Thời tiết ngày càng ấm áp hơn, mọi người dần thay thế vest công sở và áo sơ mi bằng những kiểu dáng nhẹ nhàng hơn. Mà vải mỏng hơn thì không bền, Phùng Liễm Thần có một bộ vest mặc được ba bốn năm rồi, giờ nhận ra khuỷu tay bị sờn rách, những nơi không rách cũng dần mỏng đi, vá cũng khó, nghĩa là anh lại phải tốn tiền mua quần áo mới. Vấn đề này không lớn, công ty có phụ cấp trang phục hàng năm, khoảng vài ngàn tệ, còn đối với lãnh đạo thì lên đến hàng chục ngàn.
Đàm Sĩ Chương biết chuyện thì đưa cho anh danh thiếp của một cửa hàng vest may đo, nói rằng của một người bạn.
Phùng Liễm Thần đến đó, cửa hàng lấy số đo của anh, nhân viên chăm sóc rất ân cần chu đáo, thợ may chuyên nghiệp, dịch vụ tốt về mọi mặt. Chủ cửa hàng có quen biết Đàm Sĩ Chương thật, nhưng có vẻ như muốn hóng chuyện, khéo léo thăm dò xem mối quan hệ hiện tại của Phùng Liễm Thần với y là gì.
Mối quan hệ như thế nào? Theo cách nói thông tục thì chắc là bạn tình, quấn quýt mỗi khi h**n **, nhưng sau khi rời khỏi giường thì mỗi người có cuộc sống riêng, không can thiệp quá nhiều vào việc của nhau.
Sau đó có thời gian rảnh, Đàm Sĩ Chương đón Mimi từ nhà mẹ y về, mang theo cả bát đựng thức ăn, hộp vệ sinh và đồ chơi.
Cuối cùng thì vẫn không thể nuôi mèo ở nhà Phùng Liễm Thần, vì Đàm Ân Nhã không nỡ xa nó, mắt đẫm lệ ôm chặt lấy túi đựng mèo. Trước tình hình này, Phùng Liễm Thần đâu thể mặt dày tranh giành với con gái nhà người ta, nhất là khi cô bé đã giúp anh chăm mèo bấy lâu nay. Vì vậy, họ đã đưa ra một giải pháp trung hòa, đưa mèo về căn hộ của anh trai cô bé, vậy sau này cô bé có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.
Quay đi quẩn lại thì chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Đàm Sĩ Chương. Bản thân y không để tâm lắm, nuôi mèo không đòi hỏi phải dành thời gian dắt đi dạo mỗi ngày giống như nuôi chó, thỉnh thoảng y không ở nhà, người giúp việc vẫn có thể đến giúp cho ăn cho uống, vậy là đủ. Hơn nữa mèo Ragdoll cũng rất ngoan ngoãn, khá dễ chăm sóc, sẽ không bày trò parkour trong phòng hay dỡ nhà. Hoạt động hàng ngày của nó bao gồm tự l**m lông, chơi đồ chơi, rảnh rỗi chút thì cào trụ cào, bị chọc ghẹo hay vần vò thế nào cũng không biết giận.
Phùng Liễm Thần ban đầu tưởng Đàm Sĩ Chương không quan tâm đến mèo lắm, nhưng có một lần anh đến nhà y giao đồ, Đàm Sĩ Chương ra mở cửa, một tay đang ôm mèo, một lớn một nhỏ có vẻ khá quen với hoạt động này. Y nhận lấy túi đựng hồ sơ, bộ đồ ngủ màu đen dính đầy lông mèo, khiến y trông buồn cười khó tả.
Phùng Liễm Thần suýt nữa thì bật cười. Hình ảnh Đàm Sĩ Chương sống động thế này, có lẽ chưa ai trong công ty từng thấy, tưởng tượng chắc cũng không ra.
Thế rồi khi anh đưa hồ sơ qua, một cảm xúc kỳ lạ rất khó giải thích đột nhiên dâng trào, từ từ lấp đầy cả lồng ngực.
*
Về chuyện quay video quảng cáo, phòng Thương hiệu đã nhanh chóng hoàn thiện kịch bản, cũng như lựa chọn người mẫu xuất hiện trong video. Bao gồm cả Phùng Liễm Thần, tổng cộng có ba nam và ba nữ. Mọi người đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong giờ làm việc, quá trình quay phim mất khoảng một tuần. Kịch bản khá ngắn, có một chút cốt truyện, một phần sẽ được quay trong phim trường, một phần quay ngoại cảnh.
Quay quảng cáo không phải là việc gì mới, nhưng có người của công ty mình tham gia vào toàn bộ quá trình sản xuất thực sự là mới lạ. Vì vậy khi khởi quay, nhiều đồng nghiệp không bận rộn cũng chạy đến hóng chuyện.
Phùng Liễm Thần đang nhắm mắt, anh cần trang điểm để lên hình, một cô gái trẻ trong công ty cầm cọ quét qua quét lại khắp mặt anh, rồi giơ gương lên cho anh xem. Anh mở mắt, liếc qua đám đông, Đàm Sĩ Chương cũng có mặt, bên cạnh còn vài lãnh đạo đang cùng bàn luận về vấn đề này với vẻ rất hứng thú. Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương bình thản, ánh mắt lặng lẽ nhìn anh từ xa, trước mặt người ngoài không biểu lộ ý nghĩa gì đặc biệt.
Các sản phẩm trong video đều là thương hiệu thuộc Đàm Thị, chủ yếu là dòng cao cấp của Trang sức Lệ Hoa và Kim Phụng Tường. Thực ra trong giai đoạn lên kế hoạch, họ đã thảo luận về việc thương hiệu nào sẽ xuất hiện, ban đầu chỉ cân nhắc quảng bá hai thương hiệu đã thành danh từ lâu này, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa tất cả các thương hiệu khác vào, bao gồm cả No.7. Nhưng Đàm Hạo Dương tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí không thèm đến phim trường.
Sau khi quay xong thì các người mẫu không còn việc gì để làm nữa, nhưng cần phải hoàn thành vài công việc còn sót lại lúc trước.
