Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 78

Ai mà ngờ một giờ sau, cậu nhân viên kia lại tìm đến gõ cửa, bên trong dứt khoát không thèm trả lời.

Đàm Sĩ Chương vừa mới qua khoảng lặng sau c*c kh*** thì lại bắt đầu dằn vặt, động tác dữ dội hung ác, dường như không biết mệt, cũng hoàn toàn không thể thỏa mãn.

Phùng Liễm Thần nghe thấy tiếng cửa văn phòng kêu vang liên hồi. Người xin chữ ký là một nhân viên của phòng Marketing, thấy đến thời gian thì quay lại, chắc nghĩ lãnh đạo không có ở văn phòng nên dần có ý định bỏ cuộc, nhưng vẫn còn gõ mãi: "Sếp Phùng? Sếp Phùng?"

Tường không cách âm, cậu ta ở bên ngoài lẩm bẩm, bên trong có thể nghe rõ: "Thật sự không ở đây? Kỳ lạ, còn có thể đi đâu được nữa?"

Phùng Liễm Thần nghiến chặt răng, không dám thở mạnh. Một bàn tay to lớn che miệng anh lại, Đàm Sĩ Chương cúi thấp người hơn nữa, thở nhè nhẹ vào tai anh. Trong lúc ngất ngây, khuỷu tay đập vào tập tài liệu bên cạnh khiến nó rơi xuống đất bịch một tiếng. Phùng Liễm Thần hồn bay phách lạc, vặn vẹo thân thể muốn vùng vẫy, nhưng lại bị đè chặt xuống.

Tiếng đập cửa rầm rầm hồi lâu cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của nhân viên khác bên phòng kế toán: "Làm gì vậy Tiểu Nguyễn? Cửa của chúng ta mỏng lắm, cậu đập thêm vài lần nữa thử xem, nó mà sập thì cậu tự trả tiền sửa chữa đấy."

"Chị Sử, vừa rồi chị ở tầng này phải không? Có thấy sếp Phùng không?"

"Tôi nghe thấy tiếng ồn nên mới lên đây, còn tưởng có cướp đấy! Đang là cuối tuần, sếp Phùng không nghỉ ngơi còn đến đây làm gì?"

"Vừa rồi còn thấy anh ấy tiếp bạn trong văn phòng mà, phòng chúng tôi có cái đơn xin phép công tác, không sớm phê duyệt thì không kịp đâu."

"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, có việc gì cần ký thì phải làm sớm chứ, vẫn không chịu thay đổi. Lãnh đạo không cần làm gì khác, chỉ biết chờ chờ cậu xin chữ ký à? Cứ kêu không kịp, rồi thì lại xin chữ ký sau, quy trình lại sai bét, rồi lại nói chúng tôi không chịu làm hoàn tiền cho các cậu. Sao cậu không gọi điện đi."

Tiếng phàn nàn và giải thích dần đi xa, bên ngoài cánh cửa lại yên lặng.

Đàm Sĩ Chương đổi tư thế khác, ôm Phùng Liễm Thần vào lòng.

Hai phút sau, quả nhiên là điện thoại reo lên, nhưng tất nhiên là không có ai nghe. Trong văn phòng chỉ còn lại phút giây ân ái dữ dội. Không biết qua bao lâu, Phùng Liễm Thần cắn vào vai Đàm Sĩ Chương, Đàm Sĩ Chương im lặng, siết chặt lấy thắt lưng của anh, cau mày lại.

Sau một hồi lâu, cơ thể căng chặt mới thả lỏng. Phùng Liễm Thần lăn người qua, đầu tiên là nhặt quần áo, vội vàng mặc vào, thẹn quá hóa giận, trừng Đàm Sĩ Chương một cái rồi một mình đi vào phòng tắm. May mắn là văn phòng có phòng tắm riêng, nếu không thì chắc chẳng dám gặp ai.

Đàm Sĩ Chương đợi một lúc, thấy tiếng nước ngừng lại mới đẩy cửa hé mở.

Phùng Liễm Thần cầm máy sấy tóc, cảnh giác nhìn y: "Anh lại làm gì?"

Bây giờ là lúc đàn ông dễ tính nhất, Đàm Sĩ Chương âu yếm ôm lấy eo anh: "Sao vậy, giận rồi?"

Phùng Liễm Thần đẩy y ra, sấy khô tóc, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Nguyễn Mạnh Phi của phòng Marketing đang rảnh rỗi ngồi chơi mini game. Ba tiếng gõ vang lên ở vách ngăn bàn làm việc, ngước lên thấy tổng giám đốc đang đứng trước mặt, cả người tỏa ra áp suất thấp, cậu ta giật mình ném điện thoại xuống, đứng dậy: "Sếp Phùng!"

