Đàm Hạo Dương cà lơ phất phơ bày tỏ lòng chân thành: "Tôi đặc biệt xin đi cùng để mở rộng tầm nhìn đấy. Trước đây tôi đã bỏ qua tầm quan trọng của việc thu mua nguyên liệu thô, mãi đến một hai năm trở lại đây khi tự dẫn dắt Chìa Khóa Ánh Sao, mới nhận ra khoảng trống kiến thức này cần phải lấp vào. Vì vậy, tôi sẽ đi cùng mọi người để học hỏi và quan sát nhiều hơn, sếp Phùng, mọi người không cần phải để mắt tới tôi, cứ coi như chân chạy vặt, đừng ngại chỉ dạy."
Đã nói đến nước này, ai còn dám đá vị hoàng thân quốc thích này ra?
Phùng Liễm Thần nhìn quanh cả nhóm, chỉ có vài người đi công tác có mặt tại điểm hẹn, phòng Hành chính không đến nên không có ai để hỏi thêm. Anh cũng biết đoàn khảo sát quả thực đã sắp xếp một vị trí đi "mở rộng tầm nhìn" cho Hoàng Nhuế. Nhưng không may, cách đây hai ngày, cô phải nhập viện do viêm ruột thừa cấp tính. Thế là Đàm Hạo Dương nửa đường nhảy ra giành mất vị trí của cô.
Tài xế đã mở cửa xe chờ sẵn, vì vậy, Phùng Liễm Thần chỉ gật đầu: "Sếp Hạo Dương khách sáo, mọi người học tập lẫn nhau."
Đàm Hạo Dương cười đáp: "Hứa sẽ không gây rắc rối cho mọi người đâu."
Ngoài tài xế, trên xe còn có năm thành viên khác, trên đường ra sân bay, Phùng Liễm Thần đã tạo một nhóm chat. Không tính anh và Đàm Hạo Dương, những người cùng đi Úc còn có sếp Tôn phụ trách trung tâm Quản lý vật liệu, trưởng phòng Thiết kế Lâm Thi Như, cùng một cậu chàng cao lớn lực lưỡng của ban Thư ký, phụ trách sắp xếp hành trình cho mọi người, cậu ta thậm chí còn nói đùa rằng có thể kiêm luôn vệ sĩ.
"Đến Úc rồi, chúng ta có thực sự phải đánh nhau với chuột túi không?" Lâm Thi Như tò mò hỏi.
"Tôi chưa đến đó bao giờ." Phùng Liễm Thần nói: "Nhưng Tiểu Ngô đã nói vậy thì cứ để cậu ấy đi."
Tiểu Ngô của ban Thư ký xắn tay áo lên khoe cơ bắp, tính cách cậu ta hài hước, khiến mọi người trong xe đều bật cười.
Phùng Liễm Thần vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Đàm Hạo Dương ngồi ở ghế sau. Đàm Hạo Dương nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi thân thiện tham gia vào đề tài. Phùng Liễm Thần lại không nói nữa, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến sân bay, đoàn của họ gặp phía tập đoàn Hồng Hải tại sảnh.
Hồng Hải cũng cử năm thành viên, thư ký cấp cao của họ gửi hành trình sau khi hạ cánh cho mọi người. Đây là phiên bản xác nhận cuối cùng, nhưng thực ra trước đó đã trao đổi nhiều lần qua email, tất cả những điều cơ bản cần giải thích đều nói hết rồi.
Khi còn cách một khoảng xa, Phùng Liễm Thần đã nhìn thấy người quen cũ Andy trong đoàn. Lâu ngày không gặp, Andy lại đổi sang diện mạo mới, tóc tết kiểu bện thừng, vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông. Các thành viên của hai đoàn khảo sát bắt tay chào hỏi nhau, hắn cũng ở trong số đó, khi chào Đàm Hạo Dương còn mắt đi mày lại.
Hai người này trở nên thân thiết từ khi nào? Phùng Liễm Thần hơi hoài nghi, nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là Andy trước đây không buồn để ý đến anh lại đột nhiên tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều.
Trong lúc kiểm tra an ninh, thẻ lên máy bay của Phùng Liễm Thần rơi xuống đất, anh chưa kịp nhặt thì đã có hai người khác cùng cúi xuống. Đàm Hạo Dương không nhanh tay bằng Andy, hắn còn chủ động đưa thẻ lên máy bay cho Phùng Liễm Thần, lại cười với anh: "No worries."
