Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 76

Sau khi từ bệnh viện trở về, Đàm Sĩ Chương đến nhà mẹ.

Đàm Ân Nhã đang ăn tối, ngồi bên chiếc bàn lớn trông có vẻ khá cô đơn. Ban ngày cô bé phải đi học, không thể đến bệnh viện, cô bé thò đầu nhìn ra sau lưng Đàm Sĩ Chương: "Mẹ không về cùng anh sao?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Vẫn còn một loạt xét nghiệm cần phải làm, họ đề nghị nhập viện."

Đàm Ân Nhã gật đầu.

Cô giúp việc cũng là người ở lâu trong nhà rồi, theo ra hỏi han: "Sĩ Chương đã ăn chưa? Tôi lấy cơm cho cậu nhé."

Đàm Sĩ Chương cũng ngồi xuống, nhận lấy bát sứ, hai anh em ngồi đối diện nhau, vì thói quen giữ im lặng trong lúc ăn nên không ai nói một lời. Ngôi nhà yên tĩnh quá mức, trong căn phòng này, hai người họ là những người gần gũi nhất trên đời.

Đàm Ân Nhã chợt đặt bát xuống, đứng dậy đi vòng qua bàn ôm lấy Đàm Sĩ Chương: "Anh ơi." Cô bé vòng tay ôm cổ Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương vỗ nhẹ vào cánh tay em gái: "Em không cần lo lắng."

Y dừng lại, rồi giọng nói trở nên tình cảm hơn bình thường: "Cho dù trời có sập thì vẫn có anh, không sao đâu, không có gì phải sợ cả."

Đàm Ân Nhã tựa đầu vào vai y, không hiểu sao lại muốn khóc.

Hồi còn học tiểu học, khi các bạn cùng lớp đến nhà chơi, họ đều sợ anh trai cô bé theo bản năng. Đàm Sĩ Chương cũng không thích cười, trông lúc nào cũng âm u, mỗi khi bạn bè của Đàm Ân Nhã đến nhà, y thường nhốt mình trong phòng hoặc cứ thế thay quần áo ra ngoài.

Nhưng có lần bạn hỏi: "Anh cậu không thích bọn mình đến nhà cậu sao?"

Đàm Ân Nhã không chút do dự đáp: "Không đời nào. Mình dẫn các cậu đến mà, sao anh ấy lại có ý kiến chứ?"

Người ta lại hỏi vì sao y bỏ ra ngoài, Đàm Ân Nhã dường như lần đầu tiên nhận ra vấn đề này. Cô bé thậm chí còn chạy đi hỏi Đàm Sĩ Chương, Đàm Sĩ Chương thản nhiên đáp chẳng phải trẻ con không thích có phụ huynh ở cạnh à? Làm thế thì bạn bè cô bé đến chơi nhà cũng không thấy ngại. Đàm Ân Nhã kém y hơn mười tuổi, anh cũng như cha, từ khi cô bé còn nhỏ, anh trai đã luôn như người lớn rồi.

Bạn bè biết chuyện rồi vẫn còn ngạc nhiên: "Cậu không thấy áp lực khi ở bên anh ấy sao?"

Đàm Ân Nhã vẫn không chút do dự: "Anh mình rất tốt với mình, tại sao phải cảm thấy áp lực?"

Đàm Sĩ Chương không thích nói cười, nhưng khi em gái còn nhỏ cũng từng thay tã cho cô bé, đưa đón đi học mẫu giáo, kiểm tra bài tập về nhà, giúp cô bé học. Thậm chí khi mẹ không có ở trong nước, y còn đi họp phụ huynh cho em gái, chưa vắng mặt lần nào.

Đàm Ân Nhã chưa bao giờ nghi ngờ những gì anh trai hy sinh cho mình, cũng không thấy y cứ lạnh mặt thì có gì sai. Trong mắt Đàm Ân Nhã, từ nhỏ đến lớn, anh trai cô bé vẫn luôn như vậy, chẳng lẽ không cười là sai sao? Đàm Sĩ Chương chỉ là một người bình thường, vậy thì có gì đáng sợ? Những người bạn có anh chị em ruột toàn kể chuyện hồi nhỏ ở nhà đánh nhau với ai, còn ở nhà cô bé thì chưa từng có chuyện đó.

Đàm Ân Nhã khóc thầm một lúc, Đàm Sĩ Chương vỗ nhẹ vào lưng cô bé, đưa cô bé về phòng ngủ làm bài tập.

"Không làm xong thì tối nay nghỉ sớm đi, ngày mai anh sẽ gọi điện cho giáo viên để giải thích."