Phùng Liễm Thần hiện có hai văn phòng, một ở trụ sở chính trên tầng 28, một ở tầng lầu của Chìa Khóa Ánh Sao. Về mặt tâm lý, trụ sở chính giống như đại bản doanh của anh, nhưng theo thời gian, đôi khi buổi sáng đi làm, anh lại phải do dự không biết nên đi về phía nào trước. Thường thì anh dành nhiều thời gian ở văn phòng nào có nghĩa là sẽ tập trung lo việc của bên đó.
Kể từ khi bị Đàm Hạo Dương khiển trách trong cuộc họp quý 1, mọi người từ trên xuống dưới trong Chìa Khóa Ánh Sao đều căng thẳng, không ai dám buông lỏng. Đàm Hạo Dương không còn nổi cơn thịnh nộ nữa, dù một vài công việc của Phùng Liễm Thần bị chậm tiến độ vì quay phim. Thậm chí Phùng Liễm Thần cũng cảm nhận rõ ràng thái độ của gã có chút gì đó lửng lơ khá lạ thường, làm anh khó đoán ra nổi.
Sau lần tăng ca đó, mỗi khi Đàm Hạo Dương gặp lại anh đều chủ động chìa cành ô liu ra, có thể coi như ôn hòa thân thiện với anh. Nhưng gã đã có quá nhiều tiền án, thái độ tốt chưa chắc đã đồng nghĩa với lòng tốt, ai mà biết được gã đang âm mưu điều gì? Đánh một gậy rồi thưởng một củ cà rốt, có lẽ đối với cậu hai Đàm, đây chính là cách thế giới vận hành. Gã vui thì thưởng cho người ta một củ cà rốt, thể hiện gã muốn bỏ qua mọi khúc mắc trong quá khứ.
Nhưng ai nói rằng những người khác phải chấp nhận lời cầu hòa của gã. Gã đổi tính cũng được, không đổi cũng chẳng sao, Phùng Liễm Thần chỉ giả vờ không biết.
Một thời gian sau, cô nhân viên phòng Thương hiệu lại đến tìm Phùng Liễm Thần xét duyệt phim. Phần khung cơ bản của video quảng cáo nội bộ cũng do họ tự biên tập, tuy tự nhận là nghiệp dư nhưng không có nghĩa là kỹ năng kém, chỉ có phần mở đầu và kết thúc phim cùng một số hiệu ứng đặc biệt là được thuê ngoài.
Cốt truyện có phong cách như một câu chuyện kỳ bí, hình thức hơi giống MV ca nhạc, nhưng may mắn là không cần đọc lời thoại. Những người mẫu không trâu bắt chó đi cày này chỉ có thể làm bình hoa, hoàn thành phần quay của mình là khá lắm rồi, còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào khâu chỉnh sửa và hậu kỳ để che giấu kỹ năng diễn xuất thiếu hụt.
Sau một thời gian nữa, công ty gia công gửi sản phẩm hoàn thiện về, chất lượng tốt đến bất ngờ. Sản phẩm nhanh chóng được đăng tải trên trang web chính thức.
Thật ra phòng Thương hiệu cũng không hề nhàn rỗi. Như đã thảo luận trước đó, họ tận dụng cơ hội này để triển khai các hoạt động quảng bá trực tuyến, khuyến khích người tiêu dùng đã mua sản phẩm từ các thương hiệu của Đàm Thị tự tạo quảng cáo của riêng mình, đăng tải với hashtag "Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình". Kết thúc sự kiện, một vài cư dân mạng sẽ được lựa chọn làm đại diện trải nghiệm, có cơ hội nhận quà tặng trang sức Ruby từ công ty, đồng thời còn mời vài người bình thường làm đại diện quảng bá. Có chủ đề thịnh hành đẩy thêm cùng phần thưởng hậu hĩnh, phạm vi tiếp cận của chiến dịch đã mở rộng theo cấp số nhân, có vẻ như sắp đạt được kết quả mong muốn.
Trong thời gian này còn một thành công ngoài mong đợi, video quảng cáo nội bộ của Đàm Thị lại bất ngờ được chú ý. Nhưng cũng không biết nên cười hay nên khóc, quảng cáo chính thống đôi khi chẳng ai thèm ngó ngàng, cơ hội đột phá lại đến khi một kênh truyền thông tự thân ăn cắp video trên tài khoản công ty vốn không ai chú ý về tài khoản của mình, đính kèm với tiêu đề gây chú ý: "Điên rồi, công ty đàng hoàng nào dám thuê nhiều trai xinh gái đẹp thế này?"
Tài khoản này thường đăng nội dung nam nữ hấp dẫn gợi cảm, có thể là trộm cắp ở đâu về, chẳng qua là cộng đồng mạng không thực sự quan tâm. Đăng video của Đàm Thị vì hình ảnh hấp dẫn, hay vì lý do nào khác chưa rõ, nhưng tóm lại không hiểu sao lại có hơn 10.000 lượt chia sẻ, rồi đột nhiên tiếp tục tăng vọt. Phần bình luận thậm chí còn sôi nổi hơn.
"Vậy nên quý công ty tuyển dụng nhân viên dựa trên ngoại hình sao?"
"Anh số 1 với chị số 3, chết tui mất."
"Mặc dù không biết anh Diệp đăng gì, nhưng tạo hình cuối cùng đỉnh quá."
"Quản gia, trong vòng năm phút, tôi muốn có tất cả thông tin về người đầu tiên, nếu không... tôi chỉ có thể quỳ xuống cầu xin anh."
"Ha ha ha ha ha ha phong cách này là sao vậy, tôi cứ tưởng là thứ gì khác cơ, cái này không phải chỉ là video quảng cáo thôi à?"
Dù lúc này có yêu cầu họ gỡ xuống thì video cũng đã lan truyền rộng rãi rồi, số blogger chia sẻ thì nhiều không đếm xuể. Tranh cãi việc này là vô ích, vì vậy ban lãnh đạo tổ chức một cuộc họp, quyết định để tài khoản chính thức của công ty đứng ra nhận video quảng cáo về, cố gắng tận dụng và tiêu hóa lượng truy cập bất ngờ này, coi đó như cơ hội quảng cáo miễn phí, phần còn lại chỉ có thể tự mình lèo lái.
Kể ra thì, theo một cách nào đó, việc này đang sao chép lại quá trình mà ai đó đã từng gặp phải cách đây vài năm.
