Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 82

Phùng Liễm Thần đã phần nào miễn nhiễm với chuyện này, không biết xấu hổ, coi như gió thoảng qua tai, chỉ lười biếng ngáp dài rồi nhắc Đàm Sĩ Chương gọi lại cho mẹ.

Hai giây sau, Đàm Sĩ Chương mới tỉnh táo lại, y ngồi dậy, cầm điện thoại rồi đi ra phòng khách.

Y gọi điện xong quay lại, cả người lạnh cóng, lại kéo chăn chen lên giường nằm, nhưng bị Phùng Liễm Thần lôi ra ngoài, bắt tay vào việc.

Việc ở đây là tổng vệ sinh toàn bộ ngôi nhà.

Tết Nguyên đán chỉ có vài ngày nghỉ, năm nay Phùng Liễm Thần sẽ khởi hành từ Uyển Thành, anh có thể về thẳng quê nhà, không cần phải đi đường vòng sang đây. Thời gian nghỉ ngơi của người lao động vô cùng quý giá, thay vì lãng phí, thà rằng về quê ở nhà bà nội hưởng thụ thêm vài ngày.

Còn với Đàm Sĩ Chương, những ngày lễ tết mới là lúc không được vui chơi. Nhà họ Đàm có rất nhiều họ hàng phải thăm nom, phải tế tổ, dâng hương, địa vị của y hiện nay trong gia tộc còn rất quan trọng, khiến y bận rộn gấp mười lần Phùng Liễm Thần. Hai người họ thực ra rất khó gặp nhau trong suốt kỳ nghỉ Tết. Giống như mọi cặp đôi yêu xa khác, thời gian xa nhau vẫn nhiều hơn.

Đàm Sĩ Chương vén mái tóc rối của mình ra sau, lấy dây cột tóc trên tủ đầu giường, cột đuôi tóc thành một bó.

Tổng giám đốc tập đoàn say rượu tỉnh dậy, đang bận gấp quần áo và thay ga trải giường tại nhà cấp dưới. Phùng Liễm Thần vừa giũ chăn vừa nhớ ra phải hỏi về tình hình của bà Đàm: "...Vừa rồi mẹ anh muốn nói chuyện gì với anh?"

Đàm Sĩ Chương giải thích: "Bàn chuyện tặng quà Tết, bà ấy cũng không sửa được tật hay lo, ngoài ra không có việc gì đặc biệt quan trọng."

Ngoài việc tặng quà, không ngoài dự đoán, y cũng bị mẹ oanh tạc một trận, chất vấn y tại sao lại bằng mặt không bằng lòng với mình, họp mặt cuối năm xong lại chạy thẳng lên giường đàn ông, sao không thể kiềm chế bản thân. Bà Đàm đối xử với mọi người đều bình đẳng, không nói năng tử tế với Phùng Liễm Thần thì với chính con trai mình cũng khó nghe không kém. Nhưng phần này không cần phải thuật lại.

Với Đàm Sĩ Chương, nếu lúc này bà Đàm cảm thấy bất lực và thất vọng vì con trai không ra gì, thì y cũng cảm thấy bất lực vì không thể giao tiếp với mẹ. Hiện tại, cả hai bên đều không có cách nào, không ai chịu cúi đầu lùi bước, nhưng vẫn phải cùng nhau đón năm mới ở nhà.

Cùng lúc đó, Đàm Ân Nhã từ tầng hai của biệt thự đi xuống, vừa ngáp dài vừa mơ màng gọi mẹ. Khi đến gần, cô bé nhận thấy sắc mặt của mẹ khá xấu: "Mẹ lại làm sao? Có chuyện gì rồi?"

Bà Đàm nhìn cô bé chằm chằm với vẻ đe dọa: "Hôm qua con đi công ty với anh con, không thấy có gì bất thường sao?"

"Ở đâu chứ? Con chỉ tham gia cho vui thôi, có ăn có chơi là được mà, đâu phải con đi làm thám tử đâu, có gì bất thường được?"

