Bề Tôi Trung Thành

Chương 80

Thật ra lúc đầu thấy số thứ tự 1, 2, 3, 4 trong sổ, theo bản năng Quý Minh Thư tưởng là Sầm Sâm viết kế hoạch công việc, cho đến khi thấy tên mình trong đó, cô mới phản ứng lại, xem thật kĩ.

Dù sao thì cũng là trai đẹp, dù Quý Minh Thư không hề đồng ý, nhưng cũng không từ chối thẳng.

Xem xong cô thất thần hồi lâu.

Quý Minh Thư nhếch môi.

Nói sao nhỉ? Thật sự là rất chặt chẽ… Chặt chẽ đến mức cô bất giác nhớ lại mình run rẩy và lúng túng khi viết luận văn thời còn đi học nàng.

Người làm nghề trang điểm tạo hình này ai cũng khéo miệng, lời nịnh nọt bợ đỡ bọn họ ra lúc nào cũng tự nhiên chân thành.

Thời cấp 3 đã trôi qua sáu bảy năm, thật ra cũng không có ân oán gì là không thể buông bỏ. Nếu đổi thành một bạn học cũ bất kì không có liên hệ sâu xa gì với cô, có lẽ cô cũng sẽ nhẫn nại tâm sự chuyện cũ với người ta, nhưng Lý Văn Âm không nằm trong phạm vi này, Chu Chấn cũng thế.

Nhà tạo hình đã lên tầng, còn rất lịch sự đứng ngoài gõ cửa.

Xem xong cô thất thần hồi lâu.

Tưởng lúa đứng hóng âm thầm quan sát tất cả nhưng lại không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gõ chữ đưa Quý Minh Thư xem:【Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người ấy ngại.】

Quý Minh Thư: 【…】

Quý Minh Thư hoàn hồn, đặt sổ sang một bên, bước đến mở cửa.

Chu Chấn thoáng nhướng mày, dường như không hài lòng lắm với lời giới thiệu của cô.

Quý Minh Thư xem như được mở mang tầm mắt.

Hoạt động chiều nay là tiệc trà ngoài trời, mặc dù trên thiếp mời không có yêu cầu về trang phục, nhưng theo lệ thường thì vẫn nên mặc đồ của hãng đã ra mắt trong hai năm nay mới là lịch sự khéo léo.

Quý Minh Thư:【Vâng, đệ nhất cảnh sát chính tả cậu có thể im được rồi đó.】

Quý Minh Thư chọn chiếc váy tua rua màu xanh lục sẫm, nhà tạo hình cũng thấy rất phù hợp, chỉ là váy phải mặc từ trên xuống nên cô ấy khuyên cô nên thay váy trước rồi mới trang điểm.

Vừa lòng, vô cùng vừa lòng.

Người làm nghề trang điểm tạo hình này ai cũng khéo miệng, lời nịnh nọt bợ đỡ bọn họ ra lúc nào cũng tự nhiên chân thành.

“Không có gì ạ.” Quý Minh Thư viết xong thì gập sổ lại, ngẩng đầu nhìn gương, lại hơi nghiêng đầu chỉ vào tóc: “Em nghĩ bên này nên làm lỏng ra một chút, chơi chặt quá.”

Hơn nữa còn thường tiếp xúc với các minh tinh, tiểu thư nên biết rất nhiều tin tức, trong mấy tiếng làm tạp hình, chỉ cần bạn muốn nghe thì họ tuyết đối sẽ không làm bạn thấy chán.

Lúc này nhà tạo hình đang kể chuyện mấy hôm trước làm tạo hình cho nữ số 2 trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng nào đó, cô diễn viên này nổi nóng với trợ lí, còn kênh kiệu với ban tổ chức.

Tưởng Thuần vốn không định đi, bởi vì cô biết hôm nay vị hôn phu cũ và kẻ thứ ba hôm nay cũng tham gia hoạt động. Đã lâu rồi cô không gặp hai kẻ mặt dày này, cũng không biết có khống chế được ngọn lửa trong mình không.

Hơn nữa còn thường tiếp xúc với các minh tinh, tiểu thư nên biết rất nhiều tin tức, trong mấy tiếng làm tạp hình, chỉ cần bạn muốn nghe thì họ tuyết đối sẽ không làm bạn thấy chán.