"Không cần, anh đừng gọi, em làm hết được."

Đàm Ân Nhã không lấy sách giáo khoa ra, thay vào đó lại lấy một cuốn album từ trên giá sách, mở trang bìa lót ra, bên trong kẹp một vài bức ảnh cũ được lấy riêng ra: "Anh xem này, hôm qua em tìm thấy, có thể rửa mấy tấm này ra thêm một bản, thích hợp đóng khung, bày cạnh giường ngủ của mẹ."

Một bức trong đó được chụp khi Đàm Ân Nhã vừa mới chào đời, trong khi Đàm Sĩ Chương đã dậy thì, đang bế em bé sơ sinh trên tay.

Đàm Sĩ Chương chỉ vào đó, bình thản nói: "Anh vẫn nhớ chuyện này, hôm đó anh đã đợi tám tiếng ở bệnh viện mới gặp em, nghe nói sinh khá nhanh, nhưng em quá nhẹ, chỉ nặng hơn hai ký rưỡi một chút, làm người trong nhà sợ không nuôi nổi."

Đàm Ân Nhã hỏi: "Cảm giác đột nhiên có em gái như thế nào?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Không có gì, thấy em còn nhỏ, còn yếu ớt, lại chưa từng gặp ba, thật tội nghiệp."

*

Uyển Thành vốn chỉ là một thành phố nhỏ, khu nhà máy nằm ở vùng sâu vùng xa, gần đó còn có nhà máy gạch, nhà máy kim khí và nhà máy đèn điện, nhưng cơ sở hạ tầng cơ bản tương ứng vẫn chưa được phát triển, dân cư thưa thớt, cũng thiếu sức sống. Thậm chí trong bán kính hai cây số còn chẳng tìm được nhà hàng hay quán ăn tử tế nào.

Khi Phùng Liễm Thần đến, ban lãnh đạo của công ty con tổ chức tiệc chiêu đãi anh, nơi gần nhất để tiếp đón cũng tốn 15 phút lái xe, là một nhà nghỉ nông thôn vắng như chùa bà đanh, không biết có gần đó chỗ nào vui chơi giải trí không.

Ăn xong ra khỏi cửa, Phùng Liễm Thần phóng tầm mắt nhìn quanh trước khi lên xe, chỉ thấy một vùng đồng ruộng mênh mông. Trên đồng không thấy ai làm việc, những phiến lá cuộn tròn lại dưới ánh mặt trời, cảnh tượng hoang tàn tang tóc.

Hầu hết công nhân sinh hoạt ngay tại nhà máy, muốn đặt đồ ăn mang về cũng khó tìm được dịch vụ giao hàng gần đó. Nơi ở của Phùng Liễm Thần là một khu nhà tập thể dành riêng cho cấp quản lý, một căn hộ hai phòng ngủ, vậy đã được coi là cao cấp. Tòa nhà của họ đứng riêng biệt bên ngoài khu nhà máy, công nhân bên trong thì ở những tòa nhà ký túc xá giống như hộp diêm, tường ngoài màu xám, bố cục vuông vức, sáu người một phòng, mỗi phòng có ba giường tầng và sáu tủ kim loại, trên bệ cửa sổ treo đầy những quần áo cả trong lẫn ngoài đủ màu sắc. Khu nhà máy có căng tin và sân chơi, đáp ứng nhu cầu sống cơ bản, nhưng chỉ có vậy thôi, về cơ bản không có phong cách nào đáng nói.

Tất nhiên, khu nhà máy cũng có xe đưa đón vào thành phố, xe chạy bốn chuyến một ngày, khởi hành đúng giờ, miễn phí cho nhân viên. Những nhân viên sống trong thị trấn đi làm và về nhà mỗi ngày, những người ở ký túc xá muốn đi chơi vào cuối tuần, tất cả đều dựa vào phương tiện giao thông này. Nhưng dù sao cũng còn bất tiện, nếu lỡ chuyến xe đưa đón thì phải chờ hai ba tiếng hoặc tự đi về, cả hai cách đều rất phiền phức.

Làm việc ở đây chắc chắn vất vả hơn nhiều, cũng không dễ để tìm được bất kỳ hoạt động giải trí nào, có một vẻ đẹp tách biệt với xã hội hiện đại.

Tuy nhiên có một lợi thế, đó là Phùng Liễm Thần nắm thực quyền ở đây, anh là người đứng đầu chính thức, mọi quyết định lớn nhỏ trong công ty con đều do anh đưa ra. Không phải chỉ giữ cái danh phó tổng như trong Chìa Khóa Ánh Sao, mà lại còn thân ở đây lòng nơi khác.