Mà tài khoản cá nhân vốn hầu như không được sử dụng của Đàm Sĩ Chương cũng không bị người hâm mộ lãng quên. Vì đây là phim của cùng một công ty, có người đào quảng cáo từng nổi tiếng một thời của y ra ôn lại, thậm chí còn thêm y vào bằng phần mềm chỉnh sửa, hình như không có cảm giác lạc lõng nào.
Để giải trí, blogger từng biên tập các tác phẩm phái sinh sử dụng cảnh quay của Đàm Sĩ Chương tìm ra video gốc ngày đó và đăng lại, thậm chí còn ra một video mới, thêm vào những tư liệu mới. Chỉ từ một đoạn phim ngắn như vậy thôi mà cũng cắt ra thành cả một đoạn trailer trông khá thuyết phục.
Khả năng ghép đôi của cộng đồng mạng quả là ngoài sức tưởng tượng, đến khi Phùng Liễm Thần xem được, anh và Đàm Sĩ Chương đã trở thành một cặp đôi màn ảnh rồi.
Thậm chí, cư dân mạng còn đặt luôn tựa đề cho bộ phim giả là Từ ánh sáng đến bóng tối, một người là tên tội phạm nhân cách phản xã hội cực kỳ thông minh, còn người kia là một giáo viên nho nhã tưởng chừng rất trầm lặng hiền lành, đến cuối phim bỗng hoàn toàn thay đổi, dường như cả hai đều là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường, hóa ra cả hai đều điên rồ.
Video này cũng được chia sẻ rất nhiều, còn được nhiều đồng nghiệp trong công ty chuyền tay nhau xem, thậm chí còn mang ra trêu chọc người trong cuộc khá nhiều.
Phùng Liễm Thần không phải là một người lướt mạng chuyên nghiệp, đôi khi anh cảm thấy có khoảng cách thế hệ giữa anh và cộng đồng mạng, cần tra cứu xem thuật ngữ và meme mà họ dùng có nghĩa là gì. Trên bình luận trực tiếp còn thấy một câu gì đó gọi là "ship thật không bằng ship giả", anh cũng ghi nhớ. Hỏi Hoàng Nhuế, cô nhìn anh với vẻ khinh thường, miễn cưỡng giải thích ý nghĩa đại khái là như sau: ghép hai người không liên quan lại với nhau mới có chiều sâu và cảm giác CP. Tất nhiên, "cảm giác CP" lại là một từ mới, lần này thì Hoàng Nhuế kêu lên: "Có nghĩa thực sự là một cặp!"
Phùng Liễm Thần nhướn mày thản nhiên: "Vậy hai người thực sự có quan hệ thì sao?"
Lần này thì anh lãnh luôn một cú đá của cô dưới gầm bàn.
Hai người họ đang tán gẫu trong căng tin, bình thường đã quen đùa giỡn như thế này, các đồng nghiệp cùng bàn khác đều bật cười thành tiếng.
Có người hỏi: "Anh Phùng thật sự không biết hay giả vờ không biết để trêu cô ấy vậy?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt, liếc nhìn người kia rồi hỏi lại: "Đoán xem?"
Hoàng Nhuế giơ ngón tay cái lên: "Anh ấy thực sự không biết, chỉ giả vờ như mình đang giả vờ không biết, che giấu sự vô tri để moi thông tin thôi."
Mọi người lại cười, rồi quay lại hỏi Phùng Liễm Thần xem có đúng không, vẫn là câu "đoán xem" đó.
Nhìn bề ngoài, anh có vẻ bình tĩnh điềm đạm, khá nghiêm nghị, như thể không hề quan tâm, thậm chí có thể mang ra cười đùa. Nhưng khi ở riêng với Đàm Sĩ Chương, hai người dường như đều ăn ý, không ai đề cập đến nửa lời.
Là hai đương sự đối mặt trực tiếp, chắc chắn sẽ hơi bối rối, nhưng dường như đó không phải là vấn đề chính. Hoặc, như cộng đồng mạng đã nói, sự lúng túng này thật ra xuất phát chính từ thực tế rằng "đó là thật". Nếu họ không có mối liên hệ nào thì lại chẳng quan trọng, nhưng chính vì bị nói trúng bí mật nào đó, mờ ám và tiếng reo hò hoan hô trong mắt người khác đột nhiên trở thành một tín hiệu nguy hiểm. Đằng sau nó là đường dây điện cao thế nổ lách tách, chỉ cần chạm vào một chút là có thể gây ra hậu quả khó lường. Vì bản năng tự bảo vệ, tốt nhất là tuyệt đối tránh chạm vào.
Về sau họs thật sự đã bị trêu chọc nhiều lần, trong không khí đó, khi Đàm Sĩ Chương nói rằng y sẽ đi công tác một thời gian, Phùng Liễm Thần thậm chí còn cảm thấy đúng lúc.
Đàm Sĩ Chương dường như cảm nhận được: "Em vui thế sao? Tôi sắp đi xa một thời gian rồi đấy."
Phùng Liễm Thần bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngước lên nhìn y: "Trước đó nói là một tháng à?"
Trước khi Đàm Sĩ Chương đi, anh đến căn hộ của y, nhập vân tay vào ổ khóa cửa để tiện ra vào chăm sóc mèo khi chủ vắng nhà.
Đàm Sĩ Chương đi tới đi lui trong nhà, bỏ một bộ quần áo vào vali: "Cũng gần như thế, nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ tôi sẽ về sớm."
"Chuyến bay sáng mai à?"
"Phải."
Phùng Liễm Thần ngồi xổm ở góc phòng nghiên cứu máy cho ăn tự động. Mimi kêu lên một tiếng, từ từ đứng dậy khỏi ổ, bước tới nhấc một chân trước đặt lên dép của anh. Phùng Liễm Thần mỉm cười dịu dàng, nắm lấy chân nó: "Bắt tay."
Ragdoll mềm mại như bông, ngay cả lực bắt tay cũng nhẹ như lông hồng, không biết trước kia lang thang một thời gian dài như vậy thì nó sống thế nào.
Phùng Liễm Thần xoa đầu mèo, anh đặt mèo xuống, rửa tay rồi vào phòng ngủ giúp Đàm Sĩ Chương thu dọn hành lý.
"Em nghĩ anh sẽ thuê người giúp việc đến thu dọn."
