Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 68

Đàm Nguyệt Tiên nói: "Chuyện tin đồn này nọ thì lát nữa hai người tự thảo luận đi, thay đổi nội bộ ở các công ty khác không liên quan gì đến chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ cần tập trung vào một việc, ký kết hợp tác tạo ra thành tích, nửa cuối năm nay còn vài triển lãm nữa, tranh thủ sao cho ghi được điểm ấn tượng."

Về phần ấn tượng, bà đặt hy vọng vào Tiết Thanh Bình: "Cậu Tiết có ý tưởng gì không?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta."

Đàm Nguyệt Tiên nói: "Nếu cần gì, có thể trao đổi với tôi bất cứ lúc nào."

Phùng Liễm Thần lại liếc nhìn Đàm Sĩ Chương lần nữa rồi đi ra ngoài trước, còn Đàm Sĩ Chương ở lại nói chuyện với Đàm Nguyệt Tiên.

Anh trở về lo công việc đến tận trưa, đến lúc đó mới có thời gian lên sân thượng hút thuốc. Ở đó có mấy nhân viên cũng đang phun mây nhả khói, thấy Phùng Liễm Thần đi tới, tất cả đều chào hỏi.

Một lát sau, một người khác đẩy cửa bước vào, chính là vị khách hiếm có Đàm Sĩ Chương. Thỉnh thoảng y cũng đến, nhưng không thường xuyên. Có y ở đây, áp lực tăng lên đáng kể, những người khác trao đổi vài câu với nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng rời đi.

Phùng Liễm Thần khoanh tay, thở ra một vòng khói. Mặc dù trời nóng nực, anh đứng trong bóng râm, dường như chẳng đổ một giọt mồ hôi nào.

Đàm Sĩ Chương châm lửa, Phùng Liễm Thần liếc nhìn y: "Hôm nay có chuyện gì mà anh lên đây?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Trực giác cho rằng lúc này em đang hút thuốc trên sân thượng, đến kiểm tra xem."

Phùng Liễm Thần cười nói: "Để thử xem chúng ta có cùng chung tần số không?"

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Thực ra muốn đến kể chuyện tầm phào cho em nghe, thử vận ​​may thôi, chẳng phải đến đúng lúc rồi sao?"

Phùng Liễm Thần chớp mắt, rồi mỉm cười, đưa đầu lọc vào miệng: "Ý anh là chuyện La Khải Sâm và Andy?"

Đàm Sĩ Chương ghé lại gần hơn. Phùng Liễm Thần xắn tay áo ngồi trên mép lan can bê tông, không thèm để ý đến hình tượng của mình, Đàm Sĩ Chương cũng ngồi theo. Như để giải thích, y chủ động nói trước: "Em có để ý không, có những người tưởng chừng thông minh nhưng thực chất lại toàn làm chuyện ngu ngốc, có những người nhìn thì ngốc nghếch, nhưng lại có thể rất khôn ngoan trong những vấn đề quan trọng, Andy là kiểu người thứ hai."

Còn La Khải Sâm, ngay từ khi mới theo đuổi, từ sâu trong lòng gã đàn ông tham vọng này có lẽ chưa bao giờ tôn trọng Andy. Gã quả thật liều mạng, thậm chí còn sẵn sàng bẻ cong chính mình để biến người kia thành bàn đạp, làm được như vậy cũng đáng để người ta phải kinh ngạc. Chỉ không ngờ cái bình hoa mà gã coi là món đồ đẹp đẽ nhưng vô dụng này lại có chút đầu óc, thậm chí một ngày nào đó có thể đảo ngược tình thế.

Phùng Liễm Thần hỏi: "Steven không có tham vọng gì sao?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Ông ta chỉ muốn được thăng chức tăng lương thôi, về cơ bản vẫn là người tốt, không gây ra nhiều mối đe dọa cho Andy."