Lãnh đạo thẳng thừng hỏi: "Cậu cần ký cái gì?"

Nguyễn Mạnh Phi lén nhìn Phùng Liễm Thần, thấy sắc mặt anh hình như vẫn bình thường, rồi tay chân luống cuống vội vàng đưa tờ đơn ra bằng cả hai tay.

Phùng Liễm Thần cầm cây bút trên bàn của cậu ta, viết tên mình như rồng bay phượng múa.

Khi anh quay lại thì Đàm Sĩ Chương đang nói chuyện điện thoại với Đàm Ân Nhã: "Xem phim xong chưa? Ừ, anh biết rồi, em đến tòa nhà văn phòng."

Nơi khó tả bị lạm dụng quá mức, đứng hay ngồi đều không thoải mái, Phùng Liễm Thần đóng cửa lại sau lưng, Đàm Sĩ Chương thì thản nhiên ngồi trên sô pha, vẫy tay gọi anh. Anh bước tới, được Đàm Sĩ Chương kéo xuống ngồi trên đùi y. Hai người dựa sát vào nhau, tận hưởng khoảng không gian riêng tư tĩnh lặng, không ai nói lời nào.

Một lúc sau Phùng Liễm Thần mới hỏi: "Mẹ anh thế nào rồi?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Đã mổ rồi, hiện tại bà ấy vẫn ổn, mọi chỉ số đều rất tốt."

"Ca mổ thuận lợi không?"

"Bác sĩ nói suôn sẻ. Bác sĩ phẫu thuật chính là người mà em giới thiệu đấy, không cắt bỏ hoàn toàn, chỉ cắt bỏ khối u, phần b** ng*c được giữ lại."

"Vậy thì tốt. Sao hôm nay hai anh em lại đột nhiên quyết định đến đây vậy?"

Đàm Sĩ Chương hít hà mùi hương của anh: "Ngoài em ra, Đàm Ân Nhã còn có một chị dâu ở đây, đến thăm chị dâu đấy. Chứ không thì sao?"

Phùng Liễm Thần khẽ cười: "Sếp Đàm quả là sức hút vô biên, quyến rũ thêm vài người cũng là chuyện bình thường, giới thiệu cho em làm quen xem nào."

Lồng ngực Đàm Sĩ Chương rung lên, như thể đang cố nhịn cười.

Phùng Liễm Thần lại hỏi thăm công việc theo thói quen, như tiến độ của vài dự án trọng điểm của trụ sở chính. Nhưng vừa hỏi đến việc hợp tác với Tiết Thanh Bình thế nào là Đàm Sĩ Chương tỏ ra mập mờ, chuyển chủ đề, chẳng những không chịu nói mà còn hừ một tiếng rất nhỏ.

Y tháo sợi dây chuyền trang trí sức trên cổ xuống, vì muốn che giấu danh tính, y đã giấu mặt dây chuyền vào trong áo. Không ngờ trên dây chuyền còn xỏ hai chiếc nhẫn, không quá cầu kỳ nhưng được chế tác tinh xảo, lấp lánh tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Phùng Liễm Thần chưa kịp nhìn rõ, ngón tay linh hoạt của Đàm Sĩ Chương đã tháo một chiếc ra như làm ảo thuật, đeo vào ngón áp út của anh. Chiếc còn lại vẫn còn treo trên dây chuyền thì được Đàm Sĩ Chương nhét lại vào trong cổ áo, kín đáo áp sát vào ngực y.

Phùng Liễm Thần hít một hơi trước, sau đó nhìn Đàm Sĩ Chương, rồi mới chậm rãi thở ra. Anh đưa tay trái lên trước mắt, cánh tay kia vòng qua cổ Đàm Sĩ Chương, giọng nói pha lẫn đôi phần đùa bỡn: "Nào là ghen tuông, nào là tặng nhẫn, hôm nay anh đến là để làm những cái này à?"

Đàm Sĩ Chương vừa cắn tai anh, vừa đùa một câu tục tĩu: "Còn để làm thịt em nữa, sếp Phùng, em nghĩ sao."

Tai Phùng Liễm Thần nóng bừng, quay đi không thèm để ý đến y nữa. Khi Đàm Ân Nhã đến, cô bé thuận miệng hỏi tại sao trời lạnh mà lại mở cửa sổ, Phùng Liễm Thần càng có tật giật mình, đành ra vẻ lạnh lùng, không dám nói thêm lời nào.

