngón tay y thon dài, trên đốt ngón tay còn vài vết sẹo cũ, mặt dây chuyền trông cực kỳ nhỏ bé trong lòng bàn tay y. Trên quầy còn vài hộp đựng trang sức màu đen xếp chồng lên nhau, trông bụi bặm như hàng tồn kho đã lâu, lớp da bóng ở các góc đã sờn.
Phùng Liễm Thần dùng kính lúp soi một cái ghim cài áo cùng loại, ngoài miệng thì tỏ ra không hài lòng: "Tất cả những thứ này đều dùng kim cương nhân tạo phải không?"
Chủ cửa hàng đang chán chường xem trận bóng đá sau quầy, nhấc mí mắt sụp xuống lên: "Đó, tôi đã nói với cậu rồi, phiên bản gốc cũng dùng kim cương nhân tạo mà, có một chút kim cương tấm thôi, cậu còn mong người ta dùng hàng tự nhiên à? Chẳng thấy khác biệt gì đâu, hiệu quả vẫn như nhau thôi."
Phùng Liễm Thần nói: "Vậy thì hạ giá xuống một chút đi, anh định giá cao quá, kim cương tấm thì đáng mấy đồng chứ?"
Chủ cửa hàng châm một điếu thuốc: "Chàng trai, tiền nào của nấy mà, cậu nhìn vào tay nghề, nhìn vào chất lượng này đi, gần như không kém hàng thật bao nhiêu, mấy cái cậu nói là hàng nhái rẻ tiền, dễ đứt lắm, dây chuyền đeo hai ngày là đen rồi, hàng của tôi khác với của người ta, cậu cứ tự nhiên mang hàng của tôi đi mà so sánh!"
Phùng Liễm Thần phàn nàn vài câu, kiểm tra kỹ lưỡng hết, rồi lại soi mói, xong mới chuyển số tiền còn lại cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng ngồi về chỗ cũ: "Tôi đã nói rồi, chất lượng của tôi là hàng đầu, cần gì thêm thì quay lại nhé."
Hắn ta lại liếc Đàm Sĩ Chương một cái. Suốt cả quá trình, Đàm Sĩ Chương vẫn im lặng, chỉ quan sát, giống một người thợ thủ công hiền lành ít nói. Hai người ra khỏi cửa, Phùng Liễm Thần nhét mấy hộp trang sức vào ba lô, trông như dân buôn mua đi bán lại thuần thục.
Sau đó, họ lại đi lang thang quanh tòa nhà một lúc. Sự khác biệt giữa người trong nghề và người ngoài nghề ở đây giống như một con rận trên đầu người hói, đôi khi chỉ cần một cử chỉ hay một cái nhìn là đủ để chủ cửa hàng nhận ra, quyết định có nên trông mặt mà bắt hình dong hay không. Phùng Liễm Thần cố tình tỏ ra mình đang ở giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư, ngẫu nhiên hỏi hai ba cửa hàng khác có làm riêng trang sức dòng No.7 hay không, chỉ cần cung cấp ảnh, cơ bản đều trả lời là có thể làm lại được.
Đây là hiện tượng thường thấy ở chợ bán buôn Thủy Loan. Ở đây cũng có vài tác phẩm có thể được gọi là thiết kế, nhưng lại không thực sự coi trọng thiết kế, cũng không tôn trọng khái niệm đạo đức về tính nguyên bản, vàng thau lẫn lộn, sao chép lẫn nhau, tất cả chỉ vì mục đích bán chạy. Các thương hiệu hàng đầu luôn là nạn nhân chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của nạn sao chép và bắt chước. Cho dù có nộp đơn đăng ký bao nhiêu bằng sáng chế về thiết kế và công nghệ cũng không thể ngăn cản các tay buôn hàng nhái ngang nhiên làm càn, có thể mua một món hàng nhái giống hệt chỉ trong chốc lát.
