Cho nên, tuy bà Đàm đến với vẻ mặt u ám, nhưng quả thực không thể nổi nóng với anh.
Phùng Liễm Thần đẩy một tấm danh thiếp đến trước mặt bà ta: "Vài năm trước, người nhà tôi cũng bị bệnh, bác sĩ điều trị chính lúc đó rất giỏi. Mặc dù không phải chuyên khoa ung thư, nhưng thầy của ông ấy có một người đàn em chuyên về lĩnh vực này, là một trong những chuyên gia giỏi nhất cả nước trong điều trị ung thư vú, tôi hỏi thăm ông ấy rồi, ông ấy nói có thể giúp giới thiệu. Tôi biết chắc chắn bà không thiếu bác sĩ đáng tin cậy, nhưng thêm một chuyên gia cũng vẫn tốt hơn."
"Xem ra cậu có mạng lưới quan hệ khá rộng nhỉ." Bà Đàm dừng lại, liếc nhìn xung quanh rồi mỉa mai.
"Hoàn toàn không phải do mối quan hệ của tôi, ban đầu là nhờ cố chủ tịch Đàm, ông ấy tìm người quen giới thiệu cho tôi."
Sau đó anh sẵn tiện kể lại chuyện đưa bà nội đi trị bệnh suốt vài năm đó, vừa phải lo công việc lại vừa chăm sóc người bệnh, còn phải gom tiền khắp nơi. Mấy năm đó, Phùng Liễm Thần thậm chí chẳng có thời gian về căn phòng thuê tồi tàn của mình, hằng ngày hoặc là ở lại bệnh viện hoặc là ở công ty, mệt mỏi thì quả thật mệt mỏi.
Ai chưa từng trải qua thì không thể kể ra những chuyện này, bà Đàm có tức giận cũng khó mà trút ra, chỉ bực bội nói: "Cậu cũng hiếu thảo đấy. Tôi từng nghe cô út nhắc đến." Cô út mà bà ta nhắc đến là Đàm Nguyệt Tiên.
Phùng Liễm Thần rót cho bà ta một chén trà.
Bà Đàm đẩy ra, lại chất vấn anh định sau này thế nào.
Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi đã bàn bạc với sếp Sĩ Chương, tôi sắp điều đi nơi khác, nên dù thế nào đi nữa cũng sẽ phải xa nhau một thời gian, lúc này bà nên giữ tâm trạng tốt, đó mới là điều quan trọng nhất, phải chăm sóc sức khỏe bản thân."
Bà Đàm không nghĩ mình có thể giữ được tâm trạng tốt: "Chờ tôi khỏe lại rồi hai người sẽ tiếp tục bên nhau chứ gì? Có chết cũng không định chia tay?"
Phùng Liễm Thần vận dụng nghệ thuật đàm phán khéo léo, lúc nào nên mặt dày thì phải mặt dày: "Ít nhất thì nó cũng giúp bà mắt không thấy lòng không phiền, cứ yên tâm điều trị trước, chuyện nhà thì đóng cửa bảo nhau, sau này lại bàn những việc khác."
Đàm phán điều kiện đòi hỏi các bên đều phải thỏa hiệp, anh thỏa hiệp trước, bà Đàm trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt cứng nhắc.
Phùng Liễm Thần bắt đầu đánh vào tình cảm: "Tôi cũng là con của người ta, tôi cũng có mẹ, tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của bà."
Bà Đàm soi mói hỏi: "Mẹ cậu nói gì? Gia đình cậu có biết chuyện này không?"
"Bà ấy vẫn chưa biết. Gia đình tôi khá truyền thống, không dễ dàng chấp nhận."
"Vậy thì không phải là hiểu." Bà ta nói. "Cậu hiểu bà ấy, sao cậu không nghĩ xem bà ấy có muốn có cháu không, sao cậu không nghĩ xem bà ấy biết cậu đã làm gì thì trong lòng sẽ cảm thấy thế nào, sao cậu không nghĩ xem bà ấy phải đối mặt với những lời đàm tiếu và đồn thổi thế nào?"