Lời "cảm ơn" của Phùng Liễm Thần vẫn còn mắc kẹt ở cổ họng, anh chỉ đành nuốt xuống rồi gật đầu.
Trong đoàn khảo sát, chỉ có mình Lâm Thi Như phát hiện ra gì đó, tuy không hỏi nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ tò mò.
Phùng Liễm Thần tranh thủ trước khi lên máy bay nhắn tin cho Đàm Sĩ Chương giải thích tình hình, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.
Loa bắt đầu phát thông báo lên máy bay, máy bay cất cánh, hướng đến bán cầu bên kia.
*
Tiêu chuẩn đi công tác của tập đoàn có phân cấp, người ở cấp tổng giám đốc trở lên có vé hạng thương gia, những người khác đi vé hạng phổ thông. Xét về điều kiện, tất nhiên hạng thương gia thoải mái hơn gấp trăm lần. Tuy nhiên, khi Phùng Liễm Thần tháo dây an toàn, anh cứ cảm thấy có ánh mắt lén lút dán lên người mình.
Phía sau anh là Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần quay đầu lại, thấy gã đeo bịt mắt, đã nằm xuống như không có chuyện gì xảy ra. Tiếp đến, ở chéo đằng trước của anh là Andy, cái đầu toàn tóc bện thừng đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa lắc lắc gật gật. Hắn quay đầu lại chạm mắt với Phùng Liễm Thần, đưa ra một miếng kẹo cao su: "Muốn ăn không?"
Phùng Liễm Thần lịch sự từ chối. Cảm thấy không thoải mái khi ở cùng một chỗ với hai con người này, một lúc sau, anh đứng dậy đi về phía sau.
Sau khi tìm thấy Lâm Thi Như, Phùng Liễm Thần dặn dò cô vài việc, rồi hỏi: "Cô có muốn ngồi hạng thương gia không?"
Lâm Thi Như cười lớn: "Tạm thời chưa có khả năng đó."
Phùng Liễm Thần nói: "Tôi đổi chỗ cho cô, cô ngồi chỗ của tôi là được."
Lâm Thi Như cười: "Anh chắc chứ?"
Phùng Liễm Thần quả quyết: "Đi đi, cho cô cơ hội hưởng thụ, ở đằng trước được gọi món tùy thích, cô có thể nếm thử món bít tết."
Lâm Thi Như cung kính không bằng tuân lệnh, hỏi số ghế rồi đi lên.
Thấy người trở về biến thành trưởng phòng Lâm đang hào hứng thấy rõ, Đàm Hạo Dương mới kéo miếng bịt mắt che hờ lại.
Dưới khoang phổ thông, Phùng Liễm Thần mở máy tính bảng, tròng kính phản chiếu một mảng dày đặc những chữ và hình ảnh. Anh chưa từng đến khu mỏ của Úc, nhưng Đàm Sĩ Chương có kinh nghiệm phong phú, trước chuyến đi, y thậm chí còn lục lại những sổ sách và bản ghi chú cũ của mình, scan lại gửi cho Phùng Liễm Thần.
Bởi vì hầu hết là những dòng ngẫu nhiên được ghi lại trên đường đi, những tài liệu này rất tùy hứng, thậm chí là tự do phóng túng, chủ nhân nghĩ đến cái gì thì viết cái đó. Chẳng qua là Phùng Liễm Thần đọc quen bản thảo của Đàm Sĩ Chương rồi, nhiều đoạn tưởng chừng như không thể hiểu nổi mà anh vẫn có thể lý giải được đại ý.
Trên một trang nọ, Đàm Sĩ Chương vẽ sơ đồ một phần cắt gọt hình cái gối, bên cạnh có nhiều dấu chấm hỏi, không có ghi chú nào khác. Phùng Liễm Thần ngay lập tức nhớ đến viên kim cương hồng mà y đã từng bỏ lỡ, đến nay vẫn nhớ mãi không quên.
Chuyến khảo sát của họ lần này là đến Tây Úc, nơi đây có vùng đất vàng nổi tiếng của Úc, cũng là nơi tập trung nhiều mỏ kim cương, chính là nơi có mỏ Argyle nổi tiếng sản sinh ra "kỳ quan màu hồng". Tất nhiên, đoàn khảo sát sẽ không đến Argyle nữa, mỏ đã cạn kiệt, giá kim cương hồng được khai thác ở đó đã bị đẩy lên ngày một cao hơn.
