Being Towards Death – Khách Hề

Chương 32

Lý Mục Trạch thầm nghĩ, dù sao mình cũng không phải đứa trẻ ngoan ngoan ngoãn gì.

Từ nhỏ đến lớn không nghe lời cũng kha khá lần rồi, thêm lần này cũng có sao?

Đúng vậy, thêm lần này cũng chẳng sao?

Mẹ Lý nhìn thấu được suy nghĩ này của hắn, nhẹ nhàng nói: “Con cũng sắp là người trưởng thành rồi, muốn làm gì mẹ cũng không thể ngăn được, mẹ cũng hề muốn tình cảm giữa hai mẹ con ta sứt mẻ.”

“Nhưng con phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”

“Quấy rầy bạn ấy quá nhiều, dùng cách con cho rằng đang giúp Miên Miên, tác dụng có thể hoàn toàn ngược lại.”

“Bớt làm những điều vô nghĩa, chuyện không cần làm thì đừng làm. Tâm trạng của con là quan trọng nhất, đừng thích một người theo cách đau khổ như vậy. Với tư cách một người mẹ, mẹ nghĩ con nên rời xa bệnh nhân trầm bởi vì thật sự có quá nhiều chuyện rắc rối. Nếu con không thực sự thấu hiểu tốt nhất đừng làm phiền, đừng coi đây là điều đương nhiên. Con có thể quan tâm ở mức độ phù hợp, đừng mong chờ sự hồi đáp. Những người bệnh trầm cảm còn đang bận chăm sóc cho chính bản thân mình, không rảnh quan tâm tâm trạng của người khác, đây là lời của một người từng bị trầm cảm nói.”

Con đường đến bệnh viện Lý Mục Trạch đã quen lắm rồi.

Lòng hắn mang kiên định ngây thơ, thử tất cả mọi cách rồi cuối cùng vẫn quyết định dùng phương thức riêng để biểu đạt tình yêu của mình.

Đến bây giờ đối với bệnh trầm cảm hắn vẫn chỗ hiểu chỗ không, nhưng hắn đã rõ căn bệnh này nghiêm trọng đến mức nào. Sau khi tan học, hắn sẽ lập tức thu dọn sách vở rồi chạy đến bệnh viện, hắn cũng không biết mình đến đó có thể làm gì, có thể làm được gì. Những thứ đó cũng không quan trọng, có lẽ chỉ cần thời gian hắn và Thẩm Thính Miên yêu nhau đủ lâu, Thẩm Thính Miên sẽ bằng lòng ngắm nhìn nhân gian thêm một lần nữa, sau đó lựa chọn ở lại.

Phòng bệnh Thẩm Thính Miên là một phòng ở tầng một, không biết có phải vì để đề phòng cậu tự sát lần thứ hai không. Nhưng điều này thật tốt, Lý Mục Trạch có thể thực dễ dàng nhìn thấy cậu, hắn không dám quấy rầy cậu, lại thật sự quá nhớ mong, vì thế mỗi ngày chạy tới ngắm bóng dáng mơ hồ của Thẩm Thính Miên từ xa.

Cứ như vậy, Lý Mục Trạch đã đi con đường ấy hơn hai tháng, mãi cho đến khi kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, hắn cũng chỉ từng nói chuyện với Thẩm Thính Miên một lần.

Phần lớn thời gian, hắn ngồi trên băng ghế dài cạnh vườn hoa nhỏ, ôm cặp sách, nhìn căn phòng phía xa nơi có Thẩm Thính Miên đang ở. Sau khi nghỉ hè, thời gian của hắn dư giả hơn đôi chút, có thể ngồi cả sáng hoặc trưa.

Nhưng không phải lúc nào hắn cũng rảnh rỗi như vậy, dần dần thời gian hắn ngồi cũng ít đi, tần suất đến theo thời gian giảm dân. Bởi vì sắp khai giảng nên hắn cũng có việc cần hoàn thành.

Thẩm Thính Miên biết điều này.