"Đúng là tôi không thể làm bà ấy hài lòng, nhưng bà ấy đã có gia đình khác rồi, có em trai tôi hiếu thảo, nên không sao cả."
Bà Đàm thở dài, rồi đổi giọng, chủ động hạ mình: "Thì chính cậu đã nói, chuyện nhà thì đóng cửa bảo nhau, tôi sẽ không truy cứu chuyện trước kia giữa hai người, nhưng với tư cách là một người mẹ, tôi cầu xin cậu hãy buông tha Sĩ Chương, buông tha chính mình nữa." Bà ta thậm chí còn bắt đầu xúc động: "Cậu không phải là phụ nữ, không làm mẹ, cậu sẽ không thực sự hiểu được cảm giác của người mẹ. Khi tôi mang thai Sĩ Chương, nó là đứa con đầu lòng, mỗi ngày phải cân đo đong đếm tất cả những gì mình ăn vào, chân tôi sưng lên, ấn vào một cái cũng để lại vết hằn. Nhưng khi Sĩ Chương chào đời, được bế nó trên tay, tôi cảm thấy mọi sự đều xứng đáng, cảm thấy như nó là báu vật duy nhất trên thế gian này."
Phùng Liễm Thần đã cướp mất báu vật của bà ta, bà ta không ngại hạ mình cầu xin. Bà ta còn có thể làm gì khác?
Phùng Liễm Thần thở dài: "Không phải là ai không buông tha ai cả, vả lại, sếp Sĩ Chương có suy nghĩ riêng, tôi không thể quyết định thay anh ấy."
"Nhưng cậu cần phải tự suy nghĩ về điều đó, đều không còn trẻ nữa, nên biết rằng tình yêu không phải là thứ có thể theo đuổi cả đời."
"Bà nói đúng, tôi sẽ suy nghĩ."
Cuối cùng, bà Đàm xách chiếc túi xách sang trọng rời đi, Phùng Liễm Thần tiễn bà ta xuống lầu.
Trước khi bà ta đi, Phùng Liễm Thần nói rất chân thành: "Tôi kính trọng bà, thứ nhất vì bà là người lớn tuổi, thứ hai vì tôi thành tâm mong bà sớm bình phục. Sếp Sĩ Chương chỉ là không thẳng thắn thể hiện tình cảm, thực ra anh ấy rất quý trọng bà, bà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Chỉ đến khi lên xe, bà Đàm mới buông lỏng cảnh giác, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt nhìn trân trân về trước.
Đúng lúc đó, Đàm Ân Nhã gọi đến, lo lắng gọi mẹ: "Mẹ đi đâu một mình vậy?"
Bà Đàm trả lời qua loa: "Mẹ ra ngoài có chút việc."
Đàm Ân Nhã hiểu rõ mẹ mình, bất lực nói: "Thôi được rồi, mẹ đừng giả vờ nữa, chú Lý bảo mẹ đi uống trà ở quán trà, giờ này mẹ uống trà với ai, mẹ đi gặp anh Phùng à? Có phải mẹ không biết tính anh con đâu, vừa cứng đầu vừa khó chịu, mẹ nghĩ tìm người khác thì có thể giải quyết được à?"
Bà Đàm ậm à ậm ừ đáp lại.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bà ta vẫn phải đến đây, nếu không thì không còn là người làm mẹ rồi. Bà ta hiểu rõ tính khí của mình, cả đời cứng đầu háo thắng, nói một là một nói hai là hai. Nếu đang là lúc mạnh khỏe, biết được chuyện của con trai, chắc chắn bà ta sẽ tìm mọi cách để chia rẽ hai người họ. Nhưng kể từ khi nhận được chẩn đoán của bác sĩ, bà ta dường như mất hết tinh thần. Trước bệnh tật, ai cũng bình đẳng, dù giàu hay nghèo, dù có việc gì chưa làm xong, ai có thể buông tha cho ai đây?
