Bề Tôi Trung Thành

Chương 38

Edit: Cas | Beta: Shpdarn


Sầm Sâm cứ như vậy ngồi đó, vẻ mặt trầm tĩnh, tầm mắt rơi xuống người Nhan Nguyệt Tinh chưa đến ba giây đã nhanh chóng dời đi, cảm xúc khó phân rõ.


Trong lòng nhà sản xuất "lộp bộp" một tiếng, ông ta vội đứng dậy rót thêm rượu cho Sầm Sâm, sau đó lại lảng đi: "Không biết Sầm tổng có hay tới Tinh Thành không, cua ở Yêu Nguyệt Lâu này là đỉnh nhất Tinh Thành đấy, đợi lát nữa mang lên ngài nhất định phải nếm thử!"


Tuy rằng không biết mình đã nói sai câu nào, nhưng nhà sản xuất vẫn nhìn ra tâm trạng của kim chủ ba ba không tốt.


Tim ông ta đập như gõ trống, mang tất cả hy vọng gửi gắm vào kim chủ ba ba lòng dạ rộng lượng, không so đo với bọn họ. Đương nhiên, nếu kim chủ ba ba có thể thuận theo ngọn cỏ này của ông ta, nhẹ nhàng bỏ qua chi tiết này thì quá tốt.


Nhưng vô cùng bất hạnh là, Sầm Sâm cũng không nhận ngọn cỏ này, đột nhiên đứng dậy ra ngoài, ngay cả câu "Xin lỗi không tiếp được" cũng không để lại.


Vừa lúc gặp người phục vụ bưng đồ ăn lên, cửa phòng rộng mở, nhân vật chính vừa mới đi ra ngoài, một người kêu "Sầm tổng" "Sầm tổng" cũng vội đuổi theo. Để lại những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.


"Cái gì vừa xảy ra vậy? Sao tự nhiên lại đi rồi?"


"Không biết, không hiểu nổi."


"Cũng quá là không nể mặt lão Dương......"


"Lão Dương đâu ra mặt mũi lớn như vậy."


Trong phòng mọi người xì xào bàn tán, ngoài phòng gió đêm se se lạnh.


Chu Giai Hằng đi sau Sầm Sâm, vừa đi vừa kéo áo khoác.


Sầm Sâm mặc áo xong, đưa tay chỉnh qua loa lại cổ áo, từ đầu đến cuối đều không nhìn nhà sản xuất một lần, dù chỉ là thoáng qua.


Nhà sản xuất vô cùng lo lắng, ông ta không dám níu lấy Sầm Sâm, đành phải sống chết níu kéo Chu Giai Hằng, một hai phải hỏi cho rõ ràng.


Chu Giai Hằng đi theo bên cạnh Sầm Sâm đã lâu, có chuyện gì cũng dửng dưng như thường, anh ta dễ dàng gỡ ngón tay của nhà sản xuất ra, trước khi lên xe, còn lãnh đạm nói một câu, "Nhà sản xuất Dương, vẫn nên ít bàn luận thị phi đi thì hơn."


"......?"


Ai bàn luận thị phi? Vừa rồi bọn họ không phải còn khen hai nhà thiết kế mà Quân Dật muốn nâng đỡ kia sao?


Nhà sản xuất Dương thật sự không hiểu nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của Sầm Sâm lái ra khỏi bãi đỗ, từ đường chính phóng đi như bay, trong đầu ông ta tràn đầy ý nghĩ "Xong rồi xong rồi, chuyện tài trợ không phải thất bại rồi chứ".


Trên xe, không cần Sầm Sâm phải phân phó, Chu Giai Hằng đã tra ra hành tung của Quý Minh Thư, báo cáo cho Sầm Sâm không thiếu chữ nào.


Sầm Sâm "Ừm" một tiếng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm trạng hình như không tốt.


Anh biết Quý Minh Thư có rất nhiều tật xấu, nhưng như vậy không có nghĩa là anh thích nghe người khác chỉ trích vợ mình.


