Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 66

Tập đoàn Quỳ Long là đối thủ cũ của Đàm Thị, giờ lại là đối thủ tranh giành tập đoàn Hồng Hải, hai bên có mâu thuẫn lâu dài ở cấp tập đoàn. Giang Nhất Miên nhảy sang bên đó, lúc đầu nghe thì có vẻ lạ, nhưng hắn chỉ là nhân viên bình thường, quả thật không thể coi như kẻ phản bội.

Phùng Liễm Thần nói: "Cấp bậc của cậu ta không cần phải ký thỏa thuận không cạnh tranh, đi thì đi thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu."

Nói thì nói vậy, nhưng anh vẫn có một cảm giác bất an mơ hồ. Có lẽ là do nghi ngờ nhân cách của đối phương từ trước nên có thành kiến, hoặc có lẽ là do không tin tưởng vào năng lực chuyên môn của Giang Nhất Miên. Một nhà thiết kế bình thường như Giang Nhất Miên muốn vào được tập đoàn lớn như Quỳ Long, có dễ dàng đến vậy không?

Vì vậy khi Mạc Minh quay đi thì anh gọi lại, Phùng Liễm Thần nói vừa đủ: "Nếu dạo này đã có thay đổi về nhân sự, phòng Sản phẩm chúng ta sẽ phải nghiêm túc cẩn thận hơn, phối hợp tốt với các phòng ban khác, tránh sai sót không đáng có trong công việc."

Mạc Minh vội đáp: "Tôi hiểu rồi, chắc chắn là vậy."

Cậu ta đi rồi, Phùng Liễm Thần dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Có lẽ anh chỉ đang nghĩ quá nhiều, Giang Nhất Miên có thể nhiều mưu mẹo, nhưng lại hèn nhát, điều quan trọng là hắn không có quyền tiếp xúc với bất kỳ bí mật nào của công ty, có thể gây ra sóng gió gì được? Đạo nhái một vài bức vẽ của phòng Thiết kế? Dù có dám thì cũng chẳng phải vấn đề lớn khó giải quyết.

Phùng Liễm Thần thở dài, đưa mắt nhìn màn hình, cầm chuột lên, bắt đầu xử lý núi công việc không bao giờ hết.

*

Nô lệ tư bản không có quyền được nghỉ dài ngày, nghỉ hè là đặc quyền của học sinh, mà một nửa thời gian đã trôi qua trong chớp mắt.

Giữa cái nóng oi ả, Phùng Liễm Thần liên tục vùi đầu ở nhà máy cũng như trung tâm Nghiên cứu và Phát triển, hoặc không thì cũng ở trung tâm Quản lý vật liệu. Mục đích chính là phục vụ Tiết Thanh Bình, người kia muốn xem cái gì thì anh đi theo tới đó, chịu thương chịu khó, không phàn nàn gì. Hai nơi sau thì tạm được, nhưng nhà máy chắc chắn không có máy lạnh, chỉ có vài chiếc quạt công nghiệp kêu vo vo liên tục, nhưng cũng không thể xua đi cái nóng đang ùa vào. Vest coi như không thể mặc được, vừa đến nơi là ướt đẫm mồ hôi, cảm giác khó chịu như đang ở trong phòng xông hơi.

Vì tò mò về thiên tài, Hoàng Nhuế cũng mượn cớ công việc chạy đến một chuyến, chỉ trong một buổi chiều đã bị say nắng, được cho uống hai liều Hoắc Hương Chính Khí rồi đưa vào bệnh viện. Cô nằm trong bệnh viện nhắn tin cho Phùng Liễm Thần: "Em chỉ tò mò một chuyện này, thầy Tiết có tự tay làm không nhỉ?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Anh ta không nói, nên tôi cũng không biết."

Hoàng Nhuế phân tích: "Em nghe ông nội nói, mô hình hợp tác hiện tại cho anh ta hoàn toàn tự do, muốn thì tự tay làm, không muốn thì hướng dẫn các nhà thiết kế cấp dưới, hoặc thậm chí chỉ cần xét duyệt bản thảo, lương vẫn cầm đủ, đúng không?"

