Ngày hôm sau, Châu Khâm đã mời cô đến dự buổi triển lãm của anh ta, đây là buổi triển lãm đầu tiên từ khi anh ta trở về nước nên nó có một ý nghĩa rất quan trọng, cũng được coi như là một bước khởi đầu đánh dấu cho sự suông sẻ của sự nghiệp sắp tới của anh ta.
Vì vậy, nếu anh đã mời, Dĩ Ái không thể không đi cũng không thể từ chối, hơn nữa anh ta còn là một đàn anh mà cô ngưỡng mộ, cộng thêm việc đam mê với nghệ thuật, cô nhất định sẽ đến đó.
Dù sao thì tâm trạng không tốt, đi xem triển lãm cũng là một cách để giải toả tâm trạng, hoà mình vào nghệ thuật.
Có mặt ở buổi triển lãm, cô thật sự rất bất ngờ, tất cả tranh được trưng bày ở đây đều do Châu Khâm vẽ, vô cùng sống động và có hồn, cảm giác như mỗi bức tranh đều có một ý nghĩa riêng của nó, bên trong nó là một linh hồn nhỏ bé, khiến bản thân cô như bị chìm vào trong câu chuyện của bức tranh, như nhìn thấy chính bản thân mình.
Có thể với những người khác, họ không hiểu hết về nghệ thuật, thậm chí là cảm thấy tầm thường, không đáng tiền, nhưng đối với một người có tâm hồn nghệ thuật như cô, một cô gái nhạy cảm với những thứ xung quanh, cô lại xảm thể cảm những rõ được sức sống mãnh liệt của từng nét bút cho đến cách phối màu.
Như bức tranh trước mắt cô, là ba bóng lưng của một người bố, người con và người mẹ cùng nắm tay nhau chạy đến cuối chân trời, là một gia đình hạnh phúc và đầm ấm, nhưng tương lai đâu ai biết trước được, cho đến khi nào mới là cuối con đường, ở nơi nào sẽ có chông gai, trắc trở? Thứ trước mắt ta nhìn thấy có thể là một con đường bằng phẳng, đi đến một tương lai tốt đẹp nhưng biết đâu chừng con đường đó lại là một khoảng trời tối tăm, mù mịt.
Con đường ta đi là do ta chọn, không nên chấp nhận số phận mà người khác đã sắp đặt, tất cả đều đúng, chỉ là đâu có ai biết được rốt cuộc phía trước sẽ dẫn đến nơi nào, ở đó có những gì. Vậy nên… chỉ có thể chấp nhận và tiếp tục bước đi, cuộc chơi này, quy luật chính là không được quay đầu, lùi bước, hay bỏ cuộc.
Từ xa đi đến Châu Khâm đã nhìn thấy cô đứng ngẩn ngơ ra nhìn bức tranh ở phía trước, ánh mắt mông lung như đang có tâm sự trong lòng, bởi vì khi có tâm sự, những thứ ta nhìn thấy sẽ mang một sắc thái khác, bi ai hơn, tiêu cực hơn nhưng lại không hề sai.
“Sao vậy? Em thích bức tranh đó sao? Anh tặng em có được không?” Anh ta bước đến đứng cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nghiêng đầu khẽ mỉm cười.
Dĩ Ái ngẩng đầu nhìn anh ta, chậm rãi lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ là đang cảm thán thôi. Bây giờ anh đã là một hoạ sĩ nổi tiếng rồi, còn mở luôn cả triển lãm của riêng mình.”
“Em đừng gấp, chỉ cần em có ước mơ, có cố gắng, sau này em cũng sẽ thành công thôi. Hơn nữa tranh của em cũng đâu có tồi, từ thời đi học em đã là một viên ngọc sáng giá rồi, em phải tự tin về bản thân mình.” Anh ta động viên cô, khích lệ cô một cách chân thành, cũng như lấy danh nghĩa là đàn anh để quan tâm cô.
Nhưng Dĩ Ái lại nhếch môi cười như tự chế giễu bản thân, âm thanh nhỏ nhặt vang lên: “Sau này sao? Em thì làm gì co sau này hả anh?”
Anh ta hơi bất ngờ với câu nói của cô, anh ta cúi đầu nhìn cô muốn xác nhận lại những gì mình nghe được, anh ta nheo mắt, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại nói vậy?”
Chợt nhớ ra gì đó, anh ta lại nói: “Phải rồi, em với cái người lần trước – Cung Trạch là sao vậy? Hai người rốt cuộc là có mối quan hệ gì?”
Dĩ Ái giả vờ xem tranh, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Là một vị khách thoáng qua đời nhau thôi, cũng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu tại sao ánh mắt ấy lại ảnh hưởng đến em nhiều đến thế.”
Châu Khâm hơi cau mày, gặng giọng dò hỏi: “Chính hắn là người khiến em buồn sao?” Anh ta lại nói: “Anh cảm thấy em không cần một người như vậy mà khiến bản thân không vui, hồi đi học anh đã không thích hắn rồi, hắn cũng chẳng phải là loại người tốt lành gì đâu, em đừng bị vẻ ngoài hào nhoáng đó mê hoặc.”
Dĩ Ái cúi đầu, cô lại một lần nữa rơi vào im lặng, khoé mắt hơi cay.
Châu Khâm lo lắng, anh ta cúi đầu xuống xem xem cô thế nào, đồng thời xoa đầu cô: “Dĩ Ái, hôm nay em ở buổi triển lãm của anh thì em nhất đẹp phải vui vẻ, tươi cười, không được ủ rũ nữa, có biết không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, khoé môi hơi cong lên, thật ra đã từ rất lâu rồi, cô không còn biết vui vẻ rốt cuộc là như thế nào nữa, thậm chí là cô đã quên luôn cách cười sao cho tự nhiên vì lần nào cũng là cô giả bộ vui vẻ, giả bộ lạc quan.
“Phải như vậy chứ. Nào, anh đưa em đi xem cái này, chắc em sẽ thấy thích.” Châu Khâm nắm lấy tay cô, kéo cô đi xem một bức tranh mà mình vô cùng tâm huyết, dáng vẻ cực kỳ thân mật. Nhưng thật ra chính bản thân anh ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh ta chỉ muốn làm cho cô vui lên, xem cô như em gái mà dỗ dành, cưng chiều.
Nhưng ở phía xa xa, hoà lẫn vào những vị khách kia lại có người lợi dụng vào điểm này để trục lợi, mà người đứng sau hắn lại có ý đồ không hề tốt đẹp.