Nhắc đến chuyện Chìa Khóa Ánh Sao, sau khi Đàm Hạo Dương vấp ngã, giờ đây trọng tâm chính của gã vẫn đặt ở công ty con do mình dựng nên này, đang bận nghiên cứu cách thay đổi để đảm bảo nó được tồn tại. Dù sao cũng đã thực sự trả học phí rất nhiều, ít nhất thì vị sếp Đàm này đã hạ thấp thái độ của mình đáng kể, không còn kiêu ngạo tự phụ như trước nữa.

Có lần Phùng Liễm Thần xem lại lịch sử chat với gã, thấy đã hai tháng trôi qua kể từ lần cuối họ nói chuyện, thậm chí không có bất kỳ giao tiếp nào liên quan đến công việc. Nếu có việc gì cần liên hệ, bên đó cũng ưu tiên để thư ký liên lạc qua điện thoại.

Ăn theo thuở, ở theo thì. Phùng Liễm Thần bình tâm lại, anh vốn là người tích cực, dù ở đâu cũng phải cố gắng làm thật tốt. Tình cảm chỉ là một phần của cuộc sống, so với tình yêu, công việc và sự nghiệp mới là nền tảng.

Trong tháng đầu tiên làm việc, mỗi ngày anh đi lại không dưới 10.000 bước, kỷ lục lên đến 30.000 bước mỗi ngày, còn tự mình chạy khắp mọi ngóc ngách trong khu nhà máy. Trong vòng hai tuần, không có máy móc nào ở bất kỳ xưởng nào mà anh không nhận ra, cũng như không có thợ cả nào mà anh không thể gọi tên.

Trong môi trường như vậy, vẻ ngoài không được coi trọng lắm, cộng thêm việc thường xuyên phải đi xuống nhà xưởng thị sát, Phùng Liễm Thần hiếm khi mặc vest. Anh thường đi từ ký túc xá đến văn phòng rồi đến xưởng sản xuất trong chiếc áo hoodie và quần jean cũ, đầu tóc mặt mũi phủ đầy bụi bẩn là chuyện như cơm bữa. Đôi khi, sau khi trở về từ xưởng, anh lại chủ trì cuộc họp ban lãnh đạo, tóc tai vẫn còn rối bù, vừa quạt cho khô mồ hôi vừa nghe báo cáo.

Vị tổng giám đốc này mới tới còn lạ nước lạ cái, ban lãnh đạo ở đây chắc chắn sẽ phải thăm dò tính khí của anh, xem có dễ bị lừa không, hay là loại người thích đao to búa lớn. Sau cùng thấy khí thế hiện tại của anh thì biết chắc chắn không thể qua loa rồi.

Những vấn đề còn tồn đọng mà đoàn kiểm toán để lại cần được giải quyết, hệ thống tài chính cần được cập nhật, chế độ nhân sự cần được chỉnh đốn... Mọi khía cạnh của chế độ phải được hệ thống hóa, còn phải thực hiện bằng biện pháp cứng rắn. Phùng Liễm Thần còn có các ý tưởng mới, tham khảo kinh nghiệm của trung tâm Quản lý vật liệu bên Kim Thành, anh nộp đơn xin trụ sở chính cho triển khai hệ thống quản lý đầu vào và đầu ra tại khu nhà máy, thúc đẩy quản lý số hóa và chuẩn hóa.

Tất nhiên là có người ngăn cản, người ở đây đã quen với phong cách làm việc thô sơ, nhiều người không muốn thay đổi. Thật không may, vị lãnh đạo mới này là người nói một là một nói hai là hai, mặc dù có vẻ ôn hòa, nhưng đến khi cần cũng có thể mắng sa sả vào mặt người khác. Có lẽ đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, khi Phùng Liễm Thần đập bàn lại toát ra khí thế uy nghiêm giống Đàm Sĩ Chương đôi phần, tóm lại là khá đáng sợ.

Ngoài ra, anh cũng nói chuyện với Đàm Nguyệt Tiên hai giờ trên điện thoại, mục đích chính là để xin tiền, cố gắng tăng phúc lợi cho nhân viên.

Một vấn đề lớn khác của nhà máy này là thiếu nhân viên trẻ có trình độ cao. Ngoài công nhân nhà máy, hầu hết nhân viên văn phòng cũng ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi hoặc lớn hơn. Có những người được tuyển dụng đã rất lâu về trước, làm việc ở đây đến hai mươi năm nhưng vẫn chưa hiểu rõ cách sử dụng phần mềm văn phòng. Những nhân viên lâu năm này là người sống ở thị trấn hoặc làng mạc quanh đây, không có tham vọng lớn lao, chỉ sống ngày nào hay ngày ấy.