Thỉnh thoảng Quý Minh Thư cũng ậm ừ đáp lại, vào tai này ra tai kia, thực ra tay luôn mân mê cuốn sổ của Sầm Sâm.

Tưởng Thuần đưa mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.

Quý Minh Thư không ngốc, hôm nay người ta có thể buôn chuyện của người khác với mình thì hôm nào đó cũng có thể kể chuyện của mình với người khác.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, cô bỗng mở sổ ra, tiện tay cầm bút kẻ mắt viết vào một câu.

Nhưng Cốc Khai Dương và Quý Minh Thư đều nói sẽ chống lưng cho cô, thêm việc các quý cô ở đó đều là chị em “hơi thân” của Quý Minh Thư, lỡ có thua thiệt gì thì chắc chắn cũng không phải cô gánh.

Cốc Khai Dương:【chúng ta oai phong một cõi trí nhớ kinh người Sầm tổng oai phong một cõi, trí nhớ kinh người của chúng ta vì yêu mà hạ chỉ số IQ, tỉ mỉ lập ra lộ trình hẹn hò viết vào sổ, tôi chớt đây! Cái người đàn ông lạnh lùng đáng yêu này!】

Nhà tạo hình đã lên tầng, còn rất lịch sự đứng ngoài gõ cửa.

“Em yêu, em viết gì thế.” Nhà tạo hình liếc nhìn nhưng không thấy rõ, tò mò hỏi.

Quý Minh Thư thấp giọng tiếp thêm can đảm cho Tưởng Thuần, ngoại miệng thì vẫn là nụ cười cong môi khiến lòng người mê mẩn, thỉnh thoảng còn nâng ly chào hỏi người quen.

Nghĩ thế, Tưởng Thuần yên tâm thoải mái đến. Dù sao thì hôm nay Yến bé cưng cũng đến, đã lâu rồi cô không được chiêm ngưỡng nhan sắc tinh tế tinh tế lạnh lùng đẹp trai của bé cưng trong các hoạt động, thật sự là có hơi nhớ.

“Vâng, được rồi ạ.”

“Không có gì ạ.” Quý Minh Thư viết xong thì gập sổ lại, ngẩng đầu nhìn gương, lại hơi nghiêng đầu chỉ vào tóc: “Em nghĩ bên này nên làm lỏng ra một chút, chơi chặt quá.”

Tưởng Thuần: “Mình biết, chỉ là hơi xấu hổ.”

Nhưng vừa nhìn lên, cô đã thấy người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới mà cô suýt không quen trong lời Tưởng Thuần trong đang đứng cách đó không xa, đang nhìn cô chăm chú.

Gặp người cũ nhớ chuyện xưa, Quý Minh Thư không có phản ứng gì hơn thế.

Nhà tạo hình nhìn theo tầm mắt cô, dùng lước duôi nhọn gạt ra ngoài một chút: “Còn chặt không?”

Cô giới thiệu ngắn gọn: “Chu Chấn, đàn anh cùng trường cấp 3 với mình.”

“Vâng, được rồi ạ.”

Nhưng cô lại không nhịn được muốn chia sẻ chuyện về anh chồng bảo bối của mình, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải cưỡng chế chia sẻ với Tưởng Thuần và Cốc Khai Dương.

Nơi tổ chức hoạt động có mười hai đài phun nước nhỏ, có cặp nam thanh nữ tú đang chơi piano bốn tay trên cây đàn piano trắng, giá bánh ngọt hình cầu thang xoắn ốc bằng kính có viền mạ vàng, các minh tinh đang chụp ảnh ký tên trước tấm backdrop và nhận phỏng vấn. Áo lượt quần là, trăm hoa đua nở.

Nhà tao hình yên tâm, thức thời không hỏi han gì nữa mà tiếp tục kể cho cô về nữ diễn viên kia.

Cô dừng lại một thoáng, quay đầu lại nhìn.

Cốc Khai Dương:【Được rồi thôi đi, bọn này đã biết anh ta trân trọng em thế nào rồi. /icon mỉm cười】

Quý Minh Thư không ngốc, hôm nay người ta có thể buôn chuyện của người khác với mình thì hôm nào đó cũng có thể kể chuyện của mình với người khác.