"Không đâu." Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi có tay có chân, sao lại muốn người khác hầu hạ, tôi đâu có bại liệt."
Hơn nữa, y không thích người khác chạm vào đồ của mình. Không phải mắc chứng sợ bẩn, chỉ là Đàm Sĩ Chương có ý thức sở hữu rất rõ ràng đối với đồ đạc của mình, có ý thức chiếm hữu mạnh mẽ và ranh giới rạch ròi. Hầu như mọi đồ dùng cá nhân của y nếu có thể chạm khắc được thì đều có khắc chữ, đó là một trong những thói quen. Một thói quen khác là khi ai đó tự ý chạm vào mình, vì lịch sự, y sẽ không thể hiện ra ngoài quá rõ rệt, nhưng sẽ hơi cụp mắt, liếc nhìn người kia với ánh mắt kín đáo. Nếu ai đó tự ý gắp thức ăn hoặc rót rượu cho y cũng tương tự như vậy.
Hai người ở bên nhau càng lâu, anh càng khám phá ra nhiều thói quen nhỏ kiểu như vậy. Thực ra thì Đàm Sĩ Chương che giấu rất giỏi, những thói quen này là sở thích yêu ghét của cá nhân, y ít khi dùng nó để ép buộc người khác. Nếu ở trong công ty, có lẽ dù y làm việc cả đời cho đến khi nghỉ hưu cũng không ai để ý đến.
Còn Phùng Liễm Thần, khi anh phát hiện ra điều này và nảy sinh ý nghĩ "sau này phải chú ý", thì dường như anh đã được đưa vào phạm vi cho phép đặc biệt. Đàm Sĩ Chương có thể chấp nhận để anh chạm vào quần áo, chăn ga gối đệm, xoong nồi, đồ dùng văn phòng và thậm chí cả những dụng cụ trên bàn làm việc của y. Mặc dù sự chấp nhận này không được nói rõ thành lời, nhưng việc y cho phép người khác chạm vào bàn làm việc của mình thực sự là một đặc quyền.
Chỉ là Phùng Liễm Thần chưa bao giờ suy nghĩ một cách có hệ thống và sâu sắc về ý nghĩa của đặc quyền này.
Chợt anh nghe Đàm Sĩ Chương nói: "Đưa cho tôi hai chiếc cà vạt."
"Hai chiếc nào?"
"Đã chọn ra treo lên móc áo, một đỏ một xám."
Phùng Liễm Thần lấy cà vạt và phụ kiện đồng bộ từ phòng thay đồ đưa cho y. Hành lý của nam giới có vẻ đơn giản hơn của phụ nữ, nhưng những người thực sự tỉ mỉ cũng có nhiều đồ đạc không kém, đặc biệt khi tham dự các sự kiện kinh doanh, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng về phụ kiện của mình trước, nếu không sẽ bị coi là yếu thế trong mắt người khác. Cả hai đều quen thuộc với những tình huống này, con mắt thẩm mỹ cũng tương tự, nên có vẻ như rất nhiều thứ không cần phải bàn bạc, có thể trực tiếp đưa qua.
Sau khi dọn dẹp một lúc, đến giờ ăn, Phùng Liễm Thần ra ngoài gọi đồ ăn. Anh gọi đồ ăn mang về từ một nhà hàng gần đó, dù sao cũng phải xa nhau một tháng, anh bèn gọi vài món ngon hơn bình thường để chia tay. Khi mọi thứ đã bày biện xong, anh gọi Đàm Sĩ Chương ra, y đáp lại từ phòng ngủ, nói sắp xong, rồi lại nói trong tủ có rượu vang đỏ.
Phùng Liễm Thần tìm thấy rượu và ly rượu, quay đầu lại liếc nhìn chiếc vali đang mở, thấy một góc túi chống bụi kéo lê trên mặt đất. Anh đi sang chỉnh lại, đứng thẳng dậy trong phòng khách trống rỗng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu cô đơn của mình trong gương. Trong giây lát, Phùng Liễm Thần bỗng muốn tự hỏi: Đây là cuộc sống thế nào?
Chân bỗng ấm lên, Mimi ăn uống no nê, từ từ tiến lại gần, nằm cuộn tròn trên đôi dép của anh.
Những cảm xúc thoáng qua ấy đến rồi đi thật nhanh, khi Đàm Sĩ Chương bước ra, Phùng Liễm Thần đã trở lại bàn ăn.
Khăn trải bàn trắng như tuyết, trên đó bày sẵn ba bốn chiếc đĩa, cá mú sao hấp, sườn non sốt chua ngọt, gà muối kiểu Khách Gia, đậu que xào dưa cải. Rượu vang đỏ mở sẵn, rót vào ly chân cao là chất lỏng màu anh đào, thoang thoảng hương thơm trái cây nồng nàn.
Hai người cụng ly.
Chén đĩa hầu như đã sạch, họ đang ôm nhau, bắt đầu bằng một nụ hôn thăm dò, lửa tình dồn dập như được mở khóa. Nhà có hệ thống điều hòa trung tâm, bất kể thời tiết bên ngoài lạnh hay nóng, nhiệt độ trong nhà luôn dễ chịu, nhưng nhiệt độ cơ thể dường như đang bùng cháy, đến khi tan chảy. Cà vạt rơi xuống đất, sau đó được nhặt lên, quấn lại từng vòng. Một chiếc nút có lẽ đã bị giật đứt, rơi xuống bàn, rồi lăn đến mép đĩa. Rượu đỏ tươi chảy dọc theo yết hầu vào cổ áo, chiếc áo sơ mi nhuộm đỏ bị ném xuống đất, không rõ sau này có còn cứu vãn được không.
Phùng Liễm Thần lơ đãng liếc nhìn, Đàm Sĩ Chương dùng hết sức lực ấn chặt anh vào lòng mình: "Đền cho em sau."
Nụ hôn của y từ dịu dàng chuyển sang thô bạo, không cho phép từ chối. Đêm đó đã thử nhiều nơi chưa từng thử trước đây, đầu tiên là phòng tắm, sau đó là giường ngủ trong phòng của khách, giá sách trong phòng làm việc, thậm chí cả bàn bếp.
Người này còn chưa đi mà đã có cảm giác không nỡ rời xa, chỉ có liều mình ôm riết lấy mới có thể lấp đầy khoảng trống.
