Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 61

“Thiếu gia, cậu trở về rồi sao?” Dì Lí có chút vội vã, khi nhìn thấy đứa con trên tay anh, dì ấy hơi khựng lại.

“Đây là Điềm Điềm, là con của con và cô ấy.” Anh nói.

“Đứa bé thật đáng yêu, rất giống thiếu gia.” Dì ấy chợt nhớ ra gì đó nên lại gấp rút: “Thiếu gia, cậu mau đi xem thiếu phu nhân đi, tinh thần cô ấy có vẻ không tốt, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy, vừa tỉnh lại đã khóc lóc làm loạn.”

Dì ấy vốn dĩ muốn nói với anh việc cởi xích ra cho cô, bà ấy không đành lòng như cô như vậy nhưng cuối cùng vẫn không dám nói. Vì bà ấy biết, anh cũng chỉ muốn tốt cho cô.

Không chờ thêm, Cung Trạch liền lên lầu tìm cô, khi tiếng mở cửa vang lên, đột nhiên không gian trở nên tỉnh lặng, cô không la hét nữa, ngây ngốc nhìn anh, dường như có chút vui mừng.

Anh chậm rãi bước đến: “Dĩ Ái, là anh đây, xin lỗi vì đã để em chờ lâu.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh không nói một lời, sau đó tầm nhìn cô đã dời đến đứa bé trên tay anh, ngây ngốc.

Anh bước đến gần cô hơn, đồng thời bế đưa bé lại gần cô: “Đây là Điềm Điềm, là con của chúng ta, em còn nhận ra con bé không?”

“Con? Con của chúng ta?” Giọng nói của cô như một đứa trẻ, có chút đáng yêu.

“Đúng vậy, đây là con của em, không phải em nói Điềm Điềm là sinh mạng của em sao? Em quên rồi?” Anh nhỏ nhẹ muốn khỏi lại kí ức trong tiềm thức của cô, anh cho rằng tình mẫu tử sẽ đánh thức cô.

Dĩ Ái đột nhiên tròn mắt, muốn lại gần Điềm Điềm hơn, nhìn thấy cô, Điềm Điềm cười khúc khích, giòn tan khiến cô như nhớ ra điều gì đó, không hiểu vì sao mà rơi nước mắt.

Trong lòng anh phấn khích, mừng thầm: “Em… nhớ ra rồi?”

“Con… con… con của tôi…” Cô đi lập lại, ngờ nghệch, không tỉnh táo.

“Đúng vậy, đây là con của em.” Anh nghĩ là cô đã nhớ ra, tim cứ đập thình thịch vì căng thẳng.

Nhưng…

“Không, không đúng, không phải, anh đừng hòng lừa tôi. Đây không phải con của tôi, con của tôi không phải nó, con của tôi đi tắm rồi, bà ấy nói một chút nữa sẽ trả lại con cho tôi, con bé sẽ được tắm sạch sẽ. Con của tôi… con của tôi đâu? Không lẽ bà ấy lừa tôi? Mau trả con cho tôi! Con của tôi! Trả cho tôi!” Dĩ Ái đột nhiên lại khóc lóc, giãy dụa muốn thoát ra, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cô ấy muốn tìm lại con gấu bông rách kia, con gấu bông ấy đã được dì Lí khâu lại và đem đi giặt sạch sẽ, vẫn còn chưa khô.

Ngay giây phút đó, trái tim anh như ngừng đập, sự hụt hẫng khiến anh như gục ngã, anh không kiềm được mà hét lên: “Dĩ Ái, em nhìn cô kĩ đi, đây là con của em, là con của em, sao em có thể quên chứ???”

Cô như không nghe thấy lời anh nói, càng lúc càng phát điên, còn Điềm Điềm vì bị tiếng hét của anh doạ sợ nên khóc om sòm, vô cùng hỗn loạn, khiến anh chủ còn lại sự bất lực và vỡ vụn.

Dì Lí cảm thấy không ổn nên vào xem thử, dì bước đến: “Thiếu gia, đưa con bé cho tôi đi, tôi đưa con bé đi uống sữa.”

Cung Trạch để cho dì ấy bế Điềm Điềm đi, cơ thả lỏng, hoàn toàn sụp đổ.

Trước khi ra ngoài, Dì Lí đã nhỏ giọng khuyên nhủ một câu: “Thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút, đừng khiến bản thân lại hối hận.”

Sau khi dì Lí bế Điềm Điềm đi được một lúc anh mới thở dài, sau đó đi sấy khô con gấu bông cho cô, nhìn thấy con gấu đó cô liền mừng rỡ, vui vẻ nở nụ cười.