Chu Giai Hằng thấy thế, vội chủ động nhận sai, "Xin lỗi Sầm tổng, là tôi thất trách."


Sầm Sâm có thể đi tham gia tiệc đóng máy của một chương trình nho nhỏ mà mình đầu tư, hiển nhiên là vì Quý Minh Thư.


Nhưng anh ta là trợ lý bên cạnh, ngay cả chuyện Quý Minh Thư chiều nay đã về Đế Đô cũng không điều tra kỹ, quả thật là thất trách.


Mà càng thất trách hơn là, anh ta cứ mặc kệ một đám không có mắt kia bàn tán về Quý Minh Thư trước mặt Sầm Sâm như vậy, rõ ràng là đụng vào họng súng......


"Thưởng cuối năm không cần lĩnh."


Sầm Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt cũng không nhấc.


Chu Giai Hằng cố nén đau lòng, biết là Sầm Sâm giận chó đánh mèo, nhưng vẫn không lắm lời ý kiến.


Vấn đề tài trợ của《Nhà thiết kế》được thông qua từ trước, chương trình cũng đã kết thúc ghi hình, lúc này bởi vì nhất thời không vui mà gián đoạn hợp tác, hiển nhiên là không thực tế lắm.


Nhưng hôm nay người ở đây nói xấu Quý Minh Thư, nếu sau này còn có thể xuất hiện trong các hạng mục đầu tư của Quân Dật, tổng trợ lý như anh ta nên cuốn gói đi luôn là vừa.


Mong ước duy nhất của anh ta lúc này là, chương tình《Nhà thiết kế》này có thể phát sóng suôn sẻ, tuyệt đối đừng có gây ra chuyện gì liên quan đến phu nhân chủ tịch.


-


Sầm Sâm bên này đột nhiên rời khỏi, khiến cho người của tổ chương trình lòng lo ngay ngáy.


Quý Minh Thư bên kia ngâm suối nước nóng xong, đến lúc này mới nhìn thấy tin nhắn WeChat của nhân viên công tác.


Cô nhìn thời gian, nhắn trả lời "Xin lỗi, tôi không ở Tinh thành", sau đó cũng không để ý tới nữa.


Tâm trí của cô lúc này đều đổ dồn vào chuyện "Ngày mai phải làm sao để lấn át Lý Văn Âm."


Ân oán giữa Quý Minh Thư và Lý Văn Âm kéo dài dai dẳng hơn hai mươi năm, trong đại viện không ai là không biết.


Nguồn gốc của thù oán phải ngược dòng về năm đầu tiên học tiểu học.


Lúc ấy Quý Minh Thư mang bánh kẹo từ nước ngoài về, đưa cho cậu nam sinh siêu đẹp trai trong lớp. Nam sinh đó nhận lấy, lại đưa cho Lý Văn Âm.


Lý Văn Âm biết là kẹo của Quý Minh Thư, còn khoe khoang ăn kẹo trước mặt cô. Quý Minh Thư tức không chịu nổi, cuối cùng đánh nhau với cô ta một trận.


Từ trường giữa hai người như đã được định mệnh sắp đặt. Ngay từ năm đầu tiên học tiểu học, Quý Minh Thư và Lý Văn Âm đã không hợp, từ đó về sau khúc mắc càng ngày càng sâu, hoàn toàn không thể hóa giải.


-


Chiều hôm sau, tiệc rượu của thương hiệu được tổ chức tại Trung tâm Nghệ thuật Đế Đô.


Quý Minh Thư xem thư mời mới phát hiện, từ khóa của tiệc rượu lần này là "thanh nhàn", cho nên ý định ban đầu là muốn dùng lễ phục Haute Couture lộng lẫy để lấn át Lý Văn Âm của cô căn bản là không thích hợp.


Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô chọn một chiếc váy cúp ngực dài đến gối màu đỏ rượu. Vừa không có vẻ quá mức long trọng, lại có thể tôn lên vóc dáng quyến rũ của cô. Phối cùng với chiếc clutch* ngọc trai trắng, hoàn hảo!


(*) Clutch: clutch bag - túi cầm tay


Nhưng không khéo là, hôm nay Lý Văn Âm mặc áo cúp ngực liền quần màu ngọc trai trắng, còn cầm theo clutch màu đỏ rượu.


Cô ta kéo tay nhà đầu tư cười nhạt xu nịnh, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ nhã nhặn lịch sự, khí chất tri thức.


Quý Minh Thư cầm đầu một đám danh viện, quan sát đánh giá cô ta từ xa, mỗi người một câu thi nhau soi mói.


Không biết là ai lại trêu chọc một câu, "Minh Thư, cách ăn mặc của cô và cô ta hôm nay có hơi giống với hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng đó."


(*) Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng: hoa hồng đỏ nếu không có được thì là nốt chu sa trên ngực, là niềm tiếc nuối, nỗi đau âm ỉ; khi có được lại là vết máu muỗi trên tường, vẫn là màu đỏ diễm lệ nhưng lại dơ dáy, chướng mắt. Còn hoa hồng trắng khi không có được là ánh trăng sáng, niềm mơ ước xa vời ngoài tầm với; sau khi có được là hạt cơm trắng không quý hiếm nhưng không thể thiếu.


Lập tức lại có người phản bác: "Hoa hồng trắng, cô ta mà cũng xứng?"


"Phải đó, cô có biết nói chuyện không vậy, ấy, cô không biết mẹ cô ta trước kia là bảo mẫu trong nhà Minh Thư sao?"


"Hả? Còn có chuyện này?"


"Đúng vậy, còn không phải Quý gia tốt bụng nên mới cưu mang hai mẹ con nhà họ, kết quả cô ta từ nhỏ đã đối đầu với Minh Thư, còn xem lại thân phận của bản thân." Cô gái kia giọng điệu nhẹ nhàng, trong lời nói lại không giấu được sự mỉa mai.


Tưởng Thuần đứng bên cạnh Quý Minh Thư, trong lòng thốt lên một tiếng "vl", bỗng nhiên có loại cảm giác Lý Văn Âm cầm kịch bản cô bé lọ lem phản công, mà mấy người các cô đều là nữ phụ độc ác.


Không chỉ Tưởng Thuần có loại cảm giác này, Quý Minh Thư ngay từ nhỏ trong lòng đã ghim cái gai nữ chính tên là "Lý Văn Âm".


Nhiều năm trôi qua, thứ này mãi vẫn không thể rút ra được, thỉnh thoảng lại tái phát, tra tấn cô đau đến nỗi muốn khoét xương cắt thịt.


Không giống với đám thiên kim danh viện như Quý Minh Thư, đến tiệc rượu cũng chỉ thích bàn tán bới móc từ đầu đến chân người khác.


Lý Văn Âm đến tiệc rượu này là cố ý tìm đạo diễn nổi tiếng đề cử phim, còn muốn mời người ta làm giám chế, dẫn lối cho tác phẩm màn ảnh lớn đầu tay của cô ta.


Đương nhiên cô ta cũng nhìn thấy Quý Minh Thư, nhưng suốt bao năm nay cô ta chưa từng để Quý Minh Thư vào mắt, tư thái vẫn cao ngạo như trước, đến nửa cái liếc mắt cũng khinh thường không thèm để ý.


Thái độ này của Lý Văn Âm rõ ràng là muốn lờ đi, trong lòng Quý Minh Thư khó chịu, nhưng cũng không vô duyên vô cớ xông lên gây chuyện.


Cô uống một ly vang đỏ để nguôi cơn giận, rồi cùng Tưởng Thuần lên sân khấu biểu diễn như không có gì xảy ra.


Tưởng Thuần hạ giọng hỏi: "Hai người không định battle trực diện?"