Trong lúc mơ màng, Phùng Liễm Thần nghĩ, lúc đầu cũng chỉ thỉnh thoảng gặp nhau thôi, có gì khác biệt nhỉ?
Phùng Liễm Thần trở ra từ phòng tắm, giọng đã hơi khàn. Trong hộp đựng đồ cạnh cửa phòng ngủ có viên ngậm trị đau họng, chính là thứ lần trước đã cố ý mua. Anh cầm một viên, lột vỏ bỏ vào miệng: "Anh muốn không?"
Đàm Sĩ Chương lười biếng đáp: "Tôi không cần."
Họ nhiều hơn bạn tình theo nghĩa thông thường ở một phần cuộc sống gia đình đời thường, nhưng lại ít hơn một điều gì đó so với những đôi tình nhân bình thường, có lẽ là đồng hành, có lẽ là cam kết, hoặc một thứ gì đó khác. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những việc này, anh chỉ muốn nằm xuống giường.
Đàm Sĩ Chương nhoài người qua mép giường, bế mèo lên giường, một tay chống đầu mình, tay kia cầm vật gì trêu chọc nó. Mimi vươn móng ra vồ lấy, thứ đó liên tục kêu leng keng.
Tiếng động quen thuộc này vang suốt cả tối nay, đến nỗi Phùng Liễm Thần dù không đeo kính, chỉ nghe âm thanh cũng có thể nhận ra. Anh dở khóc dở cười lại gần tịch thu: "Sao lại cho nó chơi với thứ này."
Đàm Sĩ Chương nói: "Không sao, nó không chê vòng chân, nó cũng thích nằm trên chân người."
Phùng Liễm Thần áp bàn tay lạnh ngắt của mình vào má y: "Anh làm cho nó tưởng thứ này là đồ chơi của mình, rồi sau này cứ nghe thấy tiếng động là lại chạy đến xem."
Đàm Sĩ Chương lăn qua, duỗi người, cười nói: "Cái này tôi không ngại đâu."
Y ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, nhìn Phùng Liễm Thần ngồi ở mép giường lau tóc. Hai người tận hưởng khoảnh khắc yên bình trước khi phải tạm chia tay.
Phùng Liễm Thần cảm thấy có sức nặng đè lên eo mình, Đàm Sĩ Chương đưa tay ôm lấy anh, ngực áp vào lưng anh: "Khi tôi không có nhà, em có thể ở lại đây một thời gian, khỏi phải chạy qua chạy lại hai đầu, ở đây có dịch vụ giúp việc đến dọn dẹp định kỳ, bình thường cũng tiện lợi."
Phùng Liễm Thần đáp: "Không cần đâu, mỗi ngày em qua cho mèo ăn, thường ngày có camera giám sát, chắc không có vấn đề gì đâu."
Đàm Sĩ Chương nói: "Nhưng mèo không chỉ cần thức ăn nước uống, nhóc con này còn rất quấn người, có người ở nhà bầu bạn với nó vẫn tốt hơn."
Lần này Phùng Liễm Thần đồng ý.
Sau đó, anh nghe Đàm Sĩ Chương hỏi: "Em đã từng nghĩ đến chuyện sống chung chưa?"
Chiếc khăn trong tay anh dừng lại một lát: "Cái gì?"
"Em có đối tượng hẹn hò khác?"
"Không có."
"Vậy có nên cân nhắc không." Đàm Sĩ Chương tựa cằm lên vai anh: "Hay là chúng ta thử xem sao?"
Về vấn đề nên thử cái gì, có lẽ không cần hỏi thêm nữa, Phùng Liễm Thần nhất thời không suy nghĩ nổi nữa: "Nhưng mà..."
Đàm Sĩ Chương lại hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Phùng Liễm Thần không trả lời, điều đó chẳng liên quan gì đến mong muốn của anh, chỉ đơn giản là đằng sau "nhưng mà" ẩn chứa nhiều vấn đề thực tế.
Hai người qua lại càng thân mật thì khả năng để lại manh mối càng cao, nguy cơ bị phát hiện cũng tăng lên. Một khi đã đưa ra lựa chọn thì phải lập kế hoạch cho tương lai, cân nhắc xem Đàm Nguyệt Tiên nghĩ gì, các giám đốc điều hành và nhân viên khác nghĩ gì, liệu anh có thể chấp nhận được rủi ro trước sóng gió dư luận hay không.
Phùng Liễm Thần mỉm cười: "Khi nào thì phải quyết định?"
Đàm Sĩ Chương nắm chặt cổ tay anh: "Không cần vội." Rồi y nói thêm: "Bất cứ lúc nào."
Y kéo Phùng Liễm Thần xuống dưới mình, giam anh vào lòng, hai người hôn nhau trên giường một lúc lâu, Đàm Sĩ Chương mới chịu xuống giường đi rửa mặt.
Y khoác áo vào rồi ra ngoài, một lúc sau lại quay trở lại phòng ngủ, đặt một ly nước mật ong ấm lên bàn cạnh giường ngủ. Phùng Liễm Thần đưa chiếc khăn cho Đàm Sĩ Chương, để y mang về phòng tắm.
Sáng hôm sau, Đàm Sĩ Chương phải đi sớm để kịp chuyến bay nên không để Phùng Liễm Thần tiễn, cũng không nhờ tài xế lên lầu. Tài xế dừng xe ở dưới lầu, có lẽ không biết rằng có người khác trong nhà.
Sau khi họ đi rồi, Phùng Liễm Thần quay về ngủ bù một lát. Hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, anh ngủ thẳng đến tận trưa mới tỉnh, thấy mèo đang nằm yên trong lòng mình. Thế nhưng sức nhảy của Ragdoll khá yếu, thường không tự trèo lên giường được. Anh suy nghĩ hồi lâu, có lẽ là lúc đang nửa tỉnh nửa mê, anh đã nhấc mèo đang đeo bám dưới chân giường lên. Phùng Liễm Thần xoa đầu nó, rồi đặt Mimi trở lại ổ.
*
May mắn thay sức nóng của đoạn video quảng cáo chỉ là nhất thời, ngay cả ngôi sao nếu ngừng hoạt động thì sức nóng cũng sẽ dần nguội lạnh. Hiện tượng lan truyền chóng mặt này chỉ là cơn sốt nhất thời kiểu KOL, cộng đồng mạng chỉ thấy vui trong chốc lát, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi, không làm phiền những người liên quan quá lâu.
