Being Towards Death – Khách Hề

Chương 2

Vì vài lời của người khác mà phải kéo dài sự đau khổ của mình thêm 24 giờ, quá ngu ngốc.

Cậu đúng là ngu không ai bằng.

Một ngày mới đến, mặt trời chiếu sáng trên cao. Thẩm Thính Miên đờ đẫn nhìn trần nhà không chớp mắt.

Cậu đang cố gắng suy nghĩ để đánh thức bộ não của mình. Mỗi sáng cậu đều cần một khoảng thời gian trống rỗng vậy để dây thần kinh chậm chạp thức giấc từ cõi hư vô tập trung lắp ráp lại giống một người bình thường.

Cảm giác phải sống thêm 24 giờ thật kinh khủng.

Không, không phải trọn vẹn 24 giờ chỉ là hôm nay thôi, nhất định phải là hôm nay.

Chỉ tới tận khi gần sáng cậu mới có thể ngủ, lần này vẫn vậy, có lẽ là một hai tiếng gì đó cậu cũng không đếm.

Sống có nghĩa là tra tấn thần kinh tới cực hạn.

Đêm qua cậu vùi mình trong chăn mà khóc, khóc tới nôn khan, tiếng khóc lóc của nghi thức tự sát khiến đầu cậu như muốn nổ tung nhưng lại không đủ để chết. Nếu khóc quá nhiều có thể khiến người ta chết cậu đã chết từ lâu rồi. Cậu dùng sức lấy chăn ấn vào đầu mình thật mạnh để bớt đau đớn, dù cũng chẳng đỡ hơn là bao nhiêu nhưng cậu vẫn làm thế hết lần này tới lần khác.

Cũng giống người sắp chết đuối vẫn sẽ vùng vẫy dưới nước theo bản năng muốn sống nên không thể khinh thường cố chấp được chết đi của cậu.

Hai bên thái dương ngày càng đau nhức.

Không phải là cậu lưu luyến cái giường này, chỉ là cậu thấy tuyệt vọng khi ban mai lên một ngày mới đến.

“Cộc cộc cộc….”

“Cộc cộc cộc…”

Trịnh Văn Anh mẹ của cậu đang gõ cửa, mỗi một tiếng gõ cửa của mẹ khiến thân thể Thẩm Thính Miên run lên một cái.

“Mau dậy đi, dậy ngay!”

Giọng của mẹ Trịnh rất to, léo nhéo không thể lên cao.

Mẹ gọi lớn vài tiếng rồi vội vã đi, một ngày mới sắp bắt đầu mẹ còn có rất nhiều việc phải làm.

Một lúc lâu sau Thẩm Thính Miên mới nhét linh hồn lại vào thể xác được, cậu há miệng thở d.ốc không phát ra âm thanh.

Tiếng loẹt xoẹt chói tai của dép lê ngoài cửa phòng cộng thêm tiếng đập cửa rầm rầm, giọng nói của mẹ Trịnh lại vang lên lần nữa.

Mẹ đang quát, đang chất vấn, đang tức giận cậu con trai lười biếng của mình.

Mẹ Trịnh lớn tiếng: “Bệnh dại của mày lại tái phát rồi à?”

Thẩm Thính Miên khựng người dừng động tác đang làm lại, ngồi đờ đẫn một chút, chậm chạp trả lời: “Không ạ, con dậy ngay đây.”

Giọng điệu nói chuyện và hành động của hai mẹ con nếu người nào đó tình cờ nghe thấy có lẽ sẽ rất bất ngờ. Trước đây Thẩm Thính Miên không vậy, so với mẹ Trịnh cậu còn có tinh thần hơn, luôn cùng mẹ đối đáp thi xem ai nói chuyện sắc bén hơn, giọng ai chói tai hơn. Nhưng bây giờ cậu không có sức lực.

Mẹ cậu lại đập cửa thêm hai cái nữa, tiếng vang rất lớn.

