Ngoại trừ vị khách, cả hai đều khựng lại, tránh ánh mắt nhau, nhanh chóng che giấu vẻ ngượng ngùng.
Đàm Sĩ Chương bước tới lịch sự bắt tay Tiết Thanh Bình: "Anh Tiết." Họ cũng đã từng gặp nhau trước đây: "Đã lâu không gặp."
Tiết Thanh Bình thành thật đáp: "Ồ, chắc là mấy năm trước rồi." Rồi ngậm miệng, hai mắt nhìn lại Đàm Sĩ Chương.
Ngay cả người có kinh nghiệm như Đàm Sĩ Chương cũng nhất thời nghẹn lại. Phùng Liễm Thần vội vàng nói: "Phòng triển lãm ở trên lầu, anh có hứng thú không?"
Tập đoàn đã dành riêng một phần để thiết kế thành không gian trưng bày, dành cho khách hàng tham quan khi đến công ty. Phía trước là một dãy ảnh ghi lại lịch sử công ty, Phùng Liễm Thần thuộc lòng từng dòng chú thích, nhưng Tiết Thanh Bình rõ ràng không có hứng thú với những thứ này, phản ứng cũng rất hờ hững, chỉ nhìn chằm chằm vào vài món trang sức trong tủ kính một lúc. Đó là những sản phẩm cũ do tiệm vàng Kim Phụng Tường làm ra cách đây hàng thập kỷ, hiện nay được coi là đồ trang sức cổ, vàng cũ đã bị oxy hóa phần nào.
"Kỹ thuật chạm rỗng này, làm khá tốt."
Phùng Liễm Thần đáp: "Phải, là biến vàng thành hiệu ứng ren."
Nhưng anh không dám nói nhiều về những khía cạnh sâu xa hơn. Người thợ muốn biến tấm vàng thành ren đòi hỏi phải khoét những lỗ nhỏ, luồn một sợi dây kim loại cực mỏng qua rồi liên tục mài, chạm rỗng ra hình dạng của tổ ong, cạnh của mỗi lỗ chạm rỗng phải được kiểm soát ở độ dày không quá 1 milimet, một sai sót nhỏ nhất cũng sẽ phá hỏng toàn bộ công trình.
Nếu đối diện là khách hàng và đối tác, tất nhiên là phải nói càng nhiều càng tốt, khoe khoang tay nghề tinh xảo của các thợ cả trong công ty. Nhưng trước mặt Tiết Thanh Bình, anh lại vô cùng thận trọng, sợ đối phương nghe được điều cấm kỵ, chạm đến ký ức đau buồn.
Tiết Thanh Bình không biểu hiện ra, sau một hồi tham quan thì nói phải đi rồi.
Chiều hôm đó, Đàm Nguyệt Tiên ra ngoài làm việc, nhận được điện thoại thì vội vã quay lại công ty, đi thang máy lên tầng trên trước khi Tiết Thanh Bình ra về. Gặp được người thật rồi, việc đầu tiên bà muốn làm tất nhiên là nhiệt tình mời dự tiệc, nhưng Tiết Thanh Bình từ chối, nói rằng phải đón con. Thuyết phục mãi, cuối cùng anh ta cũng đồng ý vào văn phòng chủ tịch ngồi chơi, Đàm Nguyệt Tiên đích thân pha trà, bắt đầu trò chuyện.
Tiết Thanh Bình không ngần ngại chia sẻ về chấn thương ở tay của mình: "Đã tham khảo ý kiến của đủ mọi chuyên gia, thậm chí còn bay ra nước ngoài để điều trị, con người đi vào đường cùng thì đầu óc cũng mờ mịt, cả cơ sở phục hồi chức năng giả mạo cũng suýt nữa thử rồi, nói rằng trả 200.000 là bao chữa khỏi hoàn toàn, ha ha, khi đó nghe câu này mà tôi cũng dám tin. May là có người can ngăn tôi, nói đó chắc chắn là lừa đảo, cuối cùng tôi về nước, trải qua hai năm tập phục hồi chức năng."
Đàm Nguyệt Tiên mỉm cười ôn hòa, hỏi: "Hiện tại tình trạng sức khỏe thế nào?"
Tiết Thanh Bình xòe năm ngón tay ra rồi nắm lại: "Thế nào? Cứ như vậy thôi, vết thương đã lành từ lâu rồi, còn tay, vẫn đang rèn luyện."
