Thẩm Thính Miên chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian để ổn định lại, năm sau cậu sẽ học lại lớp 12 và tham gia thi đại học. Cậu phải quay về trường cấp ba Bạch Câu chính thức làm thủ tục thôi học.
Có lẽ là bởi vì điều này mang ý nghĩa tạm biệt, cũng có lẽ là trong khoảng thời gian này Thẩm Thính Miên nhận được đủ nhiều tình yêu cho nên có một buổi tối cậu mở ứng dụng mạng xã hội ra, lại lần nữa ôm lòng hiếu kỳ không hoàn chỉnh của cậu, thử bước vài bước vào miền đất mang tên “Khát vọng được yêu thương” từng bị cậu khóa chặt.
Đây là thiên tính của con người, dường như cũng không nên quá khắt khe với chuyện này, huống chi trong tâm cậu vẫn là một cái động đen, gần đây được rót đầy cơn gió ấm áp vì thế bắt đầu gào thét đòi thêm yêu thương dù đêm hay ngày.
Có rất nhiều người nhắn tin cho cậu, những người bạn cậu hay chơi cùng và cả những bạn học cậu không có ấn tượng. Có những tin nhắn hỏi thăm vụng về, cũng có những người tinh tế quan tâm. Mỗi tin nhắn giống như một chú cá tận nơi biển sâu bơi vào trong tận tâm đạo hẹp hòi của Thẩm Thính Miên.
Rất lâu về trước, Triệu Sâm đã nhắn cho cậu một vài tin nhắn, dòng nào cũng ngắn cụt lủn, không đầu không đuôi, lại khiến Thẩm Thính Miên cảm động, bất giác hoài niệm ngày tháng tươi đẹp xưa cũ:
“Huynh đệ ơi! Chào buổi sáng.”
“Sáng nay đi ăn gì ngon ngon đi.”
“Hôm nay tôi mời cậu đi ăn thịt xiên nướng.”
“Cậu chuyền bóng giỏi nhất.”
Thẩm Thính Miên nhớ những ngày cậu và Triệu Sâm cùng nhau đi học, những chuyện vụn vặt nhỏ bé khiến trái tim cậu rộn ràng, cậu không ngừng hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ. Thực ra cậu chưa từng hiểu Triệu Sâm sâu sắc, chưa từng mong chờ điều gì, sau cũng chưa hề chân thành tha thiết đối xử với Triệu Sâm. Bây giờ cậu cảm thấy là do mình chuyện bé xé ra to, trong suy nghĩ của cậu chỉ có hình ảnh một Triệu Sâm thật tốt đẹp, hơn nữa còn phóng đại tình cảm của cậu lên vô số lần, xây dựng một thế giới mới tinh, trong thế giới này cậu đã trải qua những cung bậc cảm xúc đau xót cảm động, cậu hoảng loạn tự trách và tự kiểm điểm, nóng lòng vội vã muốn nhìn thấy Triệu Sâm ngay bây giờ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thính Miên đứng cạnh cửa sổ thấy Lý Mục Trạch bên dưới, cậu mở cửa sổ ra cười rồi nói với bóng hình phía xa: “Mục Trạch.”
Lý Mục Trạch không nghe thấy gì cả, hắn đứng bên dưới chờ chờ đợi người thương, mãi cho đến khi cậu gọi hắn liên tục hắn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Lý Mục Trạch hôm nay mặc áo rất dày, còn mang khẩu trang và mũ, mắt nheo lại giống như đang cười. cậu giơ lên tay, dịu dàng vẫy tay chào hắn.
Đây là một ngày Thẩm Thính Miên có tâm trạng tốt đẹp.
Thẩm Thính Miên mang theo hai túi sữa ấm áp xuống dưới, Lý Mục Trạch bước lên nắm tay cậu: “Chào buổi sáng.”
“Buổi sáng tốt lành,” Thẩm Thính Miên đưa sữa cho hắn nhưng lại chú ý đến chuyện khác, cậu đưa tay sờ lên trán hắn: “Anh bị ốm à?”
“Không phải đâu, cảm cúm tí xíu ấy mà.” Lý Mục Trạch cởi khẩu trang ra, “Anh vẫn khỏe lắm.”
