Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 8

Đàm Hạo Dương tìm chỗ đậu xe ở trung tâm thương mại, chân gã bước dài, Giang Nhất Miên thấp lùn, phải chạy theo cả một đường. Khi bọn họ đến chỗ cửa hàng thì Đàm Sĩ Chương đang đứng trước nói chuyện với Phùng Liễm Thần và cửa hàng phó. Áo nỉ đen đã tháo chạy được một lúc rồi.

Nhưng Giang Nhất Miên không ngờ rằng chuyện khác không lộ, lại bị sếp trực tiếp bắt gặp mình trốn việc. Đàm Sĩ Chương là giám đốc thiết kế của tập đoàn, Giang Nhất Miên chỉ là một trợ lý thiết kế nhỏ, mối quan hệ giữa một lãnh đạo cấp cao với một tên lâu la.

Dạo này Giang Nhất Miên đắc ý vênh váo quá mức, từ ngày Đàm Hạo Dương thành tân chủ tịch, hắn có cảm giác như mình thoáng cái đã lên chức thái tử phi, không khí mà hắn hít thở trong công ty cũng thật khác biệt. Nhược điểm duy nhất là bộ phận của hắn lại nằm dưới quyền quản lý của Đàm Sĩ Chương, mà Đàm Sĩ Chương không phải là người biết nể nang ai. Theo bản năng, hắn định trốn sau lưng Đàm Hạo Dương, nhưng rồi nhận ra vô ích nên đành phải xốc lại tinh thần, đi theo tới đó.

Đàm Hạo Dương cười đùa cợt nhả: "Trợ lý Phùng, không, cửa hàng trưởng Phùng chứ, tình hình kinh doanh ở cửa hàng thế nào rồi?"

Phùng Liễm Thần mặc kệ lời chế nhạo của gã. Đàm Sĩ Chương nhìn sang Giang Nhất Miên: "Cậu đến đây làm gì?" Một khi không còn ở trước mặt khách, nụ cười trên khuôn mặt y sẽ biến mất như làm ảo thuật, để lộ vẻ lạnh nhạt vốn đó.

Giang Nhất Miên vẻ mặt ngượng ngùng: "Là thế này, sếp Hạo Dương đi kiểm tra cửa hàng..."

Đàm Sĩ Chương ngắt lời: "Đã báo cáo việc này với cấp trên chưa?"

Giang Nhất Miên vội vàng nói dối: "Tôi đã báo rồi."

"Bảo cậu ta gọi điện cho tôi giải thích tình hình, lý do gì mà đồng ý cho cậu nghỉ làm đi lang thang ngoài này."

Giang Nhất Miên xấu hổ, như bị gác lên lửa nướng. Đàm Hạo Dương lên tiếng đùa để giải vây: "Sao chứ, làm thiết kế không thể ngày ngày chỉ quanh quẩn trong văn phòng là sẽ có tác phẩm, người ta không thể đến cửa hàng để ngắm nghía, tìm cảm hứng sao?"

Đàm Sĩ Chương cười khẩy: "E rằng không chỉ là tìm cảm hứng, mà còn tìm thêm cái gì không dám để cho người ta thấy."

Giang Nhất Miên cúi đầu, ánh mắt Đàm Sĩ Chương nhìn hắn như nhìn một con kiến ​​tầm thường. Cái nhìn đó chẳng khác nào l*t tr*n hắn, ném ra dưới ánh đèn huỳnh quang, một cái nhìn khinh miệt tr*n tr**.

Cửa hàng luôn đông khách, người ra vào tấp nập. Lúc này, Phùng Liễm Thần quay đầu lại nhìn. Một bà lão tóc muối tiêu run rẩy bước vào cửa hàng, lục túi một lúc lâu rồi mở ra một túi vải, sau đó lẩm bẩm nói gì với nhân viên bán hàng ở bên quầy.

Đàm Hạo Dương đổi chủ đề, bĩu môi với cửa hàng phó: "Sao không qua đó xem người ta muốn mua gì?"

Cửa hàng phó đang vội thể hiện, bèn nhanh chóng lại gần hỏi thăm tình hình.

Nhân viên bán hàng nói: "Bà lão này đến đây hỏi 'đổi vàng lấy vàng', nhưng đồ của bà ấy không phải là sản phẩm của chúng ta."

