Bề Tôi Trung Thành

Chương 75

Sầm Sâm vừa nói câu này, bầu không khí trên xe bỗng đông lại.

Điện thoại của Quý Minh Thư vẫn đổ chuông, chỉ là không có người bắt máy.

Lúc này tài xế mới hiểu ra, đây chính là vị chủ tịch đến từ Đế Đô, không phải ông sếp mọi ngày thích buôn chuyện nhà với nhân viên mà anh ta thường đưa đón.

Sầm Sâm vừa nói câu này, bầu không khí trên xe bỗng đông lại.

Anh ta kịp thời ngậm miệng.

Quý Minh Thư càng nói càng hăng, lại còn rất không “giữ kẽ” xáp lại: “Đừng ngủ đừng ngủ, mau nói cho em động đất rung thế nào đi, tiện thể phát biểu cảm nghĩ của anh. Có phải anh rất sợ mất em, không liên lạc được với em anh cảm thấy thế giới mất đi sắc màu không? Anh có nghĩ nếu em chết anh sẽ cho cả thế giới chôn cùng em không???”

Sầm Sâm liếc cô với ánh mắt “Em coi trọng bản thân quá đấy” rồi lại nhắm mắt.

Chu Giai Hằng cũng không dám lên tiếng khuyên giải an ủi, liên tục gọi điện giữ liên lạc với người bên Tinh thành.

Cho nên khi cô bị hôn đến mức khó thở rồi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người đều choáng váng.



Đúng lúc này, bất ngờ có tin: Vì đường Thừa Song có hiện tượng núi lở và sụt đường nên đường cao tốc Tinh Song bị cấm đi lại.

Anh ta kịp thời ngậm miệng.

Uống phải rượu giả hay gì?

—— Muốn quay lại Tinh thành phải đi qua cao tốc, chính là cao tốc Tinh song.

Quý Minh Thư nghi hoặc liếc Sầm Sâm, ngón tay nắm méo chắn, cẩn thận dò hỏi: “Nếu là bị ma ám thì anh chớp mắt mấy cái nhé?”

Cho nên suốt mấy năm nay, Sầm Sâm luôn là người giỏi khống chế toàn cục hơn. Bình thường hội anh em gặp rắc rối mà không dám nhờ người nhà thì gần như đều sẽ tìm đến anh nhờ giúp.

Tình trạng bên Tinh thành cũng không lạc quan lắm, tin mới nhất được truyền ra là xe dân dụng đã bị cấm thông hành, điều này cũng đồng nghĩa với việc không thể sai người đi tìm Quý Minh Thư.

Nhưng sau đó thì vẫn chưa thấy về, trong phòng không có ai, không có thời gian chính xác thì cũng khó mà tìm được theo camera.

“Động đất?”

Dù cho mọi người ai cũng nói với anh rằng đây là động đất cấp độ thấp, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, thì anh cũng không cách nào thuyết phục được bản thân rằng Quý Minh Thư sẽ không nằm ngoài hai chứ “chắc là” kia.

Không biết Sầm Sâm nghĩ gì, nghe Chu Giai Hằng báo xong thì anh lập tức xuống xe, gọi điện cho Giang Triệt.

Sự im lặng của đầu bên kia dường như đã xác nhận suy đoán của anh ta, anh ta lập tức thu lại vẻ lười nhác, trầm ngâm một lát, bình tĩnh sắp xếp: “Tinh thành có động đất chắc chắn sẽ cử người đi cứu viện. Gửi định vị cho tôi, tôi sẽ nhờ người đưa cậu về. Gửi cả vị trí những chỗ Quý Minh Thư có thể đến, tôi tìm giúp cậu.”

Nhưng đối với Sầm Sâm thì lại rất nghiêm trọng, bởi vì mãi vẫn không liên lạc được với Quý Minh Thư.

Tinh thành là sân nhà của Giang Triệt, dù tìm người hay nhờ cậy quan hệ thì để anh ta đứng ra vẫn tiện hơn.

