Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 81

Phùng Liễm Thần ngồi xuống bên cạnh y, lại hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Đàm Sĩ Chương đang gõ phím, mắt dán vào điện thoại: "Hỏi lễ tân lấy thẻ phòng."

Phòng Hành chính thường đặt phòng ở khách sạn theo nhóm, lấy thêm một tấm thẻ không khó, thật ra Phùng Liễm Thần muốn hỏi y đến đây để làm gì.

Đàm Sĩ Chương vẫn đang bận, chưa phản ứng gì, nhóm chat vẫn đang rộn ràng báo tin nhắn. Mãi đến khi trả lời xong tin nhắn cuối cùng, y đột nhiên nhìn lên Phùng Liễm Thần: "Dịch vụ đặc biệt."

Phùng Liễm Thần tháo cái cà vạt vướng víu ra, ném lên bàn trà rồi trêu y: "Không chuyên nghiệp, trả hàng thôi."

"Mới vào nghề, chưa có nhiều kinh nghiệm." Đàm Sĩ Chương ôm anh ngã xuống: "Nhưng quý khách yên tâm, thái độ phục vụ chắc chắn sẽ rất tốt."

Hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn trên sô pha. Trên mình là một người nặng nề đè lên, nhưng trong lòng vô cùng bình yên. Lại một khoảng thời gian không được gặp nhau, hơi thở vội vã hòa quyện vào nhau.

Nhưng tiếc thay, thời gian quyến luyến triền miên trôi qua thật nhanh, "dịch vụ đặc biệt" là thứ không thể công khai ra ngoài, Đàm Sĩ Chương vẫn phải về phòng của mình ở tầng trên trong đêm. Nếu không để đến sáng mai ra khỏi cửa, chạm mặt đồng nghiệp ở cùng tầng thì sẽ thành ra hỗn loạn, cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Người này chạy đến đây đợi cả đêm, cuối cùng chỉ được thân mật một lúc. Phùng Liễm Thần đứng ở cửa cười: "Chỉ vậy thôi, thế mà gọi là thái độ phục vụ tốt à?"

Đàm Sĩ Chương mặt dày nói: "Lần sau thử lại xem." Y kéo anh lại gần, hôn môi anh lần cuối: "Ngủ sớm đi."

Sáng hôm sau, cả tiếng điện thoại lẫn tiếng chuông báo thức cùng lúc vang lên, Phùng Liễm Thần mặc quần áo chỉnh tề, xuống phòng buffet ăn sáng.

Anh vừa đi vào thì gặp ngay trợ thủ mình dẫn theo, Lục Văn Tài đã ăn hết một đĩa, đang lấy đĩa thứ hai. Uyển Thành là nơi xa xôi nghèo đói, đến nỗi không có cả một khách sạn tử tế nào, Phùng Liễm Thần liếc nhìn cái đĩa đủ màu sắc của cậu ta, Lục Văn Tài tự thấy xấu hổ trước: "Sếp Phùng ăn gì, để tôi đi lấy cho."

"Không cần đâu, cậu ăn đi." Phùng Liễm Thần đi lấy một tách cà phê: "Buổi trưa sẽ có đồ ăn ngon, nhớ chừa bụng."

Hôm nay đông người, khách sạn đã cho thông ba phòng họp lại thành một hội trường đủ rộng để chứa hơn một ngàn người. Phùng Liễm Thần đang cúi đầu đăng ký ngoài cửa ra vào thì có người vỗ vai. Anh quay lại, hóa ra là Tiết Thanh Bình. Anh vội vàng đặt bút xuống, bắt tay người kia: "Đã lâu không gặp, dạo này anh thế nào rồi?"

Trên tay Tiết Thanh Bình đang quấn băng dán cơ, Phùng Liễm Thần hạ mắt liếc nhìn, hai người lịch sự chạm tay một cái rồi tách ra.

Tiết Thanh Bình không để ý đến ánh mắt dò xét của anh, che miệng ngáp một cái, cố nén nước mắt trở về, như thể bị ai lôi đến đây xã giao, anh ta nói vài câu rồi tự mình đi vào trong. Hàng ghế đầu tiên dành cho các lãnh đạo, anh ta cũng có một vị trí ở đó, ngồi ngay rìa ngoài cùng.

Họp mặt cuối năm bắt đầu, như thường lệ vẫn là chủ tịch Đàm Nguyệt Tiên lên phát biểu trước. Bà nói về chiến lược và phương châm phát triển tập đoàn, đây là những khái niệm cấp vĩ mô liên quan đến hướng đi của con thuyền khổng lồ này trong năm mới.