Dịch vụ đổi vàng lấy vàng rất phổ biến trong các cửa hàng vàng lớn nhỏ, nhiều người khi không còn thích trang sức vàng cũ của mình nữa sẽ mang đến đổi trang sức mới. Theo chính sách đổi vàng của Kim Phụng Tường, đổi hàng chính hãng của cửa hàng sẽ có giá phải chăng nhất, chỉ thu một khoản phí nhỏ, sản phẩm vàng không cùng thương hiệu cũng có thể đổi được, nhưng chi phí sẽ cao hơn một chút, phải chịu một khoản khấu hao và tổn thất nhất định.

Tuy nhiên, thứ mà bà lão mang đến là loại vàng cũ không được ưa chuộng nhất. Hai chiếc vòng tay và một ổ khóa vàng nằm trên một tấm vải hoa màu xanh.

Lý do vàng cũ không được ưa chuộng là do công nghệ chế tác trước đây không đạt tiêu chuẩn, hàm lượng vàng thường không đủ, tất yếu dẫn đến việc giảm giá thu lại. Thế nhưng một số người không hiểu nên vẫn làm ầm ĩ, cảm thấy mình bị các doanh nghiệp vô đạo đức chèn ép, giải thích không thông, rắc rối liên miên.

Bà lão có vẽ đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi, cửa hàng phó sợ bà quấy nhiễu, nên không muốn thu lắm: "Cái đồ cổ này của bà cũ lắm rồi, bán đi thì tiếc lắm, sao không giữ lại cho rồi?"

Bà lão giơ túi vải lên, đôi tay già nua thô ráp như vỏ cây: "Tôi chuẩn bị của hồi môn cho cháu gái, bây giờ bọn trẻ không thích những thứ lỗi thời này rồi, muốn đổi kiểu gì đó đẹp hơn. Cậu cho tôi một lời khuyên đi."

Đàm Hạo Dương bĩu môi: "Được rồi, bà ta muốn đổi thì cứ đổi đi."

Cửa hàng phó thở dài: "Vậy thì tôi phải nói trước với bà, giá thu vào sẽ không quá cao."

May mắn bà lão này là người hiểu lý lẽ. Sau khi giải thích một hồi lâu, cuối cùng bà cũng đồng ý.

Cửa hàng phó bảo nhân viên bán hàng đi lấy mỏ đốt: "Vậy thì kiểm tra trước đã. Đừng lo, chúng tôi là thương hiệu lớn, nếu là vàng nguyên chất thì tính giá vàng nguyên chất, nếu là vàng 999 sẽ tính giá vàng 999, không lừa già dối trẻ, nên chắc chắn không lừa bà."

Phương pháp kiểm tra vàng mà cửa hàng sử dụng là đốt bằng lửa, vàng thật không sợ lửa, nếu bề mặt không chuyển sang màu đen sau khi nung ở nhiệt độ cao thì đó là vàng nguyên chất. Đồ của bà lão này không chỉ cũ kỹ, xét theo mức độ oxy hóa thì đã xỉn màu đen kịt, thực sự không biết đã được truyền lại qua bao nhiêu thế hệ.

Nhân viên bán hàng cầm lấy, đặt lên bảng thạch cao: "Bà ơi, sau khi nung nóng chảy là không thể phục hồi lại trạng thái ban đầu được nữa đâu."

Bà lão gật đầu, Phùng Liễm Thần đột nhiên cắt ngang: "Đợi đã, mang tới đây tôi xem thử."

Cửa hàng phó âm thầm trừng anh, nhân viên bán hàng không để ý, nhanh chóng đưa chiếc khóa vàng ra.

Các sản phẩm vàng thường có ký hiệu để xác định chất liệu và độ tinh khiết, chẳng hạn như Vàng nguyên chất 999, Au999 - đây là phương pháp dập hiện đại. Nếu là vàng cũ từ một tiệm kim hoàn ngày xưa, có thể trên đó có khắc tên người thợ, cửa hàng phó vừa rồi chỉ liếc nhìn qua chứ không nghiên cứu kỹ.

Đàm Sĩ Chương tựa người vào quầy, nhìn Phùng Liễm Thần lấy trong túi ra một chiếc kính lúp gấp. Kính lúp có kích thước nhỏ gọn, là một công cụ phổ biến để giám định đồ trang sức, thường có độ phóng đại gấp mười lần.

