Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 79

Một ngày bận rộn với đủ mọi hoạt động khác nhau, người đã mệt mỏi vì cạn kiệt sức lực, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi Phùng Liễm Thần tỉnh dậy, cánh tay của Đàm Sĩ Chương đang quàng qua cổ anh, khuôn mặt anh vùi trong lòng Đàm Sĩ Chương, thân mật tưởng chừng như tự nhiên đã phải thế.

Phùng Liễm Thần ngáp dài, mò mẫm tìm kính trên bàn cạnh giường. Nhân lúc Đàm Ân Nhã chưa dậy, anh quay sang hỏi Đàm Sĩ Chương: "Chuyện hôm qua anh nói có nghiêm túc không?"

"Cái gì nghiêm túc?" Đàm Sĩ Chương còn đang mơ màng, hỏi ngược lại bằng giọng khàn khàn.

Phùng Liễm Thần nói: "Không có gì, anh ngủ thêm chút nữa đi." Rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Một lúc sau, Đàm Sĩ Chương tỉnh hẳn, chen vào phòng tắm, ép chặt anh vào giữa lồng ngực rộng lớn của mình và nền gạch: "Vừa rồi em hỏi vậy là ý gì đây? Tôi kéo cả nhà từ xa đến đây chỉ để nói vài câu nhảm nhí, ăn mừng ngày Cá tháng Tư với em à?"

Phùng Liễm Thần vẫn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, vỗ nhẹ vào cánh tay y, ra hiệu cần súc miệng trước: "Chỉ là... đột ngột quá thôi."

Anh nhổ nước ra, mở vòi, rửa sạch bàn chải đánh răng rồi treo lên giá: "Vậy anh nghĩ gì thế, từ xa chạy đến đây, đột nhiên lại muốn mở tài khoản đồng sở hữu với em, làm em bắt đầu nghi ngờ anh có ý đồ gì mờ ám, không phải lừa đảo chứ? Đang nhắm vào nhà của em à?"

Đàm Sĩ Chương lạnh mặt, thò bàn tay to lớn vào trong áo ngủ của anh, Phùng Liễm Thần liên tục xin tha, nói không đùa nữa, sẽ nói chuyện đàng hoàng.

Rửa mặt xong, anh ngẩng đầu nhìn gương. Đàm Sĩ Chương đang dựa vào tường, khoanh tay nhìn Phùng Liễm Thần: "Chuyện không đến nỗi nghiêm trọng như em tưởng đâu, thứ gì không thể bỏ ra được đều nằm trong quỹ tín thác gia tộc, em không cần phải lo lắng gì cả, tôi có thể định đoạt tài sản dưới tên của mình, ai thò tay ra ngăn cản được. Chẳng lẽ sau này tôi kết hôn là không phải chia tài sản chung nữa? Nguyên tắc vẫn như vậy thôi."

Phùng Liễm Thần liếc y: "Nếu anh cưới người môn đăng hộ đối danh chính ngôn thuận thì tất nhiên sẽ không bị thiệt thòi."

Lần này không chờ Đàm Sĩ Chương đưa tay ra thì anh đã rút kinh nghiệm, vội vàng giơ tay nói thêm: "Đương nhiên, nếu anh thật sự muốn đưa thẻ lương, em cũng không có lý do gì phản đối, chỉ là cần thời gian cân nhắc thôi. Quản lý gia đình cũng không dễ dàng gì, phải để người ta chuẩn bị chứ?"

Đàm Sĩ Chương hôn lên gáy anh thật sâu.

Khi Đàm Ân Nhã dụi mắt bước ra khỏi phòng làm việc, trong căn bếp mở đang vang lên tiếng máy hút mùi và tiếng xèo xèo, nhìn kỹ hơn, ông anh trai tài trí xuất chúng uy dũng phi thường của mình đang chiên trứng và thịt xông khói trong chảo, xung quanh không có ai khác. Năm phút sau, Phùng Liễm Thần trở về, tay xách theo xôi gà lá sen, bánh cuốn cuộn quẩy, bánh cuốn và cháo trắng mua ở căng tin nhà máy. Ba người ngồi vào bàn, cùng nhau ăn sáng.