Tiếp đó là Đàm Sĩ Chương với tư cách là tổng giám đốc, lên báo cáo về những thành tựu của dự án trong năm, kết quả thực hiện và mục tiêu cho năm tới. Tiếng vỗ tay bên dưới vang dội như sấm. Đây là năm đầu tiên y nắm quyền, cũng là một năm gặt hái được nhiều thành tựu đáng kể.

Nhưng cùng lúc đó, nhiều nhân viên tinh ý, trong đó có cả Phùng Liễm Thần, đều đang âm thầm nín thở nhìn về một hướng. Đàm Hạo Dương cũng ngồi ở hàng ghế đầu, gã ngả người ra sau ghế, bất động, chỉ cho đám đông một cái gáy không biểu lộ cảm xúc gì. Sau đó đến lượt gã lên sân khấu, xếp thứ ba, ngay sau Đàm Sĩ Chương. Cách sắp xếp này có vẻ như đang cố cứu vãn thể diện, nhưng thực tế nhằm mục đích giữ thể diện cho ai thì mọi người đều biết, chỉ không nói ra. Gã đứng lên báo cáo thường niên với tư cách là người phụ trách công ty con.

Tiếp theo là các đại diện công ty khác, mỗi người sẽ có mười phút để phát biểu trên sân khấu. Phùng Liễm Thần xếp thứ hai từ dưới lên. Khi anh lật trang PPT có nhìn xuống dưới, phát hiện ra Đàm Ân Nhã cũng ở đó. Hôm nay cô bé không đi học mà còn lẻn ra ngoài chơi.

Vì phần còn lại của chương trình nhẹ nhàng hơn nhiều, các tiết mục và hoạt động của họp mặt cuối năm đều được sắp xếp trước, có ăn uống, biểu diễn và rút thăm may mắn, rất sôi động. Giải thưởng năm nay cực kỳ hào phóng, giải nhất là chìa khóa xe BWM, cả công ty đã bàn tán xôn xao trong một thời gian. Tất cả nhân viên đều xoa tay háo hức, hy vọng được Nữ thần May mắn chạm vào, hoặc thậm chí chỉ thoáng liếc qua thôi, giải nhì cũng được.

Đàm Ân Nhã nói cô bé không rút thăm, nhưng muốn đến xem người may mắn nào nhận được giải thưởng siêu to khổng lồ này, coi như hưởng ké chút may mắn để còn về nhà đón năm mới.

Sáng nay khi vào hội trường, mọi người đều nhận được một con số ở lối vào, lúc này, người dẫn chương trình trong bộ sườn xám ôm vừa vặn bắt đầu gọi số. Các con số được chia thành từng cặp, chỉ khác màu, phần này là trò chơi ghép đôi hai người, xúi giục họ đào bới các vấn đề đời tư của nhau. Đã qua vài vòng thi đấu, Phùng Liễm Thần nghe thấy đang gọi số 39 trên sân khấu. MC đã gọi nhiều lần, một trong hai người là Tiết Thanh Bình, anh ta chậm chạp trèo lên, nhưng bên còn lại vẫn chưa thấy đâu.

Phùng Liễm Thần không tự nhận ra, phải nhờ Đàm Ân Nhã thò đầu sang nhìn mới phát hiện ra: "39 đỏ, không phải là anh à?"

Hội trường quá ồn ào, Phùng Liễm Thần nghe không rõ, anh nghiêng về phía cô bé, hỏi: "Anh cái gì?"

Đàm Ân Nhã không đẩy anh được, bèn dứt khoát nắm lấy tay anh giơ lên, gọi MC: "Ở đây!"

Trong không gian ồn ào, thật khó để chú ý ngay, MC cũng không nghe thấy, cô đang quay đầu nhìn theo hướng khác. Không hiểu sao Đàm Sĩ Chương lại sải bước lên sân khấu, kín đáo liếc nhìn về phía bên này.

Đàm Ân Nhã bối rối nhìn xuống lần nữa: "Sao chứ, còn số 39 thứ ba à?"

Phùng Liễm Thần lúc này mới nhìn thấy số của mình, khựng lại, gấp tờ giấy lại: "Có lẽ người phụ trách quá bận nên đã nhầm lẫn."

Tiết Thanh Bình đã lên sân khấu cũng vẫn tỏ ra như bị ép buộc phải giao lưu, không muốn rút đôi tay quý giá của mình ra khỏi túi. Đàm Sĩ Chương lại càng không hứng thú trao đổi gì, hai người đứng đó trợn mắt nhìn nhau, cho đến cuối cùng Tiết Thanh Bình lên tiếng trước, hỏi y đã ăn gì tối qua.

Một người nào đó ở dưới gan to bằng trời, dẫn đầu cười phì ra một tiếng, tiếp theo là một tràng cười vang dội, suýt nữa thì lật trời. MC cũng không thể nhịn được cười, phải hét vào micro mất một lúc mới có thể dẫn dắt tiết tấu về đúng nhịp. Tuy nhiên, khúc nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, các nhân viên đều đang trong tâm trạng phấn khích tập thể, vì trò chơi kết thúc là sẽ đến phần rút thăm trúng thưởng giữa hiệp.

