Being Towards Death – Khách Hề

Chương 43

Thẩm Thính Miên cắn ống hút, hút từng ngụm nhỏ ly trà sữa lạnh cóng.

Lý Mục Trạch bảo cậu ngẩng đầu lên, dùng giấy lau nước mắt còn vương trên mặt cậu, Miên Miên ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Bỗng cảm thấy tay nhẹ bẫng, Lý Mục Trạch cầm lấy ly trà sữa hút một hơi hết sạch, miệng lẩm bẩm, không biết đang tức giận cái gì: “Lạnh thế này còn uống.”

Hắn đứng lên, ném ly trà sữa đã hết vào thùng rác, nắm lấy tay Thẩm Thính Miên: “Đi thôi, mình ăn cái gì đi.”

Thẩm Thính Miên tay còn xem là ấm áp chứ tay Lý Mục Trạch thì lạnh cóng. Cậu nắm tay Lý Mục Trạch nhét vào túi áo, mười ngón tay đan vào nhau: “Ăn gì đây?”

“Ăn cái này đi.” Đối với mấy quán đồ ăn ở cổng trường Lý Mục Trạch thật sự rất quen thuộc, hắn cân nhắc nói, “Em có muốn ăn bánh mè không?”

“Cũng được.” Thẩm Thính Miên mong chóng trả lời, âm cuối mềm mại, hơi cúi đầu.

Lý Mục Trạch thấy vậy nhéo nhẹ ngón tay Thẩm Thính Miên trong túi áo ấm áp, hỏi: “Em cười cái gì thế?”

Thẩm Thính Miên không trả lời, Lý Mục Trạch dùng hết sức kéo cậu lại gần bên, lúc này phát hiện ra Thẩm Thính Miên không né tránh, ngẩng mặt lên, gò má đỏ ửng, trong mắt là vui vẻ và dịu dàng.

Cậu như vậy khiến Lý Mục Trạch hơi xấu hổ.

Lý Mục Trạch ngạc nhiên, gãi gãi mũi: “Em vẫn nhớ à?”

Hai người đi men theo theo con đường nhỏ, đã sắp đến khu dạy học, ở đó có rất nhiều người. Không thể cứ nắm tay mãi vì thế Thẩm Thính Miên thỉnh thoảng xoa xoa xương ngón tay, lại dùng lòng bàn tay mềm mại vu.ốt ve móng tay được cắt ngắn của hắn, quyến luyếntừng đường vân trên bàn tay hắn, tựa như tay Lý Mục Trạch miếng vải hút nước biển còn tay cậu là một con cá sắp chết khát.

Lý Mục Trạch: “Anh tưởng là em không thích ăn.”

“Lúc ấy em không muốn ăn uống.” Thẩm Thính Miên khe khẽ giải thích, nửa câu sau không nói ra: Khi định ăn thì đồ ăn đã hỏng rồi*.

*chi tiết cũ: chương 5 Mục Trạch từng mua bánh mè cho cậu. Miên Miên từ chối sau đó về nhà cho vào tủ lạnh, khi định ăn thì bánh đã hỏng

Sắp tới chỗ đông người, Thẩm Thính Miên buông bàn tay chẳng có phản ứng gì của Lý Mục Trạch ra thì tự dưng bị đối phương nắm lại, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, móng tay ngón út cào nhẹ lòng bàn tay cậu sau đó mới buông ra.

Lý Mục Trạch cười nói: “Anh mời em ăn lần nữa.”

Thẩm Thính Miên có linh cảm rằng ký ức mới sắp sửa nở hoa trên những vết sẹo chứa tổn thương cũ, sức mạnh to lớn không còn là lời khen cần thiết, chẳng ai trên thế giới này quanh người bao phủ toàn gai nhọn, Thẩm Thính Miên là con nhím mềm mại nhất trong tim Lý Mục Trạch.

“Lão Lưu, bánh kẹp trứng với lạp xưởng.”

