Bề Tôi Đắc Lực - Hoàng Đồng Tả Luân

Chương 9

Phùng Liễm Thần được điều về tập đoàn, anh làm cửa hàng trưởng một tháng, cũng là rời khỏi đây một tháng, khi trở về, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi.

Nơi làm việc của anh chuyển vào văn phòng của Đàm Sĩ Chương, thực sự bắt đầu làm công việc thư ký bưng trà rót nước, xử lý tài liệu. Mặc dù giám đốc có phòng làm việc riêng nhưng thực tế là diện tích khá nhỏ, hai chiếc bàn đối diện nhau càng khiến cho nó hơi chật chội. Nhưng Đàm Sĩ Chương không quan tâm, thực ra y rất ít khi ở văn phòng, đi đâu thì là bí mật, không thể đoán trước. Phùng Liễm Thần bất chợt có chút thời gian rảnh rỗi.

Các đồng nghiệp trong ban thư ký rất hoan nghênh Phùng Liễm Thần trở lại, dù sao trước kia cũng khá thân thiết, thư ký trưởng Nicole tổ chức một bữa tiệc của phòng, mời anh tham dự. Trong bữa ăn, câu chuyện không nằm ngoài những diễn biến gần đây trong tập đoàn, trợ lý cao cấp hiện nay quả thật đang do trưởng phòng Thu mua Vương Nham kiêm nhiệm. Dường như ai cũng có ý phàn nàn trong lòng, nhưng họ không nói ra quá thẳng thừng.

Sau bữa cơm, vài người tự về nhà, ba bốn người khác tiện đường thì vẫn đi nhờ xe của Phùng Liễm Thần như trước. Anh lái xe đưa đến người cuối cùng, chỉ còn lại Đông Vũ Mạn ngồi ở ghế phụ. Lúc này cô mới nói: "Vị trưởng phòng Vương này, thật là..."

"Anh ta làm sao?"

"Khó nói lắm. Mọi người ngại nói thẳng, chứ thật ra không ai thích giao tiếp với anh ta cả, cứ lên mặt làm cha người ta, thích dạy bảo người khác."

Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Cùng là đồng nghiệp, giữ khoảng cách, tôn trọng lẫn nhau là đủ."

Đông Vũ Mạn thở dài: "Anh ta là do sếp Hạo Dương đề bạt lên, trong thời gian ngắn chắc sẽ không thay người đâu nhỉ?"

Phùng Liễm Thần không hề tỏ thái độ bất mãn: "Có lẽ là vậy."

Cô cân nhắc những góc độ khác: "Anh Phùng, anh thấy, sếp Sĩ Chương có còn cơ hội để lật ngược thế cờ không?"

Chẳng rõ đang nghĩ gì, Phùng Liễm Thần trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Chưa đến phút cuối cùng, không ai có thể đảm bảo kết quả."

Gặp lại anh, Đông Vũ Mạn gần như nảy sinh phức cảm chim non, kể liền một lèo cho anh nghe đủ thứ chuyện phiếm.

Phùng Liễm Thần nghe qua loa, đưa cô đến cửa khu dân cư: "Lên lầu đi, đến nhà thì gọi cho tôi, nghe điện thoại xong tôi sẽ đi."

*

Một hôm, mẹ anh gọi điện đến nói rất nhiều, phàn nàn rằng Phùng Liễm Thần đã lâu không về nhà. Quê anh ở thành phố bên cạnh, diện tích không quá lớn, cách đây hai tiếng lái xe, tranh thủ thời gian này không bận, cuối tuần Phùng Liễm Thần về thăm quê một chuyến.

Anh xuất phát từ sáng sớm thứ bảy, buổi trưa đến nơi, mẹ anh Ngô Mãn Hương đã nấu vài món, cha dượng thì vẫn thờ ơ.

Ngô Mãn Hương đã ly hôn với cha ruột của Phùng Liễm Thần nhiều năm. Cha ruột của anh là một thủ thư, mức lương ít ỏi, còn mẹ anh thì nóng tính lại hay cằn nhằn chi tiêu của gia đình thiếu thốn. Chiến tranh lạnh rồi cãi vã quanh năm, cho đến khi mối quan hệ của họ hoàn toàn tan vỡ.