Cuối cùng mẹ cậu nói lớn một câu, giọng lúc này đã vơi đi gắt gỏng: “Đừng quên khóa cửa đấy.”

Tiếng bước chân mẹ cậu đã dần xa rồi mà cậu vẫn đang ngồi suy nghĩ câu trả lời.

Sau đó cậu đối mặt với bức tường lãnh lẽo mệt mỏi trả lời: “Vâng ạ!”

Sau khi cậu chuẩn bị xong bước ra phòng khách thì mẹ Trịnh đã ăn sáng xong rồi, mẹ đang đi lại quanh nhà tìm đồ vật gì đó, lúc đi ngang qua cậu mẹ nói với cậu: “Chủ nhật là sinh nhật bà ngoại, con không có tiết học nhỉ vậy thì về quê một chuyến.”

Sau thứ bảy, Thẩm Thính Miên chầm chậm suy nghĩ, tay cầm bát đũa lên nhìn chằm chằm vào bát cháo nóng hổi.

Cậu từ tốn trả lời: “Vâng.”

Ra khỏi nhà, bước đến phía hành lang cậu dừng lại mở điện thoại, cậu vốn định xóa weibo tối qua mới đăng lên nhưng suy đi nghĩ lại cũng chẳng có ai thấy nên lại thôi.

Có tin nhắn từ người lạ.

2 giờ 30 phút đêm qua người này nhắn tin hỏi cậu: “Người anh em, còn sống không?”

Thẩm Thính Miên trả lời: “Còn.”

Không ngờ đối phương lập tức nhắn lại: “Vẫn còn muốn chết chứ?”

Thẩm Thính Miên dùng ngón tay thành thạo gõ phím: “Chết, ngày chủ nhật…”

Phải đợi qua sinh nhật bà ngoại mấy ngày đã.

Cậu dừng lại một chút, xóa vài chữ rồi gửi: “Chết, thứ ba tuần sau.”

“Cùng nhau làm đi, tôi định vị thấy vị trí của cậu cũng ở gần tôi, tôi đến tìm cậu.”

Thẩm Thính Miên hỏi người đó: “Anh có ý tưởng gì?”

“Có, uống thuốc ngủ sau đó đốt than, không đau.”

“Cậu tìm khách sạn nhé.”

Thẩm Thính Miên : “Được.”

Cậu nói chuyện với người đó thêm hai ba câu rồi trở lại trang chủ thấy dưới weibo hôm qua cậu đăng có ba bình luận.

Cậu vốn cho rằng hôm qua mình chắc chắn sẽ chết nên đã chuẩn bị hẹn giờ trước đăng weibo.

“Tạm biệt, đi trước một bước.”

Một bình luận là của anh trai nãy nhắn tin cho cậu hỏi: “Có thành công không?”

Một bình luận khác không biết là của ai viết: “Muốn chết đã chết từ lâu rồi.”

Bình luận cuối cùng có lẽ là của một cô gái, cô ấy viết một đoạn dài đại ý là còn có rất nhiều đồ ăn ngon, có rất nhiều bộ phim hay, mời cậu ăn những gì cô gái ấy ăn hôm nay, sẵn lòng lắng nghe cậu nói chuyện, cuối cùng còn viết câu: “ Thế giới này đáng giá nha.”

Những nội dung như vậy Thẩm Thính Miên đã từng nhìn thấy rất nhiều.

Thẩm Thính Miên rất muốn nói cho cô gái ấy biết tác dụng của thức ăn ngon và cảnh đẹp với cậu mà nói chỉ như muối bỏ bể chẳng thấm vào đâu. Từ lâu cậu đã không còn vì những thứ đó mà cảm thấy vui vẻ, vạn vật trên thế gian này đều không thể lấy lòng cậu, hiện giờ cậu chính là vậy, với loại thiện chí này chỉ cảm thấy chán ghét. Chỉ cần trả lời hai chữ “cảm ơn” thôi, riêng hai chữ này đã đủ khiến cậu sinh ra phản ứng buồn nôn, những lời khuyên đó chỉ là phí công vô ích.

