Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 102

"Nếu không phải vì hệ thống từng nói rằng nó sẽ không bị ai biết đến, Lương Thích còn tưởng Hứa Thanh Trúc đã biết về sự tồn tại của hệ thống.

 

Trong lúc Lương Thích đang mơ màng, Hứa Thanh Trúc hỏi: "Cái bài sáng nay chị đã hát đó."

 

Lương Thích: "......"

 

"Có thể hát cho bọn trẻ nghe, sao lại không hát cho em?" Giọng nói mệt mỏi của Hứa Thanh Trúc vang lên trong căn phòng.

 

Lương Thích khẽ cười, tự nhiên dựa đầu vào tóc cô, "Được."

 

Trong không gian ấm áp, hơi thở quấn quýt lấy nhau.

 

Sau đó, họ từ từ nhịp theo hơi thở của nhau.

 

Một chút cẩn thận, nhưng lại đắm chìm trong sự gần gũi này.

 

Khi Lương Thích còn đang suy nghĩ không biết bắt đầu hát từ đâu, Hứa Thanh Trúc đã trực tiếp cất tiếng hát.

 

"Đa đa đa~......" Hứa Thanh Trúc không biết lời bài hát, chỉ nhớ giai điệu, giọng hát trong trẻo vang lên, nhưng chỉ có thể ngân nga một câu, câu sau đã lạc điệu.

 

Lương Thích tiếp nối giai điệu của cô, "Không bị phát hiện mỗi ngày, lặng lẽ xuất hiện bên em, như ánh nắng bất ngờ làm ấm lòng ngày trời quang, như cơn mưa lớn mà em trốn dưới mái hiên..."

 

Giọng Lương Thích nhẹ nhàng và êm ái, rất phù hợp với không khí của bài hát.

 

Giọng hát không lời cũng mang một nét quyến rũ riêng.

 

Ngón tay của Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng gõ theo giai điệu mà Lương Thích hát, mỗi nhịp đều rơi trên cánh tay nhỏ của cô.

 

Lương Thích đêm qua gần như không ngủ, ban ngày lại chạy đi chạy lại, giờ đây giọng nói của cô ngày càng thấp, khi hát đến nốt cuối, không thể không siết chặt tay, ôm Hứa Thanh Trúc vào lòng qua lớp chăn, gương mặt hơi đỏ của cô cọ vào tóc Hứa Thanh Trúc, tỏa ra hương cam nhẹ nhàng, cô hạ giọng nói: "Hứa Thanh Trúc, chúc em ngủ ngon."

 

Hứa Thanh Trúc đã chìm vào giấc ngủ.

 

//

 

"Sáng hôm sau, khi Lương Thích tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng mưa rả rích.

 

Thành phố ven biển vào cuối thu thường mưa nhiều, và cơn mưa đến thật bất ngờ. Bầu trời u ám, ánh sáng mặt trời không thể chiếu qua khe rèm cửa, đây quả là một thời tiết thích hợp để ngủ.

 

Lương Thích từ từ mở mắt, và nhìn thấy Hứa Thanh Trúc đang nhìn mình.

 

Đôi mắt vừa tỉnh dậy của cô còn sáng hơn thường ngày, và có vẻ như Hứa Thanh Trúc đã tỉnh dậy một lúc rồi, cô chớp mắt với Lương Thích, "Chào buổi sáng."

 

Lương Thích cảm thấy mình đã có một giấc ngủ ngon, không mơ mộng gì cả. Bình thường, cô ngủ một mình trong phòng phụ, dạo gần đây trời trở lạnh, chăn mỏng, mỗi sáng đều bị lạnh đánh thức, nhưng đêm qua cô cảm thấy ấm áp, chưa bao giờ thấy lạnh như thế.

 

Lương Thích nhìn Hứa Thanh Trúc, không tự chủ được mà mỉm cười, "Chào buổi sáng."

 

Hứa Thanh Trúc nhìn cô chăm chú, sau vài giây, Lương Thích không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

"Đừng động đậy." Hứa Thanh Trúc đột nhiên nói.

