Phùng Liễm Thần ngược lại còn thả lỏng, anh bình tĩnh nhìn Đàm Sĩ Chương, thong thả giải thích.
"Sếp Sĩ Chương, đối với di chúc bằng miệng, thông thường có hai loại quan hệ lợi ích được pháp luật công nhận, thứ nhất là họ hàng thân thích của người thừa kế hoặc người được tặng di sản, bao gồm vợ/chồng, con cái, cha mẹ và các thành viên gia đình khác sống chung, thứ hai là người có quan hệ chủ nợ và con nợ dân sự với người thừa kế. Rất đáng tiếc, mối quan hệ của tôi với sếp Hạo Dương chỉ giới hạn ở mối quan hệ cấp trên-cấp dưới tại công ty, không cấu thành bất kỳ loại nào trong số này."
Đàm Sĩ Chương bật cười: "Cho dù có bằng chứng, hình ảnh và video của các người... cũng không thể coi là quan hệ hôn nhân sao?"
Tất nhiên là không có thứ quỷ quái đó, ngoại trừ những bản ghi lịch sử trò chuyện. Phùng Liễm Thần đã hủy chứng cứ rồi, Đàm Hạo Dương cũng sẽ không ngu ngốc mà tự mình tung ra, trừ khi Đàm Sĩ Chương lấy trộm điện thoại của gã.
Phùng Liễm Thần vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Lùi một bước mà nói, cho dù anh có nhổ được cái đinh là tôi, nơi mà cố chủ tịch để lại di chúc bằng miệng là phòng bệnh trong bệnh viện, ngoài tôi và luật sư Triệu, còn có không ít nhân viên y tế ở đó. Tuy họ không phải là nhân chứng chính thức, nhưng họ đều nghe thấy những lời cố chủ tịch nói. Chỉ cần bỏ chút công sức, tìm họ về làm chứng sẽ không quá khó khăn."
Đàm Sĩ Chương thở dài tiếc nuối: "Thật sao? Thôi, đành chịu, hình như đường này bị chặn rồi."
Phùng Liễm Thần vờ cúi đầu, đây không phải là câu mà anh nên đáp lại.
Đàm Sĩ Chương bằng cách nào đó tìm thấy một cây bút bi từ khe cửa sổ, cũng không biết ai đã đánh rơi ở đó, y cầm trên tay, bấm tanh tách. Y ấn năm sáu lần, thấy bút vẫn hoạt động bình thường thì ném trở lại bàn: "Được rồi, đùa vậy đủ rồi. Đây là việc của tôi và Đàm Hạo Dương, tôi không giống thằng nhóc đó, còn chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ đến đại náo Thiên cung, quấy nhiễu thiên binh thiên tướng không cho ai được yên. Thắng làm vua thua làm giặc, phải xem bản lĩnh cá nhân, dằn vặt một người ngoài cuộc như cậu chẳng có ý nghĩa gì cả."
Nói xong, Đàm Sĩ Chương gãi thái dương. Dù sao thì họ cũng là anh em, những cử chỉ nhỏ nhặt trong lúc vô tình cũng tương tự nhau, chỉ có điều mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Y nói với Phùng Liễm Thần: "Nhưng cậu cũng hiểu rằng trong giai đoạn này, tôi thật sự không thể tin tưởng cậu, chứ đừng nói đến yên tâm trọng dụng cậu."
Phùng Liễm Thần mỉm cười, nói anh hiểu, vốn dĩ anh cũng định tuân thủ quyết định điều chuyển của công ty.
Đàm Sĩ Chương lại nói: "Nhưng có thể để cậu làm gì được nhỉ? Cũng không thể thật sự bắt cậu ở đây bưng trà rót nước."
