"Diêu Nghiêu hiện đang ở trên lưng cọp rồi, công ty quản lý đòi kiện thợ săn ảnh, nhưng thợ săn ảnh nói rằng cảnh sát đã mở cuộc điều tra, điều này có vẻ là sự thật, mặc dù kết quả không có nhanh đến thế, nhưng nếu cậu ta thực sự phạm tội thì đó sẽ là một rắc rối rất lớn."
"Ừ, tôi thấy rồi, bây giờ trên mạng tràn lan những tin tức này." Đàm Sĩ Chương nói qua điện thoại.
"Thật ra thì em không hiểu lắm, trước đó nghe mấy cô gái trẻ bàn tán Diêu Nghiêu này được yêu thích thế này thế kia, ai mà ngờ rằng chỉ sau một đêm lại từ nổi tiếng thành tai tiếng." Phùng Liễm Thần nói với y: "Mấy hôm trước đâu có vậy, bây giờ thì mọi phát ngôn đều đang mắng chửi cậu ta."
"Rõ ràng dù là giới nghệ sĩ hay bất kỳ giới nào khác, nơi nào có con người, nơi đó có tranh đấu, nghe nói trước mỗi lần khởi quay, họ đều phải làm lễ tế trời, chúng ta làm kinh doanh cũng cần thờ Quan Vũ, phải tìm thầy xem phong thủy. Nghe có vẻ như mê tín dị đoan, nhưng có những việc em thực sự không thể lý giải, thiên thời địa lợi nhân hòa, lệch một cái thôi cũng rất khó trở mình, mà sợ nhất là lòng người như ma quỷ."
"Thật sâu sắc." Phùng Liễm Thần mỉm cười: "Anh cũng từng thờ Quan Vũ?"
"Tôi thì chưa." Đàm Sĩ Chương đáp: "Nhưng nói thật thì có tìm hiểu, từng đúc một bức tượng vàng cho Quan Vũ."
Hai người trò chuyện từ động thái trong công ty đến cả những chủ đề không liên quan.
Đàm Sĩ Chương phải đi công tác nhiều nước, múi giờ mỗi nơi mỗi khác, nên giờ lại đổi sang gọi điện về vào khoảng giữa trưa. Phùng Liễm Thần thở dài một hơi, dựa lưng vào ghế giám đốc, lắng nghe giọng nói cách xa đã lâu truyền đến qua tín hiệu, mang theo âm điệu cuốn hút hơi méo mó. Nếu ở nhà vào buổi tối, họ có thể thỉnh thoảng nói thêm vài câu tán tỉnh, nhưng ở công ty thì không thể nói những lời quá riêng tư.
Đàm Sĩ Chương chỉ hỏi: "Em có muốn gì không? Có thể mang về cho em."
Phùng Liễm Thần nói không cần: "Vali chỉ có chừng đó chỗ thôi, mang theo cũng phiền phức."
Ăn trưa xong trở về văn phòng, Phùng Liễm Thần liếc qua tài liệu rồi đặt xuống, sau đó cầm điện thoại lên đặt mua nhà cây mới cho Mimi. Hàng là do Đông Vũ Mạn và mấy cô gái ban Thư ký đề cử, địa chỉ thì điền căn hộ của Đàm Sĩ Chương, sau đó anh mở giường gấp ra nghỉ ngơi một lát.
Những ngày sau đó, vụ bê bối của Diêu Nghiêu tiếp tục có thêm diễn biến, sóng gió liên tiếp nổi lên, khá là đặc sắc. Các thương hiệu hợp tác với hắn là nạn nhân, ai kịp thời cắt đứt quan hệ thì còn mong giữ được danh tiếng, không phải chịu quá nhiều tổn hại, nhiều nhất là bị người ta cười rằng không biết nhìn người. Đội ngũ pháp lý của tập đoàn chăm chỉ làm việc, quá trình chấm dứt hợp đồng vẫn đang diễn ra.