Không phải vitamin, là thuốc ngủ của Sầm Sâm.

Chuông vừa vang lên hai tiếng đã được bắt máy.

Nhưng nhân viên đến xem phòng là nhân viên mới vào không lâu, trong phòng có mấy phòng cũng không biết, nhầm phòng ngủ phụ thành phòng ngủ chính, có ba căn phòng ngủ mà không biết đường tìm đúng.

“Đừng nói nhảm.”

Sầm Sâm vào thẳng vấn đề: “Tôi đang trên đường Thừa Song về Tinh thành, cao tốc Tinh Song bị chặn rồi, cậu sắp xếp cho tôi đi, tôi muốn về ngay.”

Quý Minh Thư hơi phản ứng không kịp.

Giọng anh như rót vào gió đêm, trầm lạnh, nhưng cũng rành mạch.

Chu Giai Hằng cũng không dám lên tiếng khuyên giải an ủi, liên tục gọi điện giữ liên lạc với người bên Tinh thành.

Giang Triệt cũng đã biết tin Tinh thành có động dất, chỉ là giờ đang quá cảnh ở sân bay, anh ta thản nhiên cười: “Sao thế, cậu vội về Tinh thành quan tâm tôi à? Nhưng hôm nay tôi không ở đấy.”

“Đừng có lằng nhằng.”

Dù sao bây giờ cô cũng không ngủ được, nằm đung đưa bắp chân, miệng ngâm nga hát không rõ lời, thỉnh thoảng lại giựt lông mi, cù cho anh ngứa.

Đúng lúc này, bất ngờ có tin: Vì đường Thừa Song có hiện tượng núi lở và sụt đường nên đường cao tốc Tinh Song bị cấm đi lại.

Giang Triệt đang định trêu chọc mấy câu, bỗng nghĩ ra gì đó, anh ra sững ra: “Đừng bảo là cậu để Quý Minh Thư lại Tinh thành rồi không liên lạc được nhé?”

Sầm Sâm vào thẳng vấn đề: “Tôi đang trên đường Thừa Song về Tinh thành, cao tốc Tinh Song bị chặn rồi, cậu sắp xếp cho tôi đi, tôi muốn về ngay.”

Tinh thành là sân nhà của Giang Triệt, dù tìm người hay nhờ cậy quan hệ thì để anh ta đứng ra vẫn tiện hơn.

“Xem rồi.”

Anh ta biết Sầm Sâm đến Tinh thành công tác, vẫn nhớ loáng thoáng Sầm Sâm có nói là lần này Quý Minh Thư cũng đi theo.

Sự im lặng của đầu bên kia dường như đã xác nhận suy đoán của anh ta, anh ta lập tức thu lại vẻ lười nhác, trầm ngâm một lát, bình tĩnh sắp xếp: “Tinh thành có động đất chắc chắn sẽ cử người đi cứu viện. Gửi định vị cho tôi, tôi sẽ nhờ người đưa cậu về. Gửi cả vị trí những chỗ Quý Minh Thư có thể đến, tôi tìm giúp cậu.”

Anh ta biết Sầm Sâm đến Tinh thành công tác, vẫn nhớ loáng thoáng Sầm Sâm có nói là lần này Quý Minh Thư cũng đi theo.

Trung tâm của trân động đất là ở huyện Phong Dương vùng ngoại ô Tinh thành, cách trung tâm thành phố rất gần. Các dữ liệu liên quan về thương vong và thiệt hại kinh tế vẫn đang được thống kê. Đánh giá từ các tin tức đã được công bố cho công chúng, vụ việc lần này không quá nghiêm trọng.

Anh ta dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Bên khu trọ cho giáo viên đại học Tinh, cậu cũng không phải lo đâu.”

Anh dựa lên thân xe, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tinh thành, từng làn khói mảnh bay lên từ đốm lửa lập lòe nơi đầu ngón tay, bay đi xa mãi.