Bà Đàm đang cạy những món trang trí trên túi xách thì bất ngờ dùng lực quá mạnh, bất cẩn làm rơi viên đá giả trên móng tay. Chỉ hận rằng người mà bà ta phải đối mặt là con trai, chứ không phải đứa con gái chưa đủ tuổi. Nếu Đàm Sĩ Chương dễ bị lay động hơn một chút, hoặc ngoan ngoãn như Đàm Ân Nhã, có lẽ bà ta có thể thao túng đôi phần. Nhưng Đàm Sĩ Chương đủ lông đủ cánh rồi, y không chịu nghe, người làm mẹ cũng không thể kiểm soát được. Hai mẹ con đã từng xảy ra xung đột, dựa trên kinh nghiệm trước đây, một khi nổi tính ương ngạnh thì kết quả quá nửa là bà ta đâm đầu vào ngõ cụt.
Trong nhà có biến cố, Đàm Ân Nhã dường như trưởng thành hơn rất nhiều, nhẹ nhàng khuyên bà Đàm nghĩ thoáng ra: "Mẹ, con đã bảo mẹ đừng lo lắng những chuyện khác ngoài sức khỏe của mình mà, mẹ không nghĩ thử đi, anh con như thế thì có nghe lời mẹ không? Mẹ muốn gì, muốn anh ấy ngoan ngoãn, tìm bạn gái, kết hôn, sinh một đứa cháu trai mập mạp? Con trai là do mẹ tự sinh ra, mẹ còn không hiểu hay sao?"
"Hừ, nuôi con trai có tác dụng gì." Bà Đàm gượng cười, cố gắng làm cho giọng mình nhẹ nhàng hơn: "Chỉ có con gái chu đáo nhất. Nhưng con không cần phải lo lắng nhiều về chuyện trong nhà, giờ mẹ không sao cả, à mà, con tan học chưa?"
"Vẫn còn tiết học phụ đạo. Mẹ không cần đón con đâu, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, con tự về được rồi."
*
Sau khi rời khỏi quán trà, Phùng Liễm Thần đi thẳng đến nhà hàng. Để ăn mừng anh thăng chức, cũng vì anh phải chuyển sang một thành phố khác, không tiện về tụ tập thường xuyên nữa, hai người bạn của anh quyết định mời anh một bữa chia tay.
"Sau đó thì sao, bà ta không lập tức đưa ra năm triệu làm phí chia tay à?"
"Lão Trương, đã bảo cậu bớt xem phim truyền hình đi, trí thông minh sẽ giảm sút."
"Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nếu thực sự cho thì sao?" Trương Viễn Sơn nói: "Người giàu đều khôn ngoan. Nhưng để tôi nói cho cậu biết, có thể bà ta về nhà suy nghĩ lại, rồi tự mình ngộ ra đạo lý không chừng, con người ấy mà, bên ngoài càng tác động cản trở thì càng ít có khả năng chia tay, ép buộc không khả thi đâu, nhưng mà nếu không can thiệp, nhiều đôi lại có thể tự chia tay. Cơm áo gạo tiền, ai mà chẳng cãi nhau?"
"Chưa gì đã rủa tôi chia tay?" Phùng Liễm Thần liếc hắn.
"Chờ đấy mà xem." Trương Viên San nói thêm: "Thật ra, tôi cũng thấy rất kỳ diệu đấy nhé, người như cậu với anh ta mà lại có thể đến với nhau, đúng là khó tưởng tượng được, có thể tiếp tục hay không, có khi thật sự tùy thuộc vào việc hai người có để tình yêu đốt sạch lý trí hay không."
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng riêng mở ra, phục vụ dẫn vào một người đàn ông ngoại hình anh tuấn.
