Khi đó Cố gia gặp lâm nguy, tình hình khó mà cứu vãn, chỉ có nước phá sản, không còn cách nào, ông Cố phải sắp đặt một cuộc xem mắt, bày sẵn kế hoạch, đưa cô dấn thân vào mạo hiểm.
Cố Dĩ Ái vốn không muốn nghe theo, nhưng đó là công ty của ông ngoại cô, là tâm huyết của mẹ cô, cô không thể nhìn nó phá sản, hơn nữa… cô lại càng muốn thoát khỏi Cố gia, thoát khỏi móng vuốt sắt lạnh của mẹ kế, vì vậy, cô đã đồng ý.
Nhưng không ngờ, đối tượng xem mắt của cô là người mà cô thích vào nhiều năm trước, bây giờ vẫn còn thích.
Nhiều năm trước, anh chính là học trưởng của cô, anh lớn hơn cô hai tuổi, vừa gặp anh, ngoài ngưỡng mộ ra chính là thích, khi ấy, cô thật sự đã hiểu thế nào là yêu từ ánh nhìn đầu tiên.
Khi anh ra trường cô đã lấy anh làm tấm gương, vẫn hay theo dõi anh trên tivi, tuy cô học hội hoạ, không hiểu gì về kinh tế hay chính trị, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy anh chính là một người mà mình nên học hỏi – Cung Trạch.
Không ngờ, ngày gặp lại, lại là trong hoàn cảnh thế này.
Chỉ là… khi cô hối hận, đã không còn kịp nữa rồi.
Chớp mắt, anh và cô đã ở khách sạn, anh đè cô xuống giường, ánh mắt thống hận dực đỏ ânh lửa như muốn cắn nuốt cô thành trăm ngàn mảnh.
“Cô dám bỏ thuốc tôi?”
Trong trí nhớ của cô, anh không phải là một người hung bạo như vậy, trong trí nhớ của cô, anh là một người vừa ôn nhu vừa dịu dàng.
Nhưng xem ra, cô mãi mãi cũng không thể cảm nhận sự dịu dàng đó từ anh nữa rồi.
Nhiều khi, anh còn chẳng nhớ cô là ai, sau này… trong mất anh, cô chỉ là một người phụ nữ đê tiện.
“A… Cung Trạch… đừng cắn… nhẹ chút!”
Vì là lần đầu nên cô cảm thấy vô cùng đau đớn, cũng đúng, nên như vậy, chỉ có đau đớn mới khiến cô tỉnh táo, mới khiến cô nhìn rõ bản thân mình là một người hèn hạ đến cỡ nào.
“Cô cũng xứng gọi tên tôi sao? Hửm?”
Anh mạnh bạo thúc mạnh vào, tàn ác đâm sâu vào trong như muốn xé toạc tâm hồn cô thành những mảnh vụn vỡ.
Đêm rất dài, rất dài, đến khi thuốc hết tác dụng anh cẫn muốn hành hạ cô, hành gạ cô đến lúc cô ngất đi mới thôi, chỉ có vậy, anh mới cảm thấy hả giận.
…
Sớm sớm hôm sau, theo thói quen, cô đã mở mắt ra, căn phòng tối tăm và lạnh lẽo khiến cô vô cùng chật vật, vô cùng muốn khóc.
Nhưng một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, cô liền nuốt tiếng nức nở vào trong.
“Cô nghĩ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô sao? Đúng là ảo tưởng.”
Cô ngồi dậy thẫn thờ nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng đó cho cô biết, cô đã cược thua rồi.
Sau đó, anh không nói thêm lời nào nữa mà trực tiếp rời đi.
Cánh cửa đóng sập lại làm cho trái tim cô vỡ ra thành trăm mảnh.
Cố Dĩ Ái, mày đúng là ngu ngốc nhất thế giới, mày đã thành công khiến người mày thích ghét mày, mày đã hài lòng chưa?
Cô vùi đầu vào tay mình, không kiềm được mà khóc nấc lên, thống khổ đến cột cùng.
Không những không cứu được công ty mà còn thành ra bộ dạng thảm hại như này, rốt cuộc cô sống trên đời này có ý nghĩa gì chứ?
…
Khi cô trở về Cố gia, ông Cói đã tức giận tát cho cô một bạt tay rất vang.
“Đúng là đồ ăn hại, có việc quyến rũ đàn ông thôi mà cũng không làm được, còn khiến cho Cung tổng tức giận.”
Cố Dĩ Ái không đáp, cô trực tiếp đi lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Chợ, cô nghe thấy tiếng của mẹ kế vang lên: “Ông xem, nó còn chẳng thèm chào hỏi tôi một tiếng, không coi ai ra gì cả. Không biết là giống ai nữa, khó ưa!”
Ông Cố vậy mà thật sự nói: “Còn có thể giống ai? Giống mẹ của nó chứ giống ai, tỏ vẻ như vậy để làm gì, ra dáng tiểu thư cho ai coi? Cũng chỉ là một kẻ phế vật.”
Cố Dĩ Ái trượt theo cánh cửa, ngồi bệt xuống sàn, nước mất lau đi lại rơi xuống.
Căn ngà này là nhà thật sao? Nó khiến cô cảm thấy mệt mỏi, ngày qua ngày cứ như sống trong đụa ngục.
Mẹ của cô qua đời sớm, ba cô đem mẹ kế của cô về, khi đó trong bụng của bà ta đã có em trai, cũng chẳng biết là gian díu với nhau từ khi nào.
Nhưng khi ấy cô chỉ là một đứa trẻ, mẹ lại vừa mất, cô biết nương tựa vào ai ngoài người cha đó của cô đây?
Nhưng mà từ lúc mới sinh ra ông ta đã luôn bận bịu, thậm chí những lần ông ta ôm cô vào lòng chỉ là đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi mẹ mất, cô buồn tủi, muốn được ông ta ôm vào lòng vỗ về nhưng ông ta luôn mượn cớ, luôn gạt cô sang một bên. Thứ ông ta quan tâm chỉ có người mẹ kế và đứa bé trong bụng bà ta.
Vì còn nhỏ, cô thật sự nghĩ là ông ta chỉ đang bận, chỉ cô ngoan ngoãn, nghe lời, một ngày nào đó ông ta sẽ nhìn thấy cô.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã sai, sai hoàn toàn, khi em trai được sinh ra coi lại càng lu mờ, càng trở thành một người thừa thãi trong căn nhà này.
Ông ta đã không còn quan tâm đến coi, không, vốn dĩ là chưa từng quan tâm, cho dù cô có bị mẹ kế đánh, bị hành hạ, bị bỏng ông cũng chẳng quan tâm, thứ ông ra quan tâm… chỉ có wm trai, gia đình ba người hạnh phúc của ông ta, mà trong đó… không hề có cô.
Có một lần, em trai quậy phá xé xách cỷa cô, cô đã tức giận xô nhẹ em ấy, không ngờ em ấy lại bị ngã, đập đầu vào cạnh bàn, ông ta đã lao đến tát cho cô một bạt tay đau điếng, khiến cho cô dường như không nghe thấy được gì, chỉ thấy mẹ kế và ông ta đang la hét quát mắng cô.
Từ khi đó cô đã hiểu, cô thật sự hiểu vị trí của bản thân nằm ở đâu rồi, đối với họ, cô còn không bằng một con chó, con chó còn giúp họ giữ nhà, còn cô, chỉ khiến họ chán ghét mà thôi.