Đàm Hạo Dương chăm chú nhìn anh, hít một hơi thật sâu: "Đúng là đã lâu không gặp."
Phùng Liễm Thần làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng như chưa từng lục đục với nhau, bắt tay gã. Giữa họ cũng không còn gì để nói nữa.
Phùng Liễm Thần vẫn mỉm cười, tiếp tục nói chuyện công việc với sếp Cao, nhắc đến buổi trình diễn thời trang mùa xuân sau Tết của tập đoàn Hồng Hải. Ban đầu dự án hợp tác này là do họ liều mình giành về, nên tất nhiên đều rất quan tâm đến nó.
Chẳng qua là dự án không mấy liên quan đến Đàm Hạo Dương, gã cũng không muốn xen vào, chỉ đứng một bên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phùng Liễm Thần. Ánh mắt của gã không dừng lại lâu trên khuôn mặt Phùng Liễm Thần, mà dường như nhìn chằm chằm vào chiếc ghim vàng trên ve áo vest của anh rồi thả hồn lên mây.
Cuối cùng, Phùng Liễm Thần lại không quên đẩy phó phòng trẻ tuổi tiến lên: "Đây là thành viên trẻ cốt cán của chúng tôi đấy, Tiểu Lục."
Sếp Cao bị lão thị, nheo mắt đẩy cặp kính đồi mồi lên: "Lục..."
Cậu chàng vội vàng chủ động tự giới thiệu: "Là Lục Văn Tài ạ."
"Tên hay đấy, văn võ song toàn, hiếm thấy ai được sếp Phùng coi trọng như cậu, cứ tiếp tục phát huy nhé."
Lục Văn Tài liên tục cúi đầu khiêm nhường, nói rằng còn nhiều điều phải học. Cậu ta theo cấp trên về trụ sở chính, hầu hết các giám đốc điều hành cấp cao trên tập đoàn đều có vẻ rất thân thiện. Nhưng tốt ở chỗ Lục Văn Tài tự biết mình, cũng hiểu chẳng phải vì cậu ta thật sự có tài cán gì cả, một lần gặp gỡ ngắn ngủi, người ta làm sao mà nhớ được mình là ai? Chẳng qua là nhờ vào thể diện của tổng giám đốc thôi. Lục Văn Tài lòng đầy biết ơn, vừa cười với vị sếp Đàm trẻ bên cạnh.
Đàm Hạo Dương từ nãy đến giờ chẳng buồn nhìn đến cậu ta, trông như vừa hoàn hồn, đưa mắt sang nhìn cậu ta, rồi kiêu ngạo gật đầu. Lục Văn Tài vừa rồi nghe tên đã biết gã là ai - cậu hai Đàm Thị là hoàng thân quốc thích, vậy thì không lạ gì, kiêu ngạo cũng dễ hiểu. Vì vậy, cậu ta vẫn tươi cười đứng cạnh Phùng Liễm Thần, nhìn anh bắt tay chào tạm biệt hai vị lãnh đạo.
Tiếp theo còn ghé thăm thêm một số phòng ban nữa, đến cuối buổi chiều mới có cơ hội nghỉ ngơi, đúng lúc đi ngang qua phòng triển lãm của tập đoàn. Phùng Liễm Thần dừng lại, Lục Văn Tài cũng theo sau, nhìn vào tủ kính.
Phòng triển lãm vẫn quen thuộc như mọi khi, một bên là các loại khoáng sản quý hiếm và đá thô, bên còn lại là khu vực trang sức thiết kế của các thương hiệu dưới trướng. Cái trước thì vạn năm không thay đổi, mãi mãi là những thứ đó, còn cái sau là mặt tiền của Đàm Thị, mỗi lần họp mặt cuối năm lại đổi loạt thiết kế mới.
Năm nay, phong cách Tân Trung Hoa đang là trào lưu được ưa chuộng, tên tác phẩm cái sau lại mang nhiều âm hưởng cổ điển hơn cái trước, trang sức xanh xanh đỏ đỏ sáng lấp lánh trên lớp vải nhung. Vị trí nổi bật nhất vẫn thuộc về Suối Trăng do Đàm Sĩ Chương thiết kế, là một kiệt tác của tổng giám đốc, địa vị của nó là không thể lay chuyển.
Bên cạnh là chiếc vòng tay đính kim cương hồng, có cái tên tương ứng là "Đêm Xuân". Phùng Liễm Thần hỏi Lục Văn Tài cái nào đẹp hơn, Lục Văn Tài thì chẳng rõ là nịnh nọt hay chân thành, không thèm nghĩ đã trả lời ngay là của sếp Đàm đẹp hơn. Đến khi hỏi đẹp ở đâu, cậu ta lại không trả lời được.