Mọi người đều háo hức muốn thử, chỉ có Đàm Ân Nhã chen qua đám đông đến bên Đàm Sĩ Chương, đi theo y ra khỏi cửa.

"Bây giờ anh định về nhà à?"

"Anh có chút việc phải xử lý ở trên lầu. Em ở lại chơi đi."

"Vừa rồi anh hơi thô lỗ với thầy Tiết." Cô bé đến nhắc nhở y: "Thái độ của anh trước mặt nhiều người như vậy khiến người ta có cảm giác như anh có thành kiến ​​rõ ràng với anh ấy, không muốn tham gia trò chơi cũng không thể hành động như vậy mà."

"Sao tự nhiên lại quan tâm tới anh ta thế?" Đàm Sĩ Chương hỏi. Dáng người y cao lớn, chân lại dài, nên phải chậm lại chờ Đàm Ân Nhã đuổi kịp.

"Dạo này em thấy rất nhiều người chỉ trích anh ấy trên mạng, nên anh ấy đang rất khó xử." Đàm Ân Nhã nói: "Mặc dù em không biết chi tiết nhưng mọi người đều rất tỏ ra thù địch, người của mình càng nên tôn trọng thầy Tiết hơn, dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên lạnh mặt mà."

"Anh vẫn luôn tôn trọng anh ta." Đàm Sĩ Chương đáp: "Hơn nữa, anh ta là người chín chắn, biết mình đang làm gì, em yên tâm đi."

"Em không lo lắng lung tung mà, em chỉ đang tốt bụng thôi, được không?" Đàm Ân Nhã lẩm bẩm.

Tiết Thanh Bình lựa chọn hợp tác với Đàm Thị chắc chắn sẽ bị chỉ trích, ngay từ khi hợp đồng được ký kết, ai cũng biết đây là việc không thể tránh khỏi. Bởi vì ấn tượng của người trong ngành về Tiết Thanh Bình là một thiên tài nửa đường ngã xuống, nếu câu chuyện kết thúc ở đây, tất cả những ai nhắc đến anh ta đều sẽ cảm thấy thương cảm, thở dài thổn thức xong rồi thôi. Thế nhưng không phải mọi lời thông cảm đều trong sáng, rất nhiều trong số đó bị pha lẫn lòng thương hại trịch thượng.

Muốn quay trở lại thì ắt phải chịu ánh nhìn soi mói. Trong những ánh mắt dò xét đó, tâm lý của nhiều người đứng xem bỗng trở nên bất định. Hết thời mà vẫn cố bám víu hào quang để trục lợi, người ta lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng tự nhiên cũng sẽ mắng như thế, đủ loại nghi ngờ và suy đoán ác ý rầm rầm kéo đến. Nếu đã lựa chọn rồi thì phải chuẩn bị sẵn sàng để chống đỡ áp lực khổng lồ, người sống ở đời không thể tránh khỏi quy luật này.

Nhưng rồi ánh mắt cô bé đảo quanh, đột nhiên kéo mạnh gấu áo anh trai: "Ồ, chẳng lẽ anh ghen tị vì anh ấy tài năng hơn anh sao?"

Đàm Sĩ Chương một tay đút túi, tay kia nhấn nút thang máy, không gật đầu cũng không phủ nhận: "Vậy thì em cứ hiểu thế này đi, cùng nghề trái dấu." Y bị Đàm Ân Nhã đuổi theo đá vào gót giày da bóng loáng một cái, tặng thêm một cái mặt xấu.

Thế mà tình cờ là Phùng Liễm Thần ít nhiều gì cũng nhìn Tiết Thanh Bình qua lăng kính ngưỡng mộ, thực ra chẳng liên quan gì đến tình yêu cả, nhưng sức sát thương thì mạnh hơn tình yêu nhiều. Đàm Sĩ Chương không có ý kiến gì với Tiết Thanh Bình, nhưng có lúc lại muốn anh ta tàng hình đi, ngậm luôn miệng lại càng tốt. Dù sao thì anh ta cũng không thích xã giao, có lẽ cũng không quan tâm đâu.

Cùng lúc đó, Phùng Liễm Thần cũng ra ngoài tìm chút bình yên. Lối thoát hiểm nồng nặc mùi khói thuốc, trùng hợp là có người đang xì xào bàn tán dưới gầm cầu thang: "...Toàn làm ra vẻ, giả vờ thanh cao."

Chăm chú lắng nghe một lúc, lại nghe thấy tên "Tiết Thanh Bình", Phùng Liễm Thần rồi bước một bước mạnh hơn, ho khan một tiếng.