Đàm Sĩ Chương đi công tác đã hơn nửa tháng, chớp mắt mà tháng 6 sắp qua, học sinh ở mọi lứa tuổi đang bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Mùa nghỉ hè cũng là một chiến trường quan trọng đối với các doanh nghiệp, ngày hè dường như là mùa của nhiều sự kiện lớn trong cuộc đời: nhập học, tốt nghiệp, bắt đầu đi làm... Có vô số dịp để mua quà và tặng quà lưu niệm, thời tiết nóng nực, lòng nhiệt tình mua sắm của người tiêu dùng cũng cao không kém.
Vì vậy, bắt đầu từ tháng 5, nhiều kế hoạch hoạt động hè đã lần lượt được phê duyệt, đang triển khai theo trình tự. Có quá nhiều hoạt động cũng có nghĩa đây sẽ là thời gian vất vả khá dài, nhưng trọng tâm chính sẽ nằm ở mảng tiếp thị.
Phùng Liễm Thần thu dọn ít đồ đạc chuyển đến căn hộ của Đàm Sĩ Chương. Về mặt tâm lý, con người luôn có ý thức lãnh thổ về không gian sống của mình. Khoảng thời gian hai tuần là đủ để chuyển từ "là khách" sang "đây là nhà của mình", dần dần thích nghi cho đến đã quen. Nhớ ngày đầu tiên tan làm về, anh còn đứng ở lối vào mãi mà không biết phải làm gì trước.
Đôi khi Đàm Sĩ Chương gọi Phùng Liễm Thần vào buổi tối, nhưng không phải ngày nào cũng gọi, những khi bận công việc hoặc có việc xã giao thì bỏ qua. Hai người họ rất khó quấn quýt đến mức độ quên cả bản thân mình, mỗi người đều ưu tiên công việc của mình, may mắn là cả hai đều như vậy, thế nên không có xung đột nào.
Phùng Liễm Thần đang bận rộn với công việc thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Hoàng Nhuế. Ban đầu, anh không hiểu việc này có liên quan gì đến mình.
Khi nhấp vào thì thấy một tay săn ảnh khét tiếng chuyên đào sâu vào đời tư của các nghệ sĩ đăng bài lên tài khoản cá nhân của mình, tuyên bố đang nắm trong tay một tin gây sốc. Kiểu cảnh báo này vừa thu hút chú ý vừa để đe dọa đương sự, cộng đồng mạng ở dưới thì háo hức chờ đợi, ồn ào náo nhiệt như ong vỡ tổ, suy đoán xem đó là ai.
Đối với những người không chú ý đến giới nghệ sĩ, việc này cũng chỉ như người khác ăn gì trong bữa trưa vậy, thường sẽ không quan tâm cũng không để trong lòng. Nhưng nói đến chuyện ngồi lê đôi mách, Hoàng Nhuế lại am hiểu hơn Phùng Liễm Thần, cô gửi cái này tất nhiên phải có lý do: "Anh xem lại những từ khóa anh ta đưa ra kìa."
Anh chỉ đành xem lại, từ khóa rất mơ hồ, chỉ nói là một "ngôi sao nam", "ra mắt hơn mười năm", "hiện đang rất nổi tiếng", "gần đây đã tạo ra nhiều cuộc thảo luận". Sau khi lướt qua phần bình luận một lúc anh mới nhận ra rằng trong số nhiều suy đoán, có không ít người nghi ngờ đó có thể là Lương Quảng Liệt.
Tuy Lương Quảng Liệt không phải là người duy nhất đáp ứng được những điều kiện này, nhưng một vài câu chữ lại mang đến cho mọi người một linh cảm lạ lùng. Sau khi Lương Quảng Liệt nổi lên, sự nghiệp của anh ta một đường thăng hoa, nhưng chẳng ai tìm ra được scandal nào, dĩ nhiên có người tin thì có người không, vô số người khác âm thầm đào bới quá khứ của anh ta.
Vậy là việc này do các tay săn ảnh có thủ đoạn phát hiện ra?
Thợ săn ảnh trong thành phố luôn mang tiếng xấu, từ ngôi sao đến danh gia vọng tộc, thậm chí doanh nhân hay chính khách đều không tha, hễ ngửi thấy chút mùi là như ruồi bu vào, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ nhất là phải nhào lên hút máu, những năm gần đây mới chịu yên phận đôi chút. Thực ra Phùng Liễm Thần không có ấn tượng tốt với họ.
Tất nhiên, Lương Quảng Liệt là đại diện quảng bá của Trang sức Lệ Hoa, nếu danh tiếng của anh ta bị ảnh hưởng tiêu cực thì quả thực có thể ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Những năm gần đây, xét trên mặt bằng chung thì thời gian hợp tác giữa thương hiệu và nghệ sĩ ngày càng ngắn lại, một phần là do thời gian nổi tiếng của nghệ sĩ ngắn dần, một phần là do tai tiếng và sự cố ngày càng nhiều. Thương hiệu chọn đại sứ, chọn đúng thì hai bên cùng hưởng lợi, chọn sai thì phải gánh chịu rủi ro khủng hoảng danh tiếng. Công chúng đã quen với việc này, ngay cả một tập đoàn lớn như Prada cũng từng có đại sứ sụp đổ nhanh nhất chỉ trong một tuần.
Trước khi sự việc rõ ràng, mọi nghi ngờ và lo lắng vô căn cứ đều vô ích. Phùng Liễm Thần chỉ dặn Hoàng Nhuế khi nào có tiến triển thì báo cho anh biết.
Những ngày sau đó, Hoàng Nhuế không nhắc lại chuyện này nữa, ngược lại, Phùng Liễm Thần đột nhiên tự mình nhớ ra, đi lướt thử tài khoản của đối phương. Tay săn ảnh chắc hẳn không thỏa thuận được giá với đương sự nên đang từ từ tung ra tài liệu, cũng may là dựa trên một số điều kiện đã biết, có thể loại trừ sử dụng m* t**.
Xét đến ấn tượng tích cực về Lương Quảng Liệt từ những lần hợp tác trước, điều này giúp anh thấy nhẹ nhõm. Tất nhiên, một số antifans vẫn cố gắng tìm cớ chụp mũ lên đầu anh ta, cãi nhau gay gắt với người hâm mộ.