Anh em quán bánh mè dọn quán muộn, lúc này đã không còn khách, anh trai nghe tiếng lười nhác ngẩng đầu, cười tủm tỉm: “Học sinh ôn thi đại học ăn muộn thế, nghiêm túc học tập quá đi.”

Tiểu Lưu Chính đang dọn đồ, nghe thấy giọng nói quen thuộc cũng cười.

Thẩm Thính Miên nhìn ra  họ khá thân thiết, tò mò nhìn sang âm thầm ghi nhớ, sau này cậu sẽ phải thật cố gắng để làm quen với thế giới của Lý Mục Trạch.

Lý Mục Trạch bình tĩnh cười: “Em mua hai cái, một cái không bỏ ớt cay.”

Lão Lưu mặt gian nhìn sang Thẩm Thính Miên: “Mày mua cho cậu bạn này hay mua cho bạn gái nhỏ bé của mày đấy?”

Lão Lưu nói nhiều hay trêu chọc, Lý Mục Trạch vốn dĩ không định giải thích, nhưng lại sợ Thẩm Thính Miên hiểu lầm, vừa mở miệng định trả lời lại nhìn thấy Thẩm Thính Miên đang nhìn mình, đôi mắt to ngây thơ không hiểu gì, nhìn không ra chút ghen tị nào.

Lời đến miệng rồi lại chẳng nói ra nổi, Lý Mục Trạch dừng vài giây: “Không phải cô ấy, về trước rồi.”

Lão Lưu buồn cười: “Không cùng người ta về nhà à?”

Tiểu Lưu cười ha hả cứu hắn: “Cả hai phải thi mà, học tập quan trọng.”

Lý Mục Trạch gật đầu, cố nhịn người không quay lại nhìn Thẩm Thính Miên, nhưng lại lén lút dùng thị trường nhìn lén, thấy Thẩm Thính Miên cúi xuống không biết nghĩ cái gì. Dường như cảm nhận được ánh mắt hắn, ngẩng đẩu lên, đôi mắt dưới vành mũ hoang mang chớp chớp.

Cậu kéo tay Lý Mục Trạch, hắn nghiêng đầu sang cúi thấp xuống, ngây thơ như một đứa trẻ hỏi nhỏ: “Mọi người đang nói về ai đấy?”

Còn có thể nói về ai nữa! Cậu bé ngốc nghếch này, lại còn không ghen nữa.

Lý Mục Trạch buồn cười kéo mũ cậu xuống, đang muốn nói thêm gì nhiên nghe thấy tiếng phanh xe, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ông chủ, cho một cái bánh.”

“Có ngay đây,” lão Lưu trả lời, thấy có khách đến thì không trêu Lý Mục Trạch nữa, “Bạn học sinh này kẹp thêm nhân gì?”

“Trứng và lạp xưởng.” Người nọ cũng đội mũ lưỡi trai, trên người nồng nặc mùi thuốc lá, cúi xuống rút từ túi quần ra một đồng tiền đưa sang.

Thẩm Thính Miên cảm nhận được Lý Mục Trạch lui về sau một chút, nhưng cho dù như vậy đối phương vẫn chạm mắt Lý Mục Trạch, hai người dường như cùng bất ngờ.

Người kia “Đệt” một tiếng rồi loạng choạng đạp xe đi hô lên: “Không ăn…không ăn nữa.”

Nói xong liền vội đi không quay đầu lão Lưu cầm tiền gội theo: “Em ơi, tiền này!”

Tiểu Lưu nhìn vậy ngạc nhiên: “Tiền cũng không cần?”

Lý Mục Trạch không nói chuyện, nhìn xuômhs đất không biết suy nghĩ cái gì, Thẩm Thính Miên nhìn chằm chằm hắn, mãi đến khi lão Lưu làm bánh xong rồi, gọi hắn hai lần hắn vẫn không trả lời, cuối cùng Thẩm Thính Miên nhận bánh rồi cảm ơn.

Hai người họ, mỗi người tay cầm một cái bánh mè còn nóng bước đi, gió dường như cũng bối rối thổi khiến thiếu niên ôm tâm sự mông lung.