Nghe chuyện phiếm của gia đình người khác thật thú vị, hai người thật sự bắt đầu nói tiếp, đến khi hút thuốc xong, họ đã nói được kha khá chuyện. Bây giờ thì họ đang trao đổi thông tin, chia sẻ đủ thứ chuyện với nhau.

Việc thay đổi nhân sự cấp cao ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn Hồng Hải về bản chất là vấn đề nội bộ của công ty người ta, chẳng qua là Đàm Sĩ Chương tham gia vào cũng tạo ra một vài điều thuận tiện, dẫu sao thì phép vua thua lệ làng, nhiều mối quan hệ có người bản địa vẫn dễ dàng điều hướng hơn. Sau cùng Phùng Liễm Thần nghĩ ngợi, cảm thấy không còn gì để hỏi nữa: "Thì ra là vậy."

Đàm Sĩ Chương nói: "Bận rộn bấy lâu, tưởng như đã làm được nhiều việc, nhưng lại như chẳng làm được gì cả."

Phùng Liễm Thần hỏi: "Anh là sếp mà cũng cảm thấy như vậy à?"

Đàm Sĩ Chương cười nhẹ, không trả lời mà hỏi một câu khác: "Sao dạo này Tiết Thanh Bình không đến nữa?"

"Thầy Tiết à, lại về nhà bế quan tu luyện rồi."

"Mọi người gọi là thầy Tiết?"

"Trong nhà máy mọi người gọi vậy. Chứ không thì gọi là gì nữa, ngài Tiết? Đại sư Tiết?"

"Tùy đi, giống nhau thôi." Đàm Sĩ Chương không rối rắm với nó. "Khi nào thì em đi gặp anh ta? Tôi có thời gian đi cùng em."

"Một ngày cuối tuần đi." Phùng Liễm Thần nói. "Anh ta bảo thường rảnh vào thứ bảy và chủ nhật."

"Cuối tuần sao phải đến nhà anh ta." Đàm Sĩ Chương hỏi lại: "Anh ta làm gì từ thứ hai đến thứ sáu, lên chấm công à?"

"Anh..." Phùng Liễm Thần dùng đầu gối huých nhẹ vào đầu gối Đàm Sĩ Chương, hai người đàn ông cao lớn tựa lưng vào lan can. Ngay cả người kém nhạy cảm nhất cũng có thể nhận ra phần nào, huống chi Phùng Liễm Thần vốn không phải người chậm chạp: "Đây không phải lần một lần hai rồi đấy, chính anh là người mời anh ta, tập đoàn đã duyệt rồi, người ta cũng đồng ý rồi, thật ra anh còn ý kiến gì về anh ta nữa?"

"Tôi không có kiến gì về anh ta cả." Đàm Sĩ Chương nói cứ như thật: "Có một câu nói có lẽ là đúng, cùng nghề khác dấu, tính cách xung đột. Mời anh ta là một chuyện, nhưng có vẻ như thật sự không thích thấy có quá nhiều người sùng bái anh ta."

"Ái chà, ai, ai sùng bái anh ta?"

"Không ai cả. Không có là tốt nhất." Đàm Sĩ Chương đứng dậy, phủi bụi trên quần: "Đánh nhanh thắng nhanh, cuối tuần này tới nhà anh ta luôn?"

Phùng Liễm Thần dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác rồi đuổi theo y, bỗng nhiên bật cười khe khẽ.

Đi xuống một tầng lầu thì lại chạm mặt Đàm Hạo Dương, gã đang gọi điện thoại ở lối thoát hiểm, vừa cúp máy. Vẻ mặt của Đàm Sĩ Chương đã khôi phục vẻ lãnh đạm, Đàm Hạo Dương đứng ở phía dưới, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Đàm Sĩ Chương gật đầu coi như chào hỏi, rồi bỏ đi luôn.

Phùng Liễm Thần thì bị Đàm Hạo Dương chặn lại: "Ban Thư ký chuẩn bị xong bản thảo bài phát biểu cho hội thảo ngày mốt chưa?"

