Hạ Xưa: Đọc chương này các bạn có thể nghe bài If i die young – The Band Perry và Summertime Sadness – Lana Del Rey sẽ là trải nghiệm hết sức thú vị đó
“Sao anh lại hút thuốc?”
“Không phải anh thích hút đâu, chỉ là anh cảm thấy…… Rất ngầu, nhưng anh không có cảm giác hưởng thụ nhiều, anh không hy vọng em học theo anh.”
“Một điếu thôi, em sẽ không nghiện.”
“Cái này rất dễ nghiện.”
“Em sẽ không đâu, em sẽ không nghiện bất cứ thứ gì, anh tin em đi.”
“Tạch”, bật lửa sáng lên.
Thẩm Thính Miên ho khan hai tiếng, sau đó ngậm điếu thuốc trên miệng.
Lý Mục Trạch nhìn dáng vẻ hờ hững của cậu hỏi cậu: “Vì sao em muốn học hút thuốc, có phải lại không vui không?”
“Không phải,” Thẩm Thính Miên trả lời nhẹ tênh, “Em muốn thử cảm giác làm một đứa trẻ hư hỏng.”
“Haha, hút thuốc là hư hỏng, ai dạy em hả?” Lý Mục Trạch bật cười rồi nhìn ra đằng xa, hù dọa cậu, “Đợi tí giáo viên đến đây thì rắc rối to đấy.”
Người trước giờ ngoan ngoãn vâng lời như Thẩm Thính Miên giờ lại không sợ, còn cười: “Sợ cái gì chứ?”
Lý Mục Trạch nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu, giật lại điếu thuốc lo lắng: “Nếu tâm trạng em không tốt thì chúng ta đừng đến công viên trò chơi nữa.”
“Không, em muốn đi.”
Thẩm Thính Miên đứng lên, phủi phủi mông, “Đi thôi anh.”
Lý Mục Trạch cùng cậu đi ra ngoài, ở bên tai cậu nói không dứt: “Hôm nay em uống thuốc chưa vậy, uống loại thuốc gì đó?”
“Nói đến cái này,” Thẩm Thính Miên hỏi ngược hắn, “Hôm qua anh đổi tên tài khoản à?”
“Ừ,” Lý Mục Trạch nói, “Làm sao vậy?”
“Nếu là vì em thì không cần thiết, đổi lại đi.”
“À…… Anh chỉ là,” Lý Mục Trạch vụng về giải thích, “chỉ là…”
Là Fluoxetine* của em.
Làm Sertraline* của em.
*Các loại thuốc dùng trong điều trị trầm cảm
“Trước kia em cũng gặp mấy tên tài khoảnnhư vậy trên mạng rồi,” Thẩm Thính Miên bình tĩnh, “Quá nhiều người theo trào lưu, bọn họ cho rằng đây là một căn bệnh rất đau khổ nhưng đầy thơ mộng.”
Cậu cười một tiếng không rõ là vui hay buồn, Lý Mục Trạch chưa từng thấy cậu như vậy, vội vàng nói: “Anh biết rồi, biết rồi, anh sẽ đổi, đổi ngay.”
“Ừm.”
“Mà sao em biết Weibo của anh? Anh vẫn chưa biết Weibo của em đâu đấy.”
“Biết để làm gì, Weibo của em toàn bài share để trúng thưởng thôi, chẳng có gì cả.”
Cuối tháng sáu hai người cùng bước trên con đường dài, đi đến công viên trò chơi.
Lý Mục Trạch ở đứng xếp hàng mua bóng bay, hắn hào sảng, cao ráo đẹp trai, hắn không biết có một cô gái đang chụp trộm hắn bởi vì hắn còn bận cười với Thẩm Thính Miên đang đứng phía xa.
Lúc Thẩm Thính Miên xếp hàng mua kem, cậu cũng cười với Lý Mục Trạch.
Mua đủ đồ rồi hai người đứng trong đám đông thảo luận xem chơi trò gì. Lý Mục Trạch đang hăng say phân tích, bằng động tác vô cùng tự nhiên ôm lấy vai Thẩm Thính Miên, cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu: “Bây giờ anh rất muốn được hôn em.”
Hắn chỉ nói đùa thôi, không ngờ Thẩm Thính Miên đột nhiên ngẩng đầu hôm một cái thật mạnh lên đôi môi hắn.