Sau đó, họ ly hôn, Ngô Mãn Hương kết hôn với người chồng hiện tại, sinh cho anh một đứa em trai. Phùng Liễm Thần theo mẹ chuyển đến nhà cha dượng, khi đó anh đã 14 tuổi, không còn nhỏ nữa. Cha dượng là một nhà thầu xây dựng, cũng khó mà bồi đắp tình cảm sâu sắc với đứa con trai từ trên trời rơi xuống này. Sau này, khi em trai ra đời, Phùng Liễm Thần càng trở nên thừa thãi.

Ngô Mãn Hương đưa đũa cho con trai lớn: "Tiểu Thần, năm sau con cũng 30 rồi nhỉ."

Ở quê dùng năm âm lịch để tính tuổi, bà còn phóng đại thêm. Phùng Liễm Thần nghe mẹ mở đầu thì hiểu ngay: "Mẹ không cần lo thêm..."

Ngô Mãn Hương nói: "Không cần gì mà không cần, con lớn đầu rồi đấy, cả ngày vẫn không biết nghĩ hay sao, ba việc bất hiếu, cái lớn nhất là không có con biết chưa, con chẳng có đứa con nào thì sau này già ai lo? Dì út con giới thiệu cho mẹ hai ba cô gái, đều có công việc ổn định, điều kiện gia đình khá giả, không có anh em trai, không có gánh nặng, mẹ sẽ cho con thông tin liên lạc, đây là lệnh, không gọi không được, có nghe chưa?"

Phùng Liễm Thần xoa trán: "Bình thường con bận lắm, tạm thời không nghĩ đến chuyện này."

"Lần nào nói con cũng có thái độ này, con bận rộn nhất thế giới hả, bao nhiêu người cũng bận, người ta không lấy vợ sinh con cả à? Cưới vợ về ít ra cũng cũng có người chăm sóc, giặt quần áo nấu cơm cho chứ, tối về nhà cũng còn miếng cơm nóng mà ăn."

"Xem mẹ nói kìa, con gái bây giờ ai chẳng được nuông chiều hết mực ở nhà, ai lại lấy chồng chỉ để giặt giũ nấu nướng cho người ta."

"Sao lại không, con có công việc đàng hoàng, lương cao, không tìm được một đứa ngoan ngoãn à? Con có điều kiện thì cứ nói ra."

Phùng Liễm Thần không thuyết phục được, đành để mặc bà cằn nhằn, ăn cơm xong thì chủ đề này cuối cùng cũng được gác lại.

Ngô Mãn Hương bấm điện thoại, gửi cho anh ảnh chụp của đối tượng xem mắt: "Chủ động lên đi, con không chủ động thì sao lấy được vợ."

Bà đem bát đĩa và đũa dính đầy dầu mỡ từ bàn vào bếp. Phùng Liễm Thần thực ra đã mua một chiếc máy rửa bát về rồi, nhưng vẫn cứ để không đó, Ngô Mãn Hương nói khó dùng, tốn nước tốn điện. Cha dượng ngồi khoanh chân cạy da chân, xem kênh thể thao trong phòng khách, âm lượng bật rất lớn. Phùng Liễm Thần thở dài, lau bàn, vào bếp giúp mẹ rửa bát rồi ra về.

Buổi chiều, anh đến thăm nhà cha ruột Phùng Toàn.

Kể từ khi ly hôn, người đàn ông ít nói này chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng, có cảm giác muốn buông thả cho xong. Phùng Toàn tính tình nhút nhát nhưng lại có khuôn mặt điển trai, sau này không rõ tại sao lại ưng một người phụ nữ đã có chồng. Đối phương là một chủ doanh nghiệp, thậm chí còn ồn ào đòi ly hôn chồng cũ vì ông ta, trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau. Sau đó họ cũng có một đứa con trai.

Phùng Liễm Thần càng ở lâu trong nhà mới của cha càng cảm thấy ngại, chỉ ngồi một lát rồi đi.

Vẫn chưa đến giờ ăn tối, anh lái xe thẳng đến nhà bà nội. Cha mẹ anh đều có gia đình mới, Phùng Liễm Thần ít khi đến thăm, ngược lại, anh về thăm bà nội ít nhất hai, ba lần mỗi tháng. Hàng xóm đều biết anh, một nhóm các bà cụ đang chơi mạt chược dưới bóng cây gọi to: "Chị Nga, cháu trai lớn của chị lại đến thăm chị rồi!"

Khói từ bếp cuộn lên, bà nội vừa chạy vừa phàn nàn: "Ôi trời, cứ hở ra là lại chạy về đây, xăng không tốn tiền à?"