Thẩm Thính Miên bắt đầu ăn bánh ngay khi nhận, vừa nhai vừa nhìn Lý Mục Trạch. Mọi hành động của cậu đều dịu dàng, làm gì cũng giống một đứa trẻ ngoan ngoãn. Lý Mục Trạch lúc này mới tỉnh lại, hắn nhận thấy mình hớ hênh, cẩn thận nhìn vào mắt Thẩm Thính Miên.

Lý Mục Trạch khô khan hỏi: “Em thấy thế nào, ăn ngon không?”

Thẩm Thính Miên thong thả ung dung nhai cảm nhận được tâm trạng chột dạ và bất an trong Lý Mục Trạch mới bình tĩnh đáp: “Ăn cũng ngon.”

“Ừ…” Lý Mục Trạch ngượng ngùng, lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần, “Ăn ngon là tốt rồi.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, lấy chiếc bánh mè còn bốc khói trắng, há to miệng cắn một miếng to.

Thẩm Thính Miên: “Đấy là ai thế?”

Lý Mục Trạch: “……”

Lý Mục Trạch: “Bạn bè trước kia có chơi với nhau.”

Thẩm Thính Miên: “Vậy anh sợ cái gì?”

Lý Mục Trạch: “Anh không sợ.”

Thẩm Thính Miên: “Anh chột dạ.”

Cậu chỉ vào mặt Lý Mục Trạch: “Trắng bệch.”

Sau đó lại chỉ vào lưng Lý Mục Trạch: “Đứng thẳng tắp.”

Lý Mục Trạch: “……”

Lý Mục Trạch buồn cười nhìn mắt cậu: “ Em quan sát tỉ mỉ thật.”

Hắn ấp úng: “Trong lòng anh không có cảm giác gì, đều lag phản ứng thân thể.”

Thẩm Thính Miên nhếch một bên lông mày lên: “Vậy sao cậu ta quay người chạy thế?.”

Lý Mục Trạch: “Chắc là cũng cảm thấy sởn tóc gáy.”

Thẩm Thính Miên: “Em không hiểu logic này.”

Lý Mục Trạch hít vào một hơi, đơn giản rõ ràng tóm tắt tất cả: “Trước kia anh thích cậu ta, tỏ tình với cậu ta, sau đó bị người ta đánh cho một trận.”

Thẩm Thính Miên: “……”

“Khá là buồn cười, cậu ta cảm thấy anh đáng sợ, anh cũng cảm thấy cậu ta đáng sợ,” Lý Mục Trạch trầm ngâm, lại nói tiếp, “Nhưng thật ra anh bị đánh cũng không nặng lắm, chắc người đó bị anh dọa sợ đến hoang mang, đánh tượng trưng vài cái rồi chạy.”

Hắn nói xong như trút được gánh nặng, nhún vai, bắt đầu ăn bánh mè, cũng không muốn nói thêm nhiều nữa, dù sao thì cậu ta cũng thích gì hắn, trong chuyện cũ này cậu chỉ có quẫn bách ngượng ngùng.

Trong miệngThẩm Thính Miên trong miệng đã không còn gì nhưng vẫn làm động tác nhai, đôi nhìn về phía Lý Mục Trạch, bỗng nhiên nói: “Cảm thấy ghê tởm thì đánh tôi?”

Lý Mục Trạch chưa hiểu ra: “Hả?”

Hắn hoang mang nhìn Thẩm Thính Miên một chút mới hiểu ra ý trong lời Thẩm Thính Miên. Dù cho tính cách Thẩm Thính Miên lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng nhưng hắn cũng chưa quên đi câu chuyện cũ, gật đầu nói: “Di chứng để lại.”

Thẩm Thính Miên bình tĩnh giống như một thầy giáo kiên nhẫn giảng bài cho học sinh chưa hiểu: “Anh chỉ sợ người đó thôi à?”

Lý Mục Trạch giật mình suy nghĩ mãi sau mới trả lời: “Ừ.”