Cậu còn biết Lý Mục Trạch gửi rất nhiều tin nhắn cho mình, bắt đầu là ngày nào cũng gửi, sau thành mấy ngày một lần, gần đây thì không gửi nữa. Thẩm Thính Miên chưa từng đọc chúng, nhưng những chuyện này cậu đều biết.

Chó đen vẫn mang ý đồ chinh phục sinh mệnh của cậu, cậu bị kéo về từ cõi chết lại lần nữa gia nhập cuộc chiến. Trong quá trình này, rất nhiều thứ đã mất đi quan trọng như là tình yêu, tình thân, tình bạn, đều không thể đủ sức lần thứ hai khơi gợi háo hức chờ mong nơi cậu.

Cậu cũng không biết mẹ đã tiêu bao nhiêu tiền rồi, mẹ Trịnh chưa từng nhắc đến chuyện này, nhưng cậu biết số tiền đó là gánh nặng trong gia đình cậu. Cậu nói với mẹ: “Mẹ để dành số tiền ấy sau này dưỡng lão đi, đừng lãng phí cho con.”

Mẹ Trịnh không đáp lại, mẹ chỉ nghẹn ngào khóc, vài sợi tóc lòa xòa trên mặt, gương mặt thon gầy của mẹ nhìn mệt mỏi yếu ớt.

Thẩm Thính Miên nghĩ, mình đã hành hạ mẹ  thành cái dạng gì thế này?

Vì thế cậu không nói nữa. Gần đây, mọi sự chú ý của cậu đều dành cho mẹ, các giác quan đờ đẫn, cảm giác quen thuộc đi tới một cách thong thả nhưng mạnh mẽ, có đôi khi cậu rất muốn cười, có khi lại cảm thấy áy náy.

Áy náy bởi vì quá nhiều thứ đã xảy ra, phát triển thành hình thái phong phú, khiến cậu không cảm nhận được mình thực sự đang tồn tại. Cậu từng cho rằng cậu đang phải trả món nợ từ kiếp trước, hiện tại nhìn mẹ Trịnh cậu lại nghĩ không biết có phải kiếp trước mẹ đã nợ cậu không, cho nên kiếp này mới phải vì cậu mà nhận hết tất cả khổ sở.

Về phương diện khác, cậu biết hiện tại mẹ Trịnh với cậu chính là chỉ cần cậu muốn thì mẹ sẽ cho . Tính cả mẹ cậu, mọi người mắc nợ cũng được, quan tâm cũng thế, nói cho cùng vào khoảnh khắc cậu nhảy xuống tất cả đều trở thành vô nghĩa, không liên quan đến cậu.

Cậu từng nói cho một vài người biết rằng cậu muốn chết nhưng những người đó nghi ngờ mục đích khi cậu nói ra điều ấy. Trên thực tế bọn họ đã đúng. Khi cậu nói vậy quả thực câuk không dám chết, nhưng cậu khát khao điều gì đó, bởi vì cậu có dự cảm nếu không có người ngăn cản cậu lại, giúp đỡ cậu thì sớm hay muộn cậu cũng có dũng khí làm điều đó. Điều đáng buồn ở đây là, khi cậu muốn được quan tâm và, cậu không đủ can đảm để lấy sinh mệnh ra làm tiền đặt cược.

Mẹ cậu vẫn không hiểu căn bệnh này, hơn nữa cảm thấy xấu hổ khi nói đến chuyện này. Mỗi khi có họ hàng đến thăm cậu, mẹ luôn nói do cậu trượt chân nên mới ngã chứ không nói là vì bệnh trầm cảm. Mấy bà cô lúc trước đến nhà cậu chơi rồi nói chuyện khi cậu đứng trong bếp cũng tới, mẹ Trịnh im lặng, lịch sự cảm ơn, không hề nhắc tới nguyên nhân thực sự cậu nhảy lầu.

Trừ điều này ra, mẹ vô cùng hèn mọn.

