Sau khi xuất viện trở về, người mà cô nghĩ đến trước tiên chính là Điềm Điềm, cô muốn chăm sóc cho con bé thật tốt, nhất định sẽ không để cho những chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
Nhưng Dĩ Ái lại không biết, những suy nghĩ của cô đều vô ích, vì sau này cô không thể tiếp tục chăm sóc cho con bé được nữa.
Sau chuyện lần đó mẹ chồng của cô đã có suy tính trong đầu, đây là một cơ hội tốt để bà ấy có cớ tách Điềm Điềm ra, để con bé quen dần với việc không có mẹ bên cạnh, vậy thì tại sao lại không làm?
Vì vậy bà ấy đã thuê bảo mẫu đến, không cho con bé ở cùng cô nữa, cũng không cho cô chăm sóc con bé, thậm chí còn tập dần cho con bé cai sữa mẹ.
Dĩ Ái không biết bà ấy rốt cuộc là có suy tính gì trong đầu, cũng không còn chút sức lực nào để suy đoán tâm ý của người khác nữa, hiện tại cô chỉ muốn được ở cùng với Điềm Điềm, tự tay trông nôm con bé, trở thành một người mẹ thật tốt, thật tốt. Có thể là cô không phải là một người mẹ vĩ đại nhất, nhưng ít ra co vẫn có thể hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ, hi sinh vì con, yêu thương con.
Từ khi Điềm Điềm ra đời, con bé chính là niềm hy vọng duy nhất của cô, không phải cô hy vọng vì con bé mà Cung Trạch sẽ để ý đến cô, cũng không hy vọng có thể ở lại đây làm một Cung thiếu phu nhân, rồi một ngày nào đó anh sẽ yêu cô, hiểu cho cô. Những thứ đó từ lâu đã không còn quan trọng, mà Điềm Điềm chính là niềm hy vọng sống của cô, là sinh mạng của cô, là tất cả những gì mà cô có.
Vậy mà bà ấy lại muốn cướp đi mạng sống của cô? Muốn đẩy cô vào chốn tăm tối không người? Bà ấy kêu cô làm sao mà tiếp tục chống chọi với mảnh linh hồn có trăm ngàn vết nứt này đây?
Ngày hôm đó, cô đã đi đến trước mặt mẹ chồng, khúm núm cầu xin, chỉ cần bà ấy không bắt cô rời xa Điềm Điềm, cho dù bà ấy có muốn cô làm gì cô cũng nhất định không một lời oán trách, chỉ cần bà ấy trả Điềm Điềm lại cho cô.
“Mẹ à, con biết là bản thân khiến cho mẹ không hài lòng, con cũng thừa nhận lần này con thật sự đã sai, không chăm sóc tốt cho Điềm Điềm là lỗi của con, nhưng con xin mẹ cho con thêm một cơ hội, Điềm Điềm còn nhỏ như vậy, con bé rất cần có con, nếu không có con ở bên cạnh con bé nhất định sẽ khóc.” Cô cúi đầu vang xin, hai tay siết chặt vào nhau, lựa lời mà nói với bà ấy, không dám làm cho bà ấy tức giận. Cô có cảm giác như bản thân đang bước trên băng mỏng, mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều căng thẳng đến tột độ, chỉ cần bất cẩn một chút cũng có thể khiến cô rơi xuống dòng nước lạnh lẽo, vạn kiếp bất phục.
Bà ấy tỏ ra thái độ chán ghét, lời nói ngang tàn: “Cô đừng ở đây làm ra vẻ như bản thân oan ức lắm. Tôi nói cho cô biết, ý tôi đã quyết, sẽ không bao giờ thay đổi. Một kẻ ti tiện như cô vốn dĩ không xứng làm mẹ, cũng không xứng làm vợ, đến giờ phút này mà cô vẫn có thể đứng ở đây đã là nhân từ với cô lắm rồi.”
Mẹ chồng cô vừa quay lưng lại muốn bỏ đi, cô đã vội quỳ xuống, hai gối chạm đất vang lên một tiếng “cốp” vô cùng rõ ràng khiến bà ấy giật mình ngoảnh đầu lại.
“Cô muốn làm gì?” Bà ấy cau mày, nét mặt vô cùng khó coi, một chút thương hại cũng không có.
