Dù là Hoàng Đại Quân hay Đàm Nguyệt Tiên nghỉ hưu, với những người lao động bình thường thì chỉ có nghĩa là "ồ, sắp có lãnh đạo mới", công việc hôm nay vẫn như hôm qua, tác động là rất nhỏ. Đối với Đàm Sĩ Chương và Đàm Hạo Dương, tình thế có phần tế nhị.
Nhưng vì đã thỏa thuận giữ bí mật vậy thì phải giữ bí mật. Phùng Liễm Thần không hé răng nửa lời, ngay cả là khi trên giường.
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Phùng Liễm Thần nhắm mắt, nhíu mày, ngón tay để lại từng dấu vết trên lưng y, hồi lâu sau mới phản ứng lại: "Anh hỏi cái gì?"
Đàm Sĩ Chương sờ mái tóc đẫm mồ hôi của anh. Y ít khi dùng chiêu trò cầu kỳ, chỉ thích xâm nhập Phùng Liễm Thần từ phía trước, ngắm nhìn vẻ mặt vừa đau đớn vừa khoái lạc của anh. Phần còn lại của câu nói chuyển thành tiếng r*n r* nghẹn ngào, phòng ngủ trở nên yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng chuông kêu leng keng không ngừng, cho đến tận nửa đêm.
Sau cuộc ** *n, hai người dựa vào nhau, mười ngón tay đan vào nhau, tưởng như tình sâu nghĩa nặng, nhưng điều này chỉ giới hạn trong căn phòng ngủ tối tăm.
Một lúc sau, Phùng Liễm Thần đứng dậy định đi, nhưng Đàm Sĩ Chương giữ anh lại, quấn quýt ôm lấy: "Ở lại qua đêm đi."
Giọng điệu dịu dàng mời gọi, không cho phép chối từ. Phùng Liễm Thần do dự một chút, Đàm Sĩ Chương đã vòng tay ôm lấy anh từ phía sau: "Ngày mai không cần đi làm..."
Thân trên của Phùng Liễm Thần bị giữ chặt, anh quay đầu lại trao cho y một nụ hôn nồng nàn.
Như để phản đối câu "không đi làm" kia, tiếng chuông điện thoại phá hỏng tâm trạng vang lên lúc nửa đêm. Là một nhân viên còn đang ở công ty tăng ca, một mình tăng ca thì thôi, khi gặp vấn đề cần quyết định thì bất chấp bây giờ là mấy giờ, cứ thế gọi cho luôn cho Phùng Liễm Thần.
Đàm Sĩ Chương nghe anh ứng phó người kia, nhẹ nhàng v**t v* sống lưng anh: "Cái tác phong làm việc quái quỷ gì đây?"
Phùng Liễm Thần cúp máy, ném điện thoại về chỗ cũ: "Em cũng chẳng bao giờ yêu cầu họ tăng ca như vậy, Luôn có những người thích thể hiện, muốn chứng minh mình đã đóng góp cho công ty nhiều thế nào, anh chờ xem, lát nữa cậu ta sẽ lại gọi."
Đàm Sĩ Chương cười khúc khích.
Phùng Liễm Thần nhớ ra một việc: "Đúng rồi, con mèo gửi nuôi ở nhà anh, em muốn mang nó về nhà, có tiện không?"
Đàm Sĩ Chương nói không có gì bất tiện: "Sao tự nhiên lại đổi ý rồi?"
"Không giấu gì anh, vài ngày trước em có một giấc mơ kỳ lạ." Phùng Liễm Thần kể: "Mơ thấy mình có một con mèo, nhưng thật sự quên cho nó ăn, thế là nó chết đói, chắc là vì thấy tội lỗi, sau khi tỉnh dậy thì nảy ra ý định này, mang nó về chuộc lỗi."
Đàm Sĩ Chương không hỏi sâu thêm, chỉ cười nhạt nói: "Hiểu rồi, để có thời gian đưa về cho em."
Y ôm Phùng Liễm Thần nằm nghiêng trên giường, hai người kề sát bên nhau ngủ.
Có lẽ là do ngày nghĩ cái gì đêm mơ cái đó, đêm ấy, Phùng Liễm Thần mơ thấy khung cảnh Đàm Nguyệt Tiên về hưu, tuyên bố Đàm Hạo Dương lên làm chủ tịch. Có lẽ ngay cả trong mơ anh cũng thấy điều đó vô lý, vì vậy không mấy cảnh giác, thật ra cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Rồi lại nhìn sang bên cạnh, anh thấy Đàm Sĩ Chương đứng cách đó không xa, nhìn anh với vẻ lạnh nhạt thờ ơ.
