Bên Dưới Đóa Hồng

Chương 38


Hoạt động tuyên truyền phim điện ảnh tiếp theo của Văn Thệ Xuyên là công bố ca khúc chủ đề.
Phó Hành Vân nghe xong bài hát thì có chút bất ngờ.

Anh vốn dĩ cho rằng một bộ phim cô độc buồn bã như vậy hẳn phải xứng với một ca khúc trầm tĩnh khoan thai, nhưng ca khúc chủ đề của bọn họ lại rất sôi động.

Có thể từ giọng hát của ca sĩ mà phán đoán tuổi tác cậu ta không lớn lắm, âm điệu trầm thấp còn lẫn chút tính khí thiếu niên, vừa nghiêm nghị vừa mông lung, vừa bất bình vừa trống vắng.
Giai điệu vội vã cuối cùng trở về với yên lặng, câu ca từ cuối gần như là ngân lên trong yên tĩnh.

Lời bài hát là do Dư Hướng Vãn viết, câu kết thúc là trích dẫn của người khác, Phó Hành Vân còn cố ý đi tra tư liệu.
"Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, người đi ngang qua chỉ thấy khói bay lên." *
Giọng nam ngân lên câu này thật sự nhẹ bẫng như một làn khói bay bồng bềnh.

Phó Hành Vân nhìn tên ca sĩ, Đàn Tử Minh, anh không biết người này, cái tên nghe cũng rất lạ.

Anh tò mò nên lên mạng tìm kiếm, phát hiện ra Đàn Tử Minh này hóa ra lại cùng công ty quản lý với mình.
Phó Hành Vân trợn tròn mắt, ngồi dậy khỏi sô pha nghiêm túc xem, thông tin của Đàn Tử Minh ở trên mạng rất ít, đến cả ảnh chụp cũng không tìm được, nhưng đích đích xác xác là trực thuộc cùng một công ty với anh.

Công ty quản lý này thực ra cũng chỉ là tên trên danh nghĩa, chẳng qua lúc trước Mạnh Thanh vì Phó Hành Vân mà tùy tiện lập.

Người phụ trách trực tiếp của công ty là Mạnh Thanh, hay nói cách khác, Đàn Tử Minh là gà anh ta ký, đồng nghĩa với việc Văn Thệ Xuyên hợp tác với Mạnh Thanh.
Phó Hành Vân quả thật không thể tưởng tượng nổi, nghĩ thầm hôm nào đó phải đi hỏi Mạnh Thanh một chút, cũng không biết Đàn Tử Minh kia là thần thánh phương nào.
Trình độ đào bới trên internet của anh so ra kém hơn cư dân mạng rất nhiều bậc, bọn họ đã dùng vận tốc ánh sáng đào ra được ảnh chụp của Đàn Tử Minh.

Không phải loại ảnh trên sân khấu hay poster quảng cáo gì đó, mà chỉ là một tấm ảnh thường ngày, cậu ta ngồi trên sân bóng rổ, chân dài gập lại, đang cúi đầu nhíu mi lơ đãng nhìn về phía ống kính, mặt mày đầy mồ hôi.
Cư dân mạng say sưa tung hê người mới diện mạo đẹp hát cũng hay, không thể nghi ngờ lại tiếp tục tạo ra đề tài thảo luận thoát vòng cho bộ phim của Văn Thệ Xuyên.
Trong khoảng thời gian này, Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên không hề liên lạc với nhau, nhưng anh không hề nôn nóng gấp gáp.


Loại không liên lạc này dường như cũng là một phần của sự ăn ý, mối quan hệ của bọn họ đang đi từng bước trên một con đường hoàn toàn mới, mọi điều phát sinh trên đó đều khiến Phó Hành Vân cảm thấy vừa mới lạ vừa vui vẻ.
Đã lâu rồi anh không được hưởng thụ vui vẻ thuần túy như thế, loại vui vẻ này không phải đến từ một hành động hay sự tình cụ thể nào, mà là một loại trạng thái.

Ăn bữa sáng vui, uống nước vui, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại vui, cho dù không nói câu nào không xem cái gì không làm bất cứ chuyện gì cũng đều vui vẻ.
Phó Hành Vân hoài nghi đầu óc mình có vấn đề rồi, mùa thu vốn dĩ là mùa cô đơn hiu quạnh, nhưng anh lại cảm thấy sinh cơ bừng bừng, mưa thu biến thành mưa xuân, làm cây cối đâm chồi trổ lá.