Nói một cách đơn giản thẳng thắn thì đúng vậy. Cũng giống như khi đập tiền mời Diêu Nghiêu làm đại sứ, đến người ở cấp bậc của Tiết Thanh Bình, các điều khoản trong hợp đồng hợp tác sẽ có càng lợi hơn cho anh ta. Nó cũng tiềm ẩn rủi ro, nhưng không giống như Diêu Nghiêu, điều này thể hiện lòng tin vào đạo đức nghề nghiệp của Tiết Thanh Bình. Ít nhất thì Tiết Thanh Bình cũng có uy tín trong ngành, dù không làm ra được sản phẩm nào tử tế thì anh ta cũng sẽ không làm việc cẩu thả, do đó Đàm Thị đã cho quyền anh ta tự do tối đa để tỏ lòng tôn trọng.

Công việc này thực sự có ý nghĩa như thế nào đối với Tiết Thanh Bình, Phùng Liễm Thần không thể nào biết hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng anh ta. Chỉ biết trong tháng đầu tiên, cố vấn nghệ thuật này chẳng làm gì cả, ngày ngày dành thời gian đến Đàm Thị chấm công, đi thăm nhiều nơi, hoặc là xem vật liệu thô, hoặc là xem thành phẩm, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó ăn ké một bữa trưa miễn phí, lúc bốn giờ chiều đi đón con đúng giờ.

Có lẽ mỗi người đều mang trong lòng một dấu chấm hỏi pha trộn giữa không mấy hy vọng nhưng lại hơi hy vọng về một phép màu. Liệu rằng tay nghề chạm khắc thần sầu của anh ta, khả năng tạo ra lâu đài ảo ảnh bên trong đá quý của anh ta có còn khả năng tái hiện không?

Chạm khắc đá quý khó hơn chạm khắc ngọc bích, vì độ cứng khác nhau. Nghe nói Tiết Thanh Bình sử dụng một bộ mũi khoan do chính tay anh ta chế tạo ra, nhưng vấn đề của mũi khoan là tốc độ quay cao tạo ra một lượng nhiệt lớn, mà đá quý thường không chịu được, vừa tiếp xúc là nứt vỡ ngay.

Để giải quyết vấn đề này, cần phải tiến hành công việc dưới nước. Nhưng khi đá quý và dụng cụ được ngâm trong nước, khúc xạ của mặt nước và các gợn sóng sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn, do đó phải lấy ra sấy khô để kiểm tra sau mỗi lần cắt. Quá trình này cực kỳ gian nan và vất vả, ngay cả Tiết Thanh Bình trước đây cũng chỉ có thể hoàn thành một hoặc hai viên đá quý mỗi năm, chứ đừng nói đến bây giờ.

Tất nhiên, năng lực của Tiết Thanh Bình không chỉ giới hạn ở một kỹ năng này. Trong lĩnh vực thiết kế trang sức, nếu con đường này bị chặn, vẫn còn rất nhiều con đường khác để đi. Chỉ là trong mắt mọi người, kỹ thuật chạm khắc đá quý độc đáo này chính là bản lĩnh đặc biệt, cũng đại diện cho đỉnh cao sự nghiệp của anh ta.

Từ khi Tiết Thanh Bình bị thương, không có tác phẩm nghệ thuật nào chào đời, dù đơn giản hay phức tạp. Cho dù là do lực bất tòng tâm hay tự mình bỏ cuộc, có lẽ không ai ngoài chính bản thân anh ta biết câu trả lời.