Phùng Liễm Thần trêu cậu ta: "Cậu không dám nói tác phẩm của người khác đẹp hơn chứ gì."
Lục Văn Tài gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, Phùng Liễm Thần cũng cười theo. Hai người tranh thủ một chút thanh nhàn giữa lịch trình bận rộn, trò chuyện bâng quơ vài câu. Sau lưng người qua người lại, Lục Văn Tài cũng không để ý đến một vị lãnh đạo khác bỗng xuất hiện trong phòng triển lãm từ lúc nào.
Đàm Hạo Dương bất ngờ quay lại, thình lình lên tiếng ở đằng sau, làm Lục Văn Tài giật mình.
"Bên này."
Nhìn lại, người bên cạnh sếp Đàm trẻ này không còn là sếp Cao nữa mà đổi thành một thanh niên ăn mặc lòe loẹt. Đây cũng là khuôn mặt mà Lục Văn Tài chưa từng gặp bao giờ, tuy rõ ràng trông rất Á Đông, nhưng mở miệng ra lại nghe như nửa tây nửa ta, nói năng cứ như đang làm màu. Phùng Liễm Thần nhận ra người kia, anh đưa tay ra, gọi là "Andy".
Vậy mà là nửa tây nửa ta thật nhỉ, Lục Văn Tài cười thầm. Con người có muôn vàn bộ mặt, cậu ta không ưa gì hạng đàn ông bóng bẩy thích làm màu này, nói được mười câu thì đã tám câu tiếng Anh. Quan sát một lúc, hóa ra tên nửa tây nửa ta này cũng không phải người của Đàm Thị, mà trông như khách quý đến thăm.
Thời gian cũng gần tối rồi, Đàm Hạo Dương còn phải cùng Andy đi dự tiệc. Trước khi đi, gã dừng lại, liếc nhìn Phùng Liễm Thần rồi đột nhiên nói: "Sếp Phùng, sao anh không đi cùng chúng tôi nhỉ."
Phùng Liễm Thần hơi nhướng mày.
Không để anh từ chối, Đàm Hạo Dương tránh mặt Andy, hạ giọng van xin nửa đùa nửa thật: "Anh phải tới ứng cứu đi, tôi không quen biết ai của Hồng Hải cả, anh nghĩ người ta tới mời ai? Vốn dĩ chỉ đích danh Đàm Sĩ Chương ra mặt, anh ta lại đi vắng, sếp Cao không rảnh, cuối năm rồi, tôi hỏi ai cũng bảo bận, không hiểu sao chuyện này lại đổ lên đầu tôi thế này."
Vì vậy anh đành đồng ý. Phùng Liễm Thần dặn dò Lục Văn Tài vài lời, bữa tối đã hẹn với nhóm Đông Vũ Mạn cũng đành hủy bỏ.
Đàm Hạo Dương và Andy đi ra ngoài trước, vì còn phải gặp mặt các giám đốc điều hành khác ở tầng dưới.
Phùng Liễm Thần tụt lại phía sau, còn Lục Văn Tài nhận lệnh về khách sạn kiểm tra PPT, nhưng cậu ta vẫn tò mò: "Sếp Phùng, cái tên nửa... cái tên Andy đó thật ra là ai?"
Phùng Liễm Thần trả lời: "Vừa rồi sếp Đàm đã nói đấy thôi? Người của tập đoàn Hồng Hải, giám đốc thiết kế của họ." Nhưng anh cũng không chắc lắm: "Hình như không còn giữ chức vụ đó nữa, chắc đã thăng chức... lâu rồi, tôi không biết rõ nữa."
Lục Văn Tài cảm thấy anh mà không còn nhớ gì thì tức là người không quan trọng: "Vậy tức là không phải nhân vật quan trọng rồi."
Phùng Liễm Thần chỉ nói: "Tôi không còn theo dự án này từ lâu rồi, không quen thân mà thôi."
Nếu cấp dưới phải sửa đổi vô số bài thuyết trình, thì các lãnh đạo lại phải tham gia vô số hoạt động xã giao.
Cuối năm, tập đoàn Hồng Hải cũng tổ chức tiệc chiêu đãi doanh nghiệp, rất nhiều gương mặt quen thuộc có mặt tại phòng tiệc của khách sạn năm sao này.
