Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 59

Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương trèo lên giường đè anh xuống, có ý đồ đen tối: "Quên thì quên thôi, bù lại một lần?"

Phùng Liễm Thần cười cười, tỏ vẻ không đồng ý, đẩy y ra. Anh co chân lên, đưa tay mò mẫm tháo vòng bạc kia ra. Không đeo kính, anh phải đưa lên mắt mới nhìn rõ, không giống hàng rẻ tiền sản xuất hàng loạt mua bừa ở ngoài, rất mảnh, chạm vào có cảm nhận tinh tế. Độ mở có thể điều chỉnh linh hoạt, hai đầu vòng được làm theo hình hoa huệ tây, bên dưới gắn chuông nhỏ bằng hạt gạo, cử động một cái sẽ kêu leng keng. Đeo ở cổ tay sẽ là trang sức, đeo ở mắt cá chân... thì là trang sức mang tính gợi tình.

Đàm Sĩ Chương nắm lấy tay anh, lấy lại vòng bạc, rồi lại đeo lên chân anh.

Phùng Liễm Thần nói: "Nếu mà quên, đeo lên công ty thì phiền lắm."

Đàm Sĩ Chương đáp: "Có kêu, không dễ quên được đâu."

Hai người chơi đùa thêm một lúc, rồi ngủ thiếp đi, đầu kề sát bên đầu.

Khi mở mắt ra lần nữa, trời vừa hửng sáng, Phùng Liễm Thần vừa nhấc chân, chuông bạc liền kêu lên. Anh nhớ ra mình ngủ qua đêm ở đâu, quay đầu lại, Đàm Sĩ Chương đang nhắm mắt, một cánh tay vắt sang, đè nặng lên vai anh. Hôm qua tắm xong y còn mặc áo choàng tắm chứ không thay, cổ áo mở rộng để lộ đường nét cơ ngực săn chắc.

Phùng Liễm Thần đang thẫn thờ nhìn, Đàm Sĩ Chương vừa nhắm mắt vừa hỏi: "Muốn sờ không?"

Phùng Liễm Thần sửng sốt, Đàm Sĩ Chương nắm lấy tay anh, đặt lên ngực mình: "Sờ được đấy."

Làn da dưới bàn tay ấm áp săn chắc, Phùng Liễm Thần bật cười, rút tay về. Nhưng như vậy đã tính là sờ rồi, Đàm Sĩ Chương cũng đưa tay ra, bắt đầu khám phá dần dần lên trên. Phùng Liễm Thần tránh y, bò dậy khỏi gối. Nệm ở đây được làm bằng cao su, ôm sát đường cong cơ thể, độ mềm vừa phải có thể bao lấy cả người, ngủ cả đêm cũng không thấy mệt mỏi.

Phùng Liễm Thần nhặt quần áo của mình trên ghế cạnh giường lên, áo sơ mi và quần dài của anh được gấp gọn gàng, vì hôm qua đến vội, quần áo vẫn là bộ mặc lúc đi làm. Lúc này, Đàm Sĩ Chương cũng xuống giường, tìm cho anh bộ đồ mặc nhà sạch sẽ: "Mặc cái này đi."

Cả hai cùng dậy, Phùng Liễm Thần rửa mặt xong thì thấy Đàm Sĩ Chương đang đứng trước cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc.

Anh đeo kính lên nhìn lại, thấy y chỉ đang ngậm kẹo m*t, mới buột miệng hỏi: "Anh thích đồ ngọt đến vậy sao?"

"Không hẳn vậy." Đàm Sĩ Chương đáp: "Trong miệng ngậm thứ gì đó sẽ không nghĩ đến việc hút thuốc."

"Anh cai thuốc?"

"Tôi thường không hút thuốc khi có khách đến chơi, rất bất lịch sự." Đàm Sĩ Chương nói: "Hơn nữa, hút thuốc chắc chắn không phải là thói quen tốt." Y giơ tay ra trước mặt Phùng Liễm Thần: "Hút thuốc lâu dài sẽ làm ngón tay ám màu đen vàng vì khói thuốc, hút ít thôi vẫn tốt hơn."

Phùng Liễm Thần nắm lấy tay y, cúi đầu, áp môi vào lòng bàn tay.

Đàm Sĩ Chương có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đỡ lấy gáy anh, trao cho anh một nụ hôn mạnh bạo như muốn cướp đoạt.