Camera giám sát của khách sạn cũng đã xem, tìm theo trí nhớ của nhân viên thì có thể thấy đúng là buổi chiều cô đã ra ngoài.

Sầm Sâm im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn.”

Chắc vì đêm qua Sầm Sâm giày vò dữ dội quá, cô đi dạo cũng chẳng có hứng thú gì, ra khỏi quán là về khách sạn luôn, uống hai viên vitamin rồi chui vào chăn ngủ.

Anh ta dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Bên khu trọ cho giáo viên đại học Tinh, cậu cũng không phải lo đâu.”

“Đừng nói nhảm.”

1 rưỡi sáng Sầm Sâm về đến Quân Dật Hoa Chương, bên phía Giang Triệt cuối cùng cũng truyền đến tin tức chính xác:

Sầm Sâm và Giang Triệt đã làm bạn mười mấy hai mươi năm.

Sầm Sâm thật sự rất lạ, chưa tắm rửa gì đã vội vã như thế, mà lại còn rất mạnh bạo, quan trọng nhất là anh cứ liên tục thân mật gọi cô là “Bé cưng”.

Giang Triệt sinh ra đã ngậm thìa vàng, không cần phải ton hót nịnh bợ một ai nên tính cách không khéo đưa đẩy, cũng chỉ luôn làm những việc mình thích làm.

Cô bướng bỉnh sán lại chỗ anh, dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh tưởng em gặp chuyện gì đúng không, có phải lo cho em lắm không? À em biết rồi nhé, cái này gọi là quan tâm quá tất loạn, ở Tinh thành em có quen mấy người đâu, còn đi đâu được nữa, anh không biết gọi người đến phòng xem à?”

So ra thì Sầm Sâm lại khá trải đời, nội tâm trưởng thành khá sớm, tính cách xưa nay luôn chín chắn bình tĩnh, cách đối nhân xử thế cũng chu đáo ổn thỏa.

Giọng anh như rót vào gió đêm, trầm lạnh, nhưng cũng rành mạch.

Chắc là rượu giả không có mùi nhỉ…?

Cho nên suốt mấy năm nay, Sầm Sâm luôn là người giỏi khống chế toàn cục hơn. Bình thường hội anh em gặp rắc rối mà không dám nhờ người nhà thì gần như đều sẽ tìm đến anh nhờ giúp.

Lúc Giang Triệt và Trần Tinh Vũ mới lập nên khoa học kỹ thuật Giang Tinh, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, công thêm việc còn trẻ chưa đủ kinh nghiệm, mấy lần bị đối thủ hại khiến vòng vốn khó luân chuyển, khi đó nhà họ Giang không ủng hộ Giang Triệt, cũng nhờ Sầm Sâm dốc hết sức rót vốn giúp đỡ phía sau.

Lúc Giang Triệt và Trần Tinh Vũ mới lập nên khoa học kỹ thuật Giang Tinh, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, công thêm việc còn trẻ chưa đủ kinh nghiệm, mấy lần bị đối thủ hại khiến vòng vốn khó luân chuyển, khi đó nhà họ Giang không ủng hộ Giang Triệt, cũng nhờ Sầm Sâm dốc hết sức rót vốn giúp đỡ phía sau.

Hình như đây là lần đầu tiên có chuyện Sầm Sâm nhờ vả Giang Triệt.

Thật ra thì, Sầm Sâm rất không thích cảm giác này, có lẽ vì ngày bé phải trải qua cảm giác phải theo ý người khác, trở thành lựa chọn của người khác, từ để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho anh. Mấy năm nay anh đã quen đứng ở địa vị người làm chủ, tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay.

Gió đêm lành lạnh, anh xoay người, một tay nắm tay nắm cửa, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên.

Sau khi kết thúc tất cả, Quý Minh Thư được Sầm Sâm ôm vào lòng, ôm rất chặt, còn luôn miệng hỏi cô có khó chịu ở đâu không, rồi lại liên tục hôn cô, thân mật hơn mọi ngày rất nhiều.