Dĩ Ái bỏ qua lòng tự trọng, bỏ qua hết thảy cái gọi là sỉ diện, tay bấu vào quần của bà ấy, hèn mọn mà ngẩng đầu, giọng run run: “Xin mẹ, mẹ làm ơn đừng làm vậy với con, con biết là con đã sai, là con đê tiện, là con không biết xấu hổ, dùng cách dơ bẩn để vào được Cung gia, tất cả là lỗi của con. Nhưng mà Điềm Điềm… Điềm Điềm không có lỗi gì cả, con bé còn nhỏ như vậy, cần có mẹ ở bên cạnh, cần được bú sữa mẹ. Mẹ cũng là một người mẹ, cho dù mẹ không hiểu cho con nhưng không lẽ mẹ lại nhẫn tâm để Điềm Điềm còn nhỏ như vậy đã phải xa mẹ của nó, không lẽ… mẹ không đau lòng chút nào sao?”
Bà ấy tức giận dùng sức đẩy mạnh cô ra, khiến cô ngã xuống sàn, dáng người nhỏ nhắn, gày hò trông vô cùng chật vật.
Bà ấy đứng trên cao nhìn cô bằng nửa con mắt, khoé miệng nở nụ cười trào phúng, khinh bỉ: “Cô tự biết bản thân mình dơ bản còn muốn con bé ở cạnh một người mẹ như cô? Cô không thấy bản thân mình quá ích kỷ sao? Còn muốn người khác thương hại cho cô?”
Nói xong bà ấy liền quay gót bước đi, để cô một mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo trong căn biệt thự rộng lớn.
Cô chậm rãi đứng dậy, cơ thể liêu xiêu như đứng trước gió, lảo đảo ngã về phía trước.
Cô cứ nghĩ mình sẽ ngã xuống một lần nữa, nhưng không, có ai đó đã vươn tay ra đỡ lấy cô từ phía trước, dùng cánh tay rắn rỏi làm điểm tựa cho cô.
Dĩ Ái không cần nhìn cũng biết người đó là ai, cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy, che giấu sự run rẩy trong đáy mắt.
Thì ra từ khi cô quỳ xuống cầu xin Cung Trạch đã đứng ở cầu thanh nhìn thấy, nghe thấy tất cả nhưng lại không ra mặt, chỉ lẳng lặng quan sát.
Anh không muốn nói giúp cô khiến mẹ anh không vui nhưng cũng không hoàn toàn vô cảm trước dáng vẻ yếu đuối, hèn mọn của cô. Chỉ là trong lòng anh vẫn chưa xác định được cảm xúc anh đối với cô là gì, cũng không hiểu tại sao mỗi lần như vậy tim anh điều đau nhói. Bên cạnh với lưỡng lự và khó chịu anh lại càng cảm thấy phiền phức hơn. Thứ cảm xúc này đem lại cho anh vô vàng phiền muộn, không thể mặc kệ cũng không có cách nào chấp nhận. Loại cảm xúc không tên này khiến cho anh không biết nên làm gì với nó.
Dĩ Áu nhỏ giọng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có thể nói với mẹ anh, đừng tìm bảo mẫu đến có được không? Em… em sẽ không bao giờ để cho chuyện tượng tự xảy ra nữa đâu.”
Cung Trạch vốn không muốn nói nhiều với cô nhưng anh lại bị dáng vẻ bất lực đó của cô thu hút,môi cô múm chặt, thỉnh thoảng lại lén nhìn sắc mặt của anh, ánh mắt ẩn ẩn tia hy vọng.
Anh vươn tay ra, muốn chạm vào gương mặt nhợt nhạt của cô nhưng đột nhiên lại dừng lại giữa không trung, sau vài giây chần chừ, cuối cùng anh vẫn thu tay lại, bỏ vào túi quần.
Anh hắng giọng, chậm rãi nói: “Thật ra tìm bảo mẫu đến chăm sóc cho Điềm Điềm cũng không phải là chuyện xấu gì, cơ thể cô vốn không được khoẻ, tạm thời cứ nghỉ ngơi trước đã, chuyện sau này cứ để sau này rồi tính.”
“Nhưng mà…” Lời còn chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh đến thấu tim gan của anh cắt đứt, một chữ cũng không thể nói tiếp, cứ như là có thứ gì đó nghẹn ngào ở cổ họng, chỉ đành cúi đầu.
“Điềm Điềm là con gái của tôi, là cháu của mẹ tôi, chỉ cần con bé ở Cung gia thì ngất định sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cô cũng không cần làm quá lên như vậy đâu.” Anh nói.
Đúng vậy, đương nhiên cô cũng biết chuyện đó, đương nhiên cô biết Điềm Điềm cho dù không có cô cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, vì anh thật lòng yêu thương con bé, cô đã cảm nhận được anh có tấm lòng của một người cha.
Chỉ là cô… không có đủ dũng khí để đối mặt với hiện thực này, cô không muốn một ngày nào đó con bé sẽ nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, cô càng không muốn khi mình chết đi vẫn chưa được nghe con bé gọi tiếng mẹ. Cô rất sợ, thật sự rất sợ.