Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 69

Giang Nhất Miên tỏ vẻ phục tùng khiêm nhường, chủ động uống cạn ly rượu trong tay.

Đàm Hạo Dương và Phùng Liễm Thần đứng song song, không ai lên tiếng, cũng không đụng vào ly rượu đang cầm.

Phó Thừa ra vẻ khẩu Phật tâm xà: "Ôi trời, hai người thật là không nể mặt chút nào."

Đàm Hạo Dương cười khẩy: "Tôi á? Nể mặt cậu ta? Một nhân viên cũ mà thôi, nói như anh, cậu ta nhảy việc rồi thì tôi phải đội lên đầu à?"

Đàn ông thật vô tình, ánh mắt gã nhìn Giang Nhất Miên bây giờ như đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn. Phùng Liễm Thần tuy không trả lời, nhưng thực ra đang đánh giá Giang Nhất Miên. Hắn hơi cúi đầu, che giấu vẻ mặt, móng tay bấm chặt vào nắm đấm.

Về mâu thuẫn trước đây giữa cậu hai Đàm và cậu chủ của Quỳ Long, một phần xuất phát từ va chạm trong làm ăn, còn một phần lý do khác không mấy chính đáng, nguyên nhân là do giành người với nhau ở hộp đêm, dẫn đến xung đột bằng lời nói, cuối cùng là xô xát.

Khoảng thời gian gần đây đại sứ của No.7 sụp đổ hình tượng, cũng là thời gian khó khăn nhất đối với Đàm Hạo Dương, hai tập đoàn vốn đã bất hòa, lại thêm thù hận cá nhân làm tăng thêm mâu thuẫn, suốt mười ngày nửa tháng liền, Phó Thừa dùng tài khoản cá nhân của mình mỉa mai bóng gió về Đàm Thị và Đàm Hạo Dương, câu nào cũng đầy tính châm biếm. Không phải là không có cư dân mạng nào nhận ra, khi đó còn đùa rằng hai tập đoàn "đối đầu trong kinh doanh lên đến đỉnh cao chân chính là lên mạng xã hội chửi nhau".

Chủ tịch Tần của Hiệp hội Kim Hoàn đang đi tới, Phùng Liễm Thần hắng giọng. Chủ tịch Tần đức cao vọng trọng, là nhân vật kỳ cựu trong ngành, Đàm Hạo Dương ngay lập tức chuyển sang nét mặt tươi sáng rạng rỡ. Phó Thừa cũng quay lại đối diện với chủ tịch, tỏ thái độ đúng mực của một người vai dưới.

Nhưng khi cúi xuống gần hơn, hắn ta lại hạ giọng đầy ẩn ý, nói với Đàm Hạo Dương: "Sao dạo này cậu không đến '1978' nữa nhỉ, rời xa tửu sắc rồi, hay là trốn ở nhà bú sữa?"

Phùng Liễm Thần tranh thủ thời gian liếc nhìn Đàm Hạo Dương một cái, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, như thể bất ngờ vì vừa rồi gã còn nói bên cạnh mình không có ai hóa ra là thật.

Ánh mắt tuy hờ hững nhưng lại ẩn giấu ngàn lời muốn nói, Đàm Hạo Dương cố nén nhiều lời muốn nói trong bụng, vì tình thế cấp bách nên đành nuốt xuống. Chỉ kịp chửi thầm trước khi chủ tịch Tần đến trước mặt mình: "Chết tiệt!"

Sau tiệc, xe công ty đã đợi sẵn bên đường. Thư ký ngồi ghế phụ, Phùng Liễm Thần và Đàm Hạo Dương mỗi người một bên phía sau. Tài xế định tuyến đường theo khoảng cách từ nơi ở của mỗi người, thư ký xuống xe trước.

Lúc này, Phùng Liễm Thần chậm rãi nói: "Tôi nghĩ Giang Nhất Miên..."

Đàm Hạo Dương quay đầu lại: "Cậu ta thì sao?"

