Tối hôm đó, Phùng Liễm Thần về nhà, Đàm Sĩ Chương đang rang cơm trong bếp. Phùng Liễm Thần thay giày rồi đi đến bên cửa: "Tìm thấy chưa?"
Tiếng máy hút mùi kêu rất to, Đàm Sĩ Chương quay lưng lại với anh nên không nghe thấy.
Món cơm Omurice lên bàn, trong bữa ăn, Phùng Liễm Thần lại hỏi lần nữa. Đàm Sĩ Chương liếc nhìn anh, đứng dậy đi về phía giá áo cạnh cửa.
Phùng Liễm Thần gọi y: "Đừng vội, ăn xong tìm cũng được."
Đàm Sĩ Chương im lặng, quay lại, đặt mảnh thủy tinh xanh lên bàn, lại cầm bát của mình lên. Nói y không vui thì trông chưa hẳn là vậy, còn bảo rằng đang vui thì biểu cảm cũng chẳng giống, hoàn toàn bình thường.
Như thường lệ, Mimi cọ qua cọ lại dưới chân. Ăn xong, Phùng Liễm Thần thay nước cho nó. Đàm Sĩ Chương bưng bát đũa vào bếp, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Phùng Liễm Thần lại đi đến cửa bếp, đứng sau lưng nhìn y: "Sao anh không dùng máy rửa chén?"
Vai Đàm Sĩ Chương rất rộng.
"Chỉ là mấy chén thôi, không cần phải rắc rối vậy đâu."
Phùng Liễm Thần tìm một cái hộp, bỏ mảnh thủy tinh dùng để luyện tập vào rồi ném vào ngăn kéo.
Trẻ em có cha mẹ thường xuyên cãi vã khi còn nhỏ thường đặc biệt nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc của người khác. Trong ký ức của Phùng Liễm Thần, mẹ anh Ngô Mãn Hương là một người nóng tính lại nói rất dai, chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm rùm beng hết lên; cha anh - theo lời của bà thì là "có cầm viên gạch đập cho cũng không kêu một tiếng" - luôn giữ thái độ hoàn toàn tê liệt và khép kín, âm thầm lặng lẽ, không muốn nói với bà một lời nào. Trong nhà lúc nào cũng có cãi vã và chiến tranh lạnh. Những điều có thể giải thích cho thông suốt được cũng bị làm rộn lên thành yêu cầu vô lý, muốn trò chuyện tử tế dường như còn khó hơn lên trời.
Phùng Liễm Thần luôn cho rằng Đàm Sĩ Chương thuộc loại hình có khả năng "nói lý". Mối quan hệ của họ vẫn duy trì một trạng thái ổn định, bản thân anh hơi chây ì trong chuyện này, không muốn tốn năng lượng vào những lý do vô nghĩa, càng không muốn tranh cãi về những việc không thể giải thích.
Khi Đàm Sĩ Chương bước ra, Phùng Liễm Thần đang ngồi xếp bằng trên sô pha chơi điện thoại, Mimi nằm gọn trong lòng anh.
Đàm Sĩ Chương đi quanh phòng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Ngày kia chúng ta có nên làm gì đó không?"
"Ngày kia?"
"Thứ bảy rồi."
"Em không chắc nữa." Phùng Liễm Thần đáp: "Không phải phòng Marketing có sự kiện à, không cần anh hợp tác sao?"
"Đi hay không cũng được, dự cho có mặt thôi." Đàm Sĩ Chương hỏi: "Vậy em sẽ đi tăng ca à?"
Phùng Liễm Thần nói phải, rồi y không nói gì thêm. Hai người yên bình, mỗi người chiếm một bên sô pha. Chỉ có điều Phùng Liễm Thần thầm thấy nhẹ nhõm lạ lùng, mặc dù anh không thể giải thích tại sao, chỉ cảm thấy muốn thở dài.