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc của Đàm Sĩ Chương lại reo lên, y nhấc máy nghe, rồi cúp máy, đúng lúc có việc đến rồi. Đàm Sĩ Chương giải thích: "Là cửa hàng ở trung tâm thương mại, cửa hàng trưởng của họ vừa nghỉ việc, vẫn chưa tìm được người phù hợp thay thế, ngày nào cũng thúc giục."
Phùng Liễm Thần ngước mắt lên: "Anh muốn tôi qua đó?"
Đàm Sĩ Chương khẽ cười: "Nếu điều chuyển vậy thì chắc chắn là lãng phí nhân tài, nhưng... đây là vấn đề cấp bách, cậu đồng ý thì qua đó một thời gian. Không đồng ý thì tôi cũng không ép, ở lại đây bưng trà rót nước, cậu thấy sao?"
*
"Vậy cho nên cậu đi làm cửa hàng trưởng ở cửa hàng trang sức trong trung tâm thương mại à?" Trương Viễn Sơn chia bài thành hai chồng, ngón tay cong lại đẩy ra, thuần thục xáo bài xoạt xoạt xoạt: "Quào, nói là cửa hàng trưởng, vậy không phải chỉ là hầu hạ người ta sao?"
"Gì mà hầu hạ." Phùng Liễm Thần cúi đầu uống trà: "Chú ý lời lẽ, nghề nghiệp không phân biệt sang hèn."
Ngày anh bị đá sang cho Đàm Sĩ Chương đúng vào thứ sáu, Phùng Liễm Thần hoàn tất việc bàn giao nhân sự, trước khi tan làm, người bạn thân Trương Viễn Sơn gọi điện hỏi anh có thời gian tụ tập không. Dù công việc trượt dốc, sếp gây khó dễ thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Phùng Liễm Thần nói là có.
Buổi tối, họ cùng nhau ăn tối, rồi đến phòng chơi bài của Trương Viễn Sơn chơi như thường lệ. Cùng tham gia còn có một cô gái tên Trương Viên San, hai người họ Trương lại có tên phát âm giống nhau, đây cũng là một mối duyên phận hài hước nữa. Ba người họ là bạn cùng lớp thời đại học, chơi rất thân, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc nhiều năm, thỉnh thoảng vẫn đi chơi với nhau.
Trương Viên San hỏi Phùng Liễm Thần: "Sao hôm nay cậu không lái xe, đi taxi à? Sợ kẹt xe?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt: "Ngay từ đầu đã không phải xe của tôi rồi, đổi vị trí thì xe cũng phải trả lại cho công ty."
Chiếc xe được giao cho vị trí "trợ lý cao cấp", thực chất là quyết định mà Đàm Nho phê duyệt riêng cho Phùng Liễm Thần. Nhưng Phùng Liễm Thần xứng đáng có chiếc xe này. Đàm Nho đề bạt anh lên, cũng như có thêm một cánh tay phải đắc lực. Anh không có xuất thân là dân chuyên ngành, nhưng vẫn chủ động học hỏi từ những thợ cả dưới nhà máy, cắt gọt đá quý, khảm nạm thủ công, đúc khung kim loại, anh biết rõ từng dòng sản phẩm của công ty như lòng bàn tay. Tiếp đón khách hàng, mua sắm vật tư, tiếp thị thương hiệu, mọi thứ đều có thể đảm nhận. Có những khi khách nước ngoài đến, không ngại thiếu phiên dịch, chỉ yêu cầu Phùng Liễm Thần có mặt. Sau đó Đàm Nho bèn nói: "Nếu cậu cần xe thì không phải tìm tài xế đăng ký xe nữa, cứ cấp riêng một chiếc cho cậu luôn."
Nhưng giờ anh bị đuổi xuống một cửa hàng bình thường, cấp bậc tụt dốc thảm hại, có cửa hàng trưởng nào còn tư cách để công ty cấp một chiếc xe riêng? Phùng Liễm Thần không làm ầm ĩ, chỉ điền vào giấy tờ bàn giao, tháo móc khóa trang trí trên chìa khóa xe, rồi trả lại cho phòng Hành chính y nguyên như cũ.