Khi từ sân bay về đến khách sạn đặt trước thì trời đã khuya, đoàn khảo sát làm thủ tục nhận phòng tại quầy lễ tân. Kiệt sức vì chuyến đi dài cộng thêm lệch múi giờ, mọi người đều quá mệt, không mở nổi mắt nữa, vì vậy sau khi nhận được thẻ phòng thì lập tức về phòng, sắp xếp nghỉ ngơi.
Phùng Liễm Thần ở một mình trong phòng suite, đặt hành lý xuống, anh lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Đàm Sĩ Chương. Anh bật chế độ máy bay trên máy bay, sau khi hạ cánh còn phải lo lên xe, bây giờ mới có thời gian trả lời. Giờ ở Úc nhanh hơn Trung Quốc ba tiếng, có vẻ như y cũng căn thời gian đợi sẵn, cuộc gọi video hiện lên ngay lập tức: "Sao rồi, thích nghi tốt chứ?"
"Cũng tạm được, lúc hạ cánh là mùa hè, phong cảnh cũng khá mới mẻ, không thấy khó chịu gì cả."
"Vậy thì tốt."
"Vậy là không có ai báo trước cho anh biết Đàm Hạo Dương sẽ đi cùng lần này sao?"
"Nghe em nói thế cứ như tôi là đứa vô dụng ấy." Đàm Sĩ Chương nói, tay chống cằm nhìn anh ở đầu dây bên kia: "Đúng là không có."
Ngay cả Đàm Nguyệt Tiên cũng không hề hay biết. Dù sao cũng là người lớn rồi, ai mà rảnh để mắt đến gã mọi lúc mọi nơi?
Lần này đúng là do Đàm Hạo Dương tự ý hành động. Thay vì đi đúng quy trình phê duyệt chính thức, gã chạy thẳng đến phòng Hành chính, nói với người phụ trách đặt vé rằng nếu Hoàng Nhuế nằm viện không đi được, vậy thì cứ chuyển vé máy bay vốn dành cô sang tên gã, đã trao đổi trước rồi.
Người của phòng Hành chính thì ôm tâm lý "lãnh đạo cấp cao cần gì phải lừa gạt tôm tép như mình", nên không nghĩ nhiều cũng chẳng hỏi lại xem gã trao đổi trước với ai, cứ thế đồng ý làm theo, rồi sau đó cũng không báo cáo lại với cấp trên, có lẽ vì sợ bị nghĩ rằng mình mách lẻo.
Phùng Liễm Thần còn chẳng thấy ngạc nhiên. Trong thời gian phải hướng dẫn Đàm Hạo Dương, anh đã biết gã người như thế nào, đây không phải lần đầu gã làm chuyện như thế này.
"Trước đây muốn can thiệp vào bất kỳ dự án nào của công ty, cậu ta cũng toàn tiền trảm hậu tấu như vậy, xét cho cùng thì do cố chủ tịch Đàm nuông chiều mà ra. Cố chủ tịch nghĩ rằng cậu ta chịu học là tốt, nên cứ mặc nhiên cho phép. Thấy chưa... cuối cùng thì chiều mãi thành quen."
"Em nói đúng, đó là nhược điểm của doanh nghiệp gia đình, có quá nhiều thứ quyền lực ngầm, buộc nhân viên phải phục tùng trái quy trình."
Phùng Liễm Thần nằm trên sô pha, gối đầu vào cánh tay, nhìn y: "Theo em, lần này anh không nên để mặc phòng Hành chính nữa, đừng chỉ hỏi một câu qua loa rồi coi như xong, hay là nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ luôn đi, quy định quản lý đi công tác đã quá rõ ràng mà cứ không tuân thủ."
Đàm Sĩ Chương đồng ý, rồi nhìn anh: "Tình hình bên em thế nào rồi? Còn muốn nói gì nữa không?"
Phùng Liễm Thần ngáp dài mệt mỏi: "Chỉ thế thôi... còn có thể có gì nữa? Bên anh bây giờ là mấy giờ rồi? Em chuẩn bị đi ngủ đây."
Anh buồn ngủ lắm rồi, mí mắt sụp xuống, còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã úp sấp xuống ngực, hơi thở trở nên đều đặn, sau đó không còn ý thức nữa.
Nhiều năm qua, Phùng Liễm Thần đã quen đi công tác khắp nơi, không có tật xấu lạ giường, thích nghi cực kỳ tốt, có thể nằm luôn trên sô pha ngủ thiếp đi, giữa chừng tháo kính rồi đi lên giường như thế nào cũng không nhận ra.