Rửa mặt xong là đến giờ đi ngủ, Đàm Sĩ Chương vén chăn từ phía bên kia lên giường, ôm lấy Phùng Liễm Thần hôn lia lịa. Ý đồ muốn tìm vui là quá rõ ràng, nhưng hôm đó mới là thứ năm, ngày hôm sau phải đi làm.
Phùng Liễm Thần quay đầu lại nhìn y, Đàm Sĩ Chương mặc một chiếc áo ngủ cài nút, quá nửa số nút đều đang mở, để lộ đường nét cơ ngực săn chắc, môi liên tục cọ vào vành tai anh, tính ám chỉ quá mạnh. Nồng độ hormone trong không khí tăng lên thật nhanh. Hơn nữa, bầu không khí rất phù hợp, đèn chính đã tắt, chỉ còn lại đèn ngủ, đồ đạc trong phòng ngủ dường như đều được phủ lên bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ.
Phùng Liễm Thần lật người, ôm lấy cổ y, cảm nhận một bàn tay luồn vào bên trong, nhẹ nhàng nhưng vững vàng v**t v* thắt lưng của anh.
Sáng hôm sau, khi đang thắt cà vạt trước gương, Đàm Sĩ Chương đột nhiên hỏi lại: "Chủ nhật thì sao?"
Phùng Liễm Thần quay lưng về phía y, cũng đang thắt cà vạt của mình: "Anh hỏi là có bận không à?"
"Phải."
"Chủ nhật thì chưa chắc, nhưng chắc không bận gì, anh dự định thế nào?"
Đàm Sĩ Chương chỉnh lại cà vạt, nhìn vào gáy anh qua mép gương: "Đàm Ân Nhã nói dạo này Công viên Hải Dương có chương trình khuyến mãi."
Phùng Liễm Thần trong gương quay lại, nhìn y với vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh muốn đi công viên giải trí à?"
Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương vẫn không thay đổi, nhưng Phùng Liễm Thần không đồng ý ngay, chỉ nhìn y với vẻ nghi ngờ thêm vài lần nữa.
Đi chơi thì có khả năng bị phát hiện, nhưng thành phố quá lớn, chắc gì cứ đi chơi thì sẽ gặp được người quen, mà không bao giờ ra ngoài chỉ vì lo lắng thì quá vô lý. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người đàn ông trưởng thành đi Công viên Hải Dương rõ ràng không phải là lý do cần thiết để ra ngoài. Sự kiện ở công viên giải trí thì liên quan gì đến họ, hẹn hò kiểu học sinh trung học à?
Hai cánh tay vòng lên ôm lấy anh từ phía sau, mùi nước hoa cạo râu của Đàm Sĩ Chương thoang thoảng bay tới. Trong đầu Phùng Liễm Thần thậm chí còn nhảy ra một từ không phù hợp với y: quấn người. Nhưng khi từ đó xuất hiện, một cảm giác kỳ lạ cũng dâng lên trong lồng ngực anh, giống như một sợi tơ nhện mỏng manh, nhẹ nhàng cào vào tim anh, ngứa râm ran.
Câu trả lời của Phùng Liễm Thần là đến lúc đó rồi tính.
Kết quả là khi cuối tuần đến lại chẳng còn lựa chọn nào khác, anh phải tăng ca cả hai ngày thứ bảy và chủ nhật, đừng nói là đi chơi, lúc về đến nhà thì đã quá nửa đêm. Hơn nữa, một lô hàng tại nhà máy gặp phải vấn đề nan giải, người phụ trách không thể giải quyết, phải báo cáo gấp lên cấp phó tổng, Đàm Sĩ Chương cũng chẳng còn tâm trạng nào để nhắc đến Công viên Hải Dương.
Ai ngờ đến cuối tuần sau, Đàm Sĩ Chương lại hỏi về chuyện đi chơi, nói rằng hoạt động vẫn chưa kết thúc. Làm Phùng Liễm Thần tin chắc rằng y thực sự muốn đi ngắm sứa, mặc dù qua nét mặt của Đàm Sĩ Chương thì chẳng thấy được sự bức thiết này.
