Cuộc điều tra kéo dài một tháng rưỡi, kết quả là cả đại hội cổ đông và cuộc họp Hội đồng Quản trị của tập đoàn đều bị hoãn lại.
Vì liên quan đến nhân sự cấp cao nên cả trên mạng và trong công ty đều hóng chuyện suốt một thời gian, với bên ngoài thì phòng Quan hệ công chúng chịu trách nhiệm theo dõi dư luận, với nội bộ thì phòng Hành chính và phòng Nhân sự phụ trách. Sau một thời gian, âm thanh thảo luận mới dần lắng xuống.
Là họ hàng của Đàm Hạo Dương, Đàm Nguyệt Tiên cố gắng tránh hỏi chi tiết việc điều tra mà giao toàn quyền cho Hoàng Đại Quân để tị hiềm. Hoàng Đại Quân là quyền tổng giám đốc, sắp đến lúc nghỉ hưu vẫn không có được một ngày rảnh rỗi, bận rộn suốt hơn một tháng mới được yên ổn.
Mặc dù kết quả điều tra đã chứng minh nội dung thư tố cáo không hoàn toàn đúng sự thật, Đàm Hạo Dương vẫn vướng vào bê bối, còn bị ảnh hưởng.
Sau khi Hội đồng Quản trị bỏ phiếu, phòng họp ở tầng 28 lúc đầu im lặng, sau đó tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu vang lên. Chủ tịch Đàm Nguyệt Tiên tuyên bố kết thúc cuộc họp, gật đầu với Đàm Sĩ Chương từ xa, mỉm cười nhẹ. Như là một tín hiệu được ném ra, các thành viên Hội đồng Quản trị khác nhìn nhau, lần lượt đứng dậy bước tới bắt tay chúc mừng Đàm Sĩ Chương, nói vài lời lịch sự kèm theo nụ cười, rồi từng nhóm đi ra ngoài.
Đàm Hạo Dương dường như đã lường trước được kết quả này, không nói gì, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ đẩy cửa đi ra ngoài trước. Trong suốt thời gian này mặc dù bề ngoài già trái non hột, nhưng hương vị thế nào thì có lẽ chỉ một mình gã mới hiểu. Thất bại của gã trước Đàm Sĩ Chương không chỉ đơn thuần do một hai vụ bê bối, mà quan trọng hơn là do hoạt động của Chìa Khóa Ánh Sao, gã không mang lại một câu trả lời đủ làm hài lòng các cổ đông.
Năm ngoái khi di chúc được công bố, có lẽ ít người ngờ rằng Đàm Sĩ Chương có thể từng bước xoay chuyển tình thế.
Điều đáng ngạc nhiên duy nhất là, mặc dù bị chỉ trích thế nào đi nữa, lần này Đàm Hạo Dương cũng thực sự làm được một việc tốt, không liên lụy đến Phùng Liễm Thần. Những đối sách mà Phùng Liễm Thần chuẩn bị từ trước dường như vô ích, làm anh có cảm giác kỳ lạ vì kết thúc quá vội vã.
Khi chỉ còn lại hai ba thành viên Hội đồng Quản trị trong phòng, một khe hở cuối cùng cũng xuất hiện, Đàm Sĩ Chương đứng sau bàn tròn, thân hình cao lớn, tóc cột gọn sau đầu. Y đứng ngược sáng, dường như đang nhìn Phùng Liễm Thần từ xa. Mặc dù là người chiến thắng, biểu cảm của y vẫn khó đoán ra vui giận, các đường nét từ trán đến sống mũi sâu mà sắc sảo, vẻ ngoài dù không thay đổi, nhưng so với cảm giác nham hiểm đa nghi trước đây, chẳng biết từ khi nào lại dần dần trở thành khí thế uy nghiêm.
Phùng Liễm Thần và luật sư Triệu vẫn có mặt từ đầu cuộc họp đến cuối, hai người chỉ ngồi im, không ai cử động.