Đàm Sĩ Chương đến xưởng thì nghe nói Tiết Thanh Bình và Phùng Liễm Thần hôm nay cũng có mặt. Y đến xưởng thì lại không thấy người đâu, một người học việc trẻ chỉ đường cho y, nói rằng họ đang ở trung tâm Quản lý vật liệu, Đàm Sĩ Chương nhắm mắt nghe theo chỉ dẫn, tìm sang đó thì vẫn không thấy. Cuối cùng, y dạo sang trung tâm Nghiên cứu và Phát triển một vòng mới nghe nói cả hai đã quay lại nhà máy.

Khi y bước vào xưởng cắt, có một công nhân đang đứng cạnh chiếc quạt gần cửa ra vào, quay lại thì thấy y: "Chào sếp Đàm!" Cậu chàng da ngăm đen này có lẽ sợ rằng y nghĩ mình đang lười biếng, cất giọng hơi nịnh nọt hỏi y cần gì.

Đàm Sĩ Chương xua tay, một chân bước vào studio: "Anh Tiết." Rồi y nhìn sang Phùng Liễm Thần: "Đang làm gì đây, sao lại cần sếp Phùng phải động tay vào?"

Để thuận tiện cho công việc, xưởng cắt là một trong số ít nơi được trang bị máy lạnh, nhưng người ngồi ở bàn làm việc lại là Phùng Liễm Thần. Anh hơi cúi người về phía trước, tay cầm cần định góc - một dụng cụ thiết yếu để cắt đá quý màu - trông rất ra dáng. Tiết Thanh Bình một tay chống lên bàn làm việc, bên kia là thợ cắt, hai người đứng hai bên Phùng Liễm Thần trông như thầy giáo kiên nhẫn chỉ dạy. Cần định góc nối với đầu trên của thanh gắn đá, một viên đá xanh lục được gắn vào bằng sáp, đang đánh bóng nửa chừng.

Phùng Liễm Thần vội cười: "Không phải là công việc, chỉ đang lén chơi trong giờ làm việc thôi, sao lại không may bị bắt quả tang thế này. Vừa rồi khi chúng tôi đến, bác Tống đang mài Tsavorite, xem bao nhiêu năm rồi bỗng nảy sinh ý muốn học hỏi, bác Tống cho tôi thử xem sao."

Đàm Sĩ Chương cụp mắt: "Tsavorite nào, là viên này?"

Phùng Liễm Thần đưa tay tắt đĩa mài: "Đương nhiên không thể lãng phí tài sản của công ty, cái này là đáy chai rượu để luyện tập thôi."

Phần dày ở đáy chai được cắt thành một mảnh có kích thước bằng móng tay, chuẩn bị mài ra hình tròn cơ bản nhất, đã bắt đầu thành hình.

Thợ cả Tống nói: "Mặc dù đây là lần đầu tiên sếp Phùng làm, nhưng dù sao cũng xem nhiều rồi, giỏi hơn nhiều so với người bình thường."

Đàm Sĩ Chương vắt một tay ra sau lưng, cầm lấy cần định góc xem thử rồi trả lại cho Phùng Liễm Thần, không nói gì thêm. Biểu cảm của y thờ ơ, không tỏ ý đồng ý hay phản đối gì ra mặt.

Phùng Liễm Thần liếc nhìn y, rồi tự giác châm đèn cồn, định hơ thanh gắn đá trên lửa, phải đợi sáp tan hết mới có thể lấy đá thô ra. Tiết Thanh Bình không hiểu ra sao, kêu lên ngăn cản: "Phần vương miện còn chưa mài xong, sao cậu lại tháo ra?"

Phùng Liễm Thần ho khan, gượng cười nói: "Anh Tiết, hôm nay đến đây thôi."

Tiết Thanh Bình có lẽ cả đời này cũng chưa từng đi làm, chứ đừng nói đến việc nhìn mặt đoán ý sếp: "Sao thế, cậu có việc à?"

Lúc này, Đàm Sĩ Chương lên tiếng: "Tiếp tục đi, có đầu phải có đuôi chứ, Liễm Thần, cậu mài xong cái này xem sao." Sau đó, y cũng chắp tay sau lưng, đứng sau Phùng Liễm Thần, gia nhập vào đội ngũ vây xem.