Mẹ không dám nói thêm nữa cái gì, ngày nào cũng ân cần hỏi han Thẩm Thính Miên, còn luôn nhạy cảm với phản ứng của Thẩm Thính Miên, thường xuyên lo lắng hỏi cậu: “Con đau đầu à? Hay con buồn nôn?”

Thậm chí mẹ còn nói: “Con không muốn đi học nữa thì đừng đi học, mẹ có thể nuôi con cả đời.”

Khiến Thẩm Thính Miên ngạc nhiên chính là có một ngày mẹ Trịnh còn đưa một người đàn ông đến, cố tình thể hiện những động tác thân mật trước mặt cậu. Đợi người đàn ông đó ra ngoài thay nước, mẹ còn lo lắng hỏi cậu: “Con có thích chú này không?”

“Mẹ có thể,” Đêm đó Thẩm Thính Miên nói mới mẹ Trịnh, “Mẹ có thể đừng làm những việc này nữa không?”

Mẹ Trịnh đứng ngồi không yên, nhìn mẹ rất lo lắng, mẹ vội vàng đồng ý rồi nói thêm: “Sau này mẹ không làm nữa con đừng khó chịu nhé.”

Nhưng vậy thì sao?

Thẩm Thính Miên đã không nhìn nổi những gì mẹ làm nữa, cậu không biết nếu là trước kia cậu đạt được điều này thì có dễ chịu hơn chút nào không? Cậu từng nghiến răng nghiến lợi ảo tưởng cảnh tượng này, nhưng khi nó xảy ra lại không dễ chịu như cậu đã nghĩ, chẳng hề hân hoai vui sướng mà chỉ ngập tràn bất lực.

Bác sĩ Tiết đã thay thuốc đến lần thứ tư cho Thẩm Thính Miên, thái độ của bác sĩ với Thẩm Thính Miên khác hẳn. Khi mọi người xung quanh người đều sợ hãi, sợ Thẩm Thính Miên “Nghĩ quẩn trong lòng” thì ông không hề e ngại mà thẳng thắn phê bình cậu,: “Cháu xem như là đứa mạng lớn nhất trong đám bệnh nhân không nghe lời bác sĩ đấy.”

Sau đó, Thẩm Thính Miên nằm viện thời gian rất dài, mỗi ngày đều phải điều trị. Khi tình trạng bệnh chuyển biến tốt đẹp, không chỉ mẹ Trịnh mà người ngoài cũng cảm thấy mẹ nhõm, tất cả đều không dám nhắc đến chuyện nhảy lầu. Bác sĩ Tiết nhịn cười tủm tỉm thoải mái nhắc đến chuyện đó lúc Thẩm Thính Miên đã khôi phục trạng thái nhận thức như cũ.: “Thuốc này tốt lắm, không chịu uống cháu sẽ muốn nhảy lầu lần nữa đấy.”

Giọng ông nhẹ nhàng, giống như đối với bệnh trầm cảm chuyện này đã xuất hiện phổ biến: “Hiện tại số tuổi của người bệnh ngày càng nhỏ, hai ngày trước, chỉ hai ngày trước thôi.”

Ông dùng tay chân minh họa: “Đứa bé nhỏ xíu vậy thôi này mà đã bị bệnh trầm cảm rồi.”

Thẩm Thính Miên nói với bác sĩ Tiết nhiều hơn một chút, thậm chí cậu còn cười.

Bác sĩ Tiết lần nào cũng hỏi cậu: “Gần đây cháu thấy thế nào?”

Cậu sẽ thành thật nói cho bác sĩ Tiết biết cảm nhận sau khi uống thuốc và suy nghĩ trong lòng cậu. Bác sĩ Tiết luôn mỉm cười nghe cậu nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ biểu hiện những biểu cảm phóng đại, ông cười tươi rất giống Ông già Noel trong trí tưởng tượng của Thẩm Thính Miên.