Đàm Sĩ Chương tỏa ra khí chất lạnh thấu xương, Âu phục phẳng phiu, dáng người cao to vạm vỡ, tóc dài ngang vai cột gọn ra sau, trông như người mẫu, rất chi là cao quý lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi đến thẳng từ công ty, đi ngang đường Nam Hoa kẹt xe một đoạn."
Y nở nụ cười thân thiện gần gũi trước, hai người kia cũng vội vừa nói không sao, vừa đứng dậy.
Phùng Liễm Thần giới thiệu y với bạn bè: "Đây là sếp Đàm của chúng tôi."
Trương Viễn Sơn định nhiệt tình bắt tay: "Chào sếp, chào sếp."
Đàm Sĩ Chương vừa cười vừa ngồi xuống: "Sếp gì, Liễm Thần lại đang chê cười tôi."
Đôi bạn họ Trương biết rõ, hôm nay Phùng Liễm Thần đưa y tới đây để giới thiệu chính thức. Hai người trước đây chơi trò yêu đương lén lút, công tác bảo mật như làm nhiệm vụ của đặc công, bạn bè cũng không nghe được gì. Bây giờ sắp yêu xa thì lại cởi mở hơn, đột nhiên đưa y đến gặp mặt. Họ đã biết vị sếp Đàm này từ lâu, thực ra cả hai bên đều biết là đối phương đã biết, chẳng qua hôm nay mới là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Tuy Đàm Sĩ Chương không lên mặt làm cao, nhưng y vừa bước vào, bầu không khí đùa giỡn hài hòa đã biến mất. Dù sao cũng không thân, lần đầu gặp nhau, y ngồi đó với vẻ oai nghiêm của ông chủ lớn, cái miệng thường chỉ giỏi nói lung tung bừa bãi của Trương Viễn Sơn giờ không thốt ra được câu nào nghiêm túc. Hơn nữa, bữa ăn này không có rượu, không có chất xúc tác thì làm gì cũng không có cảm giác sôi động. Vì bình thường mọi người làm khác ngành, chủ đề trò chuyện lại càng khác biệt hơn, Trương Viên San cũng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ gắp thức ăn mà không nói gì thêm.
Phải đến tối khi cả bốn người rời khỏi nhà hàng, chào tạm biệt nhau ở cửa, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Sĩ Chương lái xe tới đây, khi về cũng là người cầm lái. Trên đường đi, y đột nhiên xin lỗi: "Xin lỗi, hiếm khi được gặp bạn của em, nhưng lại không được hòa thuận cho lắm."
Phùng Liễm Thần ngồi ở ghế phụ: "Trước lạ sau quen, hôm nay họ cũng hơi dè dặt, không dám đùa giỡn với anh nhiều. Là lỗi của em giới thiệu có vấn đề, vừa vào đã gọi 'sếp Đàm', làm như xa lạ lắm, không sao, sau này sẽ quen dần."
Có lẽ sắp phải chia xa nên hôm nay cứ như cuộc họp kiểm điểm vậy, ai cũng tự tìm vấn đề của riêng mình. Đàm Sĩ Chương suy nghĩ một lát: "Nhắc mới nhớ, đáng lẽ tôi nên giới thiệu em với bạn cũ và bạn học của tôi sớm hơn, trước đây không nhớ ra chuyện này. Chờ sau này có cơ hội vậy."
Cũng chỉ có thể là "sau này" thôi, đang thời điểm quan trọng mà ầm ĩ đi gặp bạn bè thì chỉ càng làm bà Đàm thêm khó chịu.
Dưới ánh đèn đường hắt bóng xuống, Đàm Sĩ Chương dần dần giấu đi biểu cảm của mình trong bóng tối. Y hiếm khi thể hiện sự mệt mỏi và lo lắng ra ngoài mặt, nhưng vẻ mặt vô cảm lúc này không tránh khỏi khiến người khác cảm thấy trống vắng.