Rèn luyện đến đâu có lẽ là điều mà người ngoài quan tâm nhất, nhưng anh ta không giải thích rõ ràng, chỉ cầm tách trà đưa lên môi. Tiết Thanh Bình đặt tách xuống, nhìn Phùng Liễm Thần: "Các vị muốn mời tôi làm cố vấn gì đó, lần trước Tiểu Phùng đến gặp tôi cũng có nhắc đến chuyện này..."
Phùng Liễm Thần không phản ứng gì nhiều, nhưng liếc qua khóe mắt về phía Đàm Sĩ Chương, thấy y đang ngồi vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt khó đoán.
Đàm Nguyệt Tiên vội tiếp lời: "Ồ, chuyện đó à, tôi nghe cậu Điền chuyển lời, nói là hiện tại cậu không tiện lắm?"
Tiết Thanh Bình nói thẳng: "Bà nghe tôi nói xong đã, ban đầu thì đúng là thấy bất tiện, các vị kỳ vọng quá cao ở tôi, tôi không thể đảm bảo điều gì cả. Thế nhưng, nói về thiết kế trang sức, tôi vẫn đang theo đuổi công việc này, vì vậy tôi nghĩ lại, cũng có thể thử một con đường mới."
Anh ta đột nhiên nhượng bộ, khiến Đàm Nguyệt Tiên cũng phải giật mình: "Ồ! Vậy ý cậu là..."
Tiết Thanh Bình thản nhiên nói: "Hôm nay tôi đến đây cũng là vì tiện đường muốn hỏi Tiểu Phùng, chuyện lần trước cậu ấy nhắc đến, rốt cuộc là có những yêu cầu gì?"
Đúng là lộc từ trên trời rơi xuống, Tiết Thanh Bình đột nhiên gật đầu, sẵn sàng nhận lời mời. Không cần những bài phát biểu dài dòng mang tính điện ảnh, hay là tha thiết khuyên bảo hết nước hết cái, chẳng qua là anh ta ở nhà suy nghĩ vài ngày, rồi chợt thông suốt, cảm thấy mình có thể thử hợp tác với Đàm Thị.
Khi đi, anh ta cũng không cần tài xế. Đứng dưới lầu, Đàm Nguyệt Tiên khẽ cúi người bắt tay Tiết Thanh Bình. Bà nói một cách chân thành: "Cậu Tiết, tôi cũng phải nói một câu thật lòng, cậu đồng ý trở thành cố vấn nghệ thuật của chúng tôi là một vinh dự to lớn, là chúng tôi trèo cao. Tôi biết với cậu, Đàm Thị là người làm ăn, thương nhân thì chỉ theo đuổi lợi nhuận, sặc mùi tiền, nhưng tôi tin rằng ít nhất chúng ta có một điểm chung, muốn tạo ra những món trang sức khác biệt so với những gì thường thấy..."
Vậy mà Tiết Thanh Bình tỏ rõ vẻ không muốn ứng phó, liên tục xua tay: "Được rồi, tôi phải đi thật rồi, lát nữa cô giáo lại gọi tôi mất."
Nói xong thì anh ta cõng ba lô, đến thế nào thì lại về thế đó, đi bộ dọc theo con phố dưới ánh nhìn chằm chằm của ba người.
Chỉ có điều như vậy lại đẩy Phùng Liễm Thần vào thế bị động. Anh theo hai cô cháu Đàm Nguyệt Tiên lên lầu, trong thang máy gặp nhân viên, nghe người kia cung kính chào hỏi cấp trên. Trở lại văn phòng chủ tịch, quả nhiên Đàm Nguyệt Tiên lên tiếng hỏi: "Liễm Thần, vậy ra hai người khá thân nhau à? Lúc trước cũng không nhắc tới."
"Cũng là gặp tại triển lãm Song Thành năm đó, giống như mọi người khác trong công ty." Phùng Liễm Thần đáp: "Chỉ là tình cờ liên lạc với nhau sau vụ tai nạn của anh ta, thực sự không thể gọi là bạn thân, không giấu gì bà, tôi đã nói chuyện riêng với anh ta thật, nhưng khi đó anh ta không chịu, nên tôi cũng không có gì để nói."
"Cậu ta nói là đi đón con đi đón con gì đó, nghe nói con cậu ta cũng có chút vấn đề phải không?" Đàm Nguyệt Tiên lại hỏi.
"Con của anh Tiết bị tự kỷ, đang học tại một trung tâm can thiệp." Phùng Liễm Thần giải thích: "Nhưng cũng may, nghe nói là tự kỷ chức năng cao, cụ thể thế nào không chắc chắn lắm, nếu được hướng dẫn đúng cách thì hình như có thể sinh hoạt bình thường, mà điều đáng chú ý hơn nữa là đứa bé này cũng có năng khiếu nghệ thuật."