Khi mở mắt ra thì trời đã sáng, phía bên kia chiếc giường đôi rộng lớn trống không, có tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, là Đàm Sĩ Chương đang tắm.
Phùng Liễm Thần thò một cánh tay từ dưới chăn ra, mò mẫm tìm trên tủ đầu giường, lấy được điện thoại, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện đó không phải của mình. Chiếc điện thoại này liên tục phát ra âm báo có tin nhắn, đã làm phiền anh một lúc lâu. Mặc dù màn hình chưa mở khóa nhưng tên của người gửi vẫn hiển thị, là "Andy".
Do La Khải Sâm và tập đoàn Quỳ Long đang quấn lấy nhau, mặc dù tiến trình đàm phán hợp tác giữa Đàm Thị và tập đoàn Hồng Hải vẫn còn kéo dài, nhưng trong mắt nhiều người thì đã bị coi là thất bại. Đàm Sĩ Chương còn có việc gì để phải nói chuyện không ngừng nghỉ với vị giám đốc Sáng tạo này?
Phùng Liễm Thần trả điện thoại của y về chỗ cũ, không định hỏi thêm. Anh tìm điện thoại của mình, xem giờ thử, hôm qua tài khoản chính thức của No.7 phát hành sản phẩm mới, nên anh lướt qua xem theo thói quen.
Thế nhưng khi mở phần bình luận thì chỉ có một số ít cư dân mạng bày tỏ sự mong đợi, không còn giá trị thương hiệu của IP chống đỡ, rất ít người thực sự chi tiền.
"Trông thì cũng đẹp đấy, vốn cũng định mua một sợi dây chuyền, bao nhiêu? 55.000?"
"Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của bà rồi đó, rõ ràng là nó có thể lấy cắp tiền của bà, nhưng lại tặng cho bà một sợi dây chuyền, còn không biết cảm ơn?"
"Đây là thương hiệu gì? Tạp nham chưa từng nghe đến bao giờ, cảm giác thiết kế cứng nhắc, chẳng sinh động gì hết."
"Thành thật mà nói, bán 5.000 tệ tôi cũng không mua đâu, thiết kế này chỉ đáng giá 500 thôi."
"Không tệ như mấy bà nói đâu, tôi đã theo dõi từ bộ sưu tập đầu tiên, thực sự khá độc đáo, hơn nữa với những người có khả năng mua cái này thì 50.000 tệ chẳng khác gì 500 tệ, bà thấy đắt nghĩa là khách hàng mục tiêu không phải là bà."
"Ở trên là tài khoản nhỏ của nhà bán hả?"
"Quảng cáo rùm beng thêm một vạn câu nữa thì sao, hình ảnh thương hiệu vẫn không tương xứng với mức giá của nó, hàng xa xỉ chủ yếu phục vụ cho tương tác xã hội, bạn đeo cái này ra ngoài, ai sẽ nhận ra bạn đang đeo cái gì? Các phú bà không ngu đâu, công ty nên tỉnh lại đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, không chứng minh được địa vị của mình thì chẳng ai thèm trả tiền cho những thiết kế này đâu."
"Tôi kiểm tra rồi, thương hiệu này là của Đàm Thị, mẹ tôi ơi, bọn họ cũng theo kịp thời đại đến vậy? Ấn tượng của tôi về nó vẫn là nơi mà tất cả họ hàng và bạn bè tôi mua vàng lúc làm đám cưới."
"Tôi có vào xem các thiết kế khác rồi, thực sự không lừa người nghèo đâu, đùa gì chứ, tôi nhớ Đàm Thị vốn có dòng cao cấp sẵn rồi, Trang sức Lệ Hoa là thương hiệu của họ, còn bày đặt làm cái xa xỉ giá rẻ này làm gì, tôi chỉ có thể kết luận rằng họ đang cướp tiền của khách hàng. Có thể thấy được nhóm phát triển thương hiệu đang nghiêm túc làm sản phẩm, nhưng tôi không hiểu đối tượng mục tiêu của thương hiệu này là ai, người bình thường mua không nổi, người giàu thì mua luôn hàng xa xỉ cho rồi, chiến lược thiển cận này thật khó đánh giá, tóm lại tôi khuyên không nên mua, trừ khi bạn giàu thì tùy bạn."
