Thẩm Thính Miên lật lại bảng điểm trước kia, cậu nhìn lên trên cùng, tên của cậu có trên ba dòng đầu. Chỉ liếc mắt một cái thôi xong cậu để tờ bảng điểm đó xuống dưới cùng không xem lại nữa.
Cậu tiếc nuối không vứt đi dù cho sự kiêu hãnh kia sẽ không bao giờ trở lại với cậu nữa
Có một khoảng thời gian cậu mơ hoài về quá khứ, đó là giấc mơ không có đường về. Cậu mơ thấy bạn bè hồi còn bé, cậu hoài niệm. Hơn nữa đối kia đoạn thời gian đã qua cậu cảm thấy khổ sở không đơn giản là bởi vì khi đó quá mức hồn nhiên vui vẻ, vô tư lự mà còn bởi vì cậu cho rằng tất cả những người cùng cậu lớn lên đều ưu tú hơn có.
Bệnh trầm cảm sẽ cướp tất cả những gì bạn có, không chỉ là niềm vui mà còn cả sự kiêu hãnh.
Tất cả mọi người ở chất vấn cậu vì sao lại sa đọa, vì sao không tiến lên, không nỗ lực, không có ai biết so với bất cứ ai cậu đều không cam lòng hơn.
Trong lòng không có hy vọng thì sẽ không sinh ra sợ hãi mất đi tình yêu.
Thẩm Thính Miên đang lẩn trốn khỏi cái thế giới áp bức cậu, chỉ là mê lực của cái chết với cậu vẫn thật lớn.
Kể ra cậu cũng không cố chấp phải chết, thứ cậu khao khát là kết thúc tháng ngày đau khổ. Với tình hình hiện tại chỉ có chết đi là làm được điều này.
Bởi vì cậu lựa chọn sống sót nên phải chịu đựng những cơn bệnh tật ập đến bất cứ lúc nào.
Ảo giác lại xuất hiện, luôn có người nói vào tai cậu hết dụ hoặc lại gào thét khuyên cậu nên đi tìm cái chết, lặp đi lặp lại những lời: “Tìm đến cái chết đi.”
Cậu không nhịn nổi lại bắt đầu những hành động quen thuộc. Cậu phát hiện ra cắt cổ tay không chết được vì cậu không tìm thấy động mạch chủ ở đâu. Điều cậu sợ hãi không phải là cảm giác đau mà là tận mắt nhìn thấy dao cứa vào làn da trắng, nhìn thấy máu thịt đó dường như không thuộc về bản thân cậu mà giống như những miếng thịt tươi nằm trên thớt. Cậu cảm thấy ghê tởm, nhớp nháp, nhầy nhụa. Nhưng loại đớn đau ở bậc cao hơn này thật sự khiến cậu dễ chịu hơn đôi chút, nỗi đau thể xác vu.ốt ve những bi thương trong cảm xúc của cậu.
Hình ảnh này quá hung tợn, cậu nâng tay trên một dòng máu đặc quánh tanh nồng chảy từ cổ tay xuống cánh tay, cánh tay cậu đầy máu, cậu không chịu nổi nữa, tựa như cậu đã tự cắt đứt gân tay mình.
Cậu quan sát một lát, không đau đớn.
Sau đó cậu vải quấn tay lại, chạy tới bệnh viện.
Cậu không thể lúc nào cũng đi tìm Lý Mục Trạch, bởi vì ma pháp đã mất đi hiệu quả. Hiện giờ cậu hoài nghi tất cả, lần thứ hai cậu bắt đầu nghi ngờ khả năng y học có thể cứu vớt cậu.
Cậu lại bắt đầu điên cuồng tìm tòi những tin tức liên quan đến tự sát, có lẽ cậu cũng không phải thật sự muốn làm cái gì chỉ là mang tâm lý tìm kiếm an ủi. Bởi vì khi đọc những nội dung liên quan đến cái chết cậu mới có thể thật lòng cảm thấy kiên định, an tâm.