Nhưng giây sau anh đã buông ra, vỗ nhẹ lên cửa sổ, hỏi mượn tài xế điếu thuốc.

Lúc này anh đã trở về mặt đất rồi, hành vi cử chỉ cũng bình thường trở lại.

“…”

Tài xế vội đưa điếu thuốc ra, còn nhiệt tình chụm tay châm lửa giúp.

“Em là con gái, nói chuyện giữ kẽ tí đi.”

Anh dựa lên thân xe, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tinh thành, từng làn khói mảnh bay lên từ đốm lửa lập lòe nơi đầu ngón tay, bay đi xa mãi.

Tình trạng bên Tinh thành cũng không lạc quan lắm, tin mới nhất được truyền ra là xe dân dụng đã bị cấm thông hành, điều này cũng đồng nghĩa với việc không thể sai người đi tìm Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư: “Sao lúc nãy không thấy anh buồn ngủ, lúc nãy không phải anh sinh long hoạt hổ, ghê gớm lắm sao? Rút súng cướp cò, vừa làm xong đã buồn ngủ, anh đã 70, 80 tuổi hay sao mà thể lực kém thế.”



“Khi nào vậy, sao mình chẳng có cảm giác gì hết?”

1 giờ sáng tinh mơ, Sầm Sâm đến Tinh thành, những tin tức về trận động đất ở Tinh thành đã đầy rẫy trên mạng, muốn không biết cũng khó.

Trận động đất dữ dội nhất bắt đầu lúc 8 giờ 15 phút tối, kéo dài gần mười bảy giây, đến 12 giờ khuya thỉnh thoảng vẫn có dư chấn.

Giang Triệt sinh ra đã ngậm thìa vàng, không cần phải ton hót nịnh bợ một ai nên tính cách không khéo đưa đẩy, cũng chỉ luôn làm những việc mình thích làm.



Nhưng sau khi Quý Minh Thư trải qua cảm giác ảo ma, đến hãi hùng, rồi đến bừng tỉnh, trong lòng thầm lấy làm vui, như có từng đợt pháo hoa nổ đùng đoàng nơi đáy lòng.

Trung tâm của trân động đất là ở huyện Phong Dương vùng ngoại ô Tinh thành, cách trung tâm thành phố rất gần. Các dữ liệu liên quan về thương vong và thiệt hại kinh tế vẫn đang được thống kê. Đánh giá từ các tin tức đã được công bố cho công chúng, vụ việc lần này không quá nghiêm trọng.

Sầm Sâm im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn.”

Nhưng đối với Sầm Sâm thì lại rất nghiêm trọng, bởi vì mãi vẫn không liên lạc được với Quý Minh Thư.

Điện thoại của Quý Minh Thư vẫn đổ chuông, chỉ là không có người bắt máy.

Nhưng đến hơn 12 giờ gọi lại thì chỉ còn một giọng nữ máy móc thông báo: Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…

Camera giám sát của khách sạn cũng đã xem, tìm theo trí nhớ của nhân viên thì có thể thấy đúng là buổi chiều cô đã ra ngoài.

Quý Minh Thư vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa ôm Sầm Sâm, hứng chịu những trận gặm cắn trên môi. Giờ đây cô như con cá nằm trên thớt, không thể phản kháng, cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho Sầm Sâm lật sang trái rồi lại lật sang phải.

Nhưng sau đó thì vẫn chưa thấy về, trong phòng không có ai, không có thời gian chính xác thì cũng khó mà tìm được theo camera.

Nói xong cô mới có cảm giác hình như trong lúc mình ngủ đúng là mọi thứ có rung chuyển một lúc thật. Nhưng quái lạ, động đất cấp  5.8 chắc cũng dữ dội lắm, sao mình ngủ say như chết vậy được.

