Phùng Liễm Thần nhận được cuộc gọi từ Đàm Nguyệt Tiên lúc 10 giờ tối. Anh đang tựa đầu trên vai Đàm Sĩ Chương, cả hai dựa vào đầu giường xem tivi.
Bức thư là do Giang Nhất Miên viết tay, bản đính kèm trong hộp thư là bản scan. Màn hình điện thoại quá nhỏ, đành phải vào phòng làm việc in ra, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên tròng kính, Phùng Liễm Thần khẽ cười. Anh biết ngay tên này định làm trò gì đó mờ ám, quả nhiên đã đến lúc mọi việc phải ngã ngũ. Anh cầm tờ giấy A4 lên, nét chữ viết tay rậm rạp.
Trong thư tố cáo của mình, Giang Nhất Miên nói rằng mình bị bắt nạt trong thời gian làm việc tại tập đoàn Đàm Thị, chủ yếu liên quan đến hai người: Một người là Đàm Hạo Dương, lợi dụng triển vọng nghề nghiệp và cơ hội thăng tiến để âm mưu chiếm đoạt hắn, ép hắn phải phát sinh quan hệ không chính đáng; một người là Phùng Liễm Thần, vì thù hận cá nhân nên cố tình chèn ép, có hành vi bắt nạt ác ý tại nơi làm việc. Đúng là tuổi trẻ liều lĩnh, còn dốc toàn lực, đã trở mặt thì dứt khoát quay lại cắn ngược, hắn nói thẳng là do Phùng Liễm Thần và Đàm Hạo Dương gian díu, chính vì hai người này thông đồng với nhau nên Phùng Liễm Thần mới căm ghét hắn, chèn ép cho đến lúc hắn phải chủ động xin nghỉ.
Đàm Sĩ Chương mang dép lê vào đi đến, lướt qua: "Ồ, thế thôi hả."
Phùng Liễm Thần gọi lại cho Đàm Nguyệt Tiên: "Phải... Phải, tôi đã đọc rồi, phần nói về tôi chắc chắn là sai sự thật, được, tôi hiểu rồi, bà yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến công ty sớm hơn, tôi đến văn phòng bà được không?"
Mimi bị đánh thức, dè dặt nhảy ra khỏi ổ, vừa ngáp vừa đi đến bên giường, cuộn mình nằm lên đôi dép của Phùng Liễm Thần.
Đàm Sĩ Chương cúi xuống v**t v* nó: "Chuyện tầm thường như vậy mà cũng gửi cho trưởng ban Điền? Ban Kiểm soát chỉ để giám sát kỷ luật thôi sao? Phải gửi cho giám đốc nhân sự chứ."
Phùng Liễm Thần lấy lại tờ giấy A4 từ tay y: "Chẳng phải là gửi hết những người có thể gửi đấy sao."
Người đang ngồi trong nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống. Chỉ có điều việc Giang Nhất Miên cho rằng Phùng Liễm Thần ức h**p mình tất nhiên là không có đủ chứng cứ.
Tuy nhiên, cũng có điểm bất lợi cho Phùng Liễm Thần, anh và Đàm Hạo Dương đúng là đã từng có mối quan hệ thân thiết. Những mối quan hệ mờ ám như vậy vốn dĩ rất mờ nhạt về mặt ranh giới, dễ khiến người ta suy diễn quá mức. Nếu gã quay ra cắn ngược, làm mọi thứ rối tung lên, mọi thứ sẽ càng khó giải thích.
Phùng Liễm Thần lướt lại lịch sử chat trên điện thoại, anh vốn cẩn thận, trước đó đã xóa hết tin nhắn và lịch sử chat với Đàm Hạo Dương. Không ngờ người khơi lại chuyện cũ không phải là Đàm Hạo Dương, lại là một nhân vật phụ mà gã từng gian díu nhảy ra gây chuyện.
"Bản thân Giang Nhất Miên hình như không có gan làm chuyện như vậy đâu." Phùng Liễm Thần nói: "Em nghĩ có lẽ đó là ý tưởng của Phó Thừa."
Chẳng trách lần trước gặp nhau, hắn ta lại cười nham hiểm kiểu đó, rất có thể là đã có kế hoạch trong đầu để trả thù chuyện của tập đoàn Hồng Hải.