 

Lương Thích: "Hả?"

 

Cô có chút mơ màng, nhưng Hứa Thanh Trúc đã đưa tay về phía mặt cô.

 

Lương Thích vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Hứa Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Trên mặt bạn có chút gì đó."

 

Lương Thích nghi ngờ: "Cái gì?"

 

Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng nắm một chút trên mặt cô, cố nhịn cười nói: "Có chút đẹp."

 

Lương Thích: "......"

 

Trái tim cô đột ngột thả lỏng trở lại, một lúc sau không khỏi bật cười khổ sở, nói: "Đây là kiểu tán tỉnh gì vậy?"

 

"Tuần trước Sally đã kể cho tôi nghe." Hứa Thanh Trúc nói: "Bạn cũng có thể coi như là một câu chuyện cười lạnh."

 

Thực tế, khi Sally kể cho Hứa Thanh Trúc, cô đã lăn mắt với cô ấy và rất nghiêm túc hỏi: "Có phải gần đây công việc quá ít, nên cô ấy quá rảnh không?"

 

Sally thì không nói gì, chỉ trách: "Blanche, bạn thật không hiểu thú vị."

 

Hứa Thanh Trúc cắt ngang: "Những câu tán tỉnh vô bổ như vậy không phù hợp với hình tượng của một cô gái xinh đẹp như bạn."

 

Sally: "......"

 

Nhưng vì những câu này dễ nhớ và dễ kiểm soát nhịp điệu, nên ngay cả một người cực kỳ tẻ nhạt nếu nói ra cũng sẽ có kết quả bất ngờ.

 

Hứa Thanh Trúc đã lừa được Lương Thích vừa mới thức dậy.

 

Lương Thích đáp lại cô một câu, "Hứa giáo viên, tôi có ba chị em, một người tên Đông Mắt, một người tên Tây Miệng, một người tên Nam Tai, vậy tôi tên gì?"

 

Hứa Thanh Trúc im lặng một lúc, "Đê tiện?"

 

Lương Thích: "......"

 

Rõ ràng là đoán đúng, nhưng Hứa Thanh Trúc cố tình phát âm rất kỳ quặc.

 

Lương Thích vốn không có nhiều câu tán tỉnh để nói, nên không thích hợp để nói với cô.

 

Đặc biệt là khi hai người vừa mới tỉnh dậy, nằm trên cùng một giường, khoảng cách mặt đối mặt rất gần, rõ ràng là một khoảng cách thân mật, và đây là lần đầu tiên có tình huống như vậy, nhưng lại tự nhiên như thể đã ở bên nhau rất lâu.

 

Không ai cảm thấy ngại ngùng.

 

Lương Thích hơi dịch sang một bên, không muốn gần gũi với cô quá.

 

Nhưng Hứa Thanh Trúc đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Lương Thích ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt chạm nhau.

 

"Lương Thích." Hứa Thanh Trúc mím môi, giọng nói lạnh lùng khi gọi tên cô lại rất dịu dàng, "Đến gần đây chút."

 

Lương Thích dịch lại gần một chút.

 

"Gần hơn nữa." Hứa Thanh Trúc nói.

 

Lương Thích lại dịch thêm.

 

Hứa Thanh Trúc: "......"

 

Sau hai lần, giữa họ vẫn còn khoảng cách chừng mười mấy centimet, Hứa Thanh Trúc quyết định tiến về phía trước một chút, ngay lập tức rơi vào lòng Lương Thích.

 

Lương Thích không biết tay mình để đâu.

 

Bờ môi Hứa Thanh Trúc ánh lên như có hơi nước.

 

Thấy cảnh tượng này, Lương Thích gần như theo phản xạ co ngón tay lại.

 

Trong quá trình ngủ, áo ngủ của Hứa Thanh Trúc bị vén lên một đoạn, sau đó là một sự chuyển tiếp cảm xúc đơn giản, Lương Thích chỉ ôm Hứa Thanh Trúc một chút, không có gì đáng ngại, dù có nhìn hay không cũng không thấy được.

