Vừa về đến cửa nhà giao em trai cho Ngô Mãn Hương, người làm mẹ liền xông đến tát cho cậu ta một cái: "Mày gan lắm!"
Em trai Phùng Liễm Thần cuống cuồng trốn sau lưng anh, còn Ngô Mãn Hương vừa khóc vừa chửi rủa. Hàng xóm chạy đến can ngăn, hỗn loạn tung trời.
Phùng Liễm Thần liếc mắt nhìn ra, anh biết xe của Đàm Sĩ Chương ở cách đó không xa, y không xuống xe, chắc đang ở trong xe nhìn ra ngoài.
Một lúc sau, cha dượng đi tìm người ở ga tàu quay về, lại tặng thêm cho em trai một cú đá. Cả nhà loạn lên như nồi cám heo, cô dì chú bác nghe tin đều chạy đến, mỗi người góp một câu, toàn mang chuyện nhỏ nhặt lung tung ra nói.
Sau đó việc hai vợ chồng dạy dỗ con thế nào là chuyện riêng của hai người, Phùng Liễm Thần cũng không nói thêm gì nữa. Giữa anh và cậu em trai mà mẹ sinh sau này có khoảng cách thế hệ, nói không thân thì lại vẫn chung huyết thống, cùng chung một mẹ, anh không thể ngắm mắt làm ngơ. Nhưng nếu bảo phải thân thiết thì thật sự khó làm được, ở giữa còn có cha dượng và họ hàng bên phía cha dượng, có ở cạnh nhau cũng không thể thoải mái.
Vì vậy anh không ở lại ăn cơm, đi thẳng ra xe: "Xin lỗi, để anh phải chứng kiến cảnh này."
Đàm Sĩ Chương bảo không sao: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, lần trước đến nhà tôi, em đã thấy rồi đấy, cũng gần giống vậy thôi."
Y khởi động xe, lái qua hai con phố, đang tìm hàng quán có mở cửa: "Chỗ em có đặc sản gì không?"
Họ đã bỏ lỡ giờ ăn trưa, bị kẹt trong khoảng thời gian từ giữa trưa đến chiều khá lúng túng, nhiều hàng quán đều treo biển báo đóng cửa.
Phùng Liễm Thần khựng lại một chút, rồi quay sang nói với y: "Đã đến rồi thì mời anh về nhà ăn một bữa cơm đơn giản đi."
Hai người đổi chỗ cho nhau, Phùng Liễm Thần lái xe, quyết định đưa Đàm Sĩ Chương về nhà bà nội.
Cháu trai bất ngờ đến thăm, còn dẫn theo bạn bè, bà cụ mừng lắm, muốn moi hết đồ ngon trong tủ lạnh ra, bận rộn chuẩn bị mấy món. Trước mặt bà cụ, Đàm Sĩ Chương cũng cố tỏ ra lễ phép lịch sự, làm Phùng Liễm Thần phải liếc nhìn y mấy lần.
Mặc dù người lạ thường cho rằng y lạnh lùng xa cách, nhưng thực ra bản chất gia giáo vẫn khắc sâu tận trong xương tủy. Nghĩ vậy, trên đường trở về, Phùng Liễm Thần vừa lái xe vừa cười thành tiếng. Đàm Sĩ Chương hỏi anh cười cái gì, anh trả lời thành thật: "Trước đây từng nghĩ anh là người khó gần, quả thật chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó lại phiền anh giúp em giải quyết việc nhà."
Đàm Sĩ Chương nói: "Thật trùng hợp, trước đây tôi cũng có ấn tượng như vậy về em."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Em cũng khó gần sao?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Cảm thấy như em là một thanh đao, ngoại trừ ông nội, em không thực sự lắng nghe bất kỳ ai."
Ánh hoàng hôn chiếu xiên xiên vào mắt, Phùng Liễm Thần kéo tấm che nắng xuống: "Dễ làm người khác phật lòng, em biết nhiều người không thích em."
Đàm Sĩ Chương nói: "Không sao cả, có những người chỉ cần em khiến họ sợ hãi, cảnh giác, chỉ cần họ nghe lời, thì thích hay không đều được."