"Đúng là kiểu ý tưởng mà hắn ta có thể nghĩ ra." Đàm Sĩ Chương nói: "Trước đó tập đoàn vừa xử lý vụ việc cựu nhân viên bị quấy rối t*nh d*c xong, dư luận vẫn chưa lắng xuống được bao lâu, lúc này lại diễn lại một lần với Đàm Hạo Dương, để xem hoàng tử phạm pháp thì có xử cùng tội như thường dân hay không ấy mà."
"Vẫn khó để phòng ngừa kẻ tiểu nhân." Phùng Liễm Thần cũng phân tích: "Nhưng em và Phó Thừa không có mâu thuẫn gì, có liên quan đến em hay không cũng không quan trọng, có lẽ Giang Nhất Miên nghĩ rằng dù sao cũng phải làm một việc mạo hiểm như vậy rồi, cậu ta lại không thích em, thế là kéo luôn em vào, có lời hơn một chút."
"Thôi kệ, cứ điều tra đi." Đàm Sĩ Chương đẩy vai anh trở lại phòng ngủ: "Tôi chưa chết kia mà, có tôi đây."
"Khoan đã, anh để em nghĩ lại đã." Phùng Liễm Thần nói: "Chuyện khác thì em không lo, điều tra cũng không sao, nhưng em không yên tâm về Đàm Hạo Dương."
Sau khi trở mặt với nhau, Phùng Liễm Thần còn giữ lại hai bản sao lưu, hiện vẫn còn ở nhà anh. Cũng vì anh hiểu quá rõ nhân phẩm của Đàm Hạo Dương, sợ nếu chuyện này có ngày bị khơi ra, đối phương sẽ lại gây sự, trắng đen đảo lộn, mà anh thì không còn bằng chứng nào nữa. Không có USB bên mình, Phùng Liễm Thần chỉ có thể dựa vào ký ức để nhớ lại những gì đã nói với Đàm Hạo Dương, anh mở mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Đàm Sĩ Chương tắt đèn ngủ, lăn qua, vỗ về anh: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo lắng, tối nay ngủ sớm đi."
Bóng tối che giấu biểu cảm của y, nhưng giọng nói trầm ấm đó lại dịu dàng hơn bình thường, mang theo âm điệu an ủi, giống như một chỗ dựa hoàn toàn đáng tin cậy.
Điều này khiến Phùng Liễm Thần đột nhiên nhớ ra, hình như là vào một thời điểm nào đó trước kia, y đã từng nói câu như vậy. Nhưng khi đó chỉ là ở trên cùng một con thuyền, ai mà nghĩ rằng bây giờ họ lại cùng nằm chung một chiếc giường, thân mật đến thế?
"Ngày mai em về nhà một chuyến." Phùng Liễm Thần lại nói: "Kiểm tra bản sao lưu trên USB... Thôi bỏ đi, trước tiên em dọn về nhà vài ngày, nếu để phát hiện ra còn quan hệ với anh, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn."
"Cho dù có đến mức đó thì cũng không cần phải lo lắng." Đàm Sĩ Chương nói: "Chẳng có vấn đề nào là không giải quyết được."
Sáng hôm sau, Phùng Liễm Thần đến công ty trước bảy giờ, Đàm Nguyệt Tiên đã có mặt ở văn phòng. Hai phút sau, Hoàng Đại Quân đã sắp nghỉ hưu mà còn phải lo lắng một đống chuyện cũng đến, Đàm Sĩ Chương cố tình lên lầu muộn mười lăm phút. Còn một đương sự khác - Đàm Hạo Dương - đến sau cùng, vẻ mặt bướng bỉnh.
Đây là một cuộc trò chuyện riêng tư, Hoàng Đại Quân khí thế uy nghiêm: "Giải thích đi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ông Hoàng, ông hỏi kiểu gì thế này." Đàm Hạo Dương cười khẩy, có lẽ là đặc biệt không muốn hạ mình trước mặt Đàm Sĩ Chương: "Chẳng phải quá rõ ràng sao, tung tin đồn dễ lắm, ngoại trừ việc có đồ tiểu nhân chết tiệt đang nhắm vào tôi, tôi còn có thể giải thích cái gì?"
"Chú ý phép lịch sự, ngang ngược không có tác dụng." Đàm Nguyệt Tiên trừng mắt nhìn gã.
Đàm Hạo Dương dễ bốc đồng, dễ bộc phát cảm xúc, ngậm miệng tỏ rõ không muốn nói thêm.