Lý Mục Trạch luống cuống, theo bản năng nhìn quanh thì thấy mấy bạn nữ dùng tay che miệng ngăn lại tiếng gào thét phấn khích. Hắn mặt đỏ bừng, lắp bắp hỏi: “Em… sao em lại làm vậy?.”
Thẩm Thính Miên chẳng những không sợ còn cười, khóe miệng dính kem màu hồng: “Anh sợ cái gì, giáo viên có ở đây đâu.”
Lý Mục Trạch nhìn chằm chằm cậu một lát, đưa tay đặt lên gáy kéo cậu lại, li.ếm kem dính trên khóe miệng cậu.
Hôm nay làm những thiếu niên hư hỏng.
“Trước kia không phải em nói với anh, đây là lãng phí tiền bạc sao?”
Lúc đang đi trên tàu lượn siêu tốc Lý Mục Trạch gào lên hỏi Thẩm Thính Miên, giọng cậu bị gió cản nghe rè rè, nhưng khi tàu nghiêng lượn Thẩm Thính Miên vẫn nghe được, hơn nữa cậu còn dùng giọng cao hơn trả lời hắn: “Em không sợ!”
“Cái gì cơ?”
Thẩm Thính Miên lại la lớn: “Em nói em yêu anh”
Lý Mục Trạch vui vẻ, gào thét cười trong gió sảng khoái vui vẻ. Lúc này cả hai chẳng còn quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh nữa, thế giới chỉ còn đôi tình nhân chúng ta. Chờ đến khi tàu tiến vào khu đường ray bằng phẳng hắn dịu dàng xoa khuôn mặt Thẩm Thính Miên bị gió tạt đến đỏ hồng.
Tựa như những loài hoa khoe sắc tỏa hương của mùa hạ đều theo gió nán lại trên gương mặt Lý Mục Trạch, cậu bị chìm đắm u mê không lối thoát trong hương thơm đó.
Công viên giải trí có một vòng quay ngựa gỗ chủ đề Shin cậu bé bút chì, Lý Mục Trạch biết Thẩm Thính Miên chắn sẽ thích, lúc ấy người xếp hàng cũng ít nên hắn kéo cậu đến cùng chơi.
Thẩm Thính Miên ngồi trên chú ngựa màu hồng, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì, không nhúc nhích.
Lý Mục Trạch cầm di động chụp lén cậu, Thẩm Thính Miên đột nhiên mở to mắt kêu lên một tiếng. Lý Mục Trạch giật mình sợ tới làm rơi điện thoại, hắn cúi xuống nhặt đồ lên lại bị trượt, nghe thấy Thẩm Thính Miên đang cười vui vẻ.
“Sao hôm nay em vui quá vậy?”
Lý Mục Trạch không thể hiểu nổi hỏi cậu, mở to đôi mắt nhìn rất đáng yêu.
“Không biết nữa,” Thẩm Thính Miên kẹp chân vào người ngựa gỗ, ôm chặt cổ chú ngựa hồng, “Nhưng mà em thấy rất vui.”
Lý Mục Trạch đối diện cậu cũng cười híp mắt theo, bọn họ chơi một lúc thì nhảy xuống. Lý Mục Trạch lần đầu tiên ôm lấy Thẩm Thính Miên từ phía sau, trước kia hắn cũng từng trêu đùa ôm những thằng bạn từ phía sau, nhưng đó chỉ là giỡn nhau, lần này lại là mờ ám, nhiệt tình, hắn là một cậu trai tuổi mới lớn mới biết yêu, đứng phía sau ôm chặt lấy người mình thích.
Thẩm Thính Miên tiến lên hai bước, Lý Mục Trạch vẫn ôm cậu rồi bước theo, miệng còn vui tươi hớn hở.
Nhân viên công viên tò mò nhìn theo họ, Lý Mục Trạch quan sát phản ứng của Thẩm Thính Miên, Thẩm Thính Miên không nói gì mặt đỏ ửng. Hắn cười càng thêm vui vẻ, cọ cọ mặt hắn vào mái tóc mềm của Thẩm Thính Miên, sau đó tiếp tục ôm bám dính theo cậu đến cửa.
“Đây là quà tặng kèm theo,” nhân viên giữ cả hai lại, đưa cho bọn họ một xấp hình dán, “Chúc các bạn đi chơi vui vẻ.”