Bắt đầu có vài công việc lục tục đến liên hệ anh, phần lớn đều muốn thông qua anh thăm dò thêm thông tin về bộ phim điện ảnh.

Phó Hành Vân chưa đáp ứng bên nào, thanh thản ngồi ở nhà xây dựng hình tượng không màng sự đời, cho đến một ngày anh nhận được thiệp mời đến buổi công chiếu phim đầu tiên.
Thiệp mời của anh là do Tiểu Hà trợ lý của Văn Thệ Xuyên tự tay đưa đến cửa, không có thiết kế đặc biệt hoa mỹ gì, bên trên viết đơn giản tên bộ phim và thời gian địa điểm công chiếu.

Chỗ trống bên dưới được Văn Thệ Xuyên viết tay một câu thơ, còn có lạc khoản tên hắn.
"Vãn chung minh thượng uyển, sơ vũ quá xuân thành."**
Chữ Xuyên 川 trong tên Văn Thệ Xuyên được viết cực kỳ xinh đẹp, từ nhỏ hắn đã luyện thể chữ Liễu*, bút lực mạnh mẽ khỏe khoắn, chém đinh chặt sắt.

Nét chữ cứng cáp, nét mực đã khô, nhưng lúc Phó Hành Vân sờ lên còn thấy hơi gập ghềnh.

Anh chụp lại tấm thiệp mời đăng lên mạng xã hội, sau đó nhét ngay ngắn xuống mặt bàn thủy tinh trong phòng làm việc.
*柳体 - Thể chữ Liễu: là phong cách thư pháp do Liễu Công Quyền (778-865) - nhà thư pháp vĩ đại thời nhà Đường sáng tạo ra.

Thể chữ Liễu nhìn tổng thể cân đối, nét chữ mảnh dẻ mà cứng cáp, bút lực mạnh mẽ, cấu tạo nét nghiêm khẩn.

Ngày lập đông là sinh nhật Văn Thệ Xuyên, Phó Hành Vân nhắn tin cho hắn.
"Tới nhà ăn cơm đi."
Sau khi nhắn xong anh ném điện thoại qua một bên không thèm nhìn nữa, cũng không để ý hắn có trả lời hay không.

Đã lâu rồi Phó Hành Vân không xuống bếp, mà xuống bếp làm gì, thời điểm bận rộn thì ngày đêm đảo ngược, cho dù có thời gian rảnh cũng dùng để nghỉ ngơi ngủ bù, từ ngày vào ở, phòng bếp trong nhà chưa đỏ lửa được mấy lần.
Khả năng bếp núc của Văn Thệ Xuyên vô cùng nát, không phải loại vụng về bình thường, mà là hoàn toàn nát bét đến trình độ không thể phân biệt được đường với muối.


Phó Hành Vân thì ngược lại nấu nướng khá tốt, anh thong thả dùng thời gian nửa ngày chuẩn bị một bữa cơm.

Đến khi nồi canh cá sôi ùng ục trên bếp, chuông cửa đúng lúc vang lên.
Phó Hành Vân đang định xào rau, còn chưa kịp cởi tạp dề đã vội vàng chạy đi mở cửa, Văn Thệ Xuyên đúng hẹn đứng ở bên ngoài.
Lâu lắm rồi anh không làm cơm, cảm thấy có chút luống cuống tay chân.

Văn Thệ Xuyên tới sớm như vậy làm anh vừa khẩn trương vừa hơi sốt ruột, bực bội gãi đầu, mở cửa xong đã lập tức trở vào trong bếp.

Bên ngoài trời đã sập tối, trong nhà còn chưa kịp bật đèn, máy chạy đĩa than đang phát nhạc jazz, ánh đèn trong phòng bếp màu vàng ấm, tiếng đồ ăn trong chảo dầu kêu xèo xèo vang vọng khắp nhà.
Văn Thệ Xuyên đứng ở huyền quan một lúc lâu mới đi vào bên trong, hắn cởi giày nhưng không thay dép lê, để chân trần bước đi trên sàn nhà.
Phó Hành Vân lấy thức ăn ra khỏi chảo, thuận tay vặn nhỏ lửa nồi canh xuống mức thấp nhất, vội vội vàng vàng bưng thức ăn ra bàn, suýt nữa thì đâm vào Văn Thệ Xuyên đang đứng cạnh cửa bếp.
"Ấy da, nhường đường một chút, nhường một chút ——"
Thức ăn đều được đặt lên bàn cơm, chiếc bàn kê gần khung cửa sổ kéo dài sát đất.