Tưởng Thuần:【Mình nghi đây là khoe ân ái.】

Nhưng cô lại không nhịn được muốn chia sẻ chuyện về anh chồng bảo bối của mình, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải cưỡng chế chia sẻ với Tưởng Thuần và Cốc Khai Dương.

Chắc vì trí nhớ của loài chim có hạn, người trước mắt này trông hơi quen nhưng giây phút này cô thật sự không nhớ ra là ai.

Tưởng Thuần:【?】

Tưởng Thuần:【Mình nghi đây là khoe ân ái.】

Đang lúc cô hăng say nói đâu ra đấy, bỗng nhiên có người hào hứng gọi cô từ phái sau: “Ơ, Quý Minh Thư à?”

Không vì gì khác, Chu Chấn chính là đàn anh lớp 11 cô từng có hảo cảm nhưng sau đó chưa tới hai ngày đã ngồi ăn chung với Lý Văn Âm ở căn tin, còn nói cười rất vui vẻ.

Tưởng Thuần:【Lạnh lùng đập loạn xạ vào cơm chó.jpg】

Cốc Khai Dương:【Tôi đã làm gì sai?】

Tưởng Thuần lại như không hề phát hiện, như thế Sầm Sâm không phải chồng Quý Minh Thư mà là chồng cô ấy, khen đến là đạt dào tình cảm, ba hoa chích choè.

Nhà tao hình yên tâm, thức thời không hỏi han gì nữa mà tiếp tục kể cho cô về nữ diễn viên kia.

Tưởng Thuần:【Tôi đã sai ở đâu?】

Quý Minh Thư ra vẻ:【Số điện thoại chỉ cần đọc một lần là anh ấy nhớ được ngay, sao phải viết ra thế này, còn viết chi tiết thế nữa. Haizz, lòng mình giờ hơi ngũ vị hoa màu.】

“Hai vị này là?” Cô hoa kiều nhìn hai cô, hỏi Chu Chấn.

Cốc Khai Dương:【Được rồi thôi đi, bọn này đã biết anh ta trân trọng em thế nào rồi. /icon mỉm cười】

Không biết là hai người này vừa về nước không biết tình hình vòng xã giao trong nước hay thế nào mà cứ đứng trước mặt Quý Minh Thư mãi không đi

Cốc Khai Dương:【chúng ta oai phong một cõi trí nhớ kinh người Sầm tổng oai phong một cõi, trí nhớ kinh người của chúng ta vì yêu mà hạ chỉ số IQ, tỉ mỉ lập ra lộ trình hẹn hò viết vào sổ, tôi chớt đây! Cái người đàn ông lạnh lùng đáng yêu này!】

Tưởng Thuần:【Lạnh lùng đập loạn xạ vào cơm chó.jpg】

Cốc Khai Dương:【Cu nhang, cô vừa lòng chưa.jpg】

Không biết nghĩ đến chuyện gì, cô bỗng mở sổ ra, tiện tay cầm bút kẻ mắt viết vào một câu.

Vừa lòng, vô cùng vừa lòng.

Rõ ràng lúc đó Lý Văn Âm muốn gây hấn với cô nên mới cố tình tiếp cận Chu Chấn, sau khi hảo cảm nhờ giá trị nhan sắc của cô đối với anh ta nhạt dần, Lý Văn Âm cũng nhanh chóng thôi quanh quẩn bên cạnh anh ta. Đến khi lên lớp 11 thì lại chính thức xác định quan hệ với Sầm Sâm đã tốt nghiệp.

Quý Minh Thư bất giác cười trộm.

Cô kia thỏa mãn mỉm cười, khách sáo đáp lại.

Tưởng Thuần:【Dù rất ngọt nhưng mà ——】

“Em yêu, em viết gì thế.” Nhà tạo hình liếc nhìn nhưng không thấy rõ, tò mò hỏi.

Tưởng Thuần:【Hình như không phải ngũ vị hoa màu mà là ngũ vị tạp trần chứ nhỉ TvT】

Tưởng Thuần:【Đệ nhất cảnh sát chính tả.jpg】

Quý Minh Thư khách sáo nghe một hồi lâu, đang định ngắt lời.

