Being Towards Death – Khách Hề

Chương 29

“Trạch Trạch, mẹ thật sự không cho rằng trốn tránh là việc con nên làm.”

Mẹ lại nhẹ nhàng gõ cửa, dùng giọng nói dịu dàng: “Chúng ta là người trưởng thành rồi đúng không?”

Trong phòng vẫn im lặng như cũ, mẹ  Lý tiếp tục nhỏ nhẹ nói: “Nếu Miên Miên thật sự đã chết, chúng ta bây giờ nên giúp mẹ bạn ấy lo liệu hậu sự. Nếu bạn ấy chưa chết, chúng ta nên bình tĩnh lại sau đó đến thăm bạn chứ không phải nhốt mình trong phòng, không tin thứ gì cũng không làm điều gì. Con nói cho mẹ nghe, con như vậy thật sự là vì tình cảm với Miên Miên sao?”

Lý Mục Trạch cuối cùng cũng mở cửa ra cho mẹ đi vào.

Trong phòng kéo kín rèm, tối đen không tia sáng. Mẹ Lý không nhìn thấy con trai rõ ràng, chỉ biết khi bước vào đây mẹ cũng cảm thấy mẹ đang ngâm trong biển bi thương.

Mẹ không thấy rõ Lý Mục Trạch cũng không nghe thấy âm thanh đi lại. Nhưng sau khi quan sát mẹ thấy tổng thể hắn vẫn còn xem như sạch sẽ, quần áo từ ngày đó chưa thay nhăn nhúm dính nhứng vệt nước mắt. Hắn im lặng, dùng đôi tay lau nơi khóe mắt, miệng mở ra để thở.

Không phải mẹ Lý chưa từng nản lòng, vào lúc này mẹ cảm thấy chẳng có lời nói nào đủ trọng lượng để có thể lay chuyển con trai mình.

“Em ấy chỗ nào cũng tốt.”

Lý Mục Trạch tự lẩm bẩm, trầm giọng: “Em ấy đẹp trai, tính cách tốt, đi đến đâu nơi đó cũng bừng sáng lên. Miên Miên đã khiến con bất ngờ rất nhiều lần, con luôn suy nghĩ, nghĩ rằng một người tốt như vậy ai sẽ kìm lòng được mà không thích em ấy chứ, kết quả hóa ra chỉ có mình con nghĩ vậy.”

Hắn bình tĩnh, nghẹn ngào nói những lời này, nhìn lên trần nhà, từ từ mở miệng hít vào, đôi mắt đỏ lên, cố tình lờ đi ánh mắt dịu dàng kiên nhẫn của mẹ Lý.

Từng giọt nước mắt nhẹ lăn xuống khuôn mặt run rẩy:

“Khi đó Thẩm Thính Miên ở ngay trước mắt con, nhưng con chưa từng thực sự bước vào được thứ khiến em ấy đau đớn khổ sở.”

Lý Mục Trạch co ro nơi góc giường giống một đứa trẻ nhỏ, bất lực, sắp sụp đổ: “Em ấy đã nói với con rồi, em ấy đã cho con biết, là con sai, con sai rồi.”

Mắt mẹ Lý cũng đỏ ửng, vu.ốt ve khuôn mặt bị bẩn của hắn, xoa dịu linh hồn đang nóng nảy tuyệt vọng: “Không phải con sai, con yêu, mẹ hiểu mà.”

Sau đó, Lý Mục Trạch rã rời mệt mỏi, buông cánh tay xuống, ánh mắt hư không.

“Con mơ những giấc mộng.”

Lý Mục Trạch kể cho mẹ Lý nghe những giấc mơ đó, trong mơ sau lưng hắn mọc ra đôi cánh, tay cầm chiếc loa bay trên trời, vừa bay vừa nói cho cả thế giới biết Thẩm Thính Miên tốt đẹp đến nhường nào. Nhưng chẳng có lấy một người muốn nghe, mọi người đều đương bận rộn với cuộc sống của mình, ai cũng không muốn giúp hắn quan tâm dấu yêu của hắn.

“Con còn mơ thấy Thẩm Thính Miên, mơ thấy con và Miên Miên sánh vai cùng đi đến trường, con hỏi : “Hôm nay em có vui không?”, em ấy trả lời là vui.” Lý Mục Trạch cười như khóc, nước mắt trực trào tuôn rơi, “Mẹ xem, trong mộng em ấy vẫn lừa gạt con.”