Hai anh em không nán lại lâu, sau bữa ăn, họ bắt đầu hành trình trở về nhà. Phùng Liễm Thần ôm mèo, nhìn bọn họ lái xe đi xa.

Trên đường gặp phải một chiếc xe vô cớ cắt ngang đường, suýt nữa thì tông vào xe. Nếu gặp người nóng tính thì có khi đã chửi rủa từ lâu rồi, nhưng Đàm Ân Nhã ngoảnh mặt sang một bên, thấy Đàm Sĩ Chương vẫn bình tĩnh như thường.

Cô bé không thể tưởng tượng nổi anh trai mình trưng bộ mặt này ra mà quấn quýt tình tự với người ta thì sẽ như thế nào. Rồi đến bên còn lại trong tưởng tượng, Phùng Liễm Thần với phong thái tinh anh lão luyện, cũng không thể hòa vào khung cảnh ** *n lãng mạn nốt. Chắc là mỗi người lớn đều có cách thể hiện tình yêu riêng nhỉ.

Đàm Ân Nhã không hiểu nổi nên thôi không nghĩ nữa. Đàm Sĩ Chương rẽ ngang giữa đường, đưa cô bé đến thẳng lớp học thêm, rồi một mình lái xe về nhà mẹ.

Cuối tuần này lẽ ra bà Đàm không ở nhà. Bà ta được một người bạn thân mời đến nghỉ tại khu nghỉ dưỡng do gia đình người đó kinh doanh, nhưng không hiểu sao lại về sớm. Khi Đàm Sĩ Chương bước qua cổng biệt thự thì thấy bà ta bước đi duyên dáng đến đầu cầu thang, trên người choàng một chiếc khăn len cashmere: "Cuối tuần này con và Ân Nhã đi đâu vậy?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Đi thăm một người bạn." Y đang xách hai túi đồ khô, đưa cho cô giúp việc, là đặc sản Uyển Thành mang về từ căn hộ của Phùng Liễm Thần.

Bà Đàm muốn nói gì đó, nhưng con trai không thèm ngẩng đầu lên hay để ý đến mình. Bà ta nhìn Đàm Sĩ Chương dặn dò cô giúp việc vài câu gì đó, từ góc cầu thang này nhìn ra, chỉ có thể thấy một bên vầng trán cương nghị của y. Sau đó, Đàm Sĩ Chương đi lên cầu thang, hỏi bà ta tại sao lại về sớm vậy.

Từ khi bà ta lâm bệnh, thái độ của Đàm Sĩ Chương với bà ta trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều. Bản chất y không phải là người bất hiếu, chỉ là cả hai mẹ con đều có h*m m**n kiểm soát cực kỳ mạnh, khiến mối quan hệ của họ suốt mấy năm qua luôn căng thẳng. Sau khi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, giờ đây đã có dấu hiệu đột phá.

Người mẹ có thể nhận ra đằng sau vẻ mặt nghiêm nghị kín đáo của con trai mình là niềm vui. Khi y nói chuyện, thậm chí còn có một nụ cười rất nhẹ trên môi.

Mấy tháng nay, dây thần kinh của cả nhà đều căng như dây đàn, nhất là trong lúc làm sinh thiết, dù bà Đàm cả đời hiếu thắng cũng cảm thấy như trời sập đến nơi. Con trai và con gái luôn ở bên cạnh, sẵn sàng đối mặt với kết quả chưa biết trước.

Bà ta biết tại sao lúc này con trai mình lại thoải mái, y đã đi cả chặng đường dài đến một thành phố khác, còn có thể gặp ai nữa?

Đàm Sĩ Chương nói: "Có cơ hội đi các nơi thăm thú là chuyện tốt. Tuy vẫn cần cẩn thận, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là mẹ phải giữ tâm trạng tốt, có rảnh thì gặp gỡ bạn bè, tránh quá sức là được."

Bà Đàm không nhịn được nữa: "Con đi Uyển Thành phải không?"