Thực ra Phùng Liễm Thần hiểu y, cảm nhận được tâm tình của y, chắc hẳn mấy ngày nay y không được dễ chịu. Những khó khăn này không phải xuất phát từ sự phản đối của mẹ, mà là từ gia đình và trách nhiệm, con người đến độ tuổi này đều không thể tránh khỏi.
Đèn đỏ, xe dừng, Đàm Sĩ Chương đặt tay lên cần số. Phùng Liễm Thần đưa tay ra, nắm tay y: "Yêu cầu anh làm một việc, được không."
"Cái gì?" Đàm Sĩ Chương hỏi.
Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn y quan tâm đến bà Đàm hơn thôi.
Không chỉ đơn thuần là "quan tâm" bằng miệng, mà là chia nhỏ thành từng nhiệm vụ, biến chúng thành những chỉ số cụ thể, có thể đạt được: Mỗi lần đến bệnh viện tái khám, con trai đều phải cố gắng đi cùng; bác sĩ chỉ dẫn thế nào, sử dụng phương pháp điều trị nào đều cần nhớ kỹ, nhớ lâu không bằng quen tay, tốt nhất là viết chúng ra; người trong gia đình cũng nên ghi chép cẩn thận về chế độ ăn uống, giấc ngủ và tâm trạng của bệnh nhân. Thuê người chăm sóc là tốt, nhưng dù người khác có chu đáo đến đâu thì cũng không thể thay thế được sự quan tâm chăm sóc của gia đình.
Phùng Liễm Thần rất sáng suốt, chuyện này không liên quan gì đến việc anh có thích bà Đàm hay không, anh không thể tự đặt mình vào thế đối lập với bà ta.
Chiếc xe dừng trong gara ngầm của chung cư, Đàm Sĩ Chương tháo dây an toàn, nghiêng người sang một bên, v**t v* má anh: "Được rồi, tôi biết rồi."
Trong bóng tối, Phùng Liễm Thần nhìn y qua tròng kính: "Bà ấy không chấp nhận em, hiện tại em cũng không giúp được gì nhiều, đành phải làm phiền anh vậy. Nhưng nếu anh có chuyện gì phiền lòng, nhớ gọi cho em bất cứ lúc nào."
*
Về công việc, thời gian trôi như chớp, chỉ sau một tuần nữa là anh phải đi nhậm chức. Vì đến nơi ở mới còn phải sắp xếp ổn định, nên chiều thứ bảy là Phùng Liễm Thần lên đường, thực hiện lời hứa cuốn gói đi cho nhanh.
Cũng không cần Đàm Sĩ Chương phải lái xe đưa anh đi. Tổng giám đốc sắp tới, chẳng lẽ còn phải tự mình vác hành lý, công ty con bên phía Uyển Thành đã sắp xếp xe riêng và tài xế từ trước, thậm chí còn cử một thư ký đi cùng đến khu dân cư nhà Phùng Liễm Thần, chất vali lên cốp xe.
Thư ký khoảng hơn ba mươi tuổi, để ria mép, khinh người lúc đầu, nịnh hót lúc sau, ân cần chu đáo, luôn miệng gọi sếp Phùng. Tuy Phùng Liễm Thần không quen được phục vụ nhưng khi ra khỏi nhà, anh thậm chí còn không phải động đến tay cầm vali. Đến khi mở cửa xe, anh cũng không thể với tới, vì người ta đã giành mở cửa chờ sẵn rồi, làm cho Phùng Liễm Thần dở khóc dở cười, nói thật sự không cần làm vậy.
Ngày lên đường, Đàm Sĩ Chương tình cờ đang phải ở bệnh viện theo bà Đàm tái khám, lời nhắn của y vẫn ngắn gọn súc tích: "Khi nào đến nơi thì báo cho tôi biết."
---
Người dịch:
Vậy mà không có cảnh đập tiền rồi bắt tránh xa con trai tôi ra =)))