“Vết thương trên người cháu đã khá ổn rồi,” một ngày nọ bác sĩ Tiết nói với cậu, “Mấy hôm nữa, chúng ta có thể tập trung điều trị bệnh trầm cảm cho cháu.”

Ông nói: “Đừng quá sợ hãi, bệnh trầm cảm đã là bạn cũ của chúng ta rồi, phải không?”

Thẩm Thính Miên nghe được lời này, cười một tiếng từ tận đáy lòng.

Thẩm Thính Miên mỗi ngày ngồi trên mép giường, nhìn ra băng ghế dài trống không ngoài công viên.

Mẹ Trịnh ngồi sau gọt táo, mẹ và Thẩm Thính Miên vaanc không nói chuyện nhiều. Nhiều khi mẹ có cảm giác rõ ràng là Thẩm Thính Miên không thích mẹ quan tâm hỏi han, nhưng mẹ cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt cả.

Cửa hàng vẫn đóng cửa từ ngày ấy, mẹ Trịnh mỗi ngày đều sẽ lo âu mà tính toán tiền bạc, lúc Thẩm Thính Miên không chú ý đến mẹ lặng lẽ lau nước mắt đi. Hôm nay bác sĩ Tiết tới gặp mẹ nói chuyện, bác sĩ bảo phải sắp xếp cho Thẩm Thính Miên trị liệu bằng liệu pháp MECT.

“Phương pháp MECT* là gì?”

Phương pháp sốc điện MECT  có thể được sử dụng đối với những bệnh nhân trầm cảm khó chữa. Một đợt điều trị từ 6 đến 10 lần, tuy nhiên vẫn phải điều trị duy trì bằng thuốc sau khi điều trị điện giật. Các tác dụng phụ thường gặp bao gồm mất trí nhớ ngắn hạn, đau đầu, buồn nôn và mệt mỏi. Đây là một loại hình vật lý trị liệu mới đang được áp dụng tại khoa tâm thần ở bệnh viện Trung Quốc trong mấy năm gần đây.

“Chính là trị liệu bằng phương pháp điện giật.”

Mẹ Trịnh nghe xong liền ngây người, đó là điện giật đấy!

Bác sĩ Tiết nhìn ra băn khoăn của mẹ, giải thích cho mẹ hiểu: “Rất nhiều người đều dùng MECT. Ngày nào chúng tôi cũng làm cả, từ buổi sáng đến buổi tối, không cần phải lo lắng, là trị liệu bình thường.”

“Vì sao lại phải làm cái này?” Mẹ Trịnh bất an hỏi, “Không phải con trai tôi đã uống thuốc rồi sao, tôi thấy con trai tôi đã tốt hơn rất nhiều, không còn nhắc đến chuyện muốn chết nữa.”

“Hiệu quả của việc trị liệu bằng thuốc cũng không rõ ràng,” bác sĩ Tiết kiên nhẫn giải thích, “Bệnh trầm cảm không thể nhìn bằng mắt, nếu chỉ đoán bằng mắt thì thế giới này đã không có người bị bệnh trầm cảm.”

Ở trong thế giới của mẹ Trịnh, bệnh trầm cảm đã là chuyện hoang đường, chỉ là chuyện Thẩm Thính Miên nhảy lầu đối với mẹ là đả kích thật sự là quá lớn, mẹ mới không thể không tiếp thu khái niệm này dù cho mẹ vẫn chẳng hiểu gì. Mà hiện giờ, MECT trong tầm hiểu biết của mẹ càng đáng sợ, đây là điện giật đó, điện giật xong rồi người còn có thể bình thường sao? Mẹ nhớ tới đứa nhỏ bị điên trong thôn trước kia, ngây ngô ngốc nghếch đi lang thang đầu làng cuối xóm, là “Thiểu năng trí tuệ” trong miệng mọi người, mồm chảy dãi, miệng há không khép, không thông minh chút nào.

Trịnh Văn Anh không chịu, mẹ kiên quyết không đồng ý, mặc bác sĩ Tiết khuyên thế nào, mẹ nhất quyết không cho phép làm như vậy.