 

Ánh mắt chạm nhau lâu, cuối cùng Lương Thích không chịu nổi, trước tiên tránh đi, nhưng trong khoảnh khắc tránh đi lại bị Hứa Thanh Trúc kéo lại.

 

Một tay của cô đặt bên má Lương Thích, không còn hành động gì nữa.

 

"Lương Thích." Giọng Hứa Thanh Trúc mang theo vài phần khàn khàn, Lương Thích nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đáp: "Hả?"

 

Hứa Thanh Trúc cắn môi, nhìn vào ánh mắt có chút vô tội của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Thôi, không nói nữa."

 

Lương Thích không biết mình đã làm sai điều gì, không biết đã khiến Hứa Thanh Trúc không vui ở đâu, lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đừng-"

 

Chữ "giận" còn chưa nói ra, thì thôi đừng nói nữa.

 

Lương Thích đã không biết nên nói gì, bây giờ đầu óc trống rỗng, ai mà biết cô ấy đã làm gì?

 

Hứa Thanh Trúc nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ một cái.

 

Đôi môi lấp lánh của cô trong chớp mắt đã để lại màu sắc trên môi Lương Thích.

 

Lương Thích ngẩn người hai giây, sau đó nhắm mắt lại, rồi đơn giản đáp lại một nụ hôn không nên xuất hiện trong đoạn văn này.

 

Nhưng cũng giống như lần trước ở bãi biển, khi Hứa Thanh Trúc muốn mở miệng cô ra, thì Lương Thích lại khép chặt.

 

Sáng sớm, làm sao có ai lại có dục vọng chứ?

 

Những nhân vật giấy trên Tấn Giang sẽ không có dục vọng. (Editor: chính bản thân nhân vật Tấn Giang cũng tự nhận thức được =]])

 

Gần đến kỳ động dục của Hứa Thanh Trúc, cô ấy càng thêm khó chịu, nụ hôn trên cổ cũng trở nên đặc biệt.

 

Trong khoảng thời gian tách ra sau nụ hôn này, Hứa Thanh Trúc mím môi nhìn Lương Thích, trong phòng đã có đủ mùi rượu dâu tây ngọt ngào khiến người ta say sưa, Lương Thích nuốt nước bọt, rồi hỏi Hứa Thanh Trúc: "Cậu sắp đến kỳ động dục rồi phải không?"

 

Môi Hứa Thanh Trúc đỏ rực, cô nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên mi, giọng nói lạnh lùng mang theo âm điệu dịu dàng: "Còn mười lăm ngày nữa."

 

Lương Thích chợt nhận ra mình đã ở đây gần ba tháng, cũng có nghĩa là nhiệm vụ của cô chỉ còn mười lăm ngày. Nếu trong mười lăm ngày này không kiếm đủ một trăm điểm may mắn, cô sẽ không thể lấy lại cơ thể của mình.

 

Thực ra, cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với Hứa Thanh Trúc, bởi vì cơ thể này không phải của cô, và cơ thể này đã từng được chủ nhân cũ sử dụng để quan hệ với nhiều người, cô ấy mắc chứng nghiện tình dục, nhưng Lương Thích thì không.

 

Lương Thích có một chút tâm lý sạch sẽ về tình cảm, không thể chấp nhận những chuyện như vậy.

 

Cô có thể hiểu và tôn trọng sự lựa chọn của chủ nhân cũ, nhưng cô sẽ không làm như vậy, cũng không muốn dùng cơ thể từng suýt cưỡng ép Hứa Thanh Trúc để có những tiếp xúc thân mật với cô.

 

Vì vậy, dù có muốn làm những chuyện thân mật hơn, Lương Thích sẽ muốn đợi đến khi cơ thể của mình đến thế giới này, trả lại cơ thể hiện tại cho chủ nhân cũ, rồi mới làm.

 

Nếu có thể, cô không muốn làm.

 

Giống như cô đã nói, bây giờ cô không thể chịu trách nhiệm về điều đó.

 

Bởi vì cô là một yếu tố không thể kiểm soát đối với thế giới này, và đối với Hứa Thanh Trúc, cô là người nhất định phải rời đi.