Tất nhiên, Đàm Thị vẫn không tránh khỏi việc thu hút rất nhiều sự chú ý không đáng có vì sự việc này.
Trong thời gian này, một tài khoản trực tuyến tự nhận từng làm việc tại phòng Thu mua của Đàm Thị, chủ sở hữu là nữ, kể lại trải nghiệm bị quản lý phòng lôi đi dự tiệc xã giao rồi bị quấy rối ngay tại bàn ăn, có vẻ như mục đích là để thể hiện "công ty kiểu gì thì sử dụng đại sứ kiểu đó", sẵn tiện thu hút một làn sóng chú ý nhỏ. Tác động của vấn đề này còn tùy thuộc cách xử lý, nhưng cần công ty đưa ra phản hồi.
Phòng Quan hệ công chúng nhanh chóng báo cáo dư luận lên cấp quản lý, Đàm Nguyệt Tiên sai Phùng Liễm Thần đi tiếp xúc với bên kia. Anh đã liên lạc với cô gái đó, cố gắng bày tỏ ý định một cách chân thành nhất có thể, tìm hiểu được một vài thông tin chi tiết.
Những gì người kia nói không phải hoàn toàn vô căn cứ. Người của phòng Thu mua ra ngoài thường trong vai trò khách hàng, hay được tâng bốc, nhưng cũng không tránh khỏi việc phải tham gia các bữa tiệc nhậu xã giao. Một nhóm đàn ông ngồi vào bàn ăn lại thích dẫn theo các cô gái trẻ đẹp đi cùng, hết đòi nâng ly mời rượu lài đòi phải khéo đối nhân xử thế, văn hóa uống rượu không lành mạnh này khiến người ta không thoải mái.
Cô gái lên tiếng khiếu nại này đã nhảy việc sang công ty khác, bây giờ mới dám nhắc lại chuyện cũ. Cô vẫn còn giữ video ghi lại các bữa tiệc tối trước đây, chưa công khai chúng, nghĩa là ban đầu cô cũng không có ý định làm ầm ĩ. Cô gái nói rằng dạo này thấy chuyện trên mạng thì cảm thán, phàn nàn về công ty cũ một chút thôi, không ngờ mình lại trở thành tâm điểm chú ý gây xôn xao dư luận.
Phùng Liễm Thần tỏ ra lịch sự nhã nhặn, sau đó đối phương cũng bớt cảnh giác hơn, đồng ý đưa cho anh một bản video. Trong công ty, anh đã nói chuyện với một số nhân viên ở phòng Thu mua, cộng thêm video làm bằng chứng, cuối cùng mang đến báo cáo cho chủ tịch.
"Bà cũng biết, cách đây vài năm tôi cũng từng làm ở phòng Thu mua, thật lòng mà nói, ở đó đồng nghiệp nam đông hơn, quả thật là có những thói xấu như xu hướng trọng nam khinh nữ. Trưởng phòng Vương Nham tính tình mềm yếu, nhưng làm trưởng phòng thì không thể quá ôn hòa, nếu không sẽ không thể kiểm soát được cấp dưới. Một số nhân viên phản ánh quản lý Hách và quản lý Lưu là hai người thích kéo các cô gái trẻ trong phòng đi uống rượu nhất, thậm chí không chỉ vì mục đích xã giao, mà còn nhắn tin riêng hẹn người ta đi ăn tối. May mắn là đến nay vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nếu để xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, đó sẽ là vấn đề lớn hơn nhiều đối với tập đoàn. Hơn nữa từ trước đến nay, bất kể trưởng phòng Vương có biết tình hình này hay không thì chắc chắn cũng có chỗ quản lý yếu kém."
Đàm Nguyệt Tiên "ồ" lên một tiếng: "Lại là Vương Nham này nữa." Sau đó bà im lặng, đeo kính lên nhìn vào máy tính.
Phùng Liễm Thần chờ chỉ thị của bà.