Quý Minh Thư: "Cái gì trực diện?"


Tưởng Thuần: "Không phải cậu cố tình tới đây để áp đảo cô ta, còn muốn cảnh cáo cô ta đừng có quay cái phim nát kia sao? Vậy hai người ít nhất cũng phải làm đến đoạn mắng chửi rồi tạt rượu các thứ chứ."


Quý Minh Thư: "Cậu lậm ngôn tình à, lại còn tạt rượu......"


Tưởng Thuần vừa ăn bánh kem vừa khẽ giọng lảm nhảm, truyền thụ cho Quý Minh Thư đủ các loại bí quyết chiến thắng khi battle với tình địch.


Quý Minh Thư cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng càng nghe càng thấy không hợp lý, cứ cảm thấy mấy chiêu Tưởng Thuần chỉ cho cô đều là mấy loại chỉ có nữ phụ ngu ngốc mới làm ra được, thật sự đẳng cấp quá thấp.


Tưởng Thuần đang lảm nhảm, đột nhiên khựng lại, "Cô ta đi toilet kìa, mau, mau đi theo!"


Cô ấy còn vừa nói vừa đẩy Quý Minh Thư, "Cậu có thể dùng chổi chặn cửa, nhốt cô ta bên trong, hoặc tạt nước vào cô ta!"


Điên à, đây là nhà vệ sinh ở chỗ nào chứ, lấy đâu ra chổi.


Quý Minh Thư bị đẩy đứng lên, vừa miên man suy nghĩ vừa vô thức đi về phía nhà vệ sinh.


-


Toilet ở Trung tâm Nghệ thuật cũng rất có hơi thở nghệ thuật.


Nếu không phải trước cửa nhà vệ sinh nữ có đánh dấu rõ ràng, khi đẩy cửa vào trong có khi còn tưởng mình vào nhầm phòng hóa trang cao cấp nào đó.


Quý Minh Thư đứng trước bồn rửa tay, thất thần sửa lại lớp trang điểm. Mắt cô nhìn chăm chăm vào gương, đặt hết sự chú ý vào cánh cửa buồng vệ sinh phía sau.


Phải mất khoảng ba phút, Lý Văn Âm mới từ buồng vệ sinh đi ra.


Thấy Quý Minh Thư đang dặm lớp trang điểm bên bồn rửa tay, cô ta hơi sững lại, nhưng cũng không bất ngờ lắm.


Quý Minh Thư lần thứ hai dặm phấn lên mặt, đợi Lý Văn Âm đi đến bên cạnh rửa tay, cô mới hờ hững nói một câu, "Thật trùng hợp."


Lý Văn Âm cười khẽ, không nhấc mắt, "Tôi lại thấy không phải trùng hợp."


Quý Minh Thư: "......"


Rửa tay xong, Lý Văn Âm rút khăn giấy, sát lại gần nhìn Quý Minh Thư qua gương, giọng nói rõ ràng, "Nhiều năm không gặp, không ngờ cô vẫn ấu trĩ như thế."


"? Ai ấu trĩ?"


Quý Minh Thư bật mode chiến đấu ngay trong một giây.


"Quý Minh Thư, cô có tiền, lại rảnh rỗi, đi làm vài việc có ý nghĩa không phải tốt hơn sao? Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng giở trò trẻ con kiểu này nữa."


Lý Văn Âm lại lấy son ra, ung dung thong thả tô lên đôi môi nhạt màu.


Quý Minh Thư sững sờ ba giây, đột nhiên tức đến bật cười, giọng cũng cao lên không chỉ một tông, "Đều là cùng một loại người, cô còn giả bộ thanh cao với tôi làm gì? Là ai âm thầm làm trò, trong lòng cô chẳng lẽ không tự biết? Ngay cả làm một cô bạn gái cũ an phận kín miệng cô cũng không biết, còn giả vờ tri thức, tao nhã trước mặt tôi làm gì?"