Đàm Sĩ Chương nói: "Trong phòng ngột ngạt, mở cho thoáng. Tối nay em muốn ăn gì?"

Hai người đã ngồi tách ra, Phùng Liễm Thần cũng tháo nhẫn ra cất đi. Đàm Ân Nhã không thấy có gì bất thường, nói rằng ăn gì cũng được.

Thật ra không có nhiều lựa chọn trong ẩm thực ở đây, buổi tối cả ba lái xe đến nhà nghỉ nông thôn đó.

Đàm Sĩ Chương lúc này mới tháo khẩu trang, Đàm Ân Nhã chợt chú ý đến: "Ủa, anh à, mặt anh sao vậy?"

Có một vết máu mảnh trên cằm y, lúc đến thì không hề có, Đàm Sĩ Chương vẫn không biến sắc, thậm chí không thèm đưa tay lên sờ: "Lúc vào tòa nhà văn phòng va vào cửa kính."

Đàm Ân Nhã tỏ vẻ nghi ngờ, nheo mắt lại nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Phùng Liễm Thần đã gắp thức ăn vào đĩa: "Thử món này xem, hoàn cảnh ở đây hơi sơ sài, nhưng đồ ăn thì khá ngon, được cái là nguyên liệu tươi, rau củ đều do chính chủ quán trồng."

Sau bữa ăn, ba người lên đường trở lại, mặt trời đã lặn hẳn, khu nhà máy tối đen như mực, trông giống một gã khổng lồ. Mặc dù đèn trong xưởng vẫn sáng, nhưng ánh sáng nhạt nhòa đó như bị màn đêm nuốt chửng, chỉ khiến những vùng tối trở nên tối hơn, hoang vắng và trống trải càng rõ rệt hơn. Trời thậm chí còn bắt đầu đổ mưa phùn, nhưng ba người họ may mắn, vừa đến căn hộ của Phùng Liễm Thần thì trời bắt đầu mưa như trút nước.

Đàm Ân Nhã cảm thán: "Thực sự chẳng có gì vui ở đây cả."

Phùng Liễm Thần nói: "Đúng vậy, điều kiện ở đây chắc chắn là hơi gian khổ, nhưng trong làng có hát kịch, trên thị trấn mở phiên chợ vào mùng một và ngày rằm âm lịch hàng tháng. Giờ ở thành phố lớn không còn thấy những thứ này nữa, là một kiểu phong tục địa phương đặc sắc, lần sau có cơ hội sẽ dẫn em đi xem."

Đàm Ân Nhã vốn không mấy hứng thú với những chuyện này: "Anh Liễm Thần, khi nào anh định chuyển về Kim Thành?"

Phùng Liễm Thần mỉm cười: "Đây không phải là việc anh có thể tự quyết định, phụ thuộc vào nhu cầu và sắp xếp của công ty. Đã đến đây rồi thì phải làm tốt vai trò 'giám đốc nhà máy' chứ, không thể hôm nay đến rồi mai lại đi được."

Đàm Sĩ Chương đang ngồi xổm quay lưng về phía họ, không phát biểu ý kiến gì, y mở túi đựng mèo thả Mimi ra. Y còn mang theo thức ăn và đồ chơi cho mèo trong xe, tóm lại là đóng gói tất cả gia sản của mình đến đoàn tụ với Phùng Liễm Thần.

Mimi kêu lên một tiếng nhẹ nhàng, không hề sợ hãi trước nơi xa lạ, rồi tung người nhảy lên sô pha. Làm cho Phùng Liễm Thần khá ngạc nhiên: "Chẳng phải nó không biết nhảy sao?"

Đàm Sĩ Chương không hiểu sao lại nhướn mày: "Chẳng phải vẫn luôn biết à?"

Phùng Liễm Thần sững sờ: "Em vẫn nghĩ là nó không biết, phải bế lên giường mới được."

Mặt đối mặt, mắt nhìn nhau, nuôi lâu đến thế rồi, hôm nay ngồi lại mới phát hiện ra mình bị mèo hư lừa mất rồi.

Đàm Ân Nhã cười ha ha, ôm chặt lấy Mimi, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó: "Ai cũng bảo Ragdoll ngốc nghếch, vậy làm sao có thể qua mặt được hai bộ óc thông minh này? Chia sẻ bí quyết cho chị nào."

Phùng Liễm Thần vừa cười vừa lắc đầu, bận rộn kê giường xếp trong phòng làm việc.

Hai anh em ở lại qua đêm, ngày mai mới về. Đêm vô cùng yên tĩnh, Đàm Ân Nhã ngủ chỉ cách một bức tường, hai người đàn ông trưởng thành còn biết dừng tay, không tiện làm việc gì không phù hợp để trẻ em biết.