“Là hình dán,” Lý Mục Trạch chọn lấy một tấm hình Shin cậu bé bút chì cỡ lớn dán vào sau lưng áo đồng phục Thẩm Thính Miên, “Sáng lấp lánh, còn rất đẹp nữa.”
“Ừm,” Thẩm Thính Miên ngoái lại nhìn nhưng không thấy, “Đẹp lắm hanh?”
“Siêu đẹp,” Lý Mục Trạch cố gắng miêu tả, “Nhưng mà buổi tối sẽ phát sáng trở nên nổi bật giữa đám đông.”
“Vậy thì tốt quá,” Thẩm Thính Miên cười nói, “Em thích nhất là được trở thành người nổi bật giữa đám đông.”
Thật đáng yêu, Lý Mục Trạch cong môi cười, nhịn không được xoa xoa Thẩm Thính Miên: “Sao em lại đáng yêu đến vậy hả?”
Thẩm Thính Miên bước về phía trước, sau ưng hình dán sáng lấp lánh dần lên, ánh mắt Lý Mục Trạch trở nên dịu dàng, vào giờ phút này hắn cảm nhận được rõ ràng mọi thứ đang dần dần trở nên tốt đẹp.
“Tại sao em lại thích Shin cậu bé bút chì như vậy?”
“Trước kia em đã nói cho anh biết rồi mà.”
“Anh biết mà, anh muốn hỏi lại em một lần nữa.”
“Shin rất âu khí*.”
*欧气 âu khí là ngôn ngữ mạng để chỉ người may mắn, giàu có
“Âu khí nghĩa là sao?”
“Chính là rất may mắn, tránh thoát được những rắc rối, thiên tai hiểm họa, luôn có thể hóa nguy thành an.”
“Ồ…”
Cả hai đi loanh quanh lòng vòng trong công viên giải trí, tìm chỗ nào ít người xếp hàng. Thực ra xếp hàng thì cũng chẳng sao, Lý Mục Trạch rất thích cùng Thẩm Thính Miên làm những thứ tưởng như nhàm chán vô vị. Thẩm Thính Miên ngồi vắt vẻo trên lan can, hắn đứng cạnh bên ngửa đầu nói chuyện. Thỉnh thoảng Thẩm Thính Miên mệt liền nằm sấp xuống nhoài người ra ôm cổ hắn, đầu dựa nhẹ vào vai, lẩm bẩm: “Em siêu ghét xếp hàng.”
Lý Mục Trạch vu.ốt ve gương mặt lấm tấm mồ hôi, dỗ dành: “Ngoan nào, chút nữa là xong rồi.”
Bọn họ tự nhiên như vậy khiến không ít người cảm thấy ngạc nhiên, hai thiếu niên mặc áo đồng phục lại chẳng bị ảnh hưởng bởi cái nhìn xung quanh. Trong số đó có người lén lút cầm di điện thoại lên chụp ảnh, Lý Mục Trạch chú ý thấy vậy dùng tay ra dấu rồi lắc đầu.
Trò chơi cuối cùng ngày hôm ấy là tháp rơi tự do.
Nhân viên kiểm tra lại dây an toàn, khi nhân viên đi, Thẩm Thính Miên bỗng nhiên nắm tay Lý Mục Trạch.
Tay Thẩm Thính Miên lạnh băng, còn hơi ướt dính, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lý Mục Trạch mở to mắt nhìn về phía trước, gió điên cuồng thổi tóc hắn bay tứ tung: “Em sợ à, tàu lượn siêu tốc kí.ch th.ích như vậy em còn không sợ mà?.”
Thẩm Thính Miên không trả lời hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Lý Mục Trạch cảm nhận được tay cậu nắm chặt. Lý Mục Trạch rất thích cảm giác Thẩm Thính Miên cần mình, hắn trêu đùa cậu: “Không nắm tay được không?”
Thẩm Thính Miên lắc đầu, lại nắm chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Không được.”
Hắn khẽ mỉm cười, nhìn có vẻ rất vui
Lý Mục Trạch trong lòng xốn xang vẫn trêu đùa: “Nhưng anh không muốn nắm nữa.”
“Nắm lấy tay em đi,” Thẩm Thính Miên mở miệng, ánh mắt ngoan ngoãn, “Như vậy em sẽ không sợ hãi nữa.”