"Vẫn còn một vài điểm nhỏ, vài thay đổi nữa là được."

"Lúc đó anh sẽ là người phát biểu trên sân khấu đấy."

Đàm Hạo Dương đang nói tới một hội thảo trong nội bộ ngành, được tổ chức hàng năm để trao đổi tin tức và xu hướng trong ngành, sau đó lại uống rượu, bàn chuyện hợp tác. Chỉ có vậy thôi, năm nay đã chọn Đàm Hạo Dương dẫn đầu.

Nhưng bị gã nhắc tên, Phùng Liễm Thần có hơi ngạc nhiên: "Tôi lên sân khấu à?"

Đàm Hạo Dương vặn lại: "Chính anh không biết sao?"

"Tôi còn tưởng cậu sẽ lên nói." Phùng Liễm Thần quả thực chưa từng nghe nói đến.

"Sao lại là tôi được, sếp Hoàng đã chọn anh kia mà." Đàm Hạo Dương nói: "Sếp Phùng, anh là nhân viên kỳ cựu rồi, không thể phạm sai lầm như vậy chứ nhỉ."

Câu "sếp Phùng" này thực ra là bắt chước giọng điệu của người khác, nhưng ngữ điệu không đúng, không truyền tải được ý mỉa mai mà nghe khá chân thật. Vậy là Đàm Hạo Dương ho khan, cố gắng che giấu bằng cách tìm cớ khác: "Từ khi nào mà anh và Đàm Sĩ Chương lại thân thiết như vậy?"

Phùng Liễm Thần bình tĩnh đáp: "Không có chuyện đó, cậu nghĩ nhiều quá rồi, dù sao thì ai cũng hút thuốc ở trên đó mà." Anh nói thêm: "Cảm phiền tránh đường, tôi cần kiểm tra xem ai lên phát biểu, để người kỳ cựu khỏi phải mắc lỗi."

Phát biểu trên hội thảo là công việc được phân công, không phải cơ hội để khoe khoang, nhưng nếu đã được chọn thì không thể từ chối. Mặc dù Đàm Hạo Dương đổ lỗi cho Hoàng Đại Quân, nói rằng do ông giao nhiệm vụ, nhưng ai biết được liệu có phải là bản thân Đàm Hạo Dương không muốn nhận nên đá sang cho người khác hay không. Bởi gã nắm chắc là Phùng Liễm Thần cũng không thể đi tìm Hoàng Đại Quân để hỏi chuyện nhỏ nhặt này, nếu làm được thì anh làm thôi.

Về xem lại bài thuyết trình PowerPoint, hai ngày sau, Phùng Liễm Thần cùng thư ký đến địa điểm tổ chức từ sớm để thảo luận thứ tự phát biểu với ban tổ chức.

Trước khi hội thảo bắt đầu, mọi người đều vội vã, cảnh tượng hỗn loạn. Trong đám đông, một gương mặt quen thuộc lướt qua. Phùng Liễm Thần ngẩng đầu lên, mãi đến khi hai người trước mặt dời sang chỗ khác mới chứng minh là anh không nhìn lầm. Giang Nhất Miên ôm máy tính xách tay, một tay cầm USB, đang thảo luận với người phụ trách về việc thay thế bài thuyết trình mới, hắn đến với tư cách là nhân viên của Quỳ Long.

Cả hai đều đã nhìn thấy nhau, giả vờ như không quen biết thì quá muộn rồi, Phùng Liễm Thần hào phóng, chủ động bắt tay: "Thật trùng hợp."

Ánh mắt Giang Nhất Miên lóe lên, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng: "Thật trùng hợp, chào sếp Phùng."

Phùng Liễm Thần biết rồi vẫn hỏi: "Biết cậu đã đi, không biết cậu đi đâu, bây giờ đang thăng tiến thế nào?"

Giang Nhất Miên cười gượng gạo: "À, tôi có việc phải làm, khi nào tôi rảnh nói chuyện với anh sau."