Phùng Liễm Thần nói: "Khuyên bà đừng nấu chảy nó, cái này có thể xem là đồ cổ rồi, giữ lại làm đồ gia truyền thì hơn."

Anh đưa chiếc khóa vàng và kính lúp cho bà lão, nhưng mắt bà lão đã mờ, chỉ có thể dụi mắt: "Cậu thanh niên, tôi không có kính lão..."

Đàm Sĩ Chương cười phì ra.

Phùng Liễm Thần nhận ra rồi cũng bật cười.

Đàm Sĩ Chương cử động, bước hai bước về phía anh. Phùng Liễm Thần hiểu ý, đưa kính lúp ra: "Ký hiệu ở đây trông không giống tên của người thợ thủ công. Chữ 'Bảo' này có một đường thẳng đứng ở giữa, trông giống phương pháp đánh dấu vàng được sử dụng vào thời Khang Hy hơn."

Đàm Sĩ Chương thấy rõ, cười nói: "Bà ơi, đây là đồ tốt, may mà không mang ra nung, bà có thể nhờ chuyên gia giám định lại, nếu là hàng thật, bán hai chiếc vòng tay này nguyên trạng rồi mua của hồi môn, sẽ có lời hơn là nấu chảy."

Phùng Liễm Thần lấy kính hiển vi mà nhân viên bán hàng mang ra, gắn vào camera điện thoại, chụp lại hình đã phóng to 200 lần. Anh phóng to bức ảnh hơn nữa, bà lão nheo mắt lại nhìn: "Ồ, ồ, có một chữ, có một chữ."

Nhân viên bán hàng nhanh trí mang đến mấy hộp đựng đồ trang sức, cẩn thận đặt chiếc khóa vàng và vòng tay bằng vàng vào trong.

Đàm Sĩ Chương chủ động đề nghị: "Trước tiên chúng tôi có thể chính thức đo hàm lượng vàng cho bà."

Bà lão tỏ vẻ do dự, có lẽ vì xấu hổ hoặc lo đắt tiền.

Đàm Sĩ Chương thân thiện nói: "Thật ra chúng tôi cũng hiếm khi gặp những món đồ như thế này, coi như để mở rộng tầm mắt, miễn phí."

Tất nhiên, có nhiều cách để kiểm tra vàng mà không cần đốt chảy, sử dụng máy quang phổ sẽ không gây ra thiệt hại, nhưng cửa hàng không có loại máy này.

Đàm Sĩ Chương quay đầu, ra lệnh cho Giang Nhất Miên: "Cầm lấy những thứ này đi trung tâm nghiên cứu."

Giang Nhất Miên vốn còn đứng xem trò vui, không kịp trở tay: "Ý anh là... tôi à?"

Nhìn xung quanh, đúng là chỉ có hắn thích hợp làm chân sai vặt, cửa hàng trưởng và nhân viên bán hàng đang trong giờ làm việc, hai vị giám đốc thì chức vụ cao, không thể trông cậy vào họ. Chỉ có hắn là trợ lý cấp thấp nhất, không sai bảo hắn thì còn ai?

Giang Nhất Miên đành phải nhận lấy. Đàm Hạo Dương vì muốn giữ thể diện nên không dám chủ động đưa hắn đi trước mặt mọi người: "Tôi về công ty trước."

Trung tâm nghiên cứu nằm ở ngoại ô, ngay cạnh nhà máy gia công, Giang Nhất Miên không dám phạm sai lầm, phải gọi taxi đi qua đi lại, mồ hôi nhễ nhại. Khi hắn quay lại thì trong cửa hàng đang nhộn nhịp vô cùng.

Các phóng viên và quay phim của đài truyền hình đã đến, người nhà của bà lão cũng vậy, cả gia đình đang được phỏng vấn trước ống kính máy quay. Phóng viên còn mời Phùng Liễm Thần lên giải thích vài điều trước ống kính, sau đó cả hai cùng nghiêng đầu, cầm điện thoại như đang truyền hình ảnh. Phóng viên cảm ơn Phùng Liễm Thần.