Chậm chạp mãi đến khi trời sáng hẳn mới nấu xong bữa sáng, vẫn là Phùng Liễm Thần nấu. Anh lục tung tủ lạnh, quyết định làm món Tây, đổ dầu ô liu vào chảo chiên vài lát thịt xông khói, rồi nấu hai túi nui Ý. Máy hút mùi hoạt động êm ái, đúng là hàng cao cấp, không gây tiếng ồn. Anh mang dép lê, đi qua đi lại trong căn bếp mở. Bộ đồ nhà hơi rộng, tay áo phủ xuống mu bàn tay, Phùng Liễm Thần xắn tay lên một chút, quay đầu lại thì thấy Đàm Sĩ Chương đang dựa vào bàn bếp nhìn mình.

"Sao thế?" Phùng Liễm Thần hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

"Không có gì." Đàm Sĩ Chương nghịch máy pha cà phê, nói: "Tôi ăn gì cũng được."

Đĩa thức ăn được dọn ra, nui trộn với nước sốt thịt, cà phê đã sẵn sàng. Hai người ngồi xuống, mùi thịt xông khói lan tỏa trong không khí.

Phùng Liễm Thần hỏi: "Anh thật sự muốn mời Tiết Thanh Bình về?"

Đàm Sĩ Chương gật đầu: "Chắc em không lạ gì anh ta rồi nhỉ."

Phùng Liễm Thần v**t v* quai cái ly cối: "Vậy thì anh cũng biết tay anh ta có thể không khôi phục hoàn toàn chứ."

Đàm Sĩ Chương chỉ nói: "Phải đợi liên lạc với anh ta rồi mới bàn bạc cụ thể được, không liên lạc, ai mà biết anh ta có còn muốn làm gì không?"

Người trong ngành khi nhắc đến Tiết Thanh Bình thường chỉ thở dài cảm thán anh ta là một thiên tài sa sút giữa chừng sự nghiệp, có người thực lòng thương tiếc, có người chỉ đứng ngoài quan sát. Nhưng sản nghiệp nhà Tiết Thanh Bình chẳng thiếu, nếu chỉ tính đến chuyện kiếm sống, dù không làm gì, anh ta cũng không phải lo cơm áo gạo tiền cả đời.

Phùng Liễm Thần không phản đối: "Vậy đưa ra cuộc họp trước nhé? Cần phải thống nhất ý kiến ​​nội bộ trước mới có thể đi làm phiền anh ta."

Đàm Sĩ Chương nói: "Về lý thuyết là phải như vậy, cần đưa ra những điều kiện chân thành trước, nếu không thì chỉ giống như đang đùa giỡn với người ta."

Rồi như nhớ ra điều gì, y nói với Phùng Liễm Thần: "Không ngờ phải không, tôi bị Hồng Hải chơi cho một lần như thế rồi đấy."

Phùng Liễm Thần quả thật không nghĩ đến việc Andy kia từng mời Đàm Sĩ Chương về làm giám đốc Nghệ thuật của bọn họ.

"Chính xác thì hai người đã uống rượu riêng với nhau khi nào?" Anh hỏi: "Sao lại xảy ra nhiều chuyện như thế?"

"Không nhiều." Đàm Sĩ Chương đáp: "Không nói thì tôi cũng quên mất chuyện đó, một lần đang tiếp khách hàng ở khách sạn, sau khi chia tay thì tình cờ gặp Andy và hai người bạn của cậu ta. Trời cũng sắp tối, họ đang đi về phía phố quán bar, mới nói vài câu, rồi không hiểu sao lại kéo tôi đi theo."

Phùng Liễm Thần cười nhẹ, chậm rãi rút khăn giấy ra lau miệng.

Sáng thứ bảy này hiếm khi không bị công việc quấn lấy, cũng không có ai khác làm phiền, trong nhà yên tĩnh khiến người ta muốn tạo ra chút tiếng động. Phùng Liễm Thần ở lại căn hộ của Đàm Sĩ Chương, hai người không thường đi tới rạp phim, nhưng vẫn biết xem phim.

Chỉ đến khi chọn phim thì mới không chắc sở thích có trùng khớp hay không, Phùng Liễm Thần cầm điều khiển trên tay, lướt qua danh sách phim trong kho. Con trỏ dừng lại một lúc ở Yêu nữ thích hàng hiệu, Đàm Sĩ Chương nói: "Hay xem cái này đi."

