Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 77

Những vị khách nhỏ tuổi đến nghe lén này bình thường đều rất buồn chán, nhưng sau này thấy chúng lẻn vào nhiều lần, Phùng Liễm Thần bàn với chủ tịch công đoàn, quyết định nếu có đủ chỗ ngồi thì khách có thể đăng ký, được tự do ra vào khu nhà máy, nhưng không được đi lại lung tung. Thuê một giảng viên không hề rẻ, nhất là khi người ta phải đi cả chặng đường dài đến đây, bên dưới đông hay vắng cũng là đều là người nghe giảng, người đông lại càng sôi động.

Thời tiết đang trở lạnh. Không có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị, nhiệt độ ở vùng ngoại ô dường như giảm nhanh hơn nhiều, chỉ trong nháy mắt đã trở nên lạnh giá. Buổi sáng Phùng Liễm Thần thức dậy, khi cúi người xuống tìm áo khoác dày trong vali, anh chợt nhớ ra một việc.

Đã gần ba tháng anh không gặp Đàm Sĩ Chương...

Không phải là không có cách nào để gặp nhau, cũng chẳng có ai cố tình ngăn cản, chỉ là cả hai bên đều bận, luôn có việc phải làm. Cứ nói muốn gặp nhau, nhưng rồi lại cứ trì hoãn từ tuần này sang tuần sau, rồi từ tuần sau sang tuần sau nữa, rồi chớp mắt một cái, chẳng biết thời gian đã trốn đi từ lúc nào rồi.

Họ vẫn gọi điện cho nhau mỗi ngày, vẫn gửi tin nhắn, chưa bao giờ mất liên lạc. Phùng Liễm Thần hiện đã đăng ký tài khoản phụ, chuyên dùng để liên lạc với Đàm Sĩ Chương. Tài khoản chính thì vẫn không hủy kết bạn, nhưng chỉ sử dụng để thảo luận các vấn đề công việc, còn tài khoản phụ thì nói chuyện cá nhân, cố tình vạch ra ranh giới giữa hai cái. Nhưng dù có ai đó đột nhiên kiểm tra tài khoản phụ của anh cũng không tìm thấy nội dung gì đặc biệt giật gân. Câu chuyện chỉ xoay quanh từ nhiệt độ đến bữa ăn hàng ngày, hỏi thăm người nhà của nhau, nhật ký trò chuyện giống như một bản tường trình dài dòng lan man.

Trước đây khi họ sống chung, với tính cách của Đàm Sĩ Chương, y giỏi thể hiện tình cảm của mình thông qua hành động trực tiếp hơn. Giờ thì cách một mạng lưới Internet, không thể gặp mặt nhau, số cách thức thể hiện lập tức nghèo đi một nửa, thậm chí còn khó mà thốt ra được một câu nói lãng mạn. Nếu bắt y phải nói những lời đường mật nước chảy mây trôi hoặc thậm chí còn đòi chơi qua điện thoại như gã lăng nhăng Đàm Hạo Dương thì quả thật khó mà tưởng tượng nổi, có lẽ cả đời này cũng đừng mong thấy được.

Thời gian trôi qua từng ngày, không nhanh cũng không chậm, Phùng Liễm Thần cũng không cảm thấy có gì khác biệt. Trong khu nhà máy, công đoàn tổ chức các đội bóng rổ và cầu lông, còn mở các lớp thể dục và khiêu vũ. Thời gian rảnh rỗi, anh sẽ chơi bóng với nhân viên, hoặc đọc sách một mình để nạp lại năng lượng, cũng khá bổ ích, lịch sinh hoạt thậm chí còn lành mạnh hơn so với ở thành phố lớn.

Khi Phùng Liễm Thần đến đây, ngoài quần áo và đồ dùng sinh hoạt, anh còn mang theo vài cuốn sách và một tập bản thảo của Đàm Sĩ Chương, tất nhiên, tài liệu rất quý, để tránh bị thất lạc, anh chỉ mang theo bản sao. Các bản thảo khác tương tự như thế này còn vài tập nữa, do Đàm Sĩ Chương sưu tầm trong nhiều năm qua.