Lúc mẹ và bác sĩ nói chuyện Thẩm Thính Miên không hề phản ứng, sau khi bác sĩ Tiết đi rồi mẹ Trịnh Văn Anh thở hồng hộc nhìn Thẩm Thính Miên, Thẩm Thính Miên cũng nhìn mẹ.

“Không sao đâu mẹ.” Thẩm Thính Miên an ủi mẹ, bình tĩnh như không “Con cũng không muốn làm.”

Sau đó cậu xoay người, cạnh bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh ngoài kia, lúc trước cậu không làm vậy, ngồi trên giường bệnh nhìn những điểm đen xa xôi. Hiện giờ người ấy không tới, cậu cũng chẳng có gì cần e dè.

Mẹ Trịnh nhìn ra sự khác thường này, lại lý giải thành đây là tín hiệu nguy hiểm.

Bây giờ Thẩm Thính Miên đã có thể xuống giường đi lại, bác sĩ nói cả đời cậu sẽ không thể vận động mạnh nữa, hơn nữa đi đường sẽ bị tập tễnh một chút. Mẹ Trịnh sợ hãi vô cùng, mẹ đau khổ đưa ra quyết định, miễn cưỡng đồng ý đề nghị của bác sĩ Tiết.

Thẩm Thính Miên biết mai cậu phải làm MECT thì vẫn không có gì phản ứng, được sắp xếp thế nào, trị liệu thế nào, tựa như cũng đều có thể.

Ngày hôm nay cậu vẫn ngồi bên cửa sổ, mẹ Trịnh ra ngoài lấy nước, trước khi đi khóa cửa lại, không cho cậu ra ngoài. Biện pháp của mẹ Trịnh rất ngốc, cửa khóa bằng một cái khóa lớn. Đồ sắc bén trong phòng cũng được mẹ thu dọn từ lâu, mẹ cẩn thận như vậy, chua xót như vậy.

Có một vài thời điểm, Thẩm Thính Miên sẽ cho phép chính mình suy nghĩ về Lý Mục Trạch một chút.

Cậu chưa hề xem tin nhắn cuối cùng Lý Mục Trạch gửi cho cậu, cậu đoán nội dung tin ấy có lẽ là “Em thắng” “Anh từ bỏ” linh tinh gì đó. Tất cả chẳng mang đến cho cậu điều gì, cậu chấp nhận số phận, trong mấy ngày cậu trị liệu này, cậu bị bắt ở trong loại trạng thái khiến cậu an tâm, cứ theo ý của họ đi.

Mùa hè thật sự đã đi qua, những chiếc lá được nhuộm màu úa vàng của trời thu, còn ký ức của Thẩm Thính Miên vẫn còn dừng lại trong chiều hoàng hôn một ngày rất lâu về trước.

Bầu trời được tô màu xanh thẫm, vầng dương đỏ au treo lơ lửng trên bầu trời xanh ấy.

Thẩm Thính Miên không nhìn xa xăm nữa, cậu nhìn ra khung cảnh trước cửa sổ bỗng nhiên có cái gì tròn tròn ló ra.

Cậu bình tĩnh nhìn cái đầu tròn đó dán vào tường từ từ di chuyển, sau chủ nhân của cái đầu đó dần dần đứng lên, lén lút che nửa bên mặt ngó vào trong phòng.

Thẩm Thính Miên: “……”

Lý Mục Trạch: “……”

Có vẻ Lý Mục Trạch tính toán lặng lẽ đi men bờ tường đến khung cửa sổ nhìn lén trong phòng bệnh một chút, không ngờ lại chạm mặt chủ nhân, sửng sốt ước chừng ba giây hắn mới lẩm bẩm mắng một câu thô tục. Thẩm Thính Miên đánh giá hắn, Lý Mục Trạch dường như đã trưởng thành hơn lần gặp mặt trước, trong thoáng chốc cậu rất muốn cười với hắn một cái, chỉ là cậu đã không làm như vậy.

