Đàm Hạo Dương ngả người ra sau ghế, bắt chân chữ ngũ, vẻ mặt lơ đãng.
Phùng Liễm Thần thấy hơi buồn cười, các nhân viên lén gọi gã là "cậu hai Đàm" có vẻ cực kỳ chuẩn xác. Bây giờ thì hầu như không còn ai gọi như thế nữa. Tranh cãi về di chúc giống như một vở hài kịch đang dần chìm vào dĩ vãng, bầu không khí sống còn của thời đó đã nhạt nhòa dần. Với Phùng Liễm Thần, ngay cả việc anh chia tay với Đàm Hạo Dương cũng đã là việc nên được quên hẳn đi từ lâu.
Tuy Đàm Hạo Dương phản bội anh trước, thậm chí còn hãm hại anh, nhưng lúc đó anh đã quyết định nhẫn nhịn, chọn ở lại Đàm Thị, thì sau này cũng không có cách nào để tính toán chi li cho rõ ràng nữa. Mà nếu cứ phải giằng co thì lại có vẻ như anh vẫn còn quan tâm.
Dù vậy cũng không thể giả vờ như chưa từng xảy ra nhỉ, Phùng Liễm Thần thật sự không muốn ngồi đối diện Đàm Hạo Dương, bèn dựa lưng vào bàn làm việc đằng xa, cong môi cười nhẹ.
"Mỗi người đều có cách làm việc riêng, cậu đến đây chỉ để nói về chuyện này thôi à, lẽ nào muốn học hỏi tôi?" Anh cười nửa miệng: "Không cần đâu, hơn nữa, tính tình của tôi cũng dễ làm phật lòng người khác."
Thật trùng hợp, anh vừa nói câu này với Đàm Sĩ Chương cách đây không lâu. Đột nhiên, câu trả lời của y lại hiện lên trong tâm trí: "có rất nhiều người thích em". Thần thái và giọng điệu đều thể hiện rất tinh tế, Đàm Sĩ Chương nói câu này với vẻ nghiêm túc như đang bàn công việc, không thể liên tưởng đến những lời tán tỉnh ngọt ngào.
Đàm Hạo Dương không biết anh đang nghĩ gì, nhưng gã đến đây tất nhiên không phải chỉ để lên mặt với anh. Thi không đạt, học sinh nào muốn lên lớp mà không sốt ruột kia chứ, rõ ràng Đàm Hạo Dương cũng đang thầm lo, thế nên gã mới lén tìm cách khắc phục điểm yếu. Vì rất nhiều tài liệu về sản phẩm đều nằm trong tay Phùng Liễm Thần, Đàm Hạo Dương nhớ ra phải đến hỏi anh, cũng mặc kệ đã đến giờ tan làm.
Phùng Liễm Thần không phàn nàn gì, bật lại máy tính đã tắt trước đó, giúp gã phân tích báo cáo và dữ liệu. Bỏ qua những ân oán trong quá khứ, thái độ làm việc của anh luôn xứng đáng với trọng trách, Đàm Hạo Dương dù có ghét tính cách của anh cũng không thể phủ nhận sự tận tâm của anh.
Hai người cùng nhìn vào máy tính, Đàm Hạo Dương ngồi trên ghế, Phùng Liễm Thần vẫn đứng, tựa vào bàn bên tay phải gã.
Sau khi tập luyện, anh đã tắm sơ qua, thay quần áo sạch, chiếc áo thun cotton còn vương mùi nước xả vải. Quần áo cũ đã giặt quá nhiều lần không còn giữ được phom dáng, nhưng giờ đã tan làm, không cần phải quan tâm đến vẻ bề ngoài như trước.
Đàm Hạo Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng không hiểu sao đầu óc lại bắt đầu lang thang. Cảnh tượng này làm gã nhớ đến căn phòng thuê của Phùng Liễm Thần ở khu nhà quê giữa lòng thành thị, nhớ lại lần đầu tiên gã khăng khăng muốn chen vào rồi ngạc nhiên nhìn quanh căn phòng đơn sơ và tủ quần áo của anh, cùng vẻ điềm tĩnh của Phùng Liễm Thần.