Bản thảo bao gồm các bản vẽ bằng bút máy, bút chì, nét vẽ khéo léo vừa tinh tế vừa thanh lịch, thể hiện phong cách cá nhân độc đáo. Trong đó chứa đựng rất nhiều nguồn cảm hứng thiết kế quý giá, bên cạnh các bức vẽ là vô số ghi chú dày đặc, nét chữ viết tay phóng khoáng tự nhiên, có thể thấy được toàn bộ quá trình của từng tác phẩm từ ý tưởng ban đầu đến sản phẩm hoàn thiện, đồng thời chứng kiến ​​từng bước trưởng thành và phát triển trong sự nghiệp thiết kế của Đàm Sĩ Chương.

Những lúc rảnh rỗi, Phùng Liễm Thần thỉnh thoảng lại lật ra xem. Ý tưởng kết hợp kim loại quý, vật liệu khoáng sản và đá quý trong thiết kế, các thiết kế và tay nghề thủ công theo đuổi vẻ đẹp của đường nét và cân bằng như thế nào, kết hợp nghề thủ công truyền thống với sáng tạo đương đại ra sao. Đọc không biết mệt. Trên phương diện giết thời gian, bản thảo này có thể thay thế cho chủ sở hữu của nó.

Tập bản thảo dày này cũng chứa đựng những nội dung rất tùy hứng, chẳng hạn như phác thảo về con người và phong cảnh được vẽ ngay tại chỗ trong các chuyến du lịch.

Có lẽ ông trời đã ban cho mỗi người một ngôn ngữ biểu đạt khác nhau, có người dùng miệng, có người lại dùng đôi tay để diễn đạt nội tâm của mình với thế giới.

*

Hai cuộc gọi đầu tiên từ Đàm Ân Nhã đều bị nhỡ vì Phùng Liễm Thần đang chơi bóng rổ trên sân.

Từ khi đội bóng rổ của khu nhà máy thành lập, ngày càng có nhiều người tham gia. Nhân dịp năm mới, chủ tịch công đoàn đang nghĩ đến việc chia mọi người thành hai nhóm để thi đấu đối kháng. Cuối cùng, nhân viên văn phòng được chia thành một nhóm, công nhân dây chuyền thành một nhóm khác.

Phùng Liễm Thần là lãnh đạo, khi đi đấu sẽ không ra sân, nhưng cuối tuần thấy họ tập luyện, anh cũng sẽ tham gia.

Mặc dù trời lạnh, sau hai trận đấu, người nào cũng ướt đẫm mồ hôi, áo khoác chất thành một ngọn núi nhỏ trên băng ghế bên lề sân. Năm sáu nhân viên nữ trẻ của lớp khiêu vũ lập thành đội cổ vũ, ngồi trên băng ghế xem trận đấu, một người trong số họ đưa ra một chai nước: "Sếp Phùng uống không?"

Phùng Liễm Thần lịch sự gật đầu: "Cô uống đi. Tôi thấy bên kia còn."

Anh đi vòng qua cô gái, một mình cầm một chai nước trong thùng, vặn nắp, ngửa đầu ra sau uống một hơi. Anh gần như cảm nhận được ánh mắt họ đằng sau lưng mình, cũng nghe thấy tiếng họ đùa giỡn, xô đẩy nhau. Phùng Liễm Thần giả vờ không biết, đi dọc theo hàng rào thép gai sang phía bên kia để nghỉ ngơi.

Những cô gái này đều là tân binh được trụ sở chính cử đến trước đây, người làm lâu nhất đến vào năm kia, có thể coi là nhân viên cũ rồi. Làm việc ở đây, địa điểm thì xa xôi, đời sống xã hội lại hạn chế, thường ngày cũng chỉ gặp được đồng nghiệp của mình. Tất nhiên, điều này cũng đặt ra một vấn đề thực tế, việc lựa chọn bạn đời bị giới hạn nhiều. Tình cờ lại có một lãnh đạo trẻ có thể coi là hàng tuyển, ngoại hình lại điển trai, tất nhiên thu hút được các cô gái trẻ, bình thường cũng có người trêu đùa vài câu. Nhưng bất kể là người ta nói thật hay đùa, anh làm lãnh đạo thì phải tự biết tránh mắc sai lầm.

Một cô gái phụ trách trông chừng quần áo mang áo khoác lại cho anh: "Sếp Phùng, hình như điện thoại của anh reo mấy lần rồi. Nhìn kìa, lại reo rồi."