Chu Chấn không hề ngượng ngùng, giới thiệu đơn giản với cô ta, lại giới thiệu với Quý Minh Thư cô gái này là vị hôn thê của mình, còn như vô tình nói vài câu về bối cảnh người ta.

Tưởng Thuần:【Biến đây.jpg】

Quý Minh Thư: 【…】

Bầu không khí bỗng hơi khô khan.

Quý Minh Thư hoàn hồn, đặt sổ sang một bên, bước đến mở cửa.

Quý Minh Thư:【Vâng, đệ nhất cảnh sát chính tả cậu có thể im được rồi đó.】

Quý Minh Thư quét mắt nhìn chiếc váy tua rua cùng kiểu khác màu với mình trên người cô ta, thờ ơ cụp mắt lắc ly vang đỏ.



Hoạt động chiều nay là tiệc trà ngoài trời, mặc dù trên thiếp mời không có yêu cầu về trang phục, nhưng theo lệ thường thì vẫn nên mặc đồ của hãng đã ra mắt trong hai năm nay mới là lịch sự khéo léo.

Tưởng Thuần quen việc, chợt khen cô hoa kiều kia: “Định đi Na Uy hưởng tuần trăng mật à, lãng mạn quá, tôi còn chưa thấy cực quang bao giờ.”

Bộ ba cô gái đấu võ mồm đến tận lúc đến nơi tổ chức hoạt động của thương hiệu.

Tưởng Thuần:【Biến đây.jpg】

Tưởng Thuần vốn không định đi, bởi vì cô biết hôm nay vị hôn phu cũ và kẻ thứ ba hôm nay cũng tham gia hoạt động. Đã lâu rồi cô không gặp hai kẻ mặt dày này, cũng không biết có khống chế được ngọn lửa trong mình không.

Nhưng Cốc Khai Dương và Quý Minh Thư đều nói sẽ chống lưng cho cô, thêm việc các quý cô ở đó đều là chị em “hơi thân” của Quý Minh Thư, lỡ có thua thiệt gì thì chắc chắn cũng không phải cô gánh.

“Ôi Minh Thư đúng là tốt số, chỉ cần chồng rảnh là sẽ đưa đón cô ấy, còn nấu cơm cho nữa.”

Tưởng Thuần:【?】

Nghĩ thế, Tưởng Thuần yên tâm thoải mái đến. Dù sao thì hôm nay Yến bé cưng cũng đến, đã lâu rồi cô không được chiêm ngưỡng nhan sắc tinh tế tinh tế lạnh lùng đẹp trai của bé cưng trong các hoạt động, thật sự là có hơi nhớ.

Tưởng Thuần:【Hình như không phải ngũ vị hoa màu mà là ngũ vị tạp trần chứ nhỉ TvT】

Nơi tổ chức hoạt động có mười hai đài phun nước nhỏ, có cặp nam thanh nữ tú đang chơi piano bốn tay trên cây đàn piano trắng, giá bánh ngọt hình cầu thang xoắn ốc bằng kính có viền mạ vàng, các minh tinh đang chụp ảnh ký tên trước tấm backdrop và nhận phỏng vấn. Áo lượt quần là, trăm hoa đua nở.

Quý Minh Thư hơi mất kiên nhẫn, đưa mắt ra hiệu với Tưởng Thuần.

“Cậu sợ cái gì, có phải cậu ngoại tình đâu, lúc trước cũng là mình tát chứ có liên quan gì đến cậu.”

Bộ ba cô gái đấu võ mồm đến tận lúc đến nơi tổ chức hoạt động của thương hiệu.

Quý Minh Thư thấp giọng tiếp thêm can đảm cho Tưởng Thuần, ngoại miệng thì vẫn là nụ cười cong môi khiến lòng người mê mẩn, thỉnh thoảng còn nâng ly chào hỏi người quen.

Cốc Khai Dương:【Tôi đã làm gì sai?】

Thỉnh thoảng Quý Minh Thư cũng ậm ừ đáp lại, vào tai này ra tai kia, thực ra tay luôn mân mê cuốn sổ của Sầm Sâm.

Tưởng Thuần: “Mình biết, chỉ là hơi xấu hổ.”

“Anh ta còn không xấu hổ thì cậu xấu hổ cái gì, mà giờ cậu đã đính hôn với Đường Chi Châu rồi, ai đạp phần người ấy chẳng hơn à.”