Thẩm Thính Miên thấy hắn muốn cười nhưng lại kìm nén sau đó mím môi thầm cười, cậu “Hừ” rồi đánh vào lưng Lý Mục Trạch một cái.

Va chạm này rất nhẹ, Lý Mục Trạch lại nhảy dựng lên miệng còn kêu to: “Ai ui!”

Hắn đã hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ mơ hồ: “Sao em lại đánh anh?”

Thẩm Thính Miên hỏi: “Em dịu dàng với anh quá đúng không?”

Lý Mục Trạch cười nịnh nọt: “Dịu dàng tốt mà.”

Thẩm Thính Miên không cho là vậy còn nói ẩn ý: “Đánh một trận vẫn tốt hơn, lâu như vậy còn khiến người ta khắc ghi mà.”

Lý Mục Trạch nhịn cười đến nghẹt thở, giống như một cái lốp xe bị xì hơi, biết rõ cố tình hỏi: “Sao anh phải nhớ cậu ta chứ?”

“Người ta đánh anh,” Thẩm Thính Miên dịu dàng vu.ốt ve mặt hắn, “Anh còn bảo là không nặng, chỉ tượng trưng vài cái?”

Lý Mục Trạch tự dưng không hiểu, ngơ ngác nhìn Thẩm Thính Miên, đây là em đang ghen hay thương anh đây?

Thẩm Thính Miên cảm thấy Lý Mục Trạch giống như một đứa trẻ.

Tính cách hồn nhiên vô tư, có chút vui vẻ liền quên hết tất cả.

Nhưng vậy chưa đủ, cậu muốn hắn còn vui vẻ hơn.

Vì thế Thẩm Thính Miên tháo khẩu trang ra, giả bộ tỏ ra lạnh lùng: “Anh bênh cậu ta thêm một câu xem, đến lạp xưởng anh cũng chẳng còn có mà ăn nữa đâu.”

Cậu vừa nói xong, Lý Mục Trạch bỗng nhiên dùng tay che lại nửa bên mặt, bật cười khúc chích, cười đến mức vai run run.

Thẩm Thính Miên ngạc nhiên: “Anh làm sao vậy?”

Lý Mục Trạch cọ mặt vào tay, giọng lúc lớn lúc bé nỉ non: “Trời ạ, đáng yêu quá đi mất… Sao em lại đáng yêu như vậy hả? Hóa ra em ghen tật, …”

Thẩm Thính Miên mím môi: “Anh…”

Lý Mục Trạch cười suốt hai phút, càng cười càng thấy vui, Thẩm Thính Miên đi cùng tên ngốc to con cứ cười ha hả trên phố, người qua đường thỉnh thoảng lại nhìn họ với ánh mắt khó hiểu nhưng hai người cũng hồn nhiên không thèm để ý.

Tuy rằng Thẩm Thính Miên cũng không có ý tính sổ Lý Mục Trạch, nhưng nói cậu không để ý chút nào thì cũng không phải. . Nhưng giờ đây những cảm giác đó đều bị Lý Mục Trạch cười làm cho phai nhạt đi. Cậu vui vẻ chọc má Lý Mục Trạch lại bỗng dưng cảm thấy không vui, nghĩ thầm, người kia thật sự dám đánh anh, em đến đùa anh còn thương chẳng nỡ mạnh tay.

Lý Mục Trạch nắm lấy ngón tay cậu, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác vui vẻ quá mức vừa rồi, nghiêm túc một chút: “Em đừng buồn, anh nói thật.”

Thẩm Thính Miên nhíu mày: “Vì sao anh lại thích một người hung dữ như vậy?”

Lý Mục Trạch cẩn thận suy nghĩ, thành thật nói: “Cũng không phải thích, nghiêm túc mà nói thì là có cảm tình. Người như chúng ta sẽ không thích trai thẳng nhưng cậu ta thì lại quá thoải mái không giữ khoảng cách cho nên anh hiểu lầm cậu ta có cùng tần số. Lúc ấy, nói thế nào nhỉ, anh muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa.”

