Công ty con ở Nhiễm Thành được thành lập khá sớm, đến đó làm tổng giám đốc cũng gần tương đương với CEO. Đề nghị này thực ra là chuyện lớn, Phùng Liễm Thần do dự một lát, cảm thấy khó lòng quyết định ngay lập tức.
Đàm Nguyệt Tiên nói: "Tôi không có ý làm người xấu, nhưng có một điều cậu nên biết trước, chị dâu tôi..."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Sao thế?"
Đàm Nguyệt Tiên đáp: "Được chẩn đoán mắc ung thư vú."
Phùng Liễm Thần sửng sốt, nhất thời không biết nói gì.
*
Phùng Liễm Thần trở về văn phòng của mình, giọng nói của Đàm Nguyệt Tiên vẫn vang vọng trong đầu.
Sức khỏe của bệnh nhân là trên hết, quả thật là vậy, nguyên tắc này dù ở đâu cũng không ai phản đối được. Dù mối quan hệ với chị dâu chỉ bình thường, Đàm Nguyệt Tiên vẫn phải nhường nhịn bà ta vài phần trong lúc mấu chốt này, Đàm Sĩ Chương là con trai ruột, nên xử lý như thế nào? Cãi nhau với mẹ mỗi ngày à?
Câu trả lời của anh dành cho Đàm Nguyệt Tiên là có lẽ không tiện đi Nhiễm Thành. Đàm Nguyệt Tiên nghĩ anh không đồng ý, Phùng Liễm Thần chủ động nói thẳng: "Vấn đề chủ yếu là do khoảng cách quá xa, đi máy bay mất ba tiếng đồng hồ, bà cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi, chuyển nơi làm lâu dài thì thật sự không thể chăm lo cả hai đầu cùng lúc được."
Anh có bà nội cần phải phụng dưỡng, nên yêu cầu này là hợp lý, chủ tịch cũng nhận ra điều này: "Cũng có lý, được rồi, cậu về suy nghĩ kỹ đi, tôi cũng sẽ suy nghĩ, cậu và Sĩ Chương có thể bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo."
*
Ngồi trên ghế một lúc thật lâu, Phùng Liễm Thần gọi sang cho ban Thư ký: "Sếp Đàm có ở trong phòng không?"
Nicole trả lời điện thoại: "Vẫn chưa đến."
"Vậy khi anh ấy đến công ty, cảm phiền cho tôi biết."
Nicole đồng ý ngay.
Nhưng Phùng Liễm Thần chỉ xem tài liệu được một lúc, mãi chẳng làm xong việc gì nên dứt khoát đi xuống lầu mua cà phê.
Anh cầm ly Americano đá, ngồi bên bờ hồ trong vườn hoa giữa phố, ngắm những chú chim bồ câu cất cánh bay lượn rồi đáp xuống quảng trường. Hôm nay nắng không quá gắt, ấm áp dễ chịu, khiến đây trở thành khoảng thời gian hiếm hoi được thư giãn.
Lời Đàm Nguyệt Tiên vẫn văng vẳng trong đầu anh: "Không biết Sĩ Chương đã biết chuyện này chưa, tôi mới nghe nói thôi, tháng trước mới xác định. May mắn là phát hiện khá sớm, đang ở giai đoạn đầu nên khả năng chữa khỏi rất cao." Nhưng sau đó bà nói thêm: "Nhưng cậu hiểu mà, dù thế nào đi nữa thì đó vẫn là ung thư, cậu có hiểu ý tôi không?"
Một chiếc xe đen dừng bên đường, có người bước xuống rồi đi tới, tư thế quen thuộc, tóc cột gọn sau đầu, là Đàm Sĩ Chương.
Đêm qua Đàm Sĩ Chương ngủ lại nhà mẹ mình, hôm nay vẫn mặc bộ vest xám đậm của hôm qua. Y đã thay áo sơ mi và cà vạt, nhưng vai áo khoác hơi nhăn, Phùng Liễm Thần đứng dậy bước tới, đưa tay vuốt thẳng áo cho y. Họ hiếm khi có hành động thân mật ở nơi công cộng, Đàm Sĩ Chương có vẻ ngạc nhiên nhưng không tránh né.
Quyết định trốn việc, Đàm Sĩ Chương lái xe, cả hai đến studio của y để thảo luận chi tiết.
"Tối qua thế nào?" Phùng Liễm Thần hỏi: "Sau khi về, hai người nói chuyện gì?"
"Muộn thế rồi, không còn gì để nói nữa." Đàm Sĩ Chương bóp trán: "Bà ấy hiện tại rất kích động, khó mà chấp nhận được, đợi bà ấy bình tĩnh lại rồi hãy nói tiếp, tôi sẽ xử lý việc này, em không cần phải lo."