Y nghiêng đầu sang nhìn Phùng Liễm Thần: "Hơn nữa, có rất nhiều người thích em."
Phùng Liễm Thần mỉm cười, vẫn không phản ứng quá mạnh: "Vậy sao."
*
Thứ hai vừa vào làm, một thông báo từ ban Thư ký hiện lên trên hệ thống OA, thông báo thời gian và địa điểm của cuộc họp tổng kết công việc quý 1. Do tiến độ của một số dự án, cuộc họp tổng kết này được tổ chức khá muộn, bị trì hoãn nhiều lần, cuối cùng diễn ra vào tháng 5.
Thông báo là do Đông Vũ Mạn gửi. Tối hôm đó, Phùng Liễm Thần tăng ca, đến ban Thư ký lấy tài liệu thì thấy chỉ có mình cô ở đó. Người khác đã ra về cả rồi, vì vậy để tiện lấy hóa đơn hoàn tiền, hai người cùng nhau gọi đồ ăn mang về, giao đến thì cùng ăn trong phòng họp nhỏ chưa sử dụng.
Lúc này Đông Vũ Mạn mới thì thầm với anh: "Sao dạo này sếp Hạo Dương cứ như một con rồng phun lửa, bắt được ai là phun lửa vào mặt người đó?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Có lẽ đang không vui, trên đầu lãnh đạo cũng đè nặng áp lực thành tích mà, ai cũng có lúc cáu kỉnh."
Hai người thuận miệng trò chuyện, Đông Vũ Mạn hỏi thăm: "Vụ kiện phỉ báng của Chìa Khóa Ánh Sao các anh thế nào rồi?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Đã khởi kiện rồi, còn chờ thôi."
Trước đó, Chìa Khóa Ánh Sao cho rằng một số KOL đang lợi dụng dư luận để "bôi nhọ" mình nên đã đệ đơn kiện blogger có lượng người theo dõi lớn nhất. Nhưng sẽ không thể có kết quả sớm, quá trình truy tố của hầu hết các vụ án đều rất dài, thường phải khoảng nửa năm một năm. Đến khi phán quyết được đưa ra, vụ án này có lẽ đã hết sức hút, nhưng hiện tại thì cộng đồng mạng được dịp chế giễu công ty một thời gian khá dài rồi. Xét cho cùng, những cuộc cãi vã nhỏ nhặt này không phải là lý do chính khiến Đàm Hạo Dương cáu kỉnh.
Cuộc họp tổng kết diễn ra đúng như dự kiến, trong quý 1 năm nay, doanh số của Chìa Khóa Ánh Sao không lý tưởng, hay nói đúng hơn thì "không lý tưởng" đã là nói giảm nói tránh. Sau cuộc họp, Đàm Hạo Dương xuống lầu mang theo bầu không khí nặng nề, câu đầu tiên khi gặp Tề Xuân Sinh là: "Thông báo cho mọi người họp."
Nửa giờ sau, tất cả thành viên ban lãnh đạo Chìa Khóa Ánh Sao đã có mặt tại phòng họp, thảo luận về nhiệm vụ, mục tiêu và phương hướng công việc cho quý tiếp theo. Áp suất thấp từ Đàm Hạo Dương tỏa ra truyền cho tất cả mọi người, lễ tân vào rót nước cũng phải làm hết sức nhẹ nhàng.
Nhưng điều cần nói vẫn phải nói, Tề Xuân Sinh là người lãnh đạo cao nhất, vẫn cứ đang hắng giọng. Phùng Liễm Thần vẫn cúi đầu như đang ghi chép, anh luôn giữ thái độ dè dặt, những người đồng nghiệp khác lúc này cũng vậy, không ai dám nhảy dựng lên.
