Sau khi tìm được Dĩ Ái, đã rất lâu rồi Cung Trạch không về Cung gia cũng không đến công ty, mọi việc đều giao cho trợ lí và những người khác lo liệu hoặc xử lý trên máy tính.
Nhưng thú thật, lúc này anh không còn tâm trạng nào để nghĩ đến những việc khác nữa, anh chỉ muốn chăm sóc cho cô thật tốt, ngày ngày ở bên cạnh cô, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ trở lại là Dĩ Ái của trước kia, là một cô gái hay cười, vô lo vô nghĩ.
Chỉ là… anh cũng không biết đó là ngày nào, một năm, hai năm, mười năm hay là… cô mãi mãi không tỉnh lại?
Trong đêm tối, Cung Trạch dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt sâu hoắm ngẩn ngơ nhìn cô, anh vốn dĩ không muốn mọi chuyện thành ra như thế này.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, vào lần đầu tiên anh gặp cô anh nhất định sẽ nắm lấy tay cô không buông, trải qua thời sinh viên tươi đẹp rồi cùng nhau khởi nghiệp, kết hôn, sinh con, vẽ ra một cuộc đời chỉ có màu hồng ngọt ngào, sẽ không có đau thương, không có sự tàn nhẫn và lạnh lùng, cũng sẽ không có Cung Trạch của ngày đó, nhục mạ, khinh bỉ cô, tất cả… sẽ là một hành trình mới.
Nhưng đáng tiếc, dòng chảy thời gian sẽ không bao giờ ngừng lại hay ngược dòng,chỉ có hiện tại và tương lai đằng đẵng ở phía trước.
Thứ anh cần làm bây giờ là dũng cảm bước về phía trước không được ngoảnh đầu lại, vì ngoảnh đầu lại chỉ có sự tàn khốc và tan thương.
Vì vậy… anh chỉ có thể ép bản thân mình mạnh mẽ, vững vàng, là một chỗ dựa vững chắc cho cô, nếu không… ngay cả anh cũng không thể trụ nổi.
Chợt, Dĩ Ái nói mớ, cô vừa rên rỉ vừa khóc lóc, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay chân không ngừng quơ quào lung tung: “Không… hức… đừng qua đây, đừng… á… đừng mà… đừng làm hại con của tôi. Đừng mà… trả con cho tôi!!! Hức…”
Cung Trạch vội vàng nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô, chất giọng ấm áp vang lên: “Dĩ Ái, không ai muốn làm hại em và con cả, đã có anh đây rồi.”
Chợt, cô mở trừng hai mắt, cơ thể run rẩy sợ hãi, cô không thể phân biệt được thật giả, tâm trí hỗn loạn, những âm thanh, những hình ảnh đáng sợ kia cứ chạy nhảy lung tung trong đầu óc của cô. Cô vùng vẫy, đẩy Cung Trạch ra, đồng thời hoảng loạn lùi về sau, miệng liên tục la hét: “Đừng qua đây… á…!!!”
Lòng Cung Trạch như bị ai đó bóp nghẹt, anh chậm rãi vươn tay ra muốn kéo cô vào lòng: “Dĩ Ái…”
Nhưng anh càng đến gần thì cô càng phản ứng dữ dội, cô ngồi co ro ở một góc giường, bờ vai nhỏ run run, hai tay bịt chặt lấy tai mình, mắt nhắm chặt sợ hãi: “Á… đừng lại gần tôi… đừng qua đây có được không? Hức… đừng… đừng…”
Anh bất lực buông thõng hai tay, đôi mắt trĩu nặng nhìn cô, anh không biết nên làm gì, ý chí cũng dần cạn kiệt, sự mệt mỏi dâng đến đỉnh điểm.
“Dĩ Ái, em bảo anh phải làm sao đây?” Giọng anh thều thào, không dám lại gần cô vì sợ cô sẽ kích động.
…
Dạo gần đây, bệnh tình của cô có chuyển biến nặng hơn, chỉ cần anh không để ý đến cô sẽ tự làm bản thân bị thương, thậm chí là dùng tay cào vào mặt mình, tâm thần bất ổn, luôn gặp ảo giác.
Có lần anh thấy cô ngủ rồi nên mới xuống lầu nấu cơm tối, không ngờ khi anh trở lại, ngón tay cô toàn là máu, cô đã tự cắn chính mình, thế nhưng cô lại không cảm thấy đâu đớn, ánh mắt đờ đẫn. Giây phút đó, cơ thể anh bất giác phát run, trong lòng sợ hãi đến đứng không vững.
Sau khi bác sĩ đến, ông ấy đã nói: “Cứ thế này thì không ổn một chút nào, chúng ta cũng không thể cứ lạm dụng thuốc an thần để kiềm hãm cô ấy.” Bác sĩ liếc nhìn anh, trông anh không khác gì người mất hồn, ánh mắt không tiêu cự, bác sĩ chợt cau mày: “Cứ như vầy, tôi sợ ngay cả cậu cũng sẽ giống như cô ấy. Năng lượng tiêu cực có thể bị lây nhiễm, nếu ý chí của cậu không đủ kiên cường… e là không lâu sau cậu cũng phải uống thuốc chống trầm cảm.”
“Tôi chỉ là… nhất thời cảm thấy sợ hãi, cảnh tượng đó thật sự vô cùng rùng rợn, sao cô ấy có thể làm tổn thương bản thân như thể đương nhiên như vậy? Ánh mắt đó… làm tôi như muốn hét lên, muốn mắng cô ấy để cho cô ấy tỉnh lại nhưng cơ thể tôi lại cứng đờ không thể nhúc nhích. Tôi muốn chăm sóc cô ấy tốt bao nhiêu cô ấy lại làm tổn thương bản thân mình bấy nhiêu. Cái cảm giác tức giận nhưng lại đau nhói không làm gì được khiến tôi thấy… bất lực vô cùng.” Anh khàn giọng, bàn tay siết chặt như đang kiềm nén thứ gì đó.
Bác sĩ thở dài: “Tôi đề nghị cậu nên xích tay cô ấy lại, không để cô ấy tiếp tục thương tổn bản thân nữa.”
“Không còn cách khác sao?” Anh hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: “Tạm thời đây chính là giải pháp duy nhất.”
…
Cung Trạch trở lên lầu, lúc này cô đã mệt lả nên ngủ rất say, anh cẩn thận đắp lại chăn cho cô, cúi xuống hôn lên mái tóc của cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Dĩ Ái à, anh cầu xin em đó, mau tỉnh lại đi có được không? Em là đang muốn anh đau lòng đến chết sao? Hửm? Anh hứa, chỉ cần em trở lại bình thường, em muốn đánh, muốn mắng, muốn hành hạ anh ra sao cũng được hết, có được không?”