Cậu vẫn muốn được cứu rỗi, cậu không biết yêu cầu như vậy đối với một bệnh nhân trầm cảm có hợp lý không, nhưng cũng chẳng sao cậu sẽ không nói ra cho ai hay.
Không biết bao nhiêu lần cậu đã bấm số đường dây nóng phòng chống tự tử, cậu rất thích nhìn dãy số đó bởi vì cảm giác còn có người để ý đến mình.
Nhưng lần này cậu không ngắn nhìn, không bỏ qua nữa cậu đã gọi.
Đổi qua ba tổng đài, gọi tổng cộng tám cuộc điện thoại đầu dây bên kia mới có người nhấc máy.
Trong chớp mắt tai cậu bỗng nhiên chẳng nghe thấy gì nữa, ngay sau đó lại hốt hoảng nghe thấy giọng tư vấn viên lạnh băng, không mang theo chút tình cảm nào. Tới giờ phút này cậu không nhớ tư vấn viên đã hỏi cậu mấy vấn đề, mỗi lần đều dùng giọng điệu dò hỏi những câu máy móc rập khuôn cứng nhắc. Hỏi cậu hiện tại có cảm giác như thế nào, từng có suy nghĩ tự tử mấy lần rồi, có từng cầu cứu người khác chưa? Mỗi khi cậu trả lời xong tư vấn viên sẽ im lặng một lát giống như đang thống kê số liệu vậy. Điều này khiến cho cậu có cảm giác mình đang bị hỏi cung.
Một vài vấn đề tư vấn viên sẽ hỏi rất nhiều lần, dường như nếu cậu không có câu trả lời đối phương hài lòng thì sẽ không bỏ qua. Thẩm Thính Miên như đã đánh mất tri giác.
Sau đó, cậu nghe thấy tư vấn viên hỏi cậu: “Em gọi điện thoại đến đây để làm gì?”
Thẩm Thính Miên cúp điện thoại.
Gọi cũng chẳng để làm gì, cậu biết hành động vừa rồi vô tác dụng.
Chỉ có đau đớn mới có thể giảm bớt đau đớn, tự ngược đãi bản thân có thể gây nghiện. Trong đêm đen cậu lại một lần nữa cầm dao rọc giấy lên, máu lập tức chảy ra, cảm giác ấm áp quen thuộc, nhiệt lượng trong thân thể dần dần biến mất, cuối cùng cậu có thể thoải mái được rồi.
Cậu hoàn toàn hiểu ra nguyên nhân rất nhiều bệnh nhân trầm cảm tự dừng uống thuốc.
Bọn họ không muốn tự độ*, phương pháp cứu lấy bản thân nào cũng chưa biết.
*Ngôn ngữ mạng: là một danh từ Phật giáo, ý nghĩa mượn sức mạnh trí tuệ để tự giải thoát bản thân khỏi phiền não, chính là tự mình cứu vớt mình.
Lý Mục Trạch cũng không hề hay biết, tình cảm của hắn đối với Thẩm Thính Miên mang ý nghĩa thúc đẩy nhanh việc cậu tan biến trong hân hoan hạnh phúc.
Ngày Lý Mục Trạch càng thêm tò mò về Thẩm Thính Miên, hắn thấy Thẩm Thính Miên lúc nào cũng mặc quần áo kín bưng. Hắn bắt nghi ngờ cậu bị bệnh da liễu, nhưng lúc ngủ hắn sờ thử da thịt cậu, tất cả đều bình thường.
Vì thế hắn lại đoán tuyến lệ của Thẩm Thính Miên có vấn đề, cho nên cậu mới hay khóc như vậy.
Đúng vậy, hắn phát hiện Thẩm Thính Miên rất hay khóc, cái kiểu khóc bị động, bị động mức giống như bị bệnh.
Không chỉ có vậy, hình như Thẩm Thính Miên còn bị run tay, lúc cậu đưa đồ cho hắn tay hơi run run không khống chế được. Cùng lúc đó, hắn còn phát hiện Thẩm Thính Miên thích kéo vành tai của cậu.
Hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trong một tiết tự học nào đó chống cằm hỏi thẳng: “Bạn cùng bàn, có phải em bị bệnh gì không?”
Lúc đó tiết học đã gần kết thúc, lớp học bắt đầu ồn ào.
Trong giờ học Thẩm Thính Miên hiếm khi chú ý đến hắn, lúc này gần như cậu lập tức nhìn về phía Lý Mục Trạch, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn một lúc, nhìn đến khi Lý Mục Trạch cho rằng mình đoán đúng rồi Thẩm Thính Miên mới trả lời: “Không đâu.”
“Ừ,” Lý Mục Trạch nói, “Không bị bệnh càng tốt.”
Thật sự thì hắn không tin, nhưng hắn không tìm ra lý do khác.
Hắn cảm thấy Thẩm Thính Miên rất bình thường, dạo này hơi béo lên, mặt phúng phính ra hẳn, nhìn thì cậu có vẻ trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh.
Hắn chỉ cho là suy nghĩ nhiều, ngài nào hắn chẳng dính lấy Thẩm Thính Miên, có gì là không nhìn ra được?
Trong thời khắc quyết định sống sót, Thẩm Thính đã biết cậu phải đối mặt với cái gì.
Nhưng cho đến khi thế giới tan vỡ ấy được bày biện trước mặt, cậu mới nhận ra những gì cậu phải đối mắt là quá nhiều. Cái thế giới vốn bị cậu vứt bỏ khi quay lại vỡ nát thủng lỗ chỗ.
Trí nhớ cậu bị suy giảm tới mức không tưởng tượng nổi, có những lúc cậu nghĩ có lẽ bà ngoại còn minh mẫn hơn cậu.
Cậu chưa từng chia sẻ với ai việc cậu sợ đi học.
Cậu cảm thấy các bạn trong lớp đều ưu tú giỏi giang hơn cậu, cậu thật yếu kém. Lúc trước bởi vì luôn cảm thấy khó chịu mà không tìm ra nguyên nhân nên cậu thường xuyên xin nghỉ. Mỗi lần như thế trong lòng đều run sợ. Chủ nhiệm lớp ngồi trên bàn, xung quanh các bạn học đang thảo luận hay hỏi bài, thấy cậu đến mọi người đều dừng lại nhìn, chủ nhiệm lớp cầm đề bài trong tay ngẩng đầu nhìn, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Cậu cảm thấy mình không giống như đến xin nghỉ học mà như là đang ăn xin.
Trường học nghiêm, giấy xin phép nghỉ rất khó xin, thầy giáo hỏi cậu vài vấn đề: “Lần này lại là làm sao thế?”
“Em vẫn không khỏe à, lần trước không phải đã đi khám bệnh rồi sao?”
“Đừng trì hoãn việc học tập nữa, thành tích của em đang xuống dốc rất nhiều.”
“Có việc gì không thể chịu đựng một chút sao? Trong lớp nhiều người vậy mà chỉ mỗi em là có nhiều việc thế này?”
Một câu cậu cũng không trả lời được, cô độc đứng đó, cố gắng mở miệng xin chủ nhiệm lớp cho cậu một cơ hội nghỉ học khám bệnh.
Sau đó cậu không bao giờ xin nghỉ nữa, cậu mong mỏi hi vọng mình sẽ ngất xỉu trên lớp, khiến tất cả mọi người đều biết cậu thật sự rất yếu ớt. Phải có một lí do chính đáng cho sự khổ sở của cậu.
Trước đây cậu học môn tiếng Anh rất tốt, giáo viên bộ môn cũng quý cậu, trong giờ học hay gọi cậu đứng lên phát biểu.
Nhưng bây giờ cậu thường xuyên bị phạt đứng.
Giáo viên tiếng Anh rất ít khi gọi cậu phát biểu, hôm nay không biết sao cô tâm huyết dâng trào gọi tên Thẩm Thính Miên, muốn cậu đọc lại bài cô yêu cầu về nhà học thuộc lòng hôm qua.