Khi Đàm Sĩ Chương bước ra, Phùng Liễm Thần đã mặc quần áo xong, đang thắt cà vạt trước gương. Vì thỉnh thoảng ở lại qua đêm, trong căn hộ của Đàm Sĩ Chương dần dần có thêm nhiều quần áo của anh, nhưng hôm nay Phùng Liễm Thần vẫn mặc bộ vest hôm qua.
Trang trọng thế này, Đàm Sĩ Chương nhận ra anh muốn ra ngoài, nhưng vẫn hỏi: "Trưa nay có cùng ăn không?"
Phùng Liễm Thần nhìn y qua gương: "Không, em có hẹn."
Đàm Sĩ Chương bước tới, giúp anh chỉnh lại cà vạt, khi y buông tay ra thì đã có thêm một chiếc kẹp cà vạt. Động tác của y rất trôi chảy tự nhiên, lại không hề tiếc rẻ những món đồ trang sức nhỏ này. Có lẽ trong tay y chẳng thiếu đồ lặt vặt, thỉnh thoảng lại tặng cho Phùng Liễm Thần một món như nhà ảo thuật biến ra.
Phùng Liễm Thần cũng đã quen, chỉ mỉm cười, hôn lên má y một cái: "Cảm ơn."
Mái tóc ướt của Đàm Sĩ Chương vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội, hành động thân mật bất ngờ của anh dường như là một gợi ý.
Đàm Sĩ Chương bừng tỉnh, vẫn trong bộ đồ ngủ, tiễn Phùng Liễm Thần ra cửa: "Đi đường cẩn thận."
Phùng Liễm Thần đi thang máy xuống tầng dưới, tìm thấy nơi chiếc Passat đang của mình đậu, hôm qua anh đã lái xe đến đây.
Sau khi ra khỏi cổng chắn, rẽ vào đường chính, anh bật ứng dụng chỉ đường vì không quen với tuyến đường này. Đi theo chỉ dẫn tìm thấy đích đến của mình, một tòa nhà công cộng trong khu phố cổ có hình dạng giống như một quả trứng khổng lồ, xét về niên đại thì có lẽ phải tương đương với chợ bán buôn Thủy Loan, nhưng đã được cải tạo cách đây vài năm, mặt tiền trông mới hơn nhiều. Biển hiệu neon có dòng chữ "Nhà hát Hoa Hướng Dương".
Nơi này thực chất là một sân khấu Hí kịch từ thế kỷ trước, nhưng sau đó ít người đến xem kịch nên đã bị phá hủy, chuyển đổi thành nhà hát biểu diễn. Nhà hát lâu đời này vẫn tổ chức các buổi biểu diễn ca kịch, vũ kịch và kịch nói, nhưng tổng thể thì biểu diễn trên sân khấu đã suy thoái, lượng khán giả thường thấp.
Ban ngày không có tiết mục nào, có một vở kịch đang tập nhưng trên sân khấu. Phùng Liễm Thần liếc nhìn vài lần, lại nhìn quanh rồi gọi điện thoại.
"Tôi đến rồi... Phải, tôi vừa đến dưới sân khấu, còn anh đâu rồi?"
Ngay sau đó đã có nhân viên ra ngoài, đưa Phùng Liễm Thần vào hậu trường. Hành lang rất dài, mặc dù đã được sơn lại, các bức tường và đèn chùm vẫn còn dấu vết của thời gian. Họ đến phòng thay đồ, những dãy bàn trang điểm được trang bị đèn có chân đứng, trên bàn chất đầy các loại trang phục biểu diễn và phụ kiện khác nhau. Các diễn viên còn đang rảnh thì tụ tập lại, trò chuyện cười đùa với nhau, không chú ý có người lạ đang vào.
Phùng Liễm Thần thì liếc mắt một cái đã tìm thấy người mình hẹn gặp - Tiết Thanh Bình, anh bước lại gần lịch sự bắt tay.
*
Thứ hai vừa đến giờ làm việc, phòng Thương hiệu hành động nhanh chóng, đã sửa đổi kế hoạch cho buổi biểu diễn nội bộ, chuyển thành triển lãm. Đồng thời họ cũng nghĩ ra một ý tưởng, lựa chọn nhân viên trong nội bộ, tự mình sản xuất video quảng cáo trang sức.
