Chuyện gia đình ở quê anh vẫn còn tranh cãi lộn xộn, tối hậu thư của bà Đàm cũng chưa được giải quyết. Nhưng dù có bao nhiêu chuyện đè nặng trong lòng, khi Phùng Liễm Thần đậu xe vào chỗ, trở về căn nhà ở Kim Thành sau một kỳ nghỉ lễ, việc đầu tiên anh phải làm vẫn là dọn dẹp nhà cửa.
Dù sao thì đã nhiều ngày trôi qua, anh nghĩ ít nhiều gì nhà cửa cũng sẽ đầy bụi, nhưng khi mở cửa bật đèn, căn phòng lại sạch bong. Không cần phải nói cũng biết ai là người đã đến đây.
Phùng Liễm Thần đặt hành lý xuống, trên bàn ăn xuất hiện một cặp ly tình nhân lạ mắt, rất giống gu thẩm mỹ của thiếu nữ. Anh chụp một bức ảnh, hỏi có phải do Đàm Ân Nhã tặng không? Một lúc sau, Đàm Sĩ Chương trả lời bằng một tin nhắn, không phải văn bản, chỉ gửi một bức ảnh. Hình ảnh là một viên thạch anh bán thành phẩm, Phùng Liễm Thần biết ngay y đang mày mò với bộ sưu tập của mình trong studio ở biệt thự.
Anh chợt nhận ra rằng kể từ khi chuyển đi nơi khác làm việc, có vẻ như đã lâu rồi chưa có cơ hội đến đó. Cùng lúc đó trước mắt còn hiện ra vẻ mặt tập trung của Đàm Sĩ Chương khi cầm dao khắc, từ mải mê làm việc một mình, đến cau mày bàn luận chi tiết với Tiết Thanh Bình, tất cả đều như cách biệt đã lâu.
Phùng Liễm Thần vừa nảy ra ý tưởng trong lòng thì điện thoại đột nhiên rung lên, Đàm Sĩ Chương gọi lại ngay: "Em còn ở nhà không?"
Anh rót cho mình một ly nước, đưa điện thoại lên tai, cố tình hỏi: "Anh đang nói đến nhà nào?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi có tiếng vật gì đó bị đặt xuống. Sau đó Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi đến đón em."
Phùng Liễm Thần bật cười. Nhưng nhìn lại thời gian thì thấy giờ cao điểm sắp bắt đầu: "Bây giờ? Mấy giờ rồi... lái xe khó lắm, anh ăn gì chưa? Thôi, để sau nói chuyện, anh đợi một chút, em đi tàu điện ngầm sang đó."
Đàm Sĩ Chương giơ cổ tay lên xem giờ, rồi xoa xoa cái cổ đã phải cúi xuống quá lâu. Y đang mặc một chiếc áo len màu đen đơn giản nhưng chất liệu rất mềm, bên ngoài là một chiếc tạp dề màu nâu đã cũ, trên phủ đầy những mảnh vụn màu trắng. Y tiện tay phủi đi, dựa lưng vào ghế làm việc, đôi chân dài xoay một cái, tầm nhìn trước mặt chuyển từ bàn chế tác sang cửa sổ kiểu Pháp. Studio nằm ở một nơi vắng vẻ yên tĩnh, không thể thấy được đám đông nhộn nhịp của thành phố rực rỡ ánh đèn neon, nhưng một ý tưởng lóe lên trong đầu y.
Đàm Sĩ Chương chống tay lên một bên đầu, xoa xoa thái dương, giọng nói có chút mệt mỏi: "Được rồi, gặp lại sau."
Phùng Liễm Thần nghe ra sự khác lạ, hiểu rằng y đã bận rộn cả một ngày dài, trên đường, anh dùng điện thoại tìm kiếm gợi ý nhà hàng gần đó. Anh đặt đồ ăn từ một cửa hàng gần biệt thự, dặn rằng sẽ tự đến lấy.