Bà Đàm đánh giá con gái, ánh mắt nghi ngờ như đang nhìn một kẻ vô ơn, hồi lâu sau mới khẽ khịt mũi. Trong thâm tâm bà luôn tin rằng con gái đứng về phía anh nó, khiến Đàm Ân Nhã phải dậm chân thề thốt: "Con thực sự không có, con không đứng về phía nào cả."

"Anh con bây giờ u mê không tỉnh ngộ, chỉ có con ngoan ngoãn nhất, con không được biết mà không báo."

"Thì mẹ là mẹ của con mà, sao con phải nói dối mẹ chứ? Mẹ còn chẳng tin con, vậy thì lần sau chúng ta đi cùng nhau thôi."

Bà Đàm cố gắng nở nụ cười, đặt ly uống thuốc trở lại quầy bar, đổi sang vẻ mặt hiền từ hơn, rồi xoa đầu con gái: "Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, giờ con đang nghỉ lễ, không có việc gì làm, ngày nào cũng ra ngoài chơi đi, nhớ rủ chị Triệu Tình đi cùng nhé."

"Chị ấy lớn tuổi hơn con nhiều lắm, chẳng tìm được điểm chung nào cả." Đàm Ân Nhã rất cảnh giác, biết rằng đây chính là ứng cử viên con dâu được mẹ yêu thích gần đây, luôn cố gắng sắp xếp cho anh trai đi xem mắt: "Không phải họ hàng, con có lý do gì để mời người ta đi chơi? Thật kỳ lạ."

"Cả hai đều là con gái, kết bạn có gì khó chứ, ai mà chẳng từng là người lạ rồi sau đó mới thân thiết với nhau cơ chứ?" Bà Đàm nói: "Lớn tuổi hơn con thì sao, người ta du học nước ngoài về, học thức cao, hiền lành lại hiểu lễ nghĩa, con còn có thể học cách đối nhân xử thế."

Đàm Ân Nhã tìm bừa một cái cớ rồi chuồn đi, bị kẹt giữa mẹ và anh trai, muốn làm người cũng thật khó.

Làm việc đến trưa, Phùng Liễm Thần thong thả nấu một nồi mì. Lúc ăn, anh bật tivi lên, người dẫn chương trình đang chúc an khang thịnh vượng trên màn hình. Phùng Liễm Thần phân tâm, vừa ăn vừa kiểm tra email chưa đọc: "Tại sao năm nay em vẫn nhận được email yêu cầu ngân sách năm sau của phòng Quan hệ công chúng, ai là người phụ trách, cứ thế gửi lại địa chỉ của năm ngoái à?"

"Đừng xem nữa, khi nào đi làm rồi mắng sau." Đàm Sĩ Chương hỏi: "Đến Tết em thật sự không về đây sao?"

"Không về."

"Mèo đâu?"

"Mang về quê để bà nội trông, bà đang rất thích động vật nhỏ này."

"Sức khỏe bà nội em thế nào?"

"Bà cứ nói là ổn, năm sau lại đưa bà đi kiểm tra lại."

"Đến lúc đó sẽ sắp xếp cho em, trên đường cẩn thận, đừng chạy quá tốc độ."

"Yên tâm, chắc chắn sẽ kẹt xe, dù muốn cũng không thể đi nhanh được."

Tổng vệ sinh kéo dài cả ngày, đến khi ngôi nhà sạch bong thì trời cũng hơi tối. Phùng Liễm Thần đứng ngoài sân, đặt cây chổi quét lá rụng vào góc. Tiếng xèo xèo từ nhà hàng xóm vọng lại, là thức ăn được đổ vào chảo, một lát sau, mùi thơm lan tỏa. Không khí pha lẫn tiếng la mắng lũ trẻ con đang làm bài tập về nhà, mèo hoang đang tìm cách sống qua mùa đông đi ngang qua sân, kêu lên một tiếng khàn khàn.

Đàm Sĩ Chương như khoác tấm áo dệt bằng ánh sáng vàng ấm áp, đứng ở cửa phòng khách gọi anh: "Tối nay có muốn ăn cá không?"