Bên dưới lập tức im bặt. Hai nhân viên trụ sở chính đang hút thuốc đứng dậy kính cẩn chào anh: "Chào sếp Phùng."

Phùng Liễm Thần nói: "Bên trong đang rút thăm trúng thưởng giải ba kìa, các cậu không vào? Tới lúc đó bỏ lỡ thì đừng tìm phòng Hành chính khiếu nại đấy."

Hai người hoảng hốt bỏ chạy, lối thoát hiểm lại yên tĩnh, anh xua tay, nhưng mùi khói vẫn còn.

Phùng Liễm Thần đi loanh quanh một vòng, thấy chẳng có gì thú vị nên quay lại phòng họp. Vừa đến cửa, anh lại phát hiện ra một người lạ mặt: "Anh làm gì ở đây?"

Người đó ăn mặc rất bình thường, trông không giống phóng viên, còn mang theo điện thoại di động và gậy tự sướng. Ngày nay, một số KOL thường bày trò đến ăn chực ở những bữa tiệc lạ, không biết có phải người này là vậy không. Người kia chỉ nói đi nhầm đường, rồi bỏ chạy.

Cuối cùng, giải nhất thuộc về một đồng nghiệp ở phòng Marketing. Đến trưa, toàn công ty tụ tập trong hội trường ăn tiệc.

Đàm Sĩ Chương uống khá nhiều, các quản lý từ cấp trung đến cấp cao cùng các giám đốc công ty trực thuộc lần lượt đến mời rượu, lời khen ngợi trút ra từng sọt từng sọt. Phùng Liễm Thần cũng nâng ly mời y, hai người chạm nhẹ vành ly vào nhau, tạo nên âm thanh thánh thót. Đàm Nguyệt Tiên là chủ tịch, bình thường không ai ép bà uống rượu, nhưng hôm nay cũng uống khá nhiều, má đỏ bừng lên. Bà liếc nhìn hai người họ, nhưng không nói thêm gì.

Tiệc xong, Đàm Sĩ Chương nồng nặc mùi rượu được Phùng Liễm Thần đưa về nhà anh. Hai người họ âm thầm đi ra cuối cùng, đi thẳng xuống hầm gửi xe qua thang máy VIP, không gặp bất kỳ đồng nghiệp nào khác. Tài xế lái xe tới khu dân cư nhà Phùng Liễm Thần rồi về luôn.

Nhà khá sạch sẽ vì có thuê người dọn dẹp thường xuyên, nhưng không ai ở nên không có hơi người. Phùng Liễm Thần lại quét nhà lần nữa, đám búp bê đan len đủ màu sắc của bà nội anh làm vẫn còn treo trên cửa sổ.

Đàm Sĩ Chương tự mình đi nôn một lần rồi nằm ra sô pha ngủ mất. Mỗi người có một kiểu say rượu khác nhau, y thuộc loại dễ chăm sóc, không nổi điên quậy phá, chỉ im lặng không nói lời nào. Phùng Liễm Thần đỡ y lên giường, rót một ly nước, anh cũng mệt nên vén chăn lên giường, định ngủ một giấc rồi tính.

Ngay lúc đó, điện thoại reo, là di động của Đàm Sĩ Chương, tên người gọi hiển thị của bà Đàm. Nếu là người khác gọi thì lúc này có thể giả vờ không nghe thấy, nhưng chỉ sợ bà ta có việc gì gấp. Phùng Liễm Thần liếc nhìn Đàm Sĩ Chương đang bất tỉnh nhân sự, do dự một lúc rồi nhấn nút trả lời, cố gắng lịch sự "xin chào" trước, rồi tự giới thiệu.

Người ở đầu dây bên kia có vẻ không có chuyện gấp, như thể giật mình, hoặc có lẽ ngạc nhiên khi anh dám khiêu khích như vậy. Bà Đàm dừng lại vài giây, sau đó cứng ngắc nói một câu "ngày mai bảo Đàm Sĩ Chương gọi lại cho tôi" rồi cúp máy.

Giấc ngủ này rất lâu, khi mở mắt ra thì đã hơn 10 giờ sáng.

Khi Đàm Sĩ Chương tỉnh dậy sau cơn say, Phùng Liễm Thần đang mặc đồ ngủ, dựa vào đầu giường xem điện thoại. Hôm qua anh vượt quá chức phận trả lời cuộc gọi đó, muốn chu đáo lại thành ra vụng về, quá nửa là đã làm cho bà Đàm mất ngủ suốt đêm, không biết đã mất bao lâu để soạn rồi gửi đến một tin nhắn ít cay nghiệt nhất có thể. Nội dung chính là hy vọng anh sẽ cân nhắc đến thực tế, biết khó mà lui.

Bình Luận (0)
Comment