1 rưỡi sáng Sầm Sâm về đến Quân Dật Hoa Chương, bên phía Giang Triệt cuối cùng cũng truyền đến tin tức chính xác:

Hình như đây là lần đầu tiên có chuyện Sầm Sâm nhờ vả Giang Triệt.

Buổi chiều Quý Minh Thư là để đến một quán cà phê nổi tiếng trên mạng. Hình như sau khi ra khỏi đó thì cô đã… lập tức quay về khách sạn, hơn nữa vị trí cuối cùng của cuộc gọi gần nhất cũng là ở khách sạn.

Cô với lấy lọ vitamin cạnh giường.

Sầm Sâm đứng ở sảnh khách sạn, nhìn định vị mà Giang Triệt gửi cho, bỗng hiểu ra điều gì đó.

“Không có gì.” Anh không nói nhiều, chợt đứng dậy, bế cô vào phòng tắm.

Ngay giây phút nhìn thấy Quý Minh Thư, dường như chỉ có chiếm hữu mới có thể chứng minh rằng người anh yêu thật sự đang nằm trong lòng anh.



Sầm Sâm: “Anh thật sự mệt lắm rồi.”

Thật ra lần trước đến Tinh thành Quý Minh Thư đã muốn đến quán cà phê nổi tiếng kia, nhưng vì vội về Đế Đô battle với Lý Văn Âm battle nên cuối cùng cũng không thành.

Lần này cuối cùng cũng đến được, nhưng quán cà phê này kém xa so với tưởng tượng của cô, cách trang trí, đồ ngọt hot trend và cách chọn hạt cà phê của chủ quán cô đều không thích. Uống được nửa ly cô đã đứng dậy, còn không cả chụp ảnh ọt gì hết.

Chắc vì đêm qua Sầm Sâm giày vò dữ dội quá, cô đi dạo cũng chẳng có hứng thú gì, ra khỏi quán là về khách sạn luôn, uống hai viên vitamin rồi chui vào chăn ngủ.

Thật ra thì, Sầm Sâm rất không thích cảm giác này, có lẽ vì ngày bé phải trải qua cảm giác phải theo ý người khác, trở thành lựa chọn của người khác, từ để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho anh. Mấy năm nay anh đã quen đứng ở địa vị người làm chủ, tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay.

Đối với Quý Minh Thư, hôm nay là một này nhàm chán bình thường, yên ổn đến mức không có gì đáng nói.

Trận động đất dữ dội nhất bắt đầu lúc 8 giờ 15 phút tối, kéo dài gần mười bảy giây, đến 12 giờ khuya thỉnh thoảng vẫn có dư chấn.

Cho nên khi cô bị hôn đến mức khó thở rồi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người đều choáng váng.

Nhưng đáp lại cô chỉ có nụ hôn ngấu nghiến ngày càng sâu. Nụ hôn này rất mạnh bạo, ngay cả tiếng nức nở cũng không thể phát ra, chợt trên người lành lạnh, hai vạt váy vừa được cô buộc lại đã bị kéo ra.

“Anh làm cái gì vậy, nửa đêm nửa hôm có để cho người ta ngủ không?”

Sầm Sâm: “…”

Cô đẩy mặt Sầm Sâm ra, còn không quên buộc lại đai váy ngủ của mình, giọng mềm mại yếu ớt, có vẻ lơ mơ.

Sầm Sâm: “Vậy anh ngủ đây.”

Nhưng đáp lại cô chỉ có nụ hôn ngấu nghiến ngày càng sâu. Nụ hôn này rất mạnh bạo, ngay cả tiếng nức nở cũng không thể phát ra, chợt trên người lành lạnh, hai vạt váy vừa được cô buộc lại đã bị kéo ra.

Bị như thế, Quý Minh Thư đã gần như tỉnh hẳn.

Nhưng giây sau anh đã buông ra, vỗ nhẹ lên cửa sổ, hỏi mượn tài xế điếu thuốc.

