Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 85

Hai kẻ mang trong lòng mưu ma chước quỷ cùng nhau đi khỏi đó, tìm một quán bar để uống rượu.

Trước khi đi, Đàm Hạo Dương liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, không muốn bỏ cuộc. Phùng Liễm Thần ở ngay trong đó, vậy mà vẫn thờ ơ, chỉ cho gã một cánh cửa đóng kín.

Andy đến hộp đêm chẳng khác nào như cá gặp nước, nhanh chóng biến mất vào sàn nhảy. Nhưng Đàm Hạo Dương chỉ cảm thấy uể oải, tay chống đầu ngồi ở quầy bar, nhìn đám đàn ông và phụ nữ tóc vàng mắt xanh đang uốn éo cơ thể với vẻ mặt chán nản.

Đúng như Phùng Liễm Thần đã dự đoán, mục đích gã đi theo đến đây không hề đơn giản. Trong khoảng thời gian trước Tết Nguyên đán, Andy liên lạc với Đàm Hạo Dương để bàn việc đi khảo sát của tập đoàn Hồng Hải, hắn đặc biệt nhắc tới Đàm Sĩ Chương, mong Đàm Hạo Dương có thể thuyết phục đối phương cùng đi chuyến này. Với nhiều năm kinh nghiệm trong tình trường, Đàm Hạo Dương gần như ngay lập tức nhận ra ý định của Andy, mục đích thực sự của hắn không như vẻ bề ngoài, khảo sát là thứ yếu, tiếp cận Đàm Sĩ Chương là chính.

Đàm Hạo Dương thấy rất thú vị, nhưng gã lại có ý khác nên đề xuất một giao dịch.

Gã nói với Andy rằng hiện tại Đàm Sĩ Chương đang là tổng giám đốc của tập đoàn, mong y gác lại các dự án quan trọng khác, đích thân tham gia vào một cuộc khảo sát mang tính chất hợp tác là không thực tế. Thứ nữa, gã muốn thử theo đuổi Phùng Liễm Thần một lần, nhưng lại đang loay hoay tìm cách tiếp xúc, vậy thì gã tham gia sẽ dễ hơn. Đàm Hạo Dương lại nói với Andy rằng nếu gã có thể lấy lại được lòng tin của Phùng Liễm Thần, hòa giải với anh qua chuyến đi Úc lần này, chuyện của Đàm Sĩ Chương tất nhiên cũng dễ giải quyết, sau đó hắn muốn theo đuổi thế nào cũng được.

Là người theo chủ nghĩa lãng mạn, Andy nghe xong chẳng những không thấy điều đó là vô lý mà còn đồng ý hai tay ngay lập tức, hai người bắt tay hợp tác.

Tuy nhiên trong tuần tiếp theo, liên minh hoang đường này vẫn không có tiến triển gì. Vì Phùng Liễm Thần không thèm để ý đến bất kỳ ai trong hai người này, thậm chí nếu nhìn thấy họ ở phòng chờ thương gia từ xa, anh còn đi đường vòng.

Úc là một quốc gia rộng lớn và giàu tài nguyên, vùng đất của vàng ở phía tây nam nổi tiếng thế giới đã chứng kiến ​​giai đoạn lịch sử khai thác vàng huy hoàng nhất. Nhiều thị trấn mỏ vẫn còn phát triển thịnh vượng cho đến ngày nay giống hệt những bảo tàng sống, lưu truyền vô số câu chuyện xưa cũ về những người trở nên giàu có chỉ sau một đêm rồi sau đó mất hết tất cả. Dường như vẫn còn ngửi thấy mùi của phiêu lưu và tham vọng của những người tìm vàng trong khu mỏ cũ.

Đoàn khảo sát đến thành phố Kalgoorlie vào ngày thứ sáu. Kalgoorlie không chỉ là một thành phố giàu tài nguyên mà còn là một thành phố du lịch, những con phố rộng còn lưu giữ nhiều tòa nhà theo phong cách Victoria truyền thống, cảnh quan thiên nhiên khá độc đáo, thu hút một dòng du khách ba lô liên tục không ngớt.

Nhân lúc rảnh rỗi, Lâm Thi Như và những người khác còn đến gõ cửa phòng Phùng Liễm Thần, hỏi anh có muốn tự mình đi đãi vàng không.

Hoạt động này không nằm trong lộ trình chính thức. Do nhiều khu mỏ có khu vực đãi vàng luyện vàng mở cửa cho khách du lịch, chỉ cần trả một khoản phí nhỏ để xin giấy phép là người bình thường có cơ hội theo đuổi giấc mơ vàng của riêng mình. Đây có thể được coi là một hình thức kinh tế du lịch địa phương độc đáo.

Lần này Andy không đến, cậu ấm được cưng chiều này không muốn chịu đựng gian khổ.

Người đãi vàng phải đối mặt với ánh nắng mặt trời và cát vàng, xác định những hang mỏ có thể chứa vàng, đào từng xẻng một qua lớp đất cát, sau đó phải mang ra sông rửa vàng bằng dụng cụ, loại bỏ bùn và tạp chất. Nếu may mắn thì có thể tìm thấy một ít vàng sa khoáng hoặc lớn hoặc nhỏ, nếu không may thì dính bụi bẩn đầy người, sau cùng chỉ như dã tràng xe cát.

Có một bài thơ cổ nói rằng "Ngàn lần sàng lọc khổ đau, Thổi bay hết cát mới ra được vàng*", đại khái là như thế.

* Trong bài "Lãng đào sa kỳ 8" của Lưu Vũ Tích (thời Đường).

Phùng Liễm Thần vừa có mắt nhìn lại có vận may, đến tối về phòng bèn chia sẻ thành quả - một nắm hạt vàng lấp lánh - qua cuộc gọi video, cảm giác này không kém gì việc đàm phán thành công một dự án nhỏ.

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Hay là cho em nghỉ phép, khảo sát xong có thể ở lại đãi vàng thêm vài ngày?"

Phùng Liễm Thần cười thoải mái, rồi nhận ra bối cảnh phía sau không phải là căn hộ của y: "Anh đang ở đâu?"

Đàm Sĩ Chương thản nhiên nói: "Hôm nay tôi về nhà."

Phùng Liễm Thần biết nhà mà y đang nói đến là nhà của bà Đàm. Nhưng ở cách xa nửa vòng trái đất, Đàm Sĩ Chương dường như không muốn giải thích thêm, vẻ mặt có phần lạnh lùng. Hai người nói hết chuyện này đến chuyện khác, thời gian bất giác trôi qua.

Sau khi cúp máy, Đàm Sĩ Chương xuống lầu. Bà Đàm ngồi trên sô pha, quấn một chiếc khăn len cashmere, trông như đang lạnh cóng. Y lại ngồi xuống đối diện với mẹ mình, hai người không thân chẳng sơ, lại trở về khoảng cách lạnh nhạt như vài năm trước.

Bà Đàm mặt vô cảm, nhìn con trai chằm chằm, quấn chặt khăn choàng quanh người hơn. Bà ta mím môi, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi. Cuối cùng, bà ta chỉ nói: "Cậu ta là người ngoài, mẹ mới là mẹ ruột của con."

"Con biết."

"Con biết gì chứ, từ nay về sau mẹ không bao giờ quan tâm đến con nữa, đây có phải là kết quả con mong muốn không? Giờ con đã hài lòng chưa?"

"Con sẽ xử lý quan hệ giữa hai người." Đàm Sĩ Chương nói. "Mẹ cứ làm như lẩm cẩm đi, đừng vì con mà tự làm khó mình."

"Con có chết cũng không nghe lời khuyên, nhưng mẹ vẫn phải khuyên con một lời cuối cùng, cũng chỉ có thể đưa ra cho con lời cảnh báo duy nhất này, giữ chặt tiền, giữ chặt quyền, đừng để ma xui quỷ khiến, một khi đã si mê là sẽ bị người khác dụ dỗ. Nếu không... sau này chắc chắn con sẽ hối hận."