Vòng quay từ từ được nâng lên, chút một, cuối cùng đã đến đỉnh, Lý Mục Trạch mới chỉ nhìn xuống một cái đã thấy chân run run, lại cảm giác rất hưng phấn, hắn nắm chặt tay Thẩm Thính Miên, nói với cậu: “Đừng sợ, Miên Miên, chúng ta cùng nhau rơi xuống.”
Rơi xuống chỉ là chuyện trong chớp mắt, Lý Mục Trạch mất kiểm soát, trong quá trình rơi từ trên cao xuống đôi tay nắm chặt đã bị tách ra.
Trên con đường dài cả hai đều rất vui vẻ.
Lý Mục Trạch mua rất nhiều đồ ăn, hắn vừa đi vừa nhảy nhót, nghiêng đầu chạm vào Thẩm Thính Miên, cố ý gọi: “Miên Miên.”
“Mục Trạch,” Thẩm Thính Miên hỏi hắn, má phúng phính toàn đồ ăn, hôm nay cậu muốn ăn thật ngon, ăn thật nhiều, “Anh có thích những vì sao không?”
“Ừ, cũng thích.” Lý Mục Trạch nhìn mặt đoán ý, cảm thấy đây có lẽ cũng là một loại lãng mạn, nhanh chóng nói thêm, “Anh rất thích.”
Thẩm Thính Miên gật đầu nói tiếp: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đi chơi.”
“Làm gì mà khách sáo vậy, ngươi em thích sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây chơi.”
“Em thích,” Thẩm Thính Miên nghiêm túc biểu đạt, “Cả thế giới này, anh là người đối xử với em tốt nhất, chẳng tiếc trao cho em bất cứ thứ gì.”
“Đúng vậy,” Lý Mục Trạch trả lời, trái tim đong đầy hạnh phúc, cầm lấy tay cậu, “Sau này sẽ có nhiều người tốt với em hơn nữa, Miên Miên, em tốt đến vậy mà.”
Thẩm Thính Miên nở nụ cười, nhìn về phía hắn, giống một cậu bé: “Vậy anh vẫn là người đối xử với em tốt nhất.”
Lý Mục Trạch hôm nay hạnh phúc đến không còn ngôn từ nào có thể miêu tả được, hắn thực sự cảm nhận được mình đã đem đến cho Thẩm Thính Miên niềm vui, tâm trạng bay bổng đến mức nói chuyện không đâu: “Đó là những gì anh phải làm mà.”
Thẩm Thính Miên dịu dàng cười: “Có phải anh rất thích em không?”
Lý Mục Trạch gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Đúng vậy!”
“Bắt đầu từ khi nào bắt thế?”
“Ờm……?” Lý Mục Trạch gãi gãi mũi, “Cái này.”
“Anh cứ từ từ suy nghĩ,” Thẩm Thính Miên mỉm cười nói, “Nói ra sẽ có thưởng.”
Thật ra Lý Mục Trạch không nhớ rõ nhưng muốn cậu vui vẻ liền nói với cậu: “Đã rất lâu rồi, buổi học đầu tiên lớp tự giới thiệu, mỗi người đều đứng lên nói mơ ước sau này của mình là gì…”
“À,” Thẩm Thính Miên nghiêm túc gật đầu, tựa hồ Lý Mục Trạch nói cái gì cậu cũng tin, “Em đã nói gì?”
“Em không nhớ à?” Lý Mục Trạch cười rộ lên, cốc nhẹ trán cậu, “Khi đó em rất ngốc nghếch, nói sau này em muốn làm một người bình thường, có công việc ổn định, mỗi ngày tan làm đều có thể uống chút rượu.”
Thẩm Thính Miên không nhớ nổi, ký ức trước mắt thoảng qua loang lổ đen trắng: “Hình như là có chuyện này.”
“Đúng vậy, em biết không người khác đều nói muốn làm giám đốc, làm phi công.” Lý Mục Trạch lại kéo kéo tay cậu, “Chỉ có em thôi là muốn làm người bình thường!”
Lý Mục Trạch cũng giống như tất cả những người lương thiện Thẩm Thính Miên từng gặp, bọn họ sẽ nhớ kỹ khi cậu khó khăn khổ sở nhưng chỉ cần cậu tỏ ra bình thường thì họ sẽ quên đi chuyện này. Mọi người tin tưởng vào đôi mắt của mình, khi một người thân thể sạch bong không tì vết, không một vết thương vết xước nào, theo thói quen họ cho rằng mọi thứ đều ổn.