Thẩm Thính Miên đứng lê, thấy Lý Mục Trạch mở sách giáo khoa ra nghiêng về phía cậu.
Giáo viên tiếng Anh lập tức chỉ vào Lý Mục Trạch: “Lý Mục Trạch, gấy ngay sách vào cho tôi!”
Lý Mục Trạch “Dạaaa” một tiếng, còn ở khéo léo đưa đẩy: “Em có mở ra đâu ạ, không phải trang này đâu, cô nhìn xem.”
Lời bông đùa này khiến Thẩm Thính Miên rất xấu hổ, cậu cố gắng nhớ lại bài đọc đó, hôm qua cậu thực sự đã học thuộc rồi, nhưng hiện tại một chữ cũng không nhớ nổi.
Sau khi trêu đùa Lý Mục Trạch giáo viên nói với hắn: “Chờ bạn ấy đọc xong cậu đứng lên đọc thuộc.”
Lý Mục Trạch bình tĩnh: “Đọc thì đọc, em học thuộc hết cả rồi.”
Những vui vẻ Lý Mục Trạch tạo ra dần dần chìm xuống, mọi người từ từ đều quan sát cậu, trong phòng học yên tĩnh.
Thẩm Thính Miên nhận ra một chữ cậu cũng không nhớ nổi.
Cậu đã quen với việc chờ đợi và yên tĩnh như vậy, Quá trình này khiến sự thất vọng của anh ấy với bản thân cũng dần dần lắng đọng lại.
Giáo viên tiếng Anh lần này thậm chí còn không thở dài, dường như đã sớm đoán được kết quả là vậy,cô thích đoạn kế tiếp lên, đọc họ tên: “Lý Mục Trạch, đến cậu.”
Lý Mục Trạch đang nhìn Thẩm Thính Miên, lập tức nghĩ ngợi rồi đứng lên, ề à đọc mấy từ đơn, sau đó gãi đầu nói: “Em không nhớ nữa!”
Đúng lý hợp tình.
Thẩm Thính Miên hốt hoảng nhìn hắn một cái, sau đó vội vã quay đi trở lại như bình thường.
Giáo viên tiếng Anh rất thích nói đùa* với Lý Mục Trạch, cô vô cùng vui vẻ, dường như Lý Mục Trạch không thuộc bài cũng chẳng la,f sao, thậm chí còn nói với hắn: “Được thôi, hết tiết đến gặp tôi. Từ nay về sau ngày nào cũng phải học thuộc bài đọc cho tôi nghe.”
*từ gốc 嘴炮là ngôn ngữ mạng, chỉ việc công kích người khác bằng lời nói, ngoài ra còn được sử dụng với nhiều nghĩa khác như chém gió, khoác lác, bốc phét. Nhưng vì giáo viên với học sinh nên mình để là nói đùa.
Lý Mục Trạch tâm tư không ở nơi này, trả lời lung tung, mỗi lần hắn bị cô hỏi cái gì long lớp lại cười vui vẻ.
Mọi người đều thích hắn, còn hắn thích Thẩm Thính Miên.
Hai người bị phạt đứng cả một tiết, sau khi tan học, Thẩm Thính Miên không ngồi xuống mà đi thẳng vào WC.
Lý Mục Trạch biết con trai có sĩ diện của minh, không nên an ủi cậu bây giờ. Rất nhiều lần nhìn thấy bóng dáng cậu, hắn cảm thấy Miên Miên của mình thật đáng thương.
Miên Miên chưa bao giờ thể hiện ra ngoài cậu đang cực kỳ không vui, nhưng hắn có thể cảm nhận cậu không vui, ít nhất hiện tại, tâm trạng cậu không tốt.
Trước tiết tự học buổi tối có một thời gian nghỉ để cho học sinh ăn cơm, Thẩm Thính Miên nói cậu ăn sau, Lý Mục Trạch cứ đi trước, vì thế hắn đi ăn cùng Lưu Siêu.