Sầm Sâm thật sự rất lạ, chưa tắm rửa gì đã vội vã như thế, mà lại còn rất mạnh bạo, quan trọng nhất là anh cứ liên tục thân mật gọi cô là “Bé cưng”.

Mà người ta vừa tìm vừa gọi tên cô, lại không hề thấy đáp lại, ai mà ngờ được phu nhân chủ tịch lại uống nhầm thuốc ngủ rồi lăn ra ngủ như chết chứ?

Uống phải rượu giả hay gì?

Quý Minh Thư thở phào, lại không nhịn được thỏ thẻ hỏi: “Rốt cuộc anh sao thế, cảm giác hôm nay anh rất bất thường.”

Có lẽ vì để chứng minh mình không bị vong nhập, gần nửa phút anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm Quý Minh Thư, đến cả cô cũng không nhịn được phải chớp mắt, vậy mà anh vẫn không hề.

“Anh làm cái gì vậy, nửa đêm nửa hôm có để cho người ta ngủ không?”

Nhưng sao không có mùi rượu?

Chắc là rượu giả không có mùi nhỉ…?



Quý Minh Thư vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa ôm Sầm Sâm, hứng chịu những trận gặm cắn trên môi. Giờ đây cô như con cá nằm trên thớt, không thể phản kháng, cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho Sầm Sâm lật sang trái rồi lại lật sang phải.

Sau khi kết thúc tất cả, Quý Minh Thư được Sầm Sâm ôm vào lòng, ôm rất chặt, còn luôn miệng hỏi cô có khó chịu ở đâu không, rồi lại liên tục hôn cô, thân mật hơn mọi ngày rất nhiều.

Quý Minh Thư nghi hoặc liếc Sầm Sâm, ngón tay nắm méo chắn, cẩn thận dò hỏi: “Nếu là bị ma ám thì anh chớp mắt mấy cái nhé?”

Lúc tắm xong quay lại phòng ngủ chơi điện thoại cô mới phát hiện ra điện thoại mình hết pin. Đương nhiên cô cũng không biết hết pin là vì điện thoại mình được gọi đến liên tục suốt mấy tiếng liền nên mới thế.

Sầm Sâm: “…”

Có lẽ vì để chứng minh mình không bị vong nhập, gần nửa phút anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm Quý Minh Thư, đến cả cô cũng không nhịn được phải chớp mắt, vậy mà anh vẫn không hề.

Quý Minh Thư thở phào, lại không nhịn được thỏ thẻ hỏi: “Rốt cuộc anh sao thế, cảm giác hôm nay anh rất bất thường.”

“Không có gì.” Anh không nói nhiều, chợt đứng dậy, bế cô vào phòng tắm.

Không ai có thể hiểu được diễn biến tâm lí của anh trong năm, sáu tiếng đồng hồ vừa qua.

Cô đẩy mặt Sầm Sâm ra, còn không quên buộc lại đai váy ngủ của mình, giọng mềm mại yếu ớt, có vẻ lơ mơ.

Dù cho mọi người ai cũng nói với anh rằng đây là động đất cấp độ thấp, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, thì anh cũng không cách nào thuyết phục được bản thân rằng Quý Minh Thư sẽ không nằm ngoài hai chứ “chắc là” kia.

Thật ra mấy năm qua anh đã rất thành thạo trong việc kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng đêm nay thì không thể, thăng trầm cùng áp lực thời gian từng phút từng giây trôi qua, vậy mà anh chẳng làm được gì, giống như mình bị xẻo từng tấc thịt, mỗi một dao đều là lột da, róc thịt.

Quý Minh Thư thò tay banh mắt anh: “Không được ngủ!”

Ngay giây phút nhìn thấy Quý Minh Thư, dường như chỉ có chiếm hữu mới có thể chứng minh rằng người anh yêu thật sự đang nằm trong lòng anh.