Đàm Sĩ Chương không trả lời thẳng: "Mẹ mệt à? Có cần cô giúp việc nấu bát cháo tổ yến cho mẹ không?"

Bà Đàm cũng không có ý định chất vấn thêm, vì cả mẹ và con đều không muốn tranh cãi về vấn đề này, nên trong khoảng thời gian gần đây đã đạt được một sự ăn ý tinh tế: Trước khi hỏi đến cái tên "Phùng Liễm Thần", khi cảm thấy có xu hướng khó xử là lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

Thực ra, trước khi vào phòng mổ, bà Đàm đã nắm chặt tay Đàm Sĩ Chương, yêu cầu y hứa nếu sau này bà ta xảy ra chuyện gì, y sẽ chăm sóc em gái thật tốt, nhất định sẽ lấy vợ sinh con. Sau một hồi do dự, Đàm Sĩ Chương đau khổ đồng ý, bảo bà ta yên tâm.

Ai ngờ đến khi bà ta có thể rời khỏi giường, con trai lại trở mặt không nhận: "Đó chỉ là để mẹ yên tâm thôi. Mẹ còn tưởng là thật à?"

Bà Đàm trừng y, trong lúc nóng nảy buột miệng nói ra những lời chanh chua cay nghiệt.

Đàm Sĩ Chương chỉ giúp bà ta nâng đầu giường lên: "Mẹ còn muốn gì nữa? Thời đại nào rồi, hôm nay mẹ có thể ép con đi xem mắt, ngày mai ép con đính hôn rồi kết hôn, chẳng lẽ sau này còn định chạy vào phòng tân hôn xem thử con có ân ái hay không? Hay là sau nữa định xem con có ngoại tình hay không?"

Bà Đàm ném cái gối vào người y: "Nói cái gì thế hả!"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Con sẽ không cưới vợ. Mẹ phải chấp nhận sự thật rằng không phải mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mẹ."

Từ đó tới nay, hai mẹ con không còn nhắc lại vấn đề này nữa.

Ngay cả khi thỉnh thoảng thấy Đàm Sĩ Chương cúi đầu nhắn tin, hoặc trốn ở phòng bên cạnh gọi điện thoại một mình, bà Đàm cũng chỉ có thể làm như mắt không thấy thì lòng không phiền. Bà ta vẫn bám víu vào một hy vọng thầm kín, rằng có lẽ khoảng cách có thể làm xói mòn tình cảm, có lẽ theo thời gian, mối quan hệ của họ sẽ tự sụp đổ?

Cho đến lúc này, khi con trai dẫn con gái đi cùng, bà Đàm bỗng cảm nhận được một nỗi cô đơn sâu sắc, cùng với cảm giác bàng hoàng vì bị phản bội.

Nụ cười của Đàm Sĩ Chương như một cách thị uy trắng trợn, tuyên bố rằng bà ta không thể chiến thắng. Y đã ưng ý ai thì chỉ có thể là người đó, y muốn dành tình cảm cho ai thì chỉ có thể là người đó, dù có làm trái luân thường đạo đức, một khi y đã quyết định, bà ta có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể quyết định thay y.

Nhưng có người mẹ nào lại làm hại con trai mình chứ, mọi điều bà ta làm đều vì lợi ích của con, vậy tại sao con mình lại không trân trọng?

Khi Đàm Sĩ Chương định đi vào bếp gọi cô giúp việc, thì bà Đàm chợt gọi y.

Đàm Sĩ Chương dừng chân, quay lại ra hiệu hỏi bà ta có cần gì nữa không. Bà Đàm do dự, bắt gặp ánh mắt có thể coi là ôn hòa của y, lời đến bên môi rồi vẫn nuốt vào trong, sau cùng chỉ xua tay bảo y đi ăn gì đó đi.

*

Tết Dương lịch đang đến gần, Tết Nguyên đán năm nay lại đến rất sớm, vừa qua ngày 1 tháng 1, cuối tháng 1 là đến Tết Nguyên đán.