Loại mệt mỏi này khiến cậu càng căm ghét bản thân mình hơn, không ai thương yêu cũng đau khổ, có người quan tâm cũng là đau khổ, trừ những người giống cậu ra thì không ai thực sự hiểu được.

Cậu sẽ không đi vào vết xe đổ nữa, ác ý và cả thiện ý đều từ nay về sau không còn liên quan tới cậu.

Thế giới này đáng giá, là cậu không đáng giá.

Nghĩ như vậy, cậu nhét điện thoại di động vào túi, từ hành lang bước ra ngoài.

Nơi góc rẽ, Lý Mục Trạch ngồi trên chiếc xe đạp địa hình, mặc chiếc áo đồng phục trắng xanh đan xen rộng thùng thình, đeo tai nghe một bên tai. Hắn nằm gục xuống, mắt mở to, gió thổi làm mái tóc hắn rối tung. Thỉnh thoảng hắn lại lùi xe về sau một chút rồi mặc kệ ánh mắt tò mò của người qua đường, giả bộ ho khan vài tiếng. Tiếp đó khom lưng cúi đầu ánh mắt nhìn về một phía.

Thẩm Thính Miên miệng ngậm bịch sữa treo trên cửa, dáng đi hơi nghiêng ngả xuất hiện trong tầm mắt của Lý Mục Trạch.

Đầu gác trên hai cánh tay đang đặt ở ghi đông, mắt lén lút nhìn người thương mến, Lý Mục Trạch tựa một con sóc đang nhìn quả thông trên cây.

Quả thông rơi xuống gốc, bóng dáng nghiêng ngả.

Từng bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo dần biến mất khỏi tầm mắt con sóc.

Con sóc ngoác miệng ôm bụng nắc nẻ cười tươi như hoa.

Một đứa bé nắm tay mẹ đang trên đường đến nhà trẻ thấy vậy sợ hãi vội vã bước nhanh hơn, bé con nhà nàng vội vã kéo tay mẹ hỏi: “Anh kia bị đau bụng hả mẹ?.”

Một ngày của Lý Mục Trạch cứ như vậy được thắp sáng.

Hai tay hắn nắm chặt ghi đông, đạp xe thật nhanh ngang qua những hàng cây xanh ngắt trồng hai bên đường, đi qua những ngọn núi nhỏ của phố thị, lướt qua những quán bán đồ ăn sáng phả hương bánh rán nồng đượm. Dưới ánh ban mai trong veo của năm tháng xông xênh, làn gió ấm áp thổi đồng phục Lý Mục Trạch đang mặc tung bay như đôi cánh, băng qua phố thị thân quen.

Hắn vui vẻ ngó nghiêng tình cờ nhìn thấy một cậu trai có bóng lưng giống Thẩm Thính Miên, dù biết là không phải nhưng vẫn hơi giống. Vì thế hắn mỉm cười sung sướng nhìn cảnh đẹp trong mắt không phân thật giả rõ ràng nữa.

Không chút nghĩ ngợi hắn đưa tay lên cao sau đó lại lập tức buông xuống vì giật mình bởi tiếng xe bén nhọn méo mó phía sau.

Trong khoảnh khắc đó Lý Mục Trạch rất muốn hét lên ở giữa đường lớn: “Thẩm Thính Miên tôi thích cậu!”

Trường cấp ba Bạch Câu lớp C2-3.

Hôm nay xe bus tới trễ, khi Thẩm Thính Miên vào lớp Triệu Sâm đã ngồi ấm chỗ rồi.

Triệu Sâm đang chém gió rất hăng say với Mạnh Viên Viên ngồi bàn trên.

Cuộc nói chuyện câu có câu không lọt vào tai, cậu nhìn đống bài tập trên bàn chưa hoàn thành thầm nghĩ hóa ra hôm nay là mùng1 tháng 6.