“Con thật dại khờ,” hắn nắm lấy tóc, cuộn tròn ở trên giường, để chân trần nói, “Con quá ngu ngốc.”

“Con nghĩ lại ngày trước…”

Lý Mục Trạch há hốc miệng, đau khổ khóc lóc khó khăn nói:

“Ngày trước, những điều con cho là hạnh phúc hóa ra trước nay đều chưa từng thật sự tồn tại, em ấy chưa từng có cảm giác được hạnh phúc” Lý Mục Trạch nố trong nước mắt, người đã kệt sức mệt lả mà vẫn chịu đựng khổ sở thấu tới tim gan, “Tất cả đều là dối lừa, tất cả đều là giả dối, em ấy chỉ muốn dỗ dành con thôi. Mẹ ơi, Miên Miên không hề vui vẻ, em ấy tích tụ tiêu cực, khổ sở và thất vọng nhiều đến vậy, sau đó nhảy xuống, em ấy, em ấy buông mình rơi…”

Lý Mục Trạch trên giường yếu ớt, thân thể run rẩy từng cơn rồi nôn khan.

Mẹ Lý vỗ lưng hắn, đau lòng chảy nước mắt: “Con yêu, đừng tự trách bản thân, cũng đừngkhổ sở như vậy. Chuyện này lỗi không phải ở con, đừng ôm đồm tất cả những đau khổ đó lên trên bản thân, con vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Mẹ Lý có nhiều điều muốn nói với Lý Mục Trạch hơn nữa, mẹ chờ Lý Mục Trạch dần dần bình tĩnh lại, nói với hắn:

“Con đặt yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân mình.”

“Chẳng lẽ con cảm thấy, con là mặt trời của bạn ấy, cần phải truyền được ánh sáng đến bạn ấy mới có thể hoàn thành sứ mệnh sao?”

“Cứu vớt người ấy, những lời như vậy hoặc là do người có nền tảng đạo đức cao* không biết đau khổ nói ra, hoặc là do những đứa trẻ ngây thơ hơn nữa không có khả năng đồng cảm nói. Họ thích đọc loại cốt truyện này liền sắp xếp con làm nhân vật chính.”

*Moral high ground Nền tảng đạo đức cao, theo cách nói đạo đức hoặc chính trị, đề cập đến tình trạng được tôn trọng vì vẫn còn đạo đức, tuân thủ và duy trì tiêu chuẩn công bằng hoặc tốt đẹp được công nhận rộng rãi. Trong ngữ cảnh xúc phạm, thuật ngữ này thường được sử dụng để mô tả một cách ẩn dụ vị trí tự cho mình là đúng.

“Như vậy xem ra mẹ hoàn toàn có thể nghĩ không phải con đang đang yêu đương, bởi vì vui vẻ hạnh phúc thì hiếm hoi, con cần phải ý thức được con không bao giờ được định nghĩa bản thân phải cứu vớt một người nào đó cụ thể, con không có nghĩa vụ đó.  Huống chi con còn nhỏ như vậy, con cũng cần được người khác quan tâm.”

“Con thích bạn ấy là muốn cùng bạn ấy yêu đương, không phải phải làm bác sĩ cứu bạn.”

Mẹ Lý vu.ốt ve gương mặt đã khô cạn nước mắt của con trai, nhìn nhìn đôi mắt đang mở lớn với tơ máu:

“Miên Miên cũng hiểu được điều đó, chúng ta vĩnh viễn không thể hoàn toàn đặt niềm tin mong đợi vào việc người khác sẽ cứu vớt, dù cho người đó có yêu chúng ta.?”

Như là sợ Lý Mục Trạch chưa hiểu rõ, thậm chí mẹ còn dùng giọng nói cứng rắn: “Nếu có người nào đó nói với con, con hãy đi cứu vớt người đó, hoặc là người ấy nhìn con với ánh mắt chờ mong, khéo léo biểu đạt hy vọng con hãy cứu rỗi Miên Miên. Nếu có người làm vậy, con nhất định phải tránh xa người ấy, đấy là đạo đức bắt cóc*!”