"Cậu đi đi."

Khi Đàm Hạo Dương từ hậu trường đi ra, không biết do vô tình hay cố ý mà Giang Nhất Miên vẫn luôn đứng ở phía bên kia của hội trường. Nhưng hội trường chỉ lớn đến thế thôi, muốn tránh mặt hẳn thì gần như là không thể, Đàm Hạo Dương vẫn có thể nhìn thấy hắn, miệng cười khẩy.

Phùng Liễm Thần nhìn thấy hết vẻ mặt của Đàm Hạo Dương, cũng không rõ người này có từng nghĩ đến tình nghĩa cũ với bất cứ ai dù chỉ trong một giây hay không.

Chương trình hội thảo sẽ kéo dài cả ngày. Vài bài phát biểu đầu tiên vẫn còn có tiếng vỗ tay, nhưng sau một giờ, hầu hết mọi người đều mất tập trung. Người nhìn điện thoại, người ra ngoài gọi điện, người ngáp dài ngủ gật, người thì thà thì thầm... người làm đủ mọi việc, nhưng người nghe thì chẳng còn bao nhiêu.

Xuống sân khấu, Phùng Liễm Thần ngồi lại trong đội hình của công ty mình, nghe những người lên sau lải nhải, rồi bất giác gà gật. Khuỷu tay bất ngờ bị ai đụng vào, anh lặng lẽ tỉnh giấc, là Đàm Hạo Dương bên cạnh, mặc dù rõ ràng gã cũng không nghe. Phùng Liễm Thần tháo kính ra lau, rồi đeo lại, không để ý đến gã, ngước mắt nhìn lên giao diện trên màn hình.

Người trên sân khấu đã đổi thành người đứng đầu Quỳ Long, cậu chủ trẻ của họ. Phùng Liễm Thần đã từng gặp hắn ta vài lần, tên là Phó Thừa, ngoài ba mươi tuổi, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình từ khi còn trẻ, nhưng vì còn trẻ nên ít nhiều gì cũng ngông cuồng quá mức. Tính cách của Phó Thừa này có phần giống với Đàm Hạo Dương, tuy không hoàn toàn giống, nhưng theo một nghĩa nào đó thì có những điểm tương đồng trong cách sống và hành vi. Khi hai người này còn trẻ hơn, ngông nghênh hơn, họ thậm chí còn từng xung đột công khai, nhưng đã là chuyện của vài năm trước.

Đàm Hạo Dương không biết Phùng Liễm Thần đang nghĩ gì. Phùng Liễm Thần chợt hạ giọng: "Cậu có biết vì sao Giang Nhất Miên lại đi không?"

Đàm Hạo Dương vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu, liếc nhìn anh qua khóe mắt: "Sao, anh biết à?"

"Tôi không biết nên mới nghĩ đến việc hỏi cậu đấy thôi?"

"Tôi làm gì có thời gian để quan tâm đến những chuyện đó, không muốn ở lại thì đi thôi, có biết điều hay không thì phải xem lựa chọn của từng người."

Phùng Liễm Thần khẽ cười: "Có phải hơi vô tình quá rồi không? Dù sao thì người ta cũng từng nằm mơ với cậu trong văn phòng chủ tịch kia mà."

Môi Đàm Hạo Dương giật giật như thể sắp nổi điên lên, nhưng vì đang ở giữa đám đông nên không tiện thể hiện ra. Ánh mắt gã chuyển hướng, rơi trên mặt Phùng Liễm Thần, trừng mắt nhìn anh đầy vẻ dữ tợn, rồi sau cùng chẳng hiểu sao đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Bên cạnh tôi từ lâu đã không còn ai."

Phùng Liễm Thần vẫn không ngậm miệng: "Thật sự rất ấn tượng, vậy có cần tôi khen ngợi cậu không?"

Đàm Hạo Dương lúc đầu nhíu mày, sau đó giãn ra, ra vẻ bất lực: "Anh sao vậy, lần này uống nhầm thuốc à?"