Suy nghĩ của gã được giải phóng, quay trở lại thời gian trước đó, thậm chí nhớ lại vài năm trước khi mình vừa được chuyển từ bên dưới lên tập đoàn, Đàm Nho gọi gã vào văn phòng ân cần dạy bảo, còn dặn nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi anh Phùng, còn phải tôn trọng anh. Lúc đó, Đàm Hạo Dương cảm thấy trên mặt đối phương hiện rõ mấy chữ "tôi là người ưu tú", người như vậy thường ngạo mạn, ấn tượng ban đầu này tạo nên cảm giác bài xích. Nhưng khi phát hiện ra mỗi ngày sau khi tan làm anh trở về nơi như thế này, buổi sáng lại sửa soạn chỉnh tề, đi ra khỏi nơi này để đến công ty, cái cảm giác tương phản lạ lùng đó thật khó diễn tả.
Cứ như vậy kéo dài đến gần chín giờ, Đàm Hạo Dương mới xem đồng hồ, chuẩn bị ra về, cuối cùng nói còn biết nói câu cảm ơn.
Nghe gã nói câu này cứ như mặt trời mọc hướng Tây. Phùng Liễm Thần đáp: "Nên làm thôi."
Thế rồi trước khi đi, Đàm Hạo Dương lại bất ngờ nói thêm một câu: "Trong buổi họp chiều nay, không có ý định bêu xấu anh, anh không cần phải để tâm đâu."
Phùng Liễm Thần tắt máy tính, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ồ, vậy cậu có muốn nghe một lời khuyên hữu ích không?"
Cậu hai Đàm bày ra vẻ mặt đang rửa tai lắng nghe.
Lời thật mất lòng, Phùng Liễm Thần nói: "Có thể trong hơn hai mươi năm cuộc đời, cậu chưa bao giờ cảm thấy người khác coi cậu là trung tâm thì có gì sai, có lẽ mọi người bên cạnh cậu đều quen khen ngợi cậu, tâng bốc cậu, mọi thứ xung quanh đều đang phát đi tín hiệu cho thấy cậu có bản lĩnh..."
Đàm Hạo Dương không lên tiếng. Gã nheo mắt nhìn Phùng Liễm Thần, nhưng vẫn kiềm chế, lần này không tỏ ra nóng nảy mất kiên nhẫn nữa.
Phùng Liễm Thần biết gã ghét nghe những lời này, nhưng anh không quan tâm, anh không có nghĩa vụ phải để ý đến cảm xúc của Đàm Hạo Dương: "Những người sinh ra trong nhung lụa như cậu khác hẳn chúng tôi, tôi tin rằng sẽ có nhiều người vội vã tranh nhau muốn kết bạn với cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tại sao họ lại phải nịnh nọt cậu à? Là vì gia cảnh của cậu, vì cậu có tiền, vì ông nội cậu và Đàm Thị..."
Anh đổi giọng: "Vậy cậu có bao giờ nghĩ rằng năng lực của mình thật ra lại không lớn như cậu tưởng tượng không?"
Không ai là hoàn hảo, nhiều người thật sự có tài lại không thể dạy ra những đứa con có tài. Đàm Nho - ở một mức độ nào đó - là một ví dụ, mà lại không phải là ví dụ duy nhất. Trong quá trình làm việc, Phùng Liễm Thần đã gặp nhiều chủ doanh nghiệp giàu có như ông, có thể nuôi dạy con cái cho nên người đã khó rồi, có quá nhiều kẻ cơ hội xung quanh đang chờ đợi để moi móc chút gì từ họ, có câu tâng bốc hại người, ý nghĩa đại khái chính là như thế.
Đàm Hạo Dương nghe vậy vẫn không có ý kiến gì, chỉ nói với vẻ tự giễu: "Có lẽ vậy."
Gã đứng dậy, lấy lại hình tượng cà lơ phất phơ, nói với Phùng Liễm Thần: "Tôi về đây."
Phùng Liễm Thần nhìn theo bóng gã cuốn xéo, đèn hành lang đã tắt hết, hai đầu hành lang như hai hố đen thăm thẳm, sâu không không đáy.
Sáng hôm sau, Phùng Liễm Thần lại gặp Đàm Hạo Dương ở căng tin nhân viên, như thường lệ, gã vẫn ngồi cùng mấy vị lãnh đạo tập đoàn khác. Ánh mắt Đàm Hạo Dương lóe lên, gật đầu với Phùng Liễm Thần một cách không mấy rõ ràng. Động tác này quá nhỏ bé, khó mà xác định được có phải là tín hiệu làm lành hay không, Phùng Liễm Thần chưa kịp phản ứng thì gã đã quay đầu đi.