Phùng Liễm Thần quay người đi về phía ánh sáng ấy: "Anh mua cá lúc nào?"

Đàm Sĩ Chương đáp: "Siêu thị vừa giao đến tận nhà, em không nghe thấy chuông cửa à. Hấp hay hầm?"

*

Một ngày nữa trôi qua, Phùng Liễm Thần mua vé về Uyển Thành, Đàm Sĩ Chương lái xe chở anh ra ga, rồi hai người tạm biệt tại đây.

Trước khi chia tay, họ trao nhau nụ hôn trên xe, Đàm Sĩ Chương tặng anh một chiếc nhẫn kim cương xanh lam. Từ khâu cắt mài, thiết kế đến chế tác đều là tự tay y làm. Viên chủ cắt theo kiểu Radiant, một kỹ thuật thoạt nhìn giống với kiểu cắt ngọc lục bảo, rất thanh lịch, vuông vắn nhưng có nhiều mặt cắt nhỏ hơn, ánh lửa sẽ đẹp hơn, ánh sáng khúc xạ cực kỳ chói mắt. Có người nói rằng thành phẩm của kiểu cắt Radiant giống như một vị quân tử, bề ngoài tao nhã quy củ, bên trong sắc sảo lộng lẫy.

Sắp đến Tết rồi, cả mèo cũng được tặng quà. Sau khi trở về, Phùng Liễm Thần mua cho Mimi một cái khung leo trèo mới. Việc nhận hàng tại khu nhà máy rất bất tiện, trước tiên phải gửi hàng đến điểm nhận hàng trong thị trấn, sau đó mới chuyển tiếp đến đây. Đến lúc anh hoàn thành việc lắp ráp theo hướng dẫn trong căn hộ, rồi bế mèo lên dạy nó trèo thì công nhân và máy móc đã ngừng hoạt động.

So với những người lao động ở các thành phố lớn, công nhân nhà máy được nghỉ sớm hơn nhiều, chẳng mấy chốc khu nhà máy chỉ còn là một khoảng trống rỗng và hoang vắng. Phùng Liễm Thần ngày nào cũng đi tuần tra, cảm nhận được nỗi cô đơn và trống trải khó tả, cả khu nhà máy chỉ còn lại nhân viên ngồi văn phòng đang trực. Nhiều người trong số họ đã xin nghỉ phép trước để về quê, lãnh đạo cũng thông cảm duyệt hết cho những ai có thể.

Chán ngán với việc ngồi văn phòng mỗi ngày, nhân viên dành thời gian rảnh rỗi xem phim, Phùng Liễm Thần cũng nhắm mắt làm ngơ. Anh thậm chí còn mang mèo đến văn phòng chơi, dù sao cũng chỉ còn lại một vài người. Mimi rất ngoan ngoãn lại không sợ người lạ, bị một nhóm thanh niên đang hú hét vây kín lại.

Trong thời gian này, Phùng Liễm Thần còn nhận được tin nhắn của Đàm Hạo Dương, đầu tiên là dài dòng về công việc, sau đó hỏi thăm cuộc sống của anh gần đây thế nào. Anh chỉ trả lời phần liên quan đến công việc, giả vờ không thấy phần còn lại.

Bà Đàm tìm đến vào ngày 28 tháng Chạp.

Hôm đó ngay cả quầy lễ tân cũng đã nghỉ, nên bà ta xông thẳng vào mà không ai ngăn cản. Khi Phùng Liễm Thần bế theo Mimi lông xù mềm mại bước vào phòng họp, ánh mắt bà Đàm nhìn anh như nhìn một sủng phi hại nước, không lo làm việc. Có lẽ là vì nhớ ra Đàm Sĩ Chương đã từng lừa mình chăm mèo, vẻ mặt bà ta càng thêm khó chịu.

Phùng Liễm Thần đích thân pha trà cho bà ta, nhưng hôm đó hai người không đạt được thỏa thuận, cuối cùng chia tay trong không khí khó chịu.