Phùng Liễm Thần vội vàng lấy điện thoại ra khỏi áo khoác, nghe thấy giọng nam trầm thấp: "Sao em không nghe máy?"

Nghe Đàm Sĩ Chương hỏi vậy, anh chuyển giao diện ra ngoài xem thử, cuối cùng nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Đàm Ân Nhã.

Hai người trao đổi thông tin liên lạc vì trước đó Phùng Liễm Thần có gửi cho cô bé một tập bản đồ địa chất. Trong thời gian xa nhau, Đàm Ân Nhã cũng gửi ảnh cho anh, bối cảnh là trong bệnh viện, ảnh chụp từ bên cạnh cho thấy anh trai cô bé đang cúi đầu nói chuyện với bác sĩ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi.

"Vừa rồi không thấy. Sao Ân Nhã lại đột nhiên gọi điện cho em, có chuyện gì không ổn sao?"

"Anh Liễm Thần, ở đây, nhìn ra sau đi!" Giọng nói ở đầu dây bên kia chuyển thành của Đàm Ân Nhã.

Phùng Liễm Thần quay đầu lại, thấy hai bóng người đứng ngoài hàng rào thép gai, cổ đeo thẻ dành cho khách, một cao một thấp, đều đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che kín mít. Mặc dù có hơi bắt mắt, nhưng dù sao cũng đang lạnh, quấn mình như vậy cũng không phải rất lạ.

Anh quên mất phải ngạc nhiên, vội vã chạy đến đón họ: "Có chuyện gì mà hai anh em lại đến đây?"

Đàm Ân Nhã để lộ đôi mắt to phía trên khẩu trang, tay chỉ vào Đàm Sĩ Chương: "Hôm nay anh ấy đến, mà em lại đang nghỉ, chưa từng thấy nhà máy ở đây trông như thế nào nên đi cùng xem sao. Trời đất, trước khi đến em còn không nghĩ nơi này lại xa xôi đến thế."

Phùng Liễm Thần liếc xuống thấy cô bé đang xách một cái túi đựng mèo, không cần nghĩ cũng biết là đựng ai. Nhóc con bên trong thò mặt ra, nhìn thấy chủ nhân của mình, kêu lên meo meo thân thiết. Mimi đã từng sống lang thang bên ngoài nên khá bạo dạn, không bị căng thẳng ở nơi xa lạ. Thế là cả nhà đoàn tụ rồi.

Phùng Liễm Thần nói với đội bóng rổ một tiếng, rồi quay người bỏ đi cùng hai người không rõ danh tính ngay trước ánh mắt ​​của mọi người. Trước khi đi, anh gọi một chàng trai trẻ đến, nhờ mang túi đựng mèo đến căn hộ của mình, nói người đến thăm là bạn của mình.

Người kia không hề nghi ngờ gì, đồng ý ngày, nhưng lại không biết mật khẩu khóa cửa nhà anh, thế là nhìn lãnh đạo không chớp mắt với vẻ chờ đợi. Phùng Liễm Thần há miệng, rồi lại liếc nhìn Đàm Sĩ Chương, đối phương không nói gì, chỉ đứng một bên, nhìn chằm chằm hai người cứ như Môn thần.

Cũng may là tìm khắp người vẫn còn một tấm thẻ từ, Phùng Liễm Thần lấy thẻ từ trong túi ra đưa cho người kia: "Cậu dùng cái này mở cửa đi, khi nào đi thì để lại ở phòng quản lý."

Anh dẫn Đàm Ân Nhã đi tham quan một vòng trong khu nhà máy, Đàm Sĩ Chương theo sau hai người. Người cần nghỉ ngơi, nhưng máy móc thì không ngừng hoạt động, do đó nhà máy cũng chia ca, mọi phân xưởng đều bận rộn với các hoạt động bình thường.

Phùng Liễm Thần nhấn nút thang máy, vách thang máy chở hàng phủ đầy lớp sơn bong tróc: "Mệt thì cứ nói, khu vực này rộng lắm."

"Lớn hơn nhà máy ở Kim Thành rất nhiều." Đàm Ân Nhã gật đầu: "Nhưng giá đất ở đây chắc phải rẻ hơn. Khi bọn em đến đây, đường xá càng đi càng vắng vẻ, em thậm chí còn nghi ngờ anh ấy đi sai đường. Anh ấy lại nói nhắm mắt lái xe cũng không thể sai."