Rồi khi Phùng Liễm Thần quay lại, Đàm Sĩ Chương đang gắp đồ ăn ở phía sau anh, lạnh nhạt nói: "Chào buổi sáng, sếp Phùng."
Phùng Liễm Thần chào lại y, Đàm Sĩ Chương chỉ vào vai anh: "Có sợi chỉ hay gì đây?"
Phùng Liễm Thần nghiêng mặt sang một bên, suýt làm rơi chiếc đĩa trên tay, Đàm Sĩ Chương đưa tay gỡ sợi chỉ đó ra.
"Cảm ơn."
"Không có gì, chút chuyện nhỏ."
Sáng hôm đó còn diễn ra cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn như thường lệ. Ban Thư ký đã sao chép PPT tổng kết từ trước vào phòng họp, các giám đốc điều hành tập đoàn đến đông đủ, từng trưởng phòng lần lượt vào báo cáo chủ đề của mình.
Phùng Liễm Thần ngồi ở hàng ghế sau, lắng nghe phòng Nhân sự báo cáo về việc phát triển hệ thống quản lý hiệu suất mới và kế hoạch phát triển nhân tài mới. Kế hoạch này dành cho tất cả nhân viên, xác định rõ lộ trình thăng tiến hoàn chỉnh cho từng vị trí. Đây là một cải cách theo hướng tích cực, đặc biệt là đối với những người trẻ còn mơ hồ về định hướng nghề nghiệp, giúp họ nhìn thấy một hướng đi rõ ràng để phấn đấu, như thế tốt hơn là cứ kiếm miếng cơm sống qua ngày.
Tiếp theo đến lượt trưởng phòng Thương hiệu, sau khi trình bày các đề xuất thì nộp kế hoạch cho một chương trình biểu diễn nội bộ.
Cuộc thi nội bộ Cúp Quần Hùng do tập đoàn tổ chức năm ngoái đã có tác động tích cực rõ rệt đến động lực làm việc của nhân viên. Hầu hết đội ngũ quản lý, bao gồm cả Đàm Nguyệt Tiên, đều đánh giá cao điều này, đồng thời khuyến khích tất cả các phòng ban cùng nhau động não, đưa ra nhiều ý tưởng tương tự hơn. Lần này đến lượt phòng Thương hiệu vào cuộc, đưa ra ý tưởng này.
Hơn nữa trình diễn nội bộ kiểu này đã có tiền lệ, đặc biệt là trong ngành thời trang, những thương hiệu quốc tế lớn còn có truyền thống tổ chức trình diễn cho nhân viên của mình. Một tác phẩm hoàn thiện là kết quả của nỗ lực hợp tác từ nhiều phòng ban, mọi giai đoạn đều có những nhân viên cần cù và tận tâm đóng góp vào, sau đó chúng sẽ được đưa đến các buổi trình diễn thời trang hoặc các bữa tiệc chiêu đãi sang trọng lấp lánh. Nhưng còn những nhân viên đã tham gia quá trình sản xuất chúng thì sao? Tổ chức một buổi trình diễn dành riêng cho nhân viên là một cách tốt để thể hiện thái độ coi trọng họ, đồng thời nâng cao tinh thần làm việc.
Vì vậy, Hoàng Đại Quân gật đầu mà không nói nhiều, chỉ nêu ra một vài câu hỏi liên quan đến các khía cạnh tổ chức cụ thể. Ví dụ như trang sức khác quần áo, không thể sao chép hoàn toàn mô hình: "Các cậu sẽ mời ai trình diễn trên sàn diễn trong chương trình của mình?"
Trưởng phòng Thương hiệu giải thích: "Chúng ta có công ty người mẫu hợp tác lâu năm, tìm vài người mẫu cho sự kiện không khó, chi phí cũng không đắt, thậm chí để nhân viên của chúng ta diễn cũng được, tính chuyên nghiệp không phải là điều quan trọng nhất, mục tiêu chính là tăng cường ý thức tham gia của mọi người."
Tuy nhiên, xét đến việc trang sức thường có kích thước nhỏ, cho người mẫu đeo trên sàn diễn có thể không phải là cách hay để giới thiệu, gợi ý sau cùng là thay đổi thành tủ trưng bày, nhưng thêm một phân đoạn quay quảng cáo mà nhân viên có thể tham gia. Các lãnh đạo còn lại không có đề xuất sửa đổi nào thêm, trưởng phòng Thương hiệu cũng hứa về sửa đổi kế hoạch một lần nữa.