Phó Hành Vân dọn xong đồ ăn, Văn Thệ Xuyên đi theo anh ra đứng cạnh bàn, anh nói với hắn: "Tôi đi tắm qua một chút, trên người toàn là mùi, anh đói bụng cứ ăn trước đi."
Phó Hành Vân vội vàng tắm rửa, tóc còn ướt chưa kịp sấy khô.

Lúc anh đi ra thì thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa hề động đũa, Văn Thệ Xuyên ngồi yên lặng bên cạnh bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại.
"Không đói bụng sao?" Phó Hành Vân hỏi.
Văn Thệ Xuyên nói ra câu đầu tiên trong tối nay: "Chờ em."
Phó Hành Vân tránh ánh mắt hắn, cúi đầu chớp chớp, khịt mũi đi vào bếp bưng bát canh đã được hầm xong ra, múc canh cá màu trắng sữa vào chén.

Bọn họ ngồi ăn đối diện nhau, Phó Hành Vân có cảm giác như đã trải qua mấy đời, lần cuối cùng bọn họ cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm như thế này không biết đã là bao nhiêu năm về trước.
"Ngày mốt sẽ công chiếu lần đầu phải không?" Phó Hành Vân mở đề tài nói chuyện.
Văn Thệ Xuyên gật đầu, tiếp tục vùi mặt ăn cơm.


Phó Hành Vân ăn không nhiều lắm, nhưng hắn thì cứ như cái động không đáy, một hơi quét hết bàn thức ăn.
Phó Hành Vân hỏi: "Mời những ai?"
Văn Thệ Xuyên lần lượt đếm: "Truyền thông, vài nhà phê bình điện ảnh, mấy ông đạo diễn."
"Có hồi hộp không?"
Văn Thệ Xuyên hỏi ngược lại anh: "Em có hồi hộp không?"
"Cũng tạm ổn." Phó Hành Vân cúi đầu, cầm thìa đảo vòng vòng trong chén canh, "Câu thơ viết trên thiệp mời nghĩa là gì?"
Hắn đọc lên cả câu: "Vãn chung minh thượng uyển, sơ vũ quá xuân thành.

Liễu tự bất tương cố, lâm đường không phục tình." **
Phó Hành Vân chờ hắn nói tiếp, nhưng Văn Thệ Xuyên lại ngậm miệng, anh hơi xấu hổ bực bội thúc giục: "Nghe không hiểu.

Nghĩa là gì?"
"Là chờ đợi." Văn Thệ Xuyên cúi đầu cười nói, "Chuông chiều vang lên, trời lại đổ mưa, không biết người tôi đợi có đến hay không, nhưng tôi thì muốn gặp đến nỗi tâm tình không yên."
Phó Hành Vân cũng cúi đầu, nhỏ giọng: "Tấm thiệp nào cũng viết như thế à?"
Văn Thệ Xuyên trả lời: "Chỉ viết lên một tấm thôi."
Chỉ viết một tấm, là tấm thiệp đưa cho ai, không cần nói cũng tự hiểu.
Bữa cơm này hơn phân nửa là Văn Thệ Xuyên ăn, hắn ăn như quỷ chết đói đầu thai.

Đến cuối bữa, Phó Hành Vân sợ hắn quá no, tự giác đứng lên định đi rửa chén bát, hắn vội vàng nói: "Để tôi, làm việc tiêu cơm một chút."
Trong nhà vẫn không bật đèn lớn, chỉ mở một ngọn đèn treo màu vàng bên trên bàn cơm, vì Phó Hành Vân luôn không thích căn phòng sáng quá mức.

Văn Thệ Xuyên ở trong bếp rửa chén bát, Phó Hành Vân mở một chai vang trắng, rót ra nửa ly, ra ngồi bên cửa sổ ôm gối ngẩn ngơ.
Giống như mình đang nằm mơ vậy.
Sự nghiệp đang phát triển theo chiều hướng tốt trở lại, tình yêu hình như đã quay về rồi, còn chuyện gì không thỏa mãn nữa đâu, chỉ hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài thêm một chút.
Văn Thệ Xuyên lau tay đi ra khỏi phòng bếp, lúc này Phó Hành Vân mới chú ý hôm nay hắn có chải chuốt sửa soạn qua, không có áo thun quần jean tầm thường như mọi ngày, mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen hưu nhàn, tóc vuốt ra sau đầu.