Thế nhưng, không có ranh giới rõ ràng giữa đen và trắng trong mọi ngành nghề, không thể chỉ đơn giản coi Thủy Loan là cơ sở sản xuất hàng giả. Trên thực tế, nhiều thương hiệu hàng đầu cũng lấy nguồn hàng từ đây, trong đó có Đàm Thị. Có điều thương hiệu lớn sẽ nhắm đến các thiết kế độc quyền, lựa chọn rồi yêu cầu xưởng sản xuất niêm phong, không được bán cho những người khác nữa, thêm logo vào là trở thành sản phẩm của riêng mình.
Đi dạo khoảng một tiếng, hai người trở ra ngoài. Mùi thơm ngào ngạt từ bên đường bay đến, là từ một quầy hàng bán mực nướng và bánh đúc chén. Phùng Liễm Thần thở ra một hơi, Đàm Sĩ Chương huých khuỷu tay ra hiệu cho anh đi theo mình.
Ban đầu Phùng Liễm Thần định quay về xe để nói chuyện, nhưng họ lại đi đến một quảng trường vắng vẻ gần đó, giấu mình sau các tòa nhà. Ở đây có khá nhiều đồ chơi trẻ em cũ như cầu trượt và ngựa bập bênh, phần lớn đều đã tróc sơn, bị bỏ hoang. Đàm Sĩ Chương lấy điện thoại ra, có đi có lại, ném cho Phùng Liễm Thần.
Trên đường đi, y đã đăng ký một tài khoản trên điện thoại của mình, đăng bài viết khoe rằng mới mua được bộ trang sức No.7 siêu hot gần đây, định vị ở chợ bán buôn Thủy Loan, tình cờ được dữ liệu lớn thu thập đẩy lên. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai cửa hàng đã tìm đến để lại bình luận, nói rằng y mua hớ rồi, nếu đến chỗ của họ thì chỉ cần vài trăm là mua được.
Đàm Sĩ Chương nói: "Không phải tôi nói vuốt đuôi, nhưng vấn đề chính là thiết kế và tay nghề này quá đơn giản, muốn đúc khuôn sao chép gần như không cần tốn công sức."
Phùng Liễm Thần hiểu rất rõ: "Lại không có vật liệu nào là không thể thay thế, hầu như chẳng có rào cản hàng nhái nào cả."
Hai người ngồi trên bậc thềm, anh đổ hết mấy cái hộp ra khỏi ba lô, rồi lại xem xét chúng dưới ánh sáng mặt trời.
Trang sức chính hãng có giá thành của công nghệ, một số món cần được người thợ thủ công đánh bóng bằng tay nhiều lần. Để đạt được hiệu ứng tương tự, hàng nhái có thể trực tiếp sử dụng phương pháp ăn mòn hóa học, bất kể chủ cửa hàng có khoác lác đến đâu, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ có khác biệt nhỏ. Hiển nhiên là nhiều người tiêu dùng không quan tâm đến chút khác biệt nhỏ này, thậm chí có thể chấp nhận cả vật liệu khác.
Tuy tất cả đều phải đối mặt với vấn đề vi phạm bản quyền không thể tránh khỏi, các thương hiệu xa xỉ dường như không quá quan tâm đến tình trạng hàng giả tràn lan. Họa tiết cổ điển của LV đã bị làm nhái phổ biến đến mức có mặt ở khắp mọi nơi, thậm chí là ngoài chợ rau, nhưng điều đó không làm hầu hết mọi người thôi chạy theo nó như vịt. Bởi vì sử dụng hàng xa xỉ là biểu tượng của địa vị, là cách để tìm kiếm sự công nhận của xã hội, dùng hàng giả đồng nghĩa với việc hạ thấp giá trị bản thân.
Nhưng thương hiệu mới nổi No.7 thì khác.
Chân Đàm Sĩ Chương dài, duỗi ra một khoảng rất xa, y trả lại hộp trang sức cho Phùng Liễm Thần: "Theo một góc độ nào đó, No.7 hiện tại thực sự là 'không phải thương hiệu lớn mà đã mắc bệnh của thương hiệu lớn', nói là làm hàng xa xỉ giá rẻ, mà lăn qua lăn lại rồi thành ra hàng của KOL."
