Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 16

Ngày hôm nay là ngày kỉ niệm trường của trường đại học S, có rất nhiều cựu sinh viên trở về để tham gia ngày lễ kỉ niệm này.

Đối với trường, đây chính là một vinh dự khi đã đào tạo ra được một nhân tài cho xã hội, cũng là một nguồn động lực cho tân sinh viên thêm cố gắng, phấn đấu, nỗ lực để theo kịp đàn anh, đàn chị trong tương lai.

Đương nhiên, không thể thiếu Cung Trạch, anh từng là một sinh viên ưu tú nhất của trường, là một tài năng hiếm có được thầy cô, bạn bè yêu mến, cũng là người thành công nhất trong khoá đó.

Tuy đã ra trường nhiều năm nhưng anh vẫn thường ghé thăm trường cũ, còn tài trợ tiền học bổng cho trường, thỉnh thoảng còn đến giảng dạy cho sinh viên về kinh tế – xã hội, cách thức khởi nghiệp, kinh doanh.

Mà nhắc đến Cung Trạch lại không thể không nhắc đến Tiêu Đàm Luân, hai người họ vốn là bạn thân, lúc nào cũng như hình với bóng, bộ song kiếm hợp bích này năm nào cũng khiến cho đám nữ sinh nháo nhào một phiên, liên tục gọi chồng, còn lấy họ ra làm hình mẫu lí tưởng.

Còn Cố Dĩ Ái, thật ra năm nào cô cũng đến đây tham dự ngày kỉ niệm trường, nhưng chỉ âm thầm đứng một góc xem náo nhiệt, âm thầm đứng trong đám đông ngẩng đầu nhìn lên sân khấu xem anh phát biểu, ngắm nhìn gương mặt anh.

Năm nào cũng vậy, cho dù trời có đổ mưa cô cũng sẽ chạy đến xem diễn đàn của anh, trên bục giảng, anh như một ánh hào quang sáng chói không thể chạm vào, chỉ có thể ở từ xa ngắm nhìn như một vì sao.

Lúc đó cô còn sợ anh sẽ nhận ra mình, nhưng bây giờ cô mới biết bản thân mình thật ngu ngốc, anh vốn dĩ đâu có biết cô là ai, cô cũng đề cao bản thân mình quá rồi.

Còn bây giờ, xem như cô đã hiểu, những mơ mộng của cô hoàn toàn không có căn cứ, sự dịu dàng, nụ cười ôn nhu, ánh mắt sáng ngời đó, chưa từng thuộc về cô.

Thứ thuộc về cô chỉ là một bóng hình mờ nhạt, một ánh mắt lạnh lùng, một sự ghét bỏ đến thấu xương, một nụ cười khinh bỉ và một chút ít lòng thương hại nhỏ nhoi. Giấc mộng thiếu nữ của cô đã vỡ nát từ đêm hôm đó chỉ vì một chữ… tiền.

Hôm nay, Dĩ Ái cũng có mặt trong buổi lễ kỉ niệm này, nhưng lần này cô không vì anh mà đến, cô chỉ đơn giản là muốn ngắm nhìn thế giới đầy sắc màu của người khác, cảm nhận sức sống tươi trẻ của của tuổi đôi mươi. Như vạy cô có cảm giác như đang nhìn lại từ từ nhiều năm trước, trước kia… cô cũng từng là một cô gái hay cười, tuy không phải là một đoá hoa kiều diễm nhất trong một rừng hoa, nhưng ít ra cũng không héo úa như bây giờ.

Như trước kia, cô lại đứng ở bên dưới nghe anh phát biểu, thỉnh thoảng anh lại nở nụ cười, dùng sự ôn nhu của anh để truyền đạt ý của mình muốn nói đến các bạn trẻ.