Tiếc là chuyến đi vẫn chưa thể thực hiện được. Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mẹ và cha dượng của Phùng Liễm Thần quyết định đưa em trai đến Kim Thành chơi vài ngày. Em trai anh rốt cuộc vẫn là châu chấu đá xe, ở nhà bị mẹ cằn nhằn, bị cha đánh vài trận thì đành chào thua, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý tiếp tục đi học. Giai đoạn nổi loạn của tuổi mới lớn bị đàn áp thành công, đánh một cây gậy xong thì phải cho củ cà rốt, vì vậy mới có chuyến đi này.
Phùng Liễm Thần lái xe ra ga đón hai người lớn và một trẻ em, đưa về khách sạn đã đặt trước. Xe dừng lại ở cổng, Ngô Mãn Hương cuối cùng mới phản ứng lại: "Sao lại ở khách sạn, con có nhà riêng đấy thôi?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Nhà con chật hẹp, chắc không ở được bốn người, ở khách sạn thì tiện hơn."
"Tại sao lại không ở được?" Ngô Mãn Hương lại nói: "Không phải Tiểu Đông nói con có hai cái giường à, con ngủ một giường, mẹ với em con ngủ giường kia, còn chú con ngủ sô pha, con không biết sống à, không biết tính toán ngân sách à, ở khách sạn tốn bao nhiêu tiền?"
"Giường của Tiểu Đông bị mối ăn rồi." Phùng Liễm Thần bình tĩnh bịa chuyện nói dối: "Đến lúc Tiểu Đông đi mới phát hiện ra, nhà có mối, còn phải thuê cả công ty diệt côn trùng đến phun thuốc, nên chỗ đó không tiện ở lại, cũng không ở được ngay."
Ngô Mãn Hương vẫn càu nhàu, có phần bất mãn vì phí tiền, nhưng Phùng Liễm Thần vẫn không bị lay chuyển, giúp bà mang hành lý xuống.
Nếu đến ở nhà anh thì sao có thể được bố trí chỗ ở như Ngô Mãn Hương nói chứ. Vì phép lịch sự, không thể để cha dượng ngủ sô pha, nên chỉ có thể là Phùng Liễm Thần phải nhường phòng ngủ chính cho ông ta và và mẹ anh ở, phòng của khách cho em trai, còn mình ngủ sô pha hai ngày.
Chủ nhà thật ra không thấy phiền nếu chỉ đơn giản là ngủ trên sàn nhà vài ngày để nhường chỗ cho khách, nhưng cha dượng thì lại khác. Trong mắt Phùng Liễm Thần, ông ta giống như một người xa lạ, giữa họ có khoảng cách. Ngày anh mới mười mấy tuổi, là vì Ngô Mãn Hương nên mới buộc phải gắn vào nhau thành một gia đình. Bây giờ anh đã kiểm soát được cuộc sống của mình, nên có thể thôi làm những việc mà anh không muốn làm. Đến bây giờ, thỉnh thoảng Phùng Liễm Thần nghĩ đến chuyện này vẫn thấy may mắn, dù có lẽ Ngô Mãn Hương sẽ thấy tiếc nuối, bà đã già đi, đứa con trai lớn cũng không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà nữa.
Nhưng lùi lại một bước mà nói, dù Phùng Liễm Thần có thể chịu đựng được việc người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình thì cũng không thể để mẹ và cha dượng ngủ trên chiếc giường mà anh và Đàm Sĩ Chương từng ân ái được. Làm thế thật kỳ cục.