Phùng Liễm Thần nhìn xuống điện thoại: "Không phải tôi coi thường cậu ta... chỉ là cậu ta vừa không có nhiều kinh nghiệm, lại vừa có vẻ không quan trọng với cậu cho lắm, tại sao Phó Thừa lại đưa cậu ta đến đây ra oai? Chỉ để chứng minh điều kiện làm việc của họ tốt hơn chúng ta sao? Nghe có vẻ hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ thì cũng là bọn họ kỳ lạ, anh lo lắng điều gì?"

"Tôi không lo lắng." Phùng Liễm Thần nói: "Dù Giang Nhất Miên có gây chuyện gì thì ít nhất cũng không liên quan gì đến phòng Sản phẩm chúng tôi."

Phòng Sản phẩm của Chìa Khóa Ánh Sao thực sự đã trở thành một đội ngũ phối hợp ăn ý, trong năm qua phát triển nhanh chóng, giữa các thành viên phân công công việc rõ ràng, ít xung đột, tập trung vào hiệu quả. Mặc dù thương hiệu No.7 gặp phải nhiều vấn đề khác nhau, nhưng không thể làm lu mờ hoàn toàn ưu điểm của bộ phận này.

*

Cuối tuần đến, Đàm Sĩ Chương giữ lời hứa cùng Phùng Liễm Thần đến thăm nhà tổ nhà họ Tiết.

Thời gian đã hẹn là vào buổi chiều, nhưng thời tiết lại không chiều lòng người, từ sáng đã bắt đầu mưa rất to, mây đen bao phủ trên đầu, sấm sét ầm ầm. Đèn chuyển sang xanh, xe phía trước di chuyển chậm chạp, cần gạt nước vung vẩy điên cuồng, người trong xe cũng chỉ nhìn được khoảng năm mét phía trước.

"Mỗi lần như thế này..." Dòng xe phía trước lại ùn tắc, Phùng Liễm Thần gác cánh tay lên vô lăng, thở dài bất lực: "Em lại không khỏi thắc mắc, khi nào thì mình mới đạt được tự do tài chính, không bao giờ phải làm việc nữa?"

"Đạt được tự do tài chính nhưng ngày nào cũng nhàn rỗi? Chẳng phải cũng sẽ trống rỗng sao." Đàm Sĩ Chương nói.

"Chỉ không cần đi làm thôi, vẫn có thể làm những việc mình thích." Phùng Liễm Thần đáp: "Chẳng hạn như trở thành thợ cắt đá."

"Không cần phải đợi đến khi có tiền mới học cái này." Đàm Sĩ Chương nhìn anh: "Trong studio có đủ dụng cụ, em muốn học thì nói sớm chứ."

Phùng Liễm Thần mỉm cười, chiếc xe phía trước nhích lên, anh khẽ nhấc chân khỏi bộ ly hợp, đuổi theo: "Thực ra, năm ngoái khi công việc không suôn sẻ, em đã cân nhắc rất kỹ các lựa chọn, nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo, hay là sau này không đi làm thuê nữa, tự ra ngoài làm thôi."

"Em dự định làm gì?" Đàm Sĩ Chương hỏi.

"Làm người mua trung gian, hộ kinh doanh kim hoàn, mở một cửa hàng nhỏ... cái nào cũng được."

"May mà không dằn vặt đến nỗi em phải đi." Đàm Sĩ Chương nói: "Sẽ tạo thành tổn thất to lớn về mọi mặt."

Nhà của họ Tiết rất cổ kính, nghe nói đã trăm năm tuổi, nằm giữa sườn núi, xung quanh là làng mạc vây lấy, cảnh vật thôn dã hữu tình. Mưa nhỏ hơn một chút nhưng vẫn còn rơi. Đàm Sĩ Chương mở dù, cùng Phùng Liễm Thần đi đến trước cổng nhà cổ kính, nhưng không mở được.

Mười phút sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra, một bé gái đứng đó, ngơ ngác đánh giá Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương phía sau anh. Đây là con gái của Tiết Thanh Bình, Phùng Liễm Thần biết cô bé, anh cố gắng nhẹ nhàng hỏi: "Con còn nhớ chú không?"

Bé gái đã hơn mười tuổi, nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời, đồng tử đen thăm thẳm.