*道德 đạo đức bắt cóc là trói buộc ai đó bằng tư tưởng đạo đức/văn hóa/lề thói/phong tục.

Lý Mục Trạch ngơ ngác nhìn mẹ, không thể tiêu hóa hết mọi thứ vừa nghe ngay lập tức, chỉ có thể đờ đẫn nói: “Con muốn đến gặp em ấy.”

“Chúng ta đương nhiên phải mau chóng đến thăm bạn, nhưng không phải hiện tại.”

Mẹ Lý cầm tay Lý Mục Trạc, cảm nhận được hắn đang run rẩy, bỗng nhiên nói với hắn: “Mẹ có thể đưa con đi thăm Thẩm Thính Miên, nhưng mà con phải đồng ý làm một chuyện cho mẹ.”

“Không được liên hệ với bạn ấy nữa, mẹ biết con đã gửi cho bạn rất nhiều tin nhắn, nhưng con phải dừng lại, đừng quấy rầy Miên Miên nữa, cũng không cần gọi điện thoại cho bạn.” mỗi câu chữ mẹ Lý nói ra đều rất dịu dàng lại khiến Lý Mục Trạch dần dần quay mặt đi, “Mẹ biết bây giờ con không nghe lọt tai những lời này nhưng mẹ vẫn muốn nói với con.”

Mẹ nói tiếp: “Trạch trạch, mẹ cũng là một bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm cho nên mẹ khuyên con nên từ bỏ đi, không chỉ là hiện tại mà sau này cũng vậy.”

Lý Mục Trạch cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn dường như không thể tin nổi nhìn mẹ Lý, cố gắng tỉnh táo lại.

“Mẹ không dám nói toàn bộ, nhưng có đến 80% người bình thường sử dụng cách thức biểu đạt ý tốt sai cách đối với người bệnh trầm cảm, ngu ngốc, tự cho bản thân là đúng. Thay vì nói quan tâm người bị bệnh chi bằng nói là muốn làm nổi bật lòng tốt của mình. Điều này làm cho người bệnh rất khó khiến người khác thấu hiểu bản thân mình, người ngoài cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc vì sao người mắc bệnh trầm cảm luôn cảm thấy không vui vẻ, luôn luôn u sầu, những cảm xúc tiêu cực của họ sẽ lấn át, bao phủ con. Con có thể cảm nhận được sự đau khổ của người đó, tất cả đều được y học định nghĩa, con cũng không thể phán đoán những cảm xúc đó một cách lý tính. Huống chi, không có ai yêu cầu người khác phải chịu trách nhiệm với mình, con vẫn còn nhỏ tuổi như vậy người con phải chịu trách nhiệm ở đây là chính bản thân con.”

Mẹ nhìn Lý Mục Trạch, thở dài nói cho hắn biết suy nghĩ của người trưởng thành:

“Con đừng tỏ ra như vậy, sau này con sẽ hiểu rung động ở tuổi của con là chuyện vô cùng dễ dàng. Khuyên con từ bỏ cũng là vì tốt cho bạn ấy, bạn ấy cũng biết bản thân sẽ kéo chân con lại, thậm chí huỷ hoại con. Con nói ngày bạn nhảy lầu các con còn đến công viên trò chơi, bên nhau vui đùa vô cùng vui vẻ. Con cũng nói, ngày hôm đó con rất hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, con cho rằng Miên Miên cũng vậy. Kết quả thì sao? Giữa giây phút con hân hoan đến cực lạc trong đầu người bên cạnh ngập tràn suy nghĩ phải nhảy xuống từ tầng sáu như thế nào. Quan trọng hơn là bạn ấy thực sự làm như vậy, cho nên con sụp đổ, hoài nghi bản thân, oán trách bản thân. Sau này dù con có gặp gỡ ai, yêu ai thì đều rất khó quên đi câu chuyện xưa cũ. Mọi thứ đến đây là đủ rồi con ạ, đủ nhiều để chứng minh cho tình yêu của con, và con cũng đã vì thanh xuân hoang đường không hiểu chuyện mà trả một cái giá quá lớn.”

Lý Mục Trạch mệt mỏi rã rời lắc đầu, mặt căng thẳng tái nhợt, tuyệt vọng.