Bên kia, Đàm Sĩ Chương đặt điện thoại xuống, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Thời tiết đang có dấu hiệu ấm lên, nhưng đến tối vẫn còn những cơn gió se lạnh. Không khí ngày Tết vẫn còn đọng lại ở các cửa hàng trên phố, thanh niên nam nữ cười đùa vui vẻ, lì xì nhận được hồi Tết đúng lúc có thể dùng để ăn uống. Một nhóm người đang xếp hàng ở góc hẻm để mua bánh trứng mới nướng.
Tại ga trung chuyển tàu điện ngầm, lưu lượng hành khách cao, Phùng Liễm Thần bị đám đông lớn xô đẩy ra ngoài, anh kéo khóa áo khoác, cơn mưa mùa đông tí tách rơi xuống từ bầu trời. Anh đã lường trước được khi gọi món, đặc biệt yêu cầu nhà hàng ra món chậm một chút. Tránh khỏi thang máy đông đúc, anh leo lên cầu thang, khi ngẩng đầu để tìm biển báo, bỗng có người vỗ nhẹ vào vai, chưa kịp quay đầu lại, đã thoáng thấy một bóng người cao lớn qua khóe mắt.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, anh không kịp ngạc nhiên thì trên môi ấm lên, tim anh thắt lại. Một cảm xúc khó lòng miêu tả gần như cuốn lấy toàn thân anh, khiến anh chết lặng tại chỗ.
Họ đứng giữa dòng người tấp nập, hai tay Phùng Liễm Thần vẫn nằm trong túi áo gió, chưa kịp rút ra. Đàm Sĩ Chương cúi đầu, áp môi mình vào môi anh, mặc kệ ánh mắt tò mò của những người qua đường. Nụ hôn nồng nàn tha thiết nhưng không suồng sã thô thiển, môi chạm vào môi, tách ra sau vài giây, nhưng tưởng như kéo dài thật lâu.
Phùng Liễm Thần vẫn không rút tay ra, như thể nó gắn chặt vào túi áo vậy. Tròng kính của anh phủ một màn mưa li ti.
Vai áo khoác của Đàm Sĩ Chương cũng ướt, đuôi tóc dài ngang vai rũ xuống sau đầu, khuôn mặt cương nghị, lạnh lùng và điềm tĩnh. Thế nhưng sau lưng lại đang dắt theo một quả bóng bay nhỏ hình con gấu đang kiên cường lơ lửng trong cơn mưa phùn, nụ cười của gấu hoàn toàn không hợp với khí chất của y.
Hai giây trôi qua, Phùng Liễm Thần mới hoàn hồn, cơ mặt khẽ căng lên lạ lùng. Anh mím môi, như thể muốn cười, nhưng rồi lại cố nén lại, kết quả là pha trộn lại thành một biểu cảm vừa ngại ngùng vừa xấu hổ. Cảm giác giống như hồi còn học trung học, anh nhìn các bạn gái trong lớp đều mua những chú gấu nâu nhỏ này, mặc dù thấy dáng vẻ ngây thơ đó rất đáng yêu, nhưng lại vướng lòng tự tôn của con trai, cứ mãi không dám hỏi.
Phùng Liễm Thần quay mặt đi, ho khan: "Hẹn hò với sếp Đàm lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ."
"Có phải là nó không?" Đàm Sĩ Chương ngẩng đầu lên: "Tôi không chắc, em nói con gấu này có tên à?"
"Hình như là vậy." Phùng Liễm Thần cũng không chắc: "Họ nói là một IP nào đó, phim hoạt hình... thực ra em cũng không nhớ nữa, hồi đó còn đang học cấp 3, con trai không xem những thứ này. Cũng ngần ấy năm rồi, sao bây giờ vẫn còn bán?"
"Ban đầu tôi định đến cửa hàng hoa đằng kia, xem họ có hoa hồng không." Đàm Sĩ Chương cười: "Vừa ra đến đường thì lại thấy người bán bóng bay."