Nhưng họ đã cố gắng hết sức đối xử tốt, quan tâm yêu thương cậu rồi.
Cũng giống như Thẩm Thính Miên đã cố sức nếm thử cảm giác làm một người bình thường.
“Nãy em nói sẽ có quà gì nhỉ?”
Thẩm Thính Miên lấy đồ từ trong túi ra đưa cho Lý Mục Trạch: “Tặng anh.”
Là khăn tay, hắn mở ra, bên trong là những tờ tiền cũ. Lý Mục Trạch cười: “Em tặng anh tiền làm gì, không phải nói trước anh mời em sao.”
“Đây là bà ngoại cho em đấy, không phải tiền, là bùa hộ mệnh.”
“Phải không đó,” Lý Mục Trạch ngây ngô cườinhận lấy, “Cho anh rồi thì không được đòi lại đâu đấy.”
“Em biết, không cần đâu. Nhưng những trường đại học anh từng nhắc đến em không thể học lên được.” Thẩm Thính Miên bỗng nhiên nói với hắn, “Nếu không thể cùng nhau đi chung một con đường, anh có hận em không?”
Những cái đó trường đại học đó đối với học lực hiện tại của Thẩm Thính Miên mà nói quả thật quá khó khăn, Lý Mục Trạch nghĩ suy nghĩ và xua xua tay: “Không đâu, không thi đỗ được thì thì thôi… cũng không nhất thiết mà! Nếu em thi không đỗ với anh cũng chẳng phải là vấn đề gì cả.”
Hắn cười nói: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được, cùng nhau nỗ lực.”
Giống đang nằm mơ, Thẩm Thính Miên nói với hắn: “Vậy anh cũng cố gắng nhé, anh phải hết dức nỗ lực, được không, hứa với em nhất định không được từ bỏ.”
Đương nhiên anh sẽ không từ bỏ em.
Lý Mục Trạch hứa: “Được, anh sẽ cố gắng hết sức mình, vĩnh viễn không buông tay.”
Thẩm Thính Miên đưa tay qua nắm lấy tay hắn, đôi mắt chứa cả mùa hè.
Bọn họ chuồn êm về trường học, lúc ấy đã là buổi tối.
Thẩm Thính Miên muốn đi WC, Lý Mục Trạch đưa cậu đến cửa, bộ dáng lưu luyến không rời đó Thẩm Thính Miên cười nhẹ như không: “Anh muốn đi cùng em vào hả.”
Lý Mục Trạch đỏ bừng mặt, liên tục xua tay: “Rồi rồi, em đi đi, không làm phiền em.”
Thẩm Thính Miên định vào thì Lý Mục Trạch nói với cậu: “Lát nữa gặp nhé, mình ngồi cùng bàn.”
“Vâng,” Thẩm Thính Miên quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Anh mau đi đi.”
Lý Mục Trạch vẫn chưa đi ngay, lưu luyến nhìn theo bóng dáng Thẩm Thính Miên dần khuất xa, nhìn chiếc áo hình Shin cậu bé bút chì đáng yêu tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối. Hắn cảm thấy Thẩm Thính Miên sao lại hồn nhiên và đáng yêu đến vậy chứ, đó là bảo bối của hắn, là bảo bối bé nhỏ trong sáng và ngây thơ.
Lý Mục Trạch cảm thấy rất vui vẻ, hắn trộm cười, vui vẻ đi về lớp học.
Hắn bước nhẹ nhàng từ cửa sau vào lớp, cả lớp ngẩng đầu nhìn theo hắn, Lý Mục Trạch huênh hoang ngồi xuống, mông mới đặt xuống ghế đã thấy chủ nhiệm lớp đi từ cửa vào.
Thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng, mặt hằm hằm nhìn hắn: “Về rồi đấy à?”
Toi rồi, phản ứng đầu tiên của Lý Mục Trạch là nghĩ lần này Thẩm Thính Miên bị dọa chết rồi.
Quả nhiên, thầy hỏi hắn: “Thẩm Thính Miên đâu?”
Lý Mục Trạch vừa định trả lời, thì ngay lúc đó giọng của một học sinh nào đó vang lên như chất xúc tác khiến phòng học nổ tung.
“Có người nhảy lầu!”
Những người ngồi gần cửa sổ lập tức đứng lên, những bạn học khác cũng nhào lên xem, mọi người ồn ào vươn cổ nhoài người ra hóng chuyện.