Sau khi cô ra ngoài, tiếp theo đến Lâm Thi Như bước vào, PPT chuyển sang trang sau.
Phùng Liễm Thần cũng lật sang một trang đề cương hội nghị: Về việc mời ông Tiết Thanh Bình về làm cố vấn nghệ thuật của tập đoàn.
Tất cả các đề xuất trình lên cuộc họp đều đã được thông qua theo quy trình, đa số các thành viên ban điều hành đều không có phản ứng bất thường, chỉ có vài người xì xào bàn tán.
Lâm Thi Như trấn tĩnh lại, liếc nhìn Đàm Sĩ Chương, những vấn đề được phòng Thiết kế đưa lên cuộc họp tất nhiên là theo lệnh của y, trưởng phòng Thiết kế chỉ đơn giản là đứng ra trình bày theo đúng thủ tục. Cô đọc to toàn bộ nội dung chính của đề xuất, sau đó hơi vấp ở phần cuối: "...nội dung trên được trình lên văn phòng Ban điều hành xem xét."
Lần này thì sau một hồi trầm ngâm, Hoàng Đại Quân mới lên tiếng: "Mời cố vấn nghệ thuật cũng được, nhưng ngoài Tiết Thanh Bình ra còn có ứng viên nào khác không?"
Lâm Thi Như đáp: "Nếu không mời được anh ta, chúng tôi sẽ cân nhắc các ứng viên khác, tất nhiên như ông đã biết, đối với chúng ta, cố vấn nghệ thuật là không thể thay thế, phong cách cá nhân của đối phương cũng không thể thay thế được, vấn đề không chỉ đơn giản là so sánh giá cả."
Một giám đốc điều hành khác lên tiếng: "Tiết Thanh Bình chắc chắn đáng để tuyển dụng, vấn đề là làm thế nào, cô truyền đạt cho bên kia rằng cô muốn tuyển dụng cậu ta, cô cảm thấy điều này chứng tỏ cô coi trọng cậu ta, nhưng còn cậu ta thì sao? Liệu cậu ta có cảm thấy cô coi thường cậu ta không, làm sao để tránh được tình huống này?"
Tuy lời nói nghe kín đáo, nhưng ý nghĩa thì ai cũng hiểu, nói trắng ra là thương tích ở tay của Tiết Thanh Bình là vấn đề nhạy cảm khó có thể né tránh. Về vấn đề này, lời cam đoan của Lâm Thi Như không đủ sức nặng, Phùng Liễm Thần vô thức liếc nhìn Đàm Sĩ Chương.
Đàm Sĩ Chương bổ sung thay Lâm Thi Như: "Trước hết phải cho thấy chúng ta đang thể hiện đủ lòng chân thành, tấm lòng là thật, hai bên hợp tác trên cơ sở bình đẳng, anh ta có chấp nhận hay không là vấn đề tự do cá nhân, chứ không phải là vấn đề ai coi thường ai. Ý tôi là, dựa trên tiền đề không quấy rầy quá mức, có thể nhờ bạn bè hoặc người thân có quan hệ với Tiết Thanh Bình thăm dò thử, xem tình hình hiện tại của anh ta trước khi đưa ra quyết định."
Hoàng Đại Quân trầm ngâm hồi lâu: "Vấn đề tạm thời gác lại, nhưng chúng ta có thể thử liên lạc xem sao, còn tùy thuộc vào việc đối phương có hứng thú hay không."
Không phải là thái độ dứt khoát ủng hộ, nhưng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể tiếp xúc trước theo lời ông ta.
*
Buổi chiều, Phùng Liễm Thần đang chuẩn bị đi nhà máy thì Đông Vũ Mạn gọi đến văn phòng trợ lý cao cấp qua điện thoại nội bộ: "Anh Phùng, chủ tịch Đàm bảo anh sang văn phòng của bà ấy."
"Có nói là chuyện gì không?" Anh hỏi.
"Không, em cũng không rõ lắm, nghe có vẻ không khẩn cấp."
Phùng Liễm Thần đến trước cửa, gõ cửa rồi bước vào. Đàm Nguyệt Tiên đang đỡ kính lão, đọc một bản báo cáo tài chính, vẻ mặt nghiêm nghị có phần dịu đi. Bà thường không đeo kính, nhưng ai lớn tuổi cũng sẽ suy giảm thị lực, đọc chữ nhỏ trên tài liệu vẫn hơi khó khăn.