Thói quen sinh hoạt hàng ngày của Phùng Liễm Thần như ăn, mặc, ở, đi lại đều được chuẩn hóa để phục vụ cho công việc. Người thực dụng không theo đuổi lãng mạn, nhưng khi niềm vui bất ngờ xuất hiện, dù chỉ là rất nhỏ, vẫn khiến người ta cảm thấy lãng mạn có thể tồn tại lâu dài trong tình yêu hình như cũng hợp lý.
Ít nhất với anh trong lúc này, anh hưởng thụ lãng mạn mà Đàm Sĩ Chương mang đến, cũng để y mặc sức tung hoành trên cơ thể mình.
Âm thanh phát ra ngắt quãng, đồ trang sức trên bàn chế tác bị gạt hết sang một bên. Phùng Liễm Thần đầu óc choáng váng, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trước mắt quanh quẩn mãi nụ hôn lướt qua giữa đám đông vừa rồi. Cho đến khi khuôn mặt Đàm Sĩ Chương hiện ra trước mắt, một cảm giác lạnh băng bám lên từng bộ phận trên cơ thể anh, Phùng Liễm Thần giật mình, hai tay bị siết chặt lại giơ lên cao quá đầu. Những âm thanh nhẹ nhàng rời rạc hòa lẫn với tiếng hít thở nặng nề vang vọng bên tai.
Trang sức được dùng để trang trí, có thể đeo theo nhiều cách khác nhau. Có kiểu đeo trên quần áo, cũng có kiểu đeo khi không mặc quần áo.
Đàm Sĩ Chương say sưa mê mẩn, ánh mắt y nhìn người trước mặt như thể đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật do chính tay mình tạo ra. Theo một nghĩa nào đó thì đúng là như vậy. Phùng Liễm Thần ngửa đầu ra sau, hơi thở ngày càng dồn dập. Đá quý lấp lánh, đêm nay lại là một trận chiến dài.
Thức ăn mang về nhà rất thịnh soạn, nhưng thậm chí còn chưa mở ra, vẫn chất đống ở góc bàn làm việc, một quả bóng bay được cột trên móc treo.
Ngôi biệt thự ban đầu được xây dựng để làm nơi làm việc, các chức năng sinh hoạt bị lược bỏ đến cực hạn, giường quá cứng, tiện nghi giặt giũ cũng chẳng có là bao.
Quá nửa đêm, Phùng Liễm Thần từ phòng tắm bước ra, trên đùi dưới lớp áo choàng tắm đầy những vết đỏ. Anh đeo lại đồng hồ vào cổ tay, cài lại, xem giờ, nhận ra một ngày mới đã bắt đầu.
Đàm Sĩ Chương ngồi bên bàn làm việc chờ anh, cuối cùng hai người cũng ngồi xuống nói chuyện nghiêm chỉnh. Trong thời gian nghỉ Tết, Phùng Liễm Thần đã cùng y thảo luận phần nào về tình cảnh mà họ sẽ gặp phải.
Từ khi mẹ lâm bệnh, Đàm Sĩ Chương đã nhượng bộ nhiều mặt, cũng cố gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm của một người con. Nhưng sâu trong xương tủy, bản chất nói một là một nói hai là hai của y là thứ không bao giờ thay đổi được. Nói một cách cụ thể hơn, y có thể hiếu thảo, nhưng hoàn toàn vâng lời thì không chắc, làm vậy thì quá đáng lắm rồi.
Đàm Sĩ Chương nói thẳng: "Tôi soạn sẵn đơn xin từ chức, để trong ngăn bàn. Ân Nhã có thể 'vô tình' tìm thấy nó, mang nó về nhà, rồi tôi sẽ về nhà một chuyến, nói chuyện nghiêm túc tử tế với mẹ về tương lai."
Phùng Liễm Thần dừng lại một chút, rồi mỉm cười nói: "Thế thì có vẻ hơi cố ý quá đấy."
"Sao chứ?"