Thầy chủ nhiệm phản ứng rất nhanh, hô: “Quay lại bàn học!”
Lý Mục Trạch ngồi rất gần cửa sổ, bị những bạn học tò mò phía sau đẩy lên dán sát cửa sổ, hắn không có chuẩn bị mà nhìn thấy cảnh tượng đó, phía dưới có người chạy tới, mở đèn pin trên di động chiếu sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy người phía dưới mặc đồng phúc như đang nằm ngủ.
Nhưng thân thể người đó đang run rẩy co giật, xiêu xiêu vẹo vẹo, trên mặt đất toàn là chất lỏng màu đỏ và đen trộn lẫn thêm một thứ gì đó màu trắng dính nhớp quấn vào nhau.
Mạnh Viên Viên kêu một tiếng, vội vàng quay đi: “Má ơi!”
“Đậu,” Lưu Siêu vịn cửa sổ, ngẩn ra mà nói, “Đậu, đậu…”
Trương Điềm tò mò mà nhìn qua vài lần: “Thật sự có người nhảy lầu?”
“Thật sự, hơn nữa……”
Trên người người nằm đó dường như có gì đang tỏa sáng lấp lánh.
Có bạn học nói lớn: “Đó là cái gì vậy, sáng quá.”
Một người khác trả lời: “Hình như là hình dán……”
Trong khoảnh khắc ấy.
Cả mùa hạ bỗng nhiên tĩnh lặng, ngôi sao không còn hôn nhân gian, cả vũ trụ và vạn vật đều ngừng quay.
“Áaaa!”
Lý Mục Trạch đột nhiên phát điên đẩy bạn học đứng quanh ra, vừa gào vừa lao ra ngoài. Chủ nhiệm lớp đi theo đến hành lang hô to: “Lý Mục Trạch, cậu đi đâu vậy!”
Một vài bạn trong lớp bị hành động của Lý Mục Trạch gây chú ý, bọn họ quay đầu nhìn lại. Mạnh Viên Viên ôm tim, ngơ ngác: “Cậu ấy, cậu ấy vừa hét gì cơ?”
Lưu Siêu toát mồ hôi lạnh, kêu lên: “Hỏng rồi!”
Lý Mục Trạch chạy tới nhà vệ sinh của từng tầng gọi đến lạc giọng:
“Thẩm Thính Miên”
“Thẩm Thính Miên”
Hắn gọi rất nhiều, giọng vỡ òa trong cảm xúc, gương nhà vệ sinh phản chiếu lại đủ hình dáng chật vật, khổ sở tuyệt vọng của Lý Mục Trạch. Nhưng là không có ai đáp lại hắn, hắn đá bay cửa phòng cũng chẳng thấy bóng dáng người thương.
Hắn đi tìm, gào thét tên người thương ở tất cả nhà vệ sinh của trường, những học sinh lớp khác mở cửa ra nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một kẻ điên.
Hắn kiệt sức gục xuống khi chạy tới tầng sáu, thấy ở đó có mấy người đang đứng, hắn nghiêng ngả lảo đảo dùng chút sức còn sót lại chạy tới, dùng giọng nói hoang đường sắp sụp đổ hỏi: “Nhảy? Em ấy nhảy xuống sao?”
Không ai biết người hắn muốn hỏi là ai, trong nhóm đó có một nam sinh đeo kính cầm cặp sách và tờ giấy trả lời hắn: “Ừ… Đúng là có người nhảy lầu.”
Nam sinh đó bị bộ dạng Lý Mục Trạch dọa sợ giọng cũng khẽ khàng cẩn thận: “Ở đây có di thư, còn có sổ khám bệnh, hình như là một bệnh nhân trầm cảm …”
Lý Mục Trạch sụp đổ quỳ gối trên mặt đất.
Mấy nam sinh ở đó thấy vậy muốn đỡ hắn lên, hắn lại như kẻ nát rượu uống say không thể tỉnh, lắc lư lảo đảo.
Lúc này hắn mơ màng thì thấy một người đi về phía mình, hình như là Thẩm Thính Miên, hắn thậm chí nghe thấy giọng Thẩm Thính Miên bất ngờ cười hỏi hắn: “Anh làm sao vậy?”
Nhưng khi hắn cố sức nhìn mọi thứ rõ ràng, người đó lại là Lưu Siêu.