Thẩm Thính Miên: “Đối với em anh cũng vậy à?”

“Không phải,” Lý Mục Trạch lại cười rộ lên, “Đương nhiên không phải, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi mới dám bày tỏ với anh. Chuyện cũ như một bài học, anh nghĩ có lẽ em sẽ không chấp nhận, điều đó với anh so với bị đánh còn khó chịu hơn.”

Hắn nói tới đây, khàn giọng cười: “ Em biết đấy…khi ấy… anh… không biết nói sao cho hiểu anh yêu em nhiều đến thế nào.”

Nhắc tới chuyện đã qua, Thẩm Thính Miên cũng không muốn nói thêm gì nữa chỉ gật đầu, định đổi chủ đề không ngờ Lý Mục Trạch tiếp tục nói: “Có lẽ lúc ấy không đúng thời điểm.”

“Không đâu,” Thẩm Thính Miên chưa kịp suy nghĩ đã mở miệng trả lời, “Rất đúng lúc.”

Cậu cầm tay Lý Mục Trạch mỉm cười với hắn: “Nếu không em đã chết rồi.”

Lý Mục Trạch trợn to mắt, trầm giọng hỏi: “Em nói vậy là sao?”

Thẩm Thính Miên cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, thực tế cậu cũng không cảm thấy quá đau khổ: “Hôm đó em về muộn như vậy vốn là do định nhảy lầu.”

Cậu buồn cười nói: “Kết quả gặp phải chướng ngại vật, anh đúng là chọn đúng thời điểm.”

Lý Mục Trạch shock đến mức mãi chưa bình thường lại.

Thẩm Thính Miên lay hắn một chút, lo lắng: “Mục Trạch?”

Ngày hôm đó là…

Ngày hôm đó là buổi sáng Lưu Siêu tỏ ra thần bí nói với hắn: “Anh thấy Mạnh Viên Viên và Thẩm Thính Miên sắp thành đôi rồi đấy chú. Mấy ngày hôm nay Mạnh Viên Viên cứ nhìn Thẩm Thính Miên là sẽ đỏ mặt, chắc chắn là sáp tỏ tình rồi…”

Cho nên khi ấy hắn bỗng nảy lòng tham.

Cho nên…

Ngày hôm sau đi học, Lưu Lão Cẩu suýt đi muộn lén lút từ cửa sau khom lưng từ từ đi vào lớp, còn không dám thở mạnh đi từng bước nhỏ.

Sau đó, anh em tốt của Lý Mục Trạch bỗng lao đến trao cho Lưu Lão Cẩu một cái ôm thắm thiết nhiệt tình.

Lưu Siêu trợn mắt há hốc mồm, Lý Mục Trạch vừa ôm vừa đấm vào lưng khiến Lưu Siêu phải kêu thảm thiết: “Mịa nó! Lý Mục Trạch, mày bị điên à”

Lý Mục Trạch mắt rưng rưng vô cùng xúc động tới mức nói năng lộn xộn: “Anh em, chú đúng thật cmn là anh em của Lý Mục Trạch này! Chú là người hoàn hảo nhất trên thế giới này!”

Lưu Lão Cẩu người cứng đờ bị thằng bạn hâm dở này ôm chặt.

“Tiếp tục! Tiếp tục!” Lý Mục Trạch nước mắt lẫn nước mũi chả ròng ròng, vỗ vai Lưu Siêu thật mành, “Đậu xanh, chú hãy quên hết những điều anh từng nói đi! Trước đấy những thứ anh nói đều sai bét, nhiều chuyện là phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế gian này, tiếp tục kiên trì nhé Lão Cẩu!”

Nói xong, Lý Mục Trạch cảm động đến rơi nước mắt giơ ngón tay cái cho Lưu Siêu.

Lưu Lão Cẩu: “……?”

Tôn Tinh Bằng ngồi phía sau nghe vậy, tháo kính xuống thở dài: “Áp lực năm lớp 12 thật sự là rất lớn.”

Bình Luận (0)
Comment