Trương Viên San cũng là một người làm công ăn lương, cô hất tóc cười lớn: "Cái kiểu gì thế này, cho người ta chút quyền lợi rồi còn có thể keo kiệt đòi lại à, tôi thấy xong rồi! Cậu không nghe người ta nói à, nếu một công ty đột nhiên bắt đầu kiểm tra chuyên cần, đòi kỷ luật nghiêm, cắt giảm phúc lợi của nhân viên, không còn nghi ngờ gì nữa, ông chủ thực sự vô dụng nên chỉ có thể bận tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này. Quý công ty sắp phá sản rồi ha."
Trương Viễn Sơn phụ họa: "Đúng thế, đồng chí Liễm Thần, công ty này không ổn rồi, hay là chúng ta nhảy việc?"
Phùng Liễm Thần lấy được lá Joker đen: "Đương nhiên có thể cân nhắc nhảy việc, nhưng không thể cứ thế mà bỏ cuộc, làm được ngày nào hay ngày đó trước đã."
Trương Viễn Sơn đùa bỡn, tay uốn éo kiểu lan hoa chỉ: "Tôi hiểu cái này. Người ta còn nói gì nhỉ, kiểu nhân viên mà các nhà tư bản hiện đại yêu thích nhất chính là những người mua nhà mua xe, có vợ chồng có con cái, nhân viên kiểu này chẳng khác nào trâu già, bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, muốn thao túng thế nào cũng được, tại sao, vì họ không dám tùy tiện nghỉ việc chứ sao! Nếu hôm nay mất chén cơm, ngày mai cả nhà sẽ chết đói. Cậu còn trẻ mà lại chỉ phải lo tiền vay thế chấp mua nhà đã khổ sở thế này rồi, tôi còn không dám nghĩ, sau này hai cậu mà lập gia đình phải sống thế nào?"
Phùng Liễm Thần bật cười: "Vậy nên trong cái rủi có cái may, cửa hàng trưởng vẫn nhận được hoa hồng theo doanh thu, sẽ không đến nỗi hết tiền. Có còn hơn không thôi."
Trương Viên San hô lên giành quyền, rồi mới nghĩ đến chuyện mắng Trương Viễn Sơn: "Cậu làm ơn ngậm miệng bớt nói vài câu đi, cậu trù ai phải lấy chồng sinh con thế?"
Phùng Liễm Thần vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm, vừa cắt chân chữ ngũ lên, ném ra một đôi ba. Ba người họ chơi Đấu Địa Chủ, thật ra Phùng Liễm Thần là người giỏi nhất, anh biết tính bài, nếu chơi nghiêm túc sẽ luôn thắng nhiều hơn thua. Nhưng bạn bè với nhau mà chỉ có một người thắng thì rất chán, nên anh dành đầu óc cho việc trò chuyện, tay cũng thoải mái đánh bừa, thắng thua lẫn lộn.
Đánh ra ba lá kèm một đôi, Trương Viên San cảm thán: "Nhưng nói thật nhé, tìm được một ông chủ đáng tin cậy cũng giống như mua vé số, phải dựa vào may mắn. Liễm Thần, ông cụ chủ tịch ban đầu của cậu mới gọi là có tầm nhìn, đừng nói là tùy ý dùng một chiếc xe, nhớ hồi bà nội cậu ngã bệnh, cậu chỉ vừa tốt nghiệp, vậy mà ông ấy trực tiếp trích 500.000 tệ trong quỹ của nhân viên cho cậu vay không lãi suất, con người như vậy quả thật tốt bụng."
Phùng Liễm Thần gật đầu, anh vẫn luôn nhớ việc này: "Cố chủ tịch có ơn nâng đỡ tôi."