Đàm Sĩ Chương không được đi chơi Công viên Hải Dương, nhưng Phùng Liễm Thần lại đi cùng mẹ và gia đình bà. Cả nhà họ đến đây có một nửa lý do là vì công viên này, em trai anh ngồi tàu lượn siêu tốc mấy lần liền, chơi thỏa thích rồi lại kêu đói, muốn đi ăn nhà hàng Hải Dương. Ngô Mãn Hương chê đắt quá nên muốn cậu ta ăn bánh mì mà bà mang theo, hai mẹ con cãi nhau mãi, không ai thuyết phục được ai, đứng luôn bên đường giằng co. Cha dượng ngồi uể oải trên một chiếc ghế dài ở xa, mặc kệ quy định của công viên, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, thỉnh thoảng rít một hơi.
Phùng Liễm Thần quyết định đi xa một chút. Khu vui chơi được xây dựng ở vùng núi, nửa trên sườn núi nửa dưới chân núi, anh cúi nhìn xuống, bầu không khí vui vẻ quả thực thú vị hơn anh tưởng tượng. Anh chụp vài tấm ảnh gửi cho Đàm Sĩ Chương, nhưng đối phương bận việc gì đó nên không trả lời ngay.
Tối hôm đó trên đường về mới thấy tin nhắn của Đàm Sĩ Chương: "Vui không?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Cũng được, lần sau có dịp lại đến chơi."
Thế nhưng họ đã bỏ lỡ hoạt động ở công viên giải trí, kỳ nghỉ hè chấm dứt, hoạt động cũng kết thúc.
Sau đó là tháng 9, năm học mới khai giảng, ngày lễ đầu tiên là Ngày Nhà giáo. Kim Phụng Tường phát động chiến dịch "Quà tặng cho người vun trồng", về cơ bản thì vẫn là tiếp thị, khách hàng xuất trình giấy chứng nhận nhà giáo hoặc các công việc như trợ giảng thì sẽ được giảm giá. Đồng thời, một số lượng lớn sinh viên tốt nghiệp cũng chính thức gia nhập thị trường lao động, luân chuyển qua nhiều phòng ban khác nhau với tư cách là thực tập sinh.
Trong lúc ăn sáng ở công ty, Phùng Liễm Thần tranh thủ xem danh sách trên điện thoại để chọn người, anh ra đến cửa căng tin thì tình cờ chạm mặt Đàm Nguyệt Tiên. Vẻ mặt nghiêm nghị, bà vẫy tay gọi anh: "Liễm Thần, đúng lúc lắm, cậu ăn xong thì qua đây."
Phùng Liễm Thần cùng bà vào văn phòng. Đàm Nguyệt Tiên hỏi trước: "Việc liên quan đến Tiết Thanh Bình có vấn đề gì không?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Lúc này thì không."
Đàm Nguyệt Tiên lại nói: "Không thì tốt rồi, còn muốn nói thêm việc này với cậu, tập đoàn Hồng Hải vẫn sẽ ký kết thỏa thuận hợp tác chiến lược với chúng ta."
Có lẽ không ai ngờ rằng một việc vốn tưởng đã đổ vỡ lại có thể đảo ngược hoàn toàn, Phùng Liễm Thần hỏi: "Sao họ lại đột nhiên thay đổi ý định?"
Vì tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn Hồng Hải không còn là La Khải Sâm nữa, phó tổng giám đốc Steven thăng chức, thay thế vị trí của gã. Các công ty niêm yết có nghĩa vụ công bố thông tin thay đổi về ban lãnh đạo cấp cao, nhưng đối phương vẫn chưa ra thông báo, Đàm Nguyệt Tiên nắm được thông tin qua một số kênh bên lề. Nghe nói La Khải Sâm không chuyển công tác mà bị đuổi thẳng ra khỏi ban quản lý, nghe có vẻ không phải là một câu chuyện vui vẻ gì.
Nhưng dù sao đi nữa, Steven vẫn nghiêng về Đàm Thị, nên chiếc bánh này bị tung lên một vòng, sau cùng vẫn quay trở lại chảo. Tuy nằm ngoài dự đoán của Phùng Liễm Thần, nhưng khi nghe tin này, anh không thấy quá ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy quả nhiên là vậy.