Mẹ Trịnh bước từ phía sau đến, cầm túi lớn túi nhỏ, thấy Lý Mục Trạch thì lo lắng: “Ôi Lý Mục Trạch, nhìn mặt cháu xanh xao thế, cháu ốm à?.”
Lý Mục Trạch cùng chào mẹ: “Cháu chào cô.”
Thẩm Thính Miên nhìn hắn, càng thêm lo lắng: “Nếu anh ốm thì xin nghỉ đi.”
Lý Mục Trạch trầm giọng trả lời: “Không sao đâu, chuyện nhỏ.”
“Em có thể tự làm mà.”
“Không phải vì em,” hắn ho khan, lắc đầu từ chối, “Năm cuối rồi không muốn xin nghỉ.”
Trịnh Văn Anh nghe vậy cảm thán: “Cháu quá vất vả rồi.”
Thẩm Thính Miên nghĩ thầm, đến mẹ em anh cũng lừa được luôn.
Có lẽ là do có Lý Mục Trạch đi cùng nên mẹ Trịnh hào phóng gọi taxi, mẹ ngồi phía trước, hai người ngồi sau. Nghe mẹ Trịnh đang nói chuyện với tài xế, Thẩm Thính Miên dựa vào người Lý Mục Trạch, kề tai nói nhỏ: “Có phải anh muốn sau này em không thể sống thiếu anh không?”
Lý Mục Trạch cởi mũ lưỡi trai đen ra đội lên đầu cậu, giọng hơi buồn tủi vang lên sau lớp khẩu trang: “Không phải.”
Những lời này của cậu có rất nhiều nặng nề nhưng hắn lựa chọn dùng thái độ bình tĩnh trầm ổn nhất nói ra.
Thẩm Thính Miên thấy hắn câu nệ, trong lời nói như có ẩn ý lại không nói thẳng ra, cậu liền lén lút đi nắm tay hắn: “Em cảm thấy vui vẻ một chút.”
Lý Mục Trạch chỉnh lại mũ cho cậu: “Vì sao thế?”
“Lại có thể cùng nhau đến trường học.” Thẩm Thính Miên khẽ nở nụ cười với hắn, “Nhìn ngắm bạn ngồi cùng bàn của em, đẹp trai quá.”
Lý Mục Trạch không nói gì, cau mày: “Em không cần phải vào lớp học, làm thủ tục xong thì đi thẳng luôn.”
Nói xong cậu lấy khẩu trang đen từ trong túi ra, cẩn thận đeo cho Thẩm Thính Miên.
Thẩm Thính Miên để hắn chăm lo cho mình, cúi xuống buồn bã: “Mục Trạch, anh khó dỗ quá.”
“Không cần em phải dỗ anh,” Lý Mục Trạch vân vê tai cậu, trầm giọng, “Chính em cũng không để ý, như vậy còn có cảm giác an toàn.”
“Em cảm thấy cũng bình thường, một lần cuối cùng thôi.” Thần thái trở lại trong mắt Thẩm Thính Miên, “Mẹ đồng ý cho em đến nhà anh chơi mấy ngày đấy, mấy ngày nữa em sẽ đến .”
“Được mà,” trong mắt Lý Mục Trạch lấp lánh niềm vui, “Đến với anh đi.”
“Nghe nói chiều nay anh được nghỉ à?”
“Ừ, gần đây lịch học linh tinh lắm…”
Nói rồi Lý Mục Trạch ho khan hai tiếng, thấy Thẩm Thính Miên lo lắng hắn đành kéo khẩu trang xuống rồi giải thích: “sự là không có chuyện gì đâu, anh sợ lây bệnh cho em nếu không anh cũng chẳng muốn đeo khẩu trang đâu.”
Sau khi tới trường học, Trịnh Văn Anh xuống xe quay lại nhìn con trai rồi lo lắng: “Thẩm Thính Miên, con bị sao thế? Làm gì mà giống như sắp đi đánh nhau?!”
Lý Mục Trạch nghe vậy cười: “Không đâu cô ơi, bạn ấy…”
Không biết cậu nhớ tới cái gì, trầm giọng nói: “Cậu ấy ngoan như vậy mà.”
Vào khoảnh khắc chuẩn bị bước vào trường, Thẩm Thính Miên thầm nghĩ:
Đây là trường học.