Có thể nói Đàm Nho không bao giờ keo kiệt với những cấp dưới có năng lực. Phùng Liễm Thần tạo ra giá trị cho công ty, đổi lại, khoản tiền thưởng cuối năm cao nhất của anh từ trước đến nay đạt tới sáu con số, mà chữ số đầu tiên bắt đầu từ 3. Mỗi dịp Tết đến xuân về, Đàm Nho còn lì xì cho ban lãnh đạo cấp cao dưới danh nghĩa cá nhân, Phùng Liễm Thần cũng nhận được một phần. Nhờ vậy, anh không chỉ trả hết khoản nợ 500.000 tiền viện phí trong vòng hai năm, mà còn tiết kiệm được tiền thanh toán nhà đợt đầu.
Trương Viễn Sơn nói: "Thật ra, tôi nhìn thấu tất cả rồi đấy, cái gì mà tầm nhìn, chẳng qua là bỏ tiền ra mua người, để cậu cúc cung tận tụy, đến chết cũng không tiếc..."
Phùng Liễm Thần cười nói: "Chơi bài thì lo chơi bài, hôm nay cậu làm sao vậy, sao lại đa cảm thế?"
Anh ném ra ba lá bài trên tay, cất số còn lại đi. Trương Viễn Sơn không nhìn trộm được, đành rụt đầu về.
Ba người chơi bài đến khoảng mười giờ thì giải tán, biết đủ mà dừng. Hiện giờ khác hẳn với thời đôi mươi có thể thức trắng đêm để làm bài tập, rồi ngày hôm sau vẫn có thể hào hứng đi công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc. Khi bước vào xã hội, trở thành nô lệ tư bản, chuỗi công việc bất tận dường như không bao giờ dừng lại.
Phùng Liễm Thần về nhà, vừa bật bình nước nóng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động reo. Cũng may không phải ai giục anh tăng ca, mà là bà của anh: "Bé cưng, dạo này bận công việc lắm à?"
Phùng Liễm Thần cầm điện thoại trên tay, môi nở nụ cười dịu dàng: "Bà xem con lớn thế này rồi, đừng gọi như thế nữa được không."
Bà nội anh nói: "Dù con bao nhiêu tuổi, dù con có già rụng răng đi nữa thì trong mắt bà vẫn chỉ là một đứa trẻ. Sao mấy ngày nay con không gọi điện cho bà, đi làm có vui không, có đồng nghiệp nào bắt nạt con không?"
Phùng Liễm Thần cười nói: "Công việc rất tốt, ai bắt nạt con chứ, hai tuần nay con bận quá nên quên mất, cuối tuần sau con sẽ về thăm bà."
Bà nội nói: "Không cần, không cần phải về, cứ làm việc của con đi, bà không sao đâu, con chạy tới chạy lui cũng phiền lắm."
Phùng Liễm Thần cúp máy, tháo kính ra, tắm rửa rồi bật máy tính, đăng nhập vào trang web của tập đoàn Đàm Thị. Như hai người bạn của anh đã nói, thực tế rất tàn khốc, Đàm Hạo Dương hay Đàm Sĩ Chương đều không đáng lo bằng khoản thanh toán vay thế chấp tháng tới.
Đàm Hạo Dương không kén ăn, dám tùy tiện ăn cỏ gần hang cũng là vì gã dám chắc Phùng Liễm Thần sẽ không dùng chuyện này để uy h**p mình, càng không thể đánh nhau đến chết. Xung đột tình cảm giữa hai người là một chuyện, dù có nghiêm trọng đến đâu cũng phải giấu kín. Ngoài mặt, dính líu đến loại bê bối tình cảm nơi công sở này, đặc biệt là giữa đàn ông với đàn ông, chẳng có lợi gì cho Phùng Liễm Thần, chỉ là dư luận thích xem thôi.
Bất kỳ người thông minh nào cũng biết rằng một khi chưa đến cảnh cùng đường bí lối, thì nên tránh làm những việc lấy trứng chọi đá.