Phùng Liễm Thần lại hỏi: "Ba con có nhà không?"

Bé gái vẫn tiếp tục nhìn anh chằm chằm, ngậm miệng im lặng. May mắn là cô giúp việc đến kịp lúc, vòng tay qua vai cô bé, dẫn khách vào phòng khách, pha trà rồi lấy khăn lông, giải thích rằng anh Tiết bận trong studio, tập trung quá nên quên mất thời gian.

Đợi nửa tiếng, Tiết Thanh Bình mới ý thức được đã quá giờ, cô giúp việc quay lại mời Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương vào.

Tiết Thanh Bình ngồi bên bàn làm việc. Nơi làm việc của anh ta bừa bộn hơn của Đàm Sĩ Chương rất nhiều, trông như một bãi phế liệu lớn, cả người và đủ thứ đồ vật chất chồng lên nhau, thậm chí còn nối với vòi nước. Phùng Liễm Thần thấy anh ta đang ngâm tay vào nước, chạm khắc một khối đá trong suốt.

Tiết Thanh Bình lấy tấm vải lau khô rồi đưa cho họ, không chút tránh né. Anh ta đang thử khắc tượng Quan Âm trong một khối thạch anh. Rõ ràng đây là một bức Thiên Thủ Quan Âm, góc độ của nó đã được tính toán chính xác, dù chỉ là bán thành phẩm nhưng đã có thể thấy rõ điểm sáng của nó. Cánh tay của Quan Âm sau nhiều lần khúc xạ sẽ xuất hiện đồng thời ở cả bốn góc, như thể chúng được nhân lên từ hư không.

Nhưng Tiết Thanh Bình cho rằng: "Cái thần chưa đủ."

Phùng Liễm Thần khen: "Tôi thấy rất đẹp."

"Cậu thử không?" Tiết Thanh Bình nói chuyện thản nhiên như thể việc này cũng bình thường như lần trước dạy anh cách cắt đá.

"Cái gì?" Phùng Liễm Thần sửng sốt: "Thử cái gì?"

Ánh mắt của Tiết Thanh Bình chuyển sang mũi khoan ướt đẫm, ý nghĩa quá rõ ràng.

Nhưng đây không phải là đáy chai thủy tinh dùng cho người mới bắt đầu tập luyện, ai dám tùy tiện chạm vào tác phẩm của anh ta chứ? Phản ứng đầu tiên của Phùng Liễm Thần là cung kính nhưng lịch sự từ chối: "Thôi thôi, tôi không nên lãng phí... cảm ơn."

"Dù sao cũng hỏng rồi." Tiết Thanh Bình lấy khăn giấy ra lau tay: "Cũng chẳng phải vật liệu quý giá gì, chạm đến bây giờ tôi vẫn chưa hài lòng."

Phùng Liễm Thần nâng viên đá bán thành phẩm trong lòng bàn tay, cúi xuống xem xét. Nét mặt của Quan Âm trong thạch anh chưa được chi tiết, chỉ mới ở dạng phác thảo. Trong điển tích Phật giáo, Thiên Thủ Quan Âm có ngàn tay ngàn mắt, có sức mạnh vô biên để cứu độ tất cả chúng sinh, giải thoát khỏi mọi khổ nạn, ban cho trăm ngàn lợi ích và hạnh phúc. Tượng Quan Âm không có khuôn mặt vẫn toát ra thần thái điềm tĩnh, có thể tưởng tượng ra được, nếu nó thành hình thì sẽ là một kiệt tác chấn động bốn phương.

Tuy nhiên, Tiết Thanh Bình tiếp tục: "Độ hoàn thiện vẫn chưa đạt tiêu chuẩn của tôi, cậu xem đi, khi cắt loại vật liệu này, mỗi một đường cắt vào đều phải dự đoán trước đường cắt tiếp theo, nếu xuất hiện tì vết hoặc rãnh nứt thì phải tìm cách điều chỉnh sửa chữa, nếu không thì có thể khắc ra mắt mũi to hơn một chút, hoặc là mặt phồng lên một chút, như vậy còn có thể cứu được nó. Nhưng nếu cậu không chính xác ngay từ đầu thì thực sự hết cách rồi, có mài xuyên cả viên đá mà vẫn không cứu được."