Là công ty con, thành viên ban lãnh đạo Chìa Khóa Ánh Sao không tham gia các cuộc họp của cấp tập đoàn. Vì vậy trong những người ngồi đây, ngoài Đàm Hạo Dương ra, vừa rồi chỉ có Phùng Liễm Thần tham dự cuộc họp tổng kết công việc của tập đoàn, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Thực ra, hiệu suất kém hoặc thậm chí thất bại của một dòng sản phẩm là rủi ro bình thường. Phùng Liễm Thần từng theo chân Đàm Nho, cũng từng chứng kiến ông đưa ra quyết định ngẫu hứng, để rồi bị thị trường dạy cho một bài học. Nhưng Đàm Hạo Dương vẫn còn trẻ, với gã, có lẽ cảm giác đó giống như bị tát thẳng vào mặt trước mắt mọi người.
Cũng có thể theo góc nhìn của Đàm Hạo Dương, "dự án của tập đoàn" và "dự án của riêng mình" là hai chuyện khác nhau. Việc thành lập Chìa Khóa Ánh Sao đã vô tình chiếm lấy nguồn lực từ dòng sản phẩm xa xỉ, chủ tịch và Hội đồng Quản trị cho gã cơ hội để chứng tỏ bản thân, nhưng cơ hội thể hiện không phải là vô hạn. Được là được, không được là không được, Đàm Hạo Dương tuy kiêu ngạo, nhưng trong lòng hiểu rõ điều này. Thị trường đại dương xanh xa xỉ giá rẻ mà gã tự tin dự đoán là đầy hứa hẹn đã cho thấy những dấu hiệu suy yếu rõ ràng, ngược lại với nó, Trang sức Lệ Hoa do Đàm Sĩ Chương dẫn dắt vẫn tiến lên từng bước chắc chắn, mỗi con số đều như đang chế nhạo Đàm Hạo Dương bướng bỉnh cố chấp.
Sau khi Đàm Nguyệt Tiên tuyên bố kết thúc cuộc họp, Phùng Liễm Thần còn liếc nhìn Đàm Hạo Dương một cái. Gã không hẳn giống rồng phun lửa mà Đông Vũ Mạn hình dung, nhưng trong khoảnh khắc đó, gã lộ ra vẻ mặt u sầu như đang có tâm sự nặng nề rất hiếm thấy.
Trong phòng họp Chìa Khóa Ánh Sao, Tề Xuân Sinh nói xong, Đàm Hạo Dương đưa mắt nhìn quanh. Cả phòng lặng ngắt như tờ, không ai chủ động lên tiếng.
Thế là Đàm Hạo Dương bắt đầu gọi tên từ phó tổng Thiết kế Tiền Khắc, hỏi hắn ta về việc triển khai của phòng Thiết kế. Từ sau vụ việc phỉ báng Đàm Sĩ Chương trong lúc say xỉn năm ngoái, Tiền Khắc đã học được cách cụp đuôi lại, không có động thái lớn nào, chỉ bày tỏ rằng phòng Thiết kế kế sẽ có những cải thiện hơn nữa. Đàm Hạo Dương không bình luận gì, nghe xong thì gọi cho người tiếp theo.
Hiệu suất kém của công ty ở một giai đoạn nhất định có thể là do nhiều yếu tố: nghiên cứu thị trường không đầy đủ, hiểu sai nhu cầu của khách hàng, mô hình phân khúc thị trường không hiệu quả, thậm chí vai trò và phân công công việc trong đội ngũ không rõ ràng... Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều là những yếu tố ảnh hưởng.
Nghệ thuật nơi công sở cũng chính là nghệ thuật đổ lỗi. Trong những tình huống như thế này, bước đầu tiên là phân tích tình hình thực tế, mỗi người đưa ra một mục tiêu hợp lý, sau đó đề cập đến những khó khăn thực tế gặp phải trong công việc, tìm ra những yếu tố không thể kiểm soát, đồng thời âm thầm chuyển trách nhiệm sang các phòng ban khác.
Khi đến lượt Phùng Liễm Thần, anh là người sau cùng, cũng nêu ra một vài điểm không quan trọng tương tự.
Nhưng Đàm Hạo Dương không bị qua mặt, giọng điệu của gã có phần mỉa mai: "Sếp Phùng, anh không thấy mình đang làm qua loa sao?"