 

Hiện tại, cô không thể kiểm soát số phận của mình, huống chi là một mối quan hệ?

 

Nhưng giờ đây mọi chuyện lại đang đi theo hướng mà cô không thể kiểm soát.

 

Nếu tình cảm có thể kiểm soát, thì cũng không gọi là tình cảm.

 

Lương Thích nhìn Hứa Thanh Trúc, đuôi mắt cô ấy đỏ lên, có chút khó chịu.

 

Trong bối cảnh thế giới ABO, cơ thể Omega cần tình dục hơn Alpha, vì vậy thường thì kỳ động dục của Omega khó chịu hơn nhiều, trong khi kỳ nhạy cảm của Alpha mặc dù cũng đau đớn, nhưng không đến mức như Omega, không dùng thuốc ức chế hay không kết hợp với Omega thì sẽ chết.

 

Vì vậy, trong những ngày gần đến kỳ động dục của Omega, họ thường mang theo thuốc ức chế bên mình, nếu không kỳ động dục đột ngột đến, hoặc gặp phải Alpha có pheromone tương thích trên 90%, rất dễ khiến Omega phát bệnh.

 

Lương Thích nhắc nhở cô: "Vậy nhớ mang thuốc ức chế trong túi, gần đến kỳ động dục thì đừng lại gần bất kỳ Alpha nào, biết chưa?"

 

Hứa Thanh Trúc liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt ấy có chút nước mắt, như có chút trách móc, giọng nói hơi khàn: "Tôi biết mà."

 

Có thể thấy, bây giờ cô ấy không được thoải mái.

 

Lương Thích xoa lưng Hứa Thanh Trúc, như đang dỗ dành một đứa trẻ, hy vọng có thể làm cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Pheromone của Hứa Thanh Trúc cũng khiến Lương Thích cảm thấy khó chịu, nhưng không ảnh hưởng nhiều.

 

Trong căn phòng tối tăm, Hứa Thanh Trúc thực hiện một động tác không thể có bất kỳ vẻ đẹp nào, cũng không thể nói chi tiết.

 

Lương Thích để mặc cho cô ấy cắn, rồi không thể làm gì khác, chỉ là một sự chuyển tiếp đơn giản, đuôi mắt Hứa Thanh Trúc đỏ lên, như ánh hoàng hôn cam chiều.

 

......

 

Lương Thích bị cắn đến khóe miệng chảy máu.

 

Hứa Thanh Trúc nếm được vị máu, lý trí dần trở lại một chút, lùi lại một chút, nhưng hơi thở vẫn không thể bình tĩnh lại, nếu tiếp tục như vậy, có thể sẽ không thở được nữa.

 

Áo ngủ của Lương Thích cũng mở hai cúc, vốn dĩ là áo ngủ lụa cổ thấp, rất dễ tuột xuống.

 

Giờ đây, nó gần như có thể xem như một chiếc váy dạ hội xẻ sâu trên thảm đỏ, như dải ngân hà rơi xuống từ bầu trời.

 

Hứa Thanh Trúc nằm ngửa trên giường, cố gắng làm dịu đi dục vọng của mình, chiến thắng cơn khát khao của kỳ động dục Omega sắp đến.

 

Nhưng trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn của Lương Thích, dịu dàng và chậm rãi, nhưng như một ngọn lửa, muốn nuốt chửng đi lý trí còn sót lại của cô.

 

Hứa Thanh Trúc ngẩn người một lúc, rồi cười một cái, không dám nói gì.

 

Lương Thích bên tai cô, có chút ngượng ngùng không thể hỏi ra lời.

 

Hứa Thanh Trúc chôn đầu vào gối, quay người sang một bên, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

 

Lương Thích gật đầu: "Được."

 

...

 

Lương Thích đứng bất động ở đó, không biết phải làm sao.

 

Còn Hứa Thanh Trúc nói: "Lương giáo viên, tôi muốn nghe cậu hát."

 

Lần này là câu mệnh lệnh, chứ không phải câu hỏi.

Bình Luận (0)
Comment