Người này thường nói chuyện ngang ngược như thế, "không cần phải lo" hoặc "đừng hỏi nữa", chỉ bằng một câu đã đẩy người khác ra ngoài, khiến y có vẻ lạnh lùng khó gần. Trước vẻ mặt nghiêm túc và quyết đoán của y, không có chỗ để mặc cả.
Nhưng chỉ sau khi tiếp xúc trong thời gian dài mới nhận ra, chỉ cần Đàm Sĩ Chương dám nói ra những lời này thì đó không phải là thoái thác, y là người rất có nguyên tắc, chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề. Cách y xử lý tình huống có thể còn phải đợi xem xét lại, nhưng nhìn chung là đáng tin cậy.
Phùng Liễm Thần là một trong những người hiểu y: "Chủ tịch Đàm biết hết rồi, sáng sớm nay gọi em đến mắng cho một trận."
Đàm Sĩ Chương nói: "Bà ấy vốn là vậy, thích gây chuyện ầm ĩ khắp nơi, em đừng để bụng."
Phùng Liễm Thần ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, tay cầm ly cối của mình. Anh đặt ly xuống, tháo kính, nhìn quanh, Đàm Sĩ Chương đưa cho anh một chiếc khăn ướt. Ở tủ triển lãm bên cạnh, một sợi dây chuyền Sapphire vàng lấp lánh tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Phùng Liễm Thần cẩn thận cân nhắc lời sắp nói, nhưng suy nghĩ trong lòng rất kiên định, anh kể lại chi tiết dự định của mình cho Đàm Sĩ Chương nghe.
Nhiễm Thành quả thực quá xa, nhưng nếu thực sự cần thiết phải điều chuyển thì Uyển Thành là một nơi đáng để cân nhắc, bên đó vừa hay cũng đang thiếu người phụ trách phù hợp? Phùng Liễm Thần sang đó làm CEO, vậy cũng vẫn là thăng tiến.
Tất nhiên, đối với cá nhân anh, sắp xếp của Đàm Nguyệt Tiên là lý tưởng hơn, trong khi Uyển Thành không phải là lựa chọn tốt nhất. Khu công nghiệp này vừa mới bị đoàn kiểm toán vung đao xử trí, sổ sách vẫn chưa được sắp xếp lại, quan hệ nhân sự phức tạp, lãnh đạo mới được bổ nhiệm chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.
Có thể ban đầu chủ tịch muốn cử một người có kinh nghiệm hơn sang đó, tuy vậy Phùng Liễm Thần đã cân nhắc rồi, mặc dù sẽ rất khó khăn, nhưng không phải là anh không làm nổi. Công việc khó khăn đến đâu cũng vẫn phải có người làm, huống chi nơi đó còn thuận tiện về mặt địa lý, lái xe từ Uyển Thành về quê anh chỉ mất một giờ, thậm chí còn nhanh hơn về Kim Thành. Như vậy, anh có thể về nhà thường xuyên hơn, thuận tiện chăm sóc bà nội hơn.
Nhưng Đàm Sĩ Chương không trả lời ngay. Một lát sau, y hỏi: "Còn những dự định khác thì sao?"
Phùng Liễm Thần biết những vẫn hỏi: "Anh đang nói đến dự định về mặt nào?"
Ánh mắt Đàm Sĩ Chương sắc lạnh, như đang phán xét anh: "Về chúng ta sau này."
Phùng Liễm Thần cũng nhìn y qua tròng kính sáng loáng, một lát sau, anh buông chân xuống, nhưng chỉ là đổi hướng khác. Anh thở dài, nói với Đàm Sĩ Chương: "Đó chính là câu hỏi mà em muốn hỏi anh."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Mối quan hệ của chúng ta hiện tại là thế nào, sau này sẽ ra sao?"
Từ nghi ngờ và đối địch ban đầu cho đến hợp tác và cam kết sau này, họ thực sự là một đôi hoàn hảo. Không biết bắt đầu từ khi nào mà dần dần bắt đầu nảy sinh những xúc cảm mập mờ và thân mật, từ quan hệ thể xác đến dọn về sống chung, tất cả đều xuất phát từ sự ăn ý không cần phải nói thành lời.
Nhưng ăn ý không đảm bảo mọi thứ sẽ ổn định mãi mãi. Nếu không có tác động từ bên ngoài, có lẽ họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần duy trì nguyên trạng ngày này qua ngày khác. Nhưng bây giờ đã có tác động rồi, vậy có cần một lời cam kết không? Bằng không, ai có thể đảm bảo sẽ là mãi mãi?