Hàng năm, trụ sở chính ở Kim Thành đều cử một vài sinh viên vừa tốt nghiệp từ các trường đại học đến, có trình độ học vấn, có ý tưởng và có động lực, chẳng khác gì một nguồn máu tươi mới. Thế nhưng nhà máy nằm ở khu vực xa xôi, điều kiện sống không thuận tiện, nhiều thanh niên sau khi đến đây không thể ở lại lâu. Càng kéo dài càng nhàm chán, có người thử chuyển sang công ty con khác, có người đơn giản là nghỉ việc, tìm một công việc tốt hơn. Điều này cũng rất chân thực, không phải những người trẻ này không biết chịu thương chịu khó, đôi khi vấn đề chỉ là thái độ của công ty có cho họ hy vọng hay không.

Sau khi Phùng Liễm Thần đến, anh đã làm một việc mà nhiều người không biết. Tiêu chuẩn bữa ăn bình quân đầu người tại khu nhà máy đã tăng lên, mặc dù vẫn không gọi đồ ăn ngoài về được, nhưng ngày càng nhiều người nhận thấy chất lượng thực phẩm tại căng tin đã được cải thiện, ít nhất là họ cũng có thể thỏa mãn cái miệng.

Sau đó phòng Hành chính đã cải tạo lại sân chơi của khu nhà máy, quy hoạch ra sân bóng rổ, sân cầu lông, bổ sung thêm các thiết bị tập thể thao, thậm chí còn cải tạo một nhà kho bỏ hoang trong khu vực nhà máy thành sân khấu nhỏ, có thể chiếu phim trên màn hình lớn. Ngoài việc chiếu phim, sân khấu này còn có thể dùng để diễn thuyết, các công việc này đều được công đoàn chịu trách nhiệm.

Hai buổi thuyết trình đầu tiên được tổ chức là do thợ cả của nhà máy lên nói, chủ yếu để trao đổi kỹ thuật và chia sẻ kinh nghiệm. Tuy nhiên, không có nhiều người tham dự, có bao nhiêu nhân viên thích tăng ca vào cuối tuần để nghe cái này chứ, hầu hết công nhân thấy về ký túc xá ngủ còn tốt hơn. Hơn nữa họ cũng cho rằng ngày nào mà chẳng gặp những thợ cả này, bình thường làm ai chẳng biết, vậy thì có gì đáng để nói chứ?

Chỉ có ban lãnh đạo là còn nể mặt Phùng Liễm Thần, một vài phó tổng xuất hiện cho có hình thức. Ngoài ra còn vài người trẻ được trụ sở chính cử đến, dù là thực sự muốn tiến bộ hay chỉ đang diễn kịch cho cấp trên xem, tất cả đều ngồi dưới khán đài, cúi đầu ghi chép.

Phùng Liễm Thần cũng đang ghi chép. Anh lắng nghe rất chăm chú, rồi mời mọi người cùng đến nhà nghỉ nông thôn lần trước ăn gà tam hoàng. Bữa ăn này ai nấy đều vui, lãnh đạo cũng có cơ hội tìm hiểu suy nghĩ của người trẻ. Sau bữa ăn, cả đoàn người đi dạo dọc theo con đường giữa ruộng, vừa đi vừa trò chuyện, nhìn các nông dân làm việc trên đồng.

Sau này thì có kinh phí được phê duyệt, chủ tịch công đoàn bỏ tiền ra thuê người bên ngoài đến giảng bài, chủ đề vẫn xoay quanh hoạt động cốt lõi của ngành, từ khai thác quặng, nhận dạng đá quý đến thiết kế trang sức. Bất kỳ ai muốn học đều có thể thu hoạch được gì đó, dần dần một số công nhân trẻ cũng bắt đầu đến nghe.

Thấy kết quả tốt, lại được Phùng Liễm Thần khuyến khích, ý tưởng của chủ tịch công đoàn ngày càng cởi mở hơn. Các chủ đề bài giảng ngày càng đa dạng, từ cách phối màu sắc xu hướng đến sự phát triển của lịch sử thời trang, thậm chí cả kiến ​​thức về hàng xa xỉ. Vì các buổi thuyết trình thường được tổ chức vào cuối tuần và ngày lễ, vài học sinh trung học ở các thôn làng lân cận không biết nghe được từ đâu mà thậm chí còn cùng nhau lẻn vào nghe lỏm.

Bình Luận (0)
Comment