Rồi thật trùng hợp, có lẽ một linh cảm nào đó đã ứng nghiệm, khi Phùng Liễm Thần làm mới lại trang tin, tay săn ảnh đã đăng một bài viết mới.
Lần này cung cấp trực tiếp tên viết tắt, DN.
Diêu Nghiêu.
*
Theo một nghĩa nào đó, Đàm Thị vẫn chưa hoàn toàn tránh được rủi ro. Chìa Khóa Ánh Sao buộc phải triệu tập cuộc họp khẩn cấp, thảo luận về chiến lược quan hệ công chúng.
Khi Phùng Liễm Thần đến, trong phòng họp chỉ có Tề Xuân Sinh và Tiền Khắc, hai người đang thì thầm nói gì đó. Thấy anh, Tiền Khắc liền ngậm miệng lại, mắt nhìn sang chỗ khác, còn Tề Xuân Sinh thì cười gượng với Phùng Liễm Thần, thậm chí còn có vẻ muốn lấy lòng. Có lẽ trong tiềm thức, anh ta cảm thấy Phùng Liễm Thần đại diện cho lập trường của tập đoàn, hoặc hy vọng anh sẽ đưa ra một quyết định.
Nhưng Phùng Liễm Thần không phát biểu ý kiến trước, thế là ba người ngồi yên tại chỗ, trơ mắt nhìn nhau, cho đến khi các thành viên khác đến đông đủ thì trở thành một đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trung tâm thương mại nhỏ đối diện Cao ốc Đàm Thị vẫn còn treo một tấm áp phích lớn hình Diêu Nghiêu. Tuy nhiên, vị đại sứ toàn cầu của No.7 này bị vạch trần quá khứ đen tối từng ngủ với người hâm mộ, chỉ nửa tiếng sau khi bị phanh phui đã trở thành chủ đề nóng hổi, là tâm điểm bàn tán sôi nổi trên mạng. Sau đó, một đoạn ghi âm được cho là của nạn nhân đã xuất hiện trên mạng, trong đó khẳng định rằng nhiều năm trước, khi cô còn là trẻ vị thành niên đã bị Diêu Nghiêu dụ dỗ, đưa đến khách sạn rồi xảy ra quan hệ. Ai ngờ đối phương khiến cô mang thai xong lại không nhận trách nhiệm, nếu chỉ là trường hợp cá biệt thì có thể coi là cô tự chuốc lấy, nhưng có không dưới mười người hâm mộ từng trải qua những chuyện tương tự, hầu hết đều là trẻ vị thành niên vào thời điểm xảy ra sự việc.
Một lúc sau nữa, Đàm Hạo Dương đến sau cùng, sắc mặt trông có vẻ không đẹp chút nào. Đại sứ dính líu đến bê bối, hiển nhiên ai cũng phiền lòng, nhưng nếu đó là đại sứ mà mình phải lạy lục cầu khẩn lẫn vung tiền như nước để mời về, vậy thì còn đáng giận hơn.
Tề Xuân Sinh thận trọng nói: "Nhưng xét theo tình hình hiện tại, cá nhân tôi nghĩ chưa cần phải lo lắng quá mức, chúng ta chỉ là một thương hiệu đối tác, nhiều nhất thì doanh số vốn có thể do đại sứ mang lại sẽ bị ảnh hưởng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là có khả năng. Cái gọi là tin đồn, rồi thì scandal, ai cũng biết thợ săn ảnh là hạng người gì, hư trương thanh thế, không cần phải tự mình dọa mình."
Đàm Hạo Dương gật đầu, nhìn anh ta chằm chằm: "Vậy anh không thấy đó là vấn đề sao?"
Trán Tề Xuân Sinh giật giật, anh ta bỏ qua cái bẫy mình tự giăng ra: "Ý tôi là, bây giờ công ty quản lý của Diêu Nghiêu chắc chắn đang lo lắng hơn chúng ta, những ngôi sao như họ có đội ngũ quan hệ công chúng chuyên nghiệp, ai biết được lỡ ngày mai tẩy trắng xong rồi thì sao?"
Ánh mắt Đàm Hạo Dương lại đảo quanh, quét đến Phùng Liễm Thần, dừng lại trên người anh một lúc, như đang lóe lên ý định gì đó rồi rời đi. Rõ ràng, lửa giận trong lòng cậu hai Đàm đang ngút trời, gã sẵn sàng trút giận lên bất kỳ ai, nhưng cuối cùng lại kiềm chế, không trút lên đầu Phùng Liễm Thần.
Cả phòng này ngồi đây thảo luận thật ra cũng khó mang lại kết quả gì, tình hình thực sự khá bị động. Hiện tại, No.7 chỉ có thể chấp nhận là mình xui xẻo, và hy vọng Diêu Nghiêu không thực sự sụp đổ đến mức hết hy vọng trở mình. Nếu không, ngay cả trong trường hợp xấu nhất là chấm dứt hợp đồng với đối phương, ai cũng hình dung ra được đó sẽ là một quá trình giằng co khó khăn và kéo dài. Ban đầu khi ký hợp đồng đại sứ, bên kia ở thế mạnh hơn nên rất nhiều điều khoản nghiêng hẳn về phần có lợi cho Diêu Nghiêu. Khi mọi việc suôn sẻ, tự nhiên cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì còn phải nghĩ cách giải trình với tập đoàn.
Sau cuộc họp, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn Đàm Hạo Dương vẫn ngồi yên. Gã chợt cất tiếng gọi Phùng Liễm Thần: "Sếp Phùng, đợi một chút."
Phùng Liễm Thần dừng bước, đợi mọi người đi hết mới lùi lại hai bước, hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ánh đèn huỳnh quang phản chiếu trên tròng kính, đến nỗi Đàm Hạo Dương không thể ngay lập tức nhìn vào mắt anh. Gã hơi nghiêng đầu, thay đổi góc nhìn, lần này đã thấy được, Phùng Liễm Thần đang nhìn gã, đôi mắt sáng lên ấm áp dưới ánh đèn trong nhà, tựa như một viên Sapphire.
Đàm Hạo Dương duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn anh: "Không có gì, tôi chỉ nghĩ đến một câu lần trước, bất kể chuyện gì xảy ra thì anh cũng thật sự rất bình tĩnh, tôi muốn hỏi anh làm thế nào vậy?"