"Chẳng lẽ anh định chống đối mẹ anh, nếu bà ấy kiên quyết không làm theo ý anh, anh sẽ không thèm làm CEO tập đoàn nữa? Anh mất bao nhiêu công sức mới leo lên được cái ghế đó? Anh cũng chẳng phải là trẻ con mười mấy tuổi, cũng chẳng yêu đương trong tuổi nổi loạn! Hơn nữa, em thấy mẹ anh không ngốc đâu, nếu là em, em sẽ không dễ dàng mắc lừa hai người đâu."
Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương nở nụ cười hiếm có. Y nói với Phùng Liễm Thần: "Thì em cũng biết đây là chuyện giữa mẹ và con, không phải là đàm phán trong công ty, cũng không phải chuyện làm ăn. Chuyện gia đình thì có cách giao tiếp trong gia đình, theo kinh nghiệm của tôi, phần lớn thời gian không phải là lý luận, mà là không có lý gì cả. Con trai vẫn là con trai, do chính bà ấy sinh ra, bà ấy còn có thể làm gì khác?"
Phùng Liễm Thần hỏi: "Vậy ý anh là anh có thể đảm bảo mình sẽ tự lo liệu mọi việc? Em không cần phải can thiệp vào?"
Đàm Sĩ Chương tỏ thái độ: "Với em, tôi lại muốn làm một người vợ hiền, để em yên tâm lo sự nghiệp, không phải phiền lòng về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu."
Cả hai đều bật cười.
Trong ánh đèn mờ, hai bàn tay trên bàn đan chặt vào nhau.
Phần còn lại của đêm nay, họ còn nói chuyện về những chuyện khác, nghĩ đến gì thì nói cái đó. Trang sức ở chỗ của Đàm Sĩ Chương đã được thay thế một loạt, những cái không còn thì nghe nói là đem đi đấu giá. Ngoài ra, lại có thêm vài món mới trong bộ sưu tập, lúc này tranh thủ không có ai mới mang lên lầu, bật đèn để xem kỹ hơn.
Người đẹp ngồi dưới đèn, nhưng lại thuần thục cầm trên tay một chiếc kính lúp có độ phóng đại lớn, như một thương gia vừa phát hiện ra lục địa mới. Ánh đèn trên bàn chế tác chiếu lên khuôn mặt Phùng Liễm Thần, cặp kính gọng bạc phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.
Đàm Sĩ Chương lặng lẽ ngắm anh, như thể đang quan sát một vật phẩm sưu tập qua lớp kính. Mọi cảm xúc yêu thích đều ẩn giấu sau lưng sự điềm tĩnh và vững vàng, chỉ vào lúc nửa đêm thanh vắng, tham vọng mới bộc lộ ra một cách trọn vẹn mãnh liệt.
Đàm Sĩ Chương gác chân lên: "À mà, chuyện cô em họ ở quê em thế nào rồi?"
"Ài. Lúc em đi, cả nhà vẫn còn đang cãi rất hăng, còn chưa ra được kết luận gì."
"Đã rối thành thế rồi mà vẫn muốn kết hôn? Bây giờ đã do dự không quyết, vậy mà vẫn nghĩ sau này có thể sống tốt bên nhau à?"
"Anh nói đúng, em cũng nghĩ vậy." Phùng Liễm Thần đồng tình về mặt nguyên tắc: "Đối với người lớn, hôn nhân là chuyện lớn, nếu thật sự không vừa lòng thì vẫn có thể ly hôn, nhưng con cái thì không thể tùy tiện sinh ra, sau này muốn nhét ngược về là bất khả thi, ai sẽ chịu trách nhiệm với chúng?"
Bình minh ló dạng mà họ vẫn còn tỉnh táo, đến bảy giờ, Đàm Sĩ Chương đứng dậy đi hâm nóng bữa tối đã mang về từ hôm trước.
Phùng Liễm Thần lại mở tin nhắn công việc theo thói quen. Hộp thư đến trên điện thoại của anh vẫn đầy ắp lời chúc mừng năm mới từ cấp dưới, trên cùng có bảy tám tin nhắn công việc được gửi sau kỳ nghỉ. Dù trong kỳ nghỉ, anh vẫn thường xử lý công việc bất cứ khi nào có thời gian rảnh, vì vậy cấp dưới sẽ gửi thẳng những vấn đề khẩn cấp cho anh, chờ anh quyết định.