Lý Mục Trạch gãi đầu, cực kỳ bối rối, gõ gõ cửa sổ, thận trọng mở khẩu hình miệng một cách đáng thương: “Mở ra đi mà.”

Thẩm Thính Miên tay không có sức, cậu cố mãi mới đẩy được cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào trong phòng, nắng chói chiếu vào mắt, cậu híp mắt lại: “Anh đến đây làm gì?”

“Anh,” Lý Mục Trạch đã rất lâu không rồi được cùng câuk nói chuyện, chỉ mải ngắm nhìn gương mặt cậu, đau lòng xót xa hỏi, “Có phải em gầy đi không?”

Thẩm Thính Miên không biết mình có gầy đi không nhưng cậu thấy Lý Mục Trạch đen hơn, dường như còn cao lên nữa. Cậu buồn một lát, hỏi hắn: “Có phải đi dùng miếng độn giày tăng chiều cao không?”

“…… Hả?”

Lý Mục Trạch ngốc nghếch cúi xuống, lại ngẩng đầu: “Không có mà!”

“Ừm,” Thẩm Thính Miên đưa cánh tay lên, che ánh nắng chói chang trước mắt, “Em biết rồi.”

Lý Mục Trạch đứng thẳng lên trước mặt cậu, che khuất ánh mặt trời chói chang mang cho cậu bóng râm an lành, hơi  nôn nóng hỏi: “Có phải em không đọc những tin nhắn anh gửi cho em không?”

“Không đọc.”

Thẩm Thính Miên thành thật.

“Anh cũng đoán vậy,” Lý Mục Trạch khó chịu trong lòng, chẳng kịp uể oải đã lại oan ức giải thích, “Mấy ngày hôm nay…… Mẹ đưa anh đi trại hè, anh không muốn đi tẹo nào nhưng mẹ cứ bắt anh phải đi, mẹ chê anh toàn tới làm phiền em.”

Thẩm Thính Miên nghiêm túc mà hắn: “Vì sao không nghe lời mẹ anh?”

Lý Mục Trạch sờ sờ mũi, nhịn mãi mới phì cười: “Em nói câu này nghe như đang mắng người vậy.”

Thẩm Thính Miên không nói đùa, cậu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Mục Trạch khiến nụ cười rạng rỡ của Lý Mục Trạch lập tức tan biến.

Vì thế Lý Mục Trạch không cười nữa, hắn bình tĩnh lại, an tĩnh đứng ở nơi đó, hơi cúi đầu, tựa đứa trẻ cứng đầu đã làm sai vẫn không chịu nhận thua.

Đứng ở khoảng cách gần như vậy, Lý Mục Trạch vốn định ngắm nhìn Thẩm Thính Miên thật kỹ, nhưng tới nơi cuộc nói chuyện đầu tiên đã chẳng vui vẻ gì khiến hắn rối bời, thế cho nên hắn hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Thính Miên lúc này đang mất tự nhiên.

Không khí đối với Thẩm Thính Miên mà nói không đủ dùng, ngực câu phập phồng, nhìn bóng dáng Lý Mục Trạch không rõ,  cảm thấy đây chính là một giấc mộng.

Khu điều trị nội trú bệnh viện sơn màu trắng, những ô cửa sổ nhỏ được tô điểm bằng bóng râm cây xanh.

Lý Mục Trạch giương mắt nhìn Thẩm Thính Miên, mím miệng, lấy từ trong túi ra hai bông hoa nhỏ đặt trên cửa sổ.

Khoảnh khắc này đã diễn ra vô số lần trong sự ngây thơ đã bị nghiền nát vụn, hắn mang đến hai bong hoa cuối cùng của mùa hè còn sót lại trao tặng cho Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên không muốn, thậm chí cậu còn chẳng thèm ngước nhìn lấy một cái.

Thế giới của cậu rất chật hẹp, cậu cảm thấy từ nay về sau quanh cậu chỉ có màu trắng bao phủ.