Hắn muốn nói không phải như thế nhưng không nói lên lời, hắn không có khả năng bảo vệ Thẩm Thính Miên, không ngăn nổi bi kịch diễn ra, điều này khiến tình cảm của hắn trở thành một trò cười.

“Bây giờ con vẫn còn trẻ, con chỉ nghĩ đến việc gặp khó cũng không chùn bước, đối mặt với nó để khắc phục nó, không sợ khó khăn, không sợ thất bại, dũng cảm đối diện vượt qua.” Mẹ Lý không tán thành, “Sống bên người như vậy trong thời gian dài, yêu người ấy, mang ý định cứu vớt người như vậy, con sẽ sụp đổ, sẽ hoài nghi tín ngưỡng của bản thân, sẽ bị kéo lại không thể tiến về phía trước. Con mới chớm thanh xuân, đây cũng chưa phải là một cuộc hôn nhân, yêu đươngchỉ là chuyện riêng của mỗi cá nhân. Nhưng nếu là các con thậm chí đã kết hôn, mẹ cũng hy vọng con sẽ rời xa người ấy. Bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành nguyên nhân của căn bệnh này, bản thân là một người bệnh nhưng mẹ cũng không dám nói mẹ hiểu biết bệnh trầm cảm hoàn toàn. Nhưng so với tưởng tượng của con còn khó khăn hơn ngàn lần, huống chi nếu con không đủ kiên trì mà từ bỏ giữa chừng, với bạn ấy mà nói sẽ là một đả kích nghiêm trọng.”

 “Bây giờ con không muốn nói về những điều này.” Lý Mục Trạch lấy tay che mắt, nức nở nghẹn ngào, “Con không muốn nối đến chuyện này.”

Mẹ Lý thấy hắn yếu đuối tựa sáp sụp đổ lại không chịu nói đạo lý, tình thương của mẹ càng sâu sắc khiến mẹ không thể giữ nổi bình tĩnh mà nói ra những lời cứng rắn:

“Con vẫn chưa hiểu sao? Đây là một tình yêu, một mối quan hệ độc hại. Nếu con cố chấp tiến vào, tương lai của con cũng sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa những gì con hi sinh bỏ ra cũng không nhận được hổi đáp, bởi vì đến chính bản thân bạn ấy còn lo cho mình không xong thì làm sao có thể quan tâm đến con.”

Lý Mục Trạch mệt mỏi bất lực trước những gượng ép: “Con biết ba mẹ nghĩ gì, ba mẹ cảm thấy con vẫn chỉ là một đứa trẻ, tình yêu của con phải nhận được sự hồi đáp, nhưng với con thì không như vậy. Tình cảm của con dành cho em ấy là chuyện của con, con không cần Miên Miên đáp lại con thứ gì……”

Mẹ Lý nhìn chằm chằm Mục Trạch một lúc lâu mới từ từ nói: “Khi con thật sự biết người ấy có bao nhiêu đau khôt khổ, con sẽ phát hiện cứu vớt người ấy là một việc là thất bại đến cỡ nào.”

Lý Mục Trạch nắm lấy cổ áo, cô gắng hô hấp, non nớt mà kiên định: “Con muốn đến gặp em ấy, con phải đi gặp em ấy.”

“Có thể,” mẹ Lý bình tĩnh đáp ứng, “Vậy con cũng hãy đồng ý với mẹ, từ bỏ đoạn tình cảm này.”

Lý Mục Trạch trầm mặc một lát, thậm chí nhìn có vẻ rất bình tĩnh.

Sau đó, hắn sụp đổ che kín mặt, khụy gối xuống run rẩy: “ Con buông không được.”

“Làm sao con có thể buông tay đây? Sao buông nổi?” Hắn không có giải pháp, chỉ không ngừng lặp lại, đột nhiên ngẩng đầu, mặt khóc đến đỏ bừng, mặt mày nhăn nhó đau khổ, “Làm thế nào đây? Mẹ, mẹ nói cho con biết con phải từ bỏ em ấy như thế nào? Con yêu em ấy, con biết mọi người khinh thường điều này, bản thân con cũng rất coi thường, nhưng con không thể…… Mẹ ơi, con yêu em ấy, con thật sự yêu Miên Miên! Chẳng lẽ bởi vì tình yêu này không hề có tác dụng nên mọi người phải cướp đoạt quyền lợi yêu em ấy của con sao?”