"Cô biết tôi muốn làm phim?" Lý Văn Âm sững lại vài giây, sau đó bất ngờ liếc nhìn cô, "A Sâm nói với cô à?"


Chuyện này liên quan gì đến Sầm Sâm?


Thấy vẻ mặt của cô, Lý Văn Âm đột nhiên cười khẽ, "Tôi đoán, A Sâm chắc chắn là chưa nói với cô chuyện Quân Dật đầu tư cho phim của tôi. Nhưng anh ấy cũng không bận tâm, cô để ý làm gì? Cô thích anh ấy nhiều năm như vậy, lại dùng thủ đoạn để như ý nguyện gả cho anh ấy, còn chưa có được trái tim anh ấy sao?"


Lý Văn Âm đã sửa soạn xong, chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua Quý Minh Thư, không biết cô ta lại nghĩ đến chuyện gì, còn nhẹ nhàng như vô ý nói bên tai cô một câu, "Thật đáng thương."


Một tiếng "Đáng thương" kia, mang theo nỗi phiền muộn đã nung nấu trong lòng Quý Minh Thư từ thời học sinh, khiến trái tim cô bỗng thắt chặt lại, dường như không thể hô hấp.


Tiếng giày cao gót của Lý Văn Âm gõ lộp cộp bên ngoài, đi càng lúc càng xa.


Mà phòng tuyến tâm lý được Quý Minh Thư dựng lên mấy ngày nay, đã dễ dàng bị mấy câu không mặn không nhạt của Lý Văn Âm đánh cho tan tành. Ánh đèn trong nhà vệ sinh sáng đến chói mắt, lúc này cô chỉ có thể chống lên bồn rửa tay, để bản thân mạnh mẽ đứng vững.


-


Lúc nhận được điện thoại của Quý Minh Thư, Sầm Sâm đang chơi golf với Giang Triệt ở sân golf của anh ta. Ngoại trừ hai người bọn họ thì còn có cả Thư Dương và Triệu Dương.


Bốn người họ đứng cách nhau rất gần.


Thấy điện thoại của Quý Minh Thư, Thư Dương còn xấu tính trêu chọc, "Ồ, Tiểu Thư Thư còn gọi kiểm tra cơ à!"


Đây là lần đầu tiên Quý Minh Thư gọi điện sau mấy ngày giằng co, Sầm Sâm phớt lờ anh ta, lập tức nhấn nghe.


Cũng không biết điện thoại bị làm sao, rõ ràng không ấn loa ngoài, nhưng âm thanh lại lớn đến nỗi ba người bên cạnh đều có thể nghe rõ.


Giọng Quý Minh Thư ở đầu bên kia có chút run rẩy, còn có vẻ như đang cố đèn nén để không cuồng loạn, nhưng lại không nén xuống được.


"Anh còn nhớ tôi từng nói gì với anh không? Anh còn nhớ anh đã từng hứa với tôi thế nào không? Anh đầu tư vào bộ phim Lý Văn Âm, bộ phim kỷ niệm cho tình yêu của các người là có ý gì?! Muốn làm tôi mất mặt để cả thế giới nhìn xem tôi buồn cười đến thế nào sao?!"


Qua vài giây, giọng cô dịu lại một chút, "Tôi không còn gì để nói với anh nữa, bao giờ anh về? Chúng ta ly hôn."


____________


Chương 39 và 40 được set pass và đăng trên Wordpress.


Gợi ý pass:


Trong 'Chương 2' có nhắc đến quà tân hôn của nam nữ chính do trưởng bối Sầm gia tặng, món quà là 2 chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị.


Hỏi: Trên mặt sau đồng hồ của Sầm Sâm có hình gì? (Liên quan đến một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, 9 chữ cái, không viết hoa, không dấu, không cách) 


(Link wordpress nhà mình có trong phần giới thiệu ở wattpad nha ^^)

Bình Luận (0)
Comment