Điều này có nghĩa là lịch trình làm việc vốn đã bận rộn vào cuối năm sẽ càng thêm dày đặc. Các công ty lăn lộn đủ kiểu để hoàn thành tổng kết cuối năm, sau đó là đến phần họp mặt cuối năm ở trụ sở chính.

Theo thông lệ, công ty con trên khắp cả nước sẽ cử đại diện đến Kim Thành để tham gia. Từ công ty con ở Uyển Thành đi về rất thuận tiện, Phùng Liễm Thần và phó phòng đến cùng một tài xế, nghỉ tại khách sạn như những nhân viên ở xa khác. Tuy Phùng Liễm Thần có nhà, nhưng đã lâu rồi anh không ở đó, vì tiện công việc nên cuối cùng anh quyết định ở khách sạn.

Anh là đại diện của công ty con, còn phó phòng đi cùng về cơ bản tương đương với một thư ký cấp cao, chủ yếu giúp chuẩn bị tài liệu, xem lại PPT và vân vân. Đây thậm chí còn là cậu trai từng giúp anh đưa mèo về căn hộ khi đang chơi bóng rổ lần đó.

Nói mới nhớ, năm nay công ty con ở Uyển Thành còn gây được tiếng vang nhỏ ở trụ sở chính. Chuyện là khu nhà máy tổ chức diễn thuyết giảng dạy kiến ​​thức, còn rộng rãi mở cửa cho học sinh tiểu học và trung học ở các thôn làng lân cận, đến cuối năm, cán bộ làng cũng rất biết làm việc, gửi thư cảm ơn thẳng đến trụ sở chính.

Gửi thư cảm ơn cũng phải có cách gửi của nó, là dù biết địa chỉ người nhận cũng không thể gửi riêng, làm vậy chẳng khác nào giấu giấu giếm giếm. Đã gửi là phải gióng trống khua chiêng, trước tiên gửi đến công ty mẹ cấp cao nhất, tốt nhất là đến thẳng bàn làm việc của chủ tịch, sau đó bắt đầu tìm người từ trên xuống dưới. Để đến khi tìm được tổng giám đốc Phùng Liễm Thần, về cơ bản là mọi cấp bậc của tập đoàn đều biết chuyện: Ồ, công ty nào đó đã làm ra một thành tựu nổi bật, nhìn kìa, thậm chí còn có người gửi thư cảm ơn, đây là cách thể hiện tập đoàn lớn biết gánh vác trách nhiệm xã hội.

Đàm Thị là nhà tài trợ lâu năm cho các dự án từ thiện, không có lý do gì lại từ chối tư liệu quảng bá được gửi đến tận nhà. Vì vậy, ngay khi Phùng Liễm Thần trở về, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cậu nhân viên phòng Thông tin truyền thông kéo đi chụp ảnh, chuẩn bị đăng trên bản tin nội bộ của công ty.

Lần này anh về dự họp, cuối cùng cũng đã ăn mặc chỉnh tề một phen, vest ba mảnh gồm cả áo ghi lê cắt may hoàn hảo, còn đặc biệt đeo khuy măng sét kim cương mà cố chủ tịch Đàm tặng trước đây, cặp kính mỏng gọng bạc lau bóng loáng, vẫn giữ nguyên vẻ ngoài tinh hoa xã hội mà các nhân viên trụ sở chính thường thấy.

Khi đến studio chụp ảnh, anh cũng không cần trang điểm, chỉ phủ một ít phấn, đèn nháy lia lịa một hồi, chẳng bao lâu sau đã xong.

Chỉ có cậu phó phòng kia vây xem thì tò mò nhìn chằm chằm. Phùng Liễm Thần hỏi làm sao, cậu ta sờ mũi cười, nói rằng chưa quen lắm, rồi có lẽ nhận ra mình hơi thẳng thừng, cậu ta liền thêm vào một câu nịnh nọt là vì đẹp trai quá nên không quen.