Tiết Thanh Bình có một cô con gái, Phùng Liễm Thần đã gặp cô bé vài lần. Trẻ tự kỷ thường được gọi là đứa con của những vì sao, chúng thường có hành vi cứng nhắc, sở thích hạn hẹp, không để ý đến thế giới xung quanh, tuy nhiên trong một số trường hợp hiếm hoi, chúng có thể thể hiện tài năng và sở trường đặc biệt. Chăm sóc một đứa trẻ như vậy rất khó khăn, vô cùng mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Năm đó Tiết Thanh Bình gặp phải tai họa, anh ta vốn có đủ lý do để nản lòng bỏ cuộc, nhưng có thể chính trách nhiệm này đã buộc anh ta phải phấn chấn trở lại, thậm chí có lẽ tính tình gai góc của anh ta cũng được đứa con mài mòn đi khá nhiều.
Anh giải thích ngắn gọn mối liên hệ với Tiết Thanh Bình, Đàm Nguyệt Tiên tỏ ý đã hiểu, Đàm Sĩ Chương cũng không có phản ứng lớn nào.
Trở lại văn phòng, một lúc sau, Phùng Liễm Thần nhận được cuộc gọi nội bộ, anh nhấc máy: "Xin hỏi ai vậy?"
Bên kia là giọng của Đàm Sĩ Chương: "Là tôi. Em có trong phòng làm việc không?"
"Có."
"Tôi qua đó ngay."
"...Được."
Đàm Sĩ Chương đẩy cửa rồi đóng lại sau lưng. Phùng Liễm Thần nhìn y bước vào: "Sao vậy? Lại nói chuyện Tiết Thanh Bình à?"
Đàm Sĩ Chương "ừ" một tiếng, y đứng ngược sáng, tay chống trên bàn, tư thế này như đang dò xét.
Phùng Liễm Thần nhìn thẳng vào mắt y một lúc, rồi nhướng mày: "Anh..."
Đàm Sĩ Chương cũng đồng thời lên tiếng: "Em..."
Phùng Liễm Thần nói: "Anh nói trước."
Đàm Sĩ Chương khựng lại, gãi thái dương: "Thôi bỏ đi... vừa bị ngắt lời là quên ngay, đầu óc này, à, tôi đến là định nói, em tháo vát thật đấy, sếp Phùng, có thể truyền cho tôi bí quyết không, làm sao xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiết Thanh Bình?"
Phùng Liễm Thần chống cằm nhìn y: "Đây là lời mỉa mai, hay là anh thật sự không để bụng việc em giấu anh?"
Đàm Sĩ Chương đặt tay lên vai anh: "Tất nhiên là không để bụng, chỉ là hơi bất ngờ thôi, nhưng thành thật mà nói, tôi không quan tâm đến phương pháp, miễn là kết quả như tôi mong muốn, cái khác thì tôi không có ý kiến đâu, vì vậy lần này công lao thuộc về em."
Phùng Liễm Thần cười nhẹ: "Nhưng anh lầm rồi, em thật sự không làm gì cả, anh đừng có chụp mũ cho em."
"Không phải chụp mũ, hiện tại em quả thật là người thân quen với anh ta nhất, vì vậy sau này chúng ta cần chỉ định một người để liên lạc với anh ta chứ."
"Còn không phải chụp mũ? Nói rõ trước đây, em có thể liên lạc với anh ta, nhưng không phải là em nói cái gì anh ta sẽ nghe cái đó đâu."
Đàm Sĩ Chương phì cười, nói tất nhiên là y biết vậy, rồi v**t v* cổ Phùng Liễm Thần: "Vẫn phải nhờ em rồi."
Phùng Liễm Thần cũng mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay y.
Tuy nhiên, chỉ một buổi chiều hôm đó cũng đủ để tin tức về việc Tiết Thanh Bình đến thăm lan truyền nhanh chóng trong công ty, kèm theo một câu đính chính thêm rằng anh ta đến là vì Phùng Liễm Thần. Thế rồi đến khi hai bên ký kết hợp đồng, diễn biến của tin đồn đã thành Tiết Thanh Bình vốn coi thường Đàm Thị, quyết định hợp tác lần này là do nể mặt Phùng Liễm Thần, mối quan hệ cá nhân bình thường của họ thì bị phóng đại thành tình bạn vào sinh ra tử, thật là khoa trương.