Đây không hẳn là một ý tưởng mới, không biết có phải là cảm hứng từ việc ngày nào cũng nhìn thấy những tấm áp phích lớn của Đàm Sĩ Chương hay không, có điều hầu hết thành viên ban điều hành đều ủng hộ, cho rằng thái độ sáng tạo và chủ động này đáng khen ngợi, ủng hộ họ tích cực thử nghiệm. Hơn nữa, chương trình trưng bày nội bộ có thể là thí điểm, nếu sự kiện thành công, bước tiếp theo có thể là triển khai các hoạt động quảng bá bên ngoài.
Vì vậy Phùng Liễm Thần bị một nhân viên đang chờ bên ngoài văn phòng mình bắt được. Cô nhân viên phòng Thương hiệu chớp đôi mắt to của mình, tha thiết trình bày: "Chủ tịch Đàm đã nói rồi, bất kể vị trí nào, chỉ cần chúng tôi chọn thì đều có thể kéo đến... chuyên môn không quan trọng, quan trọng là có tham gia mà..."
Có sếp lớn nhất ủng hộ, các thành viên trong phòng Thương hiệu rất nhiệt tình, dạo này toàn đi loanh quanh trong công ty để khuyến khích lẫn kích động. Tuy nói rằng quan trọng là có tham gia, nhưng có sẵn người hợp làm người mẫu thì không nên lãng phí nguồn lực. Đối phương kiên quyết kiên trì, miệt mài bền bỉ, Phùng Liễm Thần gần như không có cơ hội từ chối: "Được rồi, các cô cứ sắp xếp cụ thể đi, tôi chỉ làm theo lệnh thôi."
Cô gái cười đáp: "Sếp Phùng chỉ cần có mặt thôi, đến lúc đó trang điểm lên rồi đeo trang sức xuất hiện trước ống kính, chúng tôi đã tự viết kịch bản, cũng đang tìm kiếm những ý tưởng hay hơn, ánh sáng, quay phim, dựng phim, mọi thứ đều..."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Sản phẩm hoàn thiện chỉ phát hành nội bộ, hay sẽ công bố rộng rãi trên mạng?"
"Chúng tôi hỏi ý chủ tịch Đàm và sếp Hoàng rồi, kết quả thảo luận là công khai, có kế hoạch đưa lên trang web chính thức, đây là thành quả của nhân viên chúng ta vất vả cố gắng tạo ra, không cần phải che giấu, đây cũng là cơ hội để giới thiệu diện mạo của công ty, vì vậy muốn báo cho anh biết trước."
"Được, không vấn đề gì."
Ngược lại, đề xuất của phòng Thiết kế gặp phải vấn đề khá lớn, tóm lại thành một câu là khởi đầu tồi tệ, ít hy vọng thành công.
Việc liên lạc với Tiết Thanh Bình không khó, hiện anh ta đã định cư trong nước, không còn sống ở Pháp nữa, luôn có những người trong ngành có thể kết nối với anh ta. Đúng như dự đoán, người trung gian đã khéo léo chuyển lời rằng Tiết Thanh Bình trực tiếp từ chối. Cái cớ là thấy nhiều nhân tình thế thái rồi, rất biết ơn tấm lòng của công ty, nhưng thật không may là vì lý do sức khỏe, anh ta không thể đảm nhiệm chức vụ cố vấn.
Nhắc đến Tiết Thanh Bình, lại làm dấy lên một cuộc thảo luận mới trong nội bộ nhân viên, đặc biệt là của phòng Thiết kế. Các phòng ban khác có thể nói rằng không biết người này, nhưng hầu như không có nhà thiết kế nào chưa từng nghe đến anh ta, bất kể họ có đánh giá cao phong cách của anh ta hay không. Thậm chí là trong giờ giải lao, Lâm Thi Như còn cố ý hỏi Phùng Liễm Thần: "Anh đã gặp Tiết Thanh Bình ngoài đời chưa?"
Phùng Liễm Thần nói là vì lý do công việc, trước đây công ty cũng tham gia triển lãm cùng anh ta.
Lâm Thi Như hỏi: "Anh có biết tay anh ta thế nào rồi không?"
Cô chỉ thuận miệng hỏi vậy, đó cũng là vấn đề mà mọi người đang bàn tán gần đây.
Thực ra Phùng Liễm Thần có biết, nhưng vì biết nên anh cũng không nói nhiều. Ít ai có thể đoán được rằng anh và Tiết Thanh Bình vậy mà lại có một quan hệ tạm được gọi là tình bạn.