Phùng Liễm Thần vào cửa, anh đeo thẻ tên trước ngực, tham dự với tư cách là đối tác. Dưới ánh đèn rực rỡ, nhìn thoáng qua đã thấy Steven lâu ngày không gặp, cùng với vài nhân vật chủ chốt trong đội ngũ đàm phán của ông ta, tất cả đều là người quen. Hai bên trao nhau những cái ôm nồng nhiệt, trông cứ như thân thiết từ nhỏ đến lớn vậy, làm cho Phùng Liễm Thần dính đầy mùi nước hoa.
Anh đang lặng lẽ ngửi thử tay áo thì Andy bước về phía này như một con bướm bay lượn. Phùng Liễm Thần hạ tay xuống, định nâng ly lên cụng với hắn, Andy lại không để ý, quay sang liếc mắt đưa tình, tán tỉnh người phía sau anh.
Đàm Hạo Dương ở gần đó chứng kiến cảnh tượng này, bật cười: "Chao ôi cái người này, sếp Phùng, xem kìa, người ta không coi anh ra gì ấy chứ."
Từ khi thương hiệu No.7 gặp phải thất bại nặng nề, lòng tự trọng cũng bị tổn thương, cậu ấm này trở nên u ám hơn hẳn. Phùng Liễm Thần quay lại nhìn gã, dường như đã lâu rồi không thấy cái thái độ đùa cợt cà lơ phất phơ này.
"Thật ra không sao, anh không cần phải tự coi nhẹ mình." Đàm Hạo Dương lại đùa: "Tôi cũng không đủ tư cách, cậu ta đến tập đoàn chúng ta nhiều lần rồi, hình như chưa từng liếc đến tôi lần nào."
Phùng Liễm Thần đáp: "Nghệ sĩ thường lập dị, cậu ta vốn dĩ như vậy, đừng để bụng."
Đàm Hạo Dương cười tủm tỉm nói: "Nhưng với một số người thì lại không hẳn là vậy, Tôi cũng không biết tại sao, nhưng 'sếp Đàm' kia lại lọt vào mắt xanh của người ta đấy, không biết làm thế nào nữa?"
"Nghĩa là sao?" Phùng Liễm Thần hỏi.
"Tôi không có nói xấu sau lưng đâu đấy." Đàm Hạo Dương đáp: "Chỉ là anh không ở trụ sở chính suốt nửa năm rồi, nên có nhiều điều anh không biết đâu."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay rồi, Đàm Hạo Dương mới là kẻ kỳ lạ. Tuy Phùng Liễm Thần quả thực đã đến Uyển Thành xa xôi, mà các dì lao công trong cao ốc được anh mua chuộc cũng không thể nào nắm bắt mọi chi tiết, nhưng những tin đồn này không chỉ là bóng gió mà lại còn do Đàm Hạo Dương nói ra, tin gã thì thà rằng tin trên đời có ma. Phùng Liễm Thần nhìn đi chỗ khác.
Đàm Hạo Dương chỉ cười, vẫy tay gọi phục vụ lại, đổi một ly sâm panh mới.
Bữa tiệc đã gần kết thúc, Phùng Liễm Thần tìm cớ bỏ lại gã, đi lên phòng nghỉ trên lầu. Thế nhưng ngay sau đó, Đàm Hạo Dương đóng vai NPC đeo bám lại mò lên, tiếp tục kiếm cớ nói với anh: "Thôi đừng nói chuyện gì khác nữa. Ít nhất chúng ta có thể trò chuyện chứ nhỉ, sáu tháng qua anh thế nào rồi?"
Phùng Liễm Thần qua loa nói công việc cũng như vậy: "Lúc bận lúc rảnh, lúc rảnh thì chơi, lúc bận thì tăng ca trong xưởng."
Hai người đứng trên lan can tầng hai, từ góc độ này nhìn xuống hội trường bên dưới, Andy đang đưa đẩy khắp nơi trông đặc biệt bắt mắt. Hắn ăn mặc rất lòe loẹt, bộ vest đỏ tươi hợp thời trang, áo sơ mi bên trong cài cúc rất thấp, cổ đeo bốn năm sợi dây chuyền kim cương với độ dày khác nhau.
"Anh không hỏi thăm tôi sao?" Đàm Hạo Dương ở bên cạnh lải nhải: "Có qua có lại, chẳng phải nên hỏi thăm tôi sao?"
"À." Phùng Liễm Thần hoàn hồn, dời ánh mắt lên mặt gã: "Cậu thì thế nào?"