Sầm Sâm không chịu nổi quậy phá, quay người ôm lấy cô, đè đầu cô ở cổ mình, giọng trầm thấp ồm ồm gọi: “Bé cưng.”

Nhận ra đêm nay Sầm Sâm yên ắng khác thường, Quý Minh Thư cũng không hỏi nhiều.

Lúc tắm xong quay lại phòng ngủ chơi điện thoại cô mới phát hiện ra điện thoại mình hết pin. Đương nhiên cô cũng không biết hết pin là vì điện thoại mình được gọi đến liên tục suốt mấy tiếng liền nên mới thế.

Bị như thế, Quý Minh Thư đã gần như tỉnh hẳn.

Giang Triệt cũng đã biết tin Tinh thành có động dất, chỉ là giờ đang quá cảnh ở sân bay, anh ta thản nhiên cười: “Sao thế, cậu vội về Tinh thành quan tâm tôi à? Nhưng hôm nay tôi không ở đấy.”

Sau khi cắm sạc, điện thoại cô suýt nữa chết máy vì thông báo rung nảy lên liên tục.

“…?”

“Động đất?”

Quý Minh Thư hơi phản ứng không kịp.

“Khi nào vậy, sao mình chẳng có cảm giác gì hết?”

Nói xong cô mới có cảm giác hình như trong lúc mình ngủ đúng là mọi thứ có rung chuyển một lúc thật. Nhưng quái lạ, động đất cấp  5.8 chắc cũng dữ dội lắm, sao mình ngủ say như chết vậy được.

Cô uống nhầm rồi?!

Giang Triệt đang định trêu chọc mấy câu, bỗng nghĩ ra gì đó, anh ra sững ra: “Đừng bảo là cậu để Quý Minh Thư lại Tinh thành rồi không liên lạc được nhé?”

Cô với lấy lọ vitamin cạnh giường.

Lúc này tài xế mới hiểu ra, đây chính là vị chủ tịch đến từ Đế Đô, không phải ông sếp mọi ngày thích buôn chuyện nhà với nhân viên mà anh ta thường đưa đón.

“…”

Đối với Quý Minh Thư, hôm nay là một này nhàm chán bình thường, yên ổn đến mức không có gì đáng nói.

Không phải vitamin, là thuốc ngủ của Sầm Sâm.

Thật ra mấy năm qua anh đã rất thành thạo trong việc kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng đêm nay thì không thể, thăng trầm cùng áp lực thời gian từng phút từng giây trôi qua, vậy mà anh chẳng làm được gì, giống như mình bị xẻo từng tấc thịt, mỗi một dao đều là lột da, róc thịt.

Cô uống nhầm rồi?!

Lần này cuối cùng cũng đến được, nhưng quán cà phê này kém xa so với tưởng tượng của cô, cách trang trí, đồ ngọt hot trend và cách chọn hạt cà phê của chủ quán cô đều không thích. Uống được nửa ly cô đã đứng dậy, còn không cả chụp ảnh ọt gì hết.

Cú sốc này quá lớn, Quý Minh Thư phải tiêu hoa mấy bốn, năm phút mới bừng hiểu ra: “Chắc không phải anh tưởng em có chuyện gì đấy chứ?”

Sầm Sâm không nói gì, tắt đèn đầu giường đi.

Lúc này anh đã trở về mặt đất rồi, hành vi cử chỉ cũng bình thường trở lại.

Nhưng sau khi Quý Minh Thư trải qua cảm giác ảo ma, đến hãi hùng, rồi đến bừng tỉnh, trong lòng thầm lấy làm vui, như có từng đợt pháo hoa nổ đùng đoàng nơi đáy lòng.

Cô bướng bỉnh sán lại chỗ anh, dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh tưởng em gặp chuyện gì đúng không, có phải lo cho em lắm không? À em biết rồi nhé, cái này gọi là quan tâm quá tất loạn, ở Tinh thành em có quen mấy người đâu, còn đi đâu được nữa, anh không biết gọi người đến phòng xem à?”