Lưu Siêu tìm thấy hắn, muốn kéo người bạn đang nằm dưới mặt đất lên, Lưu Siêu đang nói gì đó nhưng Lý Mục Trạch chẳng thể nghe thấy gì, thân thể hắn mềm như bông, dính trên sàn nhà, mới chỉ vài phút trước người hắn yêu thương nhất đứng ở đây.
Sau đó người kia nhảy từ trên tầng xuống.
Khi đó nếu tỉnh táo, có lẽ hắn sẽ quay ngược thời gian, không phải để cứu Thẩm Thính Miên, mà là nắm lấy bờ vai của cậu chất vấn: “Vì sao lại đối xử với anh như vậy! Em muốn anh phải đón nhận tương lai hạnh phúc như thế nào đây? Em muốn anh phải làm sao mới có thể tin tưởng người khác thêm một lần nữa? Anh đã làm sai điều gì! Rốt cuộc là anh đã sai ở đâu?”
Nhưng Lý Mục Trạch cho dù tỉnh táo cũng sẽ không hỏi như vậy. Thế giới chia năm xẻ bảy, mỗi người đều ở bị thương tổn, bọn họ đều đổ máu, không có ai là người hoàn toàn phải nhận hết chỉ trích, cậu cũng vậy, cũng không biết phải oán trách ai, không biết nên trách tội ai, nên làm cái gì bây giờ, nên làm như thế nào, không ai nói cho hắn biết.
Hắn lảo đảo bước xuống dưới, Lưu Siêu giật mạnh áo kéo hắn lại, hét vào mặt hắn: “Đừng đi!”
“Mày sẽ nôn đây,” Lưu Siêu gào vào tai Lý Mục Trạch, “Đời này mày sẽ mãi mãi không thể quên được hình ảnh ấy, đừng đi, đi cũng vô dụng!”
Lý Mục Trạch hoàn toàn vô lực, hắn sụp đổ ngồi bệt xuống đất.
Hắn không dám tưởng tượng cậu đau đớn đến thế nào, từ trên tầng cao như vậy rơi xuống. Đây không phải tháp rơi tự do ở công viên trò chơi, không có bất kì dây an toàn nào cả, cũng không có ai ở bên nắm tay cậu, cậu lại thực sự nhảy xuống dưới. Dùng thân thể máu thịt mềm yếu va đập với mặt đất lạnh lẽo cứng rắn ngoài kia. Đó là Miên Miên của hắn, là Miên Miên hắn yêu thương trân trọng đến nhừng nào, là Miên Miên rơi một giọt nước mắt cũng khiến hắn đau lòng gấp vạn lần, cậu đã một mình nhả xuống dưới, cậu nhảy lầu, cậu không muốn sống nữa.
Có lẽ cậu đã chết rồi.
Lý Mục Trạch run rẩy bắt lấy tay Lưu Siêu, giọng run rẩy đứt quãng: “Gọi điện thoại, nhanh lên, xe cứu thương, xe cứu thương……”
Lưu Siêu gật đầu, cố gắng để hắn thấy, không ngừng lặp lại: “Có người gọi rồi! Giáo viên ở dưới đã gọi!”
“Xe cứu thương, xe cứu thương……” Lý Mục Trạch dường như chỉ biết một từ này, hắn hổn hển nức nở kêu lên, “Cứu em ấy, Lưu Siêu, cứu em ấy đi!”
Trừ điều này, Lý Mục Trạch không có bất kì biện pháp nào cả, hắn không phải thần linh, cũng không phải siêu anh hùng, không có phép thuật, cũng không có phép tiên, hắn không thể quay ngược thời gian ngăn Thẩm Thính Miên đừng nhảy, cũng không thể khâu những vết thương chằng chịt của Thẩm Thính lại với nhau. Trong khoảnh khắc này đây, hắn chính là một thiếu niên 17 tuổi, chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường. Khi người hắn yêu có thể sẽ chết thì hắn chỉ có thể bất lực ngồi dưới đất khóc. Cái kiểu khóc thút thít bất lực này thật đáng sợ, tựa như tất cả đã rơi vào tuyệt vọng không lối thoát, Thẩm Thính Miên thật sự đã chết rồi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ dùng phương thức này hiểu được bệnh trầm cảm nghiêm trọng đến thế nào. Lại giống như, trên đời này trước nay chỉ có phương thức này có thể khiến mọi người hiểu thấu rốt cục bệnh trầm nghiêm trọng bao nhiêu.