Logo trên micro thuộc về chuyên mục dân sinh của một đài truyền hình địa phương, rất bình dân, chuyên đưa tin về những vấn đề bình thường và cuộc sống hàng ngày. "Một bà lão đến tiệm vàng để đổi vàng, cửa hàng trưởng rất tinh mắt phát hiện ra đó là báu vật gia truyền từ đời nhà Thanh", chỉ riêng vậy thôi cũng đủ để biên tập ra một tập đặc sắc sinh động.

Làm việc từ chiều đến tối, cuối cùng người quay phim cũng cất ống kính vào. Phóng viên ra ngoài, bắt tay Đàm Sĩ Chương: "Sếp Đàm."

Đàm Sĩ Chương mỉm cười bắt tay lại: "Đã lâu không gặp."

Phóng viên nói đùa: "Đúng vậy nhỉ. Lần cuối chúng ta gặp nhau, tôi vẫn còn đang làm việc chuyên môn khác, ai mà ngờ bây giờ chuyển sang chuyên mục dân sinh, chúng ta thật có duyên. Nếu lần sau còn có thông tin thế này, mong rằng anh lại cung cấp cho chúng tôi."

Đàm Sĩ Chương cười sảng khoái: "Không có gì, là cửa hàng chúng tôi được tiếng thơm nhờ chương trình của anh thôi."

Tổ chuyên mục này là do Đàm Sĩ Chương mời đến. Đàm Sĩ Chương trước kia đứng đầu phòng Quan hệ công chúng, trong tay có rất nhiều tài nguyên truyền thông, trong danh bạ của y có hàng tá phóng viên, từ các kênh truyền thống đến tự truyền thông. Đối với khúc nhạc đệm ngẫu hứng như hôm nay, chỉ cần tìm người tung tin lên, biến thành tin tức, tuy không phải là quảng cáo nhưng cũng tạo ra hình ảnh tích cực cho thương hiệu, không tận dụng thì quá lãng phí.

Cửa hàng vẫn mở cửa đến 10 giờ tối, Phùng Liễm Thần tháo găng tay ra, hai nhân viên bán hàng tắt đèn, chào tạm biệt anh. Khi đến lối vào trung tâm thương mại, anh quay lại thì thấy một bóng người đang ngồi trên băng ghế ngoài trời trong một quán cà phê, Đàm Sĩ Chương.

Phùng Liễm Thần tiến lại gần. Đàm Sĩ Chương đang đợi anh: "Sao giờ này mới ra? Vậy cũng vất vả quá rồi."

Phùng Liễm Thần khách sáo: "Không có gì, giờ tan ca bình thường." Những bảng hiệu neon phía trên nhấp nháy, nhuộm bộ vest đen của anh thành cầu vồng đầy màu sắc.

Nửa khuôn mặt của Đàm Sĩ Chương ẩn trong bóng tối: "Thế này không phải đang thầm trách tôi sao?"

Phùng Liễm Thần cười nhạt: "Tất nhiên là không. Sếp Sĩ Chương có chuyện gì sao?"

Đàm Sĩ Chương đứng dậy nói: "Đừng khách sáo như vậy, tan làm rồi thì không phân biệt cấp trên cấp dưới, chúng ta đi đâu đó ăn khuya đi."

Y đến tìm Phùng Liễm Thần tất nhiên không phải là vô duyên vô cớ, hai người ngồi xuống một quán cháo gần đó. Quán này khá nhỏ, hơi cũ, nhưng đã tồn tại ở khu vực này được 20 năm. Đàm Sĩ Chương hỏi chủ quán vài món được đề cử, chủ quán gọi cho họ một phần mì xào xì dầu và phở cuốn quẩy.

Trong lúc chờ đồ ăn, Đàm Sĩ Chương đưa tay ra: "Cho tôi xem kính lúp của cậu được không?"

Phùng Liễm Thần tất nhiên là vui lòng, lấy ra đưa cho y.

Đàm Sĩ Chương nghịch một lúc rồi nói: "Không tệ, tốt hơn của tôi, không bị méo hay lọc màu. Mua ở đâu vậy?"

Phùng Liễm Thần trả lời: "Lúc trước đi công tác, hình như là ở một trung tâm thương mại bên Đức. Tôi không nhớ rõ nữa."

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Vậy làm phiền cậu giúp tôi kiểm tra xem mẫu này bây giờ có còn hàng không?"

Phùng Liễm Thần nói không thành vấn đề.

Hai người trò chuyện vui vẻ, có qua có lại, không có vẻ gì là từng mâu thuẫn.