Phùng Liễm Thần quay ra sau, nhìn thoáng qua Đàm Sĩ Chương: "Nhắm mắt lái xe là vi phạm luật giao thông."

Ánh mắt của Đàm Sĩ Chương dừng lại trên khuôn mặt anh, biểu cảm ẩn sau lớp khẩu trang, nhưng dường như trong mắt lấp lánh một nụ cười dịu dàng. Không biết là do xa cách quá lâu hay chỉ là do tưởng tượng, dù chỉ trao đổi vài câu, Phùng Liễm Thần vẫn cảm thấy y khác lạ.

Đàm Ân Nhã ngước lên, quan sát Phùng Liễm Thần kỹ lưỡng: "Anh Liễm Thần, anh có sụt cân không?"

Phùng Liễm Thần nói: "Không có đâu, mặc nhiều lớp như vậy làm sao biết được? Chạy nhảy khắp nơi, chỉ hơi rám nắng thôi."

Da anh vốn trắng sáng, nói là rám nắng chứ thật ra cũng không rõ ràng. Phùng Liễm Thần xắn tay áo lên cho cô bé xem, quả nhiên phần trên và phần dưới cẳng tay có chút khác biệt về màu sắc. Đàm Ân Nhã phì cười: "Đen mà anh nói không cùng tông với đen của người khác đâu."

Cô bé lại hỏi: "Anh có cần kem chống nắng không?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Anh có rồi."

Đến lúc dạo quanh sân khấu nhỏ thì vừa hay có phim đang chiếu, Đàm Ân Nhã nói muốn trải nghiệm, bèn tự mình đi tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế khán giả.

Phùng Liễm Thần hỏi người còn lại: "Anh có muốn xem không?"

Đàm Sĩ Chương cuối cùng cũng chịu mở miệng, thì thầm vào tai anh: "Đi xem văn phòng của em bây giờ xem như thế nào."

Tòa nhà văn phòng nằm ở một góc của khu nhà máy.

Dù có hai ngày nghỉ cuối tuần, nhưng thật ra không có việc gì để làm, nhiều nhân viên vẫn đến văn phòng để giết thời gian. Người tăng ca thật cũng có, mà người bắt chân chữ ngũ xem phim chơi game cũng có, thấy Phùng Liễm Thần đi ngang qua, tất cả đều chào hỏi tổng giám đốc. Nhưng không ai biết rằng cái người ăn mặc như trộm cướp bên cạnh anh chính là ông chủ lớn của trụ sở chính đang cải trang vi hành.

Lên đến tầng ba, Phùng Liễm Thần mở cửa, đón Đàm Sĩ Chương vào, cười trêu chọc: "Anh muốn xem gì, xem đi."

Anh đã đổi nhiều văn phòng khác nhau, trong đó căn này được trang trí mộc mạc nhất, có phong cách của nhiều thập kỷ trước, chân tường sơn màu xanh bóng, một chồng ghế nhựa màu đỏ xếp ở góc phòng. Chỉ có tủ hồ sơ bằng kim loại màu xám là mới thay, mới tinh trông rất lạc lõng. Trên bàn chất đầy đủ các loại tài liệu, chia thành nhiều chồng, vừa trật tự vừa hỗn loạn.

Về phần mặt bàn, Phùng Liễm Thần ngay lập tức chú ý đến bản sao tập bản thảo của Đàm Sĩ Chương. Thứ sáu lúc tan làm, anh lật giở một lúc như thường lệ, nhưng không hiểu sao lại quên cất đi, nó vẫn nằm trên bàn. Nghĩ kỹ lại thì hình như là do có việc gì nên phó tổng thu mua gọi anh đi, đến giờ mới quay lại.

Đàm Sĩ Chương đi đường xa đến đây tất nhiên không phải để xem phong cách cổ điển gì cả, vừa khóa cửa xong đã áp sát lên. Phùng Liễm Thần bị ép vào cửa, Đàm Sĩ Chương một tay nắm lấy cổ tay anh, tay kia đặt sau đầu anh, gấp rút cướp đoạt không khí trong miệng anh, hung hãn như thể muốn xé xác anh ra nuốt vào bụng. Lực mạnh đến nỗi cánh cửa kêu loảng xoảng, Phùng Liễm Thần giật mình, vội vàng đẩy y ra.