Trong khoảng một tháng trở lại đây, Phùng Liễm Thần đã chuyển về nhà riêng, để an toàn, anh hiếm khi gặp riêng Đàm Sĩ Chương. Ngoài những liên lạc cần thiết trong công việc, họ hiếm khi gọi điện hoặc nhắn tin cho nhau, cảm giác xa lạ bắt đầu len lỏi giữa họ. Khoảng thời gian chung giường chung gối, cùng hội cùng thuyền dường như là việc đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Phùng Liễm Thần rời mắt khỏi y, nhìn đi nơi khác như không có chuyện gì xảy ra, thì thầm điều gì đó với luật sư Triệu.
Khi phòng họp đã vắng người, luật sư Triệu mới thu dọn sổ tay: "Tiếp theo chúng ta có tổ chức tiệc chia tay sếp Hoàng không nhỉ?"
Họ vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện, Phùng Liễm Thần đáp: "Phòng Hành chính đã đặt tiệc ở khách sạn Vương Miện, vẫn là ban lãnh đạo đến dự thôi."
"Ồ, hiểu rồi." Luật sư Triệu nói: "Tôi nghĩ công đoàn cũng nên bày tỏ chút gì, cảm ơn sếp Hoàng đã đóng góp cho tập đoàn trong những năm qua."
"Chắc chắn là phải làm." Phùng Liễm Thần hỏi: "Luật sư Triệu, anh định tặng quà gì đây?"
"Còn chưa chắc đã mời tôi mà, không giống như anh, anh là trọng thần đấy, nói sao cũng phải có mặt chứ."
"Nói gì vậy chứ, vậy thì anh nhất định phải đi rồi." Phùng Liễm Thần cười cười: "Anh mới là người lập công lớn cho công ty."
Hai người khen ngợi xã giao một phen, rồi chào tạm biệt nhau ở cầu thang.
Văn phòng của luật sư Triệu ở tầng dưới. Đẩy cửa thoát hiểm, anh ta đụng phải Đàm Hạo Dương đang cất điện thoại, tay cầm điếu thuốc đi lên lầu. Luật sư Triệu phản ứng lại: "Sếp Hạo Dương."
Đàm Hạo Dương ra vẻ thân thiện, chỉ tay lên lầu: "Đi hút điếu thuốc."
"Mời cậu."
Lúc này Phùng Liễm Thần cũng lên sân thượng, đứng cùng Đàm Hạo Dương, hai người đối diện nhau, cùng cầm thuốc lá. Lửa châm rồi, nhưng rất lâu sau vẫn không ai nói gì, bầu không khí im lặng đến gượng gạo. Rồi vẫn là Phùng Liễm Thần lên tiếng: "Cậu không sao chứ?"
Đàm Hạo Dương cười khẩy: "Tôi chẳng hề bị thiệt hại gì, cũng chẳng mất chức hay bị giáng chức, có thể làm sao."
Thái độ bất cần đời của gã càng có vẻ là đang cố ý đóng kịch, thậm chí còn gợi lên cảm giác đáng thương. Phùng Liễm Thần suy nghĩ một lát, giọng điệu pha lẫn vài phần an ủi: "Cậu còn trẻ, gặp thất bại một hai lần vậy thôi, cũng không đáng để bỏ cuộc."
Đàm Hạo Dương cắn đầu lọc, nghe anh nói lời nhàm tai, mắt dán chặt xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới, không biết đang nghĩ gì.
Phùng Liễm Thần lại cười nói: "Đương nhiên, có một số việc làm tôi thực sự tò mò, cho nên mới muốn đi theo hỏi thử, với tính tình như của cậu, chịu chút tủi nhục nào cũng phải nổi cơn thịnh nộ, muốn kéo theo người khác xuống cùng mới đúng, cậu đổi tính từ khi nào thế?"
Đàm Hạo Dương nhìn anh, không nói nên lời: "Tôi là người nhàm chán đến vậy sao?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt. Thật ra anh không đến đây để gây chuyện với gã, nhưng nếu muốn anh nói một cách thành thật, thì câu trả lời chắc chắn là đúng. Anh dụi điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác: "Không có gì đâu, đùa thôi. Tôi xuống dưới đây."