"Ít nhất thì con hiểu cậu ấy là người thế nào hơn mẹ, nhưng mẹ muốn nghĩ gì thì nghĩ, hối hận thì hối hận thôi."

Bà Đàm đột nhiên cầm lấy ly nước trước mặt, bực tức hất thẳng vào mặt y!

Đàm Ân Nhã đang ngó nghiêng trong góc thấy vậy giật mình, đang do dự, bỗng nhiên một bàn tay thô ráp đặt lên vai. Đằng sau là cô giúp việc đã làm trong nhà này mười mấy năm, đang bất lực ra hiệu "suỵt" với cô bé: "Đừng xen vào." Cô giúp việc lén kéo Đàm Ân Nhã đi.

Đàm Sĩ Chương gạt nước trên mặt đi, nhưng lại cười khẽ, rất nhạt, gần như không thể nhận ra.

"Được rồi, chúng ta đừng nói về những chuyện không vui này nữa." Y nói: "Đúng rồi, con sắp đi công tác, định sang Úc vài ngày, nhận được lời mời tham dự một buổi đấu giá kim cương ở đó, mẹ có muốn món trang sức nào không? Hay là con giúp mẹ để ý vài món."

Bà Đàm đặt cái ly xuống, đứng dậy bỏ đi: "Đừng mua gì hết, chết rồi cũng không mang theo được, còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi muốn làm gì thì làm."

*

Ở nước Úc xa xôi, thời gian trôi đến lúc gặp mặt tại điểm tập hợp thứ hai.

Lần này, tập đoàn Hồng Hải đã liên hệ với công ty Warren Goldfields thuộc tập đoàn khai khoáng Isa tại địa phương để tiến hành hoạt động khảo sát mỏ và giao lưu nghiệp vụ. Warren Goldfields là một trong những nhà sản xuất vàng lớn nhất của Úc, khu vực khai thác có tiềm năng cao này có diện tích gần 1.000 kilomét vuông, triển vọng thăm dò đầy hứa hẹn. Dự án khai thác mỏ Karror mới khởi động lại nằm cách Kalgoorlie chỉ 90 kilomét.

Bên kia cử người đến đón, cả đoàn đến khu mỏ, gặp người phụ trách công ty kia. Theo thông lệ, trước tiên là lịch sự bắt tay, sau đó là trao đổi danh thiếp. Phùng Liễm Thần bị kẹp ở giữa, hộp danh thiếp dần trống rỗng, anh đột nhiên đảo ngón tay, lẳng lặng giữ tấm cuối cùng lại.

Đàm Hạo Dương liếc mắt thấy được: "Có chuyện gì vậy?"

Phùng Liễm Thần nhét tấm danh thiếp có in chữ "Đàm Sĩ Chương" về lại, bình tĩnh nói: "Suýt nữa đưa nhầm, không phải của tôi."

Người phiên dịch đi cùng giới thiệu về hoạt động và sản xuất của mỏ, sau đó sắp xếp cho khách đi tham quan thực địa. Người phụ trách cầm mũ bảo hiểm trên tay đích thân phát, mời các thành viên đoàn khảo sát trực tiếp trải nghiệm quá trình vận chuyển quặng từ nơi khai thác đến điểm dỡ hàng, cả đoàn tiến về khu vực lân cận mỏ quặng.

Do đang khai phá, khu vực xung quanh chìm trong bụi mù mịt, bão cát như trộn lẫn với tro núi lửa, gần như bao trùm lấy những người đang đi về phía trước. Cho đến khi mỏ khoáng sản khổng lồ xa xa xuất hiện dưới chân, quang cảnh xung quanh trông như một cái lò xo đang lún xuống, một khung cảnh tráng lệ động lòng người.

Cảnh tượng trước mắt họ giống như trong phim, nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, đặc biệt là Andy nhảy cẫng lên vì phấn khích. Phùng Liễm Thần đang đứng ở vị trí ngoài rìa thì đột nhiên cánh tay bị siết chặt lại. Anh bất ngờ quay đầu nhìn lại, Đàm Hạo Dương xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Gã nhắc nhở Phùng Liễm Thần: "Nguy hiểm, cẩn thận đừng để trượt xuống."

Phùng Liễm Thần nói lời cảm ơn, rút ​​tay về, di chuyển ra xa một chút.

Đàm Hạo Dương đi theo sát phía sau, bám dính lấy anh: "Nghe nói anh đi đãi vàng?"

Phùng Liễm Thần duy trì một khoảng cách lịch sự: "Cậu cũng nên cẩn thận, nhất là chỗ đi đứng."

Anh chưa kịp nói hết câu, Đàm Hạo Dương đã vấp ngã, cả người chúi về phía trước thì được Phùng Liễm Thần đỡ lấy.

Những người khác không để ý, hai người họ đi tụt lại sau cuối cùng. Đàm Hạo Dương thấp giọng nói: "Anh và Đàm Sĩ Chương còn chưa công khai, sao lại vội vàng từ chối tôi chứ?"

Trái tim Phùng Liễm Thần vẫn lạnh băng, anh bước nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy.

Đàm Hạo Dương cũng bước nhanh hơn, nói: "Tất nhiên, thời thế đã thay đổi, con người ta phấn đấu vì những cơ hội tốt hơn, nước chảy xuôi dòng là chuyện bình thường..."

Phùng Liễm Thần dừng lại, liếc nhìn gã qua tròng kính: "Đàm Hạo Dương."

"Sao nào?"

"Có bệnh thì đi chữa cho sớm."

Tròng kính lóe lên một tia sáng, vẻ thiếu kiên nhẫn bắt đầu hiện lên trong đôi mắt thờ ơ của anh, như một bông hồng có gai.

Đàm Hạo Dương nghẹn lời, gãi gãi đầu rồi cười lên cà lơ phất phơ.

Phùng Liễm Thần bỏ gã lại, bước nhanh đến chỗ nhóm người Lâm Thi Như.

Mỏ vẫn đang trong quá trình khai thác, không thể xem xong ngay được. Với tư cách là chủ nhà, giám đốc công ty Warren nhiệt tình mời đoàn khảo sát đi trải nghiệm tiệc nướng BBQ của mỏ. Cả đoàn dầm mình trong bão cát ở khu mỏ cả ngày, tối về đến khách sạn thì tóc tai rối bù dính bết lại, ai nấy đều lo về tắm rửa, thay bộ quần áo dính đầy khói.

Tắm rửa xong, Phùng Liễm Thần không có việc gì làm, mà thỉnh thoảng cũng chẳng muốn làm việc, bèn ra ngoài đi dạo. Thực ra anh không có mục đích cụ thể nào cả, chỉ thấy ở trong phòng thì buồn chán, nên đi đến khu phố gần đó ngắm các kiến trúc và cảnh đêm.

Hậu quả của quyết định bốc đồng này là gặp phải sự cố bất ngờ, anh vừa đi đến nơi cách khách sạn hai dãy nhà thì không may bị chặn cướp. Người chặn đường anh là bốn năm thanh niên da ngăm đen, nói giọng rất nặng khẩu âm, mặc dù nói tiếng Anh nhưng vẫn rất khó hiểu. Về phần ý nghĩa thì không khó đoán, chẳng qua là muốn "mượn" một ít tiền.

Người khôn không ngại chịu thiệt tạm thời, đến nơi còn lạ nước lạ cái, thà rằng của đi thay người còn hơn là tự đẩy mình vào vùng nguy hiểm. Phùng Liễm Thần đã đánh giá sai tình hình trị an ở nước ngoài, đành phải chấp nhận chịu thiệt. Không nói một lời, anh đưa tay lấy ví.