Cung Trạch cười khổ: “Đây mới là con của em, vậy Điềm Điềm thì sao? Điềm Điềm không phải là con của em?”

Dĩ Ái vốn dĩ không để tâm đến những lời nói của anh, vì cô hoàn toàn nghe không hiểu.

Anh ngồi bên cạnh cô, lặng thinh nhìn cô cho đến khi cô mệt lả mà dựa vào thành giường ngủ thiếp, sau đó anh mới bước đến mở xích ở hai tay ra cho cô, nhìn thấy vết hằn trên cổ tay cô, lòng anh chua xót.

Anh nhẹ nhàng, cẩn thận xử lí vết thương cho cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm cô vào lòng, trao sự ấm áp cho cô cũng như tự tìm cho mình sự bình yên ngắn ngủi.

“Dĩ Ái, anh xin lỗi, lúc nãy là do anh quá nóng vội, sau này anh sẽ không như vậy nữa. Nhưng mà Dĩ Ái, đến khi nào thì em mới chịu tỉnh lại đây, Điềm Điềm rất nhớ em, anh cũng rất nhớ em.”

Ở Cung thị, bên cửa sổ màn đêm đã buông xuống, gió lạnh thổi qua từng cơn, Cung Trạch vẫn đang bận xử lí công việc trong máy tính, còn trợ lí của anh đang đứng ở kế bẻn báo cáo tình hình cuối tháng.

Đột nhiên, cơn mưa từ đâu ào đến, chốc lát đã làm ướt cả một vùng trời. Trong màn đêm, trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đoàng, từng cơn gió mạnh thổi qua làm cho cơn mưa thêm đáng sợ.

Cung Trạch nhìn ra cửa sổ, một vầng chớp loé lên, tiếng nổ vô cùng lớn.

“Chủ tịch?” Trợ lí của anh thấy anh thất thần nên lên tiếng gọi.

Chợt, anh đứng dậy, lấy chiếc áo vest khoác vào rồi đi ra ngoài: “Tôi về trước, những việc còn lại cậu tự xử lí đi.”

Trợ lí của anh ngơ ra: “Ha… hả???”

Cung Trạch phóng xe vội vàng trở về biệt thự riêng, trong lòng anh thấp thỏm lo lắng cho Dĩ Ái.

Vừa trở về anh đã vội vã trở về phòng, quả nhiên cô đang sợ hãi, lại phát bệnh, cô co ro lại bịt chặt tay, kích động la hét không chịu nghe lời ai.


Khi bác sĩ định tiêm cho cô một mũi an thần thì anh trở về, cánh cửa mở toang: “Hai người ra ngoài đi, tôi sẽ ở lại với cô ấy.”

Trong tay vị bác sĩ trẻ vẫn còn cầm kim tiêm, cậu ấy có chút không an tâm: “Nhưng… tình trạng của cô ấy đang không khả quan cho lắm.”

Anh nhất quyết không để cậu ấy tiêm thuốc, khàn giọng nói: “Mọi người ra ngoài đi, không sao đâu.”

Vị bác sĩ trẻ ấy thở dài: “Được, vậy anh cẩn thận một chút, nếu cảm thấy không ổn thì gọi cho tôi, tôi ở bên ngoài.”

Khi chỉ còn lại anh và cô, anh đã bước đến ôm lấy cô, trấn an cô, nhưng cô không những không có cảm giác an toàn mà càng sợ hãi hơn, cho dù anh nói gì cô cũng không nghe thấy.

“Dĩ Ái, đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu, có anh ở đây.” Anh ôm chặt lấy cô, dùng tay bịt tai cô lại, dùng hơi ấm của mình ủ ấm cho cơ thể lạnh lẽo của cô.

“Hức…” Dĩ Ái không làm loạn nữa, tiếng nức nở của cô dần vụn vặt, cô tựa vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh, sợ hãi tìm cảm giác an toàn.

Cơn mưa này dường như không dứt, cũng không biết qua bao lâu, Dĩ Ái đã mệt mỏi dựa vào người anh mà ngủ, còn anh thì vẫn cứ tỉnh táo như vậy, ôm lấy cô mà hồn như phiêu lạc phương nào.

“Dĩ Ái, sau này em cứ ỷ lại vào anh, anh sẽ bảo vệ em, có được không?”

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lén hôn lên môi cô, sau đó lại ôm lấy cô, khoảnh khắc ấy, anh như lắp đầy được chỗ trống trong tim, anh có cảm giác đây là tương lai của hai người trong một ngày nào đó không xa. Hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác, mỗi tối đều quấn lấy nhau, sưởi ấm cho nhau.

Bình Luận (0)
Comment