Cũng may là hôm qua cậu chưa chết không hôm nay trong lớp mất không khí ngày lễ rồi.

Có lẽ là ý trời.

Nghĩ vậy cậu thấy nhẹ lòng hơn.

Ngoài kia những chú ve vẫn không từ bỏ giấc mộng âm nhạc,  tiếng ca của chúng âm vang khắp ngôi trường, Thẩm Thính Miên kéo kéo vành tai.

Những chú ve ấy bằng lòng cùng cậu đến Thiên Đường sao?

Trong giờ học Thẩm Thính Miên gục đầu lên bàn ngủ.

Người ngoài nhìn vào thì nghĩ cậu đang say giấc thực chất là cậu chưa ngủ, đầu cậu đau như muốn vỡ ra huyệt thái dương giật giật. So với sự yên tĩnh trong nhà thì không gian ồn ào nơi đây lại khiến cậu có cảm giác buồn ngủ hơn. Cậu cũng không biết tại sao nhưng khi gục đầu xuống khuỷu tay đang ôm lỏng cậu có cảm giác an toàn hơn.

Những ồn ào vội vã xung quanh không liên quan tới cậu, giữa những âm thanh đó cậu nghe thấy có tiếng bước chân đang bước đến gần, trong lớp tiếng hân hoan của các bạn vang lên rồi hóa thành vui vẻ.

Ấm áp hình hài ai đó dừng lại bên cạnh cậu, cậu chợt thấy mệt mỏi chán nản bắt buộc phải ngẩng đầu lên.

Là Lý Mục Trạch đang ôm một đống đồ ăn vặt ném lên mỗi bàn mấy gói.

“Đại ca, đại ca.”

“Wow!”

“Đỉnh vãi luôn.”

Thẩm Thính Miên ngẩng đầu lên tóc rối bời mắt hơi đỏ. Cậu chỉnh lại áo đồng phục nhăn nhúm, kéo bên vai áo hững hờ sắp rơi lên rồi kéo khóa áo.

Lý Mục Trạch không dám nhìn cậu, ra vẻ bình tĩnh ôm đống đồ ăn mà hắn dùng nửa tháng tiền tiêu vặt mua chia cho mọi người. Hắn lén lút nhìn Thẩm Thính Miên theo bản năng li.ếm đôi môi khô khốc của mình.

Phát kẹo cho bàn Mạnh Viên Viên xong hắn bối rối lấy một đống kẹo mút ném xuống mặt bàn Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên trước giờ không nhận đồ của người khác, bạn học cho đồ ăn vặt cũng chỉ cười nói cảm ơn sau đó không nhận.

Lần này thì khác, không biết có phải do chưa tỉnh ngủ không mà Thẩm Thính Miên không từ chối Lý Mục Trạch, cậu ngồi ngẩn ngơ xếp kẹo lại chia theo màu sắc.

Lý Mục Trạch vui muốn chết đi được.

Người mà thường hay trêu trọc người khác như Lý Mục Trạch giờ lại ngại ngùng không biết nói gì, giữa lúc ấy Triệu Sâm ngồi cùng bàn Thẩm Thính Miên kêu to: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn ăn.”

Thẩm Thính Miên ngẩng đầu nhìn cậu ngơ ngác có lẽ không biết nên làm gì.

Đầu óc Lý Mục Trạch cũng trống không đưa hết đồ ăn cho Triệu Sâm rồi lo lắng bước đi.

Triệu Sâm vui vẻ cười to Mạnh Viên Viên quay lại nhìn giật mình hỏi : “Cậu ấy cho cậu hết à?”

“Đệt” Triệu Sâm không lựa lời :“Vãi thật”

Mấy bàn quanh đó đều tới cướp đống đồ ăn vặt Triệu Sâm đang ôm trong ngực.

Thẩm Thính Miên tỉnh táo lại, cau mày cất hết kẹo mút xuống ngăn bàn sau đó đi ra ngoài cửa.