Bà nghiêm mặt chỉ trích: "Con bị oan à, con mà không chọc vào Giang Nhất Miên đó, hắn làm sao có cơ hội dính dáng đến con?"
"Nếu đúng là do Phó Thừa chỉ đạo, đối phương không chừng đã mua một chủ đề thịnh hành trên mạng, biến nó thành tin tức xã hội rồi." Đàm Sĩ Chương nhắc nhở: "Cần thông báo cho phòng Quan hệ công chúng, bảo họ theo dõi chặt chẽ, tránh những thứ gì không nên lan truyền bị tung lên đầy trời."
Cái gọi là "thứ gì không nên lan truyền" chỉ là nói giảm nói tránh, nhưng tất cả những người có mặt đều là tay già đời, thật ra trong lòng đều đang nghi ngờ, Đàm Hạo Dương và Giang Nhất Miên từng lên giường, mà gã lại không bao giờ biết giữ kẽ trong chuyện này, lỡ như có để lại câu từ hay hình ảnh nào gây chú ý thì sao?
Những thứ liên quan tới chủ đề tình ái luôn được ưa chuộng, nếu rơi vào tay Giang Nhất Miên, chúng sẽ chẳng khác nào một quả bom. Vì vậy dù khiến đương sự mất mặt thì cái gì cần hỏi vẫn phải hỏi, có điều hiển nhiên là Đàm Hạo Dương không chịu khai thật ra, đành phải ép hỏi riêng vậy.
Đàm Nguyệt Tiên quay sang Phùng Liễm Thần: "Liễm Thần, còn bên cậu thì là thế nào?"
"Cậu ta nói tôi bắt nạt, đó chắc chắn là buộc tội vô cớ." Phùng Liễm Thần đáp: "Tất nhiên, cậu ta trộn lẫn thật giả vào nhau, nên nghe qua thì có vẻ vừa bịa đặt vừa hợp lý."
Anh giải thích từng điểm một: "Ví dụ như nói rằng trước đây tôi cố tình ra chỉ thị cho trưởng phòng Lâm Thi Như không được duyệt bản thảo thiết kế của cậu ta, việc này là có nhưng chắc chắn không phải nhắm vào cậu ta như cậu ta nghĩ. Còn về điểm tiếp theo, trong Cúp Quần Hùng năm ngoái, cậu ta nghe đâu đó rằng tác phẩm của cậu ta suýt nữa thì đạt giải, nhưng vì tôi xúi giục ban giám khảo nên thành ra công cốc. Lúc đó bà và sếp Hoàng đều là giám khảo, bình chọn có công bằng hay không thì hai vị là người hiểu rõ nhất rồi."
Đàm Nguyệt Tiên gật đầu, thật ra bà vẫn biết chuyện là thế nào, cũng tin tưởng vào nhân cách của anh, nhưng vẫn cần phải tuân theo đúng quy trình: "Cậu về sắp xếp những gì vừa nói, viết một bản báo cáo, gửi cho phòng Nhân sự. Cũng đừng quá lo lắng, cần liên hệ với bộ phận nào thì cứ liên hệ, có thể xác minh với những nhân viên khác nữa, không phải đối phương nói cái gì thì là cái đó được."
Phùng Liễm Thần nói phải, đã hiểu.
Hoàng Đại Quân chợt hỏi: "Còn chuyện hắn nói về cậu với Đàm Hạo Dương thì sao?"
Phùng Liễm Thần lặng lẽ liếc qua Đàm Sĩ Chương. Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương vẫn lạnh lùng, không thể hiện rằng có ý bảo vệ anh, tựa như một kẻ vô tình quyết không thiên vị bất kỳ ai. Y bày ra thái độ này thì mới dễ nói thay cho Phùng Liễm Thần một cách "khách quan và trung lập", chẳng qua là Phùng Liễm Thần không muốn lên tiếng trước, tránh cho Đàm Hạo Dương có cơ hội nói gì đó bẫy mình.
Suy cho cùng, mọi chuyện đã đến nước này, Đàm Hạo Dương không phải không có khả năng buông xuôi hoàn toàn, thậm chí có thể vì bất mãn mà kéo theo người khác cùng chung số phận. Lá thư tố cáo được gửi ngay vào thời điểm này, mà Đàm Hạo Dương quả thực có quan hệ mờ ám với Giang Nhất Miên, dù là bức thư có chứa những yếu tố cố ý phỉ báng thì vẫn còn nhiều chi tiết không rõ ràng, tóm lại là chắc chắn vẫn có tác động nhất định.