Gã lại hỏi câu hỏi đó, Phùng Liễm Thần đáp: "Có lẽ vì tôi biết rằng lo lắng và tức giận sẽ không giúp ích gì."
Đàm Hạo Dương khẽ cử động hai tay, rồi đóng cuốn sổ trước mặt lại: "Nói thật đi, thật sự không có chuyện gì có thể làm anh phải nóng ruột một lần sao?"
Phùng Liễm Thần hơi nhướn mày, không để ý tới chuyện này.
Đàm Hạo Dương lại nói: "Nhưng điều anh nói lần trước, rằng ai cũng nịnh nọt tôi, có thật sự đúng không. Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau, tôi sẽ không tranh luận với anh, tôi chỉ có thể nói rằng thành công hay thất bại không phải chuyện nhất thời, hy vọng rằng cuối cùng thì hành động sẽ chứng minh tất cả."
Phùng Liễm Thần giãn chân mày, mỉm cười nhẹ, nói một cách hờ hững: "Vậy cậu cố lên."
Sau khi anh đi rồi, Đàm Hạo Dương mới ném cây bút đang cầm trên tay xuống bàn, một cảm giác bực bội dâng trào trong lòng. Thật ra chính gã còn chưa nghĩ ra lý do mình gọi Phùng Liễm Thần lại, vừa rồi chỉ là miệng nhanh hơn não, nói bừa ra vài câu, kết quả càng giống như đang tìm cớ.
Đúng như dự đoán, công ty quản lý của Diêu Nghiêu đã nhanh chóng ra thông cáo phủ nhận cáo buộc, cho biết hắn và cô gái trong đoạn ghi âm bị rò rỉ có mối quan hệ tình cảm bình thường, Bởi vì đối phương là người bình thường nên không tiết lộ danh tính. Giờ đây, đối phương quay lại tố cáo thì có thể nghi ngờ là ý đồ tống tiền.
Tất nhiên, đối với những thần tượng mà sự nghiệp phụ thuộc vào tuổi trẻ, việc hẹn hò đã là điều tối kỵ, nó sẽ khiến một lượng lớn người hâm mộ nữ ra đi. Nhưng dù sao thì Diêu Nghiêu đã nổi tiếng từ lâu, so với tội danh quan hệ với trẻ vị thành niên thì "hẹn hò" là lời giải thích nhẹ nhàng nhất. Nhiều người hâm mộ ra sức biện hộ cho hắn, nói rằng ai cũng từng hẹn hò, chỉ trích cô gái đào mỏ đã đứng ra tố cáo hắn, hỏi cô ta muốn bao nhiêu tiền.
Nhưng cái mà tay săn ảnh gọi là "tin sốt dẻo" rõ ràng không chỉ có vậy, bên kia chỉ tung tin từng chút một, giống như mèo vờn chuột vậy. Trong nhiều ngày liên tiếp, cộng đồng mạng luôn ở trong trạng thái hóng chuyện. Công ty quản lý của Diêu Nghiêu vừa mới gửi thư luật sư đe dọa sẽ kiện vì đã làm tổn hại đến quyền danh dự của nghệ sĩ, tay săn ảnh này đã ngay lập tức tiếp tục vạch trần bằng chứng công ty quản lý của Diêu Nghiêu dụ dỗ ép buộc cô gái đang mang thai đi phá thai. Ngoài ra còn chứng minh cả bản tính lăng nhăng, đê tiện của Diêu Nghiêu là nhiều năm không thay đổi, vừa ngủ với người hâm mộ vừa bí mật hẹn hò với các sao nữ trong ngành, cùng lúc bắt cá hai tay, thậm chí ba bốn tay. Chim khôn chết miếng mồi ngon, thợ săn ảnh cắn xé đến mức này tự nhiên cho thấy rằng có thể kiếm được lợi nhuận từ đó.
Có lẽ những âm mưu đằng sau còn ghê gớm hơn, nhưng những ân oán này không liên quan gì đến hoạt động của các doanh nghiệp, chỉ mang lại thêm nhiều rắc rối và thời gian tăng ca. Rủi ro do đại sứ sụp đổ hình tượng gây ra cho doanh thu của công ty chắc chắn cần phải được đánh giá chi tiết, phải nộp báo cáo cho tập đoàn dưới danh nghĩa của Chìa Khóa Ánh Sao.
Sau khi thảo luận tại cuộc họp, ban lãnh đạo đã quyết định chấm dứt hợp đồng đại sứ thương hiệu giữa Chìa Khóa Ánh Sao và Diêu Nghiêu, dù phải trả một cái giá nhất định. Đội ngũ pháp lý của Chìa Khóa Ánh Sao chỉ có hai ba người, không đủ sức xử lý một vụ việc lớn như vậy, vì vậy quá trình chấm dứt hợp đồng được giao cho đội ngũ pháp lý của tập đoàn, luật sư Triệu Triết đích thân giám sát.
Kết quả này rõ ràng là một cú sốc, đồng thời là một cái tát vào mặt Đàm Hạo Dương. Các nhân viên tất nhiên chỉ dám lén lút bàn tán, ban lãnh đạo tập đoàn cũng không ai nói thẳng, chỉ là có lẽ bản thân gã không vượt qua được thôi. Hoàng Đại Quân muốn cho gã nghỉ vài ngày, Đàm Nguyệt Tiên cũng có lần đề cập nhưng gã đều từ chối.
Phùng Liễm Thần gặp gã mấy lần, dáng vẻ cà lơ phất phơ đã không còn nữa, vẻ mặt u ám của gã thậm chí còn giống Đàm Sĩ Chương đôi phần.
---
Tác giả nhắn gửi:
Chú thích: Ngôi sao trong truyện đề cập đến không có nguyên mẫu hay ẩn dụ nào, tác giả không hiểu rõ về giới nghệ sĩ, chỉ viết bừa, một phần có tham khảo "Bí mật nào ẩn sau các danh hiệu đại diện quảng bá của ngôi sao?"
Người dịch:
Tui lên án sếp Sĩ Chương lợi dụng mèo để dụ người.
Còn vấn đề nghệ sĩ thì... nghe cái diễn biến quen lắm, tui không có ý kiến =))