*
Lâu lắm rồi Phùng Liễm Thần mới có một kỳ cuối tuần được nghỉ ngơi mà không bị làm phiền. Sáng sớm thứ hai, anh đeo cà vạt, đi tàu điện ngầm đến nơi làm việc.
Lối ra ga tàu điện ngầm là tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Đàm Thị, tất nhiên anh phải đến cửa hàng, nhưng trước đó, về tình về lý đều cần chào hỏi Đàm Sĩ Chương một tiếng. Tiếc là sáng hôm đó người kia không có ở văn phòng, chớp mắt đã trưa rồi, Phùng Liễm Thần đi ăn cơm trước.
Một số nhân viên ít cập nhật tin tức còn chưa biết chuyện anh bị giáng chức, những người hiểu biết hơn thì liếc nhìn anh vài cái với vẻ thăm dò. Chỉ có điều uy tín của Phùng Liễm Thần trong công ty rất lớn, mọi người đều giữ thái độ lịch sự, tôn trọng bề ngoài, tạo nên bầu không khí hòa thuận.
Đông Vũ Mạn bưng khay đi tới, nhìn quanh rồi ngồi cùng bàn với Phùng Liễm Thần.
Ban thư ký là nơi gần quản lý tầng trên nhất, họ đã bàn tán về việc này suốt buổi sáng, kể cả thư ký trưởng Nicole. Mọi người đều ngầm đồng ý rằng hành động của Đàm Hạo Dương là nhằm lập uy cho mình, còn Phùng Liễm Thần là người bất hạnh đầu tiên. Suy cho cùng, trước đây hai người họ đã bất hòa.
Đây chỉ là một vấn đề nhỏ, nhiều tình huống không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mặc dù Phùng Liễm Thần đứng về phía Đàm Hạo Dương, nhưng phần nhiều là do thân phận thân tín của Đàm Nho, chứ không phải bản thân anh vui lòng phục tùng Đàm Hạo Dương.
Bây giờ Đàm Hạo Dương qua cầu rút ván, đuổi Phùng Liễm Thần đi, có lẽ vì hai mục đích. Thứ nhất là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo các giám đốc điều hành khác, thể hiện thủ đoạn cứng rắn của mình, bất kể cấp bậc, không ai được phép tự mãn hay kiêu ngạo, nếu không sẽ bị đem ra xử trảm. Thứ hai là dành ra vị trí của trợ lý cao cấp để sau này thay thế bằng người mà Đàm Hạo Dương tin tưởng.
Chỉ là, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, cách hành xử này đủ sức đe dọa, nhưng cũng quá ích kỷ, khó tránh khỏi làm người khác chạnh lòng.
Đúng lúc đó, một người khác ngồi xuống bàn, là trưởng phòng Thu mua Vương Nham: "Tiểu Phùng, nghe nói cậu sắp xuống cửa hàng dưới kia? Cửa hàng nào vậy?"
Vương Nham khoảng hơn 40 tuổi, giọng điệu nghe thì có vẻ quan tâm, nhưng thái độ lại là giậu đổ bìm leo. Phùng Liễm Thần lúc mới vào công ty là nhân viên cấp dưới của phòng Thu mua, làm việc dưới quyền gã, sau đó anh được đề bạt ngoại lệ, khiến Vương Nham vô cùng bất mãn.
Phùng Liễm Thần và Đông Vũ Mạn cùng liếc nhìn gã. Phùng Liễm Thần cười cười, không nói thẳng mà chỉ vòng vo vài ba câu.
Không phải Vương Nham thực sự không dò hỏi được anh đến cửa hàng nào, chẳng qua là cứ gọi "Tiểu Phùng Tiểu Phùng" thật sướng miệng, cứ như thể tranh thủ cơ hội này gọi cho đã thì có thể trút cơn giận mà gã đè nén vài năm qua, thậm chí không để ý đến người đang đi từ đối diện đến.