Lý Mục Trạch lại không cho là như vậy, hắn hít thở sâu, cẩn thận chớp mắt: “gần đây em thế nào rồi thế nào? Miên Miên, em sắp được xuất viện chưa?”

Thẩm Thính Miên chẳng hiểu phong tình: “Anh nên nghĩ đến việc làm cách nào để thi đỗ một trường đại học tốt chứ không phải nghĩ xem hôm nào em sẽ xuất viện.”

Cậu không nhìn Lý Mục Trạch, biểu cảm trên gương mặt như chẳng biết nói gì thêm nữa.

Thẩm Thính Miên không cảm thấy mình sẽ còn vì những chuyện như thế này mà khóc, cậu đã quen với cuộc sống mà những nỗi đau cậu tự gây ra rồi lại tự gánh chịu hậu quả. Dù cho vòng tuần hoàn này lặp lại bao nhiêu lần, chỉ cần cậu còn sống, những mùa hè có Lý Mục Trạch đều sẽ chỉ là những bức ảnh cũ được chụp lại.

Lý Mục Trạch là nhân gian sống động, hắn sẽ không tức giận: “Em lại như vậy rồi.”

Hắn giống như một đứa trẻ không mach lẻo, nhút nhát nói: “Trước mặt anh em có thể đau khổ tới tận cùng, cũng có thể yếu đuối, anh sẽ tin em.”

Thẩm Thính Miên sững lại trong giây lát, Lý Mục Trạch vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen long lanh nhìn cậu.

Hắn ngày đêm cầu xin thân linh, có lẽ thần linh thật sự tồn tại, chỉ là tình yêu trôi nổi giữa những đám mây bị ánh nắng bỏng cháy thiêu đốt cuối cùng biến thành tro tàn.

Lý Mục Trạch dần dần tuyệt vọng, cậu tựa cằm lên khung cửa sổ, ánh lo lắng, giọng điệu trẻ con: “Anh không đi học nữa, sau này ngày nào anh cũng đến thăm em nhé.”

Thẩm Thính Miên nhìn khuôn mặt hắn kề sát bên, quả quyết cự tuyệt: “Anh đừng đến đây thêm lần nào nữa, cũng không cần làm mấy việc này đây.”

Hơi thở Lý Mục Trạch phun lên mặt cậu, vội vã trả lời: “Anh không muốn.”

Thẩm Thính Miên kiên nhẫn giải thích: “Năm nay anh lớp 12 rồi, phải chăm chỉ học tập, trước kia anh cũng hứa với em sẽ không buông tay mà.”

Lý Mục Trạch hối hận: “Anh không muốn.”

Thẩm Thính Miên không nói nữa, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ những đứa trẻ khôi ngô vui vẻ nô đùa, vạn vật trên thế gian đều chuyển động bình thường, Lý Mục Trạch quay lưng với miền rực rỡ đó, nhìn về phía âm u nơi có cậu, thứ hai cậu thở mở miệng: “Mục Trạch.”

Chỉ gọi tên của hắn thôi đôi mắt Thẩm Thính Miên đã hoe đỏ.

Từừ khi nằm viện đến giờ cậu đã không còn rơi nước mắt nữa, tưởng tượng đến cảnh lại phải trạng thái đó khiến cậu trở nên điên cuồng, long mày nhíu chặt, dùng sức đến mức cổ ửng đỏ: “Anh có thể đừng như vậy hay không.”

Lý Mục Trạch nghe ra giận dữ trong giọng nói ấy: “Miên Miên?”

Thẩm Thính Miên dùng một bàn tay che mặt, một tay khác chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng cậu mơ hồ yếu ớt: “Anh về đi.”

Giọng thều thào như chủ nhân của nó đã cạn sức sống: “Đi đi.”

Cậu vẫn yếu đuổi mỏi mệt như vậy, cổ tay chồng chất những vết thương đã hóa sẹo cố gắng khép cửa lại, nhưng cố thế nào cũng không khép lại được, vừa vội vàng vừa tức giận, run run bật khóc.