“Không phải, Trạch Trạch, không phải vậy.” mẹ Lý lau đi nước mắt lã chã rơi trên gương mặt non trẻ, cúi sát vào nói với hắn, “Con có thể yêu bạn ấy nhưng đừng tiếp cận bạn ấy nữa. Các con cũng không cần dùng tình yêu này để tiếp tục hành hạ tra tấn lẫn nhau nữa, vô nghĩa, con hiểu không, không có ý nghĩa.”

“Con không cần ý nghĩa,” Lý Mục Trạch run run nói, hai mắt thất thần, “Con không cần ý nghĩa……”

“Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng yêu cầu con phải làm cái gì, nhưng lần này không giống vậy.” Mẹ Lý dịu dàng nói với con trai “Con cứ ngẫm lại cho kỹ, đồng ý với mẹ, mẹ sẽ đưa con đi gặp Miên Miên, mẹ cho con thời gian suy nghĩ.”

Mẹ Lý x.oa n.ắn bàn tay lạnh lẽo của Lý Mục Trạch, thở dài: “Nếu muốn đi thăm Miên Miên thì trước đó con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, con cũng không muốn bạn ấy thấy dáng vẻ này của con? Con như thế này thì dựa vào cái gì cho là con có thể giúp đỡ người khác được?”

Lý Mục Trạch nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt lăn xuống, lặng lẽ gật đầu.

Tạm thời Thẩm Thính Miên không thể cử động.

Cậu bị cố định trên giường, không thể tự di chuyển, mẹ Trịnh ngồi bên nói chuyện nhưng cậu không hề đáp lại.

Mới đầu mẹ Trịnh cứ khóc, óan trách cậu: “Con thật sự không hiểu chuyện, vì một chút chuyện nhỏ liền muốn chết, nếu con chết rồi thì mẹ phải làm sao đây? Sao con không nghĩ cho mẹ chứ, mẹ chỉ có một đứa con là con thôi.”

Khi mẹ nói ra những lời này, Thẩm Thính Miên không hề phản ứng. Từ khi mở mắt ra phát hiện nơi này là phòng bệnh, cơ bản cậu không có bất kỳ phản ứng gì. Khao khát muốn sống của cậu quá mỏng manh, thức ăn phải dùng xi lanh bơm qua xông dạ dày. Mẹ Trịnh sợ cậu lại tự sát nên sau đó không dám nói thêm gì nữa, thật cẩn thận cố gắng thỏa mãn những nhu cầu của cậu.

Sauk hi đã hồi phúc tốt hơn, lúc tỉnh táo thỉnh thoảng cậu sẽ lướt điện thoại. Điện thoại là do mẹ Trịnh đưa cho cậu bằng cả hai tay, khoảng thời gian này mẹ cũng không đến siêu thị. Ngày nào cũng ngồi trong phòng bệnh nhìn chằm chằm đứa con trai số khổ của mẹ, một phút một giây cũng không rời. Mẹ còn chuyển Thẩm Thính Miên đến phòng bệnh một người. Lấy toàn bộ số tiền dành dụm cho Thẩm Thính Miên kết hôn ra tiêu, sợ hãi dùng tiền tài tiếp tục cuộc sống cho đứa con thơ dại khờ.

Thẩm Thính Miên mở Weibo.

Có rất nhiều tin báo, Thẩm Thính Miên lặng thinh nhìn, theo thói quen mở ra những nội dung đó một cách máy móc.

Có một tài khoản trả lời lại từng Weibo của cậu.

 Hôm nay trăng thật tròn, ánh trăng theo anh về nhà trên con đường dài, cho nên em chỉ đang ngắm trăng không phải ngắm bóng hình của anh.

“ Gọi cho anh, anh sẽ nói để em biết, em đẹp hơn ánh trăng muôn phần.”

 Trên thế giới này sẽ có người không thích anh sao?

“ Trên thế giới này sẽ chẳng có ai thích em hơn anh đâu.”

Em thuộc về anh, tất cả đều tặng cho anh, trọn vẹn trao cho anh em không giữ lại điều gì, ôm em một cái nào.

“ Không cần em phải cho anh bất cứ thứ gì thì anh vẫn muốn ôm chặt lấy em, không buông tay.”

“ Anh có thể nói cho em biết, em còn phải sống bao lâu không?