"Gần đây thầy Tiết lại gặp chuyện gì rồi?" Phùng Liễm Thần hỏi.
"Anh ta thì có thể gặp chuyện gì?"Đàm Sĩ Chương vẫn không thích nghe cái tên này: "Anh ta lớn rồi mà."
"Phòng Quan hệ công chúng của tập đoàn vẫn chưa xóa em khỏi danh sách người nhận thư." Phùng Liễm Thần đáp. "Gạt chuyện này sang một bên, chính xác thì bọn họ đang làm trò gì vậy? Tại sao đám fans cuồng trước đây của thầy Tiết còn chạy thẳng đến tận cửa nhà anh ta la hét, còn bị người ta quay video đăng lên mạng, giám đốc của chúng ta thì không một chút động tĩnh nào, như con heo chết vậy?" Anh vẫn sẽ chửi thề khi không có người ngoài ở cạnh.
"Có gì lạ đâu, anh ta đâu phải người mới ra nghề, chẳng lẽ không chịu được lời chỉ trích?" Đàm Sĩ Chương nói: "Dám chơi thì dám chịu, trước kia càng nhiều người nịnh nọt thì càng dễ phải đối diện với nỗi thất vọng của họ, có phải là việc không thể lường trước đâu."
Phùng Liễm Thần vừa rồi đã cảm thấy ngờ ngợ, cuối cùng cũng nhận ra hai người họ đang không cùng chung một tần số.
Anh ngẩng đầu lên: "Ý em là, đã đến lúc phải triển khai hoạt động quan hệ công chúng cho thầy Tiết rồi! Cái này có liên quan gì tới định kiến cá nhân của anh đối với anh ta? Bây giờ người khác nói xấu, làm hoen ố hình ảnh của anh ta thì không làm tổn hại đến danh tiếng doanh nghiệp của chúng ta à? Em nghi ngờ những người lẻn vào họp mặt cuối năm lần trước có thể là fans cuồng anh ta, anh đã trả giá cao để mời người ta, về công lẫn về tư, chúng ta đều có nghĩa vụ phải dọn dẹp đống bừa bộn này."
Đàm Sĩ Chương đi rót nước sau lưng anh, nhưng thật ra vẫn nghe rõ từng lời. Sau vài giây y mới trả lời, hứa sẽ đi phê bình giám đốc quan hệ công chúng thiếu năng lực, nhưng uyển chuyển phủ nhận việc mình có thành kiến với Tiết Thanh Bình, nói rằng y hoàn toàn tôn trọng anh ta.
Không chỉ mình Đàm Ân Nhã nhận ra thái độ ghen tuông khó hiểu của y , Phùng Liễm Thần cười khẩy, khi đi ngang qua còn chọc vào thắt lưng y một cái: "Giọng điệu mỉa mai."
Đàm Sĩ Chương làm như không nghe thấy, vẫn vững vàng như núi.
*
Trong số tin nhắn công việc của Phùng Liễm Thần cũng có một cái là từ ban giám đốc bên Uyển Thành. Họ báo rằng nhận được lời mời từ trụ sở chính, có một khu mỏ ở Úc đang mời các thương gia chiến lược đến khảo sát thực địa.
Dự án khảo sát này thực chất là do tập đoàn Hồng Hải khởi xướng. Bọn họ muốn tiến quân vào ngành trang sức, chắc chắn sẽ phải tự tìm những nhà cung cấp nguyên liệu thô ổn định trong tương lai. Nhưng trong giai đoạn hiện tại, hai tập đoàn vẫn đang hợp tác khăng khít, để tránh làm căng thẳng mối quan hệ và bị chỉ trích vì bỏ rơi đối tác đi chơi một mình, bọn họ mời thêm cả tập đoàn Đàm Thị, hai bên cùng cử đoàn khảo sát tới mỏ.