So ra thì Sầm Sâm lại khá trải đời, nội tâm trưởng thành khá sớm, tính cách xưa nay luôn chín chắn bình tĩnh, cách đối nhân xử thế cũng chu đáo ổn thỏa.

“Xem rồi.”

Sầm Sâm và Giang Triệt đã làm bạn mười mấy hai mươi năm.

Nhưng nhân viên đến xem phòng là nhân viên mới vào không lâu, trong phòng có mấy phòng cũng không biết, nhầm phòng ngủ phụ thành phòng ngủ chính, có ba căn phòng ngủ mà không biết đường tìm đúng.

Mà người ta vừa tìm vừa gọi tên cô, lại không hề thấy đáp lại, ai mà ngờ được phu nhân chủ tịch lại uống nhầm thuốc ngủ rồi lăn ra ngủ như chết chứ?

Quý Minh Thư nằm ghé chống mặt nhìn Sầm Sâm, không nhịn được cười: “Ồ, anh thừa nhận rồi nhé.”

Sầm Sâm không đáp, chỉ đặt điện thoại của cô lại đầu giường, lại nhắm mắt nói: “Ngủ đi.”

“Hồi chiều ngủ nhiều quá rồi, giờ không ngủ được.” Cô làm nũng.

Không biết Sầm Sâm nghĩ gì, nghe Chu Giai Hằng báo xong thì anh lập tức xuống xe, gọi điện cho Giang Triệt.

Sầm Sâm: “Vậy anh ngủ đây.”

Sầm Sâm không đáp, chỉ đặt điện thoại của cô lại đầu giường, lại nhắm mắt nói: “Ngủ đi.”

Quý Minh Thư thò tay banh mắt anh: “Không được ngủ!”

“…?”

Sầm Sâm đứng ở sảnh khách sạn, nhìn định vị mà Giang Triệt gửi cho, bỗng hiểu ra điều gì đó.

Sầm Sâm: “Anh thật sự mệt lắm rồi.”

Quý Minh Thư: “Sao lúc nãy không thấy anh buồn ngủ, lúc nãy không phải anh sinh long hoạt hổ, ghê gớm lắm sao? Rút súng cướp cò, vừa làm xong đã buồn ngủ, anh đã 70, 80 tuổi hay sao mà thể lực kém thế.”

“Em là con gái, nói chuyện giữ kẽ tí đi.”

Quý Minh Thư càng nói càng hăng, lại còn rất không “giữ kẽ” xáp lại: “Đừng ngủ đừng ngủ, mau nói cho em động đất rung thế nào đi, tiện thể phát biểu cảm nghĩ của anh. Có phải anh rất sợ mất em, không liên lạc được với em anh cảm thấy thế giới mất đi sắc màu không? Anh có nghĩ nếu em chết anh sẽ cho cả thế giới chôn cùng em không???”

Sầm Sâm liếc cô với ánh mắt “Em coi trọng bản thân quá đấy” rồi lại nhắm mắt.

Không hiểu sao Quý Minh Thư lại thấy vẻ mặt vô cảm giả vờ ngủ này của Sầm Sâm rất đáng yêu.

“Đừng có lằng nhằng.”

Cô nhìn chăm chủ rồi cười trộm, rồi lại nín nhịn, bâng quơ nói: “Thôi được rồi, nghiện còn ngại, không nói cũng được, vậy anh gọi em là bé cưng đi rồi em tạm tha cho.”

Dù sao bây giờ cô cũng không ngủ được, nằm đung đưa bắp chân, miệng ngâm nga hát không rõ lời, thỉnh thoảng lại giựt lông mi, cù cho anh ngứa.

Sầm Sâm không chịu nổi quậy phá, quay người ôm lấy cô, đè đầu cô ở cổ mình, giọng trầm thấp ồm ồm gọi: “Bé cưng.”
Bình Luận (0)
Comment