Phải đến sáng hôm sau, khi đang đánh răng, anh mới phát hiện Đàm Sĩ Chương lại nhắn thêm một tin nữa: "Nếu thuận tiện thì nhớ đừng cắm sừng tôi đấy."
Hôm qua đã nói gì nhỉ... Câu này ở đâu ra vậy?
Nhổ nước súc miệng ra, Phùng Liễm Thần đáp: "Yên tâm, công tác phải đặt hiệu quả lên hàng đầu, không có thời gian để mà gian gian díu díu mập mờ đâu."
*
Thành thật mà nói, kế hoạch của tập đoàn Hồng Hải không thực sự hiệu quả, thậm chí còn có cảm giác quá thoải mái, người của đoàn khảo sát còn chưa có mặt đủ, nói sáng mai vẫn còn một giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn đến.
Mọi người ăn trong nhà hàng của khách sạn xong thì mở một cuộc họp ngắn, những người không có việc chỉ biết đi dạo loanh quanh, quả thật rất giống đang đi nghỉ dưỡng.
Phùng Liễm Thần đang ngồi ở bàn làm việc viết đề cương dự án, chuẩn bị gửi về cho trụ sở chính thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, Đàm Hạo Dương đang đút tay vào túi đứng trước cửa. Anh mím môi, nhưng chưa kịp nói gì, một cái đầu khác đã ló ra từ phía sau Đàm Hạo Dương. Còn ai khác ngoài Andy, hắn ra vẻ thân mật mời Phùng Liễm Thần cùng đi uống rượu. Xem ra hai người này đang có kế hoạch đi chơi.
Không biết vì lý do gì, Phùng Liễm Thần nhớ lại đã từng thấy Andy liên tục gửi tin nhắn cho Đàm Sĩ Chương vào lúc đêm khuya. Phùng Liễm Thần không có thói quen coi tất cả mọi người là tình địch, tình yêu là đôi bên cùng có lợi, nếu không hợp nhau, anh có thể ra đi dứt khoát hơn bất kỳ ai. Nhưng lúc này Đàm Sĩ Chương không có ở đây, đối phương lại tìm đến dụ dỗ anh, khiến cho cảm giác hoài nghi mơ hồ kia lại dâng lên.
Đàm Hạo Dương liếc nhìn bàn làm việc của anh: "Hiếm khi có dịp đến đây, sao không đi dạo một chút?"
Phùng Liễm Thần nghiêng người, ra hiệu đang làm việc: "Có thể không tiện lắm."
Andy xen vào: "Come on, đừng nhàm chán thế, anh thích lãng phí cuộc đời ngắn ngủi của mình trên đống giấy A4 à?"
Phùng Liễm Thần mỉm cười nhẹ, tỏ ý xin lỗi: "Hiện tại tôi chỉ có thể làm một nhân viên văn phòng nhàm chán, bỏ đi quá lâu, khi trở về chắc chắn sẽ có rất nhiều việc tồn đọng, hơn nữa tôi còn có chút việc gấp cần giải quyết. Sau chuyến này về nước, hy vọng sẽ có cơ hội mời cậu ăn một bữa."
Thấy không thể thuyết phục được, Andy nhún vai bất lực: "Thật đáng tiếc, nhưng đành phải tôn trọng lựa chọn của anh."
Nói xong, hắn quay lại nhìn Đàm Hạo Dương, nhướng mày. Đàm Hạo Dương liếc nhìn Andy, chưa kịp tìm cớ nói thêm thì điện thoại trong phòng đã reo. Đúng lúc có sẵn một lý do, Phùng Liễm Thần nói xin phép, rồi đóng cửa tiễn khách.
Đàm Hạo Dương không muốn bỏ cuộc, mắt dán vào cánh cửa đóng chặt.
Andy đứng bên cạnh cũng nhìn ra tâm trạng của gã, không chút do dự cười khẩy, bước nhanh hơn, đi ngang qua gã: "Dù anh không theo đuổi được cũng đừng quên những gì chúng ta đã thỏa thuận."
Đàm Hạo Dương nhìn theo bóng dáng hắn, sắc mặt hơi tối lại, miệng lẩm bẩm "mộng tưởng hão huyền", không rõ đang ám chỉ ai.
---
Người dịch:
Biểu hiện bất thường ắt phải có âm mưu thâm độc.