Đàm Sĩ Chương đứng dậy, đi vòng quanh phòng hai lần, đến bên tường, nhập mật khẩu tắt camera giám sát trong phòng. Toàn bộ các dải đèn trên cao đều được bật lên, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, vô cùng chói mắt. Y nắm lấy cánh tay của Phùng Liễm Thần, đột nhiên ấn mạnh lên sô pha.
Phùng Liễm Thần trở tay lại, bắt lấy cánh tay y, hai người ôm lấy nhau, rồi trượt xuống thảm, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa.
Kim cương lóng lánh, ngọc trai ấm nhuần, căn phòng ngập trong ánh sáng rực rỡ đan xen của các loại đá quý.
...
Tuy trong nhà không nóng, nhưng cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. d*c v*ng lắng xuống, đầu óc Phùng Liễm Thần trống rỗng trong giây lát.
Khi ý thức dần trở lại, anh ngồi dậy cài cúc áo. Sau một cuộc l*m t*nh bất chấp tất cả, rất nhiều căng thẳng bị dồn nén dường như đã được giải tỏa, người cũng bình tĩnh lại, có thể suy nghĩ mọi việc hiệu quả hơn.
Đàm Sĩ Chương ngồi trên sô pha, chỉ khoác áo sơ mi, cổ áo mở rộng, để lộ những đường nét cơ bắp đầy đặn và săn chắc. Y đặt tay lên vai Phùng Liễm Thần, vừa như đùa vừa như thăm dò: "Ý em không phải là muốn chia tay đấy chứ?"
Phùng Liễm Thần thong thả đáp: "Việc công là việc công, việc tư là việc tư, hai việc khác nhau, lần lượt bàn bạc từng cái một."
Đàm Sĩ Chương đột nhiên dùng sức kéo anh về sau, Phùng Liễm Thần thả lỏng dựa vào trong lòng y. Anh vừa định ngẩng đầu lên, Đàm Sĩ Chương đã kéo đầu anh tựa vào cổ mình, đưa bàn tay to lớn l*n đ*nh đầu anh, xoa một cái thật vững vàng nhưng cũng thật dịu dàng.
Đàm Sĩ Chương nói: "Trước hết, tôi thực sự rất ưng em, tôi cũng rất nghiêm túc trong mối quan hệ của chúng ta, không có gì phải nghi ngờ về điều đó."
Phùng Liễm Thần cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, nhẹ nhõm phần nào. Vậy là xong, đôi khi chỉ cần nói một câu, nói sớm là xong chuyện.
Nhưng anh vẫn nói: "Đó là lý do tại sao em đang nghiêm túc cân nhắc việc chuyển đến nơi khác trong một thời gian, có thể cũng không phải là tồi tệ."
Về công, đây là một cơ hội lớn để anh thăng tiến, dù chỉ là vì tham vọng riêng của mình, Phùng Liễm Thần cũng không muốn bỏ lỡ.
Về tư, cả hai bên đều không có ý định chia tay, sau khi đã đạt được thỏa thuận chung, tạm thời xa nhau về mặt địa lý trong vài năm không có nghĩa là mối quan hệ đã hoàn toàn sụp đổ. Nhiều cặp vợ chồng vẫn sống xa nhau đấy thôi, bây giờ là thời đại nào rồi, thông tin liên lạc và giao thông quá tiện lợi, khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Suy cho cùng thì vấn đề phụ thuộc vào suy nghĩ của cả hai bên, và liệu tình cảm có thực sự chân thành hay không.
Ngược lại, họ đang gặp phải một vài vấn đề trong quá trình chung sống, có thể đây chính là cơ hội để giải quyết chúng.
Đối với Phùng Liễm Thần, thực sự rất khó để tách hẳn mối quan hệ giữa anh Đàm Sĩ Chương ra thành hai phần công khai và riêng tư. Ngay từ đầu, tình cảm của anh dành cho người kia đã bị pha lẫn sự phục tùng với cấp trên và kính sợ trước quyền lực. Công việc và cuộc sống của cả hai luôn gắn liền với nhau, vấn đề lớn nhỏ, bận rộn cả ngày, nhưng dường như rất ít khi có thể hoàn toàn tập trung vào cảm xúc. Điều này khiến cho Đàm Sĩ Chương trong nhận thức của anh không bao giờ thoát khỏi một thân phận gắn liền với quyền lực, anh không thể thấy được một Đàm Sĩ Chương chân thực hơn.