Khi đó Tiết Thanh Bình công khai từ chối danh thiếp của Phùng Liễm Thần, khiến anh xấu hổ giữa đám đông, nhưng sau đó trợ lý của anh ta vẫn đến xin lỗi, đưa danh thiếp đến chỗ Đàm Nho. Duyên phận giữa họ vốn đã kết thúc tại đây, sau này cũng chưa chắc sẽ hợp tác, chứ đừng nói đến giao du qua lại.
Không ai ngờ rằng chỉ sáu tháng sau, nhà thiết kế thiên tài lại gặp phải tai hoạ bất ngờ như thế. Sau tai nạn, vết thương ở tay của Tiết Thanh Bình thật sự khá nghiêm trọng, bác sĩ nói rằng đã làm tổn thương các dây thần kinh, cần phải phục hồi chức năng lâu dài. Nếu tiên lượng tốt, có hy vọng phục hồi 90% chức năng, các động tác yêu cầu khả năng chính xác cao có thể không thành vấn đề, nhưng không chắc là sẽ hoàn toàn bình phục như trước.
Thế nhưng kỹ thuật chạm khắc tinh xảo của Tiết Thanh Bình đâu phải chỉ đơn thuần "thực hiện động tác yêu cầu khả năng chính xác cao" là đủ? Ở đẳng cấp của anh ta, cần phải phối hợp nhuần nhuyễn giữa tay, mắt và trí óc, một sai lệch nhỏ nhất cũng không thể gọi là nghệ thuật.
Những người quen biết và không quen biết trong ngành đều bày tỏ sự quan tâm lo lắng, trong đó có Đàm Nho, ông đã dặn Phùng Liễm Thần nhớ gửi thư hỏi thăm. Phùng Liễm Thần gửi email đến studio của anh ta dưới danh nghĩa tập đoàn, nội dung email tất nhiên là những lời an ủi xã giao, kết thúc bằng lời nhắn rằng nếu cần, có thể liên lạc với họ bất cứ lúc nào, chân email cũng bao gồm thông tin liên lạc của anh. Anh đã dành hai ngày để soạn thảo bức thư này, xuất phát từ tiếc nuối và thổn thức, đằng sau những lời lẽ chính thức cũng có một chút cảm xúc chân thành. Tất nhiên, không có gì ngạc nhiên, món quà tặng đi không được chấp nhận, email gửi đi cũng như đá chìm xuống biển.
Vài tháng sau, vào một buổi tối, Phùng Liễm Thần bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ. Lúc đầu anh không biết là ai, suýt nữa thì tưởng là lừa đảo, nhưng rồi người ở đầu dây bên kia cười tự giễu: "Chẳng phải đã nói tôi có thể liên lạc bất cứ lúc nào nếu cần sao?"
Ngay trước khi đầu dây bên kia cúp máy, Phùng Liễm Thần đột nhiên nhận ra giọng nói của anh ta. Anh vội gọi một tiếng: "Anh Tiết?"
Sau này Tiết Thanh Bình có nói, cuộc gọi khi đó hoàn toàn là tình cờ. Có một khoảng thời gian, anh ta không muốn nhìn thấy bất kỳ khuôn mặt quen thuộc nào, dù là họ hàng quan tâm đến mình hay trợ lý quen thuộc, anh ta chỉ muốn mọi người biến mất. Ngày hôm đó, anh ta lén uống rượu, tìm thấy một email có vẻ chân thành trong hộp thư đến, rồi gọi vào số điện thoại trong đó.
Anh ta càu nhàu hồi lâu rồi lăn ra ngủ, Phùng Liễm Thần chỉ nghe. Có lẽ vì phát hiện ra Phùng Liễm Thần là một thính giả có triển vọng, lần đầu tiên Tiết Thanh Bình tỉnh rượu rồi còn xin lỗi, nhưng lần thứ hai uống say lại gọi điện quấy rầy anh. Sau đó, họ vẫn duy trì mối quan hệ nửa xa nửa gần này.
Suốt mấy năm qua, thỉnh thoảng vẫn liên lạc, tình bạn của người quân tử rất giản dị, mối quan hệ giữa họ chỉ giữ trong giới hạn này. Vì vậy, Phùng Liễm Thần biết sơ qua về hoàn cảnh sống của Tiết Thanh Bình, nhưng tùy thuộc vào việc đối phương chủ động tiết lộ bao nhiêu trong cuộc trò chuyện.