Phùng Liễm Thần vô thức tính toán thời gian trước, ngày khởi hành dự kiến là tháng sau, tuy visa và các thủ tục khác có hơi gấp gáp, nhưng vẫn còn đủ thời gian. Chẳng qua là anh hơi ngạc nhiên một chút thôi. Về mặt logic, các thành viên đoàn khảo sát chắc chắn phải ưu tiên chọn từ trụ sở chính, có rất nhiều người muốn đi.
Những chuyến tham quan khảo sát này được coi là một cơ hội tốt, thứ nhất là có thể nắm bắt xu hướng năm nay, thúc đẩy lợi nhuận thị trường; thứ hai là mang đến cơ hội gặp gỡ các nhà buôn đá thô, đàm phán giao dịch và mở rộng mạng lưới quan hệ cá nhân. Thậm chí không cần làm gì cả, đi theo du sơn ngoạn thủy một chuyến cũng đã là một dịp tuyệt vời để du lịch bằng kinh phí công ty, kết hợp mua sắm ở nước ngoài.
Ngày xưa khi còn cố chủ tịch Đàm Nho, Phùng Liễm Thần gần như chắc chắn sẽ có mặt trong đoàn, điều này thể hiện lãnh đạo tin tưởng anh, cũng cho thấy anh được thiên vị, những người khác chỉ có thể ghen tị. Tất nhiên, anh cũng không thể lười biếng được, vất vả thì đúng là rất vất vả.
Nhưng Phùng Liễm Thần hiện đã được thăng chức, cũng điều chuyển công tác rồi, anh cho rằng cần trao cơ hội tích lũy kinh nghiệm cho các đồng nghiệp trẻ. Vì vậy, anh mới hỏi Đàm Sĩ Chương: "Sao lại cử em đi nữa?"
Đàm Sĩ Chương rót cà phê đưa cho anh: "Em không muốn mất công đi chuyến này sao?"
"Cũng không phải vậy, em chỉ thắc mắc thôi, em không còn phụ trách dự án Hồng Hải nữa mà."
"Lần này tạm thời cứ như vậy, đây là quyết định chung của ban lãnh đạo, tất nhiên nếu em không muốn đi thì không ai ép buộc cả. Thứ nhất, chuyến khảo sát này không phải do chúng ta dẫn đầu, phải theo sau người của Hồng Hải, sếp Cao tuổi cao rồi không bôn ba nổi, chúng ta cần một người phụ trách có đủ uy tín, nếu không thì lại nhắm mắt đưa chân, để người ta dắt mũi à? Thứ hai, Uyển Thành là cơ sở chế tác lớn nhất của tập đoàn, cũng có nhu cầu mua sắm theo quy mô lớn, chủ tịch Đàm giao cho em một nhiệm vụ riêng, em coi như đi thăm dò thử xem, biết đâu sau này lại có cơ hội tiềm năng."
Nếu đã như vậy thì không có lý do gì để từ chối cả, Phùng Liễm Thần nói: "Em sẽ chuẩn bị."
Anh từng đi qua nhiều khu mỏ đá quý và kim loại quý, nhưng chưa bao giờ đến Úc, trong lòng vẫn rất háo hức muốn thử. Tiếp theo là trả phép, anh cũng không cần phải quay lại Uyển Thành, bàn giao công việc qua mạng xong thì ở lại tập đoàn chờ đến ngày xuất phát.
Thế nhưng ngay trước khi khởi hành, trong đoàn xuất hiện thêm một người, Đàm Hạo Dương cũng đang đứng đó, xách một chiếc vali: "Sếp Phùng."
Phùng Liễm Thần liếc nhìn danh sách đoàn của mình, cười nhạt: "Phòng Hành chính còn chưa thông báo, sao phút cuối lại thêm người vào?"
---
Người dịch:
Anh Sĩ Chương hồi đầu ảnh ví von không sai mà, đúng là con khỉ nhảy nhót.