Là nơi cậu nhất định phải tới, phải, một nơi chứa những ký ức không tốt đẹp.
Cậu chen chúc cùng những học sinh vội vã bước vào cổng trường, nhìn họ mặc đồng phục, nói những câu chuyện đời thường, cũng có người cúi đầu lặng lẽ bước nhanh không nói lời nào. Cậu có thể từ trên biểu cảm của họ ra chút cảm xúc, thậm chí cậu còn có thể đồng cảm với từng cảm xúc tiêu cực của họ như chính bản thân cậu cũng đang chìm vào đó.
Cuộc sống cấp ba đối với cậu mà nói mang ý nghĩa tủi nhục, đau đớn và bất hạnh. Cho dù cậu thu hoạch được tri thức, gặp được người mình yêu thương, có tình bạn bền chặt thì sau này cậu cũng sẽ không hy vọng trở về nơi này. Cậu không thích cuộc sống cấp ba của cậu, nó đã qua rồi nhưng cậu vĩnh viễn vẫn không thích nó. Bởi vì nó mang ý nghĩa cậu những đau khổ cậu chịu đựng không thể xóa nhòa, một mình cậu gánh trên lưng những đau khổ bất lực, là rất nhiều đêm khi đồng hồ điểm đúng 7 giờ, cậu đứng trên cửa sổ tầng sáu nhìn một cậu khác phía dưới đất lạnh lẽo xa xôi, thân thể nói với linh hồn:
“Sẽ không có ai đến cứu chúng ta cả.”
Cậu còn một năm cấp ba phải học, nhưng khi cậu cùng Lý Mục Trạch bước vào nơi này, nhìn hai chiếc bóng chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó chợt cảm thấy… mọi thứ đã qua rồi.
Cuộc sống cấp ba đã hoàn toàn trôi qua.
Cậu không thể dối lòng điểm tô đẹp đẽ cho những khổ sở chồng cất, chỉ là dòng máu nhạt khô dần trên da thịt cậu, cậu mơ màng ngửi thấy mùi thuốc và hương rượu, không ai biết so với kẹo và sữa bò thơm ngọt thì cậu không muốn rời xa cái nào hợn.
Thẩm Thính Miên tạm chia tay Lý Mục Trạch để cùng mẹ đi xử lý thủ tục.
Thủ tục cũng không quá phức tạp, hôm qua thầy chủ nhiệm đã trao đổi qua điện thoại. Hôm nay cậu đến từ sớm, vòng qua phòng học trước, sau đó đến văn phòng tìm thầy cô.
Lần này Thẩm Thính Miên cũng không có cảm thấy bất an hoảng sợ, gần đây cậu chim trong một loại cảm giác hưng phấn vui vẻ không thể giải thích. Dường như cậu đã lấy lại được sự tự tin của mình, cậu thực sự cảm giác được mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. Vì thế cậu nhìn ra ngoài văn phòng yên tĩnh, lớp đối diện vang lên âm thanh ồn ào của việc đọc bài khiến cậu cảm thấy tò mò và hoài niệm.
Tuy nhiên nếu bình tĩnh lại, cậu cũng không biết lần này có thể kéo dài được bao lâu.
Sau khi hủ nhiệm lớp tới thì nói chuyện thêm với mẹ Trịnh.
Thầy không giống với người mà Thẩm Thính Miên từng biết trước đây, không hề nghiêm khắc đạo mạo nữa mà rất chân thành: “Trong trường học có quy định học sinh không được nghỉ quá số ngày quy định. Số ngày nghỉ quy định không nhiều, nếu học sinh nghỉ quá thì giáo viên sẽ bị kỷ luật. Bởi vì trước đây thật sự có rất nhiều học sinh giả bệnh để nghỉ nên chúng tôi cũng rất khó xử.”
Thẩm Thính Miên lúc ấy đang khom lưng ký tên, nghe vậy ngẩng đầu lên, chủ nhiệm lớp đứng đối diện cậu ngượng ngùng cười.
“Vâng,” theo bản năng cậu cười rộ lên, dịu dàng, “Em hiểu mà, thầy ơi, em không trách thầy.”