Phùng Liễm Thần cung kính hỏi: "Chủ tịch tìm tôi có việc gì không?"
Đàm Nguyệt Tiên nói thẳng với anh: "Năm nay sếp Hoàng sẽ nghỉ hưu."
Phùng Liễm Thần hơi khựng lại: "Bất ngờ vậy sao?"
Đàm Nguyệt Tiên nói: "Cậu đừng quên, năm ngoái sếp Hoàng đã nói rằng chỉ làm 'quyền tổng giám đốc', 'quyền' thì cũng chỉ khoảng một năm chứ bao nhiêu, đã đến lúc rồi. Cậu thấy bình thường ông ấy không bao giờ cười, mặt nghiêm nghị thế thôi, chứ thực ra rất lo lắng cho con cháu trong nhà, so với tất cả mọi thứ ở công ty, điều ông ấy quan tâm hơn là cuộc sống riêng tư của Hoàng Nhuế, muốn nghỉ hưu thì cứ nghỉ, dù sao ông ấy cũng đã đến tuổi rồi."
Phùng Liễm Thần nói: "Nói vậy cũng có lý."
Nếu Hoàng Đại Quân từ chức, chức tổng giám đốc tập đoàn sẽ bị trống, hoặc là phải chọn người khác, hoặc là Đàm Nguyệt Tiên một mình kiêm nhiệm...
Đến lúc này, Đàm Nguyệt Tiên nói thêm: "Hai năm nữa thôi, có lẽ tôi cũng sẽ cân nhắc đến chuyện nghỉ hưu."
Phùng Liễm Thần nhất thời sững sờ, không biết nên nói gì, anh đành im lặng.
Vẻ mặt Đàm Nguyệt Tiên vẫn ôn hòa: "Lần trước cậu thấy tôi bị đau thắt ngực rồi đấy, nhưng cậu không biết, sau đó ở nhà còn phải uống Nitroglycerin thêm hai lần nữa, bác sĩ ở bệnh viện cũng quen mặt tôi rồi, bảo tôi đã chừng này tuổi rồi có còn muốn sống hay không đây?"
Bà tháo kính ra, đặt lên bàn: "Tất nhiên là muốn sống rồi, tôi không giống ba tôi ở một điểm, tôi sẽ làm mọi thứ có thể trong khả năng của mình, nhưng đến lúc phải giã từ sự nghiệp thì cũng biết chấp nhận sự thật. Tôi nghĩ mình có thể cầm cự thêm hai năm nữa, vậy thì tôi đặt ra cho mình một mục tiêu có giới hạn thời gian, nỗ lực hết mình hướng tới mục tiêu đó, về sau thì để mọi việc diễn ra theo tự nhiên thôi."
Lúc này, Phùng Liễm Thần biết phải nói gì: "Tôi hiểu, sức khỏe là quan trọng nhất, bà phải giữ gìn sức khỏe."
Đàm Nguyệt Tiên nhìn anh bằng ánh mắt từng trải: "Tuy chưa lâu, Liễm Thần, tôi biết cậu là người đáng tin cậy, cũng rất vui khi thấy tập đoàn có những nhân tài trẻ như cậu." Sau khi suy nghĩ một lát, bà nói thêm: "Thật ra nói với cậu tất cả những việc này chỉ là để cậu chuẩn bị trước thôi, cậu là người biết chừng mực, nói với cậu cũng không sao, kể cả tin sếp Hoàng nghỉ hưu, cố gắng đừng nói trước với ai đấy."
Mọi việc cũng chỉ có vậy, Đàm Nguyệt Tiên ra hiệu anh có thể về rồi. Khi bước ra khỏi cánh cửa đó, một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong Phùng Liễm Thần. Có lẽ là vì đây không phải lần đầu tiên đối phương yêu cầu anh giữ bí mật, điều này cho thấy bà cảm thấy anh đáng tin cậy, câu nói này là chân thành. Nhưng có thể giữ bí mật không có nghĩa là việc này dễ làm, càng biết nhiều thì càng bị mắc kẹt ở giữa, thậm chí có thể làm mất lòng người khác.
Khi đến cầu thang, Đàm Sĩ Chương vừa bước ra khỏi văn phòng thì đụng phải Phùng Liễm Thần: "Cậu đi đâu đây?"
Phùng Liễm Thần bình tĩnh đáp: "Chủ tịch Đàm gọi tôi lên bàn bạc vài thứ liên quan đến công việc."