Không lâu sau khi Đàm Sĩ Chương tặng chiếc nhẫn kim cương xanh, luật sư đã đặc biệt đến Uyển Thành một chuyến, trao đổi với Phùng Liễm Thần về tình hình tài chính của anh, cho anh xem dự thảo bản thỏa thuận tài sản. Hai người đàn ông không có hôn nhân bảo vệ, phải dựa vào một thỏa thuận để ràng buộc tài chính với nhau. Đây là sự kiện trọng đại trong đời, đòi hỏi phải cẩn trọng hết mức, không thể quyết định ngay được, còn phải mất một thời gian.

Nhưng cái kim trong bọc rồi cũng lòi ra, bà Đàm nghe tin đã tìm đến ngay, bà ta rất tức giận. Trong việc này, Phùng Liễm Thần không có cách nào giải thích, anh có thể nói gì đây? Nói gì thì anh cũng là người hưởng lợi, nếu nói rằng tất cả chỉ xuất phát từ tình cảm, bà ta sẽ chỉ càng tức giận hơn.

Cũng còn may là bà Đàm vẫn biết chừng mực, không gây chuyện khi có nhiều nhân viên, tránh làm tất cả mọi người cùng mất mặt. Nếu như diễn một vở kịch trở mặt gây ra náo động lớn ở công ty, lời ra tiếng vào có thể hại chết người, sau này Phùng Liễm Thần sẽ khó mà tiếp tục làm việc ở Đàm Thị. Dù anh hạ quyết tâm không đi, sau này cấp trên nhắc đến, cấp dưới nhắc đến, vậy thể diện còn đâu, tự trọng còn đâu?

Nhưng vấn đề tiền bạc đã chạm đến giới hạn, lần này bà Đàm định làm thật, bà ta đã cân nhắc rất lâu, rồi đưa ra tối hậu thư: "Thương thay cho lòng cha mẹ trên đời, tôi không mong cậu hiểu được câu nói này, nhưng mà, tôi tuyệt đối không thể tán thành một chuyện vô lý như thế này. Nếu cậu cứ cố làm trò hề, tôi đành phải nói chuyện với cha mẹ cậu, xem họ nghĩ sao."

Hoàn cảnh gia đình của Phùng Liễm Thần như thế nào, bà ta tất nhiên đã điều tra rồi, tạm thời không nhắc đến cha anh, mẹ anh Ngô Mãn Hương là một người bảo thủ lại rất nóng nảy. Nếu bà Đàm thật sự tìm đến chỗ mẹ anh, Ngô Mãn Hương chắc chắn là không chịu nổi xấu hổ. Tính tình mẹ anh chẳng khác nào khối thuốc nổ, vừa châm là cháy, có thể người sẽ gây rắc rối chính là bà, Phùng Liễm Thần chỉ biết cười, nói rằng sẽ suy nghĩ lại.

Bà Đàm lại cho anh thời hạn trong Tết Nguyên đán.

Sau khi bà ta đi rồi, Phùng Liễm Thần lái xe về quê, trên đường ghé chợ hoa ở thành phố lân cận. Đồ Tết vẫn cần mua, kim quất và các đồ Tết khác bỏ vào cốp xe, túi đựng mèo đặt trên ghế phụ, mèo đang ngủ trong túi, thế này cũng như mang cả gia đình về rồi.

Đúng như dự đoán, trên đường cao tốc kẹt xe nghiêm trọng, xe cộ di chuyển chậm chạp, dừng lại rồi lại đi. Nhạc phát ra từ radio trên xe rất vui tươi, Mimi thì ngủ rất say, hoàn toàn không bị làm phiền, khi không ngủ thì vừa kêu rừ rừ vừa chơi.

Trong lúc kẹt xe, Phùng Liễm Thần gọi điện thoại cho Đàm Sĩ Chương. Nhưng khi gọi đến thì đầu dây bên kia lại ồn ào nhốn nháo, có vẻ rất bận rộn, khiến Đàm Sĩ Chương gần như không thể nói chuyện tử tế với anh. Hai bên không nghe rõ lời nhau, Phùng Liễm Thần dứt khoát cúp máy, anh cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ.