Dù đang đánh giá về công ty của Đàm Hạo Dương, ngữ điệu của y vẫn bình tĩnh. Phùng Liễm Thần liếc nhìn y một cái, khi Đàm Sĩ Chương kìm nén biểu cảm, khuôn mặt y thật sự có vẻ khó gần, khiến anh không khỏi nhớ đến cái vẻ hung ác nham hiểm của y khi đợi công bố di chúc hồi năm ngoái. Nếu không hiểu sâu, người ta dễ cho rằng y là kẻ có thù tất báo, như mấy cô gái trẻ của ban Thư ký cứ gặp y là cực kỳ cảnh giác.
Phùng Liễm Thần nói: "Nói thẳng ra, hình ảnh thương hiệu đã xây dựng hóa ra không được cao quý như trong tưởng tượng."
Đàm Sĩ Chương cười khẩy, nêu ra nguyên nhân: "Đàm Hạo Dương tự cho mình là đúng."
Chuỗi hành động của Chìa Khóa Ánh Sao cũng hướng đến mục tiêu tạo dựng hình ảnh thương hiệu có bản sắc riêng, vun đắp lòng trung thành của người tiêu dùng, nhưng lại đi quá xa, không nắm bắt được tâm lý của người tiêu dùng trẻ, thậm chí những giá trị cảm xúc có thể thu hút khách hàng cũng không vững chắc.
Đàm Hạo Dương tự đắc là vì dữ liệu doanh số bán hàng trực tuyến và phản hồi về sản phẩm rất ấn tượng. Nhưng dữ liệu không phản ánh toàn bộ câu chuyện, thậm chí còn có thể gây hiểu lầm, khiến gã nghĩ rằng mình đã xây dựng đủ lòng trung thành của người hâm mộ. Nhưng trên thực tế, có bao nhiêu người sẵn sàng trả tiền cho hàng chính hãng?
Hai người không nói thẳng ra những lời tiếp theo, nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa của nó. Các chuyên gia giàu kinh nghiệm thường có thể nhận biết được liệu một dòng sản phẩm có thành công hay không ngay trước khi có bất kỳ dấu hiệu rắc rối nào xuất hiện. Thất bại không nhất thiết là một trận lở tuyết, nó có thể chỉ là một đường cong suy giảm thoai thoải.
Có điều, Phùng Liễm Thần lại nghĩ đến một cấp độ khác. Cũng khó mà nói có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng hai anh em này dường như luôn cùng chung một nhịp bước, thậm chí cùng lúc đi đến giai đoạn bế tắc trong sự nghiệp. Chìa Khóa Ánh Sao của Đàm Hạo Dương hiện đang bắt đầu bộc lộ nhiều sai sót, phía Đàm Sĩ Chương cũng chẳng phải là thuận lợi. Thời gian cứ trôi, mùa xuân sắp qua rồi mà việc hợp tác với tập đoàn Hồng Hải vẫn chưa chốt hạ.
Nhưng Đàm Sĩ Chương vẫn bình tĩnh, thong thả xắn tay áo lên, như là thấy nóng. Vài sợi tóc rơi xuống bên má, y kéo dây cột tóc xuống, tiện tay gom tóc rồi cột lại, các cơ từ cẳng tay đến cánh tay trên nổi lên theo từng chuyển động, cảm giác mạnh mẽ như được nhào nặn ra.
Phùng Liễm Thần đang ngây ra nhìn đường nét cánh tay y, bỗng có người ở phía sau cất tiếng gọi: "Brian!"
Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương cùng quay đầu lại, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, là giám đốc Sáng tạo của tập đoàn Hồng Hải - Andy.
---
Tác giả nhắn gửi:
Chú thích: Nội dung chuyên môn được trích từ "Tại sao đạo nhái và phổ thông hóa ngày càng tràn lan? Liệu tính độc đáo có còn là con đường khả thi cho ngành trang sức không?".