Trịnh Văn Anh kinh ngạc nhìn con trai, trán nhăn lại. Người lớn thường cảm thấy bất lực trước trẻ nhỏ, theo quan điểm của họ không nên dễ dàng tha thứ, cho dù ở trong lòng đã tha thứ thì bên ngoài cũng phải kìm nén, thiện lương không sử dụng như vậy.
Mẹ Trịnh cũng không nói gì nhiều chỉ trả lời ngắn gọn. Đối với trường học, mẹ từ đầu đến cuối đều cảm thấy rất bất mãn.
Sauk hi thủ tục xong xuôi, thầy chủ nhiệm tiễn hai mẹ con xuống dưới tầng. Thẩm Thính Miên cùng thầy và mẹ đi dọc dãy hành lang tràn ngập tiếng đọc bài của học sinh, đang trong giờ học nên hành lang vắng bóng người. Cửa lớp rộng mở, đứng bên ngoài cậu cũng có thể nhìn thấy bên trong học sinh đang làm gì, tạm thời cậu không phải làm những chuyện đó, điều này khiến cậu có cảm giác nhẹ nhàng hơn.
Chủ nhiệm lớp dịu dàng cười với cậu: “Thẩm Thính Miên, sau này em sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Thẩm Thính Miên vô cùng cảm động trước nụ cười này, Trịnh Văn Anh nói lời cảm ơn sau đó kéo cậu đi. Thẩm Thính Miên đi trên con đường nhỏ ánh mặt trời xuyên qua tán cây bóng loang lổ, chợt sinh ra cảm giác không nỡ, từng chút một bị kìm nén giữ chặt đã lâu lắm rồi, lúc này tất cả bùng nổ. Phần không nỡ này là nhân từ, mềm yếu, nó kéo dài hơn những gì cậu tưởng. Sau khi về nhà mẹ trở lại siêu thị, một mình cậu đối mặt với khoảng thời gian đáng sợ này, Thẩm Thính Miên không còn bình tĩnh nữa, cậu không biết phải làm như thế nào, không thể theo thói quen đè nén cảm xúc đang dâng trào được nữa. Cậu rất muốn trông thấy bạn bè, ôm bọn họ bằng diện mạo mới, cậu cảm thấy mình đã khỏe rồi, cậu có thể chia sẻ niềm vui bên những người bạn dấu yêu. Nếu không phải bây giờ thì cậu không còn cơ hội nữa.
Bây giờ cậu rất muốn gặp Triệu Sâm.
Lần này Thẩm Thính Miên không hề do dự, một mình đến trường cấp ba Bạch Câu.
Lúc đó giờ học buổi sáng đã gần kết thúc.
Lý Mục Trạch cầm mấy quyển sách băng qua đám đông đến văn phòng, ngày nào hắn cũng đến gặp riêng giáo viên để hỏi về bài tập. Cậu bước nhanh qua cửa sổ, nhìn ra ngoài thất thần nghĩ, Thẩm Thính Miên hẳn là đã về đến nhà rồi, buổi chiều nay được nghỉ hắn sẽ đến nhà cậu cùng nhau học.
Sau đó cậu liếc sang bên phải, bóng dáng thân quen xẹt qua trong mắt
Là Thẩm Thính Miên.
Hắn nện vội vàng bước ngược lại hướng đang đi, vội vã bước đến bên cạnh Thẩm Thính Miên. Thẩm Thính Miên còn đội mũ và khẩu trang của hắn. Cậu mặc quần áo bình thường đứng giữa những học sinh mặc đồng phục quả thật là rất bắt mắt.
Lý Mục Trạch đi thẳng vào vấn đề: “Em vẫn chưa làm xong thủ tục à?”
Thẩm Thính Miên cũng bước đến gần hắn, Lý Mục Trạch cho tác động mạnh đến cậu, vì thế cậu xấu hổ trả lời: “Xong rồi, em… Em đi dạo linh tinh thôi.”
Lý Mục Trạch đứng yên cạnh cậu, ánh mắt sắc bén: “Có cái gì để xem đâu, xong rồi thì em về đi.”
“Anh định đi hỏi bài à?” Thẩm Thính Miên nhìn vào quyển sách trên tay Thẩm Thính Miên, nói sang chuyện khác “Anh đi đi, đợi lát nữa anh học xong thì mình cùng đi ăn cơm.”
Lý Mục Trạch nhíu mày: “Em đến tìm anh à?”