Lý Mục Trạch đứng ở hành lang giả bộ ngắm phong cảnh, đôi mắt không tự chủ được dõi theo bóng lung Thẩm Thính Miên đang đi xuống tầng dưới.

Hắn lo lắng rồi lại hoài nghi.

Dù hắn có nghĩ tới nát óc cũng không thể nghĩ ra làm thế nào có thể tự nhiên tặng kẹo mút cho một chàng trai khác vào ngày Quốc tế thiếu nhi. Vì thế hắn mua một đống đồ ăn vặt về chia đều cho cả lớp.

Bản thân hắn biết hắn chỉ muốn tặng cho duy nhất Thẩm Thính Miên thôi.

Nhưng hình như cậu ấy không thích.

Lúc này Lưu Lão Cẩu nghênh ngang tới, đánh vào mông hắn một cái thắc mắc: “ Có chuyện gì vậy Tiểu Lão Đệ, mới hôm trước còn kêu với bố mày hết tiền cơ mà?”

Lý Mục Trạch không có tâm trạng chém gió, lo lắng sốt ruột không biết nên làm sao.

Lưu Lão Cẩu là bạn từ thời còn mặc tã với Lý Mục Trạch nhìn cái là hiểu, kêu lên “Ồ” một tiếng rồi rút tay đang đút ở túi quần ra, huých khuỷu tay Lý Mục Trạch hỏi: “Thành công không?”

Lý Mục Trạch không nói gì, quay mặt đi nhìn cậu học sinh vì sợ muộn mà vội vã bước.

“Lần này có vẻ dịu dàng, không giống người lần trước đập mày một trận?” Lưu Lão Cẩu nhướng lông mày “Sao? Người này cũng không đồng ý?”

“Đồng ý cái gì?”

“Đệt! Mày mang não về đây nói chuyện với bố.”

Lý Mục Trạch nhanh chóng đá Lưu Lão Cẩu một cái: “Mày cút đi”

Lưu Lão Cẩu tiếp tục dò xét tình hình: “ Tao hỏi mày người ta có đồng ý làm người yêu mày không?”

Lý Mục Trạch bực bội: “Tao chưa hỏi.”

Lưu Lão Cẩu bất ngờ: “Hả? Mày chưa hỏi? Không phải tỏ tình rồi à?”

Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Lý Mục Trạch cố nén tâm trạng, cúi xuống nhìn cái áo bị kéo xuống của mình nói nhỏ: “Không dám hỏi. Nói ra được đã là tốt lắm rồi.”

“Ha ha” Lưu Lão Cẩu vuốt cằm cười sặc sụa: “ Không phải chứ Lý Mục Trạch, mày ngây thơ vậy á? Trải chăn hơn một tháng chỉ nói ra câu “mình thích bạn”.”

“Đấy là chuyện của tao.”

“Không phải mày sợ yêu sớm đấy chứ?” Lưu Lão Cẩu nhìn hắn đầy khinh thường: “Thật hay giả vậy? Lớp mình có thiếu đôi thiếu cặp đâu, tao thấy Thẩm Thính Miên với Mạnh Viên Viên cũng sắp thành đôi đến nơi rồi.”

Mặt Lý Mục Trạch lập tức trở nên khó chịu: “Mày có bằng chứng không? Không thì đừng nói linh tinh.”

“Mày sao vậy? Lần trước tao nói với mày cái này mày có thắc mắc đúng sai gì đâu.?” Lưu Lão Cẩu buồn cười: “Hai người đấy lúc thảo luận bài tập hoàn toàn không quan tâm đến người khác.”

“ Thế thì chứng minh được gì? Sau này tao có chết cũng không tin lời mày.” Thẩm Thính Miên vỗ đầu Lưu Lão Cẩu một cái: “Mày nhớ kỹ cho bố.”