Lời đồn thật đáng sợ, ngay cả Đông Vũ Mạn cũng từng nghiêm túc hỏi: "Anh Phùng, sao anh lại trở thành bạn thân với bậc thầy cỡ đó được vậy?"
Phùng Liễm Thần đã giải thích vô số lần, chỉ có thể khiêm tốn nói: "Là tôi trèo cao, tôi làm gì có bản lĩnh để người ta phải nể mặt?"
Nhưng bất kể thế nào, Đàm Sĩ Chương đã nói chỉ cần biết kết quả, thì kết quả chính là quá trình diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí còn suôn sẻ hơn cả mong đợi.
Nhất cử nhất động của Tiết Thanh Bình cho đến nay vẫn thu hút chú ý của người trong ngành, liệu động thái mới nhất này có được tính là chính thức quay trở lại hay không cũng là việc gây ra nhiều cuộc thảo luận trong giới chuyên môn.
Để giữ thể diện, Đàm Thị làm việc rất kín tiếng, không công khai rộng rãi, nhưng những ai cần biết đều đã nghe nói đến ít nhiều. Tác động tiêu cực của việc đại sứ sụp đổ hình tượng vẫn chưa biến mất, lại vừa giải quyết xong vấn đề về tác phong làm việc nội bộ trong công ty, vào thời điểm quan trọng này, Tiết Thanh Bình gia nhập chắc chắn là một tin vui, như một cú hích cho Đàm Thị.
Nhưng nhắc về Diêu Nghiêu, điều đáng nói là cuộc chiến giằng co giữa thợ săn ảnh và công ty quản lý của hắn vẫn vô cùng khốc liệt. Đây là một cuộc vui lớn của công chúng, nhưng cũng là một cuộc hỗn chiến của nhiều bên, các phương tiện truyền thông đưa ra những lời chỉ trích ngày càng độc địa, tâm trạng của cộng đồng mạng cũng mãnh liệt không kém. Tóm lại, xem ra lần này thực sự không thể cứu vãn được danh tiếng của Diêu Nghiêu, hắn còn đang phải đối mặt với một cuộc điều tra hình sự, chỉ còn lại người hâm mộ vẫn ngoan cố phủ nhận.
Vốn dĩ, No.7 và Diêu Nghiêu không còn quan hệ gì nữa, nhưng một vụ bê bối khác liên quan đến hắn lại đưa tên tuổi của Hình Học Cực Hạn ra trước đầu sóng ngọn gió. Diêu Nghiêu từng tặng nhẫn của thương hiệu tài trợ cho một nữ nghệ sĩ mà hắn đang hẹn hò vào ngày lễ tình nhân, sau đó quay lại tặng một chiếc ghim cài áo cùng bộ sưu tập cho một nữ ca sĩ mà hắn cũng đang hẹn hò cùng thời điểm, thậm chí còn tặng một sợi dây chuyền cho một fan nữ đã lên giường với hắn.
Sự việc này được cộng đồng mạng tinh mắt phát hiện ra, bởi hai nữ nghệ sĩ xuất hiện vào hai dịp khác nhau đều đeo trang sức do Diêu Nghiêu tặng. Khi fan nữ bị lừa dối lên tiếng cáo buộc Diêu Nghiêu lừa dối tình cảm của mình, cô cũng đăng tải hình ảnh món quà hắn tặng lên. Ba bên xác nhận lại, hóa ra rất có thể là hắn đã tách một bộ trang sức ra mang tặng khắp nơi. Không chỉ là đồ sở khanh vô trách nhiệm, mà còn keo kiệt hết chỗ nói. Diêu Nghiêu ngay lập tức có thêm một biệt danh khác là "Bậc thầy cân bằng", bị chế nhạo là "tiết kiệm đảm đang", thực sự biết cách tặng quà, không lãng phí một xu nào.
Nhưng nhìn một cách khách quan, No.7 đã trở thành vật hy sinh vô tội, chỉ sau một đêm, hàng giả hàng nhái đã tràn ngập các sàn thương mại điện tử. Các thiết kế của bộ trang sức Hình Học Cực Hạn bị sao chép rộng rãi, các trang sản phẩm bị các nhà thiết kế đồ họa trực tuyến gắn nhãn cụm từ thời thượng "phong cách Diêu Nghiêu". Chất liệu thậm chí còn kém hơn cả hàng nhái của chợ bán buôn Thủy Loan, biến nó thành thứ hàng giá rẻ mà cộng đồng mạng có thể mua được chỉ với vài tệ.