Cơ mà không sao, vì người kia đã nhanh chóng báo tên hòng đánh thức ký ức ngủ say của cô: “Anh là Chu Chấn.”

Quý Minh Thư đặt ly rượu xuống đưa lưng về phía đám người, miệng nhỏ liến thoắng phân tích, phân tích xong còn chuẩn bị tư tưởng cho Tưởng Thuần trong trường hợp có phải chạm mặt nhau.

Đang lúc cô hăng say nói đâu ra đấy, bỗng nhiên có người hào hứng gọi cô từ phái sau: “Ơ, Quý Minh Thư à?”

Cô dừng lại một thoáng, quay đầu lại nhìn.

Bỗng có một cô gái bước đến, khoác tay Chu Chấn đánh dâu chủ quyền, còn thân mật gọi: “A Chấn.” Sau đó nhìn Quý Minh Thư với anh mắt soi mói thiếu thiện chí.

Chắc vì trí nhớ của loài chim có hạn, người trước mắt này trông hơi quen nhưng giây phút này cô thật sự không nhớ ra là ai.

Cơ mà không sao, vì người kia đã nhanh chóng báo tên hòng đánh thức ký ức ngủ say của cô: “Anh là Chu Chấn.”

“…”

Cuối cùng Quý Minh Thư cũng nghĩ ra, đồng thời cũng thoáng nở nụ cười ngại ngùng mà không mất lịch sự: “Đã lâu không gặp.”

Tưởng Thuần đưa mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.

Cô giới thiệu ngắn gọn: “Chu Chấn, đàn anh cùng trường cấp 3 với mình.”

Thật ra lúc đầu thấy số thứ tự 1, 2, 3, 4 trong sổ, theo bản năng Quý Minh Thư tưởng là Sầm Sâm viết kế hoạch công việc, cho đến khi thấy tên mình trong đó, cô mới phản ứng lại, xem thật kĩ.

Chu Chấn thoáng nhướng mày, dường như không hài lòng lắm với lời giới thiệu của cô.



Đương nhiên sau đó được tỏ tình cô đã từ chối.

Nhưng ngoài từ câu đàn anh cùng trường cấp 3 thì thật sự Quý Minh Thư không biết còn thông tin dư thừa nào khác để giới thiệu, chẳng lẽ còn phải thêm một vế phía sau: Đàn anh cùng trường cấp 3 suýt thành mối tình đầu của mình?

Cô không tiện ôn chuyện cũng không muốn ôn chuyện, cũng không cả giới thiệu Tưởng Thuần với Chu Chấn, cô lễ phép gật đầu rồi cầm ly rượu lên uống.

Bầu không khí bỗng hơi khô khan.

Cốc Khai Dương:【Cu nhang, cô vừa lòng chưa.jpg】

Thời cấp 3 đã trôi qua sáu bảy năm, thật ra cũng không có ân oán gì là không thể buông bỏ. Nếu đổi thành một bạn học cũ bất kì không có liên hệ sâu xa gì với cô, có lẽ cô cũng sẽ nhẫn nại tâm sự chuyện cũ với người ta, nhưng Lý Văn Âm không nằm trong phạm vi này, Chu Chấn cũng thế.

Không vì gì khác, Chu Chấn chính là đàn anh lớp 11 cô từng có hảo cảm nhưng sau đó chưa tới hai ngày đã ngồi ăn chung với Lý Văn Âm ở căn tin, còn nói cười rất vui vẻ.

Rõ ràng lúc đó Lý Văn Âm muốn gây hấn với cô nên mới cố tình tiếp cận Chu Chấn, sau khi hảo cảm nhờ giá trị nhan sắc của cô đối với anh ta nhạt dần, Lý Văn Âm cũng nhanh chóng thôi quanh quẩn bên cạnh anh ta. Đến khi lên lớp 11 thì lại chính thức xác định quan hệ với Sầm Sâm đã tốt nghiệp.

Cuối cùng Quý Minh Thư cũng nghĩ ra, đồng thời cũng thoáng nở nụ cười ngại ngùng mà không mất lịch sự: “Đã lâu không gặp.”

Lúc ấy Lý Văn Âm hân hoan phơi phới, Quý Minh Thư thì ủ dột chán nản.