Phùng Liễm Thần cười nói: "Có cơm chưa? Con đói."

Người già ở một mình ăn uống đơn giản, bà nội vội nói: "Muốn ăn gì, bà nấu cho."

Bà nội của anh ngày trước cũng từng đi học, còn là tiểu thư gia đình danh giá, vì con trai đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác là chuyện đáng xấu hổ trong nhận thức của bà, nên bấy lâu nay bà vẫn hờn dỗi không qua lại với con trai. Người vợ thứ hai của Phùng Toàn rất mạnh mẽ, thấy chồng mình đoạn tuyệt quan hệ với mẹ chồng lại càng mừng. Vì thế mà Phùng Liễm Thần là người chăm sóc bà nội suốt những năm qua. Khi anh còn nhỏ, cha mẹ anh đều đi làm nên bà nội là người chăm lo cho anh lâu nhất, tình cảm bà cháu rất bền chặt.

Phùng Liễm Thần ở lại nhà bà nội một đêm, phòng anh vẫn giống hệt như hồi nhỏ, đầu giường có một dãy xe hơi nhỏ.

Ngày hôm sau, Phùng Liễm Thần sửa xong hệ thống ống nước trong nhà, lại cố khuyên bà chuyển đến Kim Thành sống cùng anh, anh đã đã nhắc chuyện này rất nhiều lần.

Lần nào bà nội cũng kiên quyết: "Bà đã nói rồi, ở đây bà sống thoải mái, ngày ngày đi chơi với bà Vương và bà Tiền khắp nơi, đến thành phố lớn không quen được, ra ngoài chẳng quen ai để nói chuyện, đến đó làm gì, chỉ tổ gây thêm rắc rối cho con."

Phùng Liễm Thần dựa vào khung cửa nhìn bà, bỗng nhiên nói: "Hay là con về đây, tìm việc làm gần đây nhé?"

Bà nội nói ngay: "Không biết cầu tiến, người trẻ đều lên thành phố lớn cả rồi, con vất vả nhiều năm, sao lại bỏ về?"

Phùng Liễm Thần bước tới, nắm tay bà.

Bà lại nói: "Không phải là không cho con về, nếu áp lực quá lớn thì cứ về nhà đi, lo gì nhịn đói? Dù sao thì bà nội cũng còn chút tiền tiết kiệm, với cả căn nhà này, không để lại cho ba con làm gì, sau này đều của con."

*

Sáng thứ hai, Phùng Liễm Thần đậu xe xong, tình cờ gặp Đàm Hạo Dương và Giang Nhất Miên khi đang chờ thang máy ở tầng hầm. Giang Nhất Miên đang ôm cánh tay Đàm Hạo Dương, nói nói cười cười đi đến, vừa nhìn thấy anh đã trợn mắt khoe khoang.

Phùng Liễm Thần cũng không thể lùi lại. Đúng lúc này, thang máy đến, ba người cùng bước vào. Khi lên đến tầng một, cửa mở, có hai ba nhân viên vốn đang đứng bên ngoài, thấy Đàm Hạo Dương đang đứng bên trong, không đoán được tác phong của vị tân chủ tịch này nên cuối cùng không chịu vào.

Giang Nhất Miên nói: "Hạo Dương, hay là anh cắt riêng một đường ra cho quản lý cấp cao đi, mất công hạng người nào cũng có thể đi chung thang máy với anh."

Đàm Hạo Dương thích sự ngu ngốc của hắn, đôi khi ngu ngốc có vẻ đáng yêu, nhưng nếu thực sự không có đầu óc thì gã không muốn trả lời. Giang Nhất Miên tự mất mặt, dáng vẻ hơi lúng túng.

Phùng Liễm Thần giả vờ câm điếc, đến tầng của mình thì đi ra.

Bất ngờ là Đàm Sĩ Chương đã có mặt ở văn phòng, hiếm khi thấy y lộ mặt trong thời gian này.

"Tối nay hẹn ăn cơm, cậu đặt chỗ phù hợp."

"Được, anh sẽ ăn tối với ai? Cấp độ nào?"

"Hoàng Đại Quân."

Phùng Liễm Thần nhìn y: "Vậy anh muốn cao cấp một chút?"

Đàm Sĩ Chương dựa vào cửa sổ: "Đều được, tùy cậu quyết định."