Nhưng khi tay chạm vào đáy túi, anh mới nhận ra mình chỉ mang theo điện thoại khi ra khỏi khách sạn, không mang theo một tờ tiền mặt đã đổi khi ra nước ngoài nào. Bây giờ nên làm gì, hỏi họ có thể thanh toán bằng điện thoại không?

Hai bên trợn mắt nhìn nhau, tình cảnh trở nên thật khó xử.

Anh gạt bỏ suy nghĩ nực cười đó, nhưng may mắn là đám côn đồ này trông không đến nỗi quá hung ác, trong tay cũng không cầm súng, mức độ nguy hiểm có vẻ không cao. Ngay khi anh sắp bắt đầu thương lượng, xem có thể tìm được nơi nào đó rút tiền không thì một bóng người xuất hiện từ góc phố. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên mà Đàm Hạo Dương không còn có vẻ như bóng ma đeo bám.

Hiểu rõ tình hình, Đàm Hạo Dương dứt khoát rút ra một xấp tiền.

Đám côn đồ kia đếm tiền, hài lòng với con số đó, vừa cười đùa cợt nhả vừa tản ra, còn vẫy tay chào tạm biệt từ xa. Tiếng xe máy dần xa, chỉ còn lại hai người lặng lẽ nơi góc phố. Phùng Liễm Thần và gã nhìn nhau bất đắc dĩ.

"Gọi cảnh sát không?"

"Thôi bỏ đi, chúng ta đâu phải ở Trung Quốc, ai mà biết được cảnh sát ở đây có quan tâm không... Tốt nhất là tránh rắc rối."

Phùng Liễm Thần nhướng mày, không phản đối gì. Anh đút tay vào túi, quay đầu bước đi, nhưng không đuổi người nữa.

Đàm Hạo Dương đi theo phía sau, bỗng nghe anh hỏi: "Không phải cậu sắp xếp chuyện này chứ?"

"Anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi phải không." Đàm Hạo Dương gượng cười nói: "Đúng là tôi luôn đi theo anh, nhưng đây là Úc, tìm diễn viên ở đâu bây giờ?"

Phùng Liễm Thần hiểu ý: "Về bảo Tiểu Ngô nhắn tin trong nhóm nhắc nhở mọi người ra ngoài cẩn thận."

Đi bộ khoảng mười lăm phút, lối vào khách sạn hiện ra trước mắt. Đàm Hạo Dương đột nhiên đổi ý: "Nếu anh muốn gọi cảnh sát, tôi có thể đi cùng anh."

"Không phải đã nói là bỏ qua à?"

"Chẳng hiểu sao bị cướp, sợ anh thấy buồn bực trong lòng."

Phùng Liễm Thần cũng không quá buồn bực, thậm chí còn nói đùa: "Tôi không sao, dù sao thì cậu cũng là người trả 'phí qua đường' mà. Không cần chia tiền đâu nhỉ? Nếu không thì tôi sẽ bỏ qua, còn lại cậu tự lo."

Số tiền nhỏ đó có lẽ chẳng là gì đối với cậu hai Đàm, Đàm Hạo Dương cũng không nhắc lại nữa. Hai người bước vào sảnh khách sạn, gã nhấn nút thang máy cho Phùng Liễm Thần.

Về đến phòng, Phùng Liễm Thần nhắn tin cho Tiểu Ngô, không đề cập đến việc mình và Đàm Hạo Dương bị cướp, chỉ kể là lúc ra ngoài thấy có người muốn "xin ít tiền", dặn các đồng nghiệp cẩn thận khi đi một mình. Rồi anh lại tắm thêm lần nữa, mong xua đi vận rủi.

Đang sấy tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ném khăn xuống, thậm chí không đeo kính, trong tầm nhìn mờ ảo, trước cửa lại là Đàm Hạo Dương, tay cầm một chai sâm panh.

Lần này trước khi cửa bị đóng lại, không hiểu vì lý do gì mà Đàm Hạo Dương đột nhiên đưa tay phải ra chặn khe cửa. Bất ngờ không kịp đề phòng, cả bàn tay bị kẹp vào cửa, cánh cửa vừa dày vừa nặng, mặc dù có giảm chấn động thì vẫn phải thở mạnh.

Phùng Liễm Thần cũng giật mình, giận dữ quát: "Từ nhỏ cậu không được dạy là không được thò tay vào đây sao?"

Đàm Hạo Dương cười nói: "Nhất thời vội vàng." Sau đó gã lại nói: "Khoan đã, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Phùng Liễm Thần có vẻ như đang hồi tưởng thật nhanh trong đầu, không nói gì.

Đàm Hạo Dương cố nhịn đau, lắc chai rượu trên tay: "Tôi biết anh sẽ không nhớ, hôm nay là sinh nhật tôi. Ít nhất thì tôi cũng vừa giúp anh giải vây, cho tôi vào nói vài lời chắc là được chứ?"

Phùng Liễm Thần quả thật là không nhớ, khi bận, có khi anh còn không nhớ nổi sinh nhật của chính mình mỗi năm nữa.

Nhưng nếu có những sự kiện đặc biệt liên quan đến ngày này thì thường rất dễ ghi nhớ. Ngày trước lúc cả hai còn chưa trở mặt, hình như có lần đã cãi nhau về chuyện này. Đàm Hạo Dương oán giận vì không anh nhớ ngày sinh nhật của mình, Phùng Liễm Thần thì lại không muốn hạ mình thừa nhận, thậm chí còn chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Cuối cùng thì vấn đề được giải quyết thế nào?

Lúc đó Phùng Liễm Thần kiệt sức về tinh thần là vì phải xử lý một vài vấn đề bất ngờ trong dự án nào đó của Đàm Thị. Mỗi ngày anh đều bận đến mức gần như không có thời gian thở, trong lòng cũng thấy oán hận, quên sinh nhật có gì to tát chứ, tại sao anh phải chu đáo quan tâm đến từng cảm xúc của cậu ấm này? Chẳng lẽ Đàm Hạo Dương không biết trong tập đoàn bao nhiêu con ông cháu cha khó chơi, chẳng những giỏi đổi trắng thay đen mà còn dám đập bàn trước mặt Phùng Liễm Thần: "Cậu nghĩ cậu là ai, cậu nghĩ cậu giỏi lắm sao? Không có ông cậu của tôi đề bạt, cậu chẳng là gì cả!"

Đột nhiên, một người ở phía sau phòng họp cũng đập bàn: "Vậy anh giỏi lắm sao, anh là cái thá gì?"

Không rõ Đàm Hạo Dương vào từ lúc nào, tay giám đốc kia thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, mặt đỏ bừng xuống đến tận cổ.

Đàm Hạo Dương như tự mình ăn thuốc nổ, bắn đùng đùng: "Lườm, có gì mà lườm, chủ tịch bảo sếp Phùng làm thầy của tôi, tôi còn không thể nói mấy câu bênh vực anh ta sao? Anh thì có bản lĩnh gì, dựa hơi vợ để trèo lên, lấy đâu ra mặt mũi mà quát nạt?"

Cuộc chiến tranh lạnh đó kết thúc bằng một lời xin lỗi gượng ép của tay giám đốc kia, chưa kể đến các nhân viên khác, Phùng Liễm Thần thậm chí còn khó lắm mới nhịn được cười trên đường trở về văn phòng. Tối hôm đó, khi anh mở cửa, Đàm Hạo Dương cũng đứng ở cửa, tay cầm chai sâm panh: "Tên đó đã xin lỗi rồi, anh có thể đừng làm khó tôi nữa được không?"

Đàm Hạo Dương ngẩng đầu lên, lúc này người trước mặt đột nhiên mở cửa.

