Vài hôm sau, Châu Khâm lại đến quán cà phê nơi mà cô làm việc, nhưng lần này anh còn mang thêm một người khác đến, cô ấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có một mái tóc vàng, nụ cười ngọt ngào như là mật ong, trông cô ấy không khác gì một nàng tiên nữ, trên người mang một khí chất rất độc đáo.
Sau giờ làm việc, Dĩ Ái và Châu Khâm đã cùng nhau ra ngoài nói chuyện.
“Em biết là anh cảm thấy không yên tâm về em nhưng anh cũng không cần phải thường xuyên đến đây đâu, dù sao anh cũng là một hoạ sĩ nổi tiếng, để người khác nhìn thấy rồi đồn đoán lung tung thì không hay đâu.” Cô sợ sẽ gây ảnh hưởng đến anh lại càng sợ làm phiền đến người khác, khiến người khác phải lo nghĩ cho mình. Lúc trước cô muốn tìm một ai đó quan tâm đến mình, nâng niu mình, nhưng hiện tại, cũng không biết từ khi nào cô lại trở nên nhạy cảm, không muốn làm phiền bất kì ai, sợ người khác sẽ thấy không thoải mái, sự nhiệt tình của họ cho cô một cảm giác vừa ấm áp nhưng lại vừa lo lắng, như ngọn cỏ dại, không biết lúc nào sẽ bị nhổ bỏ.
“Em không cần tự tạo áp lực cho mình, em cứ xem anh như một vị khách quen bình thường là được, cứ mặc kệ anh đi.” Anh ấy nhàn nhạt nói, không có ý định nghe theo lời cô, anh vẫn sẽ tiếp tục đến đây.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Dĩ Ái không biết phải nói sao, dù sao cô cũng không có cái quyền gì để cấm cản ai đó.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng: “Cô gái kia… là bạn anh sao?”
“Hả? Em nói cô ấy?” Nghe cô hỏi, anh hướng mất về phía người con gái kia đang ngồi bên trong quán sau lớp cửa kính.
Thấy anh ấy nhìn cô, cô ấy liền mỉm cười vẫy ray với anh, anh cũng vẫy tay lại với cô ấy, ánh mắt dịu dàng.
Sau đó anh ấy mới trả lời câu hỏi của Dĩ Ái: “Cô ấy là con lai, là người mẫu của anh, đáng lẽ anh định để cô ấy nghĩ việc nhưng cô ấy lại nói muốn cùng anh về nước, tiếp tục làm việc cho anh. Cô ấy rất hoạt bát, học hỏi cũng rất nhanh, cũng may là cô ấy không chê anh, nếu không anh không biết phải tìm đâu ra một người như cô ấy.” Nhắc đến người con gái ấy khoé miệng anh vô thức cong lên, trong đôi mắt ẩn chứa sự yêu chiều, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang nhìn người ta rồi lại e thẹn.
Dĩ Ái bật cười: “Em chỉ hỏi vậy thôi, anh đâu cần kể hết về cô ấy cho em nghe như vậy.”
“Hả? Anh có sao?” Châu Khâm hơi bất ngờ.
“Châu Khâm, lúc nãy em đã nhìn thấy rồi, theo như kinh nghiệm của em, đôi mắt lẫn nụ cười mà cô ấy dành cho anh đều rất đặc biệt, anh có nghĩ rằng cô ấy thích anh không? Vì thích anh nên mới mặc kệ tất cả cùng anh về nước lập nghiệp, sát cánh cùng anh, ủng hộ anh?” Cô nói, dường như có ẩn ý, dường như là đang dò hỏi.
Châu Khâm vội phủ nhận: “Không đâu, sao có thể chứ, chắc là em nhìn nhầm rồi.”
Dĩ Ái lại hỏi: “Vậy còn anh?”
Anh ấy gượng gạo nở nụ cười, sau đó lại lén lút nhìn cô ấy, sau mới trả lời: “Anh chỉ xem cô ấy là một người bạn, là đồng nghiệp, những chuyện khác, anh chưa từng nghĩ đến. Nhưng sao em lại hỏi vậy? Đừng nói em cho rằng anh thích cô ấy đó nhé?”
Cô mỉm cười: “Lúc trước anh chưa từng nghĩ đến, vậy bây giờ anh thử suy nghĩ kĩ một lần xem sao, trong lòng anh thật sự không có cô ấy?”
Ngay lúc đó, ở trong quán có một nam nhân mạnh dạn đi đến ngồi cùng cô ấy, có lẽ là đang cùng cô ấy trò chuyện, xin phương thức liên lạc. Châu Khâm nhìn thấy hai màu liền cau lại, răng nghiến chặt, rõ ràng là đang tức giận nhưng lại cố kiềm lại.
Với thái độ rõ như ban ngày của anh ấy, trong lòng Dĩ Ái đã có đáp án, cô khẽ cong môi, vỗ vào vai Châu Khâm: “Anh nên trân trọng người ở ngay trước mắt, đừng để đến khi mất đi mới hối hận.”
“Anh có gì mà hối hận chứ.” Anh ấy siết chặt tay, cố gắng tỏ ra không quan tâm.
“Thật sao?” Cô hỏi.
Châu Khâm nuốt nước bọt, anh thở dài, sau đó vẫn vội vàng sải bước đi vào trong quán, anh lạnh giọng với tên nam nhân kia: “Chỗ cậu ngồi là của tôi.”
Bầu không khí dường như có mùi chua nồng nặc, tên đó luyến tiếc nhưng phải đành rút lui: “Xin… xin lỗi, tôi không biết là có người.”
Sau khi tên đó rời đi, anh ấy hậm hực ngồi ở đối diện: “Sau này em đừng nói chuyện cùng người lạ nữa, đặc biệt là đàn ông, ai biết họ có ý xấu hay không chứ.”
“Nhưng mà,nếu như họ thích em, muốn cùng em nói chuyện thì sao? Như vậy có phải là mất lịch sự quá không?” Cô ấy cười cười, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt màu xanh như đại dương, trong veo đầy sự ngây thơ.
“Nghe lời anh.” Anh ấy nghiêm túc nói.
Cô ấy phồng má, bâng quơ ồ một tiếng.
“Anh… giận sao?” Cô ấy hỏi.
“Tại sao anh phải giận?” Anh ấy nhướng mày nghi hoặc hỏi lại cô ấy.
“Bởi vì anh sợ em sẽ không còn là người của anh nữa, nếu em có bạn trai, em sẽ dành thời gian cho anh ấy nhiều hơn anh, anh sẽ không còn là người quan trọng nhất đối với em nữa.”
“Vậy là em đang lên kế hoạch tìm bạn trai à?”
“Không phải đâu, em có người mình thích rồi, người ấy… không nói cho anh biết đâu.”
“Còn tỏ ra thần bí? Người đó không phải đang ở trong mắt em sao?”
Cô ấy hơi bất ngờ, sau đó thì e thẹn cúi đầu, khoé miệng giương lên, thầm mỉm cười.
Còn anh ấy thì giả vờ bình tĩnh, nâng ly cà phê lên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Dĩ Ái đứng bên ngoài đã nhìn thấy hết sự rối bời trong ánh mắt và cử chỉ của cả hai, cô mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
Chợt, trong lòng cô có chút cảm thán, cũng có chút nhói lòng: “Thật tốt khi hai người yêu nhau được đến với nhau.”