Người phục vụ mang đồ ăn họ gọi đến, thêm cả hai phần cháo tôm hùm. Phùng Liễm Thần đứng cả ngày, nhìn mì xào bóng dầu loang loáng và phở cuốn quẩy cũng chẳng thấy ngon miệng, cháo thì vẫn có thể ăn một chút, có điều là hơi nóng bốc lên, làm phỏng miệng nhẹ.

Đàm Sĩ Chương đổi chủ đề: "Chắc hẳn cậu đã nghe nói, chuyện đại hội cổ đông của tập đoàn vào giữa tháng sau."

Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi biết."

Đàm Sĩ Chương nhìn anh: "Nghe nói cậu có quan hệ tốt với mấy cổ đông lớn, họ rất tin tưởng cậu?"

Nghe vậy, Phùng Liễm Thần đặt ngón trỏ lên thái dương, nghiêng đầu liếc y, cười nhạt: "Chà, anh lại đang diễn vở nào đây? Đừng nói là đang muốn lôi kéo tôi nhé."

Hội đồng Quản trị tập đoàn Đàm Thị có 9 thành viên, quá nửa đã nghiêng về phía Đàm Hạo Dương, nên gã không cần lo lắng về số phiếu. Nhưng vì bản thân Đàm Nho cũng là thành viên Hội đồng Quản trị, nên sau khi ông mất, Hội đồng Quản trị hiện còn một ghế trống. Tám thành viên còn lại không thể trực tiếp bầu ra chủ tịch, mà trước đó phải triệu tập đại hội cổ đông để bầu bổ sung người bị khuyết trong số đại diện cổ đông. Tất nhiên, đại hội cổ đông không theo chế độ một người một phiếu, số phiếu bầu được xác định bởi số lượng cổ phiếu nắm giữ. Thành viên Hội đồng Quản trị sắp được đẩy lên rất có thể là người của Đàm Hạo Dương. Mọi bước đều đã hoàn chỉnh, nghe như không dễ gì phá vỡ.

Đàm Sĩ Chương thẳng thắn, giọng y dần trầm xuống: "Vấn đề là, cậu có đồng ý không?"

Phùng Liễm Thần bật cười khẽ: "Cho dù tôi có đồng ý yêu cầu của anh, tôi cũng chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cục diện chung."

Đàm Sĩ Chương lẳng lặng nói: "Đó là điều mà tôi cần suy nghĩ."

Phùng Liễm Thần tháo kính xuống, lấy khăn lau cồn từ trong túi ra, xé gói rồi lau cẩn thận. Anh đeo lại vào: "Cho tôi chút thời gian để suy nghĩ?"

Đàm Sĩ Chương cầm đũa lên: "Đương nhiên." Y lại nói thêm đầy ám chỉ: "Nhân tiện, sau khi cậu đi, Vương Nham đã kiêm nhiệm chức trợ lý cao cấp, Đàm Hạo Dương bổ nhiệm cách đây một thời gian."

Ánh nhìn của Phùng Liễm Thần dừng lại trên mặt y.

Đàm Sĩ Chương không giấu giếm: "Thật ra, tôi cảm thấy rất đáng tiếc, vì xét về năng lực, gã rõ ràng kém hơn cậu rất nhiều, không thể so sánh được. Đàm Hạo Dương coi Vương Nham như người một nhà chỉ vì gã biết nịnh hót, biết bợ đỡ, biết chiều lòng chủ nhân. Như vậy có công bằng không?"

Phùng Liễm Thần cười: "Anh đang hứa sẽ cho tôi 'phục chức' đấy à?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Tôi có thể hứa cho cậu nhiều hơn thế này."

Phùng Liễm Thần chỉ vào tấm phù hiệu cửa hàng trưởng vẫn đang đeo: "Vậy cái này có ý nghĩa gì?"

Đàm Sĩ Chương không nói gì, chỉ nhìn anh. Phùng Liễm Thần tự "ồ" lên một tiếng nhẹ tênh: "Thử thách khả năng phục tùng."

Lần này thì Đàm Sĩ Chương cười thành tiếng: "Không nói nữa, ăn thôi!"

Hai người ăn khuya xong, Đàm Sĩ Chương ngỏ ý đưa Phùng Liễm Thần về nhà, Phùng Liễm Thần không từ chối.