Nhưng “người cũ” Chu Chấn này lại không biết điều cho lắm, thái độ Quý Minh Thư đã rõ ràng như thế mà anh ta lại cứ bắt chuyện với cô mãi, lại còn tự cho là đúng nhắc lại mập mờ ngày xưa. Xong lại quay sang kể sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài phát triển, trong lời nói thì có vẻ anh ta cảm thấy mình rất đáng gờm, rất xuất sắc, hãnh diện muốn để Quý Minh Thư cảm thấy hối hận vì trước kia đã từ chối mình.

Cũng chính lúc ấy, Chu Chấn trước kia mà Quý Minh Thư không thường giao lưu nghe thanh phong từ bạn cùng phòng kí túc của cô, biết trước kia cô có hảo cảm với mình thì lại chủ động tiếp cận cô, thỉnh thoảng lại thể hiện muốn theo đuổi cô.

Dù sao thì cũng là trai đẹp, dù Quý Minh Thư không hề đồng ý, nhưng cũng không từ chối thẳng.

Cũng chính lúc ấy, Chu Chấn trước kia mà Quý Minh Thư không thường giao lưu nghe thanh phong từ bạn cùng phòng kí túc của cô, biết trước kia cô có hảo cảm với mình thì lại chủ động tiếp cận cô, thỉnh thoảng lại thể hiện muốn theo đuổi cô.

Tưởng Thuần:【Tôi đã sai ở đâu?】

Sau đó đến kì nghỉ đông lại cùng đi chơi với hội bạn hai lần, cô cảm thấy nam sinh này cũng không tệ, nhưng không người thằng cha trông chậm nhiệt hay thẹn này lại là hải vương, không chỉ hai tay bắt cá nhỏ mà còn quản lí bảy đại dương.

Năm ấy WeChat vẫn chưa lưu hành, nhưng nghe bạn cùng phòng anh ta vạch trần thì QQ một lúc nhắn với 5 người, một bộ Harry Potter có thể mang cho sáu cô nữ sinh đọc.

Quý Minh Thư âm thầm nhéo cô ấy một cái, ý bảo cô ấy tem tém lại, đợi đến lúc kết thúc hoạt động mà không có ai đón thì có phải là ê mặt không?

Quý Minh Thư xem như được mở mang tầm mắt.

Đương nhiên sau đó được tỏ tình cô đã từ chối.

Vì suýt nữa bị tên này lừa tình nên Quý Minh Thư cảm thấy rất mất mặt, bao năm qua kể từ đó cô chưa bao giờ nhắc đến mối tình đầu may là chưa bắt đầu này.

Gặp người cũ nhớ chuyện xưa, Quý Minh Thư không có phản ứng gì hơn thế.

Nhưng “người cũ” Chu Chấn này lại không biết điều cho lắm, thái độ Quý Minh Thư đã rõ ràng như thế mà anh ta lại cứ bắt chuyện với cô mãi, lại còn tự cho là đúng nhắc lại mập mờ ngày xưa. Xong lại quay sang kể sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài phát triển, trong lời nói thì có vẻ anh ta cảm thấy mình rất đáng gờm, rất xuất sắc, hãnh diện muốn để Quý Minh Thư cảm thấy hối hận vì trước kia đã từ chối mình.

Quý Minh Thư khách sáo nghe một hồi lâu, đang định ngắt lời.

Bỗng có một cô gái bước đến, khoác tay Chu Chấn đánh dâu chủ quyền, còn thân mật gọi: “A Chấn.” Sau đó nhìn Quý Minh Thư với anh mắt soi mói thiếu thiện chí.

Lúc này nhà tạo hình đang kể chuyện mấy hôm trước làm tạo hình cho nữ số 2 trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng nào đó, cô diễn viên này nổi nóng với trợ lí, còn kênh kiệu với ban tổ chức.

Phát âm “A Chấn” của cô ta không chuẩn lắm, chắc là hoa kiều.

Quý Minh Thư quét mắt nhìn chiếc váy tua rua cùng kiểu khác màu với mình trên người cô ta, thờ ơ cụp mắt lắc ly vang đỏ.

Cô hoa kiều này cũng nhanh chóng để ý thấy chiếc váy của Quý Minh Thư, mặt xụ xuống.