Chuông reo lên, Lưu Lão Cẩu vừa đi vào lớp vừa đánh mắng hắn, hắn còn mải mê suy nghĩ về chuyện Thẩm Thính Miên không quan tâm thằng bạn chí cốt đang lảm nhảm cái gì. Trước khi vào lớp hắn còn quay lại ngó hướng nãy Thẩm Thính Miên rời đi.

Thẩm Thính Miên không bao giờ vào lớp muộn, trước khi vào tiết hai giây cậu sẽ vội vã bước vào.

Đôi mắt Lý Mục Trạch không rời khỏi Thẩm Thính Miên, nhìn cậu bước đến chỗ ngồi, nhìn quần áo đồng phục cậu nhăn nheo còn có chỗ ướt. Họng hắn chợt khô khốc, Lý Mục Trạch suy nghĩ vớ vẩn một lúc rồi chợt đỏ bừng mặt.

Thẩm Thính Miên ngồi ngẩn người, không ai biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Cậu không phải học sinh giỏi, trong lớp hay làm việc riêng. Lý Mục Trạch luôn chú ý đến cậu, quan sát một thời gian dài có thể biết thêm vài thứ, ví dụ như trong lớp cậu luôn chăm chú nghe giảng nhìn thì có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất cậu không chú tâm.

Cậu đang thất thần.

Tiết tiếng anh giáo viên để lại bài kiểm tra rồi ra ngoài đã hơn mười phút.

Lớp học dần trở nên ồn ào, những tiếng nói chuyện bắt đầu nổi lên.

Lý Mục Trạch cầm bài kiểm tra tùy ý viết, Lưu Lão Cẩu ở bàn trên trêu chọc bạn cùng bàn.

Thẩm Thính Miên

Còn Thẩm Thính Miên đang dựa vào ghế, đầu hơi ngẩng lên.

Hầu kết cậu động đậy, Lý Mục Trạch ngơ ngẩn nhìn.

Sau đó cậu lục ngăn bàn rút một cái kẹo mút ra, nhìn một chút sau đó xé vỏ ngậm vào miệng.

Cô giáo tiếng Anh đi từ ngoài vào bất ngờ vỗ lên bờ vai đang rung rung của Lý Mục Trạch.

“ Lý Mục Trạch em đang lén lút cười cái gì?”

Triệu Sâm ngồi phía trên thấy vậy vội quay sang huých tay Thẩm Thính Miên: “Cô giáo kìa.”

Thẩm Thính Miên “ừ “ một tiếng rồi cẩn thận bọc kẹo như cũ cất vào ngăn bàn.

Triệu Sâm lắc đầu: “Cái này ngọt quá không ăn được.”

Thẩm Thính Miên hỏi: “Ngọt lắm sao?”

Ánh mắt cậu hoảng hốt như không biết.

Triệu Sâm vô tư trả lời: “Ừ! ngọt tới khé cổ”

Trong miệng cậu vị ngọt vẫn còn lưu lại, cậu cúi đầu nhìn những đường chỉ tay mờ nhạt trên tay mình, các cơ quan mất dần đi chức năng, tuần sau cơ thể cậu sẽ dần phân hủy.

Lý Mục Trạch là…

Lý Mục Trạch là một viên kẹo quá ngọt còn cậu là người đã mất đi vị giác.

Lý Mục Trạch không biết Thẩm Thính Miên đang nghĩ gì.

Hắn vẫn mải mê nhìn ngắm Thẩm Thính Miên từ sau, chống cằm cười ngốc nghếch.

Mùa hạ tươi mới này, trong đầu thiếu niên Lý Mục Trạch ngập tràn hân hoan và những suy nghĩ đơn thuần. Đây là khởi đầu câu chuyện của hai thiếu niên, một người hồ đồ chọn cái chết –  một người khao khát hướng tới tương lai.

Tác giả: giới thiệu cho mọi người nghe bài hát Paul do Big Thief hát. Tôi thích nghe bài hát này khi viết truyện.

Bình Luận (0)
Comment