Cậu nhân viên phòng Thông tin truyền thông học ngành báo chí ra, cũng có học nhiếp ảnh, đảm bảo với Phùng Liễm Thần: "Sếp Phùng rất ăn ảnh, yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ chọn bức ảnh đẹp nhất, cũng sẽ chỉnh sửa nữa, đúng rồi, để sau sẽ gửi ảnh gốc vào email của anh, để anh cũng giữ một bản."

Phùng Liễm Thần mỉm cười cảm ơn, sau đó lại bị gọi lên văn phòng chủ tịch báo cáo công việc. Đây là đãi ngộ của cận thần, nếu là CEO của các công ty con khác thì chỉ có thể chờ đến họp mặt cuối năm mới được phát biểu.

Đàm Nguyệt Tiên hỏi cặn kẽ về tình hình khu nhà máy Uyển Thành, rất hài lòng với thành tích của anh trong sáu tháng qua. Nhà máy cần giảm chi phí và tăng hiệu quả, nhân viên cần được cải thiện chế độ lương thưởng, rồi còn phải giải quyết một núi các thứ sổ sách có vấn đề của quá khứ. Ngoài ra phải đọ sức với một nhóm giám đốc khôn ngoan dày dạn kinh nghiệm, thậm chí có cả con ông cháu cha, tất cả đều không phải là dễ dàng. Sau khi anh đến đó, hiệu suất làm việc không có gì để chê trách.

Cậu phó phòng kia theo anh vào, lần đầu tiên được đối mặt với lãnh đạo cấp cao. Phùng Liễm Thần còn khen ngợi cậu ta tại chỗ, nói rằng đây là tân binh được trụ sở chính cử đến cách đây vài năm, một thanh niên rất đáng tin cậy, làm cho cậu chàng xúc động vô cùng, đến mức muốn vỗ ngực thể hiện quyết tâm.

Trong lúc nói chuyện có nhắc đến Đàm Sĩ Chương, y đang đi thị sát công việc ở công ty phía dưới, tạm thời không có mặt ở trụ sở chính, không thể gặp được.

Sau khi ra ngoài, trên đường gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc. Đầu tiên là Đông Vũ Mạn của ban Thư ký, sau đó đến Lâm Thi Như và đại quân phòng Thiết kế, tiếp nữa là Hoàng Nhuế từ bên Chìa Khóa Ánh Sao chạy lên chào hỏi, ai gặp Phùng Liễm Thần cũng rất phấn khởi, thậm chí còn ngỏ ý muốn cùng ăn tối.

Phùng Liễm Thần thoát thân, phó phòng nửa đùa nửa nịnh nói anh lên trụ sở chính thật là oai phong. Phùng Liễm Thần quay sang, cũng đùa: "Sao vậy, chẳng lẽ ở Uyển Thành không oai phong?"

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, đằng trước lại có thêm hai người nữa cũng đóng bộ Âu phục giày da đang đi tới. Một người trong đó là sếp Cao đầu hói, thân hình mập mạp, niềm nở chào đón Phùng Liễm Thần: "Tiểu Phùng, à không được không được, bây giờ phải gọi sếp Phùng, cậu về khi nào đấy?"

Phùng Liễm Thần vội cười đáp: "Sếp Cao có ý gì đây, đùa tôi thế này, tôi không nhận nổi đâu."

Cậu phó phòng vội chào "sếp Cao" theo, còn với người đàn ông cao lớn bên cạnh thì nhất thời không nhớ ra là lãnh đạo nào của trụ sở chính, đành chờ Phùng Liễm Thần lên tiếng trước. Sau đó thì thấy Phùng Liễm Thần cười nhạt với gã: "Sếp Hạo Dương, đã lâu không gặp."

---

Người dịch:

Cảnh này mà đặt vào thời phong kiến chẳng khác nào nữ đế cử đại thần thân cận đi làm tri phủ một vùng hỗn loạn, cuối năm về báo cáo thấy thành tích hoành tráng vô cùng =))

Để tui nói cho nghe, cặn bã định xài chiêu đâm chọt là nghĩ anh Phùng sẽ vì sự nghiệp mà chia tay với sếp Sĩ Chương cơ, ai mà ngờ anh chơi tất tay =))) 

Bình Luận (0)
Comment