Mỗi công ty lớn đều tồn tại tranh đấu nội bộ giữa các phe phái, người ngoài không thể biết được, tập đoàn Hồng Hải cũng không ngoại lệ. Steven và đội ngũ của mình đến Trung Quốc từ trước Tết, Đàm Thị tích cực chủ động đón tiếp, ý kiến bất đồng của các thành viên trong đoàn, xung đột rất lạ thường giữa ba người Steven, Andy và La Khải Sâm, thậm chí là Andy và Đàm Sĩ Chương vẫn duy trì liên lạc... Bây giờ nhìn lại, nhiều chi tiết tưởng chừng như không quan trọng lại có mối liên hệ tế nhị, ám chỉ những dòng chảy ngầm đằng sau.
Tất nhiên, trước hết là phải chúc mừng ông bạn cũ Steven của họ đã đánh bại đối thủ La Khải Sâm. Một núi không thể có hai hổ, Steven muốn thắng, xem ra buộc phải đá bay La Khải Sâm. Chỉ có điều không biết Andy và thậm chí Đàm Sĩ Chương có vai trò gì trong tất cả những chuyện này?
Đàm Sếp Sĩ Chương vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, như thể chuyện không liên quan đến mình, vậy thì tại sao y phải quan tâm đến chuyện gia đình người khác như vậy? Steven dù có thân thiết với Đàm Thị đến đâu, nhưng vị trí tổng giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương còn chưa ngồi vững, tại sao phải vội vàng đề nghị hợp tác để trao đổi?
Ngay trước mặt anh, Đàm Nguyệt Tiên nhấc ống nghe lên, bấm vài phím, đầu kia Đàm Sĩ Chương bắt máy: "Tôi nghe?"
Đàm Nguyệt Tiên nói: "Đang nói chuyện của Hồng Hải, Sĩ Chương, con cũng đến đi."
Mười phút sau Đàm Sĩ Chương bước vào, mặc bộ vest đen từ đầu đến chân, tỏa ra khí thế uy nghiêm bức người.
Phùng Liễm Thần nhìn y đến gần. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phùng Liễm Thần khẽ nhướng mày. Đàm Sĩ Chương khẽ cong môi, một nụ cười nhạt gần như không thể nhận thấy thoáng qua, rồi biến mất không dấu vết, nhẹ nhàng đến mức chỉ như ảo ảnh.
"La Khải Sâm và Andy trở mặt rồi." Đàm Sĩ Chương thản nhiên giải thích: "Sau đó còn phải chia tài sản, tuy chưa kết hôn, chắc là chưa nhỉ, chúng ta không biết nhiều về chuyện của người nước ngoài bọn họ, nhưng hai người đó muốn tách biệt quan hệ tài chính cũng sẽ rất rắc rối."
Phùng Liễm Thần lúc này mới hiểu ra: "La Khải Sâm thế này coi như là thắng cũng tại Andy, thua cũng vì Andy à?"
Đàm Sĩ Chương lấy trong túi ra một gói nimm2, chia cho anh và Đàm Nguyệt Tiên mỗi người một viên: "Phải nói La Khải Sâm chẳng có chút tự giác nào, trèo cao bằng cách ăn bám, chẳng phải phục vụ người ta cho tốt là yêu cầu tối thiểu à? Không làm được thì cũng thôi đi, vài năm trở lại đây tham vọng của La Khải Sâm ngày càng bành trướng ra, không chỉ chán phục vụ người ta rồi, chính mình còn ngày càng tham lam hơn, một lòng muốn leo lên vị trí cao hơn, sao mà không bị đá xuống cho được."
---
Người dịch:
Cả sếp Phùng lẫn sếp Sĩ Chương đều có khiếm khuyết trong tính cách, nguyên nhân lại cũng là vì hoàn cảnh gia đình thuở nhỏ.
Uhm, spoil luôn, cả 4 bộ của tác giả tính cho tới thời điểm này đều vậy, không có nhân vật nào có cuộc sống gia đình hoàn toàn hạnh phúc.