Phùng Liễm Thần tắm rửa xong trở lại, thấy Đàm Sĩ Chương đang xem điện thoại bên giường. Anh cảm thấy người kia có điều gì đó riêng tư muốn nói: "Có việc gì sao?"

Đàm Sĩ Chương đột nhiên hỏi anh còn nợ bao nhiêu tiền vay thế chấp, có thể trả hết trước hạn không. Trả nợ trước hạn thì có thể, cách làm cũng không khó, nhưng Phùng Liễm Thần vẫn chưa hiểu ý định của y.

Anh không ngờ Đàm Sĩ Chương đã tính đến chuyện phân chia tài sản trong tương lai, thậm chí còn tính đến việc ghi tên ai vào di chúc: "Đăng ký công chứng tiền gửi ngân hàng và bất động sản dưới tên em, tài sản của tôi cũng sẽ được công chứng, cổ phiếu, quỹ, bất động sản, luật sư sẽ xử lý tất cả những việc này rồi đưa cho em xem, không có vấn đề gì thì ký thỏa thuận. Chúng ta có thể mở một tài khoản đồng sở hữu, chỉ của hai chúng ta."

Phùng Liễm Thần ngồi xuống mép giường: "Tài khoản đồng sở hữu gì... sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?"

Đàm Sĩ Chương hiểu vì sao anh lại kinh ngạc: "Chuyện này quan trọng lắm, không cần vội, tôi chỉ muốn bàn bạc với em trước thôi."

Nhưng Phùng Liễm Thần nghĩ theo hướng khác: "Cho em thời gian suy nghĩ đã."

"Tất nhiên rồi, hơn nữa em cũng nên tham khảo ý kiến ​​luật sư, đảm bảo an toàn."

Vấn đề không phải là có nên nhờ luật sư hay không, có an toàn hay không, mà là Phùng Liễm Thần có dám nhận hay không. Dù anh có hỏi vài luật sư thì cũng chỉ có thể kết luận rằng hoặc là một cái bẫy tình có chủ đích, hoặc có lẽ người đó hơi quá hào phóng.

Nếu họ có thể kết hôn thì đương nhiên sẽ được pháp luật bảo vệ, mọi việc nên thế nào thì làm đúng thế đó, tài sản chung trong hôn nhân sẽ được chia đều, không cần thắc mắc. Nhiều người giàu lo sợ điều này, vì mỗi lần ly hôn sẽ làm tài sản của họ "sụt giảm" một lần, vậy là phải ký một thỏa thuận tiền hôn nhân trước.

Nhưng Đàm Sĩ Chương đi làm công chứng chắc chắn không phải vì mục đích đó, vì nếu y không tự nguyện cho, Phùng Liễm Thần vốn cũng chẳng lấy được một xu nào của y. Bây giờ y không chỉ muốn chia, mà còn muốn chỉ định Phùng Liễm Thần làm một người thừa kế khác ngoài ngoài mẹ và em gái mình.

Chim khôn chết miếng mồi ngon, khi cố chủ tịch Đàm Nho qua đời, dù chỉ là chút tài sản ít ỏi mà cả gia đình vẫn đấu đá nhau đến khi vỡ đầu chảy máu. Trong khi Phùng Liễm Thần chẳng làm gì cả mà cứ thế lấy không một phần tài sản thừa kế của người khác, chẳng phải đã làm người ta nghe mà sởn cả tóc gáy rồi sao?

Bản thân Phùng Liễm Thần chưa bao giờ chủ động nghĩ đến việc công khai thảo luận về tiền bạc. Suy cho cùng, thu nhập của Đàm Sĩ Chương và của anh chênh lệch quá lớn, đây là một sự thật mà mọi người đều biết. Anh kiếm được ba cọc ba đồng, đối phương chắc gì đã để mắt tới. Dù Đàm Sĩ Chương có vàng chất bạc đống, và dù Phùng Liễm Thần có quyết tâm ở bên y hết phần đời còn lại, anh không thể chưa làm gì đã đòi chia tài sản, làm vậy thì anh còn ra cái gì nữa?

Trong khoảnh khắc thoáng qua, Phùng Liễm Thần nảy ra một ý nghĩ: Nếu cố chủ tịch Đàm ở dưới suối vàng biết được, liệu ông ấy có thể lường trước được việc này không?

---

Người dịch:

Sếp Sĩ Chương chơi vậy thì cái kẻ âm mưu chọc ngoáy chia rẽ kia làm sao theo kịp =))

Bình Luận (0)
Comment