Bộ phim này đã rất kinh điển, được ca ngợi là kinh thánh thời trang. Mặc dù cốt truyện miêu tả ngành công nghiệp này có phần phóng đại, nhưng có nhiều nhà tài trợ tên tuổi ủng hộ, bộ phim ngập tràn túi xách, giày dép và quần áo hàng hiệu, mỗi bộ trang phục đều đáng trân trọng, không bao giờ lỗi mốt.

Phùng Liễm Thần tựa vào sô pha, rồi trong lúc vô thức bị Đàm Sĩ Chương kéo nhẹ một cái, trượt vào lòng y.

Cả hai đều đã xem qua cốt truyện. Nữ chính là người mới vào nghề, gia nhập một tạp chí thời trang hàng đầu với vai trò trợ lý cho tổng biên tập khó tính và khắt khe bị gọi là yêu nữ ngành thời trang. Ban đầu cô không thể thích nghi với sự kén chọn của sếp, nhưng sau khi hoàn toàn lột xác thành người khác, cô nỗ lực hết mình, trở thành trợ lý hàng đầu của tổng biên tập, đồng thời cũng phải trả giá bằng việc mất đi nhiều thứ, gia đình, bạn trai và ước mơ ban đầu...

Có lẽ là do tư duy thay đổi theo từng giai đoạn cuộc đời, lần đầu xem phim này, anh tập trung vào cốt truyện nơi công sở. Bây giờ Phùng Liễm Thần xem lại nó, trong mắt anh chỉ còn lại những món hàng hiệu trên người tổng biên tập và các thư ký, CK, Rick Owens, Vivienne Westwood... Nghe nói 40% sản phẩm trong phim là của Prada, vì Prada là nhà tài trợ số một.

Anh gối đầu trên ngực Đàm Sĩ Chương, nhìn màn hình lớn, đang xem bỗng cười ra tiếng. Đàm Sĩ Chương hỏi: "Sao vậy?"

Phùng Liễm Thần nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình: "Phải công nhận là người nước ngoài kể chuyện rất giỏi, trừ bộ này ra còn có nào là Bữa sáng ở Tiffany's, tác phẩm kinh điển của Audrey Hepburn, nào là Bà Harris đi Paris, kể về câu chuyện của một bà lão phải vật lộn cả cuộc đời chỉ để đến Paris đặt được một chiếc váy Dior. Dù là phim, nhưng đằng sau tất cả đều là cái bóng của các thương hiệu."

Đàm Sĩ Chương đáp: "Cảm giác giống như bộ phim hoạt hình mà No.7 làm vậy thôi."

Phùng Liễm Thần nói tiếp: "Nền tảng của No.7 còn nông lắm, không bằng Kim Phụng Tường hay Trang sức Lệ Hoa đáng để phát triển thành IP."

Đàm Sĩ Chương đưa tay ra sau lưng anh, ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v*: "Có thể cân nhắc."

Hai người vừa xem phim vừa tán gẫu vu vơ, sau khi phim kết thúc lại chuyển sang xem phim khác. Đến khoảng trưa thì chuông điện thoại reo vang gấp gáp. Là điện thoại của Phùng Liễm Thần, mẹ anh, Ngô Mãn Hương đang rất sốt ruột: "Con đâu rồi? Em trai con bỏ chạy rồi! Mau giúp tìm nó!"

Phùng Liễm Thần nghe mà chẳng hiểu gì: "Chạy mất rồi? Chạy đi đâu? Mẹ đừng hoảng, từ từ nói đã."

"Sao mà mẹ không hoảng được chứ? Đang lo chết đi được, thằng nhóc đó, mẹ sẽ bẻ gãy chân nó!"

Phải mất một lúc lâu mới hiểu được, Phùng Liễm Thần hơi nhức đầu. Em trai của anh hiện đang học trung học, nhưng rất ghét đi học, nói sao cũng không chịu đến trường. Ngô Mãn Hương và cha dượng tất nhiên không đồng ý, cha mẹ con cái cãi nhau ở nhà rất lâu rồi, sau đó thì cậu ta thu dọn đồ đạc bỏ nhà đi.

Đàm Sĩ Chương đứng cạnh đó hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"

Phùng Liễm Thần xoa trán: "Thật sự không hiểu bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa."

Không hiểu là một chuyện, nhưng vẫn không thể bỏ mặc ở đó, một cậu bé mười ba mười bốn tuổi coi như nửa người lớn rồi, có suy nghĩ riêng và khả năng hành động. Em trai anh để lại một lá thư nói rằng sẽ tự tìm đường mưu sinh, đích đến rất rõ ràng, cậu ta muốn tìm bạn bè ở thành phố lớn nhờ giúp đỡ. Phương tiện giao thông công cộng từ quê anh đến Kim Thành là xe lửa hoặc xe khách liên tỉnh, có lịch trình cố định hàng ngày.