Hoàng Đại Quân là nhân vật thuộc cấp bậc nguyên lão của tập đoàn Đàm Thị, năm mươi năm trước, ông ta vẫn còn là học trò ở tiệm vàng Phụng Tường, là sư huynh đệ cùng học nghề với Đàm Nho. Hai người đã quen biết nhau hàng thập kỷ, Hoàng Đại Quân đóng vai trò không thể thiếu trong quá trình xây dựng sự nghiệp của Đàm Thị. Hiện nay, ông ta là một trong những cổ đông lớn nhất của công ty, đồng thời là phó chủ tịch Hội đồng Quản trị, chỉ đứng sau chủ tịch.

Phùng Liễm Thần đặt chỗ ăn, quay lại thì thấy Đàm Sĩ Chương đang thất thần nhìn xuống lầu. Phát hiện ánh mắt của Phùng Liễm Thần, y vẫy tay với anh: "Cậu cho rằng, có con bài nào có thể thuyết phục được Hoàng Đại Quân?"

Phùng Liễm Thần thành thật nói: "Với địa vị của phó chủ tịch Hoàng, có lẽ sẽ không dễ dàng bị lay chuyển bởi bất kỳ con bài mặc cả nào."

Đàm Sĩ Chương "ồ" lên: "Nếu là chức chủ tịch thì sao?"

Hơi thở của Phùng Liễm Thần khựng lại.

Hoàng Đại Quân có uy tín và danh vọng rất lớn trong tập đoàn, quyền cao chức trọng, nếu ông ta thực sự muốn giành quyền lực, dựa vào thủ đoạn và mối quan hệ của mình... Mặc dù tập đoàn Đàm Thị là doanh nghiệp gia đình, nhưng nếu con cháu không có bản lĩnh giữ gìn thì chẳng có điều luật nào ngăn cản doanh nghiệp rơi vào tay người ngoài.

Nhưng Đàm Sĩ Chương nói ra điều này một cách thản nhiên như vậy thật đáng kinh sợ, y có ý gì? Vì bản thân không có được, nên thà hai tay dâng hết gia sản cho người khác còn hơn để Đàm Hạo Dương đắc chí? Kiểu người phải cố chấp cực đoan đến thế nào mới dám làm vậy.

Trong đầu Phùng Liễm Thần hiện lên nhiều suy nghĩ, mờ mờ ảo ảo, thoáng qua rồi biến mất. Ngoài miệng anh chỉ nói: "Có lẽ phó chủ tịch Hoàng... không mấy hứng thú."

Vẻ mặt Đàm Sĩ Chương không thay đổi: "Cậu nói thử xem."

Phùng Liễm Thần đáp: "Thứ nhất, phó chủ tịch Hoàng và cố chủ tịch Đàm có tình cảm sư huynh đệ, cũng đã hợp tác trong mấy chục năm qua, không đến nỗi cuối cùng lại làm ra việc thất tín bội nghĩa như vậy. Thứ hai, phó chủ tịch Hoàng đã gần 70 tuổi, cũng đến lúc tận hưởng tuổi già an nhàn bên gia đình rồi, nói một câu khó nghe hơn thì tốn công tốn sức làm chủ tịch vài năm trời có ý nghĩa gì đâu?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Ông ta có thể tính toán cho con cháu."

Phùng Liễm Thần đáp lại: "Con trai của phó chủ tịch Hoàng chỉ học mỹ thuật, thường xuyên mở triển lãm ở nước ngoài, tạo dựng được chút danh tiếng, đã có sự nghiệp riêng, chưa chắc đã muốn về nước làm doanh nhân. Thế hệ tiếp theo chỉ có một đứa cháu gái, vừa mới tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm và trình độ chuyên môn đều còn kém."

Đây là cách nói giảm nói tránh, kinh nghiệm và trình độ có thể tích lũy được sau vài năm nữa. Nhưng có một câu không thể nói toạc ra, Đàm Nho và Hoàng Đại Quân đều có một điểm chung của những người cùng thế hệ với họ: tư tưởng bảo thủ, gia trưởng, ngầm cho rằng con gái không được thừa kế gia sản.

Đàm Sĩ Chương khen: "Trợ lý Phùng, việc gì cậu cũng nhìn thấu nhỉ."

Phùng Liễm Thần nói: "Xin đừng mang tôi ra làm trò đùa."

Anh có thể nghe nói đến những việc này thì tất nhiên Đàm Sĩ Chương sẽ biết nhiều hơn. Nhưng Phùng Liễm Thần tạm thời không biết Đàm Sĩ Chương định làm gì. Giống như chơi bài, mỗi người đều có một lá bài tẩy trong tay, không người chơi nào tùy tiện cho người khác xem lá bài chủ của mình.