Thẩm Thính Miên do dự một lát, không muốn nói dối hắn, cậu cũng chẳng cảm thấy đây là chuyện xấu nên thẳng thắn: “Em đến tìm Triệu Sâm nói chuyện.”
“Không được.”
Lý Mục Trạch nhanh chóng bác bỏ, gương mặt hắn nghiêm trọng, nhấn mạnh lại: “Đừng nói chuyện với bất cứ ai, không cần quan tâm tới họ, không cần để ý.”
“Mục Trạch,” Thẩm Thính Miên cảm thấy hắn quá nghiêm túc, cười nói, “Không cần phải lo lắng thế đâu, em không thể sống cả một cuộc đời như vậy, dù sao thì em cũng phải nói chuyện với người khác chứ.”
“Về sau có thể, hiện tại thì không được,” Lý Mục Trạch giọng điệu kiên quyết, sau đó lại giải thích “Bây giờ em chỉ có thể coi là tình trạng bệnh có diễn biến tốt chứ không phải khỏi hẳn rồi. Không được chủ quan nơi lỏng, em chờ đến khi tình trạng bệnh ổn định đã, đến lúc đó em thích làm gì anh cũng không xen vào.”
Thẩm Thính Miên còn muốn nói nữa nhưng Lý Mục Trạch lại cướp lời của cậu. Có lẽ do thời gian gấp gáp, hắn nóng lòng muốn đến gặp thầy giáo, cũng có thể xung quanh quá ồn ào khiến hắn cảm thấy bất an, lần đầu hắn nói chuyện với Thẩm Thính Miên bằng giọng điệu sắc bén như vậy: “Bây giờ em đang tự tin thái quá, em quên hết tất cả nhưng trước đó hai chúng ta đều biết, chuyện cảm xúc lặp lại rất thường gặp. Lúc không vui không thể quá tiêu cực, lúc vui cũng không được quá hưng phấn, bây giờ em không hề bình tĩnh chút nào.”
Thẩm Thính Miên im lặng một chút rồi nhún vai: “Em chỉ muốn tâm sự với bạn bè.”
Lý Mục Trạch khoanh tay không nói gì, hắn nhìn Thẩm Thính Miên rồi lại quay sang nơi khác, nhíu mày, tựa hồ cũng đang do dự và hoang mang.
“Đối với bạn bè phải chân thành,” Thẩm Thính Miên bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Không sợ bị tổn thương, không phải là vậy sao?”
Lý Mục Trạch sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ: “Được rồi, em đi đi.”
Thẩm Thính Miên vui vẻ, cười cong cong đôi mắt: “Anh đồng ý rồi à, Mục Trạch, anh đừng lo lắng như vậy, em chỉ nói chuyện với bạn thôi, không có gì đâu.”
Lý Mục Trạch bớt căng thẳng hơn, có lẽ cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, hắn nhìn về phía văn phòng: “Vậy em đi mau đi, lát đợi anh ở con đường nhỏ trước sân thể dục chờ anh, xong việc anh sẽ đến tìm em ngay.”
Thấy Thẩm Thính Miên gật đầu như gõ trống hắn cốc nhẹ lên đầu cậu, dài dòng: “Vết sẹo mới lành đã quên đau, người khác chỉ cần tỏ ra một chút thiện ý thì em đã quên hết tất cả những đau khổ trước đây em từng nếm trải. Anh thấy em phải đau thêm vài lần nữa mới ghi nhớ nỗi dau dài lâu hơn đấy”
Thẩm Thính Miên cười sau lớp khẩu trang: “Đâu tới mức khoa trương vậy chứ, anh là khủng long bạo chúa chắc?”
Lý Mục Trạch giả bộ đưa tay lên: “Sao hả?”
Thẩm Thính Miên biết hắn sẽ không nỡ đánh cậu, cười làm bộ làm tịch giả bộ sợ hãi lui về sau, liên tục nói: “Được rồi, Mục Trạch, anh mau đi đi, lát nữa em mời anh ăn xúc xích nướng nhé.”
“Ok” Lý Mục Trạch cũng cười một cái, đi về phía văn phòng, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn vào mắt Thẩm Thính Miên, “Nhớ phải chờ anh nhé, đừng đi linh tinh.”
“Vâng, em sẽ không đi đâu cả!”