Phùng Liễm Thần kể cho Đàm Sĩ Chương, rồi thay quần áo: "Em đi tìm thử, hôm nay đi trước vậy."

Nhưng xe của anh đang ở công ty, hôm qua Đàm Sĩ Chương đưa anh về thẳng nhà, bây giờ cần xe thì phải quay lại công ty trước.

Anh xỏ giày xong quay đầu lại, Đàm Sĩ Chương không nói gì mà cũng thay quần áo: "Đợi một chút, tôi đưa em đi."

Phùng Liễm Thần sửng sốt, nhưng chưa kịp khách sáo từ chối thì Đàm Sĩ Chương đã đưa ra quyết định như một lẽ đương nhiên. Trước khi rời khỏi nhà còn phải đeo thêm kính mát và đội mũ lưỡi trai, che hết tóc và quá nửa khuôn mặt, dù có gặp đồng nghiệp cũng khó nhận ra ngay.

Hai người xuống hầm gửi xe, Đàm Sĩ Chương không vội lái xe, y gọi vài cuộc điện thoại, hình như có người quen biết chủ công ty xe khách liên tỉnh, vậy là nhờ vả người kia thông báo cho các tài xế lái xe ngày hôm nay, để họ để mắt đến những hành khách phù hợp với đặc điểm.

Kết quả là có thật.

Nửa giờ sau, ông chủ công ty xe chủ động gọi lại, nói rằng đúng là có một cậu bé cùng độ tuổi đi một mình, màu sắc của vali cũng trùng khớp. May mắn là có mối liên hệ này mà tìm được người rất nhanh, em trai của Phùng Liễm Thần vừa mới xuống xe khách đã bị bắt lại trên sân bến xe.

"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Cảm ơn tài xế xong, Phùng Liễm Thần mới chất vấn cậu ta trong một góc: "Sao lại không muốn đi học nữa?"

Em trai của anh trông giống cha cậu ta hơn, đường nét thô kệch hơn anh, bĩu môi lẩm bẩm: "Anh nhìn mẹ xem, từ sáng đến tối chỉ toàn ép em học học học, em đã nói với mẹ là em không học vào rồi! Em thực sự không hiểu được, có học thêm bao nhiêu cũng không hiểu nổi mấy cái công thức toán học đó, tại mẹ không tin thôi. Học tới cuối cùng cũng chỉ có một mục đích là tìm việc làm thôi mà, vậy tại sao em không thể nghỉ sớm?"

Phùng Liễm Thần hỏi: "Em còn chưa học hết cấp hai, thì làm được gì?"

Em trai anh thách thức: "Em có thể livestream game!"

"Em định tự nuôi sống mình bằng nghề đó?"

"Suy nghĩ của anh lạc hậu quá, đang ở thời đại nào rồi, có rất nhiều người khác cũng làm vậy, em có người bạn trên mạng làm streamer game, tiền kiếm được nhiều hơn cả lương một tháng của ba, vậy mà còn chẳng giỏi bằng em nữa, sao em lại không kiếm được tiền?"

Phùng Liễm Thần suýt bật cười vì tức: "Em có live hay không thì về nói với ba mẹ đi, anh đưa em về nhà, chuyện này không cần bàn cãi."

Em trai anh chống cự vô ích, dù không chịu thì vẫn bị áp giải lên xe của Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương đứng đó suốt như một vệ sĩ, thân hình lực lưỡng làm cho thiếu niên nổi loạn phải sợ hãi, đành ngoan ngoãn lên xe. Phùng Liễm Thần đang gọi điện về nhà: "Phải, đúng... Tìm thấy rồi, đừng lo, mẹ về nhà trước đi."

Trên đường đi, Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương đều giữ im lặng, chỉ có em trai anh là vẫn lẩm bẩm than thở rằng không ai hiểu mình.

Đàm Sĩ Chương liếc nhìn cậu ta qua gương chiếu hậu rồi hỏi Phùng Liễm Thần: "Tốt xấu gì cậu cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, sao em trai cậu lại vô dụng như vậy?"

Phùng Liễm Thần mỉm cười, còn em trai anh thì ngậm miệng lại.

Bình Luận (0)
Comment