Tối ngày hôm sau, Cung Trạch đang trên đường trở về Cung gia thì bạn của anh – Tiêu Đàm Luân lại gọi đến.
Anh bấm vào nút nghe sau đó tiếp tục lái xe.
“Cung Trạch, cậu đang ở đâu đó? Đi uống vài ly không? Hôm nay vợ tôi không có ở nhà.” Tiêu Đàm Luân hứng khởi nói.
Anh lạnh giọng: “Không đi.”
Còn chưa kịp đợi Tiêu Đàm Luân hỏi lại thì anh đã nhanh chóng tắt máy, vẻ mặt vẫn lạnh như băng ngàn năm.
Khi anh trở về Cung gia, theo sự dặn dò của anh, người giúp việc trong biệt thự đã nấu sẵn cháo, anh nhanh chóng lấy cháo rồi lại đến bệnh viện.
Nhưng chưa kịp đi mẹ anh đã nhìn thấy và lên tiếng: “Con đem cháo cho ai vậy? Cho cô ta sao?”
Anh chậm rãi xoay người lại, nhàn nhạt nói như không quan tâm: “Cô ấy không được khoẻ, cần có người chăm sóc.”
Mẹ anh cau mày, khó chịu ra mặt: “Tại sao con phải chăm sóc cô ta chứ? Cô ta biệt liệt tay hay là liệt chân? Cũng đâu phải còn nhỏ nhoi gì nữa, không lẽ đến việc tự lo cho bản thân cũng không biết?” Vừa dứt lời, bà ấy lại bồi thêm một câu: “Phải rồi, ngay cả bản thân mà còn không thể tự lo được, sao có thể chăm sóc tốt cho Điềm Điềm, không chừng Điềm Điềm bị bệnh chính là bị lây từ cô ta.”
Cung Trạch không muốn nói thêm gì với bà ấy, anh xoay người bỏ đi, anh sợ anh mà còn ở lại sẽ có một cuộc tranh cãi diễn ra: “Con đến bệnh viện.”
“Con…” Bà ấy tức giận nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể hậm hực dậm chân, trong lòng lại trỗi dậy nỗi bất an.
…
Trên đường đến bệnh viện, anh luôn nhíu chặt mày lại, trong đầu thoáng hiện lên những suy nghĩ mờ nhạt.
Tuy anh không thích cô nhưng anh cho rằng lời nói của mẹ anh đúng là có chút quá đáng, mặc dù trước đây anh không để tâm đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu cho lắm, cũng không muốn bận tâm, mặc kệ bà ấy muốn làm gì thì làm, nhưng anh cũng đoán ra được ít nhiều mẹ anh cũng sẽ làm khó cô. Chỉ là ở tình hình hiện tại, nếu anh còn không quan tâm đến, e là mẹ anh sẽ không để cho cô sống một cách thoải mái.
Bây giờ Dĩ Ái cũng đã thừa sống thiếu chết, chỉ còn lại một chút hơi tàn, anh không muốn cô phải chết trong tay mẹ anh, đó không phải là điều anh hy vọng.
Cung Trạch đến bệnh viện lại thấy cửa phòng bệnh của cô không khoá, bên trong là tiếng đối thoại ồn ào của cô và y tá.
“Cô không được xuất viện trong tình trạng này đâu, nghe tôi, xử lý vết thương trên tay trước đã.” Y tá nhẹ nhàng khuyên ngăn, muốn giúp cô xử lý vết thương do cô tự rút kim truyền dịch ra làm chảy máu.
Nhưng cô lại không chịu nghe lời, giọng như khẩn cầu: “Tôi không sao cả, thật đó, cô cho tôi xuất viện đi, tôi muốn đi thăm Điềm Điềm, con bé không thấy tôi sẽ khóc.”
Anh đứng bên ngoài nghe thấy tất cả mà trong lòng gợn sóng, ở đây không có ai ngoài y tá, cô không cần thiết phải giả vờ giả vịt là một người mẹ tốt cho y tá xem, lo lắng đến mức bỏ mặc cả bản thân mình, không lẽ anh thật sự nghĩ sai rồi?
Cung Trạch hít vào một hơi thật sâu, anh đẩy cửa bước vào, vẫn là gương mặt vô biểu cảm đó, anh gắt lên: “Cô làm loạn cái gì?”
Y tá nhìn thấy anh đến liền thở phào nhẹ nhõm: “Anh là người nhà bệnh nhân phải không? Anh mau khuyên cô ấy đi, cô sáy cứ nằng nặc đòi xuất viện, có nói thế nào cũng không chịu nghe.”
Anh gật đầu: “Được, làm phiền cô rồi.”
“Không có gì.” Nói xong y tá liền rời đi, như trút bỏ được gánh nặng.
“Cạch!”
Khi tiếng đóng cửa vang lên, bầu không khí đột nhiên lại im lặng đến nghẹt thở, Dĩ Ái đứng lặng thinh ở đó, ánh mắt né tránh anh, tay vẫn không ngừng chảy máu.
Một lúc sau hai người đột nhiên cùng lúc lên tiếng.
“Sao anh lại đến đây?”
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Dĩ Ái cúi đầu, cô thì muốn làm gì chứ, cô chỉ muốn đi thăm Điềm Điềm, cô thật sự rất lo lắng cho con bé, mới xa con bé một ngày thôi mà cô cảm thấy mình sắp chịu không nổi rồi.
Cung Trạch cau mày, giọng nói vẫn lạnh lùng và mang theo sự ghét bỏ: “Nếu tôi không đến thì cô định vác cái cơ thể tàn tạ này chạy ra khỏi bệnh viện có đúng không?”
Anh nổi cơn thịnh nộ, lại tiếp tục cáu kỉnh: “Cô cũng đâu còn là con nít nữa, có thể động não suy nghĩ một chút được không? Cô tưởng bản thân mình có sức mạnh siêu nhiên à? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Muốn chết cũng đừng liên lụy đến người khác.”
Dĩ Ái cúi gầm mặt, cô còn tưởng là anh đang quan tâm mình, nhưng không ngờ cô lại một lần nữa tưởng bở, anh chỉ đang sợ bị cô liên lụy mà thôi.
Cô nhỏ giọng: “Em vẫn chưa thể chết, Điềm Điềm cần em.”
Đúng vậy, Điềm Điềm rất cần cô, con bé cần có một người mẹ, trên đời này cũng chỉ có con bé là cần cô, còn những người khác đều không cần cô, không ai quan tâm đến cô cả.
Thật ra, cô cũng đã đã quen, nhưng mỗi lần ai đó gieo cho cô niềm hy vọng cô lại ngu ngốc mà mong chờ. Suy cho cùng, cũng là tại cô nhu nhược, không buông bỏ được niềm khát khao của bản thân, cô muốn… được một lần cảm nhận hạnh phúc trọn vẹn, được ai đó nâng niu, trân trọng chứ không phải là hơi ấm lạnh lẽo do cô tự tưởng tượng ra.