Kết quả cuối cùng là Đàm Nguyệt Tiên triệu tập một cuộc họp nhỏ với ban lãnh đạo. Sau khi điều tra, đã xác minh được đúng là một, hai quản lý tại phòng Thu mua có hành vi quấy rối. Có người cho rằng tốt nhất nên để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, vả lại vốn cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần cảnh cáo riêng là xong. Nhưng nói là họp vậy thôi, thực chất Đàm Nguyệt Tiên mới là người ra quyết định cuối cùng, bà cho sa thải hai quản lý thu mua được xác minh có nhắn tin riêng cho nhân viên nữ.
Trang web chính thức và tài khoản WeChat của tập đoàn Đàm Thị đều đưa ra thông báo, công bố kết quả điều tra và tuyên bố sa thải. Quyền lực của công ty chỉ có thể làm đến bước sa thải nhân viên, nhưng nếu bên kia muốn tố cáo với cảnh sát, công ty có thể hợp tác bằng cách cung cấp bằng chứng. Cách xử lý này đã kịp thời cứu vãn tình hình, cho cô gái một lời giải thích muộn màng, cộng đồng mạng cũng không đeo bám vấn đề này thêm nữa.
Sau khi kết thúc đoạn nhạc đệm này mới nhớ ra Đàm Sĩ Chương sắp về nước. Chuyến bay dự kiến đến vào thứ sáu, ở Kim Thành trời đang mưa rất to. Phùng Liễm Thần vẫn liên tục theo dõi dự báo thời tiết và ứng dụng chuyến bay, may mắn là đến lúc tan làm cũng không có tin xấu nào, chắc là máy bay có thể hạ cánh bình thường. Ban đầu anh muốn đi đón Đàm Sĩ Chương, nhưng công ty lại cử xe con ra sân bay, hơn nữa còn có người đi cùng, nên chỉ có thể gặp nhau ở nhà.
Khi Đàm Sĩ Chương kéo theo vali đẩy cửa căn hộ ra thì đã quá nửa đêm. Tiếng khóa mật mã mở ra rất nhỏ, gần như không nghe thấy, ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa ào ào trút xuống át đi tiếng bước chân. Phòng khách vẫn sáng đèn, nhưng không có ai. Đàm Sĩ Chương đặt vali xuống, thay dép lê rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.
Phùng Liễm Thần vẫn còn thức, anh ngồi xếp bằng bên cửa sổ đọc sách, một chân khoanh lại, chân kia buông thõng. Chiếc đèn sàn bên cạnh tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không chói mắt, soi rõ gương mặt nhìn nghiêng của anh. Ngay khi cửa mở, anh đang chỉnh lại kính, cẩn thận lật một trang sách.
Cảnh tượng thanh bình mà huyền ảo, tựa như bong bóng xà phòng lúc ẩn lúc hiện trong mơ, Đàm Sĩ Chương đứng ở cửa phòng ngủ, nhất thời không nỡ phá vỡ ảo ảnh này.
Phùng Liễm Thần lập tức phát hiện ra y: "Cuối cùng anh cũng về đến." Anh cười nói: "Sao không gọi điện trước?"
Mimi bò ra khỏi ổ, kêu meo meo với Đàm Sĩ Chương. Đàm Sĩ Chương cúi xuống xoa nó một cái, tay y còn ướt đẫm nước mưa, nó không thích, nhưng phản kháng vẫn rất nhẹ nhàng mềm mỏng, chỉ quay đầu đi về ổ l**m lông.
Phùng Liễm Thần đứng dậy, anh vừa cử động, đã như bước ra khỏi bức tranh, đi vào thế giới phàm trần: "Ngoài trời mưa vẫn còn to à?"
Đàm Sĩ Chương thở dài: "Giống như trên trời có lỗ thủng vậy. Tài xế dừng xe trước tòa nhà, chỉ cách vài bước chân thôi mà nước cũng tưới ướt sũng."
Phùng Liễm Thần đẩy y đi tắm, nước nóng đã xả sẵn trong bồn, nhưng xa cách ít lâu làm lửa tình càng đượm, Đàm Sĩ Chương quyết kéo anh vào theo.