Phùng Liễm Thần dứt khoát bước sang một bên, cười nhếch mép nói: "Muốn vào thì vào."

Thấy vẻ mặt của anh, Đàm Hạo Dương nhấc chân bước vào trong, vừa nhe răng xuýt xoa vừa đóng sầm cửa lại sau lưng.

Phùng Liễm Thần lấy một túi đá trong tủ lạnh ném vào người gã, hỏi: "Đàm Hạo Dương, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Đàm Hạo Dương chườm đá lên tay cách lớp túi nilon: "Một mình nơi đất khách quê người, không có ai đón sinh nhật cùng, bị cướp lại còn bị kẹp tay, muốn nói vài lời với anh thực sự khó đến thế sao."

Phùng Liễm Thần khoanh tay lại, cười khẩy một tiếng.

"Tôi biết, tất cả là lỗi của tôi, tôi vô cùng hối hận vì đã đối xử tệ với anh." Đàm Hạo Dương nói: "Nhưng có phải lúc nào tôi cũng đối xử tệ với anh đâu, phải không? Coi như nể tình... những chuyện trước đây, ít nhất tôi cũng nợ anh một lời xin lỗi."

"Tôi còn không hiểu nổi đấy, tại sao cậu đã phản bội tôi rồi, mà tôi còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?"

"Tôi sai rồi, cho tôi một cơ hội, tôi xin lỗi, chính thức xin lỗi."

Phùng Liễm Thần đột nhiên đá vào sau gối gã, Đàm Hạo Dương bị bất ngờ, khuỵu xuống thảm, đầu gối đập mạnh xuống đất. Cũng may là tấm thảm dày, giảm bớt phần lớn lực tác động. Chỉ có bàn tay bị kẹp của Đàm Hạo Dương ấn xuống đất làm gã lại rít lên.

Vậy mà gã cũng không giận, lật người ngồi dậy. Phùng Liễm Thần quấn mình trong áo choàng tắm. Cả hai đều im lặng một lúc. Nhưng Đàm Hạo Dương nhìn chằm chằm vào vùng cổ hở của anh, đầu óc lại không sạch sẽ gì, thậm chí còn tưởng tượng lung tung. Đặc biệt là vào lúc này, mong muốn có được giống như một nồi nước sôi, không ngừng sôi trào.

Phùng Liễm Thần lùi lại một bước trước, với lấy chiếc kính trên bàn, mở ra rồi đeo lên mũi: "Cậu có thể đi rồi. Tôi không cần cậu xin lỗi."

Anh tự thấy mình đã quá kiên nhẫn. Đối mặt với những trò quấy rối của Đàm Hạo Dương, anh cũng đã nể mặt quá nhiều, thật sự là không thể hiểu được gã đang khăng khăng đòi hỏi cái gì.

Đàm Hạo Dương mất một lúc mới tự đứng dậy được, rồi không nói một lời mà bỏ đi.

Sáng hôm sau, Phùng Liễm Thần tỉnh dậy, trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Đàm Hạo Dương. Không hiểu gã lại đang bày trò gì, anh phớt lờ, đi rửa mặt rồi xuống lầu, nhưng đến giờ tập trung ở cửa thì không thấy người đâu.

Xe đã đợi sẵn dưới bậc thềm, Tiểu Ngô ban Thư ký gọi cho Đàm Hạo Dương, nào ngờ gã lại kêu mệt, muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Cậu hai Đàm có quyền thích làm gì thì làm, gã không muốn đi thì không ai nói được, hành trình khảo sát của mọi người vẫn diễn ra theo kế hoạch.

Tối hôm đó trở về, Tiểu Ngô bỗng nhiên lo lắng hỏi trong nhóm chat xem có ai mang thuốc hạ sốt đến không.

Lâm Thi Như là người đầu tiên trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Ngô gửi tin nhắn thoại nghe rất hối hận: "Tất cả là lỗi của tôi, sáng nay tôi không biết sếp Đàm bị bệnh, tôi chỉ mang theo hai hộp thuốc cảm thông thường, nhưng thân nhiệt của sếp Đàm rất cao, có nên đến bệnh viện ngay không?"

Mọi người đổ xô đến phòng của Đàm Hạo Dương. Khi Phùng Liễm Thần đến nơi, tất cả đều đã có mặt ở đó. Đàm Hạo Dương không giả vờ, trán gã nóng bừng, môi nứt nẻ vì sốt nhưng vẫn khăng khăng không cần phải đến bệnh viện, chỉ là đêm hôm trước bị cảm lạnh.

Phản ứng đầu tiên của Phùng Liễm Thần là nghi ngờ, nhưng rồi nhớ đến mấy cuộc gọi nhỡ tối qua, sao đây, chẳng lẽ có chuyện gì thật? Anh nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó, dù sao đó cũng không phải vấn đề của anh, có lễ tân, có đồng nghiệp, nhờ ai giúp mà chẳng được.

Đàm Hạo Dương cường tráng khỏe mạnh, quanh năm ít khi ốm đau, nhưng một khi bệnh thì lại rất nặng. Thân nhiệt gã giảm một chút, rồi nửa đêm lại tăng vọt lên 39 độ, làm Tiểu Ngô sợ hết hồn, phải thức trắng đêm canh chừng bên giường bệnh, sợ gã sốt cao quá lại chuyển thành viêm phổi, xảy ra chuyện gì thì không ai chịu trách nhiệm nổi.

Phùng Liễm Thần và nhóm người Lâm Thi Như cũng không thể để Tiểu Ngô một mình lo liệu, phải thay phiên nhau chăm sóc. Người bên phía Hồng Hải cũng đến hỏi thăm vài lần.

Ngày hôm sau, Phùng Liễm Thần bảo Lâm Thi Như đi ngủ, còn anh ngồi trên sô pha đối diện với Đàm Hạo Dương làm việc, giữa chừng chợp mắt một lát. Khi mở mắt ra, anh thấy Đàm Hạo Dương đã tỉnh, đang nhìn mình chằm chằm.

Gã cười gượng nói: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người."

Phùng Liễm Thần rót nước cho gã, rồi lật xem tờ hướng dẫn sử dụng thuốc: "Không ai cố ý bị bệnh cả."

Đàm Hạo Dương nuốt thuốc và nước vào, rồi bỗng tỏ ra lịch sự, khẳng định đó là lỗi của mình.

Nói đến việc Đàm Hạo Dương đột ngột ngã bệnh, đó quả thật là lỗi của bản thân gã. Đêm hôm trước, Đàm Hạo Dương trở về phòng, đầu tiên là giận dỗi đi tắm nước lạnh, nhưng vì tay đau nên bám không chắc, trượt chân ngã xuống bồn tắm, người ướt sũng. Sau đó gã tức giận ra ngoài, cứ thế nằm xuống giường, không thèm đắp chăn, đến sau nửa đêm thì bị gió máy lạnh phả ra làm cảm lạnh. Vì lý do này khá xấu hổ nên gã mới không chịu nói ra.

Phùng Liễm Thần nghe xong cũng chẳng biết nói gì: "Vậy tối đó cậu gọi cho tôi lúc nào?"

Đàm Hạo Dương cười gượng: "Thật ra tôi cũng không biết nữa, chắc là tôi mơ mơ màng màng vô tình ấn ngón tay vào điện thoại, rồi bấm nút gọi nhanh."

Phùng Liễm Thần chưa kịp trả lời thì điện thoại lại reo, số người gọi hiển thị là Đàm Sĩ Chương. Anh đi ra phòng ngoài nghe máy, cuộc gọi kéo dài nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa kết thúc.

Đàm Hạo Dương nằm trên giường, chỉ nghe thấy những câu nói ngắt quãng vọng vào: "Đúng rồi, phải liên lạc trước với giới truyền thông về chương trình biểu diễn mùa xuân... thay em chúc thầy Tiết có một triển lãm thành công tốt đẹp nhé..."