Vốn dĩ chỉ là nhất thời nổi hứng muốn thử nghiệm quy trình cắt đá, đột nhiên trở thành một đội hình giảng viên danh giá vây quanh thế này, người ngồi ở vị trí của Phùng Liễm Thần có lẽ cần tố chất tâm lý phi thường mới có thể bình tĩnh hoàn thành những bước còn lại dưới ánh nhìn săm soi của ba chuyên gia.

Cầm cần định góc chỉnh sửa một hồi, Phùng Liễm Thần đột nhiên phì cười: "Ba người nhìn tôi thế này quả thật là hơi căng thẳng đấy."

Đàm Sĩ Chương nghe vậy cũng cười: "Không cần phải thế, chúng tôi không phải hổ, ăn thịt cậu được à."

Phùng Liễm Thần định thần lại, làm theo hướng dẫn của thợ cả Tống và Tiết Thanh Bình, mài xong mỗi mặt vương miện, rồi lại đổi đĩa đánh bóng.

Tiết Thanh Bình đột nhiên nói: "Mặt vừa rồi bị mòn quá."

Phùng Liễm Thần khiêm nhường tiếp thu: "Đúng là mòn quá, sợ sẽ lọt sáng."

Tiết Thanh Bình nói: "Đương nhiên là sẽ lọt rồi, vừa rồi cậu mạnh tay quá, đã bảo cậu phải nhẹ nhàng mà."

Thợ cả Tống vội nói: "Không sao đâu, lần đầu đừng kỳ vọng quá nhiều, sếp Phùng làm cái này khá cân xứng đấy."

Tiết Thanh Bình vẫn nói: "Có cần định góc hỗ trợ rồi, ai có thể mài không cân được?"

Phùng Liễm Thần chỉ cười, khởi động đĩa đánh bóng, mặt cắt của thủy tinh mờ khẽ trượt lên trên một chút, sáng bóng như gương. Mặc dù hình dạng đơn giản, nhưng nó vẫn có vài chục hoặc thậm chí cả trăm mặt cắt, bình thường có quen thuộc với đá quý đến đâu, có biết rõ từng mặt cắt như lòng bàn tay, thì đến khi tự mình bắt tay vào việc, anh vẫn thấy đánh bóng đạt tiêu chuẩn là rất khó. Sau một lúc lâu, Phùng Liễm Thần đã thấy hoa mắt: "Hình tròn này là mặt cánh diều, phải không?"

Tiết Thanh Bình thản nhiên nói: "Cậu không phân biệt được với mặt hình sao, cạnh bị mài lệch rồi."

Phùng Liễm Thần bật cười, tự giễu: "Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, còn phải luyện tay mới được, thật sự không dễ."

Tiết Thanh Bình lại nói: "Các loại đá quý khác nhau có chiết suất khác nhau, thủy tinh cũng vậy, tất cả những yếu tố này phải được xem xét trước khi đánh bóng bất kỳ loại đá thô nào, trong đầu phải xác định rõ hình dạng cần chạm khắc. Đáy chai rượu mà được đánh bóng sáng đến mức đủ ánh lửa thì cậu thậm chí không thể nhận ra nó là đáy chai, nhưng với cái kiểu đánh bóng của cậu, ánh lửa tạo ra rất mờ nhạt, thoạt nhìn là thấy, thủy tinh chỉ là thủy tinh."

Dường như anh ta cũng chẳng quan tâm đến "thời gian bảo vệ người chơi mới", thợ cả Tống cười ha ha, giảng hòa: "Chỉ là cậu Tiết yêu cầu quá cao thôi."

Đàm Sĩ Chương gật đầu, không đánh giá gì, chỉ liếc nhìn đồng hồ: "Hôm nay anh Tiết không phải đón con à?"

Chiếc đồng hồ trên tường sắp chỉ đến bốn giờ chiều. Tiết Thanh Bình giật mình nhảy dựng lên: "Trời ơi, đã muộn thế này rồi."