Có quá nhiều nhà bán, phòng Pháp chế mà kiện từng người một thì có lẽ phải kiện đến mãn kiếp. Khi đó có thể thu hồi một vài khoản bồi thường, nhưng còn ý nghĩa gì chứ? Công ty không thiếu số tiền nhỏ nhặt này, nhưng trong mắt cộng đồng mạng, No.7 đã gắn liền hạng đàn ông đốn mạt. Cả đội ngũ vất vả làm việc gần một năm, dùng trăm phương ngàn kế để xây dựng hình ảnh thương hiệu cuối cùng lại bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt, đây mới là điều tệ nhất.
Thất bại thảm hại, Đàm Hạo Dương giờ lại không phun lửa vào mặt người ta nữa. Gã lấy lại được một chút bình tĩnh, không còn dễ nổi giận như trước, tỏ vẻ như đã chấp nhận thực tế rằng thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, vẫn tiếp tục trò chuyện cười đùa với các thành viên ban lãnh đạo khác. Nhưng gã cũng từng bị phát hiện đang một mình hút thuốc trên sân thượng với vẻ mặt vô cảm, thậm chí nhìn từ phía sau còn có vẻ hơi đìu hiu.
Nội bộ Chìa Khóa Ánh Sao không đến nỗi là hoảng loạn, nhưng những gì xảy ra giống như một cơ hội, cá biệt có vài người của một số phòng ban nộp đơn xin nghỉ việc. Tề Xuân Sinh đã quen xem Đàm Hạo Dương là người đứng đầu, không xác lập được quyền lực của tổng giám đốc, cũng thiếu ý thức tự đưa ra quyết định. Mọi người trong Chìa Khóa Ánh Sao đều nghe theo mệnh lệnh của Đàm Hạo Dương, nên bước cuối cùng trong quá trình xin nghỉ việc cũng đưa đến chỗ gã, Đàm Hạo Dương chấp thuận tất cả.
Theo thông lệ, công ty phải nói chuyện với những nhân viên muốn nghỉ việc, nỗ lực giữ chân họ, nhưng lần này tất cả đều bị bỏ qua. Đàm Hạo Dương cũng nói với Tề Xuân Sinh: "Anh tự lo liệu đi, nhớ nói chuyện với phòng Nhân sự, báo cho họ biết nếu phòng nào thiếu nhân sự thì tuyển thêm người."
Tề Xuân Sinh đồng ý, rồi theo chỉ đạo của gã, coi đó là cơ hội để tái cấu trúc tổ chức.
Chỉ còn lại phòng Sản phẩm là không ai xin nghỉ. Việc quản lý bộ phận được cải thiện, nhân viên có thêm niềm tin, trưởng phòng Sản phẩm Mạc Minh thậm chí còn âm thầm bày tỏ lòng trung thành với Phùng Liễm Thần.
Dạo này Phùng Liễm Thần đang bận dẫn Tiết Thanh Bình đi tham quan nhà máy, nghe Mạc Minh báo cáo tình hình gần đây, anh hỏi thêm cả những thay đổi nhân sự cụ thể.
Mạc Minh kể cho anh nghe tất cả những gì mình biết, cuối cùng nhắc đến phòng Thiết kế: "...Còn có Giang Nhất Miên đó cũng nghỉ rồi."
Phùng Liễm Thần đã lâu không nghe đến cái tên đó, anh hỏi: "Tại sao Giang Nhất Miên đang yên đang lành lại nghỉ?"
Mạc Minh đáp: "Ây dà, người phấn đấu lên cao, nước chảy xuôi xuống thấp, anh cũng biết đấy, nhiều người nhảy việc thật ra là đã tìm được công việc mới cả rồi, nghĩ rằng công ty mới sẽ trả lương cao hơn, còn lý do nào khác nữa chứ?"
Cũng bình thường thôi, Phùng Liễm Thần gật đầu, nhưng thấy vẻ mặt cậu ta hơi lạ, anh lại hỏi thêm một câu: "Cậu có biết cậu ta đi đâu không?"
Mạc Minh ghé sát lại gần, hạ giọng thì thầm: "Tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, anh đừng để ý, hình như cậu ta vừa làm xong thủ tục bên này là lập tức đi sang tập đoàn Quỳ Long đối thủ của chúng ta."
---
Tác giả nhắn gửi:
Chú thích: Phần mô tả quy trình đã tham khảo "Bí quyết tăng giá của ngành kim hoàn ở Ý".