Hầu hết nội dung vẫn là công việc, Đàm Hạo Dương nằm im lặng ở đó, thật lâu sau, đến khi Phùng Liễm Thần trở lại, gã bỗng nhiên hỏi: "Sao anh không nhắc tới chuyện bị cướp?"

Phùng Liễm Thần sửng sốt: "Sao lại phải nhắc đến? Cũng có chuyện gì xảy ra đâu."

"Tính tình anh thế này không được, hẹn hò với người ta thì phải tỏ ra yếu đuối, phải làm nũng chứ, nếu không thì người ta làm gì biết đau lòng vì anh?" Đàm Hạo Dương nói. "Tôi còn tưởng anh và Đàm Sĩ Chương ở với nhau có gì khác chứ, nghe chẳng giống một cặp tình nhân chút nào."

"Vậy cũng không liên quan đến cậu." Phùng Liễm Thần liếc nhìn gã: "Xin lỗi đã làm cậu thấy chán, ngủ đi."

"Tôi không nguyền rủa anh đâu, tôi chỉ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy anh và anh ta có lẽ không thể ở bên nhau lâu dài được, nếu anh không tin tôi, thời gian sẽ trả lời, tôi không vội đâu, tôi có thể đợi đến ngày anh chia tay anh ta."

"Vậy thì cậu cứ từ từ mà đợi."

Đàm Hạo Dương ho mấy tiếng, oán trách cổ họng như bị dao cứa, một lúc sau mới nhắm mắt lại.

Khi hoàng hôn buông xuống, Andy gõ cửa, mang đến một chai siro, nói rằng có thể đưa cho bệnh nhân. Nhưng Đàm Hạo Dương vẫn chưa tỉnh lại.

Phùng Liễm Thần nhìn hắn đặt cái chai lên bàn, đột nhiên hỏi: "Hai người đang làm gì khuất tất à?"

Vốn từ vựng của Andy không phong phú lắm, còn hỏi lại: "Ý anh là gì?"

Phùng Liễm Thần cười cười, lại nhìn xuống máy tính bảng: "Nếu không hiểu thì thôi, chỉ không biết nói thế nào bằng tiếng Anh thôi."

Nhưng Andy cảm nhận được sự khinh thường và thờ ơ của anh, bèn dứt khoát lật bài: "Tôi muốn có cơ hội cạnh tranh công bằng."

Phùng Liễm Thần đẩy kính lên, dò xét hắn với vẻ mặt hơi giễu cợt. Andy trừng anh rồi rồi quay ngoắt đầu bỏ đi.

Mặc dù có người bệnh, lịch trình công tác vẫn phải tiếp tục. Đàm Hạo Dương nằm đó hai ngày. Về sau Phùng Liễm Thần không còn sức lực cũng chẳng muốn chăm sóc gã nữa, nên phần lớn thời gian là Tiểu Ngô vất vả cực khổ rót nước bưng thuốc cho gã, hết lòng phục vụ vị đại gia này như con trai hầu cha.

Trong thời gian này còn một việc mà Tiểu Ngô báo cho các nhân viên khác biết rồi, nhưng vì không làm phiền bệnh nhân, nên khiến cho Đàm Hạo Dương trở thành người biết tin sau cùng: Người anh họ ngày bận trăm công ngàn việc của gã vẫn có thể dành ra vài ngày, hoàn thiện kế hoạch, chuẩn bị đến Úc.

Lý do của Đàm Sĩ Chương hoàn toàn chính đáng. Dòng trang sức Haute Joaillerie dưới trướng Đàm Thị hướng đến phục vụ nhu cầu của những khách hàng thượng lưu, đã để mắt đến một lô đá quý và kim cương màu tuyệt đẹp tại cuộc đấu giá ở bên này, y bắt buộc phải đích thân đến cầm trịch, không ai khác có thể thay mặt. Còn sau phiên đấu giá, nếu thời gian cho phép, y cũng có thể đến tham gia đội khảo sát.

Sáng hôm sau, khi Phùng Liễm Thần và mọi người đã sẵn sàng lên đường, Đàm Hạo Dương xuất hiện ở dưới lầu, đeo khẩu trang, nói rằng mình đã khỏe hơn, nhất quyết muốn đi cùng họ.

Lịch trình ngày hôm nay được thêm vào phút cuối. Mặc dù các cuộc đàm phán với Warren Goldfields đang diễn ra suôn sẻ, tập đoàn Hồng Hải vẫn có nhiều yêu cầu, do đó họ kiên quyết yêu cầu đoàn khảo sát quay trở lại mỏ Karror để khảo sát toàn bộ quá trình sản xuất. Tuy nhiên, số lượng người được phép xuống mỏ bị hạn chế, người phụ trách chỉ có thể đưa một phần thành viên đoàn khảo sát xuống, theo chân công nhân vào mỏ làm việc.

Tời trục rung lên ầm ầm, thả người xuống hầm mỏ. Không khí trong mỏ rất tệ, cơn ho vốn đã kìm nén của Đàm Hạo Dương nay lại tái phát, từng tiếng một liên tiếp vang vọng trong không gian chật hẹp, nghe cực kỳ khó chịu.

Người phụ trách quay lại hỏi han nhiều lần, Lâm Thi Như thì thầm với gã: "Anh ổn chứ?"

Đàm Hạo Dương vừa ho khan vừa xua tay, bảo chỉ là ngứa họng thôi, ra hiệu cho mọi người đừng dừng lại.

Phùng Liễm Thần đi trước hai người họ, phía trước anh là một giám đốc của tập đoàn Hồng Hải đang đặt câu hỏi lia lịa, được công nhân và phiên dịch đi cùng trả lời. Sau nhiều khúc rẽ, một lồng bảo hộ dùng trong khoan đá xuất hiện ở phía trước, được kết nối với một cánh tay robot khổng lồ đang hoạt động liên tục.

Đột nhiên, cát bùn từ trên cao trút xuống, khiến Đàm Hạo Dương bị sặc, lại bắt đầu ho, muốn ngừng cũng không được, ho đến nỗi dưới chân rung lên nhè nhẹ.

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn và tiếng thét chói tai vang lên bên tai, một linh cảm bất an cùng sinh ra trong lòng mọi người.

Đồng tử của Phùng Liễm Thần co rút lại, anh lập tức xoay người che chắn cho Lâm Thi Như, sau đó vô số đá vụn rơi xuống xung quanh họ.

*

Buổi tối nếu không có việc gì làm, Đàm Nguyệt Tiên thường đi ngủ sớm. Bà bị điện thoại rung bần bật kéo ra khỏi giấc mơ. Từ đầu dây bên kia, giọng khàn khàn mệt mỏi của Đàm Sĩ Chương vang lên: "Có chuyện rồi."

Giọng điệu của y cực kỳ nặng nề và nghiêm túc, hiếm có chuyện gì có thể khiến y kinh hoảng như vậy. Đàm Nguyệt Tiên giật mình tỉnh táo: "Sao vậy? Có chuyện gì?"

Một trận động đất nhẹ đã xảy ra ở khu vực xung quanh Kalgoorlie, mặc dù cường độ không lớn, nhưng nó đã bất ngờ khiến cho mỏ Karror bị lở đất. Vào thời điểm xảy ra sự việc, có hơn 20 công nhân đang ở dưới lòng đất, hầu hết đã chạy vào nơi trú ẩn rồi được giải cứu an toàn. Thế nhưng còn một số ít người không thoát được, đang ở trong tình trạng mất tích, bao gồm cả đoàn khảo sát đến từ bên ngoài.