Không phải Phùng Liễm Thần sợ bà Đàm, chỉ là những vấn đề tiềm ẩn này đang thật sự tồn tại, mà khi con người mắc kẹt trong một hoàn cảnh mãi không thay đổi, họ khó có thể chủ động tìm kiếm sự đổi thay. Người ta có câu khoảng cách sinh ra yêu thương kia mà, bước ra khỏi môi trường hiện tại biết đâu có thể thực sự tìm thấy thay đổi.
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Em thật sự quyết định rồi?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Em nghĩ như vậy, cũng đã nói hết với anh rồi, anh có phản đối không?"
Đàm Sĩ Chương cuối cùng cũng không phản đối, chỉ nói một cách mỉa mai: "Tôi hy vọng đây không phải là cái cớ để đá tôi."
Đây là lần thứ hai y nói một câu như thế trong ngày hôm nay, thậm chí còn khịt mũi một cách kín đáo, thể hiện rõ ý nghĩa là đang không vui thật. Nhưng người ta thường bộc lộ những lời thật lòng trong lúc nói đùa, người mạnh mẽ như Đàm Sĩ Chương mà còn dùng những câu như "đá tôi" này. Phùng Liễm Thần giả vờ không nghe ra, cố gắng kìm nén biểu cảm trên mặt, vỗ nhẹ vào mu bàn tay y.
Hai người nằm trên thảm trò chuyện, hiếm khi có thời gian để nói về đủ thứ chuyện linh tinh, nghĩ ra cái gì thì nói cái đó. Vì đã quyết định tạm thời sống xa nhau nên tất nhiên sau đó còn phải lập kế hoạch cho tương lai, bao gồm cả kế hoạch điều trị của bà Đàm, cách giao tiếp với bà ta trong thời gian bị bệnh, sau khi chuyển công tác thì sẽ sắp xếp công việc và sinh hoạt như thế nào, dự định ở lại Uyển Thành bao nhiêu năm rồi mới quay về.
"Tất nhiên, sắp xếp như hiện tại đã ổn thỏa, nhưng vẫn là cố gắng hết sức rồi để số phận quyết định, nếu thất hứa thì sao?"
"Thất hứa cái gì?" Đàm Sĩ Chương ngồi trên thảm, tựa vào chân sô pha, cúi đầu hỏi: "Tại sao lại thất hứa?"
"Có lẽ vài năm nữa anh sẽ tìm được người khác, hoặc em cũng sẽ tìm được người khác, vậy việc kiểm soát rủi ro mà chúng ta đã bàn lúc trước thì sao?" Phùng Liễm Thần trêu chọc.
"Vậy em cứ thử xem sao." Đàm Sĩ Chương nheo mắt nói: "Em nên nhớ là đi Uyển Thành chứ không phải đi nước ngoài, đi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng, bất kể em gặp được loại người nào, tôi chạy sang đó chia rẽ cũng vẫn còn kịp."
Đến tối, kế hoạch chung đã được hoàn thiện.
Khi Phùng Liễm Thần trở về căn hộ của Đàm Sĩ Chương, đầu tiên là bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mở vali ra rồi mới thấy vẫn còn nhiều thứ không nỡ chia xa, chẳng hạn như mèo, Mimi đứng trên vali của anh kêu meo meo, như thể hiểu được cảm xúc của con người. Phùng Liễm Thần bế nó lên, thời gian thú cưng ở bên chủ chỉ có mấy năm ngắn ngủi, lần này đi thật khó để buông bỏ.
Thế nhưng cần đi thì vẫn phải đi, việc thay đổi chức vụ nhanh chóng được thông qua trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao.
Mặc dù Phùng Liễm Thần chuyển công tác khá thường xuyên trong sáu tháng qua, nhưng vẫn chưa vượt quá phạm vi bình thường. Nhiều người không rõ chuyện gì đang xảy ra, không biết là anh chủ động xin đi, thậm chí còn tưởng rằng Đàm Nguyệt Tiên cử anh làm quan khâm sai đến Uyển Thành tọa trấn.
Trước khi lên đường, Phùng Liễm Thần nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Bà Đàm vẫn liên lạc riêng với anh, hai người gặp nhau tại một quán trà.
Cuộc gặp mặt này được sắp xếp trước, dù bầu không khí vẫn còn gượng gạo, nhưng không quá căng thẳng. Dù sao anh cũng từng giải quyết quá nhiều khách hàng khó tính, rồi còn đại diện công ty nghe người khác hỏi tội nhiều lần, cứ xem cuộc gặp này như một cuộc đàm phán kinh doanh.
Phùng Liễm Thần hiển nhiên là có kinh nghiệm phong phú, dịu dàng tao nhã rót trà cho bà Đàm, dù sao cũng không nên đánh vào mặt người đang cười mà, ưu tiên hàng đầu của anh là không đối đầu trực diện với bà ta.