Gã lại liếc nhìn xung quanh, rồi đặt cây bút lên bàn, động tác khá nhẹ nhàng, nhưng lại khiến mọi người giật mình.
Đàm Hạo Dương chỉ vào Phùng Liễm Thần: "Sếp Phùng, anh là người chịu trách nhiệm về sản phẩm, đừng quên, nếu sản phẩm không đạt yêu cầu, anh phải là người chịu trách nhiệm chính. Đúng, tôi biết anh có rất nhiều việc phải làm cho tập đoàn, nhưng đó không phải là cái cớ, anh làm gì trong mỗi cuộc họp hả? Bảo sao nghe vậy, ỉu xìu đờ đẫn, cứ như ngủ không đủ giấc, hoàn toàn không có chút nhiệt tình hay mong muốn tham gia nào, đây là thái độ muốn làm tốt công việc à?"
Rồi gã lại chỉ vào sếp Vương bên cạnh, không chút khách sáo nào, mắng mỏ từng người một, sau khi mắng Tiền Khắc xong mới dừng lại thở. Người tiếp theo là Tề Xuân Sinh, Đàm Hạo Dương ít nhiều gì cũng giữ thể diện cho người đứng đầu như anh ta, không tiếp tục nói.
Mọi người đều tỏ vẻ xấu hổ, không biết là ai ho mấy tiếng như để hư trương thanh thế.
Cuối cùng, Đàm Hạo Dương thẳng thắn nói luôn: "Hôm nay tôi nói thẳng ra đây, tất cả các anh đều là người tài được tuyển chọn lên, mục tiêu của chúng ta là đồng tâm hiệp lực tạo nên một sản phẩm thành công, trên con đường này sẽ có khó khăn, nhưng tôi tin rằng không phải là không thể vượt qua, thành hay bại đều do con người. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, người có năng lực thì làm, người không có năng lực nên nhường chỗ càng sớm càng tốt, để người giỏi tiếp quản. Nguyên tắc này không khó hiểu phải không?"
Phùng Liễm Thần bình thản kiên nhẫn nhìn Đàm Hạo Dương, chờ gã trút giận xong thì tuyên bố kết thúc cuộc họp. Các lãnh đạo còn lại đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, chờ gã đi rồi mới lần lượt ra khỏi cửa, về phòng làm việc của mình.
Phùng Liễm Thần vẫn như không có chuyện gì xảy ra, xử lý các vấn đề đang xếp hàng trên OA như thường. Công việc ngày hôm đó không nhiều, hoàn thành mọi việc trước giờ tan làm. Giữa chừng, trưởng phòng Sản phẩm Mạc Minh đến tìm anh một lần, vì chuyện nhân viên lần trước cãi nhau với phòng Nhân sự muốn nghỉ việc. Mạc Minh khuyên can nhưng thất bại, thủ tục nghỉ việc đang chờ xử lý, cậu ta chỉ đành đến báo cáo lên cấp trên.
Phùng Liễm Thần không dời mắt khỏi màn hình máy tính: "Vậy thì để cậu ta nghỉ đi."
Thế nhưng tuyển dụng nhân viên sẽ gây tốn kém cho công ty, mất bao công sức mới quen việc, bây giờ lại tìm người mới cũng sẽ rất rắc rối. Vì vậy đôi khi ai đó nói muốn nghỉ việc thì chưa chắc đã là lời thật lòng, cũng có thể là một con bài mặc cả để được tăng lương hoặc đạt được một mục tiêu nào đó. Tỷ lệ luân chuyển nhân sự cũng là yếu tố phản ánh chất lượng quản lý phòng ban, Mạc Minh lo mình xử lý không ổn: "Hay là anh nói chuyện với cậu ta xem?"
Phùng Liễm Thần bình tĩnh đáp: "Đừng cố níu kéo, cậu ta tự nguyện xin nghỉ, còn giúp công ty tiết kiệm chi phí sa thải nữa kìa."
"Hả? Nhưng..."