Không khí đặc quánh đến nỗi khó thở. Sau cú sốc nặng nề, Đàm Nguyệt Tiên nhanh chóng giữ vững tinh thần, bà lập tức ý thức được rằng càng trong những tình huống như thế này lại càng phải giữ được lý trí, người làm chủ tịch như mình tuyệt đối không thể để mất bình tĩnh: "Người của tập đoàn chúng ta cũng ở dưới đó?"

Đàm Sĩ Chương đưa ra câu trả lời: "Phải, e rằng tình hình không mấy lạc quan."

Tuy không phải toàn quân bị diệt, nhưng Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như đều có tên trong danh sách người mất tích dưới giếng mỏ.

"Con phải đích thân đến đó ngay." Đàm Sĩ Chương lại nói: "Tài xế đang trên đường đến sân bay, chuyến bay sớm nhất còn ba tiếng nữa, bây giờ qua đó chắc vẫn kịp, cũng may là còn một chuyến này. Mọi việc ở tập đoàn nhờ cô trấn giữ."

Giọng điệu của y nghe còn lý trí hơn cả Đàm Nguyệt Tiên, nhưng lại như vực sâu không một gợn sóng.

"Visa của con làm xong chưa? Giấy tờ có kịp không?"

"Dù sao thì cũng định đi công tác, mọi thứ đã đầy đủ."

"Vậy thì tốt. Bên này con không cần lo, mọi việc trong và ngoài công ty cũng như với giới truyền thông có cô phụ trách, đến nơi rồi, quan trọng nhất là phải đảm bảo người của chúng ta đều ổn." Đàm Nguyệt Tiên bấm mạnh vào lòng bàn tay, mắt bà mờ đi.

Đàm Sĩ Chương im lặng một lúc, cho đến khi tiếng còi xe từ đầu dây bên kia vang lên, y mới nói: "Mong là vậy."

Cúp điện thoại, Đàm Nguyệt Tiên ngồi ở mép giường cho dịu lại một lúc, lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, đổ ra vài viên rồi nuốt liền một hơi. Bà cau mày ôm ngực, một lúc sau mới cảm thấy nhịp tim trở lại bình thường, lại cầm điện thoại trên bàn cạnh giường lên gọi.

"Sĩ Chương, nghe cô nói, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải cố gắng hết sức. Hạo Dương là người nhà chúng ta, tạm thời không nói về nó, còn Tiểu Phùng và Tiểu Lâm, họ không chỉ là nhân viên cốt cán của công ty mà còn là trụ cột của một gia đình, đang ở độ tuổi phải chăm sóc người già trẻ nhỏ, chúng ta cử người đi mà không trở về, phải giải thích thế nào với cha mẹ và người thân của họ?"

"Con hiểu."

"Con tạm thời đừng lo lắng quá, tình hình vẫn chưa rõ ràng, chỉ cần là mất tích thì vẫn còn hy vọng."

"Con đã tận dụng mọi mối quan hệ có thể, đến đó rồi, cố gắng hết sức vậy."

Một nửa gương mặt của Đàm Sĩ Chương bị bóng tối bao trùm, ánh đèn đường nhanh chóng vụt qua trong xe.

Qua một ngã tư nữa, y như vừa mới bừng tỉnh, nói với Đàm Nguyệt Tiên: "Đúng rồi, giờ cũng muộn rồi, ngày mai cô báo cho nhà con một tiếng. Ân Nhã còn nhỏ, không cần nói thật, chỉ cần nói con đi công tác là được."

"Được, bản thân con cũng phải cẩn thận."

Đây có lẽ là chuyến đi hơn mười tiếng đồng hồ dài nhất trong cuộc đời Đàm Sĩ Chương. Từ lúc nhận được tin tai nạn, điện thoại và tin nhắn của y không ngừng reo, hoặc là người khác gọi đến, hoặc là chính y gọi đi. Chỉ sau khi vào trong cabin, thắt dây an toàn, chiếc điện thoại nóng phỏng tay bị chuyển sang chế độ máy bay, y mới tìm được chút yên tĩnh.

Nhưng yên tĩnh thì lại dễ suy nghĩ lung tung, Đàm Sĩ Chương buộc mình phải nhắm mắt lại. Y phải duy trì đủ năng lượng và sức bền để đương đầu với trận chiến khó khăn phía trước. Hầu hết hành khách trên chuyến bay đêm đều đang ngủ, y cũng thiếp đi một lúc, nửa tỉnh nửa mê, cảm giác như Phùng Liễm Thần tựa vào vai mình, đang nói chuyện gì đó rất hứng thú.

Đàm Sĩ Chương cúi đầu xuống, trên đùi y là một cuốn danh mục đấu giá có hình viên kim cương hồng của khu mỏ Argyle nay đã cạn kiệt. Y nhớ ra, đó chính là món đồ mà mình quyết tâm mua được trong cuộc đấu giá này. Phùng Liễm Thần hỏi y có phần giới thiệu chi tiết hơn không, Đàm Sĩ Chương lật một trang trong tập sách.

Còn chưa kịp nhìn rõ gì thì đột nhiên tỉnh dậy, bên cạnh trống trơn, ngoài ô cửa sổ nhỏ là bầu trời đen kịt giữa không trung hàng ngàn mét.

Người bạn đời mà y đã định sẽ gắn bó trọn đời vẫn còn ở đâu đó trên Trái Đất này, chưa rõ sống chết.

Đàm Sĩ Chương cầm chiếc điện thoại đang úp trên đùi lên, màn hình đang tắt, phản chiếu vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của y.

*

Phùng Liễm Thần tắt điện thoại của mình, cố gắng tiết kiệm pin hết mức.

Dưới lòng đất không có tín hiệu, dù có kiểm tra bao nhiêu lần thì cũng không có cách nào liên lạc được với mặt đất. Chiếc điện thoại di động đắt tiền nhất cũng sẽ vô dụng ở độ sâu hàng trăm mét dưới lòng đất, nhưng lượng điện quý giá đó cần được tiết kiệm, chỉ dùng để chiếu sáng hạn chế khi cần thiết.

Anh vừa cựa mình, Lâm Thi Như đang dựa vào lưng anh cũng tỉnh dậy, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tối quá, cả hai đều không nhìn rõ mặt nhau được, Phùng Liễm Thần đáp: "Chắc cũng gần một ngày rồi."

Khi vụ sập hầm xảy ra, người quản lý mỏ đã chỉ đạo việc sơ tán, thế nhưng đá lớn rơi xuống đã chặn đường hầm mỏ, làm những công nhân còn lại không kịp thoát ra ngoài. Chỉ có người phụ trách và phiên dịch viên lăn lê bò toài may mắn thoát khỏi đống đổ nát, còn vị giám đốc bên Hồng Hải không may bị chôn vùi ngay tại chỗ.

May mắn là trời không tuyệt đường người, chiếc lồng kim loại dùng trong khai thác ngăn được các mảnh đá vỡ rơi xuống, tạo ra một không gian trú ẩn nhỏ, vừa đủ chỗ che chở bốn người sống sót. Ngoài Phùng Liễm Thần và hai người kia còn có một người thợ mỏ. Nhưng nó cũng trở thành chiếc lồng giam giữ họ, chỉ để lại bóng tối và tuyệt vọng cho những người sống sót. Nếu không có người cứu hộ thì khác gì bị chôn sống?

Lúc đầu Lâm Thi Như còn cố kìm nén nỗi sợ hãi, nhưng khi ánh đèn điện thoại chiếu vào xác chết, cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt. Phùng Liễm Thần cũng quay mặt đi. Đàm Hạo Dương và người công nhân mỏ không chịu từ bỏ, gọi vị giám đốc bị chôn vùi một lúc lâu, nhưng không có tiếng trả lời. Họ thậm chí không thể đến kiểm tra hay giúp đỡ, chỉ có thể ở cách đó vài mét, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại, nhìn người mà họ đã cùng đi suốt bao ngày, vừa rồi còn đang cười nói, chỉ trong thoáng chốc đã không còn cử động.