Đàm Hạo Dương quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy gò của anh, đột nhiên chửi một tiếng: "Mẹ kiếp."
Phùng Liễm Thần trở tay đóng sầm cửa kính lại sau lưng, đương nhiên không nghe thấy gì.
Thực ra Đàm Hạo Dương cũng không biết mình bị chập mạch kiểu gì. Phùng Liễm Thần nói đúng, ngày xưa nếu bản thân gã mà khó ở, gã nhất định sẽ không buông tha những kẻ mình không ưa. Có thể nói, thậm chí đến tận bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Phùng Liễm Thần là gã vẫn rất bực bội.
Nhưng không biết từ một lúc nào đó, cơn bồn chồn này dường như mang một ý nghĩa khác, có thêm vài phần phiền muộn và hối tiếc khó tả, không giải thích được. Có lẽ trong tiềm thức, Đàm Hạo Dương không muốn thừa nhận rằng mình đã thực sự bỏ lỡ hay thậm chí là vứt bỏ một điều gì đó vốn đáng trân trọng. Con người đều trải qua quá trình trưởng thành, nhưng ai cũng phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình, những gì đã bỏ lỡ thì sẽ mãi mãi mất đi.
Mặt trời giữa trưa nóng như thiêu đốt, chia mặt đất thành hai màu đen trắng rõ rệt, không còn vùng xám nào cả.
Gã ẩn mình trong bóng tối, hút nốt nửa điếu thuốc còn lại, ít nhất cũng thừa nhận một điều, bản thân mình hình như rất lố bịch.
*
Trong thời gian này, tất cả các phòng ban đều rất vất vả, đặc biệt là nhóm người như Phùng Liễm Thần. Việc chuẩn bị cho cuộc họp đã đủ làm anh xoay như con quay, Đàm Nguyệt Tiên tin tưởng cũng có nghĩa là việc dù lớn hay nhỏ cũng cần anh chạy tới chạy lui, truyền đạt từ trên xuống dưới. Ngoài ra còn cần phải hợp tác với nhóm điều tra, viết đủ loại báo cáo...
Mãi đến khi họp Hội đồng Quản trị xong, cảm giác kết thúc trọn vẹn mới kéo về, mang theo cả cảm giác như bị lột mất một lớp da. Lịch trình bận rộn đến độ ăn uống thất thường đã làm dạ dày của anh chai sạn với cơn đói, đến giờ ăn trưa, Phùng Liễm Thần chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Anh thậm chí còn không xuống lầu ăn trưa, đóng luôn cửa phòng làm việc, tắt đèn, quấn chăn lại ngủ cho đến khi hết giờ nghỉ trưa.
Khi tỉnh dậy còn hơi choáng váng, anh ngồi dậy từ sô pha, theo bản năng với lấy kính ở bên cạnh đeo vào.
Đàm Sĩ Chương ngồi trên tay vịn, lặng lẽ nhìn anh. Bởi vì căn phòng hơi tối, nên khuôn mặt y trông cũng mơ hồ.
Phùng Liễm Thần nghe thấy giọng nói của chính mình, vẫn còn khàn khàn vì mới tỉnh dậy: "Chúc mừng chúc mừng."
Đàm Sĩ Chương mỉm cười, cúi người xuống, ôm anh vào lòng.
Hai người trao nhau nụ hôn đã chờ đợi từ lâu. Thời gian yên ả, tạm thời ngừng trôi, quá khứ và tương lai dường như không còn quan trọng nữa.
Sau một lúc, Phùng Liễm Thần đẩy y ra, tìm đôi giày da của mình dưới sô pha: "Cảm giác làm tổng giám đốc thế nào?"
Đàm Sĩ Chương cởi áo vest ra, trông như vừa từ ngoài về, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu. Phùng Liễm Thần biết thành viên Hội đồng Quản trị họp xong đã ra ngoài ăn một bữa tiệc mừng nhỏ. Đàm Sĩ Chương đáp: "Thật ra chẳng cảm thấy gì cả, tôi chỉ nghĩ đến một việc này."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Việc gì?"