Trong tay Phùng Liễm Thần thực sự đang nắm giữ một chút thứ giống như vậy.

Một thứ không thể coi thường, càng không thể tùy tiện mang ra.

Đàm Sĩ Chương ra hiệu hết việc rồi. Lúc này có người gõ cửa, y cất tiếng: "Vào đi."

Người đến là trưởng phòng Thiết kế Jessica, cô ta đến nộp kế hoạch điều chỉnh vị trí nhân viên phòng ban: "Sếp Sĩ Chương, anh cũng biết Kevin đã rời công ty một thời gian rồi, hiện tại, Kỳ Khang có vẻ là ứng viên phù hợp nhất cho vị trí này, tôi muốn xin ý kiến của anh."

Đàm Sĩ Chương cầm lấy tờ đơn và một tập lý lịch, tiện tay lật xem: "Biết rồi." Y mở nắp bút, ký tên của mình lên, nhưng đơn đăng ký không chỉ có một.

Đàm Sĩ Chương lật đến phía dưới, nhướng mi: "Lại là Giang Nhất Miên này."

Jessica giải thích: "Nếu giao dự án thiết kế của Kevin cho Kỳ Khang, thì phần nội dung công việc vốn của Kỳ Khang cũng cần người tiếp nhận, vì vậy tôi đề xuất cho Tiểu Giang lên. Cậu ấy là một người mới đầy triển vọng, thành tích trước đây cũng coi như khá ấn tượng, anh nghĩ có vấn đề gì không?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Giang Nhất Miên này có những tác phẩm gì? Mang vào cho tôi xem."

Jessica vốn tưởng y sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này: "Cậu ấy vẫn còn khá trẻ. Nhưng học rất nhanh..." Ý nghĩa ẩn dụ của "còn khá trẻ" là không có tác phẩm hoàn thiện nào, "học rất nhanh" thì chỉ là nói suông.

"Vậy tức là chẳng có gì." Đàm Sĩ Chương thản nhiên nói, khép tập hồ sơ lại: "Chỉ là một nhân vật nhỏ không có gì, cô không nên cho quá nhiều thứ cùng một lúc, tài không xứng chức, chẳng phải là chuyện tốt, coi chừng nghẹn chết đấy. Phòng ban chúng ta không còn trợ lý nào khác sao? Không ai đủ khả năng để thay thế? Cho dù ở đây không có, phòng Thiết kế của các công ty con cũng hết người rồi sao? Không thể điều lên trụ sở chính?"

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Jessica mỉm cười hối lỗi: "Không có gì, tôi sẽ hỏi các công ty con sau xem họ có người nào phù hợp đề cử lên không."

Giang Nhất Miên chắc chắn không phải là ứng cử viên tốt nhất, ngược lại, xét theo trình độ của mình, hắn còn phải xếp hạng chót. Cô ta cố đề cử Giang Nhất Miên lên đơn giản là vì biết mối quan hệ bí mật của hắn với Đàm Hạo Dương, nhưng không thể công khai chống đối Đàm Sĩ Chương, chỉ có thể nghĩ cách lấy lòng cả hai bên. Lại còn phải tính đến cảm xúc của Giang Nhất Miên. Chỉ có một vị trí như vậy, cho cho một đồng nghiệp mà hắn quen biết nhưng không cho hắn, vậy hắn còn có thể hài lòng không? Hắn không hài lòng thì lại chạy tới chỗ Đàm Hạo Dương nói lung tung, để mọi người đều xấu mặt à?

Lúc này, Phùng Liễm Thần lên tiếng: "Ngô Lôi thì sao? Cô ấy không có năng lực sao?"

Jessica chỉ thấy anh nhiều chuyện: "Vậy thì kinh nghiệm của cô ấy cũng hơi kém..."

Đàm Sĩ Chương được anh nhắc nhở: "Ồ, Ngô Lôi. Cái người từng du học ở Ý?"

Y trầm ngâm, Phùng Liễm Thần tiến lại gần, thì thầm điều gì đó bên tai y.

Đàm Sĩ Chương gật đầu thật: "Vậy được. Chọn cô ấy đi."

Jessica mím môi, nở nụ cười: "Dạ được, sếp Sĩ Chương, không vấn đề gì."

Bình Luận (0)
Comment