Trong tình cảnh này, bất kỳ ai cũng sẽ sụp đổ, nhưng nếu còn chưa đến lúc chết, chỉ có thể cố gắng hết sức để kiên trì. Bốn người bị mắc kẹt trong một chiếc lồng sắt nhỏ biến dạng. Nhiệt độ bên trong mỏ lên tới hơn 30 độ vốn đã đủ khiến con người đổ mồ hôi và mất nước liên tục, không có thức ăn và nước uống, họ không thể chịu đựng được lâu.

Trước khi xuống mỏ, người phụ trách phát cho mỗi người một chai nước khoáng. Thứ mà bình thường chẳng ai quan tâm giờ đây lại trở thành nguồn sống duy nhất của họ. Vì vậy, trước tiên họ phải tính toán toàn bộ lượng nước. Chai của Lâm Thi Như chưa mở, vẫn cầm trên tay; chai của Phùng Liễm Thần cũng chưa mở; Đàm Hạo Dương bị đau họng vì cảm lạnh, đã uống hết nửa chai của mình. Hai chai rưỡi, không biết phải ở lại cái nơi chết tiệt này trong bao lâu, tình hình thật bi quan.

Người thợ mỏ thậm chí còn không có nước, anh ta rất cảnh giác với ba người sống sót còn lại. Mặc dù không thẳng thừng thể hiện thái độ "kỳ thị người khác dân tộc", anh ta vẫn luôn ôm chặt mũ bảo hiểm trước ngực, một mình co ro ở phía bên kia lồng, không ai hỏi thì không nói gì.

Đàm Hạo Dương nhiều lần cố gắng trao đổi nhưng không được, gã nổi giận: "Đã thế này rồi, còn kiêu ngạo cái quái gì?"

Câu này nói bằng tiếng Trung, ỷ vào việc người kia không hiểu, xung quanh không có nguồn sáng, không ai nhìn thấy được biểu cảm của nhau.

Lâm Thi Như thì thầm: "Anh ta sợ chúng ta đông người, không cho anh ta uống nước sao?"

"Thà sợ chúng ta ăn thịt hắn còn hơn, bày đặt làm ra vẻ!"

Lâm Thi Như cười khổ, trong hoàn cảnh ngột ngạt và tuyệt vọng như thế này, ai mà không hoảng loạn chứ? Ngay cả tâm trí cô cũng hiện ra toàn là cảnh phim kinh dị. Nhưng sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, xuất phát từ tinh thần nhân đạo, họ vẫn chia cho anh công nhân nửa chai nước.

Người kia cầm lấy, hơi hạ thấp cảnh giác, nói "thanks", tự giới thiệu mình là Mike, rồi lại im lặng.

Đàm Hạo Dương lẩm bẩm một câu bằng tiếng Trung, đại loại là biết tên thì có ích gì, để lại một tờ giấy để người khác dễ nhận dạng thi thể à?

Sau một khoảng thời gian không xác định, gã lại không chịu ngồi yên, bắt đầu loay hoay cố gắng trèo ra khỏi lồng. Phùng Liễm Thần hỏi gã đang làm gì, Đàm Hạo Dương chỉ nói anh đừng xen vào. Gã mò mẫm những viên sỏi dưới đầu gối, tay đấm chân đá khắp nơi, cuối cùng mất bao công sức, gian nan chui qua được khe hở.

Lâm Thi Như dặn gã cẩn thận, nhưng gã không trả lời, cứ như thể nửa thế kỷ đã trôi qua mới nghe Đàm Hạo Dương nói: "Bật đèn, cho tôi chút ánh sáng."

Lần này, cô bật đèn pin điện thoại lên soi, Đàm Hạo Dương vừa ho vừa ra sức đào bới những tảng đá. Khi gã trèo trở lại thì mang theo một cái chai nhựa móp méo nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ quý giá: "Vậy mà không bị vỡ."

Đây là chai nước của vị giám đốc tập đoàn Hồng Hải đã gặp nạn kia. Nhưng không ai cảm thấy vui vẻ. Lâm Thi Như tắt điện thoại, bóng tối và im lặng lại bao trùm xung quanh.

Trong sự im lặng đó, tiếng vải bị cọ vào nghe hết sức rõ rệt, là Đàm Hạo Dương liên tục chà xát tay vào quần áo.

Phùng Liễm Thần hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Đàm Hạo Dương không lên tiếng.

Phùng Liễm Thần lại hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Đàm Hạo Dương đột nhiên cất giọng giọng khàn khàn chửi thề: "Mẹ kiếp, tôi sẽ không bao giờ xuống mỏ nữa!"

Nhiệt độ cao và cơn khát tra tấn làm mờ đi nhận thức về thời gian, Phùng Liễm Thần nhiều lần có cảm giác họ đã bị mắc kẹt dưới lòng đất mười ngày hoặc nửa tháng rồi, nhưng mỗi lần anh bật điện thoại lên xem cũng chỉ mới trôi qua vài giờ.

Người công nhân tên Mike sau đó tìm thấy một vài chiếc bánh quy nén trong túi, do dự một lúc rồi lấy ra, đưa cho mỗi người một chiếc. Đây là thứ duy nhất cho vào bụng trong suốt hai ngày qua.

Sau đó, họ phát hiện ra một khe đá đang rỉ nước, rất ít, căn góc đặt một chai rỗng bên dưới, cả nửa ngày mới hứng được một lớp nước nông, nhưng ít nhất nó cũng cho họ một tia hy vọng le lói.

Trong điều kiện khắc nghiệt, cơn cảm lạnh dai dẳng của Đàm Hạo Dương lại tái phát, gã bắt đầu sốt cao, toàn thân nóng như thiêu đốt. Nước uống còn chẳng đủ, huống chi là thuốc men, Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như cố gắng để dành nước cho gã, nhưng Đàm Hạo Dương ngoan cố từ chối.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ mê sảng vì sốt, Đàm Hạo Dương dần dần cảm thấy không thể ngồi nổi nữa nên nằm xuống. Gã mơ mơ màng màng, đầu óc hỗn loạn, ác mộng liên tiếp ập đến. Trong mơ, dường như Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng mấy lần, rồi lại mơ hồ cảm thấy có người sờ lên trán mình.

Những âm thanh bên tai vang lên như sấm sét, Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như liên tục nói chuyện với gã, gã lại không hiểu họ đang nói gì. Trong mơ, Đàm Hạo Dương cảm thấy có người nhéo mạnh vào cánh tay mình, ấn xong lại vuốt, gã muốn kêu đau, nhưng mí mắt nặng trĩu không thể mở ra.

Khi bị đánh thức bởi một tia sáng le lói, cuối cùng gã cũng tỉnh táo lại, nghe thấy Phùng Liễm Thần và Lâm Thi Như thì thầm với nhau, không hiểu đang nói gì.

Đàm Hạo Dương tạo ra chút tiếng động, hai người kia xoay đèn lại, Phùng Liễm Thần rót nước cho gã bằng nắp chai. Mike đang ngáy khò khò bên kia.

Đàm Hạo Dương hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Lâm Thi Như nói không có chuyện gì: "Sếp Hạo Dương, thấy đỡ hơn chưa?"

Một bàn tay giơ lên ​​kiểm tra nhiệt độ trên trán Đàm Hạo Dương, theo sau là giọng nói của Phùng Liễm Thần: "Thực sự không có thuốc, đành phải dùng đến phương pháp của Tiểu Lâm, ấn huyệt Thiên Hà xem có hạ sốt được không, chưa biết có hiệu quả không, cậu thấy thế nào rồi."

"Đây không phải kỹ thuật massage nhi khoa sao?"

"Còn nước còn tát, anh làm chúng tôi sợ chết khiếp."