Lý Mục Trạch vươn tay khép cửa lại, lại giữ lại giữa không trung tạo thành một tiếng “Cạch”.

Hai bong hoa nhỏ trên cửa rơi xuống bùn đất, cánh hoa nát tươm rụng tả tơi.

Lý Mục Trạch lo lắng nói với Thẩm Thính Miên: “Ta Anh đi ngay, anh sẽ đi, em đừng khóc.”

Cơn gió ngoài trời mang theo hơi lạnh, mùa hè thật sự đã kết thúc rồi, Lý Mục Trạch còn rất nhiều rất nhiều mùa hè muố đưa cho Thẩm Thính Miên. Hắn không cam lòng cứ như vậy đi, nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Thính Miên khóc mặt mũi đỏ bừng, nức nở nói những câu không rõ ràng “Sau này…… sau này cũng không được tới nữa” hắn vẫn mềm lòng.

Hắn đành đáp ứng, chật vật khẳng định: “Được rồi, sau này anh không đến đây.”

Nói xong câu này, Lý Mục Trạch thật sự không kìm nổi, hắn nghẹn ngào nói: “Rồi quên em đi phải không, có phải em muốn anh làm thế hay không?.”

Thẩm Thính Miên lau những giọt nước mắt lăn xuống, há hốc miệng thở hổn hển nói không nên lời. Lý Mục Trạch nhìn ra được cậu muốn hắn rời đi. Cậu lùi ra phía sau, chân bị thương nên không đi nhanh được, bộ dáng khổ sở ấy khiến Lý Mục Trạch rất khó chịu.

Lý Mục Trạch năn nỉ cậu: “Miên Miên, hôn một cái, hôn anh một cái rồi anh sẽ đi, anh không đến đây nữa, được không?”

Thẩm Thính Miên dựa lưng vào tường đứng cách hắn rất xa, liên tục lắc đầu.

“Miên Miên, em đừng sợ.” Lý Mục Trạch vịn khung cửa sổ, dang hai tay, nghẹn ngào nói, “Ôm một cái, ôm anh một cái thôi cũng được.”

Nhưng Thẩm Thính Miên cũng không chịu ôm hắn lấy một cái, cậu quay đi tránh xa hắn ra nhất mức có thể, không hề liếc nhìn Lý Mục Trạch dù chỉ một lần.

Lý Mục Trạch đóng cửa sổ lại, hắn lặng lẽ đứng đó một lát, hôn lên ô kính cửa sổ một cái, nước mắt còn đọng lại trên đó, sau đó lưu luyến bước từng bước dần rời xa.

Thẩm Thính Miên dùng thị trường quan sát những hành động ấy, mãi đến khi hắn đi thật xa mới dám bước đến, cách ô cửa sổ lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào những giọt nước mắt của Lý Mục Trạch còn vương lại.

Cmt:

– Tôi ở giai đoạn hiện tại không thích người như Lý bây giờ. Sự bao dung và tình cảm nồng cháy khiến tôi thấy vô vùng sợ hãi, phiền phức. Không thể đáp lại đối phương khiến tôi có áp lực rất lớn. Vì sao phải đối xử với tôi tốt như vậy, tôi cũng không phải người như họ nghĩ, hơn nữa ở bên nhau không hề vui vẻ hạnh phúc gì. Co phải tôi đã làm hại người ấy không, tình yêu có đôi khi là thiên đường cũng là địa ngục, vừa khao khát lại cực kỳ muốn thoát ra.

– Không cần phải thắc mắc người như Lý Mục Trạch có tồn tại hay không, dù cho không phải người cũng có thể là thứ khác, thứ giúp mình tốt hơn gọi tên là “Lý Mục Trạch”. Chỉ có một số ít người may mắn, còn đâu phải tự cứu lấy bản thân.

Bình Luận (0)
Comment