Quý Minh Thư chọn chiếc váy tua rua màu xanh lục sẫm, nhà tạo hình cũng thấy rất phù hợp, chỉ là váy phải mặc từ trên xuống nên cô ấy khuyên cô nên thay váy trước rồi mới trang điểm.

Lúc ấy cô ta cũng định mua chiếc màu xanh, nhưng tìm đâu cũng không có, cô ta không vui mất mấy ngày, cuối cùng vẫn phải lấy chiếc màu trắng.

Nhà tạo hình nhìn theo tầm mắt cô, dùng lước duôi nhọn gạt ra ngoài một chút: “Còn chặt không?”

Tưởng lúa đứng hóng âm thầm quan sát tất cả nhưng lại không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gõ chữ đưa Quý Minh Thư xem:【Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người ấy ngại.】

Quý Minh Thư nhếch môi.

“Cậu sợ cái gì, có phải cậu ngoại tình đâu, lúc trước cũng là mình tát chứ có liên quan gì đến cậu.”

“Hai vị này là?” Cô hoa kiều nhìn hai cô, hỏi Chu Chấn.

Chu Chấn không hề ngượng ngùng, giới thiệu đơn giản với cô ta, lại giới thiệu với Quý Minh Thư cô gái này là vị hôn thê của mình, còn như vô tình nói vài câu về bối cảnh người ta.

Quý Minh Thư cười cười, “Ồ” đáp.

Nói sao nhỉ? Thật sự là rất chặt chẽ… Chặt chẽ đến mức cô bất giác nhớ lại mình run rẩy và lúng túng khi viết luận văn thời còn đi học nàng.

Không biết là hai người này vừa về nước không biết tình hình vòng xã giao trong nước hay thế nào mà cứ đứng trước mặt Quý Minh Thư mãi không đi

Một người thì lời trong lời ngoài đều muốn tỏ ra mình bây giờ sống tốt, trước kia cô không yêu tôi là thiệt cho cô. Người kia thì chắc là mắc bệnh sợ bạn trai bị cướp nên cứ dính chặt lấy hải vương nhà cô ta, thể hiện địa vị chính cung của mình.

Quý Minh Thư cười cười, “Ồ” đáp.

Quý Minh Thư hơi mất kiên nhẫn, đưa mắt ra hiệu với Tưởng Thuần.

Tưởng Thuần quen việc, chợt khen cô hoa kiều kia: “Định đi Na Uy hưởng tuần trăng mật à, lãng mạn quá, tôi còn chưa thấy cực quang bao giờ.”

Cô kia thỏa mãn mỉm cười, khách sáo đáp lại.

Tưởng Thuần lại nhìn về phía Quý Minh Thư: “Này, chồng cậu mua đảo cho cậu, thủ tục tới đâu rồi? Cậu nói muốn đưa bọn mình đi xem cực quang mà, bọn mình ngồi du thuyền chồng cậu mua đi thẳng qua đó được không?”

Chu Chấn và vị hôn thê thoang khựng lại.

Tưởng Thuần lại như không hề phát hiện, như thế Sầm Sâm không phải chồng Quý Minh Thư mà là chồng cô ấy, khen đến là đạt dào tình cảm, ba hoa chích choè.

Quý Minh Thư đặt ly rượu xuống đưa lưng về phía đám người, miệng nhỏ liến thoắng phân tích, phân tích xong còn chuẩn bị tư tưởng cho Tưởng Thuần trong trường hợp có phải chạm mặt nhau.

“… Đúng rồi, hôm nay bao giờ chồng cậu đến đón?”

Phát âm “A Chấn” của cô ta không chuẩn lắm, chắc là hoa kiều.

“Ôi Minh Thư đúng là tốt số, chỉ cần chồng rảnh là sẽ đưa đón cô ấy, còn nấu cơm cho nữa.”

Quý Minh Thư bất giác cười trộm.

Quý Minh Thư âm thầm nhéo cô ấy một cái, ý bảo cô ấy tem tém lại, đợi đến lúc kết thúc hoạt động mà không có ai đón thì có phải là ê mặt không?

Nhưng vừa nhìn lên, cô đã thấy người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới mà cô suýt không quen trong lời Tưởng Thuần trong đang đứng cách đó không xa, đang nhìn cô chăm chú.
Bình Luận (0)
Comment