Phùng Liễm Thần đưa viên thạch anh cho Đàm Sĩ Chương. Đàm Sĩ Chương nhận lấy, soi dưới ánh sáng. Phùng Liễm Thần không dám làm bừa, nhưng không thể cản nổi có người tay nghề cao thì lá gan lớn, y và Tiết Thanh Bình tụm lại với nhau, hai người thì thầm mất một lúc. Đàm Sĩ Chương thực sự ngồi vào bàn làm việc của anh ta, hai người lưng lom khom, đầu kề sát đầu, cùng cân nhắc về bức Thiên Thủ Quan Âm đó.

Âm thanh yếu ớt của máy khoan điện vang lên bên tai, Phùng Liễm Thần tay đút túi quần, khiêm nhường đứng một bên quan sát.

Ánh mắt không thể bỏ qua dán chặt vào lưng anh. Phùng Liễm Thần quay đầu lại, thấy con gái của Tiết Thanh Bình đang trốn sau cửa, tay ôm một con gấu bông. Anh bước tới, cúi xuống hỏi: "Con đang tìm ba à?"

Tiết Thanh Bình cũng không ngẩng đầu lên: "Con gái, người lớn có việc, con ra ngoài chơi một mình đi."

Phùng Liễm Thần thử bắt tay chú gấu con, tỏ vẻ thân thiện: "Chú đưa con đi nhé?"

Cô bé không phản đối.

Ngoài trời mưa đã tạnh, bầu trời xám xịt pha lẫn trắng xóa, sân nhà trồng đầy hoa cỏ sặc sỡ, cành lá xanh tươi mơn mởn, lấp lánh những giọt nước.

Phùng Liễm Thần đứng dưới mái hiên, nhìn con gái của Tiết Thanh Bình nằm sấp trên chiếc bàn nhỏ vẽ tranh, hoàn toàn đắm chìm vào vào đó.

Những nét vẽ của cô bé trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, có lẽ là do được đào tạo rồi, nhưng trí tưởng tượng vô hạn và cách sử dụng màu sắc rực rỡ táo bạo là một năng khiếu có một không hai. Người ngoài không biết thế giới trong lòng và trong mắt cô bé trông như thế nào, chỉ có thể thoáng thấy một phần qua tranh.

Không phải tất cả trẻ em mắc chứng tự kỷ đều nhận được món quà bù đắp từ ông trời, nhiều đứa trẻ trong số chúng còn bị suy giảm trí tuệ, có lẽ là do may mắn, cô bé này đã thừa hưởng được những tế bào nghệ thuật của cha mẹ mình. Đối với Tiết Thanh Bình, khó mà nói rõ liệu đây có phải là niềm an ủi hay không.

Sau khi cô giúp việc làm xong việc thì đến trông trẻ tiếp, Phùng Liễm Thần quay lại studio của Tiết Thanh Bình. Hai người kia vẫn ngồi đó, hoàn toàn tập trung vào công việc. Thôi được, toàn là nghệ sĩ.

Phùng Liễm Thần biết Đàm Sĩ Chương cũng hiểu một vài kỹ thuật chạm khắc, hay nói đúng hơn là không chỉ "một vài", nhưng dường như anh chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc đến việc này. Đặc biệt là từ sau khi Đàm Sĩ Chương thăng chức phó tổng, ngày càng ít người coi y là một nhà thiết kế đơn thuần. Nhưng Tiết Thanh Bình lại có vẻ công nhận y thật, hoàn toàn không biết người ta âm thầm "cùng nghề trái dấu" với mình ở sau lưng.

Mãi đến khi trên đường về, Phùng Liễm Thần mới hỏi: "Thầy Tiết có ý muốn mời anh hợp tác à?"

Đàm Sĩ Chương xoa một vết sẹo mỏng trên ngón trỏ, y thường làm động tác nhỏ này mỗi khi suy nghĩ về những việc quan trọng.