Đàm Hạo Dương hơi nhúc nhích, nhìn đi chỗ khác, đổi tư thế cà lơ phất phơ khác: "Đúng là nói năng nhảm nhí."
Hoàng Đại Quân chưa kịp hỏi thêm gì thì gã đã nói tiếp: "Không giấu gì mọi người, lúc tôi mới từ dưới lên tập đoàn, ông nội bắt tôi theo học anh ta, tôi còn không vừa mắt sếp Phùng. Ai cũng biết chúng tôi không ưa nhau mà, bây giờ làm việc chung tạm được là cũng khá rồi, sao tự nhiên mọi chuyện lại biến thành chúng tôi gian díu với nhau? Sao cái thằng đó lại nghĩ ra được?"
Phùng Liễm Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tất cả đều là bịa đặt."
Đàm Hạo Dương lại nói: "Nó dám nói vậy thì phải có bằng chứng, không có bằng chứng, chúng ta sẽ kiện nó tội phỉ báng."
Đàm Nguyệt Tiên mắng cháu trai: "Con cũng đừng tự mãn, việc này có thể truy cứu được, nhưng cũng chỉ là tách được Liễm Thần ra thôi. Chuyện của con với Giang Nhất Miên này mới là khó giải quyết nhất, con nên nghĩ kỹ xem có để cho hắn nắm thóp ở đâu không đi."
Đàm Hạo Dương hừ một tiếng, nói rằng sẽ xử lý, ánh mắt hung ác như muốn nuốt chửng người ta.
Bản gốc thư tố cáo cũng được gửi đến công ty bằng hình thức chuyển phát nhanh trong ngày, bị Đàm Nguyệt Tiên giữ lại.
Phùng Liễm Thần lặng lẽ ở trong văn phòng của mình cả ngày.
Đàm Hạo Dương bất ngờ lên tiếng bênh vực anh, lý do hiện vẫn chưa rõ, Phùng Liễm Thần vẫn chưa hoàn toàn thôi đề phòng gã, nhưng vẫn còn tốt hơn là Đàm Hạo Dương bất chấp tất cả, quay ra hố anh một lần. Hướng phát triển dư luận hiện tại đang tạm thời an toàn và có lợi cho Phùng Liễm Thần.
Giữa buổi, anh chỉ có một cuộc điện thoại rất ngắn với Đàm Sĩ Chương để bàn về chuyện này, hai người giữ khoảng cách, thậm chí không trao đổi tin nhắn.
Sau khi tan làm, Phùng Liễm Thần về đúng giờ, lái xe về nhà mình. Ngôi nhà đã lâu không có người ở phủ một lớp bụi, một hàng búp bê len vẫn treo trên cửa sổ cười với anh. Phùng Liễm Thần tốn một buổi tối để dọn dẹp kỹ lưỡng, nhưng đột nhiên cảm thấy hơi không quen khi thiếu đi một người và một mèo ở cùng mình.
Giang Nhất Miên hay đúng hơn là Phó Thừa đứng sau hắn quả thực đang có ý định làm lớn chuyện lên, sau khi tố cáo, nó nhanh chóng trở thành chủ đề thịnh hành. Một cựu nhân viên lên tiếng nói mình bị quấy rối t*nh d*c tại tập đoàn Đàm Thị có thể là một sự việc cá biệt. Nhưng chưa bao lâu lại có trường hợp thứ hai, rõ ràng làm cho người ta phải nghĩ nhiều hơn, tại sao Đàm Thị cứ gặp phải những vấn đề như thế này, liệu có thể có thêm một người thứ ba, thậm chí thứ tư?
Cuộc điều tra Phùng Liễm Thần thì rất đơn giản, chỉ cần vài câu hỏi là đủ để làm sáng tỏ, lời cáo buộc anh bắt nạt đồng nghiệp là không có căn cứ. Trên thực tế, đánh giá về anh khá tốt, hầu hết mọi người đều khen ngợi, nào là năng lực chuyên môn cao, đáng tin cậy, lại còn tốt tính. Mặc dù không thể tránh khỏi việc làm mất lòng vài người trong quá trình làm việc, cũng có vài người ám chỉ mập mờ, nhưng chẳng có ai được tất cả mọi người yêu mến cả, nhìn chung không gây ra tác động đáng kể.