Đàm Hạo Dương cười khùng khục hai tiếng, nói mình không dễ chết như vậy, rồi lại hỏi họ đang làm gì.

Lâm Thi Như giơ điện thoại lên trước mặt gã. Hóa ra hai người họ đang dùng ứng dụng ghi nhớ, để nếu điều tồi tệ nhất xảy ra... ít nhất cũng có thể để lại lời nhắn cho gia đình.

Đàm Hạo Dương nằm trên nền đất gồ ghề. Phùng Liễm Thần ngồi nghiêng so với gã, cánh tay đặt lên đầu gối, hai màn hình xanh lờ mờ phản chiếu qua tròng kính, trông anh khá bình tĩnh. Đàm Hạo Dương dời mắt, cười gượng: "Cũng tốt, các người viết trước đi, tôi phải suy nghĩ đã."

Phùng Liễm Thần hỏi: "Cậu muốn viết gì?"

Đàm Hạo Dương nói: "Tôi không biết, còn hai người thì sao?"

Lâm Thi Như lắc điện thoại: "Tóm lại là, cố nhớ lại xem có bao nhiêu thẻ ngân hàng và mã PIN." Cô cố gắng cười thật thoải mái: "Mẹ tôi chẳng bao giờ hiểu được những thủ tục này, viết rõ ra, bà ấy lo liệu hậu sự cũng đỡ vất vả hơn."

Phùng Liễm Thần cũng cười nhạt, thực ra lúc Đàm Hạo Dương bất tỉnh, hai người đã chỉnh sửa lại mấy lần rồi.

Đàm Hạo Dương cầm điện thoại, tự tạo một bản ghi nhớ mới cho mình. Gã gõ chữ "di chúc" rồi buông thõng tay xuống. Gã lại ngước mắt lên, quét qua hai người kia: "Không phải phiên dịch viên đã chạy thoát rồi sao? Có phải họ không biết chúng ta đang ở đâu đâu, họ sẽ báo cho đội cứu hộ. Chờ đã, cứu viện chắc chắn sẽ tới, đừng từ bỏ hy vọng."

Nhưng câu này không mang lại tác dụng an ủi tích cực nào. Họ đều hiểu kết quả là hoàn toàn không thể biết trước, liệu hai người đó có trở lại mặt đất an toàn hay không, hay đã gặp xui xẻo trên đường đi, bị chôn vùi dưới một đống đá nào đó, tất cả vẫn chưa rõ. Bất kể thân phận hay địa vị là gì, con người đều yếu ớt và nhỏ bé trước thảm họa thiên nhiên.

Lâm Thi Như cúi đầu: "Anh có nghĩ là có thứ gọi là 'số trời đã định' không? Nhà tôi khá mê tín đấy, hàng năm chúng tôi đều lên chùa thắp nhang. Thầy nói đời tôi sẽ gặp phải một tai ương, trước kia tôi còn nghi ngờ, đang yên đang lành sao tự nhiên lại gặp nạn được? Bây giờ nhìn lại, nếu đây thực sự là số phận của tôi, điều hối tiếc lớn nhất là suốt những năm qua tôi chỉ lo công việc với thăng tiến, không dành thời gian về nhà với ba mẹ."

Các đồng nghiệp cũ quen thân như họ đều biết rõ hoàn cảnh gia đình của nhau. Lâm Thi Như là con một, gia đình hòa thuận, lớn lên trong môi trường cha mẹ yêu thương nhau, nếu thật sự xảy ra cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hai ông bà làm sao chịu đựng được.

Phùng Liễm Thần thì hơi trầm tư, trong đầu cũng nghĩ đến bà nội và mẹ mình.

Ngô Mãn Hương chắc chắn sẽ buồn, nhưng dù sao vẫn còn em trai anh, không đến nỗi mất hẳn chỗ dựa tinh thần. Đối với bà nội, hai bà cháu nương tựa vào nhau bấy lâu, cháu trai mà có gì bất trắc thì chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng, có lẽ sẽ phải đưa bà cụ vào bệnh viện cấp cứu ngay.

Phùng Liễm Thần để lại lời nhắn cho Đàm Sĩ Chương, dặn dò y nếu giấu được thì phải giữ kín đến cùng, thay anh chăm sóc bà trong những năm cuối đời. Đây là yêu cầu đầu tiên anh viết, rồi anh chợt nhớ ra, thêm một dòng nữa, bảo Đàm Sĩ Chương đừng quên mang mèo về chăm sóc.

Vừa nghĩ, anh vừa liếc nhìn Đàm Hạo Dương, đời người khó lường, ban đầu hai người này đấu đá với nhau gay gắt, ai có thể ngờ được kết cục này.

Không phải là Phùng Liễm Thần không biết lo sợ hay kiệt sức, nhưng để động viên Lâm Thi Như, để trông chừng Đàm Hạo Dương đang sống dở chết dở, anh chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu có chuyện không may xảy ra... anh vô thức tự ý đổ hết trách nhiệm lên vai Đàm Sĩ Chương, vì biết rằng y chắc chắn sẽ gánh vác.

Thế nhưng khi nghĩ đến Đàm Sĩ Chương, ngay khi nhắm mắt lại, vô số những hình ảnh trong quá khứ lại không ngừng xâm chiếm tâm trí. Những điều từng là một phần hết sức bình thường của cuộc sống - đi làm, về nhà, xem phim trong rạp chiếu phim gia đình vào cuối tuần, thỉnh thoảng đến nhà hàng hẹn hò cũng phải lén lút - giờ đã trở thành một ước mơ xa xỉ không thể với tới.

Phùng Liễm Thần không tin Phật nhiều lắm, nhưng anh và Đàm Sĩ Chương cũng từng cùng nhau đến chùa, gặp một vị cao tăng đang giảng kinh Kim Cương, tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt bóng, như sương cũng như ánh chớp, nên quán chiếu như thế.

Đàm Hạo Dương đưa điện thoại lại cho Lâm Thi Như, sau đó cô tắt máy.

Phùng Liễm Thần đột nhiên hỏi: "Hối hận chưa?" Dù sao thì anh và Lâm Thi Như là đi công tác, còn Đàm Hạo Dương chạy đến đây hoàn toàn là do gã tự chuốc lấy.

Đàm Hạo Dương im lặng một chút: "Hối hận là chắc chắn rồi, bọn người nước ngoài kia cứ khăng khăng đòi xuống mỏ, ngay từ đầu đã không nên nghe lời họ."

Gã lại nói: "Nhưng rồi, tôi lại cảm thấy rằng ít nhất thì cũng ổn, tôi đang cùng anh trải qua tất cả, không đến nỗi khó chấp nhận như tôi tưởng tượng. Có câu nói từ xưa đó thôi? Hoạn nạn mới thấy chân tình, có lẽ chỉ khi sắp toi mạng rồi thì con người mới nhận ra mình đang nghĩ gì, sếp Phùng... Phùng Liễm Thần, bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, những gì tôi nói với anh bây giờ đều xuất phát từ tận đáy lòng, tôi thực sự thích anh. Nếu chỉ có một trong hai chúng ta có thể ra ngoài, tôi muốn để anh đi hơn."

Nơi này chật chội, không có đủ không gian để nói chuyện riêng, nhưng tiếng ngáy của anh chàng Mike kia vẫn không ngừng, mà anh ta cũng không hiểu tiếng Trung. Chỉ có hơi thở của Lâm Thi Như là bị kìm nén rõ ràng, ngay cả trong bóng tối, dường như vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt đông cứng của cô.

Phùng Liễm Thần dùng một ngón tay chọc vào cái trán đang quay cuồng của Đàm Hạo Dương: "Cậu sốt quá nên mê sảng rồi, ngủ đi."

Bình Luận (0)
Comment