Đàm Sĩ Chương kéo ghế, đặt mâm của mình xuống: "Đang nói gì vậy, đông vui nhỉ?"
Vương Nham hoảng loạn một lát, trên mặt mới đùn lên nụ cười: "Sếp Sĩ Chương."
Đàm Sĩ Chương không để ý đến gã: "Liễm Thần, may mà hôm nay cậu đến, lát nữa xuống cửa hàng thì giúp tôi đem đồ qua luôn."
Đối mặt với lời quở trách bất ngờ của y, Phùng Liễm Thần vẫn mặt không biến sắc, không có chuyện gì xảy ra: "Tôi sẽ đến văn phòng của anh."
Đông Vũ Mạn suýt nữa thì bật cười.
Biểu cảm trên mặt Vương Nham thay đổi rõ rệt, có hơi lúng túng, tự hỏi có phải lúc nãy mình đã quá ồn ào hay không. Cậu cả còn nghiêm túc gọi tên, gã ở đây cứ Tiểu Phùng Tiểu Phùng, làm như mình cao hơn hẳn một bậc?
Phùng Liễm Thần vốn cũng định đi, bây giờ cấp trên trên danh nghĩa của anh đến, tất nhiên không tiện bỏ đi trước, đành ở lại ngồi với y một lúc.
Cái miệng của Vương Nham cũng biết điều hơn, chuyển sang nịnh nọt. Đàm Sĩ Chương thì lại có vẻ chán ăn, chỉ ăn được vài miếng rồi bỏ xuống.
Vương Nham quan tâm: "Cậu chỉ ăn thế này thôi sao?"
Đàm Sĩ Chương nói: "Ăn không nói, ngủ không nói, thói quen bình thường rồi, vừa ăn vừa nói thì khó chịu."
Đông Vũ Mạn trong bụng đã cười lăn lộn, ngoài mặt phải nhịn rất vất vả.
Màu sắc trên mặt Vương Nham càng thêm đặc sắc. Đàm Sĩ Chương bỏ lại một câu "ăn từ từ", rồi cầm lấy khay, đi ra cửa.
Phùng Liễm Thần đứng dậy đi theo. Khi đi qua khu vực ăn uống dành riêng cho ban điều hành, Đàm Sĩ Chương mắt nhìn thẳng, đặt khay của mình vào giá đựng.
Hai người đi ra khỏi căng tin, Phùng Liễm Thần cung kính nói: "Anh cần tôi mang gì đến cửa hàng, tôi đi lấy ngay."
Ánh mắt Đàm Sĩ Chương đã lạnh nhạt trở lại: "Tôi nhớ sai rồi, không có gì cần mang đi cả. Cậu phải đi thì cứ đi đi."
---
Tác giả nhắn gửi:
Cố chủ tịch Đàm điều xe cho nhân viên dưới danh nghĩa công ty thay vì thưởng trực tiếp một chiếc xe có hai mục đích chính:
1. Chiếc xe này không cần cá nhân tự bảo dưỡng, công ty trả tiền, người dùng có thể tự do lái (nghe có vẻ rất hào phóng);
2. Tuy nhiên, nếu cấp dưới định nhảy việc, không còn làm việc cho công ty nữa thì không thể mang theo phúc lợi này.
Hứa hẹn lợi ích lớn cho người có năng lực, nhưng lại dùng lợi ích để trói buộc họ, đó chính là thuật dùng người của cố chủ tịch Đàm.
Tôi đoán lúc Tiểu Phùng muốn mua nhà, ông ấy còn hào phóng nói có thể cho vay không lãi suất nếu anh không đủ tiền thanh toán đợt đầu.
Người dịch:
Anh Sĩ Chương cũng mỏ hỗn không vừa đâu, chửi thằng em họ đòi đại náo Thiên cung, ý anh bảo nó là con khỉ chứ gì =)))