Anh ta cầm ba lô lên định chạy luôn, đúng là một người cha có trách nhiệm. Phùng Liễm Thần nói: "Không cần vội, để tài xế đưa anh đi."

Nhà máy Đàm Thị nằm ở vùng xa, giao thông đi lại không thuận tiện, muốn đến đây, Tiết Thanh Bình thường phải đi xe của Đàm Thị. Nhưng hôm nay tài xế nghĩ rằng họ sẽ không cần xe ngay nên đã đi giao một số giấy tờ, gọi điện thoại thì biết vẫn chưa quay lại.

Cũng may là Phùng Liễm Thần có lái xe tới, nên anh quay sang Tiết Thanh Bình, chủ động đề nghị chở anh ta về thành phố. Chỉ cần có xe, không phải chờ đợi là Tiết Thanh Bình không phản đối, nói ngay là sao cũng được.

Đàm Sĩ Chương chợt nói: "Tôi đi xe của Lão Đới, lát nữa anh ta cũng sẽ về công ty, có thể cho anh Tiết đi nhờ."

Tiết Thanh Bình đưa mắt nhìn vài cái, giữa một tài xế lạ và Phùng Liễm Thần, quyết đoán chọn người sau: "Đi thôi."

Phùng Liễm Thần mỉm cười với Đàm Sĩ Chương, mắt Đàm Sĩ Chương lóe lên, y nhường đường cho họ.

Nói là cho đi nhờ, nhưng thật ra chắc chắn phải đưa đến tận nơi, Phùng Liễm Thần nhìn Tiết Thanh Bình xuống xe mới chợt nhớ vừa rồi lúc ra khỏi nhà máy, anh đã quên mang theo mảnh thủy tinh mình vừa mài ra. Mặc dù không đáng một xu nào, tay nghề cũng bình thường, nhưng nó vẫn có giá trị kỷ niệm.

Thế là anh gọi điện cho Đàm Sĩ Chương: "Anh còn ở nhà máy không?"

Đàm Sĩ Chương không trả lời mà hỏi lại: "Có việc gì à?"

Phùng Liễm Thần giải thích: "Vậy nhờ anh xem mảnh đáy chai mà em vừa mài còn ở chỗ thợ cả Tống không, nếu tìm được thì phiền anh mang về cho em, nhưng cũng không cần phải phiền phức lắm đâu, nếu đã vứt nó đi rồi thì cũng không sao, dù sao thì cũng không quan trọng."

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia vẫn không trả lời, không biết y đang làm gì.

Đàm Sĩ Chương lấy một mảnh thủy tinh màu xanh từ trong túi ra, đặt trên lòng bàn tay, nhìn lại lần nữa rồi mới hỏi: "Em vẫn cần thứ đó à?"

Phùng Liễm Thần đang chờ đèn đỏ, gọi điện cho y qua Bluetooth: "Lần đầu tiên tự tay làm mà, nếu còn thì mang về làm kỷ niệm." Anh lại hỏi: "Thế nào, anh còn ở nhà máy không? Có tiện ghé qua không?"

Đàm Sĩ Chương đứng bên đường, vẻ mặt bình thản, cầm mảnh thủy tinh xanh, do dự mấy lần giữa việc ném nó xuống bụi cỏ hay cất lại vào túi: "Tôi đang họp, lát nữa tôi sẽ đi xem."

---

Tác giả nhắn gửi:

Chú thích: Phần mô tả về công nghệ và tay nghề tham khảo bài viết "Trần Thế Anh: Từ người học việc đến bậc thầy trang sức châu Á", đăng trên Tạp chí nhân vật phương Nam. Tôi không thể bịa đặt những phần liên quan đến chuyên môn, tại đây xin lỗi bậc thầy Trần Thế Anh và bày tỏ lòng kính trọng.

Người dịch:

Có người đang ghen. Nhưng không cho ai khác nói xấu người của anh ta =))

Bình Luận (0)
Comment