Có vẻ như cuộc đời của Tiết Thanh Bình được chia thành hai giai đoạn: có tất cả và mất tất cả, ranh giới phân chia là vụ tai nạn xe hơi đó. Đối với một nghệ sĩ, mất đi khả năng sáng tác đã là một cú sốc mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, huống hồ gì anh ta còn mất cả cha mẹ và vợ chỉ sau một đêm. Đứa con khi đó có mặt trên xe, cũng phải gánh chịu nỗi kinh hãi tột độ, suốt một thời gian dài chỉ biết la hét và bò lết.
Con của anh ta vốn đã không hòa đồng, từ trước đến nay vẫn do vợ chăm sóc chính, trong khi người làm cha chỉ phủi tay lo việc của mình. Trước đây vợ anh ta rất cưng chiều con, nghĩ rằng chỉ vì nuông chiều quá nên con hư thôi, thế nhưng sau một tháng can thiệp tâm lý, đứa trẻ được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ chức năng cao.
Sự nghiệp không có hy vọng khôi phục, cú sốc mất đi người thân yêu, đứa con cần được chăm sóc đặc biệt... Có thể một vài người sẽ hoàn toàn suy sụp, nhưng Tiết Thanh Bình lại khá kiên cường, sau khi thoát khỏi giai đoạn đen tối đó, anh ta không quay lại với nghề thiết kế trang sức, nhưng cũng không đến nỗi tuyệt vọng. Theo Phùng Liễm Thần được biết, trong hai năm trở lại đây anh ta lại nảy sinh hứng thú với sân khấu kịch, duy trì mối quan hệ hợp tác với nhiều đoàn kịch lớn.
Có vẻ như anh ta thà làm cố vấn nghệ thuật đoàn kịch, nghiên cứu trang phục, đạo cụ, thiết kế sân khấu còn hơn nhận lời mời của Đàm Thị. Tiết Thanh Bình hai tay đút trong tay áo, miệng lẩm bẩm: "Không có thời gian mà, cậu cũng biết nuôi con rất vất vả, lại còn phải đưa con tôi đến trung tâm can thiệp nữa..."
Thứ bảy, Phùng Liễm Thần đến rạp hát tìm anh ta thực ra không phải để đòi hỏi gì cả, chỉ muốn trực tiếp giải thích tình hình và lập trường của mình. Mối quan hệ của anh với Tiết Thanh Bình khá riêng tư, hơn nữa cũng không mấy thân thiết, họ thậm chí còn không thực sự là bạn bè.
Nếu xem xét trên quan điểm của công ty, mọi thứ chắc chắn sẽ trở nên phức tạp hơn, liên quan đến nhiều vấn đề về mặt lợi ích.
Xét về mặt cá nhân, Phùng Liễm Thần không muốn lợi dụng chút tình người này. Quen biết Tiết Thanh Bình không mang lại cho anh cảm giác vượt trội hơn người khác, tình người là thứ mong manh dễ vỡ nhất. Vậy nên anh chỉ ở lại một lúc, xem một buổi diễn tập kịch, rồi ra về.
Kể ra thì, Phùng Liễm Thần nghĩ, đây lại là một việc mà anh giấu Đàm Sĩ Chương.
Nhưng nói thế nào nhỉ, cũng không hẳn là anh cố ý che giấu, chỉ đơn giản rơi vào phạm trù "không muốn nói ra", và đối tượng không chỉ giới hạn một mình Đàm Sĩ Chương, mà bao gồm tất cả các lãnh đạo và đồng nghiệp. Điều này thực sự không thể coi là lỗi lầm, mỗi người đều có nguyên tắc riêng của mình, cũng có quyền giữ bí mật.
Còn về phản ứng của Đàm Sĩ Chương sẽ ra sao, không biết thì không biết, còn nếu biết... thì phải chờ đến lúc đó rồi tính.
Trong tiềm thức Phùng Liễm Thần dường như không lo lắng chút nào, có lẽ vì anh cảm thấy đối phương đã trưởng thành toàn diện, có ý thức về ranh giới. Nếu không thì chẳng lẽ y lại khóc lóc kêu gào hỏi tại sao anh lại đối xử với mình như vậy, giống Đàm Hạo Dương lúc trước?
Ý tưởng này có phần buồn cười, Phùng Liễm Thần không để tâm lắm.