"Lần trước tôi đã cảm thấy cậu ta hơi kỳ lạ, nên nhờ phòng Công nghệ thông tin kiểm tra thử." Phùng Liễm Thần liếc nhìn Mạc Minh, rồi lại nhìn vào màn hình của mình: "Trên máy tính của cậu ta có cài phần mềm cờ bạc trực tuyến, thảo nào lại vì một số tiền nhỏ mà tính toán với HR, còn tranh cãi ầm ĩ, đã dính líu đến cờ bạc thì hết cách rồi, nhân viên như vậy sớm muộn gì cũng gây ra chuyện, chúng ta không thể gánh nổi nổi rủi ro đó, cậu tự lo liệu đi."
Mạc Minh đổ mồ hôi lạnh sau lưng, vâng dạ liên tục, rồi đi ra ngoài xử lý. Nhưng trong một khoảnh khắc vừa rồi, vẻ mặt của Phùng Liễm Thần khiến cậu ta sinh lòng e sợ, ánh mắt lạnh lùng đó quét qua dường như ẩn chứa vô vàn lưỡi dao sắc bén.
Sau khi tan làm, Phùng Liễm Thần lấy quần áo dự phòng trong tủ ra, đến phòng tập của công ty để chạy bộ.
Năm mươi phút sau, anh trở về, người đẫm mồ hôi. Mùa này mặt trời lặn khá trễ, bên ngoài vẫn chưa tối hẳn. Phùng Liễm Thần tiện tay bật đèn phòng làm việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lúc này trong hành lang mờ tối có tiếng gõ cửa.
Cửa phòng làm việc của Phùng Liễm Thần cũng thường hé mở, người đó chủ động ló đầu ra từ phía sau cánh cửa, là Đàm Hạo Dương. Thấy gã lẳng lặng đứng ở cửa, Phùng Liễm Thần do dự một lát rồi vẫn nói: "Mời vào."
Đàm Hạo Dương bước vào, vẻ mặt u ám khó hiểu: "Tâm trạng của anh khá bình tĩnh nhỉ."
"Bị khiển trách là một chuyện, rèn luyện lại là chuyện khác." Phùng Liễm Thần cũng không khách sáo với gã lắm, nói rằng: "Phải có sức khỏe dồi dào mới có nền tảng để cống hiến cho công ty. Cậu có chuyện gì? Không vui, cần được an ủi, hay muốn đến mắng thêm một trận nữa?"
"Anh đã có miệng lưỡi sắc bén thế này." Đàm Hạo Dương nói giọng ồm ồm: "Sao không dùng vào những việc quan trọng hơn."
"Cậu có thể kiểm tra thời gian làm việc và tăng ca của tôi." Phùng Liễm Thần đáp: "Không góp công thì ít nhất cũng đã góp sức, tôi hoàn toàn không thấy hổ thẹn vì những gì đã làm trong công việc, có đạt được kết quả như cậu mong muốn hay không lại là chuyện khác."
Đàm Hạo Dương ngồi phịch xuống sô pha tiếp khách trong phòng anh, nhìn quanh.
Phùng Liễm Thần lấy ra một cái ly giấy dùng một lần, rót nước cho gã.
Đàm Hạo Dương nhận lấy, liếc nhìn bộ ấm trà trên bàn: "Ngay cả một cái tách mà tôi cũng không xứng được dùng à?"
Phùng Liễm Thần không nói một lời, lật ngược cái tách sứ lên, đổ thẳng nước từ ly giấy vào: "Mời."
Đàm Hạo Dương nghẹn lời, cảm thấy đúng là do mình tự chuốc lấy, gã đẩy tách trà sang một bên với vẻ mặt chán ghét.
Nhưng đêm rồi còn không về nhà, chạy lại đi tìm Phùng Liễm Thần, không biết gã đang nghĩ gì trong đầu. Sau một hồi do dự, Đàm Hạo Dương cuối cùng cũng lên tiếng: "Thực ra đôi khi tôi rất tò mò, anh làm sao mà được như vậy, gặp phải chuyện gì cũng có thể tỏ ra như không liên quan đến anh?"
Phùng Liễm Thần có vẻ hơi bất ngờ, đánh giá gã từ trên xuống dưới.