Đàm Sĩ Chương đứng dậy tính tiền rồi thò tay vào túi: "Ồ, đúng rồi, tôi đến đây để mang cho cậu một thứ, không thể quên thứ này được."

Y rút ra một cái chìa khóa xe màu đen quen thuộc, giơ lên ​​trước mặt: "Hôm qua tôi thấy phòng Hành chính đang thống kê lại thông tin xe công ty, mới biết cậu đã trả lại chìa khóa. Tôi hỏi thật chứ, cậu đang làm gì vậy?"

Phùng Liễm Thần vẫn mỉm cười, không hề nao núng: "Chỉ làm theo quy định thôi, không cần đãi ngộ đặc biệt."

Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy nhất định là do cậu bị Đàm Hạo Dương thao túng thành ngốc luôn rồi. Cái thằng đó dám làm như vậy, chứ tôi không có mặt mũi nào làm theo. Quy định là một chuyện, quan hệ cá nhân lại là chuyện khác, chiếc xe này là của cậu, cậu trả lại nó như thế này là đang tát vào mặt công ty hay đang tát vào mặt ông nội?"

Phùng Liễm Thần cong khóe môi, không từ chối nữa. Anh đưa tay ra, Đàm Sĩ Chương đích thân đặt chìa khóa trở lại lòng bàn tay anh. Các đốt ngón tay dài và thon, nằm trên mặt bàn nhờn bóng bẩn thỉu, trắng như một miếng ngọc bích mỡ cừu.

Đàm Sĩ Chương nhìn chằm chằm một lúc, Phùng Liễm Thần đã lấy lại chìa khóa xe. Y ngước mắt lên: "Đi thôi. Nhà cậu ở đâu?"

*

Phùng Liễm Thần dành một ngày cuối tuần quay lại tập đoàn lấy chiếc Passat đó.

Lại sắp cuối tháng, sau khi kiểm tra sổ sách, cửa hàng Kim Phụng Tường trong trung tâm thương mại nộp báo cáo kết quả kinh doanh ấn tượng. Doanh số tăng đáng kể chủ yếu tập trung vào cuối tháng, vì vậy lý do sau cùng có lẽ thật sự là nhờ tin tức về bà lão nọ. Chuyên mục dân sinh đến phỏng vấn họ vốn đã có sẵn lượng khán giả đông đảo, bản tin không chỉ được phát trên truyền hình mà còn được cắt thành đoạn ngắn đăng trên tài khoản thông tin chính thức. Thật trùng hợp, có người đã vào xác minh trong phần bình luận, kể rằng họ vừa đến cửa hàng này cách đây không lâu, đã gặp trực tiếp cửa hàng trưởng, thái độ phục vụ ở đây thực sự tuyệt vời, khi gặp những khách hàng chỉ ghé qua chứ không mua hàng hoặc thậm chí là càn quấy vô lý vẫn chào đón bằng nụ cười lịch sự, nếu đang tìm kiếm trang sức vàng thì đề cử đến cửa hàng này.

Đàm Sĩ Chương còn gọi điện chúc mừng, giống đùa hơn: "Trợ lý Phùng, tất cả là nhờ có cậu đấy."

Phùng Liễm Thần dở khóc dở cười: "Sếp Sĩ Chương có lòng."

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?"

Phùng Liễm Thần nói: "Chỉ cần anh chịu chấp nhận, tôi có thể không giúp được nhiều, cũng không tùy tiện đứng về phe nào."

Trong lúc nói chuyện, anh đang ở trên sân thượng trung tâm thương mại, ngồi trên bậc thềm kính nhìn xuống, tầm nhìn bao quát nửa thành phố.

Ở đầu dây bên kia, Đàm Sĩ Chương có lẽ là vừa cười khẽ: "Vậy thì tốt quá, tôi cũng nghĩ vậy."

Y nói: "Trở thành đồng minh chỉ đơn giản là có chung lợi ích, không nhất thiết phải là bạn bè. Khi xung đột lợi ích thì đường ai người nấy đi, một mối quan hệ chặt chẽ có thể trở thành gánh nặng. Cậu thấy đấy, ở một số khía cạnh, ý tưởng của chúng ta khá tương đồng. Nếu đồng ý thành lập liên minh, vậy cứ quay lại bên tôi."

Bình Luận (0)
Comment