Thật ra Đàm Sĩ Chương đang trêu chọc anh, với một nụ cười ẩn ý: "Sếp Phùng, giờ em lại là người của tôi rồi."
Chức vụ của Phùng Liễm Thần là trợ lý cao cấp, chịu trách nhiệm với tổng giám đốc tập đoàn, nhưng do tình hình của tập đoàn nên anh thường nhận nhiệm vụ từ chủ tịch Đàm Nguyệt Tiên nhiều hơn là Hoàng Đại Quân. Anh phì cười, đẩy người kia ra, đứng dậy, xỏ giày rồi chỉnh lại áo.
"Sếp Phùng." Đàm Sĩ Chương không ngừng nhấn mạnh: "Nói nghe xem, cảm giác được danh chính ngôn thuận thế nào?"
"Thật ra cũng chẳng thay đổi gì cả." Phùng Liễm Thần thở dài: "Vẫn cứ là làm thuê cho người khác thôi mà."
Đàm Sĩ Chương ngồi trên sô pha, mắt dõi theo anh, rồi đột nhiên hỏi: "Em đã nghĩ đến lúc nào thì dọn về chưa?"
Phùng Liễm Thần đang chỉnh cà vạt thì khựng lại: "Cuối tuần?" Anh nói thêm: "Tất nhiên, nếu bận quá thì có thể cân nhắc sau, không phải là không thể."
Việc sống riêng vốn chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng giờ đây khủng hoảng đã qua, hai người tiếp tục trở lại cuộc sống như trước, dường như không còn gì để nói nữa. Thế nhưng nói sâu xa hơn thì xa nhau một tháng là hợp lý, nếu tình cảm phai nhạt thì đây có thể là cơ hội thích hợp để dừng lại.
Hiển nhiên là Đàm Sĩ Chương hiện giờ không có ý định kết thúc, ánh mắt nóng rực, đầy quyết tâm chiến thắng dán chặt vào Phùng Liễm Thần. Người kia có vẻ như đang ngày càng tỏ thái độ nghiêm túc vun đắp mối quan hệ này, Phùng Liễm Thần không phải hoàn toàn vô cảm.
Chỉ là anh không khỏi nghĩ rằng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, chẳng biết đến khi nào thì cuộc sống như của đặc vụ ngầm này mới có thể công khai minh bạch, hoặc có lẽ sẽ không bao giờ được phơi bày. Trừ khi một trong hai người nghỉ việc hoặc nghỉ hưu, có lẽ khi đó mới có tư cách để bất chấp tất cả.
Có lẽ vì một nguyên lão của tập đoàn như Hoàng Đại Quân sắp sửa rời khỏi đây, Phùng Liễm Thần không hiểu sao lại đột nhiên cân nhắc những việc này. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra được kết luận hữu ích nào, anh cũng tạm thời chưa đủ tư cách để suy nghĩ về cuộc sống mà mình mong muốn, chỉ là hơi cảm khái thôi.
"Cuối tuần cũng được, tôi đón em." Đàm Sĩ Chương chống tay lên đầu gối để đứng dậy. "Đến lúc đó tôi giúp em đóng gói đồ đạc."
"Được." Phùng Liễm Thần hoàn hồn, anh như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại do dự, tiễn Đàm Sĩ Chương đi ra cửa.
Đàm Sĩ Chương chợt hỏi: "Em muốn nói gì?"
Phùng Liễm Thần nắm tay y một lát: "Không quan trọng, lúc khác nói tiếp."
Quy trình bên phía ban Thư ký đi rất nhanh, sáng hôm sau đã có năm sáu thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm mới được dán trên bảng thông báo. Hai trang đầu là:
Hoàng Đại Quân miễn nhiệm chức quyền tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Vàng bạc Đá quý Đàm Thị.
Đàm Sĩ Chương được bổ nhiệm làm tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Vàng bạc Đá quý Đàm Thị.
...
Bên dưới là một danh sách bổ nhiệm và miễn nhiệm của người khác, Phùng Liễm Thần đọc xong, đóng cửa sổ thông báo, bắt đầu ngày làm việc như thường lệ.