Khi trở về, Lý Mục Trạch tìm thấy Thẩm Thính Miên trong phòng học vắng lặng.
Cậu ngồi trong một góc, cầm sách giáo khoa tiếng Anh học. Lý Mục Trạch vốn định chạy qua đấy hù cho cậu giật mình, đến gần lại phát hiện bờ vai của cậu đang run rẩy. Hắn cảm thấy nghi ngờ đi ra trước mặt mới phát hiện Thẩm Thính Miên ở khóc.
Cậu khóc trong câm lặng, không biết đang nhìn đi đâu, mặt ngẩng lên nhìn về phía trước, thấy Lý Mục Trạch đến vội vã quay đi lau hai hang nước mắt.
Lý Mục Trạch kéo ghế ngồi đối diện cậu, thở dài.
Trên bàn là tờ đề luyện Tiếng Anh, Thẩm Thính Miên đã làm xong phần điền từ vào chỗ trống, chữ cuối cùng được viết vặn vặn méo mó, là “g”.
“Em vẫn đang nghĩ về chuyện vừa nãy à?”
Lý Mục Trạch cẩn thận hỏi, lấy giấy vệ sinh trong cặp ra.
Thẩm Thính Miên không nhận lấy mà nhìn lên trần nhà loang lổ bằng ánh mắt trống rỗng: “Em không điền được.”
“Cái gì?” Lý Mục Trạch nhìn vào phần bài tập điền vào chỗ trống, đề bài thực sự rất dễ, hắn nhìn một cái đã biết là phải điền từ “good”.
“Em không điền được, em biết đó là một từ rất đơn giản, em không điền nổi.”
Thẩm Thính Miên nghẹn ngào khó khăn nói ra, “Em đã vô dụng rồi, anh biết không?”
“Anh cũng hay quên lắm,” Lý Mục Trạch nhìn cậu như vậy trong lòng khó chịu, cầm giấy lau đi hang nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người thương, “Ôi chao, ai cũng có thể bị vậy mà, mấy hôm trước anh còn không điền nổi từ ‘mine’, không sao cả đâu, xem lại một lần là nhớ kỹ ấy mà.”
Nhưng Thẩm Thính Miên không phối hợp, cậu chật vật trốn tránh, lý trí đã thanh tỉnh nước mắt vẫn rơi không ngừng, giống như kẻ nói lắp, cậu thổn thức, mơ hồ, khụt khịt nói: “Em thử rồi, nó ở ngay trước mắt em, chỉ thiếu chút nữa là em nghĩ ra rồi, em không muốn tra một từ đơn giản như vậy, tệ lắm, trước ia rất nhiều lần như vậy nhưng em đều nghĩ, được thôi, nhưng mà lần này……”
Cậu nói không nên lời, gục xuống khuỷu tay khóc, vvaayx vẫy tay với Lý Mục Trạch, ngón tay thon dài còn vương nước mắt.
Đáng ra cậu phải biết trước, một khi từ bỏ cái chết thì sẽ lại đối mặt với những thứ này, cho dù có tình yêu bao quanh thì trước giờ cũng chẳng bao giờ là dễ dàng. Đạo lý là viên bi xinh đẹp sáng lấp lánh được đựng chong bình thủy tinh, phát ra âm va chạm trong trẻo, nhưng chỉ khi bị âm thanh đó liên tục vang bên tai bạn mới hiểu sức nặng của âm thanh ấy.
Là cậu sai rồi, trên thế giới này mãi mãi sẽ không có ai vì sự trong sáng của cậu mà thanh toán cả.
Có anh đây!
Một giọng nói nho nhỏ giống giọng Lý Mục Trạch hô lên từ trong lòng cậu.
Còn Lý Mục Trạch thật sự đang ở đối diện cậu, luống cuống chân tay mà an ủi cậu, tram ngàn lời muốn nói cuối cùng hòa lại trong một câu:
“Đừng buồn mà, Miên Miên, anh và em cùng học thuộc từ đơn, được không nào.”