Phùng Liễm Thần vẫn bình thản, duy trì nụ cười mỉm chuyên nghiệp: "Không có gì đâu, tôi chỉ thấy chán quá thôi, cậu không cần phải để bụng."

Đàm Hạo Dương dừng lại một chút rồi nói: "Được rồi, thế này nhé, chúng ta không ngậm thuốc súng nữa, tìm chủ đề nào nói chuyện thôi?"

Phùng Liễm Thần tay chống đầu, thì thầm nói: "Cậu tự cầm điện thoại lên soi lại vẻ mặt của mình đi."

Đàm Hạo Dương còn tưởng thật, cũng nhìn lại: "Sao vậy?"

Phùng Liễm Thần nói: "Để tránh phải đấm nhau nơi công cộng, tốt nhất là nói càng ít càng tốt."

Đàm Hạo Dương nhất thời không nói nên lời, Phùng Liễm Thần đã khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Buổi tối có tiệc nên mọi người di chuyển đến phòng tiệc. Đây là thời điểm để trao đổi lẫn nhau, đặc biệt là trong các dự án hợp tác. Cái bắt tay giữa tập đoàn Đàm Thị và tập đoàn Hồng Hải gần đây đã trở thành chủ đề nóng trong giới, được nhiều người tìm đến hỏi thăm.

Nhưng một lát sau, Phó Thừa của tập đoàn Quỳ Long cũng tiến lại gần nâng ly: "Chúc mừng."

Câu này do hắn ta nói ra nghe có chút mỉa mai, tuy rằng ý đồ của đối phương không rõ ràng, Đàm Hạo Dương cũng không hề kém cạnh: "Cùng vui."

Phùng Liễm Thần lùi lại nửa bước, nhìn thấy Giang Nhất Miên cũng mặc vest đi theo bên cạnh Phó Thừa, trông như đang rất được ưu ái.

Phó Thừa vỗ vai Giang Nhất Miên: "Để tôi giới thiệu, nhưng thực ra chắc cũng không cần tôi giới thiệu, sếp Đàm hẳn cũng không còn lạ gì, Tiểu Giang, Giang Nhất Miên, giờ là trợ lý của tôi, hôm nay đến hội thảo là để học hỏi, về tình về lý đều nên chào hỏi một chút mới phải."

Đàm Hạo Dương nhìn xuống Giang Nhất Miên: "Ờ phải, dù sao Nhất Miên cũng là nhân tài do chúng tôi đào tạo ra mà."

Phó Thừa cười toe toét: "Ai cũng muốn cướp nhân tài, nhưng việc nào ra việc đó, chuyện cướp mất cậu ấy thì tôi phải xin lỗi. Nhưng chuyện nhảy việc thì lúc nào mà chẳng là vì con người luôn phấn đấu lên cao đúng không, chọn một nơi tốt hơn là hợp lẽ thường thôi mà, sếp Đàm đừng để bụng."

Giang Nhất Miên bước tới lần lượt nâng ly mời rượu Đàm Hạo Dương và Phùng Liễm Thần: "Sếp Đàm, sếp Phùng, xin mời hai người."

---

Người dịch:

Thật ra anh Sĩ Chương chọc ngoáy gì vào nội bộ của tập đoàn đối tác? Tui không biết nữa, tui đồ rằng tác giả cũng không nghĩ đến nhiều, nên bả viết qua loa đoạn này =))) Kiểu như, tác giả viết tâm lý tốt, nhưng mấy cái như mở rộng background hay mưu ma chước quỷ thì không phải sở trường, vậy là bả chọn cách lược qua luôn.

Nếu hỏi thì tui sẽ nói khứa họ Giang là con gián đầu thai, dai gì dai dữ, nhìn thấy thì ngứa mắt nhưng lại không đủ tầm để người ta phải trăm phương ngàn kế tìm cách tiêu diệt.

Bình Luận (0)
Comment