Kết quả là lại tắm từ trên xuống dưới, cả hai ra ngoài trong hơi nóng bốc lên nghi ngút. Phùng Liễm Thần chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao hơn một chút. Đàm Sĩ Chương lên giường, thấy Phùng Liễm Thần đặt cuốn sách vừa đọc lên bàn đầu giường: "Em đang đọc gì vậy?"
Phùng Liễm Thần hơi nghiêng bìa sách: "Tìm thấy trong phòng làm việc của anh, không phiền chứ."
Là cuốn Kỹ thuật thể hiện bản vẽ thiết kế trang sức đá quý bày trong phòng làm việc của Đàm Sĩ Chương. Y không còn cần cuốn sách này nữa, nhưng không có nghĩa là đã ngừng đọc hẳn, dù là sách chuyên ngành cơ bản cũng có thể mang đến những hiểu biết mới khi đọc đi đọc lại, có rất nhiều ghi chú viết tay ở mép trên và mép dưới các trang sách. Đàm Sĩ Chương nói đùa: "Sếp Phùng lại định dấn thân vào lĩnh vực thiết kế à?"
Phùng Liễm Thần không để ý đến y: "Dù sao cũng đang rảnh, lật xem bừa thôi."
Đàm Sĩ Chương ôm lấy anh rồi ngã xuống: "Hôm nay là cuối tuần, em nghĩ quẩn cái gì chứ, có thể ném nó sang một bên được không."
Phùng Liễm Thần thản nhiên cười, cúi xuống, môi đặt một nụ hôn lên trán y.
Đàm Sĩ Chương mở mắt ra, nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm. Sau chuyến bay kéo dài hơn mười giờ đồng hồ trở về từ một đất nước xa lạ, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy kiệt sức, trông y đã có vẻ hơi mệt mỏi, tưởng chừng đầu vừa chạm vào gối là có thể ngủ ngay.
Phùng Liễm Thần nằm nghiêng, một tay chống đầu mình, tay kia khoác lên người y. Những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc của Đàm Sĩ Chương, nhẹ nhàng v**t v*, ánh mắt bình thản nhìn y.
Thực ra Phùng Liễm Thần muốn bàn về đề nghị của Đàm Sĩ Chương trước khi đi công tác. Cái gọi là "thử xem" này, dù lý giải thành sống chung hay bước vào một mối quan hệ thân mật chính thức hơn, anh cũng đã thực sự cân nhắc trong suốt một tháng này, cảm thấy đều có thể chấp nhận được.
Với tính cách của họ, thật ra rất khó để tưởng tượng yêu đến chết đi sống lại là như thế nào, dường như mãi mãi bình thản nhẹ nhàng mới là chuẩn mực. Nhưng Phùng Liễm Thần vẫn hưởng thụ cảm giác có người bên cạnh, gặp phải khó khăn thì cùng nhau chia sẻ và thương lượng. Hơn nữa, sau nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, bao nhiêu người thực sự khao khát một tình yêu mãnh liệt đến mức sống còn? Hầu hết người ta đến với nhau chỉ đơn giản vì "phù hợp".
"Phù hợp" lại là một khái niệm rất rộng, có thể là hoàn cảnh gia đình phù hợp, trình độ học vấn phù hợp, độ tuổi phù hợp, v.v... nhiều người thậm chí còn không biết liệu họ có thực sự hợp nhau hay không, cứ mơ mơ màng màng ghép lại với nhau. Cơ hội gặp được người có tính khí và thói quen hoàn toàn phù hợp với mình là hiếm vô cùng, nếu bỏ lỡ lần này, có thể sau này sẽ không tìm được người nào khác. Vì vậy dù tồn tại một số rủi ro, anh vẫn cảm thấy có thể chấp nhận được.
Chỉ có điều sau này khi ở bên ngoài, đặc biệt là ở công ty, việc giữ bí mật có thể sẽ còn khó khăn hơn, không rõ còn phải lén lút trong bao lâu.