Những lúc như vậy cô lại tự chế giễu bản thân mình, không ngờ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, trái tim cô vẫn có thể vì anh mà đập loạn, vì anh mà rung động. Có phải… cô rất vô dụng không? Vô dụng đến mức cô phải căm ghét chính mình. Bởi vì cô không thể trách người khác, cũng không có lí do gì để trách người khác, chỉ có thể oán trách bản thân mình quá nhu nhược, quá yếu đuối, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một vỏ bọc bên ngoài.

Sau khi phát biểu xong, anh đã cuối đầu chào mọi người và rời khỏi sân khấu, bước xuống khán đài.

Trong lúc đó anh đã vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc, người đó quay lưng lại bỏ đi trong lúc mọi người đang ồn ào, náo nhiệt. Trong đám đông, anh anh vậy mà lại cảm nhận được cô đơn, lẻ bóng của người con gái ấy, là anh đã sai sao?

“Cung Trạch, cậu đỉnh thật, nói rất hay. Tự nhiên tôi thấy cậu rất có tố chất làm một thầy giáo.” Tiêu Đàm Luân cười ngoác miệng, khoác tay lên vai Cung Trạch, dáng vẻ tiêu sái.

“Đó… hình như là Cố Dĩ Ái.” Anh không quan tâm đến những lời tâng bốc của người bạn này, ánh mắt vẫn hướng về phía đám đông mù mịt.

Tiêu Đàm Luân bất ngờ nhìn theo hướng của anh nhưng không nhìn thấy gì: “Cố Dĩ Ái? Sao cô ấy lại ở đây? Có phải cậu nhìn nhằm rồi không?”

“Cố Dĩ Ái?” Một người bạn của anh đứng gần đó nghe thấy, cô ấy tên là Lana, vì ít liên lạc nên cũng không biết rõ về anh, cũng không biết Cố Dĩ Ái là vợ anh, dù sao thì chuyện đó không phải ai cũng biết.

“Sao vậy? Cậu quen à?” Tiêu Đàm Luân hỏi.

Cô ấy đáp: “Không quen, nhưng tôi có biết. Cô ấy không phải là đàn em khoá dưới của chúng ta sao? Học hội hoạ, nghe nói là cô ấy thích Cung Trạch nhưng không dám theo đuổi, thật ra hai cậu cũng từng gặp cô ấy rồi.”

Tiêu Đàm Luân bất ngờ: “Có sao? Tôi còn không biết cô ấy từng học chung trường đại học với chúng ta nữa đó.” Sau đó anh ấy quay sang hỏi Cung Trạch: “Cậu có biết không?”

Cung Trạch lắc đầu: “Tôi cũng không nhớ, không có ấn tượng.”

Lana thở dài: “Chuyện này cũng không có gì lạ, khi đó có nhiều cô gái theo đuổi cậu như vậy, không nhớ cũng là bình thường. Nhưng mà nghe nói năm đó cô ấy thích cậu đến mức u mê, còn dám vẽ chân dung của cậu trong giờ học.”

Tiêu Đàm Luân có chút quá khích nên nói đùa: “Không phải năm đó cậu cũng thích Cung Trạch sao? Còn từng đem đống thư tình của cậu ấy đi đốt.”

Lana cười trừ: “Đừng có nhắc lại mấy chuyện này nữa, để chồng tôi mà nghe được là sẽ có chuyện đấy.”

Trong không khí tươi vui của và ồn ào, Cung Trạch lại không thể hoà nhập được, tâm trạng có chút rối bời. Thì ra buổi xem mắt đó không phải là lần gặp mặt đầu tiên của anh và cô, chỉ là anh không nhớ được là đã gặp cô khi nào, một chút kí ức vụn vỡ cũng không có. Rõ ràng chỉ là một bóng hình lướt qua nhau nhưng lại dây dưa không đứt, có phải đây là một trò đùa không?

Là nguyệt lão đã se nhằm nhân duyên hay là tơ hồng đã bị đứt đoạn?

Bình Luận (0)
Comment