Nhưng anh chỉ kịp nói được hai chữ: "Ở đây?" Phần sau đó bị nuốt chửng bởi tiếng khóa cửa lạch cạch và hơi thở hổn hển.

Gió ngoài trời lạnh buốt, nhưng nhiệt độ trong phòng lại nóng như thiêu đốt. Áo khoác bị ném bừa xuống đất, Đàm Sĩ Chương gấp rút vội vã, dường như không thể chờ thêm một giây nào nữa, Phùng Liễm Thần càng đẩy thì y càng ôm chặt. Một xoảng lại vang lên, khóa thắt lưng đập mạnh xuống đất, cùng với khí thế không thể lay chuyển.

Đúng là người này đã thay đổi chút gì đó, ít nhất là y chưa bao giờ làm việc này khi còn ở trụ sở chính. Đàm Sĩ Chương nắm bắt chừng mực rất chính xác, kiềm chế, lý trí, là một lãnh đạo cứng rắn đúng nghĩa, ở nơi làm việc thì chỉ nói về công việc, không bao giờ nghĩ đến những chuyện vô nghĩa khác. Xa cách chẳng bao lâu, không hiểu sao lại bộc phát ra thành uy lực lớn thế này.

Tuy hơi ngạc nhiên, Phùng Liễm Thần chỉ chối từ cho có, rồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Ở nơi cấp dưới thường báo cáo công việc mang lại một cảm giác lén lút và k*ch th*ch lạ thường. Chuyển từ sô pha đến bên bàn làm việc, anh chống khuỷu tay lên mặt bàn, trước mặt là tập bản thảo đang trải ra.

Ở phía sau, Đàm Sĩ Chương dường như vừa cười thành tiếng một cách khó hiểu. Những mẫu thiết kế quen thuộc bỗng trở thứ không thể nhìn thẳng vào, Phùng Liễm Thần càng muốn tránh, Đàm Sĩ Chương càng ép chặt anh xuống bàn, lồng ngực rắn chắc dán chặt lên lưng anh: "Thích xem cái này?"

Đầu óc Phùng Liễm Thần vẫn còn chút tỉnh táo, không nỡ làm hỏng những bức vẽ này, anh đưa tay mò mẫm trên bàn, cuối cùng chỉ bắt được một cái kẹp giấy, bản thân thậm chí còn không biết mình đã cầm được thứ gì, chỉ vô thức nắm chặt nó trong tay, vật liệu cứng đâm vào lòng bàn tay.

Đúng lúc này, có người gõ cửa: "Sếp Phùng, anh có đó không?"

Phùng Liễm Thần giật mình, Đàm Sĩ Chương cũng khựng lại một lát.

Nhưng cũng chỉ một lát thôi: "Cửa khóa rồi." Đàm Sĩ Chương trấn an: "Vừa rồi em cũng nghe thấy. Không sao đâu, không vào được."

Nhưng người đang nói thật chẳng biết ý tứ: "Sếp Phùng, bây giờ anh có rảnh không? Phòng chúng tôi có vài tài liệu cần chữ ký của anh, ban đầu định đợi đến tuần sau, nhưng lúc đó sếp Lưu và mọi người sẽ đi công tác, nên có thể không kịp. Tôi vừa nghe đồng nghiệp nói rằng anh có đến văn phòng..."

Đàm Sĩ Chương cúi xuống, thì thầm bên tai anh: "Bận thế sao sếp Phùng?"

Phùng Liễm Thần thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, anh dùng hết sức bình sinh mới có thể nói vọng ra cửa bằng giọng bình thường: "Tôi đang tiếp một người bạn. Cậu chờ... một giờ nữa quay lại."

Đàm Sĩ Chương lại nói: "Khóa văn phòng của em là loại chốt bật, còn khóa phòng ký túc xá là cài mật mã? Đã cho bao nhiêu người biết rồi?"

Âm thanh từ cả hai phía cùng lúc dội vào não, Phùng Liễm Thần gần như tan rã, cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, chui vào từng đoạn dây thần kinh, từ sau tai đến tận chân tay đều đang run rẩy.

Người ngoài cửa quả thật là ngờ nghệch, lại nói: "Dạ được, sếp Phùng."

Bình Luận (0)
Comment