Phùng Liễm Thần quyết định không nghĩ nhiều nữa, tắt đèn ngủ: "Anh nghỉ ngơi đi, sáng mai em sẽ không gọi anh dậy."
Đàm Sĩ Chương ngủ mất hai ngày cuối tuần để thích nghi lại với múi giờ. Trong lúc y nằm, Phùng Liễm Thần đi loanh quanh trong căn hộ, làm những việc riêng của mình, cho mèo ăn, đọc sách, ghép đội chơi game với Trương Viễn Sơn. Khi y tỉnh dậy, hai người sẽ đóng cửa phòng ngủ mây mưa, nghỉ ngơi đầy đủ rồi, nỗi cô đơn vì xa cách suốt mấy tuần liền đang khao khát được xoa dịu.
Ở nơi riêng tư, Phùng Liễm Thần như đeo trên cổ Đàm Sĩ Chương, nhưng đến thứ hai đi làm, thắt cà vạt vào, anh lại trở về hình tượng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Mặc dù cả hai đi làm đều xuất phát từ một căn hộ, nhưng vẫn chia ra hai đường, mỗi người lái xe riêng. Hai chiếc xe một trước một sau im lặng giữ khoảng cách, cho đến khi bị các xe cắt ngang hàng tách ra tại một ngã tư cách công ty hai con đường.
Hôm nay, khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, nhân viên lễ tân tập đoàn mở cửa kính, thấy một người lạ đang nhìn lên bảng hiệu bên ngoài.
Là một người đàn ông trung niên gầy gò, trông ngoại hình không đến nỗi tệ, thật ra nhìn kỹ thì không tính là trung niên, anh ta như khoảng cuối hai mươi đầu ba mươi mà thôi, còn đeo ba lô. Chỉ có điều đôi mắt như của một người từng trải qua nhiều thăng trầm, vẻ ngoài luộm thuộm, tạo nên cảm giác phức tạp về tuổi tác.
Nhân viên lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp: "Quý khách đang tìm ai?"
Người kia dường như không kịp suy nghĩ đến vấn đề này, phải mất một lúc mới nói: "Tìm... tìm Phùng Liễm Thần nhỉ."
"Được rồi, quý khách có hẹn trước không? Nếu chưa, vui lòng đăng ký trước, tôi sẽ gọi lại để xác nhận."
Người đó nói "được", nhận lấy bút bi, sột soạt ký tên mình - Tiết Thanh Bình.
Một lát sau, Phùng Liễm Thần vội vã chạy xuống, thấy Tiết Thanh Bình, anh vừa cung kính vừa kinh ngạc: "Anh Tiết, có chuyện gì mà anh lại đến đây?"
Tiết Thanh Bình vẫn bình tĩnh, nhìn xung quanh như không có chuyện gì xảy ra: "Đi ngang qua. Sáng nay tôi có việc vặt gần đây, lát nữa lại cần đón con tan học, mà cũng không tan sớm thế này, tôi lại không có chỗ nào để đi, chợt nhớ ra công ty cậu ở gần đây nên ghé qua xem sao."
Mấy năm nay anh ta đã tốt tính hơn trước nhiều, chủ yếu thể hiện qua cách nói chuyện lịch sự hơn, nhưng phong cách không theo khuôn mẫu rất khó thay đổi.
Mặc dù anh ta đột ngột xuất hiện khiến người khác phải bối rối, nhưng cũng không thể từ chối đón tiếp. Phùng Liễm Thần cũng không chắc nên làm gì với Tiết Thanh Bình, tóm lại chỉ có thể dẫn anh ta đi tham quan trước: "Vậy đi xem phòng triển lãm của chúng tôi thử nhé?"
Tiết Thanh Bình dễ nói chuyện, đồng ý ngay không vấn đề gì. Hai người quay lại thì thấy một bóng người ở đầu cầu thang, là Đàm Sĩ Chương nghe tin đã đến.