"Vừa rồi ở nhà anh ta, trong bầu không khí đó, em còn không dám nhắc đến chuyện khác ngay trước mặt." Phùng Liễm Thần lại nói: "Bây giờ phải làm sao mới được? Chúng ta đều nghe thấy, chính anh ta nói rằng tay vẫn chưa khỏe hẳn. Nhưng anh ta cũng chưa bỏ cuộc, nghị lực như thế đúng là đáng ngưỡng mộ."

Đàm Sĩ Chương vừa nghe anh khen Tiết Thanh Bình là lại không muốn nói thêm gì nữa: "Bàn lại sau."

*

Sang tuần sau, Đàm Nguyệt Tiên nghe được việc này: "Nếu Tiết Thanh Bình chịu hợp tác với Sĩ Chương thì tốt quá rồi. Thực tế mà nói, với chúng ta thì đây là một bài quảng cáo lớn đấy, cô nghĩ chúng ta nên chủ động đưa ra yêu cầu này với cậu ta."

Đàm Sĩ Chương không đồng ý cũng không phản đối: "Không hẳn là dễ đâu."

Phùng Liễm Thần nói: "Việc do người mà thành, làm gì cũng cần thích nghi cả, bước đầu tiên không bao giờ dễ dàng."

Đàm Nguyệt Tiên gật đầu: "Liễm Thần nói đúng, nhưng dù dễ hay khó thì cũng phải bước đi bước đầu tiên."

Không phải hạng người nào cũng đủ tư cách để hợp tác sáng tác với Tiết Thanh Bình, đây là một đề xuất khá táo bạo, cũng là một quyết định cần được cân nhắc kỹ lưỡng. Ban đầu còn tưởng Tiết Thanh Bình sẽ cần thời gian để suy nghĩ, nhưng thật bất ngờ, đối phương lại trả lời rất nhanh, nói là đồng ý.

Hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận, nhưng trước khi cơ hội chín muồi, họ không công bố rộng rãi, thậm chí hầu hết nhân viên cũng không biết chuyện này. Mọi người vẫn lo thực hiện nhiệm vụ của mình, bận rộn với công việc riêng hàng ngày.

Trong hai tháng tiếp theo, tập đoàn sẽ có các cuộc họp đủ mọi quy mô. Trừ cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao và họp báo cáo công việc thường lệ, còn có đại hội công đoàn, đại hội cổ đông, họp Hội đồng Quản trị, họp ban Kiểm soát... Mỗi cuộc họp đều quan trọng, và trùng hợp là tất cả đều tập trung vào cùng thời điểm. Các phòng ban như rối tung trời lên, đặc biệt là nhân viên phòng Hành chính, đến nỗi hàng ngày đi vệ sinh cũng phải chạy.

Tin đồn đầu tiên xuất phát từ phòng Nhân sự, nói đã thấy hồ sơ nghỉ hưu của Hoàng Đại Quân. Sau đó nhanh chóng xác nhận đây không phải là tin đồn, khi Hoàng Đại Quân trò chuyện với các giám đốc điều hành khác cũng không còn tránh né, thẳng thắn nhắc đến thời điểm mình dự định về nghỉ. Chắc chắn trong cuộc họp Hội đồng Quản trị lần này, ông sẽ nêu vấn đề từ chức, vị quyền tổng giám đốc này cuối cùng cũng dự định trút bỏ gánh nặng trên vai mình.

Về việc ai sẽ kế nhiệm, sau một năm quan sát, Đàm Hạo Dương có tham vọng lại dám nghĩ dám làm, còn Đàm Sĩ Chương thì vững vàng giành chiến thắng, mỗi người đều có quan điểm riêng.

Ngay trong lúc này, một lá thư tố cáo bằng tên thật được gửi đến email của chủ tịch tập đoàn, kèm theo bản sao gửi cho trưởng ban Kiểm soát và một loạt giám đốc điều hành cấp cao.

---

Tác giả nhắn gửi:

Chú thích: Mô tả về Quan Thế Âm Ngàn tay tham khảo trên Baike Baidu.

Bình Luận (0)
Comment