【 Em có thể nào nói cho anh biết anh phải làm gì mới có thể giữ em sống không? 】

Muốn chết. Ban đầu muốn họ hối hận, sợ tôi biến thành quỷ đến tìm họ, muốn họ áy náy, nghĩ đến tôi trong lòng khó chịu. Hiện tại không còn suy nghĩ ấy nữa, ai nghĩ như thế nào, thấy thế nào, kệ con mẹ nó.

” Anh yêu em, được chứ. “

Nếu đề thi hỏi về thông tin anh, em sẽ không sợ kiểm tra như vậy.

” Đừng nghĩ tới thi cử với điểm số nữa, em có thể yêu thích thế giới này thêm dù chỉ một chút không? “

Hôm nay đọc về “hiệu ứng bươm bướm*”, tôi cũng muốn quay ngược thời gian dùng cuống rốn thắt chết mình.

” Loại phim ảnh vớ vẩn thế này sau em đừng xem nữa. “

Mơ thấy em và anh cùng đi trên xe bus chen chúc, trong mộng anh nói tiếc nuối không muốn rời xa em, ngày mai vẫn muốn về nhà với nhau.

” Sau này ngày nào chúng ta cũng cùng nhau đi xe bus về nhà. “

Kiếp trước tôi đã làm sai chuyện gì mà kiếp này cao xanh đối xử với tôi như vậy?

” Kiếp trước không biết anh đã làm bao nhiêu việc để kiếp này cao xanh se duyên cho anh gặp được em. “

Mẹ, con xin lỗi mẹ, thật lòng xin lỗi mẹ

” Vì sao em lại nói lời xin lỗi? “

Tạm biệt, tôi đi trước một bước

” Em đi đâu vậy? “

Vì sao tôi lại mắc phải bệnh này?

” Không phải do em sai đâu, em đã quá vất vả rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực được không? “

Em rất yêu anh, trong mộng ngập tràn hình bóng anh.

” Anh cũng rất yêu em, trong mộng đều là em. “

Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi.

” Anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em. “

Em thích nốt ruồi nhỏ trên mặt anh, thích anh cười tươi cái gì cũng chẳng sợ hãi, ngày đó anh từ nơi xa chạy về phía em, trước mắt em tựa như mặt trời chói lóa rực rỡ đang đến gần. Phải có bao nhiêu may mắn mới có thể đổi được hạnh phúc như vậy, nhưng sau này không còn nữa rồi.

” Anh thích những gì thuộc về em. Ngày đó từ nơi xa anh chạy đến nơi em, dường như anh nhìn thấy mặt trời trước mắt chói chang rực rỡ, phải có bao nhiêu may mắn đến thế nào anh mới có được những điều này, nhưng tương lai còn có nhiều khả năng hơn nữa. “

Có phải còn sống thì mới được anh hôn không?

” Phải, còn sống mới có thể được hôn anh. “

Anh thật tốt, em rất yêu anh, em muốn được yêu anh mãi mãi về sau. Anh biết không, mấy hôm nay vầng trăng đều tròn trịa, nhưng chỉ có vầng trăng ngày đó soi sáng đường chúng ta cùng bước về nhà là vầng trăng đẹp nhất.

” Em còn tốt hơn nữa, anh cũng yêu em vô ngần. Em làm ơn yêu anh mãi mãi mãi mãi về sau, cùng nhau ngắm thật nhiều đêm trăng đẹp. “

I put it all on you.

“You are meant for me.”

Tôi không cần hạnh phúc, tôi cũng không cần được chữa khỏi bệnh. Tôi sẽ không uống thuốc nữa, cũng sẽ không vọng tưởng thoát khỏi màn đêm tăm tối. Không còn những giây phút ngồi ngẩn ngơ, trống rỗng rơi nước mắt. Cũng không có ngày mai.

【 Em cần vui vẻ. Em cần được chữa khỏi bệnh. Em nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Em có thể phá tan màn đêm. Không cần phải sợ nước mắt và những giây phút bần thần nữa. Em còn có rất nhiều rất nhiều ngày mai. 】

Ánh mắt Thẩm Thính Miên dừng lại trên hàng chữ nhỏ:

“Bác sĩ Lý vĩnh viễn yêu Miên Miên.”

Bình Luận (0)
Comment