Khi đến nhà bà nội, bà cụ chỉ lo bế nhóc con lông xù, rõ ràng là thương không biết để đâu cho hết, cháu trai thì bị xếp ra đằng sau.

Không khí ngày Tết tại thị trấn nhỏ sôi động hơn nhiều so với thành phố lớn, Nhiều truyền thống xưa vẫn được gìn giữ, đoàn múa lân sẽ biểu diễn từ đây cho đến Tết Nguyên tiêu. Phùng Liễm Thần nhớ lại hồi nhỏ, các gia đình đều sống trong các khu nhà trệt, đoàn múa lân được mời cũng sẽ đi từng nhà chúc mừng, chủ nhà sẽ chuẩn bị bao lì xì để phát, cả người lớn lẫn trẻ em đều chạy theo. Bây giờ vài khu phố cổ vẫn đóng góp tiền để duy trì truyền thống này, nhưng nhiều người trẻ đã chuyển đến sống ở các tòa nhà cao tầng.

Anh bị Ngô Mãn Hương gọi đi thăm họ hàng, các cô các bà trong nhà tụ họp lại với nhau, năm nào cũng giục cưới như là một phần thiết yếu. Thế nhưng năm nay Ngô Mãn Hương không mấy quan tâm đến Phùng Liễm Thần, vì mọi người đang tranh cãi gay gắt về chuyện cưới xin của con gái cậu út.

Chuyện là thế này, bạn trai cô gái là con trai của một chủ doanh nghiệp địa phương, gia đình sở hữu hơn chục căn nhà, lại còn ăn nên làm ra, cực kỳ giàu có. Gần đây đôi trai gái không cẩn thận thành ra có thai, đối phương đề nghị dù sao cũng mang thai rồi, vậy thì đính hôn, nhưng cả gia đình bên này lại không thống nhất được ý kiến.

Dì họ thì nghĩ điều kiện của nhà trai quá hoàn hảo, đây là cơ hội có một không hai trong đời. Bản thân cô gái đang khá do dự, vì cô và bạn trai cứ chia tay rồi quay lại với nhau nhiều lần, cô vẫn chưa đưa ra quyết định. Ngô Mãn Hương cho rằng thái độ của nhà trai chưa đủ chân thành, không coi trọng nhà gái, trai cưới vợ gái gả chồng quan trọng nhất là phải môn đăng hộ đối: "Chênh lệch quá lớn, gả vào nhà đó làm sao có cuộc sống tốt đẹp chứ? Họ có tiền, nhà mình thì không, sau này gặp chuyện lớn chuyện nhỏ phải nghe ai, rồi đến khi nhà chồng ra lệnh, con dâu còn dám lên tiếng phản đối không!"

Phùng Liễm Thần bế cháu gái ra ngoài chơi, khi trở về bước vào cửa thì nghe thấy câu nói này. Người lớn tuổi trong phòng bắt đầu tranh cãi, không kiểm soát được giọng nói của mình, khiến tai mọi người đều ù đi. Trẻ con nghe không hiểu mà cũng không thích nghe, anh lại đưa cháu gái ra ngoài mua kẹo.

Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng, sau Tết lại về làm việc, trong công ty vẫn còn dán những chữ "Phúc" màu đỏ tươi, không khí treo đèn kết hoa vẫn chưa tan biến.

Ngày đầu tiên trở lại, các nhân viên không làm việc, tụ tập thành từng nhóm lên lầu xin lì xì của lãnh đạo.

Phùng Liễm Thần và các phó tổng khác đứng ở cửa văn phòng, vừa phát lì xì vừa nghe những lời chúc phúc, tình hình ở trụ sở chính và các công ty con khác có lẽ cũng chỉ như vậy.

Trước khi công việc bận rộn trở lại, anh tự cho mình nghỉ phép, về Kim Thành một chuyến.

Bình Luận (0)
Comment