Anh sờ sờ lên hộp quà giấu dưới mông, cố ý nói: "Anh đoán xem hôm nay có quà tặng không?"
Văn Thệ Xuyên ngồi xếp bằng bên đầu kia cửa sổ, trả lời: "Tôi đoán hẳn là có."
Phó Hành Vân bĩu môi, "Đoán sai rồi, không có."
"Chắc chắn có."
Phó Hành Vân cố ý nói ngược: "Chắc chắn không có."

"Tôi thấy cả rồi." Trong ánh mắt Văn Thệ Xuyên chứa đầy ý cười, bên ngoài cửa sổ là ánh đèn của vạn nhà, ánh sáng của ngàn vạn ngọn đèn đó dường như đều giấu trong đáy mắt hắn.
Phó Hành Vân nói: "Nhìn nhầm đấy."
Văn Thệ Xuyên nhoài người muốn lấy hộp quà Phó Hành Vân giấu phía sau, anh lùi người trốn, hai người thật thật giả giả đùa giỡn qua lại.

Phó Hành Vân sợ nhột, hắn lại cố ý cù vào eo anh, hại anh nửa nằm bò lên ô cửa sổ lồi, cười chảy cả nước mắt, vặn vẹo thân thể muốn tránh cái tay tác quái của Văn Thệ Xuyên.
Phó Hành Vân càng nằm càng thấp, Văn Thệ Xuyên đã ở trên thân anh, đột nhiên thình lình cắn lên chóp mũi anh một cái.

Phó Hành Vân há miệng kêu đau, để lộ sơ hở, bị Văn Thệ Xuyên tóm được hộp quà giấu sau người.
"Có thể mở ra không?" Hắn hỏi.
Phó Hành Vân xoa mũi, bực bội trả lời: "Không thể."
Văn Thệ Xuyên đương nhiên không nghe, nhẹ nhàng mở cái hộp nhung màu đen ra, bên trong là một chiếc đồng hồ, trên mặt đồng hồ màu lam đậm như bầu trời đêm khảm những mảnh kim cương vụn, lấp lánh sáng tựa ánh trăng và sao trời.
"Tôi thấy anh không có đeo đồng hồ, cho nên chọn cái này." Phó Hành Vân ngồi lên dựa vào tường lần nữa, giọng nói thấp thỏm, "Cũng không biết anh có thích không."
Văn Thệ Xuyên vẫn đang ngắm rất nghiêm túc.
Phó Hành Vân tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tặng đồng hồ là tốt nhất.

Anh nói tên anh mang ý nghĩa của thời gian, cho nên tôi tặng thời gian cho anh, hy vọng anh thích.

Mà không thích cũng không được, cái này mắc lắm..."
Văn Thệ Xuyên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Thích."
Hắn rất ít khi cười, lúc cười rộ lên ngũ quan sắc bén trở nên nhu hòa hơn một chút, mắt hắn hơi nheo lại như một con mèo đang thỏa mãn, "Giúp tôi mang vào đi."
Phó Hành Vân đỏ mặt, né tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng: "Sinh nhật vui vẻ."
—--
Lời tác giả:
* " Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, người đi ngang qua chỉ thấy khói bay lên."
by Van Gogh, tôi rất thích câu này, mùa hè năm ngoài được đi bảo tàng Van Gogh ở Amsterdam đã cực kỳ chấn động, đang có kế hoạch đưa vào cốt truyện tình tiết bọn họ tham gia chương trình truyền hình thực tế đi Amsterdam một chuyến, vào khu đèn đỏ gì đó, nhất định là kích thích lắm hihi
** "Vãn chung minh thượng uyển, sơ vũ quá xuân thành.

Liễu tự bất tương cố, lâm đường không phục tình."
by Vương Duy, hầu hết thơ cổ trong bộ truyện này cơ bản đều lấy thơ của Vương Duy, có mấy cái tên cũng là nghĩ ra từ trong tập thơ của ổng, gần đây tôi rất thích thơ Vương Duy.
(Vương Duy - (699 - 761), hiệu Ma Cật cư sĩ, là một nhà thơ, một họa sĩ, một nhạc sĩ, một nhà viết thư pháp và một chính khách nổi tiếng đời Thịnh Đường.).

Bình Luận (0)
Comment