Đàm Hạo Dương vậy mà lại thật sự kể cho anh nghe những việc gã đã làm trong vài tháng qua, bây giờ gã vẫn phụ trách công ty Chìa Khóa Ánh Sao. Phùng Liễm Thần từng là phó tổng ở đó nên quan tâm một chút cũng có vẻ hợp lý, nhưng thực ra anh nghe vào tai này cho ra tai kia, chỉ đến cuối cùng mới bắt được câu cuối của Đàm Hạo Dương, nghe như báo cáo về hành tung của mình: "Đúng rồi, tháng trước tôi cũng dành thời gian đến chùa Long Tuyền."
"Cậu tin Phật à?" Phùng Liễm Thần nói mát một câu: "Hay là định xuất gia?"
"Đi ra ngoài để tìm cảm hứng." Đàm Hạo Dương nói: "Nhưng tôi cũng thấy rằng đến chùa nghe các nhà sư tụng kinh sẽ giúp giải tỏa căng thẳng khá nhiều."
Phùng Liễm Thần mân mê khuy măng sét, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Hình ảnh hiện lên trong đầu anh là một lớp nghiên cứu Phật học, một nhóm doanh nhân ở độ tuổi bốn mươi năm mươi chạy lên chùa thiền định tĩnh tâm, tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của chốn hồng trần. Rồi tưởng tượng Đàm Hạo Dương đứng giữa họ, mặc dù nơi gã đi quá nửa không phải là những hoàn cảnh như vậy, nhưng hình ảnh đó chắc chắn là rất buồn cười.
"Từ khi nào phải bày trò thế này. Gần đây cậu chịu nhiều áp lực à?"
"Ai mà không chịu áp lực." Đàm Hạo Dương nói: "Anh nghĩ rằng con nhà giàu như tôi sẽ không phải chịu bất kỳ áp lực nào, hay là không nên bị ai gây áp lực? Tất nhiên là có rồi, dự án không thành công, thăng chức không thuận lợi, tổn hại nghiêm trọng, không dễ gì để phục hồi."
"Khiêm tốn như vậy không giống cậu chút nào." Phùng Liễm Thần liếc nhìn gã: "Dù sao thì, chuyện đã đến nước này rồi, cũng phải hướng về phía trước, cứ đấu đá lẫn nhau mãi cũng chẳng có ích gì."
Đàm Hạo Dương mỉm cười nói: "Nói là nói vậy, nhưng có một số việc thực sự hối hận."
Phùng Liễm Thần bỗng hiểu ra, ánh mắt Đàm Hạo Dương nhìn anh chứa nhiều ẩn ý, nhưng có câu nói ngựa hay không ăn cỏ cũ, giằng co vướng mắc thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh nói với Đàm Hạo Dương: "Nếu thật sự không hiệu quả thì chạy bộ đi, vận động nhiều cũng giải tỏa căng thẳng được đấy."
Nói xong, anh quay người bỏ đi. Lần này Đàm Hạo Dương không đi theo nữa, gã cầm chiếc ly mảnh trên tay, liếc nhìn bóng dáng rời đi của Phùng Liễm Thần qua khóe mắt. Khi người kia bước xuống bậc thang cuối cùng, Đàm Hạo Dương ngửa đầu uống cạn ly sâm panh.
*
Khi trở về khách sạn thì đã khá muộn. Phùng Liễm Thần đi thẳng đến gõ cửa phòng Lục Văn Tài, một lúc lâu sau mới có người trả lời. Lục Văn Tài vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa vội vàng mở cửa cho anh vào. Cậu ta đã sửa xong PPT, cập nhật một số dữ liệu hôm nay vừa sao chép từ trụ sở chính.
Phùng Liễm Thần đến kiểm tra lần cuối, hoàn thiện bản báo cáo cuối cùng cho tổng kết cuối năm, lúc đó đã gần nửa đêm. Đóng laptop lại, anh dặn Lục Văn Tài đi ngủ sớm: "Ngày mai họp mặt cuối năm ở dưới lầu, nhớ đi ăn sáng sớm."
Trở lại phòng, anh nghe thấy tiếng động bên trong. Đàm Sĩ Chương đang ngồi trên sô pha, trông như vừa đi xã giao về, không biết là ra khỏi bàn rượu nào, cà vạt bị giật ra treo lỏng lẻo quanh cổ, hai cúc áo trên cùng mở rộng, chân đi dép lê của khách sạn.
"Đi đâu vậy, sao giờ mới về?"
Phùng Liễm Thần tuy không ngờ tới, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Anh vừa cởi áo khoác vừa bước tới: "Anh uống bao nhiêu rồi?"
Đến gần rồi, có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Đàm Sĩ Chương, nhưng ánh mắt y vẫn rất tỉnh táo: "Không nhiều lắm."